Chương 4

“Gót chân tôi bị quệt một chút, không nghiêm trọng lắm đâu.” Lâm Huyên nhăn mày đáp.

Giang Lộc nhờ chủ quầy bánh kẹp lấy một chiếc ghế, đỡ Lâm Huyên ra phía sau ngồi xuống. Cậu quỳ xuống định kéo ống quần của hắn lên để xem vết thương, nhưng bị Lâm Huyên ngăn lại.

“Đừng nhìn...” Lâm Huyên nghiến răng, nói khẽ.

Giang Lộc ngước lên, nhìn hắn với ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói dịu dàng:

“Mặt cậu tái mét rồi kìa, để tôi xem thử xem vết thương có nghiêm trọng không.”

Lâm Huyên mím môi thật chặt, đôi môi tái nhợt. Hắn cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào mắt Giang Lộc. Cuối cùng, không cãi lại được, hắn buông tay, để mặc cậu kéo ống quần mình lên.

Cổ chân Lâm Huyên là một mảng máu thịt lẫn lộn, da thịt bị rách toạc, cuộn lại thành từng nếp đáng sợ. Mảnh vải vụn dính chặt vào phần thịt bị trầy, máu đỏ thẫm đã thấm qua tất, nhuộm một mảng lớn.

Bảo sao mặt hắn lại tái mét như vậy.

Giang Lộc hít một hơi lạnh, bàn tay đang kéo ống quần hắn cũng khẽ run lên. Cậu cẩn thận kéo ống quần lên thêm chút nữa, nhưng động tác đột ngột khựng lại.

Vì cậu nhìn thấy bên dưới ống quần của Lâm Huyên gần như không có chỗ nào lành lặn nữa cả.

Những vết thương chằng chịt: vết dao cắt, vết bỏng, vết roi hằn sâu, cùng vô số những đốm máu đỏ như bị kim châm khắp nơi. Đặc biệt là vùng mắt cá chân, những vết lằn tím bầm gần như đã hằn sâu vào da thịt, tựa như từng bị xiết chặt vậy.

Những vết sẹo này, có vết đã lành, nhưng cũng có vết vẫn còn mới tinh, rõ ràng chỉ mới xuất hiện gần đây.

Chỉ cần nhìn thôi Giang Lộc đã cảm thấy khó thở, lòng ngực cậu như nghẹn lại.

Hàng mi Giang Lộc khẽ rung lên, hơi thở cậu ngắt quãng. Đột nhiên, cậu hiểu ra lý do tại sao Lâm Huyên không muốn để cậu kéo ống quần lên.

… Có vẻ như qua đó, cậu đã nhìn thoáng qua góc khuất đáng thương của Lâm Huyên, phía sau vẻ ngoài rực rỡ hào nhoáng kia.

Không ai muốn để người mình chỉ mới quen chưa đầy 24 giờ nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, ngay cả khi họ đã là bạn bè.

Lâm Huyên cúi đầu không bỏ lỡ khoảnh khắc hàng mi Giang Lộc khẽ run rẩy. Một nụ cười thoáng qua khóe môi hắn, nhẹ như cánh lông vũ.

Bị dọa sợ, hay là… thấy đau lòng thế?

Đáng yêu quá.

Giang Lộc không nói gì, cậu giả vờ như không phát hiện ra, cũng không tiếp tục kéo ống quần của Lâm Huyên lên. Để tránh ánh mắt của người khác, cậu thậm chí còn kéo ống quần xuống thêm chút nữa.

“Để tôi đi mua thuốc cho.” cậu nói: “Cậu chịu khó đợi ở đây một chút nhé?”

“Đi cùng đi.” Lâm Huyên khẽ nói: “Không đau lắm, tôi chịu được mà.”

"Sao mà không đau được".Giang Lộc thầm nghĩ. Vết thương nặng như thế, cậu nhìn còn cảm giác đau dùm chứ huống chi là người thực sự bị thương như Lâm Huyên, mặt hắn đã tái mét rồi.

“Không phải cậu muốn ăn bánh cuốn sao?” Cậu trấn an: “Cậu ở đây đợi chú ấy làm bánh xong đi.”

