phan gai hen

Thảo mến!

Đầu thư chúc Thảo và gia đình được an khang thịnh vượng. Chúc  anh Lâm   và chị Bình được trăm năm hạnh phúc. Nhớ cho mình gởi lời thăm bác Sáu,    Thảo nhé! …

Thảo nè, nhận được thư này của mình chắc Thảo ngạc nhiên lắm, không ngờ   đứa  bạn “thất lạc” lâu năm bây giờ đã tìm ra được bạn. Mình có được  địa  chỉ email  của Thảo nhờ tình cờ bắt gặp thằng Sinh lớp trưởng trên   đường phố trong dịp nó  về quê ăn Tết. Anh chàng xấu xí nghiêm nghị năm   nào bây giờ trông bảnh gớm ,  kiểu cách Việt kiều lắm! Qua lời Sinh,   mình biết Thảo bây giờ ở Cali, khu có  nhiều người Việt nhất thế giới đó   mà! Nó nói là nó ở không xa nhà Thảo lắm, và  thường xuyên tới nhà  Thảo  chơi, có phải vậy không Thảo ! Mình nghe nó nói vậy  sao mình thèm  quá,  thèm một tình bạn đã lâu mình thiếu vắng. Bạn bè cùng lớp  sống  gần  nhau âu cũng là cái duyên, có đẹp chứ nhĩ!. Mình chắc không được  cái   phước đó với Trọng. Anh ta bây giờ không còn ở Thành phố nữa. Thảo  có  biết Trọng  bây giờ làm chức lớn ở Hải Phòng không ? Phó giám đốc  công  ty Điện lạnh đấy !  Oai chưa ! Mới đó mà đã ba năm rồi, nhanh nhỉ  Thảo !  Nhiều chuyện đổi thay ngoài  dự liệu, ngay như chuyện thằng Sinh  đang  cặp với em của Thảo cũng là một điều  không thể tưởng mà cũng đã  xảy ra…  Còn nhiều điều không thể tưởng nữa, để mai  mốt từ từ mình kể  Thảo nghe  … Còn bây giờ mình ôn lại chút chuyện xưa nhé … Thảo  còn nhớ  cái lúc  mình tiễn Thảo ra phi trường không, hai đứa mình đã ôm nhau  khóc  miết,  cho tới xưng cả hai mắt. Khi Thảo đi rồi mình như thấy hụt  hẫng đi …Mình   đã chờ cho tới khi máy bay Thảo đi rồi mới ra về, lòng  buồn khôn  nguôi. Tự hỏi,  biết bao giờ mới gặp được Thảo! Nhưng mà  thôi, chuyện đã  qua rồi … À, nè! Chừng  nào Thảo về Việt nam chơi vậy ?  Việt nam bây  giờ nhiều thay đổi lắm, cảnh vật,  con người, lối sống  v.v … mọi thứ có  vẻ phồn vinh hơn, tươi trẻ hơn với đợt sống  mới của  lớp sau bước tới …  Thảo về đi rồi sẽ biết, mình sẽ dắt Thảo đi khắp  nơi,  thăm Thầy cô,  thăm bè bạn, thăm lại ngôi trường thân yêu của  chúng ta …và còn  những  chuyện bí mật Thảo cần biết nữa về những đứa  bạn của chúng ta ….


