Phản tu và tá công

Phản tu và tá công

Có người chưa từng luyện công, hoặc chỉ mới học được một

vài điều trên lớp học khí công, nhưng chúng đều thuộc về chữa

bệnh khoẻ người, chứ không phải là tu luyện nào hết. Tức là,

những người này, họ chưa được chân truyền; nhưng đột nhiên

trong một đêm mà họ có được công. Chúng tôi giảng một chút

về loại công ấy đã đến như thế nào; có một vài hình thức.

Có một loại thuộc về phản tu. 'Phản tu' là gì? Chúng ta có

những người cao tuổi muốn tu luyện; tu luyện từ đầu [đối với

họ] là [chuyện] đã muộn. Vào lúc phong trào khí công đang lên

cao họ cũng muốn tu luyện; họ biết rằng khí công có thể làm

điều tốt cho người khác, đồng thời có thể đề cao bản thân; họ có

một nguyện vọng như vậy, mong muốn đề cao [lên], mong muốn

tu luyện. Nhưng những năm trước trong cao trào khí công, các

khí công sư đều phổ cập khí công, nhưng không hề có ai thật sự

truyền [giảng] những điều ở cao tầng. Cho đến tận hôm nay,

thật sự truyền công tại cao tầng một cách công khai, thì chỉ có

một mình cá nhân tôi làm, không có người thứ hai. Phàm là

phản tu, đều 50 tuổi trở lên, là người tuổi đã cao niên, căn cơ

tốt phi thường, trên thân mang những thứ rất tốt, hầu như

người ta đều muốn [thu làm] đồ đệ, làm đối tượng truyền thừa.

Tuy nhiên những người này tuổi tác đã cao, lại mong muốn tu

[luyện]; nói chuyện sao dễ vậy! Hỏi tìm sư phụ nơi đâu? Nhưng

khi họ muốn tu luyện, cái tâm ấy hễ nghĩ như thế, [thì] chính

như vàng kim loé sáng, chấn động thế giới mười phương. Người

ta nói [đó là] Phật tính; chính là nói đến Phật tính đã xuất lai.

Từ cao tầng mà xét, sinh mệnh con người chẳng phải vì để

làm người. Là vì sinh mệnh con người sản sinh nơi không gian

vũ trụ, đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, là

tính bản thiện, là lương thiện. Nhưng vì sau khi những thể sinh

mệnh nhiều lên, nó cũng sản sinh ra một chủng quan hệ xã hội;

do đó trong số ấy có những người biến đổi thành tự tư hoặc

không còn tốt, nên không thể [tồn tại] ở trên tầng rất cao kia

được nữa, nên phải rớt xuống, rớt xuống một tầng. Tại tầng ấy

họ lại trở nên không tốt nữa, lại rớt xuống tiếp, rớt xuống; cuối

cùng rớt xuống đến tầng người thường này. Đã rớt xuống đến

tầng này, thì con người phải bị tiêu huỷ triệt để; tuy nhiên

những Đại Giác Giả xuất [phát] từ tâm từ bi, quyết định ở hoàn

cảnh tối khổ ấy cấp cho con người một lần cơ hội nữa: [họ] sáng

tạo ra không gian này.

Người ở các không gian khác đều không tồn tại cái thân thể

này; họ có thể phiêu [đãng bay] lên; họ cũng có thể biến lớn,

thu nhỏ. Nhưng ở không gian này cho con người phải có cái

thân thể như thế này; [chính là] cái nhục thân này của chúng

ta. Sau khi có cái thân thể này, thì lạnh chịu không được, nóng

chịu không được, mệt chịu không được, đói chịu không được,

thế nào cũng là khổ. Có bệnh chư vị thấy khó chịu; sinh lão

bệnh tử ấy, chính là để chư vị trong khổ mà hoàn [trả] nghiệp;