Lâm Huyên thở dài, khẽ nói: “Được, phiền Tiểu Lộc vậy.”

“Không sao đâu.” Giang Lộc đáp, cúi đầu bấm vài cái trên điện thoại. Vừa rồi cậu đã quét mã QR, giờ chỉ cần nhập số tiền là trả được: “Tôi trả tiền rồi, cậu chỉ cần lấy bánh là được.”

Nói xong, cậu đưa màn hình thanh toán cho chú bán hàng xem rồi rời đi.

Khu vực quanh trường đại học có nhiều nhà thuốc, đi vài bước là đến.

Lâm Huyên dõi theo bóng dáng Giang Lộc đang đi xa dần, ánh mắt trở nên u ám. Hắn cúi đầu nhìn về phía vết thương, tất chân bị máu thấm ướt, dính chặt vào gót chân. Nhưng hắn chỉ khẽ cau mày, không để tâm lắm.

Trong nhà thuốc không đông người. Giang Lộc mua xong thuốc cần thiết, trước khi quay về còn nhắn tin hỏi cỡ giày của Lâm Huyên, sau đó mua thêm một đôi tất mới.

Khi trở lại, cậu thấy Lâm Huyên đang khó khăn đứng dậy, đón lấy bánh cuốn từ tay chú bán hàng.

Giang Lộc nhanh chóng bước đến, đỡ hắn ngồi xuống rồi quỳ xuống trước mặt hắn, định xử lý vết thương tạm thời.

Không muốn dùng cồn vì kích ứng mạnh, cậu mua dung dịch sát trùng povidine. Nhưng trước khi xịt thuốc, cậu nói: “Có thể sẽ hơi đau đấy, cậu cố chịu nhé.”

“Được.” Lâm Huyên gật đầu, ánh mắt rủ xuống.

Dù thao tác chưa quá thuần thục, nhưng tay Giang Lộc không run. Cậu nhanh chóng làm sạch vết thương cho Lâm Huyên, sau đó băng lại bằng gạc.

Nhìn cậu chăm chú xử lý, Lâm Huyên bất chợt hỏi khẽ: “Trước đây bạn học Tiểu Lộc từng làm việc này sao?”

“Cũng vài lần.” Giang Lộc dọn dẹp đồ đạc, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cậu ở ký túc xá à?”

“Tôi thuê nhà gần trường.” Lâm Huyên cầm chiếc bánh cuốn trên tay đưa cho cậu, đồng thời nắm lấy tay cậu để đứng dậy, nói với giọng điềm tĩnh: “Nhưng hơi xa một chút.”

Đã đến giờ lên lớp, nếu không đi sẽ muộn mất.

Giang Lộc cầm chiếc bánh còn ấm nóng trong tay, thoáng do dự, nhìn Lâm Huyên với vẻ khó xử: “Chân cậu như thế này…”

“Cậu sắp trễ học rồi.” Lâm Huyên khẽ cười, như đọc thấu tâm tư của cậu:

“Tôi có thể gọi taxi về mà, xuống xe chỉ cần đi bộ một đoạn thôi.”

Giang Lộc cân nhắc tính khả thi của phương án này.

“Hoặc, tôi sẽ đợi ở quán ăn.” Lâm Huyên nhìn cậu, tiếp lời.

Giang Lộc mở to mắt: “Hả?”

“Không phải tôi đã nói hôm nay sẽ mời cậu ăn tối sao?” Lâm Huyên nói, giọng đầy vẻ áy náy: “Vì tôi mà cậu không ăn được bữa tối, giờ ngay cả chiếc bánh cuốn này cũng chưa chắc có thời gian ăn. Tôi ngại lắm. Tối nay để tôi mời cậu một bữa nhé.”

Giang Lộc liếʍ môi, định nói không cần nhưng ánh mắt Lâm Huyên chợt cụp xuống, khẽ nói: “Đừng từ chối tôi nhé Tiểu Lộc.”

“…Được rồi.” Giang Lộc ngập ngừng một lúc rồi thở dài, đồng ý:

“Ăn ở đâu? Ký túc xá đóng cửa lúc 11 giờ đấy, đi xa quá thì không được đâu.”

