chap 1

Hôm nay, Lục Ảnh đang ở ngoài Quang minh điện tĩnh tọa, đột nhiên một bóng đen từ trên trời rơi xuống, làm cái ‘oạch’ rơi trước mặt hắn.

Lục Ảnh bình tĩnh giương mắt, thấy một người quỳ rạp trên mặt đất, ngọ ngoại muốn vùng dậy.

Lục Ảnh chạm chạm hắn: Ngươi gãy chân, đừng lộn xộn.

Người nọ mắc cỡ đến mặt đỏ tía tai, cắn răng nói: Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta gãy chân?

Lục Ảnh buồn cười nhìn thiếu niên Đường Môn người chưa lớn đủ trước mắt, chỉ chỉ hai mắt mình: Hai con mắt.

Thiếu niên thở hồng hộc chỉnh ra một tư thế ngồi, vẻ mặt quật cường: Không gãy.

Lục Ảnh vui vẻ: Không gãy? Không gãy đi hai bước xem.

Thiếu niên lạnh mặt: Ta cam tâm tình nguyện ngồi.

Lục Ảnh nhẹ nhàng ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thiếu niên đau đến sắc mặt tái nhợt: Ngươi ngồi bên cạnh ta làm gì?

Lục Ảnh thản nhiên nói: Ta cam tâm tình nguyện ngồi.

Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu, không được tự nhiên mà hắng giọng một cái: Ngươi, cái kia…

Lục Ảnh: Hử?

Thiếu niên nhỏ giọng: Đỡ ta một chút.

Lục Ảnh: Vì sao?

Thiếu niên trừng hắn: …

Lục Ảnh cười khẽ, chặn ngang thiếu niên bế lên: Ta mang ngươi đến chỗ đại phu.

Thiếu niên phồng má nhìn nơi khác.

Lục Ảnh cúi đầu nhìn hắn, hình dạng thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt vì còn chưa trưởng thành hẳn nên rất thanh tú, lúc này chân đau nên sắc mặt tái nhợt, hiện ra mi mắt dài và rậm, như là bút lông thấm no mực nước rồi vẽ trên giấy lụa.


Lục Ảnh thấy lòng mình xao động một trận, hỏi: Ngươi tên gì?

Thiếu niên lạnh lùng: Đường Y.

Lục Ảnh vui sướng huýt sáo, một còn mèo ba tư tuyết trắng linh hoạt nhảy xuống từ ngọn cây đứng vững trên vai Lục Ảnh.

Dù sao Đường Y vẫn còn tâm tính thiếu niên, nhìn dáng dấp mèo ba tư rất dễ thương, thần sắc không lạnh lùng như trước nữa, một đôi mắt đen sáng lấp lánh.

Lục Ảnh vứt luôn cái mặt già nua: Ai, trùng hợp quá, con mèo này của ta tên là Y Y.

Lục Ảnh vứt luôn cái mặt già nua: Ai, trùng hợp quá, con mèo này của ta tên là Y Y.

Mèo ba tư bất mãn kêu một tiếng.

Lục Ảnh trợn tròn mắt nói dối: Y Y ngoan.

Mèo ba tư tức giận dùng vươn móng cho Lục Ảnh một cái tát.

Trên mặt anh tuấn của Lục Ảnh có thêm ba đường màu hồng nhàn nhạt, thấy vẻ mặt Đường Y nghi ngờ nhìn mình, chăm chú giải thích: Y Y phát tình, cho nên tính tình táo bạo.

Đường Y mở to hai mắt nhìn: Ngươi !

Vì vậy, khi Lục Ảnh ôm Đường Y vào y quán thì trên má trái có sáu đường màu hồng do mèo cào, còn má phải có năm dấu ngón tay " rực rỡ " .

Đại phu Vạn Hoa [1] trong y quán vừa cười vừa trị chân cho Đường Y, Lục Ảnh cũng không ngại, khoanh tay ôm ngực lười biếng tựa vào cửa, trên vai là một con mèo ba tư cơn giận còn chưa tan ngồi chổm hổm.

[1] Vạn Hoa: là một môn phái trong Kiếm Tam.

Đại phu băng bó kỹ cho Đường Y, lại kê đơn, Lục Ảnh liền tự nhiên đưa tiền xem bệnh, sau đó ôm Đường Y ra ngoài.

Đường Y không được tự nhiên tránh tránh: Ngươi muốn đi đâu?

Lục Ảnh: Nhà ta.

