Chương 2

“Ừ.” Lâm Huyên đáp: “Tôi luôn ở đây.”

Giang Lộc không nghi ngờ lời của Lâm Huyên.

Hôm nay mưa lớn không ngớt, nhưng bộ lông của mèo tam thể vẫn khô ráo, chỉ có móng vuốt là vừa dính chút nước mưa. Rõ ràng nó không thể nào đứng dưới mưa chờ cậu suốt cả ngày được.

Cậu vô thức cắn môi, lòng thoáng buồn bã.

Điều cậu lo sợ cuối cùng cũng xảy ra: chủ nhân của chú mèo đã đến và muốn đưa nó đi.

Lâm Huyên là chủ nhân của nó, có quyền đưa nó về, hơn nữa rõ ràng hắn có thể cho nó một môi trường tốt hơn. Cậu không thể vì sự ích kỷ của mình mà ngăn chú mèo ở lại được.

Nhưng dù sao thì cậu cũng đã chăm sóc nó một thời gian dài rồi. Chú mèo lại rất đẹp. Nghe tin Lâm Huyên muốn mang nó đi thì Giang Lộc cũng thấy khá là tiếc.

Hơn nữa… nếu như vậy thì nó sẽ không cần cậu nữa.

Tiếng mưa rơi trên ô như càng dồn dập hơn.

Giang Lộc cụp mắt xuống, nhìn xuống đầu ngón tay mình. Có vẻ như chúng đang bắt đầu trở nên trong suốt, cậu khẽ mím môi.

Ánh mắt của Lâm Huyên dừng lại trên gương mặt cậu vài giây, như là nhận ra sự không vui của cậu. Hắn mới tinh ý đề nghị: “Chúng ta kết bạn WeChat đi.”

“Nếu cậu muốn gặp nó, cứ đến tìm tôi. Tôi ở ngay gần trường.”

Giang Lộc chỉ do dự trong chốc lát rồi gật đầu: “Được.”

Cậu lấy điện thoại ra, loay hoay vài giây để mở mã QR rồi đưa đến trước mặt Lâm Huyên. Chờ nghe âm báo “tít” xác nhận đã quét xong, cậu mới thu điện thoại về. Khi thoát ra khỏi màn hình quét mã, cậu nhìn thấy tin nhắn của bạn cùng phòng gửi cách đây vài phút.

Tạ Ngộ: [Tiểu Lộc, cậu ra khỏi trường à? Trên đường về tiện mua hộ mình phần cơm nhé, cái gì cũng được, đói chết rồi.]

[Tiểu Lộc bảo bối.]

[Mình quỳ lạy cậu luôn đó, mua dùm đi nha.]

[*Cụng cụng quỳ lạy.gif*]

Tạ Ngộ là một streamer game, lúc Giang Lộc rời khỏi ký túc xá thì cậu ấy vẫn đang livestream. Nhìn thấy đầu ngón tay mình đang dần trở lại bình thường, cậu mới đáp: [Được.]

Trả lời xong tin nhắn, Giang Lộc ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn chú mèo tam thể lần nữa, rồi do dự hỏi: “Nếu nó sinh con thì cậu có thể báo cho tôi biết ngay không?”

Cậu nhẹ nhàng bổ sung: “Tôi thích nó lắm.”

“Đương nhiên là được rồi.” Lâm Huyên đồng ý ngay.

Giang Lộc lập tức cười rạng rỡ, giơ điện thoại lên lắc nhẹ: “Cảm ơn nhé! Nhưng tôi có chút việc phải đi trước rồi. Hình như trời lại sắp mưa to hơn, cậu cũng mau mang nó về đi. Nếu muốn gặp nó thì tôi sẽ tìm cậu.”

“À đúng rồi.” Cậu lấy túi cá khô và thức ăn mèo còn lại đưa cho Lâm Huyên:

“Cậu mang những thứ này về luôn đi, tôi thấy nó rất thích.”