xét xem chư vị có thể quay trở về hay không, cấp cho chư vị

một cơ hội nữa; do đó con người rớt vào [cõi] mê này. Sau khi

rớt xuống đến đây, sáng tạo cho chư vị cặp mắt này, không cho

phép chư vị nhìn được không gian khác, không thấy được chân

tướng của vật chất. Chư vị nếu có thể trở về, thì khổ nhất cũng

là quý nhất; ở trong mê vãng hồi tu dựa vào ngộ tính [chịu] khổ

rất nhiều, thì quay về [rất] nhanh. Nếu chư vị còn tệ hơn nữa,

thì sinh mệnh sẽ bị tiêu huỷ; do vậy họ {Giác Giả} thấy rằng,

sinh mệnh của con người, mục đích không phải [vì] để làm

người; [nên] bảo chư vị phản bổn quy chân, quay trở về. Người

thường chẳng ngộ ra điểm này; người thường ở nơi xã hội

người thường, họ [chỉ] là người thường; muốn phát triển như

thế nào, [sống] tốt ra sao. Họ càng [sống] tốt, thì càng tự tư,

càng muốn chiếm hữu nhiều, họ càng rời xa đặc tính vũ trụ, họ

tiến đến diệt vong.

Trên cao tầng thì [nhận] thấy như thế; chư vị cho rằng đang

tiến lên, nhưng trên thực tế là thoái lùi. Nhân loại cho rằng

khoa học đang phát triển tiến bộ, thực ra cũng chỉ bất quá là đi

theo quy luật vũ trụ. Trương Quả Lão trong bát tiên cưỡi lừa

ngược; rất ít người biết được tại sao ông lại cưỡi lừa ngược.

Ông phát hiện rằng đi về trước lại chính là thụt lùi, nên ông

quay trở lại cưỡi như thế. Vậy nên một khi người ta nghĩ đến tu

luyện, [thì] các Giác Giả thấy rằng tâm ấy cực kỳ trân quý, nên

có thể giúp đỡ một cách vô điều kiện. Cũng như học viên chúng

ta ngồi đây hôm nay, nếu chư vị [muốn] tu luyện thì tôi có thể

giúp chư vị vô điều kiện. Nhưng nếu làm một người thường,

chư vị muốn coi bệnh, cầu mong điều này, cầu mong điều khác,

thì không được, không thể giúp chư vị được. Vì sao? Vì chư vị

muốn làm người thường; người thường nên phải sinh lão bệnh

tử, nên phải như thế; hết thảy đều có quan hệ nhân duyên,

không thể làm rối loạn. Trong sinh mệnh [đường đời] một cá

nhân của chư vị đáng lẽ không có tu luyện; hiện nay chư vị

muốn tu luyện; thì cần phải an bài lại đường [đời] từ nay trở đi

cho chư vị; và cũng có thể điều chỉnh thân thể cho chư vị.

Vì vậy con người muốn tu luyện, ngay khi nguyện vọng ấy

xuất ra, các Giác Giả nhìn thấy rồi, thật là quá trân quý.

Nhưng giúp thế nào đây? Trên thế gian có sư phụ nào dạy?

Hơn nữa đây là người đã trên 50 tuổi; các Đại Giác Giả không thể

dạy được; bởi vì nếu họ hiển hiện ra để dạy chư vị, giảng

Pháp và dạy công cho chư vị, thì đó là tiết lộ thiên cơ; họ cũng

phải hạ [tầng] xuống; con người tự bản thân làm điều xấu mà

rớt vào cõi mê này, nên phải ngộ trong mê mà tu; do đó Giác

Giả không thể dạy. Nếu nhìn thấy một vị Phật sống rõ ràng

giảng Pháp cho chư vị, lại còn dạy công cho chư vị, [thì cả]

những kẻ thập ác bất xá cũng đều đến học, ai ai cũng tin theo;

vậy còn gì để ngộ; sẽ không tồn tại vấn đề về ngộ. Bởi vì con

người tự mình rớt đến cõi mê này, lẽ ra đã bị huỷ diệt; [các

Giác Giả] cấp cho chư vị một cơ hội ở trong mê ấy mà có thể

quay về. [Nếu] có thể quay về, thì quay về; không quay về được,

thì tiếp tục luân hồi và [chịu] huỷ diệt.

