CHƯƠNG 236 - 237

🌺Dịch: Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 236

Lạc Ninh vẫn luôn cảm thấy mẹ mình không đơn giản, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ 'không đơn giản' đến vậy.

"Mẹ! Ngoài chuyện là chuyên viên giao dịch chứng khoán, mẹ còn biết người của tổ chức lính đánh thuê quốc tế sao?"

Hôm qua cô đã rất tò mò chuyện này.

Khương Tâm Hân mỉm cười và trả lời: "Ừm, mẹ biết một người phụ trách ở tổng bộ của bọn họ. Quan hệ cũng không tệ lắm."

"Ba con cũng biết". Bà nói thêm.

Lạc Ninh bước tới: "Mẹ, mẹ và ba thật biết chơi đó. Mấy chuyện này bọn con đều không hay biết gì."

Khương Tâm Hân đưa tay ra nhéo má cô: "Đây đều là những chuyện thật lâu trước kia rồi, cho nên không nói với các con."

Lạc Ninh hỏi: "Trước kia mẹ và ba con làm gì? Sao biết được những người này?"

Khương Tâm Hân thành thật trả lời: "Ba con chủ yếu làm phong thủy, cái này thì con biết rồi. Sau khi mẹ sinh ra các con, cũng chỉ trồng hoa dưỡng hoa thôi."

"Nhưng mà và ba con gia nhập cộng đồng những người có chỉ số thông minh cao nhất thế giới, cho nên đã quen biết không ít người. Đối với những người có thể kết thân, vẫn luôn giữ liên lạc."

(*) : Mensa là cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đời nhất trên thế giới. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho những người có điểm số IQ cao hơn 98% nhân loại (131), kết quả thu được từ việc kiểm tra IQ hoặc thông quan một số kết quả bài kiểm tra trí thông minh hợp lệ khác.

"Người phụ trách tổ chức lính đánh thuê quốc tế bên kia, chính là người mà mẹ và ba con đã quen từ Cộng đồng những người có chỉ số thông minh cao nhất thế giới."

Lạc Ninh cảm thấy thật bất ngờ: "Còn có Cộng đồng những người có chỉ số thông minh cao nhất thế giới?"

"Có! Nhưng cộng đồng này tương đối bí ẩn, không có quá nhiều người biết đến."

Khương Tâm Hân dừng một chút, lại nói tiếp: "Lúc mẹ gặp được ba con, ông ấy đã trở thành thành viên trong đó. Sau đó, mẹ được bọn họ chủ động tuyển vào."

"Có thể chủ động gia nhập không?". Lạc Ninh hỏi.

Khương Tâm Hân nói: "Không thể chủ động gia nhập. Cộng đồng bên kia sẽ đích thân chú ý và khai thác, phát hiện ra được ai đó có chỉ số thông minh cao thích hợp gia nhập cộng đồng và không có tính cách phản xã hội thì sẽ chủ động mời."

"Bởi vì thân phận chuyên viên giao dịch chứng khoán của mẹ bị phát hiện, nên được mời gia nhập."

Lạc Ninh cười rạng rỡ, hỏi: "Mẹ, kỹ năng giao dịch này của mẹ có thể tiến vào bảng xếp hạng chuyên viên giao dịch chứng khoán quốc tế không?"

Nếu không sao có thể được 'Cộng đồng những người có chỉ số thông minh cao nhất thế giới' chủ động mới gia nhập.

Khương Tâm Hân gật đầu cười nói: "Thành tích tốt nhất của mẹ là xếp hạng nhất, sau đó đều có thể ổn định ở năm hạng đầu."

Bà rất có thiên phú ở phương diện này. Trước kia, bà làm công việc này cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Sau khi bà kết hôn, tính tình càng lúc càng lười nên chủ động từ bỏ.

"Mẹ, mẹ thật là giỏi!". Lạc Ninh giơ ngón tay cái lên.

Cô xuyên qua không ít thế giới, nhưng chưa từng nhận nhiệm vụ mà đối tượng là chuyên viên giao dịch chứng khoán nên cô không thạo lĩnh vực này. Tất nhiên, cô cũng không mấy hứng thú với nó.