“Được.” Lâm Huyên nhận lấy.

Giang Lộc xoa đầu chú mèo lần cuối, mỉm cười với Lâm Huyên: “Tạm biệt.”

Quay lưng lại, nụ cười của cậu dần nhạt đi. Nhưng cậu vẫn nhanh chóng rời đi.

Cậu mặc khá mỏng, túi nhựa trong tay bị cậu giữ chặt phía trước, hấp thụ hơi ấm từ cơ thể. Lâm Huyên khẽ vuốt lớp nhựa mỏng, như muốn giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại.

Nhưng cơn gió vừa lướt qua đã cuốn phăng chút nhiệt độ mong manh ấy, để lại bàn tay lạnh ngắt.

Ánh mắt Lâm Huyên dõi theo bóng dáng mảnh mai của Giang Lộc mỗi lúc một xa, hàng mi nhẹ nhàng cụp xuống.

Sau lưng hắn, cánh cửa chiếc Porsche mở ra. Tài xế bước xuống, cung kính nhận lấy chiếc ô và đỡ hắn lên xe. Khi đóng cửa, ánh mắt tài xế vô tình lướt qua chú mèo tam thể xinh đẹp đang chui ra khỏi lòng hắn và vẫy vẫy bộ lông.

Ông nhận ra chú mèo này.

Đây là chú mèo mà Lâm thiếu cưng chiều nhất. Một tháng trước, hắn đã cố ý mang nó ra đây, giả vờ nó là mèo hoang để một cậu sinh viên ngày ngày chăm sóc. Đêm nào cũng vậy, sau khi cậu sinh viên ấy rời đi, hắn lại đến mang nó về. Cứ thế mà không biết chán.

Tài xế không dám bình luận về hành động của thiếu gia mà chỉ im lặng làm tròn bổn phận.

Lâm Huyên lau sạch vết bẩn trên móng vuốt chú mèo, vỗ nhẹ lên mông nó, ý bảo nó nằm lên tấm đệm mềm.

Sau đó, hắn cúi đầu gửi tin nhắn cho Giang Lộc. Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại soi lên gương mặt tái nhợt của hắn khiến gương mặt hắn càng thêm u ám, bí ẩn.

Giang Lộc đang cẩn thận tránh các vũng nước trên đường. Dù vừa rồi rời đi dứt khoát, cậu vẫn cảm thấy buồn bã.

Mèo đã đoàn tụ với chủ, cậu không nghĩ là mình còn lý do gì để ở lại. Hơn nữa, cậu sợ rằng nếu ở lại quá lâu, những cảm xúc ích kỷ của cậu sẽ bị vô tình bộc lộ, khiến Lâm Huyên để ý.

Giang Lộc mím chặt môi. Đến khi về tới ký túc xá, cậu mới nhìn thấy tin nhắn từ Lâm Huyên:

Lâm Huyên: [Vừa nãy quên giới thiệu, tôi là Lâm Huyên. Chào cậu, rất vui được gặp cậu _]

Chú mèo tam thể nằm trên tấm đệm mềm, đáng yêu ngáp một cái rồi vươn người, ba cánh môi mấp máy như đang nhai thứ gì, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy, miệng khe khẽ kêu "meo meo".

Lâm Huyên cúi mắt, ngón tay thon dài lạnh lẽo tựa nhẹ lên thái dương, đầu ngón tay vô thức lướt qua mép kim loại của chiếc điện thoại. Một lúc lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, phản chiếu trong đôi mắt tối đen của cậu.

Giang Lộc: [Chào cậu, tôi là Giang Lộc. Rất vui được làm quen với cậu nhé Lâm Huyên _]

Lâm Huyên nhìn dòng tin nhắn hồi lâu, khóe môi cuối cùng cũng cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Giang Lộc vừa nhắn tin trả lời Lâm Huyên vừa lên lầu, cẩn thận rũ sạch nước mưa đọng trên ô.

