CHƯƠNG 1: KẺ PHÁ RỐI

CHƯƠNG 1: KẺ PHÁ RỐI

Bên dưới tấm poster cũ của bộ phim

What lies beneath, một đám đông

những anh chàng và cô nàng quần áo

thời trang đủ kiểu đang tụ tập. Dường

như tất cả đều nói và tất cả đều hưng

phấn với câu chuyện của mình, không ai

nghe ai. Tiếng ồn ào biến thành một

thảm âm thanh dày xốp, ngột ngạt.

Chốc chốc, một cô nàng nào đó cười

thét lên, nghe tựa vết rạch sắc nhọn vào

bầu không khí quánh đặc.

Các băng ghế kê dọc sảnh chờ trước

cụm rạp chiếu phim đã chật kín. Tìm

được khoảng trống vừa đủ cho một

người, Duy đưa Ghi len vào ngay, còn

cậu chỉ cần nửa đứng nửa ngồi trên

thanh vịn kim loại đối diện ngay đó, vốn

là hàng rào cơ động buộc người ta xếp

hàng soát vé trước khi bước vào trong

rạp. Giữa đám đông sặc sỡ nhộn nhạo,

Ghi khá giản dị trong bộ quần jeans xanh

bạc, chiếc áo pull trắng tinh và chiếc áo

khoác len mỏng có nón hất ra sau lưng.

Thế nhưng, khi cô bước đi, người xung

quanh bắt đầu nhận ra MC nổi tiếng nhất

các chương trình TV tuổi teen. Rất nhiều

đôi mắt dõi theo, không che dấu sự

ngưỡng mộ gương mặt thuần khiết,

thanh mảnh lạ lùng, đẹp ở mức gần như

hoàn hảo. Hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước

trán, cô hướng về Duy nụ cười bối rối

pha lẫn háo hức. Cậu xoay nhẹ hai chiếc

vé đặt mua qua mạng trong tay, nhìn cô

bạn bằng ánh mắt trấn an triều mến...

Cho đến tận bây giờ, Duy vẫn chưa tin

vận may của mình. Ở lớp, cậu chỉ là một

anh chàng bình thường. Bình thường tất

cả mọi mặt. Sức học không tệ nhưng

chẳng là gì ở cái lớp 11A1 quy tụ toàn

những nhận vật học hành cự phách. Các

hoạt động ngoại khóa, cậu thường lảng

tránh nếu có thể. Cao, gầy, cộng thêm

mái tóc thường trong tình trạng rối bù,

vẻ bề ngoài của Duy đôi khi trông thật

ảm đạm. Thế nhưng, cậu không hề nổ

lực mảy may khiến mình trở nên sành

điệu trong các trò giải trí nhưng sưu tập

CD, chơi game hay trở thành kẻ hợp thời

trang. Tất cả mọi quan tâm từ trước tới

nay, cậu dồn hết vào việc đọc sách, mày

mò các phần mềm đồ họa kĩ xảo 3D.

Thay vì tập thể thao, tối khuya, sau khi

làm bài tập mệt mỏi đầu óc, cậu mới

bước ra ngoài đường vắng và chạy. Tốc

độ là điều kì diệu. Cậu yêu cảm giác đôi

chân chuyển động liên tục, thân mình lao

về phía trước như mũi tên xuyên ngang

bầu không khí, âm thanh của gió vút

mạnh bên tai. Dần dần, cậu phát hiện ra

mình đang có những bước tiến đáng kể

về tốc độ. Cậu chạy đều hơn. Bản tính

hơi khép kín khiến niềm vui của Duy gần

như bí mật với bạn bè chung quanh.

