Chương 6

“Thử xem.” Lâm Huyên nghiêng người nhường không gian cho cậu dễ thao tác.

Giang Lộc hứng thú nhận lấy vòi hoa sen rồi thử một chút. Nhưng vừa nhấn nút, một tiếng “rào rào” vang lên từ trên đầu. Nước nóng từ vòi trên cao đổ xuống xối xả nhấn chìm Giang Lộc, biến cậu thành một chú mèo ướt sũng. Ngay cả Lâm Huyên đứng bên cạnh cũng bị dính lây.

Hai người đều ướt như chuột lột.

Giang Lộc: “…”

Cậu luống cuống tìm cách tắt vòi nhưng Lâm Huyên đã nhanh tay hơn.

Tiếng nước cuối cùng cũng ngừng lại. Giang Lộc đứng thẫn thờ, cả người ướt nhẹp, bối rối nhìn Lâm Huyên cũng không thoát khỏi cảnh tương tự rồi lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi, đây là lần đầu tôi dùng cái này…”

Lâm Huyên mỉm cười đầy kiên nhẫn: “Không sao.”

Ánh mắt hắn đảo qua bộ quần áo ướt sũng của Giang Lộc, khó xử nói: “Nhà tôi chỉ có đồ ngủ tôi từng mặc thôi, cậu không ngại chứ?”

“Không sao.” Giang Lộc lắc đầu, đưa tay lau giọt nước trên má. Quần áo ướt dính sát vào người khiến cậu hơi khó chịu.

Tình huống này không cho phép cậu kén chọn, hơn nữa dù thế nào, quần cậu cũng bị dính bùn nước khi chạy dưới mưa. Sao cậu có thể lên giường của Lâm Huyên mà không thay đồ được? Nhưng nếu không mặc quần dài mà chỉ mặc quần ngắn đi ngủ là cậu cũng không thể chịu nổi.

Vì thế, ngay từ đầu cậu đã định hỏi Lâm Huyên xin đồ ngủ.

“Miễn mặc được là ổn.” Giang Lộc nói.

Nghe vậy, Lâm Huyên khẽ mỉm cười, hàng lông mày giãn ra: “Vậy cậu tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ để đồ trên bồn rửa.”

Phòng tắm được làm bằng kính mờ, bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Giang Lộc chỉ cân nhắc vài giây rồi gật đầu.

Lâm Huyên mỉm cười, xoay người rời đi. Hắn nhanh chóng mang một bộ đồ ngủ đến đặt trên bồn rửa, liếc qua làn hơi nước phủ mờ trên cửa kính rồi trở về phòng mình tắm rửa, thay đồ ngủ.

Khi hắn vừa ngồi xuống sofa trong phòng khách, Bố bố đã nhảy lên đùi hắn, ngoan ngoãn cuộn mình làm nũng.

Lâm Huyên vuốt nhẹ cái mũi nhỏ ẩm ướt của nó, khẽ nói: “Ngốc quá đi.”

Chú mèo nhỏ lại cọ đầu vào hắn rồi tiếp tục nũng nịu.

Ánh mắt Lâm Huyên lướt qua bàn trà, nơi đặt một chiếc máy tính bảng và cuốn sổ phác thảo.

Màn hình máy tính bảng vẫn giữ nguyên trạng thái chia đôi từ hôm trước, đang phát dở đoạn video giám sát.

Trang đầu tiên của sổ phác thảo là hình vẽ bằng bút chì, đường nét tinh tế phác họa một cơ thể thiếu niên mong manh và xinh đẹp. Cậu thiếu niên trần trụi, đầu gối khép lại, chân hơi tách ra, hai cánh tay thiếu đi khuôn mặt chưa hoàn chỉnh, chỉ lộ ra chiếc cằm hơi ngẩng lên, tựa như đang ngước nhìn người đứng trước mặt mình. Tư thế ấy vừa lệ thuộc vừa mềm mại.

Ánh mắt Lâm Huyên sâu thẳm, lật sang trang kế. Những bức vẽ tiếp theo vẫn là cậu thiếu niên đó nhưng mỗi tư thế đều đan xen giữa nét ngây thơ và gợi cảm, khát khao và thỏa mãn, toàn bộ đều mềm mại như thể sẵn sàng để người khác nhào nặn.