Về đến ký túc xá, tiếng cãi vã giữa Tạ Ngộ và Trần Phong vọng ra từ bên trong, xen lẫn tiếng gõ bàn phím và chuột lách cách điên cuồng, đoán chừng họ đang chơi game.

Tạ Ngộ gào lên: “Mày lại chết nữa à? Một phút chết gì mà tới sáu lần, giữa hai cái tai mày là cái gì? Bùa đỏ vận may hả thằng kia?”

Trần Phong lập tức gỡ game trong cơn phẫn nộ, vò đầu bứt tóc hét lên: “Đây là lỗi của tao à? Là lỗi của tao chắc? Game này có cho người chơi không đấy? Con táo đó bay được thì thôi, lại còn bắn tỉa nữa! Là bắn tỉa đó mày!!! Save là cái quái gì chứ? Mày gϊếŧ tao luôn đi chứ cái tốc độ đó ai tránh được? Hả? Ai tránh được hả mạy? Cái này mà hợp lý của mày hả???”

Tạ Ngộ nhướng mày: “Không có tay thì thôi.”

Một người bạn cùng phòng khác là Sư Gia Ngọc ngồi phía sau họ, ôm đầu bất lực. Biểu cảm của cậu ta giống hệt hình gif Doraemon ôm đầu đang được spam liên tục trong khung chat của Giang Lộc.

Giang Lộc bước vào, nhưng chẳng ai nhận ra.

“Mình về rồi đây.” Cậu để ô đứng sau cửa, thấy không ai để ý đến mình, khẽ mím môi đặt hộp mì lên bàn của Tạ Ngộ.

Tạ Ngộ quay đầu nhìn cậu, ngay lập tức đá Trần Phong một cái: “Biến! Về chơi mấy game 4399 của mày đi!”

Trần Phong bực bội: “Biến thì biến! Nghe thấy giọng mày là tao đã ngứa ngáy rồi!”

Giang Lộc mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Sư Gia Ngọc bị dị ứng với lông mèo, dù cậu không bế mèo trước đó nhưng vẫn cẩn thận dùng con lăn quần áo làm sạch lông có thể dính trên người.

Cả phòng cuối cùng cũng yên lặng. Dù vậy, Sư Gia Ngọc vẫn cảm thấy đầu mình còn ong ong, nhìn thấy Giang Lộc đang dùng con lăn mới hỏi: “Lại đi thăm chú tam thể à?”

“Ừ.” Giang Lộc đáp, nở một nụ cười nhạt: “Nhưng chắc lần sau không đi nữa.”

Tạ Ngộ vừa ăn mì vừa hỏi: “Sao thế?”

“Bị Lâm Huyên mang đi rồi.” Giang Lộc đặt con lăn vào ngăn kéo.

“Cái gì? Lâm Huyên?” Trần Phong ngắt lời, đẩy ghế xoay đến trước mặt cậu:

“Cậu gặp Lâm Huyên à?”

“Ừ.”

“Không phải nói cậu ấy xin nghỉ một tháng rồi sao? Nghe nói năm ngoái bị kẹt trên núi tuyết, giờ để lại di chứng. Đợt huấn luyện quân sự vừa rồi cũng không tham gia.” Trần Phong nói: “Cậu ấy đến trường rồi hả?”

Giang Lộc chưa kịp trả lời, Sư Gia Ngọc đã thắc mắc: “Cậu nghe mấy tin này ở đâu đấy?”

“Trên diễn đàn chứ đâu, mấy hôm nay rần rần cả lên đấy.”

Thì ra Lâm Huyên thực sự bị bệnh, Giang Lộc thầm nghĩ. Bảo sao lúc gặp trông hắn lại tái như vậy.

Cậu đứng dậy mang ô ra ban công, lúc quay lại thì mọi người đã đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, thầy có nói cụ thể khi nào học bù không?”