“Quán cũng gần đây thôi.”

Lâm Huyên nói ra tên một quán ăn nổi tiếng gần trường Đại học Yến thành.

Giang Lộc đưa Lâm Huyên tới quán, thấy hắn ngồi xuống rồi mới vội vàng rời đi.

Chờ cậu đi khuất, Lâm Huyên mới chậm rãi cắn một miếng bánh cuốn, ánh mắt bình thản.

Không lâu sau, một chàng trai mặc đồ phong cách punk bước vào, ngồi xuống bàn gần đó. Kỳ lạ là người đó vẫn đội mũ bảo hiểm, không hề tháo ra dù đã vào trong.

Ánh mắt Lâm Huyên chạm phải ánh mắt người đó trong thoáng chốc.

Chàng trai mặc đồ punk lật qua lật lại thực đơn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy mạnh đến mức gây chú ý, thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh. Người đó nghênh ngang rời đi, dáng vẻ đầy khó chịu.

Ký túc xá của Giang Lộc cách khá xa, sách vở của cậu đều nhờ Tạ Ngộ mang giúp.

Lâm Huyên có vẻ hơi buồn chán vì phải đợi, thỉnh thoảng lại nhắn tin cho cậu.

Hắn nói chuyện rất có duyên, may mà tối nay Giang Lộc chỉ có một tiết học tự chọn không quá quan trọng. Khi nào thấy tin nhắn, cậu sẽ trả lời, nếu không thì đợi đến khi tan học Lâm Huyên mới nhận được hồi đáp.

“Lại nhắn tin với tên Lâm Huyên nào đó à?” Tạ Ngộ liếc qua điện thoại của cậu, tặc lưỡi: “Có khi nào cái tên họ Lâm này có ý đồ mờ ám, đang tán tỉnh cậu không?”

Trần Phong cách một khoảng, xen qua người Sư Gia Ngọc và Giang Lộc mà đáp trả: “Người xấu nhìn gì cũng thấy xấu.”

“Ai đang sủa vậy?”

“Cậu đó, Trần chết tiệt!”

“Cậu học được cách tự thiết kế màn chơi trong *I Wanna* chưa? Mình thấy cậu loay hoay cả buổi chiều rồi đấy. Nếu chưa học được thì mau quay về chơi trò hóa trang 4399 của cậu đi, đừng làm mất mặt sinh viên đại học Yến thành bọn mình nữa.”

Trần Phong “xoẹt” một cái giơ ngón tay giữa với Tạ Ngộ.

“Lại bắt đầu nữa rồi đấy.” Sư Gia Ngọc đau khổ bịt tai, rồi nghiêng đầu thì thầm bên tai Giang Lộc.

Giang Lộc gật đầu phụ họa, cùng Sư Gia Ngọc cúi đầu, chừa chỗ cho hai người kia chiến đấu. May mắn là giờ chiếu phim ngắn từ máy chiếu, không ai để ý tới mấy người đang rùm beng ở góc này.

Tạ Ngộ không chịu buông tha mà véo tai Giang Lộc: “Cậu và Gia Ngọc thì thào cái gì đấy hả?”

Giang Lộc che tai, né tránh: “Có nói gì đâu.”

“Trốn gì chứ.” Tạ Ngộ châm chọc, tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay ấm nóng của Giang Lộc.

Sư Gia Ngọc cười lạnh: “Tiểu Lộc bảo bối sắp bị cậu véo đến mức biến thành tai nhọn luôn rồi đấy.”

“Thế thì càng tốt.” Tạ Ngộ cố nhịn cười: “Ký túc xá của chúng ta sẽ có thêm một chú tinh linh nhỏ.”

Trần Phong nghe xong phỉ nhổ: “Cậu đúng là đồ biến thái.”

Giang Lộc vừa che tai vừa lẩm bẩm: “Tạ Ngộ à, cậu phiền chết đi được!”

Nghe chẳng khác nào đang làm nũng cả.