Thảo ơi! Hôm nay ngoài việc viết thư thăm Thảo ra, mình có điều này muốn   tâm  sự cùng Thảo, vì mình nghĩ Thảo luôn là đứa bạn thân nhất, nhưng   Thảo phải hứa  là giữ kín điều này vì đó là sự hủy bỏ cả vinh dự, là cả   tương lai của mình nếu  bị tiết lộ. Chuyện là vậy … sau khi tốt nghiệp   xong ĐH Tài chánh, mình chẳng có  việc làm Thảo ạ! Thật không ngờ cái   bằng cấp ở xứ này chẳng làm nên trò trống  gì. Mình đã chạy khắp nơi để   xin việc làm nhưng chỉ nhận được những lời chối từ  đắng cay. Buồn  thay  Thảo ạ, mình đã khóc thật nhiều khi ấy, ba má mình đã dỗ  dành an  ủi  mình luôn … Nhưng khốn thay khi ấy người mình yêu nhất cũng ngỏ lời    chia tay, Trọng đấy! Cũng con Hạnh hoa khôi lớp mà ra … Chuyện cũng  dài  dòng lắm  biết nói sao cho Thảo hiểu hết trong lá thư này … Sau đó,  rồi  cũng yên ổn, mình  tạm quên hết sầu muộn để cố vươn lên làm người …  Thảo  ạ, cách đây sáu tháng,  mình được người quen giới thiệu làm nhân  viên  tiếp tân cho một khách sạn TB.  Mình vui lắm và đã nhận lời ngay  vì thật  ra cũng không có đường nào khác để chọn  lựa. Đau lắm Thảo à!  Vì mình  học mấy năm trời cực khổ mà chỉ đi làm việc tiếp  tân, công  việc quèn mà  ai cũng làm được, nhưng thấy cảnh gia đình túng thiếu …   sao nỡ, thây  kệ thôi! Dòng đời đưa đẩy, ông Trời bắt mình làm gì thì  mình làm  vậy …  Nhưng rồi cũng chẳng được yên thân Thảo à! … “Cơ hàn”  lắm! Số là mình  làm  cho một khách sạn chủ là gốc người Hoa nên khách  hầu hết tới đây  đều là dân Đài  Loan và Trung Quốc, báo hại mình đi ghi  danh học cấp tốc  mấy tiếng Quan Thoại xí  xô xí lớ nói bẻ miệng muốn  trẹo quai hàm …  Nhân cách đây hai tuần, mình có gặp  một ông khách Đài  tuổi trung niên,  sau qua đôi ba lần trò truyện mình được biết  ổng có ý  với mình, nên  thường ve vãn nơi quày tiếp tân. Và lão bắt đầu giở trò   tán hươu tán  vượn với mình, Thảo ạ!. Mình đã nhiều lần bắn tiếng với  lão là mình   không có hứng thú với ổng, nhưng ổng cứ bám theo mình  riết. Mình bực  lắm, nhưng  vì công việc mình phải ráng chìu khách cho  chủ được vui, nếu  không thì mình sẽ  mất việc … Mình chỉ đơn thuần đang  cần tiền cho gia  đình chi xài … Và Thảo biết  không, ôngxứ Đài nọ là  dân buôn bán nên  tiền của ông rất nhiều, ông chi rất  “sộp” và thường  cho tiền “boa” cho  mình dù mình chẳng làm gì cho lão cả. Thậm  chí, Lão  còn mang hoa và quà  cáp đến tặng cho mình. Chuyện bắt đầu là thế và   mình đã nhận tiền bac  và quà cáp theo một phép lịch sự của một nhân  viên tiếp  tân dù thấy  lòng không yên lắm! Vì thử hỏi trên đời này có  cái gì miễn phí đâu,  và  rồi con cáo cũng lòi cái đuôi ra. Lão sẽ đòi  mình một cái gì đó lão  muốn.  Cách đây ba tháng, “con cáo” già kia lại  lòi ra mặt chuột đã tặng  cho mình một  số tiền rất lớn, Thảo có đoán ra  được bao nhiêu không ?  10 triệu đó Thảo … Mình  bàng hoàng nhận lấy số  tiền đó mà lòng không  biết vui hay lo sợ … Và sau đó một  ngày, lão đã  ngỏ lời mời mình đi ăn  tối. Đã nhận tiền của người ta rồi, mình đâu   có từ chối được, nhưng lần  đó mình có hứa với lòng rằng không bị tiền  bạc cám dỗ  mà trở thành hư  thân. Thảo biết không, đêm đó, lão đón mình  trước khách sạn và  gọi taxi  đưa hai người tới New World để ăn tối và  nhảy đầm. Suốt đêm, gã tỏ ra   rất lịch sự tế nhị với mình, ngay cả nắm  tay mình gã cũng ngỏ lời xin  phép, nhã  nhặn … Vì là chuyện tế nhị nên  mình đã không từ chối lão điều  gì. Dần dà, mình  thấy thân quen với lão  hơn, lão cũng biết vậy … Đến  gần suốt đêm, khi men rượu  đã nồng lên  hơi thở, thì lão lại lòi ra cái  mặt đểu giả, lão đã cặp sát vào  người  mình thỏ thẻ lời chiêu dụ đường  mật. Thảo có biết, lão nói vì vào tai  mình  không ?Lão nói lão muốn chụp  hình lõa thể của mình với thù lao là  10 triệu …  Trời, mình nghe lão  nói mà lùng bùng cả hai tai … Thật  không ngờ lão lại sỗ sàng  đến thế …  Trong đời mình chưa bao giờ có ai  dám xúc phạm thể diện của mình vậy …   nhưng mà lão đã làm, dù sao mình  cũng có lòng tự trọng của một người con  gái có  ăn học chứ hả Thảo ?  Lúc đó, mình nhớ mình đã xô lão ra và bỏ  ra ngoài … Lão bám  theo mình  riết để năn nỉ, nhưng mình mực quyết không  để gã lợi dụng thân xác …   Song, khốn thay, đêm đó, mình chẳng mang bao  nhiêu tiền để đi xe cả,  lão lại đề  nghị đưa mình về đến tận nhà, mình  chối sao cho được, chẳng  lẽ đi bộ về … Cuối  cùng, mình đã để cho hắn  gọi taxi …