Con đường là tự mình đi; chư vị muốn tu luyện thì làm thế

nào đây? Họ nghĩ đến cách này; bởi vì lúc ấy khí công lên thành

cao trào, cũng là một loại biến hoá của thiên tượng. Vì vậy để

phối hợp với loại thiên tượng ấy, người ta {các Giác Giả} theo vị

trí tâm tính của họ {người tu luyện} mà cấp thêm công cho họ,

cấp thêm lên thân họ [thông qua] một loại ống mềm; giống như

vòi nước: [họ] mở ra là nó {công} sẽ đến. Họ muốn phát công

thì công đến; [kỳ thực] họ không phát công, bản thân họ chưa

có công; chính là trạng thái như thế, nó được gọi là 'phản tu':

từ cao xuống thấp mà tu viên mãn.

Tu luyện bình thường của chúng ta, là tu từ thấp lên cao,

mãi cho đến khai công tu viên mãn. [Người] được gọi là 'phản

tu' này, tuổi đã cao mà tu từ thấp lên cao sẽ không kịp, nên họ

tu từ cao về thấp sẽ nhanh hơn; hiện tượng ấy cũng là thời đó

tạo thành. Tâm tính của những người này cần phải rất cao; tại

nơi vị trí tâm tính của họ mà họ được cấp thêm năng lượng lớn

như vậy. Mục đích để làm gì? Một là để phối hợp với thiên

tượng lúc bấy giờ; người ấy làm điều tốt đồng thời họ có thể

chịu khổ. Vì đối mặt với người thường, các thứ tâm của người

thường đều can nhiễu đến chư vị. Có người chư vị chữa lành

bệnh cho họ rồi, họ vẫn không hiểu được chư vị; khi chữa bệnh

cho họ chư vị đã trục khỏi thân họ biết bao thứ xấu, trị giúp họ

đến một mức độ nào đó, nhưng lúc ấy chưa có thể hiện biến đổi

rõ ràng [ra bên ngoài]. Nhưng trong tâm họ không vừa ý,

không cảm tạ chư vị; có khi còn nguyền rủa rằng chư vị lừa họ!

Chính là đối mặt với những vấn đề ấy, để tâm của chư vị được '

ma luyện' trong hoàn cảnh ấy. [Giác Giả] cấp công cho họ mục

đích là để họ tu luyện, đề cao lên trên. Khi làm điều tốt [họ] lại

đồng thời khai phát công năng bản thân, tăng công của chính

mình; nhưng một số người không hiểu đạo lý này. Chẳng phải

tôi đã giảng rồi sao? Không thể giảng Pháp cho họ; ngộ được

thì ngộ được; đây là vấn đề về ngộ; ngộ không được thì chẳng

còn cách nào nữa.

Có vài người khi nhận công, một đêm đang ngủ đột nhiên

nóng không chịu được, không thể đắp chăn; sáng sau dậy sờ

vào đâu thì đó có điện. Họ biết là công đã đến; thân thể của ai

có chỗ đau, thì chỉ cần làm qua một cái là khỏi không có sai

chạy, quả là tốt. Từ đó trở đi họ biết là [họ] có công; [họ] làm

khí công sư, treo biển hiệu; họ tự phong cho mình là 'khí công

sư' mà hành nghề. Ban đầu, bởi vì cá nhân này là còn rất tốt, họ

trị bệnh giúp người ta xong, người ta đưa tiền cho họ, đưa tặng

thứ này thứ khác cho họ, họ có thể không nhận, cự tuyệt hết.

Tuy nhiên chẳng trụ vững nổi trong thùng thuốc nhuộm lớn [là

xã hội] người thường mà không bị ô nhiễm; bởi vì những người

thuộc loại phản tu này chưa hề trải qua [quá trình] thật sự tu

luyện tâm tính; giữ vững tâm tính của bản thân rất là khó. Dần

dần tặng những đồ kỷ niệm nhỏ thì họ nhận; rồi dần dần tặng

phẩm lớn cũng nhận; cuối cùng đưa ít quá thì không ưng ý. Rốt

cuộc họ nói: 'Đưa tôi nhiều thứ thế làm gì, đưa tiền là được rồi!'