Cuối cùng, Giang Lộc cũng không để Tạ Ngộ được như ý. Tan học, cậu nhờ Sư Gia Ngọc cầm sách hộ rồi nhanh chân chạy mất. Tạ Ngộ chỉ biết tiếc nuối xoa ngón tay.

Cậu ấy hừ lạnh quay lại nhìn hai người còn lại: “Tôi cứ có cảm giác tên họ Lâm kia có ý đồ gì đó không trong sáng.”

“Tôi xin cậu đừng nghĩ ai cũng xấu xa giống cậu.” Trần Phong đáp.

Tạ Ngộ vươn vai không đáp lời nữa.

Trước khi tan lớp, Lâm Huyên đã hỏi ý kiến Giang Lộc rồi gọi món trước. Khi Giang Lộc đến nơi, đồ ăn cũng vừa kịp được dọn lên.

Lâm Huyên rót một ly nước rồi đẩy tới trước mặt cậu:

“Uống chút nước đi.”

Giang Lộc vội chạy tới cầm ly nước uống một hơi hết hơn nửa. Lâm Huyên kiên nhẫn tráng đũa và bát rồi đặt xuống trước mặt cậu.

“Cảm ơn.” Giang Lộc cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà cậu sẽ đồng ý để cậu ăn ngoài chứ?”

“Họ không quản nữa đâu. Xin lỗi, lúc trước tôi chưa nói rõ.” Lâm Huyên dùng đũa công cộng gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt: “Cậu vừa bảo là đói mà, ăn đi.”

Giang Lộc quả thực rất đói, chiếc bánh cuốn lúc trước đã tiêu hóa từ lâu.

Vị chua ngọt của sốt, kết hợp cùng thịt mềm ngọt, nổ tung trên đầu lưỡi. Cậu vô thức nheo mắt lại, giống như một chú mèo nhỏ đang tận hưởng.

Lâm Huyên cúi đầu, nhân lúc đó quan sát cậu. Nhìn Giang Lộc phồng má nhai rồi nuốt thịt xuống, yết hầu của hắn khẽ chuyển động.

"Ngay cả ăn mà cũng đáng yêu nữa."

Hắn cầm ly nước lên, yết hầu di chuyển nhịp nhàng. Ánh mắt không rời khỏi gương mặt Giang Lộc, đầu ngón tay gõ nhịp đều đều lên thành cốc.

"Không ai đáng yêu hơn cậu ấy cả."

Lần đầu tiên Lâm Huyên gặp Giang Lộc là ở cổng sau trường Nhất Trung. Khi đó, Giang Lộc quay lưng về phía hắn, nghiêm túc lý luận với một con mèo khoang đen trắng khét tiếng ngang ngược trong con hẻm sau trường.

Lâm Huyên đi ngang qua đây, không may bị con mèo ngồi trên tường rình và vỗ vài cái.

Trong lúc Giang Lộc lý luận, con mèo kiêu ngạo ngồi trên tường, liếm móng với vẻ thờ ơ, khinh thường đám nhân loại lảm nhảm bên dưới.

Cuối cùng, Giang Lộc đành thỏa hiệp, lấy từ trong cặp ra một cây xúc xích, “hầu hạ” con mèo như một ông lớn, miệng lẩm bẩm đầy cảm thán: “Làm mèo thích thật đấy. Thấy ai không vừa mắt thì vả cho vài cái, vậy mà vẫn có xúc xích ăn. Haiz.”

Trong con hẻm tối tăm đó, một phần khuôn mặt của Giang Lộc chìm trong bóng mờ. Đôi mắt trẻ con màu nhạt của cậu dù trong ánh sáng lờ mờ vẫn không mang chút u ám nào, như thể không gì có thể để lại vết tích tiêu cực trên cậu.

Khuôn mặt ấy đẹp đến mức đáng kinh ngạc, đủ để khiến một người đàn ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lâm Huyên cầm một cuốn nhật ký cũ trên tay, đứng trong bóng tối nhìn cậu hồi lâu, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lòng hắn như có một mầm mống nguy hiểm âm thầm bén rễ.

Lần thứ hai, hắn thấy cậu khi cậu bị bạo hành.