Khương Tâm Hân khẽ cười: "Nếu con muốn học, mẹ có thể dạy con."

Bà chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm con gái chuyện của mình.

Lạc Ninh lắc đầu, "Con không hứng thú lắm. Nhưng mẹ có thể dạy Hi Hi, con cảm thấy nó rất nhạy cảm với con số và kinh tế."

Em trai cô tương đối nhẫn nại, nhạy cảm với con số, thật sự có thể đi được con đường này.

Khương Tâm Hân gật đầu, "Ừm, mẹ sẽ hỏi Hi Hi thử. Nếu nó thích, mẹ sẽ dạy nó."

Có lá bùa mà Lạc Ninh vẽ hôm qua, hơn nữa ngủ một giấc thật ngon nên sáng nay tinh thần của Lạc Hi tốt hơn rất nhiều. Ăn sáng cùng mẹ và chị xong, cậu liền trở về thư phòng vẽ tranh.

-Editor: Autumnnolove-

Lạc Ninh ăn xong bữa sáng thì đi đến đoàn phim, hôm nay còn phải tiếp tục đóng phim.

Bạc Tương Tương ỷ vào chỗ dựa Nguyên Hãn Dật, lại đến muộn. Đạo diễn Chu bây giờ cũng lười mắng cô ta. Cô ta chính là một kẻ bất tài không đáng tin cậy, không chút chuyên nghiệp. Sau này ông tuyệt đối sẽ không dùng diễn viên như vậy. Ông lén kể lể với bạn thân trong giới, bảo bọn họ phải thận trọng suy xét trước khi tuyển Bạc Tương Tương.

Lạc Ninh quay chụp xong suất diễn buổi chiều. Nhưng lần này cũng không có về trước, mà mang theo Tập Thư đi mua đồ uống ướp lạnh và đồ ngọt về mời mọi người trong đoàn phim. Giống như lời cảm ơn về sự tình trên mạng lúc trước. Đối với hành động như vậy của Lạc Ninh, người đoàn phim đều tự nhiên có hảo cảm. Lạc Ninh hiện tại là một tiểu hoa lưu lượng, lại không có chút làm bộ làm tịch. Bọn họ ra mặt nói vài lời giúp cô trên mạng, cô cũng sẽ cảm tạ bọn họ. Người như vậy, cũng làm người ta yên tâm ở chung.

Bạc Tương Tương trông bộ dáng của Lạc Ninh, trên mặt và trong lòng đều cười lạnh. Ả đàn bà này cứ thích làm những chuyện mang tính hình thức. Nghĩ đến những bình luận mắng chửi trên mạng trong hai ngày qua, sắc mặt của cô ta tối sầm.

Chờ sau khi người của đoàn phim đều bận rộn, cô ta đi tới và ngồi xuống cạnh Lạc Ninh. Bạc Tương Tương chủ động bắt chuyện: "Chuyện trên mạng là cô làm đúng không?"

Lạc Ninh uống một ngụm nước chanh lạnh, quay đầu trả lời với vẻ thờ ơ: "Chuyện gì?"

"Mua thủy quân khen tôi". Bạc Tương Tương nhìn Lạc Ninh một cách bình tĩnh và nói.

Cô thấy trên mạng đều đang khen kỹ thuật diễn xuất của cô, nhan sắc của cô, tình cách của cô,...chỗ nào cũng tốt đẹp hơn Lạc Ninh. Cô vốn đang đắc ý dạt dào, cảm thấy bọn họ nói quá chuẩn. Nhất là khi đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy người ta khen kỹ thuật diễn xuất của cô, cô rất vui vẻ. Nhưng đột nhiên xu hướng lại thay đổi, rất nhiều người bắt đầu phản bác nhìn thấy tên cô là nhức đầu, như thể đâu đâu cũng có cô. Trông dáng người cô như cái sân bay, nhan sắc nhạt nhòa như nước, chỗ nào có thể so được với Lạc Ninh. Cô tức giận tới mức ném hết toàn bộ đồ đạc trong phòng khách.