Những ngày sau đó, mình cứ tưởng là lão nhận ra sự từ chối của mình mà   tìm  đường rút lui, nào ngờ lão càng bám riết lấy mình và tung ra những   vật chất tiền  bạc, những lời ong bướm để ngoa dụ mình. Một tháng trời   dằn vặt mình với tư  tưởng mâu thuẩn trong đầu và những cám dỗ mà mình   dần dà cho là không quá đáng …  Thảo ơi …tất cả chỉ vì đồng tiền – thứ   mà bọn mình coi rất nhẹ thuở nào bây giờ  nó còn lớn hơn bất cứ vật gì   trên trái đất. Và trong một phút thiếu suy nghĩ,  mình đã nhẹ dạ bỏ  quên  cả nhân cách và mình để rơi vào cạm bẩy của lão như một  con nai  con  ngơ ngác lạc vào ổ nanh vuốt. Mình đã đồng ý cho lão chụp hình khỏa    thân như để chỉ thỏa mãn thị dục của lão. Qua những lần bàn thảo, lão  đã  hứa với  mình chỉ chụp lấy thân chứ không thấy mặt, số tiền lão chi  là  200 ngàn cho một  lần chụp. Một tuần ba lần, lão sẽ hẹn mình lên  phòng  của lão sau giờ làm việc.  Nghĩ ra cũng tiện vì mình làm việc  tiếp tân,  lên phòng khách nửa tiếng cũng là  chuyện thường, và mình  chấp nhận lời  đề nghị của lão. Vậy mà Thảo có biết không,  cái đêm  trước ngày mình hẹn  cho lão chụp, mình đã thức trắng. Sáng đó dậy, mình   sửa soạn sơ sài  rồi đi làm.. Suốt ngày mình cứ nơm nớp lo sợ, dằn vặt  tư tưởng  với  những chuyện hư đồi mà mình sắp làm ra, nhưng rồi đồng  tiền sức mạnh đã  nuốt  chửng lấy mình, đã bắt mình lao vào để tìm lấy  nó. Mình hẹn với  lão 5 giờ chiều  tại phòng lão.