Cậu thiếu niên trong những bức phác thảo tựa như đang biểu lộ sự lệ thuộc và ngoan ngoãn với một người đàn ông vô hình đứng trước mặt mình, dáng vẻ như thể sẵn sàng chịu sự sắp đặt của người đó, như là có một chủ nhân không nhìn thấy được đang đứng trước cậu vậy.

Ngón tay Lâm Huyên khẽ lướt qua bề mặt giấy phác thảo thô ráp, dừng lại một chút trên lồng ngực gầy gò của cậu thiếu niên trong tranh.

Hắn gấp trang đầu tiên lại nhưng không đóng sổ phác thảo hẳn, để nó cùng chiếc máy tính bảng nằm lặng lẽ trên bàn trà, chờ Giang Lộc từ phòng tắm bước ra, đầu tóc vẫn còn ẩm ướt.

“Có thể cho tôi mượn máy giặt nhà cậu được không?” Giang Lộc hỏi, giọng điệu vô cùng khách sáo.

“Được chứ.” Lâm Huyên khẽ gật đầu, chỉ dẫn: “Máy giặt ở ngoài ban công đấy.”

Giang Lộc quay lại phòng tắm, gom quần áo bẩn của mình rồi mang ra ban công. Trong máy giặt còn cả đồ của Lâm Huyên vừa thay ra, cậu tiện tay bỏ đồ của mình vào rồi đứng trước bảng điều khiển phức tạp, tỏ ra phân vân. Một bàn tay thon dài đã vươn tới bên cạnh nhấn nút khởi động giúp cậu.

Giang Lộc quay đầu nhìn Lâm Huyên, khẽ cười: “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Lâm Huyên giữ nụ cười nhạt, ánh mắt hơi cụp xuống nhìn cậu:

“Máy giặt có chức năng sấy khô, nếu cậu buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi nhé.”

Giang Lộc gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Sau đó, cậu đỡ Lâm Huyên ngồi xuống sofa, quan tâm hỏi: “Cậu đã tắm chưa? Để tôi thay băng cho cậu rồi đi ngủ nha..”

“Tắm rồi.” Lâm Huyên trả lời, nhưng vẫn khẽ từ chối: “Không cần phiền đâu.”

“Không sao, chỉ mất vài phút thôi.” Giang Lộc nói rồi lấy ra hộp thuốc mà cậu đã mua lúc chiều.

Lâm Huyên im lặng, cụp mắt nhìn Giang Lộc đang quỳ gối trước mặt mình, tỉ mỉ giúp hắn tháo băng.

Khi nhìn thấy vết thương, Giang Lộc không nhịn được mà hít vào một hơi, bàn tay đang thao tác cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong nhà Lâm Huyên có một hộp thuốc, Giang Lộc giúp hắn bôi thuốc xong mới cẩn thận thay băng mới.

“Cậu tốt tính như thế chắc hẳn nhiều người thích cậu lắm nhỉ?” Lâm Huyên bỗng nhẹ giọng hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Nghe câu hỏi, Giang Lộc thoáng khựng lại, ánh mắt dừng trên đầu ngón tay mình, trầm mặc vài giây,rồi khẽ đáp, giọng mơ hồ: “Ừ… chắc vậy.”

Thật ra, tất cả những điều cậu làm đều là vì bản thân.

Vì không muốn mình trở nên mờ nhạt không ai quan tâm.

Giang Lộc mím môi không nói thêm gì, nhanh chóng thay băng xong rồi đứng dậy, định chào Lâm Huyên để về phòng nghỉ. Nhưng cậu còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy Lâm Huyên gọi lại: “À phải rồi.”

Cậu nhìn thấy Lâm Huyên cầm lấy chiếc máy tính bảng trên bàn, để lộ sổ phác thảo bên dưới. Lâm Huyên nhẹ nhàng nói: “Có một chuyện, tôi nghĩ mình nên nói cho cậu biết.”

Giang Lộc không nhìn kỹ cuốn sổ mà chỉ giữ khoảng cách lịch sự, khẽ hỏi:

“Chuyện gì?”

“Dạo trước, tôi định đón Bố bố về. Nhưng lúc đó chưa gặp cậu mà lại vắng mặt ở trường vài ngày, lo lắng Bố bố sẽ xảy ra chuyện nên tôi đã lắp một chiếc camera nhỏ ở đó.”

Lâm Huyên không hề giấu giếm, bình thản mở đoạn video giám sát trước mặt Giang Lộc, ngẩng đầu, ánh mắt chân thành: “Vô tình quay được cậu.”

