CHAPTER I - HỌC VIỆN THIÊN VŨ VÀ MỘT BẮT ĐẦU MỚI PART 1
Part 1
Học viện Thiên Vũ, ngôi trường mơ ước của tất cả mọi người trong và ngoài nước. Cách đây rất lâu, khi mà Queen còn cai trị ngôi trường này, thì học viện Thiên Vũ đã được biết đến bởi 3 yếu tố chính. Yếu tố thứ nhất, đây là nơi đào tạo ra những Thiên Tài cho đất nước. Yếu tố thứ hai, về chuyện những bức tường ngăn cách 3 cấp với nhau. Yếu tố cuối cùng, hệ thống an ninh thuộc hàng đầu trong nước, và có thể mang ra so sánh với các quốc gia khác. Nhưng đó đã là chuyện của trước kia. Hiện nay thì học viện Thiên Vũ cũng đã có nhiều thay đổi, điển hình là chuyện 3 cấp đã sống hòa nhập với nhau từ khi những bức tường bị phá vỡ. Tất cả toàn nhờ công của Princess Minh Trúc. Cô ấy được xem là một huyền thoại vì đã làm Thiên Vũ thay đổi hoàn toàn.
- Tôi là Hoàng Vũ Thiên. Tôi sinh ra và lớn lên ở Mỹ, cho nên bản thân sẽ còn nhiều thiếu sót về phong cách học tập của trường học Thiên Vũ. Mong được mọi người chỉ dạy thêm.
Sau khi giới thiệu xong về bản thân mình, tôi tự cho phép mình ngồi xuống ghế và bắt đầu nhìn ra bên ngoài sân trường đầy nắng. Chỗ tôi ngồi là một chiếc bàn nằm riêng lẻ ở góc cuối của lớp, nơi tôi có thể nhìn ra bên ngoài sân trường. Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi tách biệt như thế này là vì tôi không có thói quen quá gần gũi với người khác. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã luôn như thế. Ba và Mẹ không thường xuyên ở bên cạnh tôi do công việc quá bận rộn. Nghe nói ngay từ khi mới sinh ra, tôi đã gắn bó với vú nuôi và những người làm trong nhà. Tôi lớn lên trong ngôi nhà rộng lớn, quen dần với chuyện không nũng nịu đòi hỏi được yêu thương như những đứa trẻ khác. Đáng lẽ tôi đã không nhận ra sự khác biệt giữa mình và những đứa trẻ khác, nếu không thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Đó là năm tôi được 6 tuổi. Tôi đòi được đến trường học như những đứa trẻ khác, mặc cho Ba Mẹ đã nhiều lần ngăn cản. Cuối cùng thì họ cũng đồng ý. Tôi đã mơ về chuyện được đi học và được hòa mình vào những người bạn cùng trang lứa. Nhưng ước mơ của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, khi tôi bắt đầu tiếp xúc với những đứa trẻ đó. Trong khi chúng chơi trò trốn tìm với nhau thì tôi ngồi viết chương trình chống viruts máy tính mới, khi chúng nhốn nháo chạy đổi nhau đến bẩn cả người thì tôi ngồi giải những bài toán khó dành cho học sinh cấp III, và khi chúng khóc lóc đòi Mẹ mua kẹo cho ăn thì tôi nhận giải Tài Năng Trẻ Tuổi Nhất. Cơ bản mà nói, suy nghĩ và phong cách sống của tôi hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác. Chính vì vậy mà tôi đã tự cô lập bản thân mình.
Tôi không cảm thấy cô đơn, hay tôi đã quen với chuyện một mình như thế này rồi? Mặc kệ! Tôi cũng không quan tâm đến chuyện này làm gì. Quyết định theo học ở trường Thiên Vũ, ngoài chuyện căm ghét việc làm của Ba Mẹ ra, tôi còn muốn thoát khỏi ngôi nhà rộng lớn kia. Tôi muốn đi tìm cuộc sống cho riêng mình, thay vì cứ suốt ngày núp dưới bóng Ba Mẹ mình. Họ là những Thiên Tài, và tôi là con của những Thiên Tài, cho nên mọi người đều nhìn tôi bằng một con mắt khác biệt hẳn. Họ không xem tôi như một đứa trẻ bình thường. Thay vào đó, tất cả đều trông đợi vào những biểu hiện xuất sắc của tôi. Ba không bao giờ buộc tôi phải làm chuyện mà tôi không thích. Tôi được tự do làm tất cả những gì mà tôi muốn. Chỉ duy có Mẹ là phản đối chuyện tôi muốn theo khoa Thiên Văn học. Thay vì tối ngày ngồi ôm máy tính như Ba và cặm cụi ngồi vẽ kiến trúc như Mẹ, tôi thấy nghiên cứu vũ trụ và các vì sao lại hay hơn nhiều. Hy vọng ở Thiên Vũ có môn Thiên Văn học, vậy thì những tháng ngày sau này của tôi sẽ đỡ nhàm chán một chút.