Lần đầu tiên mình đối diện với một gã đàn ông xa lạ trong căn phòng nhỏ,   cảm  giác hoang mang, run sợ. Mồ hôi mình đẫm hết cả lưng dù máy lạnh   đã hoạt động từ  lâu, Thảo à ! Trước mặt mình mọi thứ như đã bày biện  ra  sẵn sàng, một tấm màn  trắng lớn bủa xuống từ trần nhà che lấp cửa  sổ,  hai cây đèn hình dù hai bên, và  ở giữa là một cái máy chụp hình  lớn.  Vài vật dụng như khăn chít, giày cao gót,  nón đội và quà giấy để  lỉnh  kỉnh chung quanh. Sau khi trò truyện qua loa, lão  bảo mình tranh  thủ đi  tắm, mình ngơ ngác chưa hiểu gì thì lão bảo vì mồ hôi mình  ra  nhiều  lên hình sẽ không đẹp. Nghe hợp lý, mình ngoan ngoãn làm theo.  Trong   lúc đang tắm thì lão bước vào, mình giật mình định lớn tiếng  đuổi lão  ra, nhưng  lão đã nhanh nhẹn trấn an mình, thì ra lão chỉ muốn  dặn mình  tắm xong chỉ choàng  cái khăn lông vào thay vì mặc lại áo  quần. Lúc mình  bước ra, lão lại chìa tay  đưa cho mình một hộp phấn và  bảo mình tự  thoa lên thân thể, lão nói làm cho làn  da thêm đẹp. Thảo  à, mình ngỡ  ngàng lắm với bao điều hắn nói, nhưng con cá đã  tình  nguyện chui vào rọ  để được ăn rồi, mình còn cách nào hơn. Lão cũng biết   lịch sự đã quay  mặt đi cho mình tiện việc. Sau khi thoa phấn khắp  mình như lời  lão dặn,  mình lại đứng trước mặt lão thẩn thờ chết điếng.  Mồ hôi lưng mình lại   vả ra, lão trấn an mình với những lời hỏi thăm  thường lệ. Đèn bỗng dưng  bật  sáng, pha thẳng vào người mình làm cho  mình hồi hộp như một ca sĩ  lần đầu tiên  đứng trên sân khấu. Và không  nói lời nào, lão bắt mấy bô  mở màng. Mình nhắc lão  nhớ chừa mặt mình  ra, lão chỉ ậm ừ trong miệng.

Kế đó, lão bắt mình đứng làm kiểu, mình thấy thật là sống sượng khi đứng    trước một cái máy chụp hình với chỉ một chiếc khăn choàng, nhưng  không  lâu sao  mình quen dần với hoàn cảnh và thể thức, mình làm thấy  được tự  nhiên hơn, và lão  đã khen mình có năng khiếu làm model. Kế  tiếp, lão  đề nghị mình trệ chiếc khăn  xuống, mình ngại ngùng nhưng một  cái gì  thích thú ở trong lòng xui khiến mình  phải nghe theo. Năm bảy  bô phát  sáng làm mình thấy tự nhiên hơn. Lão lại đề nghị  mình kéo cái  khăn  xuống ngang bụng. Mình nuốt miếng làm theo một cách chậm chạp,   khi đó  lão cứ lia máy hình lên người mình liên tục. Thảo ơi, cảm giác  của mình   lúc đó rất là run sợ, song một sự rạo rực đang chảy nở trong  thân người  mình.  Được khoe thân thể trước một người đàn ông xa lạ  chẳng lẽ đã tạo  cho mình cái  rạo rực ấy. Rồi lão bảo mình hãy quay  lưng lại và từ từ  cởi chiếc khăn lông ra.  Một thoáng do dự và mình làm  theo, chiếc khăn  nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà, để lại  một tấm thân trần  trụi của mình  trước mặt của lão, Thảo ạ ! Trơ trẽn ơi là trơ  trẽn,  phô bày tất cả ra  ngoài, tất cả Thảo ạ ! Thảo có biết cảm giác mình lúc  đó  ra sao ? Thân  thể mình như co dúm lại trước những tia sáng của đèn  hình. Mình  chỉ còn  biết nhắm mắt lại, chờ đợi cái gì đó mà mình vẫn  chưa rõ mà chỉ thấy  các  thớ thịt của mình run lên bần bật. Rồi lão bảo  mình từ tốn quay  người về phía  lão, mình đã nuốt nước miếng đến mấy  lần mới dám trở mình  lại. Chết thì chết,  phóng lao rồi mình chỉ còn  biết theo lao, mình đã  nhắm mắt lại, một tay chặn  ngay ngực, tay kia  mình che đi chỗ kín của  người con gái. Thảo ơi, mình thấy  nhục nhã  khôn cùng khi nhắm mắt mà  vẫn nghe được tiếng bấm máy của lão, rồi   những tia sáng quái ác kia soi  mói lên từng thớ thịt, góc cạnh của thân  thể  mình. Tiếng khen nức nở  của lão càng làm mình thấy ngượng chín  người. Rồi lão  bảo mình hãy bỏ  tay ra, nhưng làm sao bỏ ra cho được hả  Thảo ! Đời con gái mình  quý  nhất là thân thể trong sạch, không để cho  ai thấy được, hai nơi bí mật  đó mà  mình có lần đã hứa chỉ giành cho  Trọng, nhưng bây giờ Trọng cũng  đã đi rồi, coi  như hết … Lòng mình  bỗng nhiên chết lặng đi …