“Tôi nghĩ có thể cậu sẽ cảm thấy khó chịu. Để tránh sau này cậu nghe chuyện này từ người khác mà hiểu lầm, tôi muốn nói trước với cậu.”

Giang Lộc nhận lấy máy tính bảng xem đoạn video vài phút. Trong lòng cậu cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, vì rõ ràng Lâm Huyên chỉ đơn thuần muốn kiểm tra chú mèo rồi chẳng may quay trúng cậu thôi.

Video không có âm thanh.

Giang Lộc thấy mình trong video đang lẩm bẩm với chú mèo nhưng không nghe được nội dung, thế nên cậu mới bật cười: “Không sao đâu, tôi không để ý đâu.”

“Vậy là tốt.” Lâm Huyên cười khẽ rồi đưa tay cầm lấy cuốn sổ phác thảo trên bàn.

Hành động đó khiến ánh mắt Giang Lộc vô tình lướt qua trang sổ mở, bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên trong tranh. Dù không cố ý nhưng cậu vẫn liếc nhìn thêm vài giây.

Lâm Huyên nhận ra ánh mắt của cậu, đưa cuốn sổ về phía trước rồi khẽ nói:

“Muốn xem không?”

“Có thể chứ?” Giang Lộc hơi chần chừ.

“Đương nhiên rồi.” Lâm Huyên mỉm cười dịu dàng: “Tôi không ngại đâu.”

Giang Lộc nhận lấy cuốn sổ phác thảo, vừa nhìn thấy tư thế của cậu thiếu niên trong tranh, mặt cậu lập tức đỏ bừng. Bức vẽ này thực sự quá… táo bạo.

Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng…

Cậu không dám nhìn kỹ, vội vàng lật qua trang khác. Nhưng rồi lại bắt gặp một bức vẽ khác, vẫn là cậu thiếu niên đó nhưng không một mảnh vải che thân.

Tấm lưng nhỏ nhắn cong lên, vòng eo mảnh khảnh như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến đôi chân phải duỗi thẳng ra. Vì tư thế ấy mà phần bụng và hông của cậu thiếu niên cũng bị nâng cao lên.

Lâm Huyên thậm chí còn tỉ mỉ phác họa cảm giác đầy đặn của da thịt khi bị bóp chặt, như thể từng ngón tay của người nắm giữ đang lún vào làn da ấy.

Toàn bộ bức vẽ toát ra một vẻ mờ ám, khiêu khích và đậm sắc thái dục tính.

Giang Lộc đỏ mặt tía tai, nhanh chóng “bốp” một tiếng gấp cuốn sổ lại.

Cậu hoàn toàn không ngờ Lâm Huyên lại vẽ những thứ… không đứng đắn đến vậy.

Hoàn toàn khác với hình vẽ con chim nhỏ đáng yêu mà Lâm Huyên từng tặng cậu.

Lâm Huyên chống cằm, lặng lẽ quan sát biểu cảm bối rối của Giang Lộc. Nhìn gương mặt đỏ bừng như trái cà chua, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng rồi nhẹ nhàng lấy lại cuốn sổ từ tay cậu.

“Xin lỗi nhé, tôi tưởng cậu sẽ thấy hứng thú. Vì bức đầu tiên cậu nhìn thấy khá bình thường nên tôi nghĩ…” Hắn ngập ngừng, bỏ lửng câu nói.

“…” Giang Lộc xấu hổ đến mức không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng mãi mà không tìm được câu trả lời.

Lâm Huyên nhìn đôi tai đỏ lựng của cậu, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Tôi không muốn giấu cậu, thật ra tôi là người đồng tính. Cậu sẽ thấy khó chịu chứ, Tiểu Lộc?”

Câu nói bất ngờ ấy khiến Giang Lộc giật mình. Cậu cố gắng trấn tĩnh, đáp lại một cách lắp bắp: “Cũng… cũng không sao, tôi không để ý lắm đâu.”

Mặc dù xuất thân từ một hế giới 17 năm trước, nơi quan điểm xã hội bảo thủ hơn nhưng nền giáo dục tốt đẹp đã dạy cậu không được kỳ thị bất cứ ai. Huống chi cậu cũng biết trong giới nghệ thuật, tỷ lệ người đồng tính thường khá cao.

Chưa kể, chính cậu cũng từng được người cùng giới tỏ tình.