Giang Lộc tựa lưng vào bức tường bẩn thỉu trong hẻm tối, không la hét, cũng không vùng vẫy. Cả người cậu chìm trong bóng tối, giống như một cái xác không hồn vậy.

Cậu quen đến đây mỗi tối để cho mèo ăn. Lần này bất ngờ nhìn thấy một cánh tay người ló ra từ trong bóng tối, suýt nữa bị dọa đến chết, tưởng rằng gặp xác chết thật.

Hiểu rõ tình huống, cậu không nói gì mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Lâm Huyên và cuối cùng hỏi: “Nghe nói cảnh đêm ở Yến thị rất đẹp. Tôi có thuê một chiếc trực thăng, cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Lâm Huyên ngồi trong bóng tối, đôi mắt im lặng nhìn vào bóng hình cậu hồi lâu. Những khao khát méo mó không thể giãi bày trong lòng cậu điên cuồng bám rễ, bao phủ chặt lấy trái tim.

"Cậu không nhận ra sao."

Hắn u ám nghĩ.

"Mọi người đều biết tôi là kẻ u ám, biến thái, tâm lý méo mó."

"Bề ngoài bóng bẩy, nhưng thực chất chỉ là một vũng bùn thối rữa."

"Thế nên họ đều căm ghét tôi, né tránh tôi như tránh tà."

"Chỉ có cậu."

"Chỉ có cậu không biết những quy tắc ngầm trong ngôi trường này."

"Tại sao lại đáng yêu đến thế?"
"Tại sao… lại ngốc nghếch đến thế?"

Năm sáu tuổi, hắn từng có một chú chim nhỏ xinh đẹp mà hắn vô cùng yêu thích.

Hắn cho phép nó đậu trên vai, trên đầu, thậm chí còn để nó dùng tóc mình làm tổ.

Nhưng rồi nó chết.

Từ đó, Lâm Huyên không còn yêu thích con chim nào nữa.

Nhưng bây giờ…

Lâm Huyên khẽ cắn vào miệng ly, đôi mắt dõi theo hàng lông mi dài cong và gò má phúng phính đáng yêu của Giang Lộc.

Hắn nghĩ: "Cuối cùng mình cũng tìm lại được một chú chim nhỏ mà mình yêu thích rồi."

Lần này, chú chim ấy sẽ còn đẹp hơn, ngoan hơn và nghe lời hơn bất cứ con chim nào hắn từng có.

Nhưng mà… nếu đến một ngày, khi chú chim này cũng muốn rời bỏ hắn…

Hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của nó, đánh nát đôi chân của nó, nhốt nó lại bên mình mãi mãi.

Để cả đời, cả kiếp này, nó không thể rời khỏi hắn được nữa.

Giang Lộc vô tình ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Lâm Huyên vẫn luôn dừng lại trên người mình, trông rất chăm chú.

Cậu chớp mắt, khó hiểu: “?”

Lâm Huyên lại phản ứng rất tự nhiên, không chút lúng túng vì bị bắt gặp: “Sao thế?”

“Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?” Giang Lộc cảm thấy hơi lạ, bất giác đưa tay sờ mặt mình, chẳng lẽ mặt cậu có dính gì à?

Lâm Huyên khẽ cười, giọng điệu thản nhiên: “Vì cậu khiến tôi nhớ đến con chim nhỏ tôi từng nuôi thôi.”

“Chim nhỏ?”

“Ừ, là một con vẹt tím.” Giọng Lâm Huyên chợt trầm xuống, mang chút buồn bã: “... Nhưng tôi không chăm sóc tốt nên nó bay mất rồi.”

Giang Lộc hơi chạnh lòng, bất giác nói: “Cậu thích nó lắm đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Huyên khẽ đáp: “Nó đáng yêu lắm.”

Giang Lộc chợt nhớ lại câu nói trước đó của Lâm Huyên, trong lòng hơi thắc mắc tại sao hắn nhìn mình lại nhớ đến con chim nhỏ của hắn. Nhưng Lâm Huyên không nhắc thêm mà chỉ nói như buột miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top