Sau đó, cô được Nguyên Hãn Dật nhắc nhở mới biết rằng căn bản không phải là người qua đường và fan khen cô khắp mọi nơi mà là có người mua thủy quân thổi phồng cô. Trước kia, cô chỉ là một diễn viên tuyến mười tám không có thành tựu, làm sao biết được những chiêu trò dơ bẩn này. Vì vậy, sau khi Nguyên Hãn Dật nhắc nhở, cô rất tức giận. Không cần nghĩ cũng đoán ra nhất định là Lạc Ninh giở trò quỷ. Dù sao cũng là bên phía cô 'hất nước bẩn' lên Lạc Ninh trước.

Ánh mắt Lạc Ninh liếc nhìn túi quần tây của Bạc Tương Tương: "Với cái địa vị hiện nay của cô, còn cần tôi mua thủy quân để thổi phồng cô sao. Tôi cũng không phải lắm tiền đến nổi không có chỗ tiêu."

"Cô đó...tốt nhất là nên nhìn rõ xem thân phận và địa vị của cô ở đâu. Đừng có ngày ngày chủ động hơn thua với người khác, rồi tự mình mơ mộng hão huyền."

Trong túi quần của Bạc Tương Tương có thiết bị ghi âm, làm như cô không biết vậy. Tất nhiên cô sẽ không mắc mưu cô ta mà đi thừa nhận, cô cũng không phải ngốc.

Bạc Tương Tương không ngờ Lạc Ninh chẳng những không thừa nhận, ngược lại còn châm chọc cô: "Cô..."

"Đừng có cô cô cô cô...Tôi khuyên cô nên bớt mưu mô một chút, nghiêm túc đóng phim hơn đi."

Lạc Ninh nhướng mày nhìn cô ta, "Cô chính là nữ chính của bộ phim này, dạo này ngày nào cũng đến trễ. Như thế thì không tốt lắm đâu, cô vẫn nên có đầu óc một chút đi."

Cô nói xong cũng không quan tâm Bạc Tương Tương đang tức giận đến nhường nào, đứng lên và dẫn theo Tập thư rời khỏi. Dù sao phần việc hôm nay của cô cũng đã hoàn thành rồi, thật sự rất lười để ý đến đóa sen trắng này.

Bạc Tương Tương nhìn thấy bóng dáng của Lạc Ninh, tức giận đến dậm chân. Sau đó móc máy ghi âm trong túi ra và bấm tạm dừng. Nội dung bên trong không thể dùng được, nếu không đăng lên mạng thì người bị mắng cũng chính là cô.

-Wattpad: Autumnnolove-

Lạc Ninh trực tiếp về nhà, thấy dì Lan đang cùng mẹ cô uống trà.

"Dì Lan!"

Kỳ Nguyệt Lan hướng Lạc Ninh vẫy tay, "Ninh Ninh lại đây ngồi đi!"

Bà cười và nói: "Sau này không được gọi là dì Lan nữa, có thể gọi là mẹ nuôi."

Khương Tâm Hân cũng nói chêm vào: "Hồi nãy dì Lan nói muốn nhận con làm con gái nuôi, mẹ cũng đồng ý rồi."

Trước đó, bạn thân đã nói qua chuyện này. Bà cũng lén hỏi con gái, con gái bảo đồng ý nên khi nãy bà đã trực tiếp đồng ý luôn.

Lạc Ninh rất bất ngờ, nhưng vẫn cười nói: "Dạ! Con đã sớm xem dì Lan như mẹ rồi, bây giờ nhận làm mẹ nuôi thì chúng ta lại càng thân thiết hơn."

Ý cười trên mặt Kỳ Nguyệt Lan càng sâu hơn: "Vậy ngày mai hai nhà chúng ta cũng ăn một bữa cơm, xem như làm một cái nghi thức đơn giản. Ninh Ninh cũng có thể thay đổi cách xưng hô."

Khương Tâm Hân gật đầu, "Có thể!"