Lão gọi thêm năm lượt bảy lần mình dám bỏ tay xuống, nhưng chỉ ở ngực.   Lão có  nói mấy mình cũng không dám bỏ tay dưới ra, trời ơi, lão mà thấy   được chỗ kín  của mình chắc mình độn thổ ngay mất! 12 tuổi là mình đã   là người rất kín đáo rồi  Thảo, con gái mà Thảo hiểu mình chứ, dù bây   giờ đứng trước mặt người mình yêu,  mình tự hỏi có làm được hay chăng,   nói chi là lão là một gã đàn ông xa lạ ! Thế  là lão đành chịu … Mình   thay đồ vội vàng cầm sắp tiền 200 ngàn trên tay, và bỏ  ra ngoài. Mình   đã đi như chạy, Thảo à, một sự bỏ trốn tội lỗi mình vừa mới phạm  phải,   cảm giác này chẳng khác nào một con đĩ vừa mới tiếp khách lần đầu tiên.    Nhục nhã lắm, Thảo biết không! Đêm đó mình khóc xưng cả hai mắt.  Nhưng  cũng tạm  vui, Thảo à! Vì với số tiền đó mình đã giúp cho gia  đình được  chút ít. Nghĩ lại,  nào ai có biết chuyện mình làm, lão đến  từ xứ Đài  chỉ thích sưu tập hình khỏa  thân để làm của riêng, nếu như  lão không  đem trưng bày đâu đó thì cũng chẳng có  can hệ gì đến mình,  mà nếu có,  thì biết là ai ? Tự an ủi với mình những lời như  thế, mình  trở lại làm  việc với cảm giác nhẹ nhàng hơn. Lão không còn đến ve vãn   mình ở phòng  tiếp tân nữa vì đã có hẹn với mình ngày kế tiếp. Và lần  thứ hai đến   chụp hình, tuy vẫn còn hồi hộp nhưng mình thấy đỡ hơn.  Giống như trước  mình thoa  phấn khắp thân thể cho lão chụp, mọi thứ  diễn ra suông sẻ và  nhanh hơn, nhưng  đến khi lão đề nghị mình buông  tay cho lão chụp chỗ  kín thì mình lại từ chối.  Lão đã phải bỏ máy  xuống thuyết phục mình khô  cả nước miếng, rồi mình bấm bụng  nghe theo  Thảo ! Còn gì để che đậy  nữa chứ khi mình đã thấy bản thân hết còn   trong sạch! Lỡ cùi rồi, sợ lỡ  sao hả Thảo! Và mình mở bàn tay ra mà mặt  mình tái  đi với muôn vàng sự  thẹn thùa của người con gái mới lớn. Đó,  đó lão hãy cứ tự  nhiên mà  chụp – mình nói thầm trong bụng, lặng người  đi. Tiếng lắc cắc của máy   pha lên người mình, có lẽ lão đã chụp nhiều  lắm không thể đếm được, Thảo  ạ! Mình  tưởng chừng mỗi lỗ chân lông nơi  đó cũng đều bị lão phóng lớn  ra để mà chụp. Đã  bao lần mình phải dùng  tay chắn lại nơi ấy theo một  phản xạ tự nhiên, nhưng cũng  vậy thôi,  lão phải quyết chụp cho kỳ thì  mới chịu. Có phải những cái gì trinh   nguyên đều quí hơn vàng như lão  nói không Thảo, mình chỉ thấy đúng khi  nó được  hiến dâng kìa! Chứ trong  cuộc đổi chác này, những gì quí nhất  của đời con gái  chỉ giống như cái  gì đó trơ trẽn tục tằn không thôi!


