CHƯƠNG 6: BIỂU TƯỢNG BÍ ẨN

CHƯƠNG 6 : BIỂU TƯỢNG BÍ ẨN

Sáng chủ nhật, xe bú tuyến vào trung

tâm thành phố đông đúc. Một bài hát có

nhịp điệu sôi động vẳng xuống từ mấy

chiếc loa gắn khuất trên trần xe. Những

băng ghế đầy ắp các nhóm bạn thân.

Câu chuyện của họ xoay quanh chủ đề

về tình yêu của cặp sao trẻ mới nổi, hai

diễn viên thủ vai trong bộ phim bom tấn

mà vài phút nữa thôi, họ sẽ mua vé vào

rạp thưởng thức. Trên chiếc ghê ngay

cạnh cửa lên xuống, hai cô gái nhỏ mặc

gillet nhiều túi mốt nhất đang háo hức

kháo nhau về Ngôi sao pha lê, show thi

tuyển ca sĩ tuổi teen sắp lên sóng số đầu

tiên...

Hết thảy các âm thanh ấy dội vào Duy,

như những đợt sóng. Đôi lúc, cậu chao

đảo đến mức phải bám vào thanh vịn.

Phải chăng tình cờ, khi trên xe giữa bao

người xa lạ, vẫn hiện ra những điều nhắc

nhở đến Ghi ? Những kỉ niệm chưa xa,

vẫn còn giữ nguyên trong lòng tay. Cái

lần đi xem phim cùng nhau vào ngày cuối

tuần. Cái reality show phải vượt qua bao

nhiêu cạnh tranh, Ghi mới giành được vị

trí MC. Thói quen hát khe khẽ và búng

tay thật tự nhiên mà cô hay làm khi phải

tập trung vào việc... Lẽ ra, họ đã là một

đôi không thể tách rời. Lẽ ra, giờ đây cậu

giống như những người xung quanh, ở

bên Ghi , chứ không phải đứng dựa trán

vào thanh vịn kim loại lạnh giá. Duy thấm

đầy cảm giác mệt và rỗng. Vài đôi mắt

hướng về cậu. Chẳng cần nhìn lại, Duy

cũng biết họ tò mò. Giữa khung cảnh

đầy sức sống, một chàng trai nhợt nhạt

trong bộ quần áo đen, có vẻ mặt đóng

kín quả là một hình ảnh thật lạc lõng.

Xe chạy chậm chuẩn bị ghé vào trạm.

Đọan đường quen thuộc. Đi bộ một

khoảng nữa sẽ vào khu phố yên tĩnh, nơi

có nhà của Ghi. Bất giác, Duy gạt qua

bên ý định đến hiệu sách cũ kiếm thêm

thông tin về Ai Cập và ma thuật cổ đại đã

vạch ra từ sáng. Hình ảnh Ghi chóan đầy.

Khi cửa xe vừa hé mở, Duy lách qua đám

đông, bước nhanh xuống vỉa hè.

Sau chuyến cắm trại của lớp ở rừng

nguyên sinh, mối quan hệ của hai người

càng trở nên tồi tệ. Cô bạn mà Duy mến

thương hơn hết thảy mọi thứ đã tránh

mặt cậu. Mọi nỗ lực gọi điện thoại qua

nhà Ghi, gửi tin nhắn, để lại lời hỏi thăm

trên offline đều không có hồi âm. Hệt

như như những viên sỏi trắng lăn xuống

vực sâu tối om. Có vài lần, người nhà Ghi

giải thích đơn giản là cô đã đến trường

quay, hoặc vừa chợt mắt ngủ sau mấy

đêm thức trắng. Ba của Ghi còn vui vẻ

nhắc Duy sang chơi, lâu rồi không thấy

ghé. Chẳng ai biết điều gì xảy ra giữa hai

người bạn. Điều này làm Duy hoang

mang hơn cả. Cậu thường ngồi im trước

máy tính, lướt qua các trang web đồ họa

yêu thích hoặc blog của bạn bè, mắt dán

chặt vào màn hình sáng lóa, nhưng

chẳng hề có dòng chữ hay bức ảnh nào

vào đầu. Cho đến khi cậu tin chắc cô gái

nhỏ đã gạt mình ra khỏi trí nhớ, bỗng có

một email đến.

Người gửi là Ghi. Run lập cập, cậu mở

thư ngay. Bức thư điện tử ngắn, khỏang

năm dòng. Không có lời nặng nề nào gợi

nhắc đến mấy ngày kinh hoàng trong

rừng thẳm. Không có tiên đóan sợ hãi về

cuộc điều tra truy tìm thủ phạm. Cũng

chẳng có bất cứ sự trách móc hay mong

muốn Duy thay đổi lựa chọn. Ghi chỉ nói

vắn tắt dạo gần đây, cô không ngủ

được. Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh mái

tóc đẫm ướt, những múi tóc dính đầy

cát như bị đông cứng dốc ngược xuống

từ gương mặt bị rút kiệt máu của anh

hướng dẫn viên lại hiện lên, đung đưa

chậm rãi. Ngay cả khi cô nghĩ rằng đã xua

đuổi khỏi đầu chuỗi hình ảnh ấy đó, thì

bên dưới làn da mỏng của mí mắt, vẫn là

một lớp sương mù trong suốt đỏ thẫm.

Và bên tai cô vẫn nghe thấy tiếng gió

luồn qua các lùm cây viền theo lối mòn

của rừng. Giấc ngủ chỉ phớt qua khi trời

gần sáng, để lại dư vị mỏi mệt và bải hỏai

khi thức dậy. Tình trạng ảo giác gây mất

sức nhanh chóng. Mà tiến độ ở trường

quay vẫn phải duy trì. Cô cho rằng tạm

thời không gặp nhau thì hơn. Duy gõ thư

trả lời tức khắc. Cậu cho biết sau hơn hai

tuần nằm viện, tình trạng sức khỏe của

Viễn đã trở lại ổn định. Những lời khai lộn

xộn của Hoàng được xem là không tin

cậy. Các nhân viên điều tra rốt cuộc đã

kết luận người hướng dẫn viên đêm đó

có khả năng bị mộng du và tự gây

thương tích. Họ đã xếp lại hồ sơ vụ tai

nạn. "Không có gì phải lo lắng nữa đâu.

Ghi vui lên nhé. Duy luôn ở bên cạnh,

bảo vệ Ghi tới cùng. Tụi mình là bạn thân

của nhau...". Khi gõ những dòng này,

mắt cậu thoáng mờ đi. Chưa bao giờ, cậu

muốn khóc đến vậy. Chưa bao giờ, cậu

sợ mất Ghi đến vậy. Đó không đơn thuần

là sự hứa hẹn, mà sâu thẳm bên trong,

còn là một lời cầu xin được sẻ chia, gắn

kết, không bị cô độc. Thế nhưng, email

của cậu lại rơi vào im lặng. Ghi không viết

gì thêm. Duy gắn tập trung vào vài mục

tiêu khác. Học thêm từ vựng tiếng Anh.

Đọc trước sách giáo khoa chuẩn bị cho

năm học mới. Và ghi chú có hệ thống

các thông tin cần tìm hiểu rõ hơn vè

vùng Lưỡng Hà cổ đại. Thêm một lần

nữa, cậu nhận ra khi chú tâm vào những

vấn đề cụ thể, cậu sẽ có thể kiểm sóat

bản thân, lảng tránh phân tích tình thế

nguy hiểm, quên đi phần nào cảm xúc

buồn thảm. Tuy nhiên, ý nghĩ về Ghi vẫn

đôi khi hiện lên, đột nhiên. Như khoảnh

khắc vừa lướt qua trên xe bus.

Vỉa hè rộng và thoáng. Sau cơn mưa

đêm qua, những phiến gạch sạch tinh.

Sắp chuyển sang thu, bầu không khí nhẹ

và trong vắt. Hương thơm ngọt dịu

phảng phất, mỗi lúc một rõ hơn, như có

thể chạm tay vào được. Tán lá của

những cây đậu kim tươi mướt, hắt ánh

xanh non lên mấy chiếc xe đạp dựng

trên vỉa hè và một mảng tường lớn vẽ

các ô màu sặc sỡ. Bỗng, vẳng đến bài

Lollipop quen thuộc của Aqua - nhóm

nhạc Duy rất thích hồi còn là một chú

nhóc, giờ được remix thành một bản

nhạc dance sôi động. Từng vốc âm

thanh rộn rã được ném tung vào không

gian, tụ lại, biến thành những dải màu

bay phần phật trong gió, gợi lên cảm

giác náo nức và vui tươi lạ lùng. Khựng lại

giây lát, Duy chợt hiểu ra trước mặt mình

chính là một cửa tiệm kẹo vừa khai

trương. Oh, oh, oh, oh... I am the

candyman... Oh, oh, oh, oh... Coming

from bountyland. Duy nhẩm theo lời đọc

rap, chợt mỉm cười. Vài cây kẹo thật

ngon và lạ mắt, biết đâu sẽ làm Ghi vui.

Chỉ nhìn qua bức tường kín trong suốt,

cũng đã thấy kẹo tràn đầy khắp nơi. Một

người trùm áo rối - hình chú thỏ Benny

khổng lồ - mở cửa kính mời Duy bước vào

bên trong. Không khí mát lạnh, ngọt

ngào và sánh đặc, như thể cũng biến

thành kẹo. Duy thoáng rùng mình. Cảm

giác lo âu mơ hồ lướt qua. Có một điều gì

đó khác thường. Không, mình đa nghi

quá, cậu gạt bỏ ngay sự khó chịu. Khách

hàng đông ngoài sức tưởng tượng.

Không hẳn vì đang đợt khuyến mãi.

Chính cái ý tưởng trang trí nội thất vô

cùng khác thường của chủ nhân khiến

bất kì ai vào đây đều bị choáng ngợp.

Mấy chiếc rương cổ nắp bật tung, hàng

vốc vàng nén, bạc nén - những viên

chocolate bọc giấy trang kim. Trong tổ

chim giữa mấy hốc tường, những quả

trứng xanh biếc, lăn lóc, với lớp vỏ nứt

vỡ, để lộ nhân kẹo là hạt hạnh nhân

vàng hườm. Từ cái chuồng gỗ lót rơm,

thò đầu ra bầy cừu trắng tinh, đôi mắt là

những viên kẹo trái cây trong suốt. Sát

chân tường, hàng chục bao tải cỡ nhỏ

mở rộng miệng, đầy ắp đủ loại kẹo dẻo...

Hết thảy mọi thứ trong cửa hiệu đều tỏa

sáng. Các vị khách lạc vào thế giới ngọt

ngào và thần tiên. Những bản nhạc dồn

dập như hối thúc các vị khách mau mau

cầm lên chiếc xẻng tí hon, xúc vào cái làn

mây lấy loại kẹo ưu thích. Mắt Duy hoa

lên. Cậu bối rối nhìn quanh, chẳng biết

chọn cho Ghi loại nào. Thình lình, sau

lưng cậu vang lên giọng nói phảng phất

nụ cười, như âm thanh chuông gió thủy

tinh: "Anh chọn được kẹo chưa? Có cần

Kiara giúp không?". Cậu ngoảnh lại.

Trong chiếc váy xanh nhạt, với hai tay

váy phồng lên trong suốt, một cô gái lạ

có mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống hai bên

tai, đôi mắt to và trong đang nhìn cậu

đăm đăm. Dưới hiệu ứng chùm đèn pha

lê lóng lánh ngay trên đầu, cô gái lạ rất

giống hình ảnh công chúa tỏa sáng, vừa

nhô lên từ những bọt nước. Duy hơi lùi

lại, ngạc nhiên:

- Bạn là ai?

Cô gái bước xích tới gần cậu hơn một

chút, vẫn giữ nguyên nụ cười đầu tiên:

- Chủ nhân tiệm kẹo này! Nói đúng hơn,

ba má cho tiền để Kiara thử sức.

- Ồ! - Duy thốt lên như một tên ngốc

chính hiệu. Cậu nhìn một lượt từ đỉnh

đầu cài vương miệng tí hon gắn pha lê

đến mũi giày búp bê viền đăng-ten của

người đối diện. Không thể phủ nhận cô

gái còn hơn cả xinh xắn. Nhưng, rõ ràng

cô ta nhỏ hơn cậu, hay cùng lắm là bằng

tuổi. Thật khó tin cô ta có thể làm chủ

một cửa tiệm sang trọng nhường này.

Đọc rõ ngờ vực trong mắt Duy, cô gái gõ

nhẹ ngón trỏ lên khóe mắt dán hay vẽ

một con chuồn chuồn tí xíu, xanh sẫm,

nhìn thoáng qua tựa vết sẹo nhỏ:

- Chuồn chuồn xanh, tên của tiệm kẹo

cũng là nick của Kiara!

- Uh huh, vậy thì chúc mừng khai

trương! - Duy nói như cái máy. Thật sự là

trừ Ghi ra, với các cô gái khác, chưa bao

giờ cậu thấy tự nhiên.

- Er... Không cần khách sáo vậy đâu! -

Chủ tiệm kẹo nheo mắt - Anh có muốn

Kiara tư vấn không?

- À... humm... Sự thật là tôi muốn tìm

thứ kẹo nào khác lạ một chút. Độc đáo

một chút. Làm quà tặng. Và, humm,

trong khoảng một trăm ngàn! - Đó là

món tiền tiết kiệm Duy mang theo, dành

để mua sách. Để tránh khó xử với vị chủ

nhân kì lạ này, cậu nghĩ tốt nhất là thành

thật về tài chính.

- Tặng ai? - Đôi mắt Kiara vẫn nhìn xoáy

vào mắt Duy.

- Bạn gái. Không... Nói sao nhỉ? Chính xác

là một người tôi rất thương yêu!

Vệt tối lướt qua rất nhanh nơi đáy mắt.

Nhưng cô gái nhỏ tức khắccười tươi:

- Okie. Anh đi theo Kiara!

Khu vực gần quầy thu ngân có lẽ là góc

ấn tượng nhất của tiệm kẹo. Một khu

rừng của những cây kẹo lollipop to

tướng, vân cầu vồng rực rỡ mọc trên

tấm thảm bột đại mạch và fromage xanh.

Duy thở phào. Đây chính là thứ cậu

muốn tìm. Kẹo rất đắt. Món tiền mua

sách chỉ mua được hai chiếc mà thôi.

Một cách thành thạo, Kiara buộc dải

ruban chấm bi ngoài gói giấy kiếng, đính

thêm một tấm thiếp nhỏ:

- Anh đọc tên cô bạn đi. Kiara ghi lời đề

tặng giùm cho!

- Quý mến... Không, hãy viết là thâm

thương tặng Đăng Ghi. Đừng giận Duy

nữa... - Cậu quyết định nhanh, không

phải không ngượng ngùng.

- Đăng Ghi? MC nổi tiếng? Host của Ngôi

sao pha lê? - Kiara ngẩng phắt lên.

Ánh mắt của cô ta thật lạ lùng. Thậm chí

có gì đó đáng sợ. Duy thoáng nghĩ.

Nhưng cậu chỉ gật đầu, không nói gì

thêm.

- Của anh đây! - Kiara chìa hai chiếc kẹo

đã gói rất đẹp, đề nghị thêm - Anh đọc

tên, ngày sinh và số điện thoại nha. Kiara

ghi tên anh vào nhóm khách hàng đặc

biệt. Những người đã có mặt vào ngày

khai trương. Chuồn chuồn xanh có ưu

đãi riêng.

Chẳng biết từ chối sao nữa, Duy đành

làm theo yêu cầu của Kiara. Oh, my

love... I know you are my Candyman...

And, oh, my love... Your word is my

command... Oh, my love... I know you

are my Candyman... And, oh, my love...

Let us fly to bounty land...Câu hát của

Aqua lặp đi lặp lại, ngộ nghĩnh làm sao.

Cậu bỗng nhận ra đúng ngày này tuần

sau, chính là sinh nhật mình, tròn 17 tuổi.

Kiara vẫn giữ khoảng cách rất gần. Tim

Duy đập mạnh. Được một cô gái xinh

đẹp chú ý, dù nói gì đi nữa, cũng là cảm

giác rất lạ. Sau khi thanh toán tiền, cậu

vội vã rời tiệm, không ngoảnh nhìn lại dù

cảm nhận rõ rệt mắt chủ nhân Chuồn

chuồn xanh vẫn bám sát sau lưng.

Tâm trạng vững tin và phấn chấn trong

Duy biến mất khi nhìn thấy Ghi. Cậu im

sững. Cô gầy và xanh xao đến mức đôi

mắt đen sẫm cậu thích soi vào dường

như bị nhạt màu. Chỉ có ánh nhìn chăm

chú là vẫn vậy. Hai người bạn ngồi trên

chiếc xích đu ngoài khoảnh sân nhỏ. Ghi

nói rời rạc vài câu về công việc ở trường

quay, rồi nín lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn

theo mấy đốm nắng nhảy nhót trên các

bậc thềm. Duy hiểu, tốt nhất là nói

thẳng vào việc cả hai cùng quan tâm:

- Ghi ạ, bỏ qua được không. Ghi đừng

nghĩ Duy thích làm những chuyện tàn

nhẫn như thế. Duy đã lựa chọn như thế.

Vì sao? Duy chỉ muốn Ghi được an toàn

thôi mà. Trong các tình huống xấu, Duy

chỉ có thể tránh tình huống xấu nhất...

- Nếu Duy dừng lại, đừng dính líu sâu vào

thứ bột đen kinh khủng ấy, thì chẳng có

tình huống nào bắt Duy phải lựa chọn! -

Ghi thì thào.

- Đừng có trách móc nữa! - Bỗng dưng

cơn sợ hãi tăm tối lại ập đến. Duy run lên

- Ghi có biết là Duy rất hay gặp ác mộng

hay không? Những giấc mơ giống hệt

như thật. Kinh khủng hơn cả thật nữa...

- Ghi tin hết những lời Duy nói mà! - Ghi

cười nhợt nhạt - Vấn đề là Ghi cũng ở

trong cơn ác mộng đó. Đã và sẽ còn có

thêm người khác cũng phải chịu đựng

nó.

- Tụi mình sẽ như hồi trước, nhé Ghi! Bỏ

qua mọi chuyện. Sắp vào năm học rồi.

- Với điều kiện Duy đưa Ghi hộp phấn

đen. Ghi sẽ vứt nó đi.

- Đồng ý! - Duy gật nhẹ - Nhưng, bây giờ

thì chưa được.

- Tại sao? - Giọng Ghi lạnh băng.

- Duy cần tìm hiểu thêm. Ít thôi. Bí mật

của ma thuật chưa ai biết rõ. Ở thời điểm

hiện nay, trên thế giới, một vài người có

chút ít hiểu biết lại không có nó trong

tay để thực nghiệm. Duy tin mình gần

đến đích rồi. Khi Duy hiểu rõ tất cả,

không còn thắc mắc gì nữa, thì tụi mình

sẽ tiêu hủy nó không mấy khó khăn...

- Duy đang tìm cách trì hoãn, phải

không?

Duy im lặng. Bao giờ cũng thế, Ghi luôn

đọc rõ những ý nghĩ giấu kín của cậu.

- Mối quan hệ của tụi mình thật sự là gì?

Có bao giờ Duy nghĩ về nó không? Duy

cần gì ở Ghi nhỉ? Mình chỉ là một người

bạn ở cạnh bên, làm Duy cảm thấy an

toàn, không bị đứt lìa với xung quanh.

Nhưng, bất cứ lúc nào, Duy cũng có thể

gạt Ghi sang một bên, để theo đuổi các

mục tiêu riêng. Ý nghĩ hay mong muốn

của Ghi, đâu có giá trị gì. Thật sự, điều

ấy còn tồi tệ hơn cả bột ma thuật nữa,

Duy ạ! - Nước mắt chảy ràn rụa gương

mặt cô bạn nhỏ. Ghi lau khô mắt, lơ đãng

ngoảnh sang hướng khác - Tụi mình

không còn gì để nói nữa đâu. Chấm dứt

ở đây thì hơn.

Duy đứng dậy, chóng mặt thật sự. Ra

đến ngoài đường, cậu mới nhận biết hai

chiếc kẹo lollipop quà tặng vẫn còn

nguyên trên tay. Với tất cả tức giận, cậu

ném mạnh nó vào cột điện. Gói kẹo văng

qua bãi đất đang xới tung lên của một

ngôi nhà sắp xây, rồi chìm lỉm vào vũng

nước ngập. Phản chiếu ánh nắng chói

chang, dải ruban sáng lên, như một đôi

mắt mở to, thấm đầy sợ hãi mà vẫn chưa

hết ngạc nhiên.

***

Hầu hết các trang web hứa hẹn chứa

đựng thông tin quan trọng về Ai Cập cổ

đại mà Duy cần thiết đều yêu cầu trả

tiền qua tài khoản. Điều này nằm ngoài

khả năng của cậu. Một tay bạn quen

trên mạng đồ họa chỉ cho Duy một mẹo

nhỏ để bẻ khóa truy cập. Ngay lập tức,

cậu tìm thấy một bài biên khảo cực kì

hữu ích trên một trang web của Anh,

viết về Tutankhamun và lăng mộ ông ta,

một vị Pharaon trẻ tuổi thuộc vương

triều thứ 18 của Ai Cập. Gạt qua bên các

chi tiết về cuộc truy tìm kho báu ẩn giấu

bên trong lăng mộ cách đây gần một thế

kỷ của hai nhà khảo cổ người Anh, Duy

lấy được hàng loạt thông tin về vị vua

lên ngôi khi mới tám tuổi và có cái chết kì

bí ở tuổi mười chín. Trực giác nhạy bén

khiến cậu dừng lại rất lâu ở đoạn viết

khẳng định có rất ít miêu tả hay ghi chép

cổ xưa về nguyên nhân cái chết của

Tutankhamun. Dường như những người

kế vị đã tìm cách xóa hết các dấu vết

lịch sử còn lưu lại về vị Pharaon trẻ tuổi

này. Một đường link trong bài biên khảo

dẫn đến ghi chú những thứ tìm thấy

trong chiếc mộ thuyền của vị vua, trong

đó có nhắc đến hai xác ướp là trẻ sơ

sinh. Duy copy đường link. Hy vọng

không phải là một địa chỉ đòi hỏi trả phí.

Đúng khi cậu vừa dán địa chỉ vào khung

truy cập thì màn hình tắt phụt. Việc sử

dụng đường link dẫn lậu để bẻ khóa đã

khiến cho virus thâm nhập vào máy tính.

Sáng, theo kế hoạch từ hôm trước, sau

khi chạy tập thể dục, Duy sẽ mang CPU

qua bệnh viện máy tính nhờ sửa chữa,

cài đặt lại phần mềm, sau đó ghé qua

nhà sách, mua dụng cụ học tập cho năm

học mới. Thế nhưng, một điều gì đó bất

thường đã xảy ra. Cậu không sao trở dậy

nổi. Lưng dính chặt vào mặt nệm. Đầu

nặng trĩu. Biết rõ là mình đã mở mắt nhìn

ra cửa sổ, nhưng mọi luồng sáng đều đứt

gãy. Hình ảnh in vào võng mạc như được

lọc qua một mạng nhện dấp dính, mờ

nhòe. Bằng cả hai bàn tay, Duy cố gắng

bóc đi tấm lưới nhện khó chịu. Thế

nhưng, cậu bàng hoàng nhận ra, hai

cánh tay cũng không thể nhấc lên.

Chúng là hai vật thể tách biệt, rời rạc,

vẫn nằm trên giường, nhưng không

thuộc quyền kiểm soát của cậu nữa. Vớt

tất cả sức lực sót lại, Duy lăn người, ngã

úp xuống sàn rồi gắng sức đứng lên,

chuệnh choạng đi vào W.C. Trong

gương, một đôi mắt to tướng, vô hồn

đang nhìn ra. Cậu nhìn xuống hai bên vai.

Tay của cậu vẫn còn đó, nhưng không

sao cử động, dù chỉ mảy may. Sợ hãi và

tuyệt vọng, Duy đập mạnh đầu vào tấm

kính. Một vệt máu chảy qua lông mày,

băng ngang mí mắt. Cậu đã thấy lại cảm

giác đau nhói và ấm nóng. Nhưng, mất

hơn một giờ sau, sự tê liệt mới rời đi

hoàn toàn. Lần ra ban-công, Duy bám

chặt thanh vịn. Cậu hít mạnh vào phổi

luồng không khí thoáng đãng và sạch sẽ.

Đầu óc tỉnh táo có thể khiến Duy suy

nghĩ sáng rõ. Một lần nữa, cậu lại nhận

thông điệp quen thuộc: Sứ giả bóng tối

vẫn ở gần bên, nhắc cậu nhớ về sự hiện

diện của mình.

***

Trong khi chờ chuyên viên máy tính xem

các hư hại do virus gây ra, Duy mở di

động. Có hai tin nhắn gửi đến từ đêm

qua. Số máy lạ. Một tin nhắn hình ảnh,

với bức vẽ cô gái có đôi cánh chuồn

chuồn trổ ra từ hai bên vai, cùng dòng

chữ trích ra từ bài hát của Aqua I wish

that you were my lollipop... Sweet

things, I will never get enough...Tin

nhắn kia là một lời hẹn gặp, vào hai ngày

nữa, sinh nhật của cậu. Duy chợt hiểu,

Kiara đã chủ động bắt liên lạc. Ký ức về

lần chạm mặt với sứ giả bóng tối, dưới lốt

một cô gái nhỏ xinh xắn ngồi trên băng

ghế công viên cái hôm cậu đi ra từ nhà

sách cũ, bỗng quay trở lại. Duy rùng

mình. Không được phép xem nhẹ những

cuộc gặp gỡ hay làm quen tình cờ. Cậu

không thể tin ai cả.

Ở phòng trực của bệnh viện máy tính, có

một máy nối sẵn mạng. Duy hỏi mượn sử

dụng. Anh chuyên viên gật đầu. Gõ hai

từ khóa Chuồn chuồn xanh và Kiara, cậu

tìm ra vài chục thông tin liên quan đến

tiệm kẹo và cô chủ nhỏ. Những gì Kiara

nói với cậu hoàn toàn chính xác. Cô ta

tên thật là Kiên An. Cái tên Kiara là cách

người ta quen gọi cô ở trường. Cô bằng

tuổi cậu, đang theo học ở một trường

Quốc tế nổi tiếng. Tiện kẹo là món quà

sinh nhật của ba má Kiara, tặng con gái

để thử tài kinh doanh...

Có lẽ mình đã quá lo xa. Duy bỗng thấy

nhẹ nhõm. Bấm thêm đường link nữa,

cậu lọt vào blog của Kiara. Thật là một sự

trùng hợp kì lạ. Gần giống như cậu, Kiara

có sở thích đặc biệt về đồ họa, nhưng là

làm phim. Duy chọn đoạn clip ngắn vừa

được up lên hai ngày trước. Hình ảnh sắc

nét. Màu sắc trong vắt. Tạo hình chuyển

động của nhân vật khá xuất sắc, đặc biệt

khi tác giả clip là một cô gái nhỏ. Vẫn là

bài Lollipop được chọn làm nhạc nền.

Hình ảnh cô gái chạy tung tăng trong

rừng, tóc xõa tung. Đôi chân sinh động

và nếp váy cuốn theo nhịp bước thật

mềm mại. Một con chuồn chuồn xanh

bay theo. Cô gái nhỏ ngả lưng nằm trên

cỏ, ngước nhìn bầu trời qua vòm lá, lúc

này là các đốm xanh lơ. Một cánh tay cô

đưa lên cao. Thêm hai con chuồn chuồn

nữa lượn quanh rồi đậu lên các ngón tay.

Tiếng nhạc bỗng mờ đi. Thay vào đó, âm

thanh rù rì khác lạ. Những con chuồn

chuồn kéo đến, mỗi lúc một đông thêm.

Tất cả đều đậu lên tóc, mặt, tay, cổ rồi

bám lan xuống các nếp váy, chân và cả

mũi giày của cô gái. Thoạt tiên, đó là

một cảnh tượng dễ thương và ngoạn

mục. Nhưng, khi khắp người cô bé bị

bám kín bởi lũ chuồn chuồn xanh, thì

hình ảnh đã trở nên khủng khiếp và ghê

rợn không thể chịu nổi. Lời bài hát lại nổi

lên Bite me, I'm your... If you're hungry,

please understand. This is the end... of

the sweet sugar candyman. Tiếng nhạc

vẫn không tắt đi, ngay cả khi nhân vật cô

gái nhỏ lăn lộn đau đớn, gào thét thảm

thương. Khung hình vẽ chuyển sang cận

cảnh. Giữa những đôi cánh chuồn chuồn

trong suốt rung lên chấp chới bám đầy

khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen

sẫm, tràn đầy sự kinh hoàng. Đôi mắt

giống hệt của Ghi.

Duy đứng bật lên. Vẻ hoảng loạn in hằn

trên cậu, rõ đến mức anh nhân viên sửa

máy tính cũng chết sững. Chộp tờ phiếu

hẹn ngày trở lại nhận máy, Duy lao thẳng

ra ngoài. Cậu chạy như điên dọc vỉa hè.

Cậu chạy mãi, chạy mãi. Bao lâu không

rõ. Cho đến khi không thể chạy được

nữa, phải dừng lại thở dốc lên, thì thứ

duy nhất còn bám chặt trong đầu cậu là

ý nghĩ về những con chuồn chuồn. Đó

không phải là hình vẽ trang trí đơn

thuần. Sự thật là nó đã được sử dụng

như một biểu tượng bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top