Bà lại hỏi: "Nhưng Kỷ Tinh Hành đồng ý không?"

Kỳ Nguyệt Lan thành thật trả lời: "Trước đó nó vẫn luôn phản đối, phản đối rất dữ dội. Nhưng tối qua nó mơ thấy một giấc mơ, sáng nay đột nhiên chủ động bảo tôi nhận Ninh Ninh là con gái nuôi đi."

Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.

Lạc Ninh nhịn không được bèn hỏi: "Anh ấy mơ thấy gì?"

Kỳ Nguyệt Lan thấy Lạc Ninh truy hỏi, ngẫm lại vẫn nên nói đúng sự thật: "Nó bảo là mơ thấy con nhảy lầu, sau đó nó tỉnh lại và khóc."

"Nhưng mộng đều ngược lại với đời thật, Ninh Ninh không cần để ý đến giấc mơ của nó". Bà lại nói thêm một câu.

Lạc Ninh mỉm cười: "Chỉ là mơ thôi, con không thèm để trong lòng đâu."

Nội tâm cô thì đang khiếp sợ không thôi, Kỷ Tinh Hành mơ thấy kiếp trước sao?

🍉🍉🍉

CHƯƠNG 237

Hôm sau,

Sau khi Lạc Ninh quay xong, cô định nhờ tài xế chở cô đến nhà họ Kỷ. Hôm nay hai nhà đã hẹn cùng dùng bữa tối, đồng thời tiến hành bước nhận con nuôi. Lạc Ninh vừa ra khỏi phim trường đã thấy Kỷ Tinh Hành đứng cách đó không xa, có xe anh ta đậu bên cạnh. Hình như là tới đón cô.

Thấy Lạc Ninh đi ra, Kỷ Tinh Hành rút điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, dập tắt và ném vào thùng rác. Sau đó anh chủ động mở cửa ghế phụ, "Ninh Ninh, bên này!"

Lạc Ninh khẽ gật đầu với anh ta, sau đó bước lên xe. Ngay từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Kỷ Tinh Hành, cô đã phát hiện anh ta thay đổi rất nhiều. Trọng tâm là anh ta có sự thay đổi về khí chất. Trước kia anh ta mang theo vẻ lạnh nhạt bất cần đời, tính tình gắt gỏng. Thoạt nhìn anh ta khá năng động và ngỗ nghịch so với độ tuổi hai mươi. Nhưng hôm nay, mới một ngày không gặp mặt mà cả người anh ta trông trầm ổn và có nội hàm rất nhiều. Thậm chí còn mang một chút gì đó thăng trầm u uất khó tả. Đây không phải là thứ có thể thay đổi trong chốc lát. Lạc Ninh nhớ lại lời dì Lan kể, lại nhìn thấy Kỷ Tinh Hành hiện tại. Cô càng xác định suy đoán của bản thân.

Sau khi lên xe, Kỷ Tinh Hành len lén nhìn Lạc Ninh vài lần. Như thể anh ta nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ, nhưng có vài phần kìm nén trong đó. Nếu đổi thành trước kia, anh ta sẽ 'quang minh chính đại' mà nhìn lén, chỉ sợ rằng Lạc Ninh sẽ không biết thôi. Lạc Ninh cảm thấy rất khó chịu khi thấy Kỷ Tinh Hành thay đổi theo chiều hướng này. Nhưng cô rất muốn biết chút ít gì đó, nên chủ động lên tiếng:

"Tôi nghe dì Lan nói, tối qua anh nằm mơ thấy tôi nhảy lầu?"

Kỷ Tinh Hành đang lái xe, nghe được lời cô thì suýt nữa dẫm phanh gấp. Sau đó, anh ta lái xe đến một bãi đất trống cách đó không xa và dừng lại.

Anh ta hỏi: "Anh muốn hút điếu thuốc, em không ngại chứ?"

Lạc Ninh lắc đầu: "Không ngại, anh cứ tự nhiên."