Hoàn toàn trái ngược với vẻ mờ nhạt của

cậu, Ghi thực sự là một nhân vật ấn

tượng. Người trong trường đều im lặng

mỗi khi cô lướt qua. Vẻ đẹp, sự nổi tiếng

hay óc thông minh đặc biệt chỉ là phần

nhỏ. Có lẽ cô hơi cách biệt. Vì các cô bạn

ở trường không thể không ghen tị nên

lảng tránh. Vì bận rộn bài vở ở trường và

công việc MC. Trong một số hợp đồng

quảng cáo sản phẩm cho teen mà Ghi là

người mẫu, luôn có điều khoản phải giữ

hình tượng trong sáng. Cô không thể

thân thiết với một anh chàng nào đó gây

dị nghị... Hồi đầu năm, tình cờ một lần

Duy giải đáp cho Ghi vài điểm khác nhau

giữa khủng long đầu rắn và khủng long

đầu cá. Trước vẻ ngạc nhiên của cô, Duy

nói đơn giản: "Mình biết chuyện đó trong

cuốn sách Cổ sinh vật học!". "Duy đọc

nhiều vậy sao? - Ghi không dấu vẻ thán

phục - Nếu Ghi cần mượn sách, hỏi Duy

được không?". Cậu gật, mỉm cười, không

phải không chút tự hào.

Việc chia sẻ những cuốn sách hay khiến

cả hai gắn kết với nhau trong một tình

bạn đặc biệt. Một mình Duy ở lớp có số

điện thoại nhà riêng của Ghi. Bất cứ lúc

nào, nếu thích, cậu đều có thể gọi sang

Ghi và cô bạn sẽ trả lời ngay, giọng nói

nhẹ nhõm tươi vui, không chút xa cách.

Sau đợt thi học kì một, Ghi bay qua Thái

một tuần quay quảng cáo. Cậu nghĩ cũng

bình thường. Cô bạn sẽ về sớm. Nhưng

mọi chuyện không hẳn như thế. Cậu đã

bồn chồn và nhớ Ghi kinh khủng. Có một

biến cố nặng nề đã xảy ra giữa cậu và

tên bạn trong lớp. Duy không biết chia

sẻ với ai. Rảnh một chút, cậu lại vào net

và lục xem có thư mới hay không.

Món quà cô bạn đem về cho Duy sau

chuyến đi là một bộ sách Inlustration mới

nhất, kèm cả đĩa hình. Nếu không nhớ

đến cậu, cô bạn có mua được món quà

tuyệt như thế không? Cậu vui kinh

khủng. Thu hết can đảm, cậu gọi điện

nói với Ghi về một bộ phim kinh dị vừa

công chiếu, được quảng cáo sử dụng rất

nhiều kỉ xảo đồ họa. Lưỡng lự tí chút, cô

bạn đồng ý sẽ xin phép gia đình đi xem

phim vào tối thứ bảy. Lần đầu tiên, kể từ

khi quen biết suốt hai năm học, họ đi

chơi riêng cùng nhau.

... Một cảm giác khó chịu chờn vờn trong

không khí. Duy quay ngoắt ra sau lưng.

Chẳng có gì bất thường. Tiếng chuông

ngắn reo lên, báo hiệu vài phút nữa bắt

đầu suất chiếu mới. Đúng lúc ấy, chếch

qua vai Ghi, cậu nhận ra khuất sau mấy

cụm người đổ dồn về phía các cửa thang

máy, hiện rõ một khuôn mặt quen

thuộc. Duy khựng lại. Vệt đèn xanh hắt

ra từ cụm chữ trên tấm poster, chiếu từ

trên xuống, khiến gương mặt có những

khoảng tối nhìn thật khó chịu. Một cách

tinh quái lẫn căm ghét, bộ mặt ấy

ngoảnh sang Ghi. Cổ họng Duy nghẹn lại

khi nụ cười nhạo báng hiện ra. Nhận thấy

vẻ mặt thất thần của cậu, cô bạn cũng

ngoảnh ra sau. Thật kì quặc, chỉ giữa hai

cái chớp mắt, tên bạn cùng lớp đứng

dưới tấm poster đã biến mất.

***

Dòng người xếp hàng tiến vào bên trong

rạp. Duy chợt nhớ cần mua ít bắp rang.

Cậu đưa chiếc vé, bảo Ghi vô trước. Cô

gật nhẹ: "Ghi sẽ giữ một ghế!". Vừa

bước vào trong, ngay tức khắc cô cảm

thấy không khí lạnh thấp là là trên mặt

sàn lót thảm. Mắt cô chưa quen với bóng

tối nên gần như lần mò bước đi. Tấm

màn nhung chắn ngang khiến Ghi bối rối

vì chẳng biết nên rẽ phải hay trái. Đúng

lúc đó, khuỷu tay cô giật thót. Một bàn

tay túm chặt, kéo Ghi rất mạnh ngược

hướng cô đang bước. Vài bước chân

loạng choạng, cô nhận ra mình đang

đứng trong một cái hốc tối om, ở phía

sau cánh cửa bọc da cách âm và một cây

cột trụ. Hết sức tập trung, đôi mắt hơi

yếu của Ghi nhìn thẳng người đối diện.