Giang Lộc vô thức đưa tay chạm vào vành tai đang nóng bừng của mình. Cơn buồn ngủ ban nãy đã bị xua tan hoàn toàn, chỉ còn lại sự bối rối và ngượng ngùng.

Cậu vội đứng bật dậy như bị lửa bén chân, chuẩn bị trốn vào phòng khách. Nhưng vừa bước được một bước, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của Lâm Huyên đã vang lên, mang theo vẻ trầm tư: “Những bức vẽ này thật ra vẫn chưa hoàn thiện. Vì tôi chưa nghĩ ra nhân vật nên biểu lộ cảm xúc gì mới đúng. Có lẽ tôi cần ý kiến từ người khác.”

“Giang Lộc.” Hắn khẽ gọi tên cậu, giọng nói vừa mềm mỏng vừa có chút mê hoặc: “Cậu nghĩ họ nên biểu hiện sự phấn khích khi được chú ý và yêu thương hay là cảm giác xấu hổ khi bị làm nhục?”

Lâm Huyên khẽ cong khóe môi, ánh mắt thoáng chút tà ý: “Xin hỏi, cậu có thể giúp tôi không Tiểu Lộc?”

Mười bảy năm trước, tư tưởng dù không quá khép kín đến mức né tránh mọi thứ liên quan đến tình dục, nhưng cũng không đủ cởi mở để bàn luận về những chuyện như vậy với một người vừa quen chưa lâu.

Huống chi, người đang bàn luận cùng cậu lại là người đồng tính và những bức phác thảo kia lại vẽ một thiếu niên có thân hình gần giống cậu.

Không ai từng dạy Giang Lộc cách đối mặt hay cư xử trong tình huống như thế. Cảm giác như có gai nhọn sau lưng, cậu lắp bắp, gần như bỏ chạy: “Tôi… tôi buồn ngủ rồi! Tôi đi ngủ đây… chúc cậu ngủ ngon!”

May mắn là Lâm Huyên đã chỉ trước vị trí phòng khách, nếu không cậu đã như ruồi mất đầu mà lao nhầm vào phòng ngủ chính rồi.

Lâm Huyên vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không ngăn cản cậu. Ánh mắt hắn dõi theo cánh cửa phòng khách đang đóng lại, ngón tay nhịp nhịp trên bìa cuốn sổ phác thảo, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự trầm lặng.

Rõ ràng nếu tinh ý hơn một chút thì Giang Lộc sẽ nhận ra những lỗ hổng và hàm ý không lành trong câu nói của hắn.

'… Đúng là chú nai con ngốc nghếch.'

Giang Lộc đóng cửa phòng lại, mặt đỏ bừng bừng lên, cậu thở dài một hơi thật sâu sau đó bắt đầu quan sát căn phòng khách.

Phòng khách không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Một góc phòng đặt một chiếc gương toàn thân được phủ vải kín mít.

Cậu thả mình xuống giường, nằm dạng tay chân như chữ X, nhưng trong đầu không cách nào ngừng nghĩ về cuốn sổ phác thảo dày cộm kia. Đôi tai vẫn nóng bừng, cậu vội kéo chăn quấn quanh mình, biến thành một cái kén nhỏ, chỉ để lộ chút tóc ra ngoài.

Sau một hồi nguôi ngoai, cảm giác xấu hổ dần lắng xuống, cậu lại bò ra khỏi chiếc kén tự tạo.

Dù trời khá nóng và tóc cậu ngắn nên không cần máy sấy cũng có thể khô nhanh nhưng Giang Lộc vẫn loay hoay tìm máy sấy khắp phòng mà không thấy. Cuối cùng, cậu rón rén mở cửa một khe nhỏ, thò đầu ra thám thính.

Đèn phòng khách vẫn sáng, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Huyên. Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng máy giặt chạy nhẹ nhàng vọng lại từ ban công.

Giang Lộc nhanh chóng lẻn vào nhà vệ sinh, sấy tóc xong thì quay lại phòng. Vừa định đóng cửa thì Bubu đã kêu “meo meo” và chạy theo.

Cậu cúi xuống nhìn nó, mỉm cười rồi cúi người bế nó lên mang theo nó vào phòng.

Trước khi cho Bố bố lên giường, Giang Lộc nhắn tin hỏi ý kiến Lâm Huyên:

[Bố bố có thể lên giường không?]

Lâm Huyên trả lời rất nhanh:

[Được.]