Hình như tôi là người cuối cùng thì phải, vì không còn ai tiếp tục màn tự giới thiệu về bản thân mình nữa. Khẽ buông một tiếng thở dài, tôi tự an ủi mình rằng quyết định ở lại Thiên Vũ là một việc làm đúng. Tôi sẽ không quay về Mỹ, cho đến khi cơn giận của tôi hoàn toàn tan biến.
- Xin lỗi cô, em đến trễ.
Tôi quay lại nhìn. Người vừa mới vào lớp chính là cô gái đã coi bảng tên xếp lớp giúp tôi ban nãy.
- Không sao. Em về chỗ ngồi đi.
- Vâng!
Cúi đầu chào lễ phép. Xong, cô gái quay lại chỗ ngồi của mình, một chiếc bàn có ba chỗ ngay giữa lớp. Điều làm tôi chú ý nhất chính là chỗ ngồi đó không ai ngồi, ngoài cô gái đó. Mọi ánh mắt trong lớp cùng hướng vè phía cô gái. Thật kì lạ! Sao tôi có cảm giác cô gái này không phải nhân vật tầm thường nhỉ? Nhớ lại chuyện lúc cô ấy giúp tôi tìm lớp, thái độ của mọi người đối với cô ấy cũng đã rất khó hiểu rồi. Dường như cô ấy có một địa vị gì đó khá cao trong lòng mọi người. Cô gái này rất giống Queen Minh Châu ngày trước.
Queen…có khi nào…chắc không đâu. Chuyện của Queen đã kết thúc lâu rồi mà. Nhưng nếu lỡ nó tái diễn lại nữa thì sao? Tôi có nên can thiệp vào chuyện này không?
- Bạn Vũ Thiên!
- Huh?!?
Tôi nhìn lên, là cô gái mà tôi đang đặt nhiều nghi vấn. Cô ấy mỉm cười với tôi :
- Tôi là Minh Châu. Hồi sáng này mình đã gặp nhau rồi đấy! Bạn vẫn còn nhớ chứ?
Tôi nhìn xung quanh, đang là giờ nghỉ trưa, mọi người cũng đã ra ngoài hết, ngoại trừ tôi và Minh Châu. Tôi kéo ghế đứng lên. Minh Châu…thì ran gay cả tên cũng giống. Có cần trùng hợp như vậy không? Sẽ không xuất hiện ai tên Minh Trúc và Thanh Trâm chứ? Nếu là vậy, tôi e là mình không nên tiếp tục ở lại nơi này nữa. Tôi không muốn dính dàng vào thảm kịch của lúc xưa.
- Bạn Vũ Thiên!
Không trả lời Minh Châu, tôi lặng lẽ bỏ đi. Minh Châu đứng nhìn theo. Cho tới khi bóng tôi khuất dạng sau bức tường lớp học, Minh Châu mới cười một mình :
- Vũ Thiên…con người này thật thú vị.
Căn tin trường trở nên vô cùng đông đúc vào giờ ăn trưa. Tôi ghét chỗ nhiều người như vậy, vì sự ồn ào khiến cho tôi cảm thấy khó chịu. Đương lúc tôi định quay đầu bỏ đi tìm một nơi khác yên tĩnh hơn thì đã đã vô tình va phải một người khác. Khay đồ ăn rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe trên sàn.
- Xin lỗi…
Cô gái, chủ khay thức ăn, vẫn còn đang nhìn bữa trưa của mình bằng một vẻ tiếc nuối. Cảm thấy mình có lỗi, tôi liền đưa ra một đề nghị :
- Tôi mua lại phần ăn khác cho bạn.
Song, khi quay lại nhìn, tôi mới thấy là khả năng mua lại phần ăn khác cho cô gái này là rất khó. Bởi lẽ muốn chen chân vào một hàng người thiệt dài như thế này là chuyện không thể. Hướng theo cái nhìn của tôi, cô gái có vẻ như cũng hiểu ra vấn đề, cho nên cô ấy đã cười với tôi :
- Không sao đâu! Tôi có mang theo một trái táo.
Cô ấy giơ trái táo mọng đỏ lên khoe với tôi. Tệ thật! Sao tôi lại cảm thấy mình là tội nhân nhỉ?