Đưa ít tiền quá là không được. Người này cũng chẳng phục

những khí công sư chân truyền, và tai họ rót đầy những lời

khen tụng của người ta về những bản sự của họ. Nếu ai nói họ

không tốt, họ sẽ không vừa ý; tâm danh lợi đã xuất hiện hoàn

toàn; họ tưởng rằng mình cao minh hơn những người khác,

mình thật xuất sắc. Họ tưởng rằng cái công cấp cho họ, là để họ

làm khí công sư, [để họ] phát tài; kỳ thực [công ấy] là để họ tu

luyện. Hễ tâm danh lợi dấy lên, thì trên thực tế tâm tính của họ

đã rớt xuống rồi.

Tôi đã giảng rằng, tâm tính cao đến đâu, công cao đến đó.

Đã rớt xuống thì cái công ấy không thể cấp cho họ lớn như

trước nữa, cần tuỳ theo tâm tính mà cấp; tâm tính cao đến đâu,

công cao đến đó. Tâm danh lợi càng nặng, ở chốn người thường

rớt xuống càng trầm trọng, công của họ cũng theo đó rớt

xuống. Cuối cùng đến khi họ hoàn toàn rớt xuống, [thì] công không

được cấp nữa, không có công nào hết. Những năm trước

xuất hiện không ít những người như thế; phần nhiều là những

phụ nữ trên 50 tuổi. Chư vị thấy các cụ bà tập công, cũng chưa

hề được chân truyền, có lẽ đã đến lớp khí công học một số động

tác chữa bệnh khoẻ người, nhưng đột nhiên một hôm có công

đến. Khi tâm tính hỏng, tâm danh lợi khởi lên liền bị rớt xuống,

kết quả hiện nay chẳng là gì cả, đã mất hết công. Hiện nay loại

phản tu này bị rớt xuống hết sức nhiều, phần còn lại chỉ lèo tèo

thưa thớt. Tại sao? Vì họ không biết rằng đó là để họ tu luyện;

họ tưởng rằng đó là để họ phát tài, nổi danh nơi người thường,

và làm khí công sư; thực ra đó là để họ tu luyện.

'Tá công' là gì? Nó không có hạn chế về tuổi; nhưng có một

yêu cầu, cần phải là người có tâm tính đặc biệt tốt. Người ấy

hiểu rằng khí công có thể tu luyện, người ấy cũng muốn tu

luyện. Tâm ấy muốn tu luyện, nhưng hỏi tìm sư phụ ở đâu?

Những năm trước đây quả là có những khí công sư chân chính

đã xuất hiện truyền công, nhưng những điều họ truyền đều là

chữa bệnh khoẻ người; không có ai truyền dạy lên cao tầng,

người ta cũng không có dạy.

Giảng đến tá công, tôi còn giảng một vấn đề này: con người

ngoài chủ nguyên thần (chủ ý thức) ra còn có phó nguyên thần

(phó ý thức). Có người có một, hai, ba, bốn, có khi đến năm phó

nguyên thần. Phó nguyên thần không nhất định có cùng giới

tính với người ấy; có [cái] là nam, có [cái] là nữ, không như

nhau. Thực ra [ngay cả] chủ nguyên thần cũng không nhất định

có cùng [giới tính] với nhục thân; bởi vì chúng tôi đã phát hiện

rằng bây giờ nữ nguyên thần của nam có rất nhiều, nam

nguyên thần của nữ cũng có rất nhiều; hoàn toàn phù hợp với

điều mà hiện nay Đạo gia gọi là thiên tượng âm dương đảo

chiều và âm thịnh dương suy.

Thông thường phó nguyên thần của con người đến từ tầng

cao hơn so với chủ nguyên thần; đặc biệt một số người, phó

nguyên thần của họ đến từ tầng hết sức cao. Phó nguyên thần

không phải là phụ thể; nó và chư vị cùng sinh ra từ một thai

mẹ, mang cùng một tên với chư vị; [nó] cũng là một bộ phận

của thân thể chư vị. Lúc bình thường người ta nghĩ về điều gì,

làm việc gì, là do chủ nguyên thần quyết định. Phó nguyên thần

chủ yếu gắng sức khống chế chủ nguyên thần của con người để nó

không phạm điều xấu; tuy nhiên lúc mà chủ nguyên thần

quá ư chấp trước thì phó nguyên thần cũng không giúp gì được.