Lúc này Kỷ Tinh Hành mới mở cửa sổ xe, sau đó châm một điếu thuốc. Một lúc sau anh ta mới lên tiếng: "Anh chẳng những mơ thấy em nhảy lầu, còn nhìn thấy rất nhiều chuyện."

"Từng chút từng chút một về chúng ta từ nhỏ đến lớn, anh đều mơ thấy nó một lần nữa. Sau đó, anh lại mơ thấy chúng ta không có chia tay..."

Anh ta kể lại giấc mơ một cách sơ lược. Cuối cùng, anh ta chỉ dừng lại ở việc biết được nơi mà Lạc Ninh nhảy lầu tự tử. Vành mắt lại không khỏi đỏ hoe, nhưng lần này anh cố kìm chế để không bật khóc. Lạc Ninh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe xong, bởi vì những gì Kỷ Tinh Hành mơ thấy chính là những gì đã xảy ra ở kiếp trước.

Xem ra, Kỷ Tinh Hành cũng coi như là gián tiếp trùng sinh nhỉ?

Nhưng nếu trùng sinh thì có nghĩa là anh ta chắc hẳn cũng đã chết. Vì thế cô hỏi: "Anh chết già hay là...?"

Kỷ Tinh Hành không khỏi run rẩy khi nghe câu hỏi của Lạc Ninh. Điều này có nghĩa là Lạc Ninh không hề bất ngờ với giấc mộng của anh, như vậy dự cảm của anh cũng chính là sự thật. Giấc mộng của anh là những chuyện thật sự đã từng xảy ra, hay nói chính xác hơn đó là kiếp trước của bọn họ. Lạc Ninh chẳng những trải qua, mà còn 'sống lại'.

Anh ta trầm mặc một lát, nói: "Anh cũng nhảy lầu tự sát."

Lần này, Lạc Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cô nghiêng người nhìn anh, "Vì sao?"

Với khí vận trên người Kỷ Tinh Hành và địa vị của Kỷ gia, hẳn là sẽ không ai có thể bức anh ta đi nhảy lầu tự sát.

Kỷ Tinh Hành mím môi: "Đột nhiên cảm thấy sống không còn thú vị nữa, cứ nhảy thôi."

Lạc Ninh: "...", chuyện này Kỷ Tinh Hành hoàn toàn có thể làm được, tùy hứng như tính cách của anh ta.

Cô khẽ nhíu mày: "Vậy anh có nghĩ tới dì Lan và chú Kỷ sẽ ra sao sau khi anh nhảy lầu chết không?"

Ánh mắt Kỷ Tinh Hành lộ ra cảm xúc áy náy: "Lúc đó anh không nghĩ nhiều tới vậy. Anh chỉ cảm thấy mình nên đi chuộc tội, cho nên nhảy lầu."

"Anh cũng không hề hối hận vì đã chọn nhảy lầu. Nhưng anh thật sự áy náy vì có lỗi với ba mẹ anh."

Lúc đó, mặc dù mẹ anh đã đoạn tuyệt quan hệ với anh. Nhưng bà ấy vẫn sẽ rất đau lòng nếu như biết anh nhảy lầu tự sát. Còn ba anh, kiếp trước anh rất phản nghịch, thường xuyên cố ý chọc giận ông ấy, hoặc là cố ý làm trái ý ông ấy, anh chưa từng hiếu thuận với ông ấy. May mắn thay, bây giờ anh vẫn có thể bù đắp kịp thời. Đời này anh tuyệt đối sẽ không làm ba mẹ tức giận nữa, sẽ thật hiếu thảo với bọn họ.

Sao Lạc Ninh không đoán ra nguyên nhân khiến Kỷ Tinh Hành nhảy lầu, cô thở dài; "Thật ra anh không cần phải làm như vậy."

"Cả hai chúng ta đều đã từng có vấn đề. Cho nên dù tôi đã chết rồi, anh cũng không cần phải chuộc tội."

Nếu như cô quyết đoán hơn và sớm chia tay với Kỷ Tinh Hành, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy. Nhưng đời trước cô thật sự rất luyến tiếc, tình cảm ngần ấy năm đâu phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt ngay được. Hơn nữa, tình cách của cô tương đối cố chấp. Vì vậy, cô đã xác định Kỷ Tinh Hành và nghĩ chỉ cần anh ta không chủ động nói chia tay, hoặc anh ta không lăng nhăng, cô sẽ tiếp tục dây dưa với anh ta. Đâu có ai nghĩ đến kết quả cuối cùng lại như thế. Mấu chốt là cô vốn không muốn nhảy lầu, nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế được bản thân.

"Anh không có cách nào chấp nhận chuyện em nhảy lầu tự sát. Anh cảm thấy với tính cách của em, căn bản sẽ không chọn cách làm như vậy."

Kỷ Tinh Hành nói với vẻ mặt đau khổ: "Nhưng em vẫn làm như vậy. Anh không dám nghĩ lúc đó em tuyệt vọng và đau khổ cỡ nào, mà anh phải chịu trách nhiệm rất lớn trong chuyện này."

Lạc Ninh nghe được lời này, cũng không biết nên vui hay buồn. Mối quan hệ nhiều năm như vậy không phải là giả, Kỷ Tinh Hành cũng thật sự rất hiểu cô.

"Đúng là tôi không muốn nhảy lầu, nhưng lúc đó lại hoàn toàn không khống chế được bản thân."

"Tôi đi lên tầng cao nhất và nhảy xuống với tâm thế như một người ngoài cuộc. Thân thể giống như bị người khác khống chế, cho nên anh không cần tự trách như vậy."

"Nếu không phải mất kiểm soát mà nhảy lầu tự sát thì dù gặp phải thất bại gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường này."

Cô còn nói với vẻ ghét bỏ: "Hơn nữa, nhảy lầu chết sẽ rất xấu! Sao tôi có thể chọn cách này mà tự sát chứ."

Kỷ Tinh Hành quay đầu lại, nhìn cô trừng trừng: "Ý em là...việc em nhảy lầu là ngoài ý muốn, như bị người khác điều khiển?"

Lạc Ninh gật đầu: "Không phải 'như là', chính là bị người ta điều khiển trực tiếp nhảy xuống."

Cô không nói với Kỷ Tinh Hành rằng cô và anh ta đã từng là những nhân vật trong một bộ truyện, dù sao thì điều này cũng quá sức tưởng tượng.

Kỷ Tinh Hành bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra là thế, anh cũng cảm thấy em sẽ không làm chuyện ngu ngốc."

"Cho dù em có nguyện ý rời bỏ anh, em cũng không thể rời khỏi dì Hân và Hi Hi". Nếu không, Lạc Ninh cũng sẽ không hỏi anh rằng lúc nhảy lầu có nghĩ tới ba mẹ hay không.

Lạc Ninh gật gù tán thưởng: "Đúng vậy, sao tôi có thể bỏ lại mẹ và em trai mà đi tự sát. Tôi đầu có bị điên đâu."

"Vậy thì thật kỳ quái. Trong mơ anh cũng như thế, nhiều lúc anh không thể khống chế được bản thân mà đi đối xử tốt với Bạc Tương Tương."

"Còn có một số chuyện bất khả kháng xảy ra nữa."

Anh ta kể lại chuyện kỳ lạ như lúc đặt vé máy bay cho Lạc Ninh nghe. Lạc Ninh nghĩ thầm, trói buộc nguyên tác thì làm sao mà anh ta có thể phản kháng cho được, "Đúng là rất quái dị. Nhưng những chuyện đó cũng đã qua rồi, anh hãy coi như nó thật sự là một giấc mơ đi."

Kiếp trước ngắn ngủi, cô và Kỷ Tinh Hành vướng vào nhau. Tuy rằng đa phần là là do trói buộc nguyên tác khống chế, tạo ra rất nhiều hiểu lầm và tổn thương giữa hai người. Nhưng bỏ Bạc Tương Tương qua một bên, từ khi tiến vào giới giải trí thì Kỷ Tinh Hành thật sự rất hờ hững với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top