Trần Phong đang khôi phục lại trò chơi, cố tỏ ra bình thản: “Không thấy thông báo. Chắc là thứ bảy đó. Sao, đại streamer Tạ Ngộ có kế hoạch gì cuối tuần à?”

“Tháng này livestream chưa đủ giờ, định cuối tuần lên sóng bù ấy mà.”

“Tiểu Lộc là lớp trưởng mà, để cậu ấy hỏi thầy đi.”

Giang Lộc vừa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự thì trúng cử làm lớp trưởng. Nghe mọi người nhắc, cậu đóng cửa ban công lại, quay người thấy ai cũng đang nhìn mình, bèn đáp: “Chiều nay thầy có nói là thứ bảy, nhưng giờ cụ thể thì chưa chắc. Để mình hỏi thầy lại thử.”

Hôm nay có nhiều tiết học, cả buổi chiều và tối đều kín. Ba thầy cô dạy đều bảo sẽ sắp xếp thời gian bù lại, thậm chí đã lấy cả thời khóa biểu của lớp, nhưng đến giờ vẫn chưa thông báo cụ thể.

Giang Lộc mở danh sách liên lạc tìm số WeChat của giáo viên rồi lịch sự hỏi về lịch học bù.

Vì cậu rất tích cực trong giờ học nên các thầy cô đều có ấn tượng tốt. Nhận được tin nhắn, họ nhanh chóng phản hồi: [Học bù vào thứ bảy, theo đúng thứ tự tiết học hôm nay, phòng học không đổi. Em tiện thì thông báo cho lớp trưởng lớp ba giúp thầy nhé.]

Giang Lộc trả lời “Dạ được ạ”, sau đó gửi thông báo cho lớp trưởng lớp bên cạnh.

Nhận được xác nhận, cậu ngẩng đầu, vô thức nhìn tay mình dưới ánh sáng.

“Lại nhìn tay rồi.”

Tạ Ngộ chẳng biết đứng trước mặt cậu từ bao giờ, chắn mất ánh đèn trắng trên trần. Cậu ấy nắm lấy bàn tay cậu: “Sao tay lạnh thế? Cảm lạnh à?”

Cậu ấy đặt mu bàn tay lên trán Giang Lộc kiểm tra nhiệt độ.

“Không sao.” Giang Lộc lắc đầu, nhưng không né tránh, ngoan ngoãn để cậu ấy kiểm tra. Cậu rút tay lại, cúi đầu gửi thông báo lịch học bù vào nhóm lớp.

“Cứng miệng dữ.” Tạ Ngộ nhướng mày, búng nhẹ trán cậu rồi xoa đầu làm tóc cậu rối tung: “Có phải đang lo cho con mèo không? Nếu không nỡ thì để tôi tìm người nuôi giúp. Cậu chỉ cần qua thăm là được rồi.”

Giang Lộc vội vuốt lại tóc: “Ừm ừm, được đó!”

Anh chàng nghiêm túc giải thích: “Đó là mèo của cậu ta, không thể lấy lại được đâu.”

“Được rồi.” Tạ Ngộ vò rối tóc cậu một lúc rồi cuối cùng cũng buông tha, đi ra ban công.

Điện thoại rung liên tục. Giang Lộc nghĩ là tin nhắn tiếp nối trong nhóm lớp nên vừa vuốt tóc vừa mở ra, nhưng lại phát hiện là tin nhắn từ Lâm Huyên.

Lâm Huyên: [Bạn học Giang _, vừa nãy tôi đưa Bố bố đi tắm. (Ảnh)]

[Bố bố rất thích loại thức ăn và cá khô mà cậu mua cho nó. Cậu có thể cho tôi biết là loại nào không?]

[Tên Bố bố là tôi đặt cho nó đấy, cậu có thể gọi như thế hoặc theo cách cậu quen, không sao cả. _]

[Nó rất thích cái ổ mèo mà cậu chuẩn bị, vì vậy tôi đã mang cả ổ về cùng nó luôn.]