[Ngủ sớm đi nhé.]

[Chúc ngủ ngon, bạn học tiểu Lộc _]

Giang Lộc nhìn dòng tin nhắn cuối, chớp mắt vài cái rồi nhẹ nhàng trả lời:

[Ngủ ngon.]

Không ai nhắc đến cuốn sổ phác thảo lúc trước. Sau khi kết thúc đoạn trò chuyện, cậu quay lại màn hình chính, thấy nhóm chat ký túc xá chẳng có mấy động tĩnh bèn đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.

Bố bố ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng cậu, chiếc đuôi lông xù thỉnh thoảng quét qua má cậu, khiến cậu hơi nhột mà phải nắm lấy, nhẹ giọng nói:“Đừng động đậy nữa, nhột lắm.”

Cậu ôm lấy Bố bố vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, khi đang ngủ say, Giang Lộc mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì đó vừa mềm vừa ấm đè lên bụng mình. Thứ đó còn dẫm dẫm vài lần như đang “nhào bột” trước khi cuộn tròn lại, yên ổn ngủ trên bụng cậu.

Cậu giơ tay sờ thử, phát hiện đó là Bố bố nên bèn bỏ qua và ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ rưỡi, Giang Lộc tỉnh dậy thì thấy eo mình hơi nhức. Khi cậu vén chăn ra, đập vào mắt là Bố bố đang ngồi xổm trên bụng cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.

Giang Lộc: “…”

Cậu không nhịn được bật cười, bế chú mèo nhỏ lên rồi hôn nhẹ một cái lên đầu nó, vừa thân thiết vừa oán trách: “Em nặng quá đấy bảo bối à.”

Bố bố xòe móng vuốt đẩy nhẹ mặt cậu ra, tỏ ý không hợp tác.

Khi mở cửa, Giang Lộc với nụ cười tươi tắn như ánh nắng buổi sáng vẫn chưa kịp thu lại đã bắt gặp Lâm Huyên đang đứng trước cửa, tay giơ lên, như đang chuẩn bị gõ cửa.

Ánh mắt Lâm Huyên lướt qua ngực cậu, thoáng sững lại một chút nhưng ngay sau đó hắn nở một nụ cười nhạt, giọng nói trầm ấm cất lên: “Chào buổi sáng, bạn học Tiểu Lộc.”

Nụ cười trên môi Giang Lộc khẽ hạ xuống, ánh mắt hơi lảng tránh: “Chào buổi sáng.”

Ánh mắt Lâm Huyên một lần nữa dừng lại trên ngực Giang Lộc, hắn khẽ ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Áo của cậu…”

Giang Lộc như bị sét đánh, cúi đầu nhìn xuống và rồi lập tức phát hiện vài cúc áo trên bộ đồ ngủ của mình đã bung ra từ lúc nào, để lộ ra làn da trắng ngần nơi lồng ngực.

Bản thân cậu vốn không để ý chuyện này, nhưng khi bị Lâm Huyên, một người thích nam giới nhắc nhở, sự lúng túng khó chịu nhanh chóng dâng lên trong lòng. Giang Lộc vội vã đóng cửa lại, chỉnh trang áo quần cẩn thận rồi mới mở cửa lần nữa.

Chú mèo nhỏ mà cậu đang bế trước đó đã nhân cơ hội luồn qua khe cửa mà chạy ra ngoài.

Lâm Huyên vẫn đứng đó, ánh mắt lướt qua gương mặt hơi đỏ lên của Giang Lộc, không nói thêm lời nào mà quay người dẫn cậu đến phòng khách.

Trong bếp vang lên tiếng động. Giang Lộc bước theo sau Lâm Huyên, tò mò nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Lâm Huyên liếc mắt thấy hành động đó thì giải thích: “Là dì giúp việc tôi thuê đã đến. Tối qua tôi quên hỏi cậu muốn ăn gì sáng nay nhưng giờ vẫn kịp để bảo dì làm.”

“Gì cũng được mà.” Giang Lộc đáp một cách tùy ý, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Tôi ăn theo cậu cũng được, tôi không kén chọn đâu.”

Lâm Huyên gật đầu rồi không nói thêm gì.

Dì giúp việc như đã đến từ sớm, chuẩn bị bữa sáng rất nhanh. Tuy nhiên, bà không ngồi ăn cùng họ mà chỉ bận rộn trong bếp, hoàn toàn không làm phiền đến họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top