Chào Bạch Dương - cô gái phiền muộn

Em một cô gái Bạch Dương hiền lành có đôi chút nhút nhát hay e dè, sợ sệt. Em sợ những câu chuyên tình buồn, em sợ lắm hai tiếng "tình yêu". Bởi lẽ trong lòng em đã từng bị tổn thương vì nó. Sau cuộc tình đầu tan vỡ , trái tim em không còn vẹn nguyên như trước nữa, không còn lành lặn như trước nữa, vết thương trong lòng em càng đau theo ngày tháng. Nỗi sợ hãi trong lòng em lại càng dày lên từ độ ấy. Sợ những niềm đau, sợ những hồi ức xa xưa vì đâu nên nổi, sợ những dĩ vãng sẽ làm nhạt phai màu cuộc sống. Sợ lắm những hanh hao, sợ lắm những sự nhớ nhung và những hoài niệm. Em sợ...Sợ... Sợ lắm...

Chỉ là em giấu đi... Bởi em sợ những cơn mưa của tiết trời tháng Sáu, sợ những cơn gió xạc xào, sợ những con đường làng lầy lội vì mưa, sợ trên những lối mòn thân quen ngày ấy nỗi buồn vương lại kéo anh  về. Mưa tháng sáu, chốn cũ cũng dỗi hờn về chiều với những cơn mưa dai dẳng quá và cứ thút thít, cứ nức nở hoài bao giờ mới nín hả mưa ơi.

Chỉ là em giấu đi... Em sợ lắm một vòng tay của ai xa lạ ôm em từ sau lưng, ngày xưa ấy cũng có người đã từng ôm ấp chở che em, cho em hơi ấm tình thân, cho em niềm tin cuộc sống vói bao hen thề giờ đã mãi xa. Hơi ấm chưa đủ thấm lòng người yêu sao anh nỡ vội buông tay quay đi tìm người mới. Kỷ niêm trao nhau chưa kịp mặn nồng vầy mà anh đã vội vàng ngoảnh mặt làm ngơ và quên hết sạch.

Chỉ là em giấu đi... Bởi em sợ lắm những lời hứa dối lừa, những lời hứa của anh sao không hề giá trị, vội vàng nói rồi nhanh chóng bay đi chẳng gửi trao chút niềm tin nào vấn vương lại. Những lời hứa của anh sao đầu môi chót lưỡi, hứa hẹn vội vàng rồi anh lại quên mau, bỏ lại sau lưng hai ta với một trời mộng ảo, với bao giấc mơ dang dở chưa kịp hoàn thành, nhịp cầu tương lai chưa liền một nhịp.

Em sợ lắm mỗi khi quay về chốn cũ một thời bình yên giờ lại làm em lo sợ. Em sợ bước trên những nẻo đường phủ vàng màu hoa Mimosa ấy – sắc màu một thời làm lay động trái tim em. Em sợ nơi đây bởi nơi đâu cũng phủ một màu kí ức, nơi đâu cũng gợi cho em nỗi buồn tan nát lòng đau. Những nẻo đường xa xưa ấy khơi trong em bao kỷ niệm khó phai mờ, những dấu ấn khó nhạt nhòa nhưng giờ đây Nhưng kí ức ấy đã phủ đầy rong rêu và bụi mờ năm tháng.

Em – một Bạch Dương nữ mang bao muộn phiền, chỉ là em muốn giấu đi một mối tình đâu khó phai nhòa. Sau tất thảy những cuộc hành trình sẽ không còn có ai chờ em để đáp chuyến tàu muộn màng cuối ngày, sẽ không ai nhắc em mặc ấm mỗi khi trời chuyển Đông, gió Bắc ùa về tràn ngập đầu đường cuối phố. Em giấu hết đi những ánh mặt vô tình chạm nhau rồi ngoảnh mặt quay lưng như người xa kẻ lạ. Đã từng yêu thương nhau mà bỗng chốc lại hóa người dưng. Con đường lạ đã hóa quen sau ai đó lại vội chôn vùi tất cả, sau nỡ quên nhau sau nhưng ân tình, hoài niệm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top