Vang lên giọng Hoàng, cậu bạn học cùng

lớp:

- Tôi tưởng Ghi không bao giờ đi chơi

đêm như vẫn nói. Nhưng sự thật đâu có

phải vậy. Còn bày đặt ăn mặc xuềnh

xoàng để không bị chú ý nữa nè. Kinh

nghiệm đầy mình thiệt, Ghi ha!

- Mình chỉ đi xem phim thôi, không được

sao? - Ghi gắng thản nhiên nhưng bên

trong nao núng. Các tình huống đột xuất

trước camera, cô có thể xoay chuyển.

Không hiểu sao, trước tên bạn tai quái,

cô lại thấy hệt như mình phạm lỗi thật

sự.

- Ghi không sợ mất hình tượng hả?

Celeb* mà lại "cặp" một tên quèn như

Duy! Nếu mọi người trong trường biết

chuyện này, thì ra sao nhỉ? - Giọng

Hoàng không chỉ châm biếm, mà còn

phảng phất cả đe dọa.

- Bạn... Mình không ngờ... Còn hơn cả tồi

tệ... - Ghi lắp bắp. Mặt cô nóng bừng.

Đưa tay đẩy mạnh cái bóng đứng trước

mặt, cô nhảy bổ ra ngoài lối đi lờ mờ

sáng.

Giọng đọc nghèn nghẹt trên loa yêu cầu

mọi người ngồi vào chỗ. Trên lối đi giữa

hai hàng ghế, một người cầm hộp bắp

rang đang chờ, lo lắng tìm kiếm. Ghi vội

vã chạy về phía Duy.

Chỉ vài chiếc ghế hàng trên cùng còn bỏ

trống. Duy thở phào, đặt hộp bắp vào

cái ô tròn giữa hai tay ghế. Cảnh phim

đầu tiên hiện trên màn ảnh. Từ các loa

vòm giấu trên trần, tiếng nhạc tràn

xuống, đầy ngập khán phòng. Từ hông

khán phòng, một lần nữa Hoàng thình

lình hiện ra. Cậu ta đưa lên chiếc điện

thoại, chụp hình hai người bạn, chạy

biến. Duy chết điếng, không kịp phản

ứng. Cô bạn mặt thất thần.

Cách đây chưa lâu, tại buổi thi đấu bóng

chuyền lấy điểm một tiết môn thể dục

tại sân thể thao trong nhà của trường,

Duy và Hoàng được chia vào cùng một

đội. Duy không giỏi môn bóng này. Các

cú đập hay đỡ bóng luôn khiến cậu cảm

giác các dẻ xương cánh tay sắp vỡ vụn.

Ngược lại, Hoàng là một tay chơi bóng

nổi trội. Bù lại cho chiều cao hạn chế, cậu

ta luồn lách nhanh, có khả năng phán

đoán chính xác điểm bóng rơi. Mỗi khi

một ai đó trong đội ghi điểm, cậu ta chạy

đến vỗ nhẹ vào vai, chia vui. Hoàng gây

ấn tượng cực tốt với thầy thể dục về

lòng nhiệt tình, sự nỗ lực, tinh thần đồng

đội. Tuy nhiên, chỉ một vài người bạn

mới hiểu cảm giác luôn bị cậu ta chèn ép

một cách tinh vi, lợi dụng mọi tình huống

để ghi điểm. Bình thường, Duy bỏ qua

điều này. Nhưng hôm đó cậu lại giận điên

khi cậu bạn chơi ở vị trí chuyền hai bị

Hoàng xài tiểu xảo, thúc cùi chỏ vào giữa

bụng. Nạn nhân mặt tái mét vì đau, gập

người lại trong vài giây, không dám bỏ

cuộc vì sợ bị trừ điềm. Sau giờ tập, ở

phòng thay quần áo, Duy chặn ngang

giữa tên bạn tồi tệ và cánh cửa tủ. "Có

chuyện gì không?" - Hoàng nhìn cậu

bằng nửa con mắt. "Nếu cậu nghĩ không

ai nhìn thấy trò cậu làm, thì lầm đó!".