Phó nguyên thần không tiếp thu chỗ mê của xã hội người

thường, còn chủ nguyên thần thì dễ bị tiếp thu chỗ mê của xã

hội người thường.

Một số phó nguyên thần đến từ tầng rất cao, có thể chỉ còn

một chút nữa là đắc chính quả. Phó nguyên thần muốn tu

luyện, nhưng chủ nguyên thần lại không muốn tu luyện thì

cũng chịu. Một hôm trong cao trào khí công, chủ nguyên thần

cũng muốn học công, tu luyện lên cao tầng; tất nhiên suy nghĩ

ấy rất chất phác, không có mong nghĩ gì đến truy cầu danh lợi.

Phó nguyên thần rất lấy làm ưng ý: 'Ta muốn tu luyện, nhưng

ta không quyết định; ngươi muốn tu luyện, quả là hợp ý ta'.

Nhưng hỏi tìm sư phụ nơi đâu? Phó nguyên thần rất có bản sự,

nó rời khỏi thân thể đi tìm Đại Giác Giả mà nó đã biết trong

đời trước. Bởi vì có một số phó nguyên thần [ở] tầng rất cao,

nên có thể rời thân thể; sau khi đến nơi [phó nguyên thần] liền

nói muốn tu luyện, muốn mượn công. Người ta thấy cá nhân

này rất tốt, [muốn] tu luyện thì tất nhiên giúp thôi; vậy là phó

nguyên thần đã mượn được công. Thông thường công ấy có

năng lượng tản xạ; nó thông qua đường ống mà truyền dẫn

đến; cũng có [trường hợp công] mượn được đã thành hình;

[công] đã thành hình thông thường kèm công năng tồn tại.

Như vậy, họ đồng thời có kèm theo công năng; cá nhân này

cũng giống như tôi vừa giảng: đêm đang ngủ [cũng] nóng không

chịu được, sáng hôm sau ngủ dậy thì thấy có được công. Chạm

vào đâu ở đó có điện; có thể trị bệnh cho người ta; họ biết rằng

họ có được công. [Công] đến từ đâu? Họ không biết rõ. Họ chỉ

biết đại khái là nó đến từ không gian vũ trụ; nhưng cụ thể nó

đến như thế nào, thì họ không biết; phó nguyên thần không có

bảo cho họ [biết], là vì [kẻ] tu luyện là phó nguyên thần; họ chỉ

biết rằng có công truyền đến.

Thông thường người tá công không chịu hạn chế tuổi tác;

người ít tuổi có khá nhiều; do vậy mấy năm trước có xuất hiện

một số người 20 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi; nhiều tuổi hơn cũng có.

Thanh niên thường khó tự chủ bản thân; bình thường chư vị

thấy họ rất tốt; khi chưa có bản sự gì nơi xã hội người thường,

thì tâm danh lợi của họ rất nhẹ. Rồi một khi nổi danh, thông

thường họ rất dễ bị tâm danh lợi can nhiễu; họ cảm thấy năm

tháng đời này còn là một chặng đường rất dài, còn cần chạy vạy

này khác, [còn cần] phấn đấu một phen để đạt được một mục

tiêu nào đó nơi người thường. Do vậy hễ khi công năng xuất

hiện, có được bản sự rồi, [thì] thông thường họ lấy [năng lực

ấy] làm phương tiện để truy cầu mục tiêu cá nhân nơi xã hội

người thường. Điều ấy không được, cũng không được phép sử

dụng [công năng] như thế; càng dùng nhiều thì công ấy càng ít;

cuối cùng thì chẳng còn chút gì. Những người [tá công] bị rớt

như vậy rất nhiều; tôi thấy rằng hiện nay không còn một ai.

Hai tình huống mà tôi vừa giảng đến đều là những người có

tâm tính tương đối tốt mà được công; công ấy không phải do

bản thân mình [tu] luyện mà thành; nó là từ các Giác Giả; do

vậy bản thân công ấy là tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: