CHƯƠNG 118 - 119

--Dịch: Autumnnolove--

Nghê Hân Toàn lại bị làm cho tức giận nữa rồi, cô chỉ ra cửa: "Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Nguyên Hãn Dật sửa sang lại quần áo: "Chúng ta dễ hợp dễ tan, hi vọng là em đừng tiếp tục tìm Tương Tương gây phiền toái nữa."

Hắn càng nói càng làm cho Nghê Hân Toàn cảm thấy khó chịu: "Chia tay thì cũng đã chia tay rồi, anh còn muốn quản tôi tìm ai gây rồi à."

"Có bản lĩnh thì anh cứ che chở cô ta cả đời đi, còn tôi thì thích trừng trị con giáp thứ mười ba hèn hạ."

Cô hít sâu một hơi, lại tiếp tục mắng: "Anh cũng là một thằng đàn ông đểu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

Thanh xuân của cô toàn bộ đều tiêu phí trên người Nguyên Hãn Dật, công ty nhà cô cũng đầu tư không biết là bao nhiêu cho Nguyên Hãn Dật. Dựa vào cái gì mà Nguyên Hãn Dật nói muốn vứt bỏ thì cô phải chịu tội.

Sắc mặt Nguyên Hãn Dật càng thêm không vui: "Thật sự là không thể nói lý với em."

"Em tự mình bình tĩnh đi, tốt nhất là đừng làm ra chuyện ngu xuẩn gì để anh không nhịn được mà xuống tay với em đó". Hắn nói xong cũng không quan tâm phản ứng của cô, đứng dậy rời khỏi phòng. Sau đó gọi điện thoại cho Bạc Tương Tương, lái xe đi tìm kiếm sự an ủi.

Nguyên Hãn Dật vừa đi, Nghê Hân Toàn liền nhịn không được mà gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Vừa rồi cô chịu đựng không dám khóc là vì không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.

Khóc xong một trận, cả người cô đều cảm thấy trống rỗng và khó chịu, bỗng nhiên muốn uống một trận cho say mèm. Vì thế cô gạt đi nước mắt, thanh toán và tự lái xe tới quán bar tìm say.

Mặt khác, Phó Vi vừa gọi điện thoại hẹn Lạc Ninh cùng nhau ăn cơm. Sau khi hai người cơm nước xong, Phó Vi nói với Lạc Ninh: "Buổi tối chị có bận gì không? Nếu không chúng ta tới quán bar uống hai ly đi?"

Từ sau khi sinh bệnh tới giờ, tới cửa cô còn không dám ra chứ đừng nói tới uống rượu. Nhưng hôm nay không biết sao bỗng dưng lại muốn uống rượu.

Lúc trước vì sinh bệnh và hay gặp mấy chuyện xui xẻo nên bạn bè đều dần dần xa lánh cô, vì vậy mà giờ cô cũng không muốn tìm các cô ấy. Đi uống rượu mà gọi vị hôn phu đi chung thì cảm thấy rất là kỳ. Cho nên chỉ có thể rủ bạn thân mới này thôi.

Lạc Ninh cũng đã lâu không tới quán bar uống rượu, vì thế gật đầu: "Cũng được, đêm này tùy ý em sắp xếp."

Phó Vi nắm lấy tay Lạc Ninh cười nói: "Ninh Ninh tốt nhất!"

Cô và Lạc Ninh tuy rằng chung đụng không nhiều, nhưng cô có cảm giác tín nhiệm và yêu thích đối phương. Ở bên cạnh Lạc Ninh, cô luôn cảm thấy rất an toàn.

Phó Vi chọn một quán bar mà trước kia cô hay đi, hai người không lái xe mà bắt taxi qua đó. Vừa xuống xe là Lạc Ninh đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang vào, sau đó mới cùng Phó Vi vào bên trong.

Đây cũng là để đề phòng người ta nhận ra cô. Lạc Ninh còn cố ý thu liễm hơi thở, cho nên một đường đi vào thật sự không có ai nhìn ra.

Quán bar này không có phòng riêng, hai người đành chọn một góc tương đối khuất, vừa trò chuyện vừa uống rượu. Uống một hồi, Lạc Ninh đột nhiên chú ý phía cửa quán bar. Có hai người đàn ông đang đỡ một cô gái uống say khước đội mũ đeo kính râm đi ra cửa.

Lạc Ninh nhìn một hồi liền nhận ra cô gái kia chính là Nghê Hân Toàn: "Vi Vi, em ở chỗ này chờ chị một chút, chị ra ngoài xử lí chút việc lập tức trở lại."

Phó Vi không biết Lạc Ninh muốn làm gì, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu: "Ok, em chờ chị."

Lạc Ninh đeo khẩu trang lại, nhanh chân chạy đuổi thep. Hai người kia lúc này đã đỡ Nghê Hân Toàn đi về hướng một chiếc xe đang chạy tới.

Vừa đi vừa nói chuyện: "Không nghĩ tới đi quán bar chơi còn gặp được ảnh hậu Nghê, hôm nay anh em chúng ta có lộc ăn rồi."

"Đâu chỉ có lộc ăn, tới lúc đó chụp thêm một mớ ảnh kia kia rồi phát tán lên."

"Sau này dùng ảnh chụp để uy hiếp cô ta, anh không tin là Nghê Hân Toàn sẽ không nhượng bộ mà đưa tiền."

"Đúng đúng, vẫn nên làm ăn lâu dài, hôm nay số chúng ta đỏ ghê". Một gã đàn ông khác cười hắc hắc đáng khinh.

Lạc Ninh nghe được đối thoại của hai người, sắc mặt biến lạnh. Lúc đến bãi đỗ xe, ngón tay của cô giật giật, dẫn âm sát từ trên mặt đất về phía hai người đang đi phía trước. Hai người này đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, cả người run rẩy.

Một tên trong đó quay lại nhìn rồi hét lên một tiếng: "Có ma!!!"

Tên còn lại cũng quay qua nhìn, liền thấy mấy cái bóng trắng bay về phía bọn họ, cũng khiếp sợ: "Aaaaaa..."

Sau đó cũng không hề nương tay mà ném Nghê Hân Toàn xuống rồi chạy tới hướng có người ở phía xa.

Lạc Ninh lúc này mới đi tới đỡ Nghê Hân Toàn dậy, vận dụng âm sát phá hủy camera an ninh một đường từ quán bar tới bãi đỗ xe. Đến lúc đó có người tìm kiếm đoạn băng thời điểm này cũng chỉ có thể nhìn được một mảnh bông tuyết trắng xóa.

Còn hai tên chạy trốn ầm ĩ kia, trúng âm sát sinh ra ảo giác, chỉ cần âm sát không trừ, trở về nhà sẽ liên tục gặp ác mộng, kéo dài sẽ khiến cho bọn họ không còn năng lực sinh dục nữa, chỉ có thể sống đời 'thái giám'. Thân thể cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, khỏi có cơ hội đi hại đời những cô gái khác. Đây là kết cục khi bọn họ muốn làm chuyện ác.

Lạc Ninh đỡ Nghê Hân Toàn đi tới một góc khuất rồi gọi điện thoại cho Phó Vi. Chẳng bao lâu Phó Vi đã ra tới: "Bị làm sao vậy? Cô ấy là ai?"

Lạc Ninh trả lời: "Cô ấy là một người bạn của chị, say rượu rồi, chị không yên tâm cho nên muốn đưa cô ấy về trước."

Phó Vi nhìn thấy cô gái mà Lạc Ninh đang đỡ uống tới bất tỉnh nhân sự, tỏ vẻ cảm thông nói: "Một cô gái mà uống say như vậy thật sự có chút nguy hiểm, chị mau đưa cô ấy về trước đi, em cũng gọi xe tới về nhà luôn."

Lạc Ninh áy náy nói: "Lần sau lại uống rượu với em."

Phó Vi cười cười: "Được rồi được rồi, chờ sau khi công diễn xong chúng ta lại gặp nhau."

Sau khi Phó Vi lên xe rời đi, Lạc Ninh mới ôm Nghê Hân Toàn lên xe taxi.

Nghê Hân Toàn đột nhiên chạy tới quán bar uống tới say bét nhè, tám chín phần là có quan hệ với tên trai đểu Nguyên Hãn Dật kia. Cô cũng không mang người về nhà, sợ lúc Nghê Hân Toàn tỉnh lại sẽ không được tự nhiên. Vì thế đưa cô ấy tới khách sạn.

Đặt người lên trên giường xong, Lạc Ninh lấy giấy vẽ bùa và bút vẽ bùa ra chấm chu sa vẽ một lá bùa thanh tỉnh, đốt nó trong nước rồi đút cho Nghê Hân Toàn uống.

Nghê Hân Toàn chậm rãi tỉnh lại, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà phát hiện nơi này không phải ở quán bar mà là khách sạn thì không khỏi hoảng sợ, cơn say lúc này đã hoàn toàn tan biến.

Cô lập tức ngồi dậy, nhìn thấy Lạc Ninh đang ngồi ở mép giường. Cô kinh ngạc không thôi, một đoạn ký ức mơ hồ lúc này đang dần dần rõ nét, sắc mặt của cô trắng bạch.

Lạc Ninh nhìn cô ấy rồi hỏi: "Nhớ được vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"

Cô vẽ lá bùa thanh tỉnh kia cũng làm cho Nghê Hân Toàn nhớ lại toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi say rượu. Xem như cho cô ấy một bài học, về sau không được một mình chạy đi uống rượu tới say khước nữa, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Đời trước, Nghê Hân Toàn bị người khác ác ý tung ra hình ảnh cô ấy rời khỏi quán bar cùng mấy người đàn ông xa lạ, sau đó ôm ấp đi tới khách sạn, tám chín phần là dưới tình huống này.

Sau đó bị đám người Nguyên Hãn Dật tìm được đoạn băng từ camera an ninh, sau đó cắt lấy ảnh chụp rồi tung lên mạng.

Sắc mặt Nghê Hân Toàn tái nhợt, nghĩ tới mà sợ: "Nhớ được!"

"Lạc Ninh, cảm ơn em!". Cô không nghĩ tới hai người kia lại hành động táo tợn như vậy, muốn xuống tay với cô rồi chụp ảnh uy hiếp.

Cũng còn may là gặp được Lạc Ninh, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Nếu thật để hai người kia thực hiện kế hoạch thành công, một khi ảnh nóng bị lộ ra ngoài, cô cũng đừng nghĩ tiếp tục hoạt động trong vòng giải trí này nữa. Còn có khả năng bị Nguyên Hãn Dật thừa nước đục thả câu, vừa lúc danh chính ngôn thuận mà giải trừ hôn ước. Cô từ vị trí người bị hại lại biến thành kẻ phản bội có sinh hoạt cá nhân bê bối.

Không biết vì sao lúc này đầu óc cô đặc biệt rõ ràng.

Lạc Ninh duỗi tay vỗ vỗ bả vai của cô: "Sau này cho dù có phát sinh chuyện gì, cũng cần phải lo lắng cho an toàn của bản thân trước."

--Dịch: Autumnnolove--

Nghe được Lạc Ninh an ủi như vậy, Nghê Hân Toàn không khỏi lại đỏ mắt. Nước mắt có gắng gượng cỡ nào lúc này cũng rơi xuống không ngừng: "Nhưng mà chị khó chịu lắm, cho nên mới không kìm chế được mà chạy đi uống cho thật say."

"Về sau chắc chắn sẽ không dám nữa". Chuyện đêm nay đã dọa tới cô không ít.

Lạc Ninh cảm thấy lúc này Nghê Hân Toàn khóc lên làm cho người ta rất đau lòng: "Chị làm sao vậy? Ban ngày không phải là còn rất tốt sao?"

"Có muốn em giúp gì không?"

Có thể là Lạc Ninh đã cứu mình, cũng có thể là lúc này yếu lòng nên muốn nói ra hết nỗi thống khổ trong lòng. Nghê Hân Toàn nhịn không được nói hết chuyện của Nguyên Hãn Dật và cô cho Lạc Ninh nghe. Cô cảm thấy Lạc Ninh sẽ không bán đứng cô.

Sau khi nghe xong, Lạc Ninh thầm nghĩ, quả nhiên là chuyện tốt mà tên đàn ông thối tha kia làm ra.

Xem ra bởi vì rất nhiều chuyện đã không còn đi theo cốt truyện nữa, cho nên tuyến thời gian mà Nghê Hân Toàn chia tay với Nguyên Hãn Dật cũng sớm hơn rất nhiều. Lại còn có rất nhiều điểm bất đồng, chẳng hạn như lần này Nghê Hân Toàn đã dứt khoát đồng ý giải trừ hôn ước với tên cặn bã kìa.

Đời trước, Nghê Hân Toàn hoàn toàn không đồng ý, mà còn giống như đồ ngốc dây dưa không dứt với tên cặn bả này, yêu hắn chết đi sống lại cũng không muốn buông tay. Sau khi trong nhà phá sản, lúc đó mới bị ép buộc giải trừ hôn ước, nản lòng thoái chí mà xuất ngoại.

Cô cũng không hiểu, với tình tình kiêu ngạo như Nghê Hân Toàn, sao có thể miễn cưỡng như vậy, tên kia cũng đã lăn lộn với Bạc Tương Tương rồi mà còn không chịu buông tay.

"Chị làm đúng rồi, đểu cán như vậy thì không cần cũng được."

"Chị phải cảm thấy may mắn chứ, bây giờ còn chưa có kết hôn, lỡ mà kết hôn rồi hắn mới đi ngoại tình, lúc đó còn tổn thất lớn hơn nữa."

Nghê Hân Toàn ôm chân khóc thút thít: "Nói thì nói như vậy, nhưng mà yêu nhau mấy năm trời, làm sao mà không khó chịu cho được."

"Nếu anh ta chọn một người tốt hơn chị thì chị cũng chấp nhận chịu thua, nhưng mà cái con Bạc Tương Tương thì chị không thể nào hiểu nổi."

Cô cảm thấy với ánh mắt cùng tầm nhìn của Nguyên Hãn Dật, không có khả năng coi trọng người như Bạc Tương Tương. Hơn nữa người bạn của cô còn cho biết, ý tứ trong ngoài đều là Bạc Tương Tương cố tình câu dẫn Nguyễn Hãn Dật để leo lên lấy tài nguyện, cô mới có thể không nhịn xuống được mà đi xử lý Bạc Tương Tương trước. Ai ngờ ánh mắt tên khốn nạn kia kém như vậy, chơi giả thành tình yêu chân chính luôn.

Lạc Ninh cũng rất tán đồng: "Cái này chỉ có thể nói là mắt anh ta mù, tâm cũng mù."

Tuy nói rằng vẫn còn một chút trói buộc nguyên tác, có nhiều lúc bản thân mình cũng vô pháp khống chế, nhưng tên Nguyên Hãn Dật này bản thân hắn cũng có vấn đề rất lớn. Cứ cho là hắn bị Bạc Tương Tương ảnh hưởng đi, nhưng mà nếu hắn quản được cái chân thứ ba của hắn thì làm sao có chuyện.

Giống như Kỷ Tinh Hành, ít nhất anh ta còn quản được nửa người dưới của mình, cũng khống chế được tình cảm của bản thân mà không moi tim móc phổi cho Bạc Tương Tương.

Lục Tuân cũng vậy, cho dù Bạc Tương Tương có múa hát như thế nào cũng không hề dao động, còn cố ý tránh xa cô ta.

Trừ hai người này, có lẽ cũng có những người khác tương tự tồn tại, có điều nguyên tác không có nhắc tới.

Hơn nữa bây giờ thế giới truyện đã phát triển thành thế giới thật, vậy mà đám người Nguyên Hãn Dật vẫn dính dáng với Bạc Tương Tương, ngoại trừ bị ảnh hưởng bởi hào quang nữ chủ thì vẫn là do đạo đức hắn có vấn đề.

Sau khi cô trở về thế giới này, phát hiện ra trói buộc nguyên tác cùng với hảo quang nữ chủ xác thật là có ảnh hưởng đối với nam giới, nhưng lại không hề ảnh hưởng nhiều tới tuyến nhân vật nữ trong truyện.

Hơn nữa Bạc Tương Tương có thể dẫm đạp các cô mà hút đi vận khí, nhưng lại không hút đi khí vận của nam giới.

Những người đàn ông trong hồ nước của Bạc Tương Tương còn được thơm lây nhờ vầng sáng nữ chủ, chờ sau khi đạt tới một tầm cao mới liền quay trở lại làm chỗ dựa cho nữ chủ.

Nghê Hân Toàn gật đầu: "Đúng vậy, mắt anh ta mù, tim cũng mù."

"Nhưng mà chị nuốt không trôi cục tức này, dựa vào cái gì mà yêu nhau nhiều năm như vậy, anh ta xoay người là có thể rời đi, còn chị thì đau tới tê tâm liệt phế thế này, còn phải chấp nhận chuyện mình bị vứt bỏ". Lời nói của cô tràn ngập hận ý.

Lạc Ninh trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: "Vậy thì không cần nuốt cục tức này, để cho đôi nam nữ đê tiện này phải hối hận đi."

Kiếp trước Nghê Hân Toàn đặc biệt thảm, nếu cô đã trở về thế giới này, tất nhiên cũng muốn giúp cô ấy một tay.

"Chị không biết nên làm thế nào? Bây giờ trong lòng chị vừa yêu vừa hận anh ta". Nghê Hân Toàn đột nhiên có chút mê mang.

Tình cảm mà cô dành cho Nguyên Hãn Dật là tình cảm chân thành, không phải nói buông là có thể buông được, cho nên đau lòng tới độ thở cũng khó chịu.

Lạc Ninh cũng nhìn ra Nghê Hân Toàn đang rất bối rối và mâu thuẫn. Nếu cô ấy tiếp tục rơi vào trạng thái này, rất có khả năng sẽ bị tên đểu cán kia cùng với Bạc Tương Tương lợi dụng, sau đó tự làm tổn thương chính mình.

Nhưng chuyện tình cảm cũng không phải cứ nói là có thể khuyên nhủ được đối phương bước ra khỏi vũng lầy. Cô trầm mặc một hồi, đột nhiên nghĩ ra một cách.

"Bây giờ chỉ cứ ngủ một giấc đi, có lẽ ngày mai thức dậy sẽ biết mình nên làm cái gì". Cô nói.

Nghê Hân Toàn lắc đầu: "Chị không ngủ được, chị đau lòng lắm, bây giờ đầu óc còn thanh tỉnh nữa."

Lạc Ninh duỗi tay ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng: "Nằm xuống một hồi là có thể ngủ, ngủ rồi sẽ không còn khó chịu nữa."

Nghê Hân Toàn cũng cảm thấy có chút đạo lý: "Được, vậy bây giờ chị đi ngủ."

"Lạc Ninh, đêm nay em có thể ở lại đây ngủ với chị không?". Cô kéo kéo tay Lạc Ninh, giọng như năn nỉ.

Lạc Ninh gật đầu: "Được, em ở đây."

Sau đó lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho Nghê Hân Toàn. Nghê Hân Toàn nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi rã rồi, mí mắt dần dần sụp xuống, hô hấp cũng trầm ổn rơi vào giấc ngủ.

Lạc Ninh kéo chăn lại cho cô ấy, sau đó đứng dậy dùng linh lực cùng ý niệm vẽ ra một lá bùa mộng ảo, đem chuyện đời trước Nghê Hân Toàn gặp phải đẩy vào bên trong lá bùa rồi đánh vào cơ thể của Nghê Hân Toàn.

Trải qua một lần những chuyện đời trước, chắc chắn Nghê Hân Toàn sẽ không còn mềm lòng để cho tên Nguyên cặn bã kia lợi dụng nữa. Cũng sẽ không bị Bạc Tương Tương lừa gạt, hủy hoạt thanh danh, còn kịp thời đề phòng công ty của gia đình, tìm ra tên gian tế mà Nguyên cặn bã cài vào. Lạc Ninh vẫn luôn cho rằng, thù của mình thì phải tự mình báo mới sảng khoái.

Cô đã nhắn tin cho mẹ thông báo rằng tối nay ngủ với bạn nên không về nhà. Tắm rửa xong cũng không vội ngủ mà ngồi xếp bằng ở bên cửa sổ, hấp thụ tinh hoa của ánh trăng để tu luyện. Nguyên nhân chính là vì không có thói quen ngủ cùng một cái giường với người khác. Lúc trời gần sáng, cô mới đừng dậy đi tới sô pha nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Nghê Hân Toàn ngủ cũng không an ổn, trời vừa sáng không bao lâu thì cô đột nhiên mở to mắt, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh cùng Lạc Ninh đang ngủ trên sô pha, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.

Giấc mơ kia chân thật quá, làm cho cô có cảm giác những chuyện như vậy thật sự đã xảy ra. Có điều chuyện trong mơ cũng với hiện tại có chút bất đồng.

Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Ninh. Hình như là bắt đầu từ lúc Lạc Ninh bị bôi đen mà xoay chuyển tình thế được.

Có phải là Lạc Ninh cũng giống như cô, mơ một giấc mơ tương tự, từng trải qua những chuyện như vậy?

Trong giấc mơ đó, Lạc Ninh nhảy lầu tự sát.

Càng suy nghĩ cô càng cảm thấy rất có khả năng là như vậy, khó trách Lạc Ninh có thể tránh được bị Bạc Tương Tương tính kế. Quan trọng nhất chính là Lạc Ninh cũng rời xa Kỷ Tinh Hành, người bị Bạc Tương Tương theo đuổi.

Nếu mà nói như vậy thì cô và Lạc Ninh đúng thật là đồng mệnh tương liên, thậm chí Lạc Ninh còn thảm hơn cả cô, ít ra cô còn có thể theo cha mẹ xuất ngoại và còn sống.

Ánh mắt cô nhìn Lạc Ninh nhiều thêm một tia thương cảm cùng đau lòng.

Cũng may hôm qua còn có Lạc Ninh cứu cô, nếu không chắc chắn cô sẽ dẫm lên vết xe đổ trong giấc mộng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top