Đường Y: Không đi.

Lục Ảnh mặt dày mày dạn: Dù sao ngươi cũng phải tìm một chỗ dưỡng thương.

Đường Y suy nghĩ một chút: Ta gọi sư huynh đến đón ta về Đường Môn.

Lục Ảnh: Sư huynh ngươi ở đâu?

Đường Y: Ở Đường Môn…

Lục Ảnh cười khẽ: Chờ sư huynh ngươi từ Đường Môn chạy tới đón rồi mang ngươi trở về, chân ngươi đều tốt đến thất thất bát bát (hầu hết), huống hồ đoạn đường này xóc nảy không thích hợp dưỡng thương, vạn nhất khiến đầu khớp xương lệch đi, nửa đời sau ngươi phải đi cà nhắc đấy.

Đường Y không được tự nhiên cúi đầu không nói lời nào.

Lục Ảnh đổi chủ đề: Lúc nãy sao ngươi lại ngã trước mặt ta?

Vẻ mặt Đường Y mất hứng: Ta muốn lên điện đính [2] của Quang minh điện, kết quả phi được một nửa thì hết khí lực.

[2] Điện đính: là đỉnh/nóc của cung điện hay phòng xá, là nơi quan sát được nhiều nhất tổng thể của cả kiến trúc cũng là nơi bắt mắt nhất.

Lục Ảnh: Ngươi lên đó làm gì?

Đường Y nhỏ giọng: Không phải trên giang hồ có cái gọi là khinh công thí luyện sao, thí luyện đến khoảng cách cao như vậy có thể lấy được chúc ảnh [3], ta muốn cái đó.

[3] Chúc ảnh, ngọn nến, phiên âm [zhú yǐng]. Lục Ảnh phiên âm [lù yǐng].

Lục Ảnh: Chúc ảnh là gì?

Lục Ảnh: Chúc ảnh là gì?

Ánh mắt Đường Y sáng lên: Là một tiểu đăng lung (đèn lồng), rất đẹp.

Lục Ảnh cười nhẹ: Chưa từng nghe qua, ta chỉ biết Lục Ảnh, lương phẩm tất yếu trong nhà.

Đường Y không phản ứng kịp: Lục Ảnh là cái gì?

Lục Ảnh mỉm cười: Ngươi muốn không?

Đường Y phục hồi tinh thần lại: Là ngươi đúng không?

Lục Ảnh trêu hắn: Đúng thế, suy nghĩ thử xem?

Đường Y lầm bầm một tiếng, tức giận nhìn trời.

Lục Ảnh cười ha ha.

Lục Ảnh được như ý nguyện mang Đường Y về nhà, vừa mở cửa, một viện tử (sân nhỏ) rất nhiều loại mèo đang nhảy nhót tưng bừng, vô cùng náo nhiệt.

Dường như Đường Y rất thích động vật nhỏ, kích động đến mắt sáng bừng.

Lục Ảnh quan sát vẻ mặt của hắn, đặt hắn trên băng đá trong viện, sau đó chỉ chỉ một con mèo hổ bì: Nó tên là Tâm Can.

Đường Y vui vẻ đưa tay trêu bé mèo kia.

Lục Ảnh lại ôm đến một con mèo mun: Nó tên Bảo Bối.

Đường Y: À.

Lục Ảnh lại chỉ chỉ con mèo ba tư trên vai mình: Tâm Can Bảo Bối Y Y, ba chúng nó rất thân nhau.

Đường Y sửng sốt một chút: …

Lục Ảnh nhảy lên nóc nhà mang một ki để phơi cá, nắm một cái vẩy trên mặt đất: Tâm Can Bảo Bối Y Y, ăn cơm.

Đường Y tức giận kháng nghị: Ngươi, không cho ngươi gọi như vậy!

Vẻ mặt Lục Ảnh vô tội: Vì sao? Có chỗ nào không thích hợp?

Đường Y cắn môi một cái: Trong tên ta cũng có một chữ ‘Y’.

Lục Ảnh ái muội cười cười: A? Ngươi nghĩ ta đang gọi ngươi?

Đường Y nhanh chóng phủ nhận: Không phải.

Lục Ảnh giang hai cánh tay với nhóm mèo trên đất: Vậy ngươi sợ cái gì? Tâm Can Bảo Bối Y Y, tới, vào lòng ca ca nào.

Đường Y buộc lòng phải kiên trì nghe, hai má đỏ bừng.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top