- Tôi đền tiền lại cho bạn.
Đoạn móc ví ra kiểm tra, tôi lần nữa dở khóc dở cười với chính bản thân mình. Phải không đó? Tôi không còn đồng nào trong ví cả. Khẽ nhíu mày, tôi rút tập giấy trong túi ra :
- Xin lỗi, để tôi ký chi phiếu cho bạn.
Cô gái vội xua tay :
- Ah, không cần đâu! Bữa ăn đó đâu có mất nhiều tiền. Với lại, tôi ổn thật mà. Thôi, tôi đi trước nha!
Cô gái bỏ đi. Tôi đứng đó nhìn theo. Được một lúc, tôi quyết định bỏ đi. Không có tiền mặt trong người thật không tiện chút nào. Nghĩ thế, tôi quyết định đi tìm một cái máy rút tiền trong trường. Tôi không muốn lần sau gặp lai cô gái đó, tôi lại bị bối rối như vậy nữa.
“Thẻ tín dụng của quý khách không còn tiền. Xin quý khách hãy nạp tiền cho thẻ.”
Đôi mày tôi nhíu lại hết cỡ. Gì nữa đây? Mới cách đây một tuần, lúc kiểm tra tài khoản, tôi còn thấy con số 2 tỉ trong đó, sao bây giờ lại trống không? Chẳng lẽ tài khoản của tôi bị trộm? Tên nào cả gan dám làm chuyện này chứ? Tôi mà tìm ra hắn, nhất định tôi sẽ…
Điện thoại reo. Là Ba gọi.
- Hello, Daddy! Con có chuyện cần nói với Ba. Tài khoản của con…
- Đã bị mẹ con rút hết rồi.
- Huh?!?
Bên kia đầu dây, Ba tôi thở dài :
- Mẹ con giận chuyện con không nghe lời quay về Mỹ, lại phát hiện ra chuyện Ba đưa thẻ tín dụng cho con, cho nên đã rút hết tiền ra rồi. Vũ Thiên à, hay là con đổi ý, bay về đây đi nhé!
Là Mẹ đã can thiệp vào chuyện này. Mẹ lúc nào cũng vậy, luôn muốn tạo áp lực cho tôi.
- Con không về!
- Vũ Thiên….
-Bảo với Mẹ là con sẽ tự kiếm tiền lo cho mình. Con sẽ không dùng tiền của Ba Mẹ nữa.
- Vũ Thiên, con đừng cứng đầu như vậy nữa mà. Nhịn Mẹ con lần này đi. Vũ Thiên! Vũ Thiên! Con còn đó không? Nè, Vũ Thiên, nghe Daddy nói nè, con…
Tôi tắt máy, cố ý không muốn nhận thêm bất cứ cuộc gọi nào của Ba nữa. Huhm, ép tôi tới mức này, Mẹ quả nhiên rất cố chấp. Bực quá, chịu không được, tôi hét lên :
- MẸ LÀ ĐỒ PHÁT-XÍT! ĐỪNG THÁCH CON! CON SẼ CHỨNG MINH CHO MẸ THẤY LÀ CÀNG ÉP, CON SẼ CÀNG ĐỐI ĐẦU VỚI MẸ!
Xong, tôi thở dốc lấy lại hơi. May mà chỗ này không có ai.
- Ghét Mẹ của mình như vậy sao, cô bé?
Tôi giật mình nhìn quanh quất tìm tiếng nói vừa phát ra. Sau bụi hoa lớn, một tên con trai mặc đồng phục vàng của cấp III đang ngáp dài :
- Ôi…tìm một chỗ ngủ cũng không được.
Mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ. Vậy ra lúc nãy tên này đã nghe tôi than thở sao? Tên con trai ngồi dậy, cười với tôi :
- Được rồi! Dù sao cũng mất ngủ. Cô bé nói tôi nghe thử xem chuyện gì đang xãy ra nào?
Tôi quay mặt bỏ đi, cố giấu đi gương mặt đang nóng bừng của mình, đồng thời cũng cố lấy lại vẻ lạnh lùng như thường lệ :
- Không liên quan tới anh!
Tệ thật! Không biết hôm nay là ngày gì nữa. Sao toàn chuyện xui xẻo thế này? Nhìn theo bóng tôi, tên con trai cười một mình :
- Vũ Thiên…chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy, nhóc à.
Đang đi một mình băng qua khu công viên cấp II, tôi tự dưng thấy lạnh xương sống. Sao tôi có cảm giác không ổn nhỉ?
end part 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top