Tên bạn nhún vai: "Vậy hả? Có sao

không?". Phản ứng đột ngột, tay Duy

đưa ra phía trước, cậu muốn túm cổ áo

Hoàng, kéo lại gần để nhìn rõ hơn bộ

mặt thách thức. Giật mình, tưởng cậu

vung nấm đấm, tên bạn tồi tệ tức khắc

xoay người, né. Cú xoay quá gấp làm cậu

ta mất đà, đổ nghiêng một bên. Mặt cậu

ta va mạnh trúng cánh của tủ chưa

khép, trước khi đổ vật xuống, khéo theo

những đồ đạc khác rớt xuống, tạo nên

chuỗi âm thanh loảng xoảng. Các bạn

xung quanh đổ xô đến, thảng thốt, sợ

hãi. Bóng thầy quản lí phòng tập cùng

thầy thể dục hiện ra. Dù chưa nguôi căm

ghét, nhưng nhìn Hoàng ngã đau, Duy

vẫn thấy tội nghiệp. Cậu đưa tay cho tên

bạn nắm, giúp kéo lên. Hoàng gạt đi. Cậu

ta nằm im lặng. Hai thầy đến gần. Tiếng

rên rỉ đột nhiên bật ra khỏi miệng Hoàng,

nghe thật thê thảm. Ngay cả khi hai thầy

đỡ lên, cậu ta vẫn trì xuống, thể hiện

một vẻ đau đớn tột cùng và hoàn hảo.

Diễn biến sau đó diễn ra theo một chiều

hướng tồi tệ đến mức Duy không ngờ

nổi. Tất cả mọi người, cả mấy cậu bạn

công bằng nhất, cũng tin vì ganh ghét

điểm số, cậu đã đánh Hoàng. Nạn nhân

được đưa xuống phòng y tế chăm sóc kỹ

lưỡng, được nghỉ học hai ngày không

cần làm đơn xin phép. Không chỉ lãnh

điểm zero bài kiểm tra thể dục một tiết,

Duy còn bị hạ hai bậc hạnh kiểm. Điểm

số, xếp hạng thứ bậc thực sự cậu không

quan tâm nhiều. Điều làm Duy choáng

váng nhất, kinh hoàng nhất chính là sự

giả dối và gian manh của tên bạn. Kể từ

lần đó, cậu tìm cách lánh xa Hoàng, như

tránh xa một nguồn bệnh đáng sợ.

... Trên màn hình chiếu cảnh nhân vật bị

lời nguyền tác động. Gương mặt nhân

vật bắt đầu biến dạng. Hàm răng ngắn

dần, chuyển từ màu trắng đục sang

trong suốt. Mí mắt mỏng đi, để lộ nhãn

cầu to tướng lồi hẳn ra. Cặp môi chuyển

từ sắc hồng tự nhiên sang màu tái xám.

Những sợi tóc dựng đứng... Duy gắn tập

trung phân tích các bước kĩ xảo khi sử

dụng các công cụ palet, brush. Nhưng

đầu óc cậu vẫn lởn vởn hình ảnh Hoàng.

Lúc bốc mấy hạt bắp, tay cậu chạm tay

Ghi. Cả hai bàn tay lạnh toát.

***

Hai người bạn rời khỏi rạp trước khi bộ

phim mới hơn một nửa. Không khí bên

ngoài dễ chịu hẳn. Lúc vào thang máy,

Ghi bỗng đề nghị xuống tầng năm khu

thương mại. Cô bạn muốn mua vài món

trang điểm. Ở quầy mỹ phẩm lớn, cô rẽ

vào gian hàng phấn mắt. Cách đó không

xa, tựa sát vào thanh chắn bằng sắt uốn

nhìn xuống sảnh chính trung tâm thương

mại, có một băng ghế da mềm dành cho

khách mua sắm nghỉ chân. Duy ngồi im,

lơ đãng nhìn quanh. Những người đi lướt

qua, in bóng trên nền đá cẩm thạch

trắng kem. Một cách hứng thú, Duy nhìn

xuống những vệt sáng in xuống nền đá,

lung linh huyền ảo. Bất chợt, cậu nhận ra

có một bóng người rất lớn, dáng vẻ khác

thường, không chuyển động. Nó cứ im

lìm ở đó, tạo thành vệt tối mờ đục. Như

bị thôi miên, cậu không rời mắt khỏi

bóng mờ. Rõ ràng, nó đang nhìn cậu, tìm

cách truyền đi một lời nhắn, một khẩn

cầu, hay thông điệp gì đó. Đồng thời, nó

khua lên trong Duy cảm giác sợ hãi kì dị.

Cái bóng in dưới nền đá tỏa ra những sợi

dây thít chặt Duy, khiến cậu như tê liệt.

Mất hơn một phút như thế, Duy mới

vùng ra khỏi sự kiềm tỏa của những sợi

dây vô hình. Cậu đưa mắt nhìn lên.

Không một bóng người. Khi cậu choáng

vàng cúi nhìn lại cái bóng, nó đã biến

mất.

Ghi chọn được hộp phấn mắt nhỏ màu

hồng dâu. Không quá đắt tiền nhưng rất

xinh nếu sử dụng để lên hình. Cô bước

về phía thu ngân. Ở phía sau, một hộp

phấn mắt xếp trên giá nghiêng bày hàng

bỗng rung nhẹ. Tiếng rơi trên sàn đá hoa

khô khốc, lạnh lẽo. Duy vội vã bước đến

nhặt nó lên. Cái nắp tròn nhỏ bị nứt.

Thứ bột mịn màu đen bám trên tay cậu.

Trước vẻ mặt bực bội của cô thu ngân,

Duy đề nghị trả luôn tiền hộp phấn mắt

màu đen. Nó được người bán hàng gói

lại, cất trong túi giấy và đưa cho Duy

cầm.

Hai người bạn xuống bãi giữ xe. Duy trấn

an cô bạn, rằng chụp hình trong bóng tối

bằng điện thoại sẽ không rõ. Ghi lắc đầu:

"Ghi chẳng ngại nếu các bạn ở lớp biết

tụi mình đi xem phim. Mình chỉ không

thích cái cách Hoàng sẽ bóp méo tình

bạn của tụi mình thành ra một câu

chuyện tồi tệ...". Cảm giác giận sôi và

uất ức hôm ở phòng thay quần áo thể

thao quay ập lại. Duy cau mắt, lầm bầm:

"Giá mà có một điều gì đó khiến thằng

quỉ quái gian xảo đó im miệng!". Ghi cười

vui vẻ: "Duy đừng bận tâm. Tụi mình

không làm gì xấu, sẽ không sao đâu!"

Giữa các tòa cao ốc, gió thổi mát lạnh.

Duy lấy cái mũ bảo hiểm móc bên hông

xe đưa cho Ghi. Cô bạn bỗng kêu lên:

"Ồ, sao một bên mắt Duy đen thui vậy?".

Cậu ngơ ngác nhìn vào kính chiếu hậu:

"Chắc hồi nãy tay mình dính phấn mắt

đen!". Thật kì quặc, mọi cố gắng lau tẩy

đều không thể chùi sạch. "Để về nhà

dùng xà-bông coi sao!" - Duy nói. Đầu óc

cậu còn rối ben với nguy cơ thứ hai đi

học, mọi người trong trường sẽ bùng nổ

với bức ảnh của Hoàng.

Sáng thứ hai, Duy vào trường hơi trễ.

Lớp 11A1 đang đi lên cầu thang. Gương

mặt ai cũng thoáng vẻ nặng nề. Cậu vội

vã nhập vào hàng. Không thấy bóng

dáng Hoàng. Ghi cố ý đi chậm, chờ cậu

bước lên cùng: "Duy biết tin gì không?".

Cậu lắc đầu. Đôi mắt to trong vắt của Ghi

chiếu thẳng vào mắt cậu: "Hoàng bị tai

nạn, té xe vào tối thứ bảy. Chấn thương

nhẹ ở đầu. Xương hàm gãy. Đang nằm

cấp cứu ở bệnh viện. Cậu ta không thể

nói được gì!".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top