[Ảnh]

[Bạn học Giang đừng lo nhé.]

Những bức ảnh Lâm Huyên gửi đều là của Bố bố. Con mèo trong ống camera thoải mái tạo dáng, ngoan ngoãn để Lâm Huyên chụp. Một hai tấm còn lộ cả bàn tay hắn.

Ánh sáng trong ảnh khiến bàn tay hắn trở nên tái nhợt, trông như người bệnh vậy.

Trong những bức ảnh đó, Giang Lộc nhận ra cả khung leo cho mèo, ổ mèo và cây đồ chơi trên sàn trông đã cũ. Cái ổ mèo cậu mua cho Bố bố cũng ở đó.

Lâm Huyên chu đáo thật.

Giang Lộc thầm nghĩ. Biết cậu đã chăm sóc con mèo suốt thời gian dài, Lâm Huyên không chỉ cân nhắc rằng mang nó đi ngay sẽ khiến cậu lo lắng mà còn nhận ra cảm xúc của cậu chỉ trong vài phút tiếp xúc ngắn ngủi. Hắn đã chủ động xin cách liên lạc để thường xuyên cập nhật tình hình, khiến cậu yên tâm.

Giang Lộc cụp mi, trả lời: [Tôi sẽ gửi link thức ăn và cá khô cho cậu ngay.]

Cậu tìm liên kết và chuyển cho Lâm Huyên.

Lâm Huyên: [Cảm ơn bạn học Giang nha. _]

Chưa bao lâu sau, hắn lại gửi thêm vài đoạn video dài khoảng 30 giây.

Nhân vật chính trong video vẫn là Bố bố.

Bố bố lộ ra cái bụng tròn ủ rũ nằm nghiêng trên tấm đệm mềm, cổ đeo vòng len móc có gắn chiếc chuông vàng xinh xắn. Lâm Huyên gãi cằm nó, khiến nó thoải mái kêu gừ gừ, chuông vang lên từng hồi lanh lảnh.

Giang Lộc: [Đáng yêu quá.]

Lâm Huyên: [Bố bố thích cậu lắm đó. Có thể trong thời gian tới không được gặp cậu thì nó sẽ không quen. Nếu rảnh, cậu có thể đến thăm nó chứ? _]

Lúc này, một con mèo tam thể nhảy lên sofa, lắc lắc đôi tai rồi cuộn tròn trên chân Lâm Huyên.

Trên tay hắn, màn hình iPad hiển thị hai cửa sổ. Bên trái là khung trò chuyện với Giang Lộc còn bên phải là cảnh quay từ camera giám sát.

Camera cho thấy góc nhỏ ở cửa Bắc, với thời gian hiển thị ở góc dưới bên trái là khoảng một giờ trước.

Trong video, Giang Lộc cầm ô bước lại gần, cẩn thận ngồi xổm trước chiếc tổ mèo dưới camera, gọi con mèo tam thể ra rồi đổ đầy thức ăn vào bát của nó. Ngón tay trắng ngần chạm vào cằm mềm mại của nó, dịu dàng vuốt ve.

Cậu cách camera rất gần, đến mức lông tơ trên khuôn mặt cũng nhìn thấy rõ ràng.

“...Chưa biến mất nhỉ.” Lâm Huyên nghe thấy Giang Lộc lẩm bẩm dưới ánh đèn đường. Sau đó, cậu chọc vào chỗ mỡ mềm của con mèo rồi thì thầm: “Xem ra em cũng cần anh đúng không, bé con?”

…Tìm kiếm ý nghĩa tồn tại ở một con mèo sao…

Lâm Huyên tựa vào thành ghế sofa, một tay chống cằm, đôi môi luôn giữ nụ cười nhàn nhạt. Ngón tay hắn lướt qua khuôn mặt thanh tú của Giang Lộc trên màn hình, nhẹ giọng thốt lên đầy thương hại: “...Thật đáng thương.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top