Xin lỗi Thảo vì mình đã nói những lời như vậy, vì thật cảm giác của mình   chỉ  diễn tả được bằng từ ngữ trên. Thế rồi mình ra về mang thêm một  sự  tủi nhục  trong lòng.Chắc Thảo cũng là một đứa con gái có thể hiểu  được  phần nào tâm sự  của mình, phải không ? Đứng trướng kiếng, mình  trách  mắng với người đối diện:  mày là kẻ ham tiền mà bán luôn nhân  cách,  chuyện suy đồi thế kia mà mày vẫn làm  được, chính mày đã hạ thấp  lòng  tự trọng … Còn gì để mà nói thêm với chính mình  nữa chứ, hả  Thảo, mình  đã khóc thật nhiều trước kiếng và suốt đêm ấy khi thấy   chính bản thân  mình thật xấu xa ghê tởm. Con Băng ngày nào Thảo biết là  một đứa  học  giỏi, ngoan, và hiền bây giờ cũng như hàng trệ quăng giữa  chợ chiều, rẻ  mạt  …

Nhưng, Thảo à, như con thiêu thân cứ lao đầu vào ánh sáng, mình vẫn tìm   tới  căn phòng đáng ghét kia của Lão để phơi bày thân thể con gái của   mình ra chỉ vì  muốn kiếm thêm chút đỉnh tiền kinh tế. Rồi mình trở   thành quen thuộc với cái  “nghề” này hồi nào không biết, Thảo ạ ! Mình   không còn ái ngại khi trần truồng  trước một người đàn ông, không còn bỏ   chạy những cái “tội lỗi”, và không còn  đứng trước kiếng tự trách mình   hoặc khóc tỉ tê như trước nữa … Đứng trước ống  kiếng của lão mình trở   thành tự nhiên hơn, có thể nói như một cô gái chụp khỏa  thân chuyên   nghiệp, hay một model của báo Playboy. Mình cũng thật không ngờ mình    lại có cái “khiếu” làm dáng, làm đởm như vậy, hèn gì thấy lão cứ khen   mình riết  … mà mình thấy càng ham. Có lần lão lấy từ cập táp ra những   hình ảnh khiêu dâm  lão sưu tập, để khoe với mình. Mình thật không ngờ   lão có nhiều hình đếm không  xuể đến như thế, các cô gái đủ sắc dân   chủng tộc trong các tư thế gợi dục “khủng  khiếp” mà chưa bao giờ mình   thấy qua trong đời Thảo à ! Trong sấp hình đó, mình  còn thấy lão chụp   những cặp nam nữ quằn quại ôm nhau, những bộ phận sinh dục  được chụp   nổi lên quyện vào nhau … Ôi, Thảo ơi, mình nhìn sấp hình kia mà mắt    mình nảy đom đóm. Mình thật không ngờ lão lại chụp được nhiều và rõ như   thế …  người đâu mà lão kiếm về, chẳng lẽ tất cả họ điều có phận hèn   giống như mình nên  phải bán luôn cả nhân cách.


Và đương nhiên mình đã chối từ những kiểu chụp quá ư là gợi dục, những   tư thế  như phành chân, dạng háng, hoặc chổng mông và nhiều nữa bằng cả   sự tưởng tượng  của mình cũng không nghĩ ra được. Lão có đề nghị trả   thêm tiền gấp bội, nhưng  thấy mình cương quyết quá, thì lão cũng thôi,   song hễ khi lão gặp mình là lão cứ  mè nheo nhắc tới chuyện ấy làm cho   tơ lòng mình rối bời. Ôi, tiền, tiền, tiền!  Tất cả cũng vì tiền, và vì   nó mà mình đã bị xô tới bên bờ vực thẳm này rồi, phải  chăng nó định  đạp  cho mình rơi xuống đáy luôn, Thảo ạ!

Thảo có biết … Những ngày kế tiếp sự quan hệ giữa mình và lão đã vượt   hơn mức  bình thường mà mình không ngờ tới. Mình hay cùng lão đi ăn tối   sau giờ làm việc.  Có khi đi xem nhạc hội đến gần 11 giờ mới về tới  nhà.  Lão thì lúc nào cũng tỏ ra  săn đón chìu chuộng mình, cưng mình  như  trứng mỏng, làm mình thấy cũng vui vui.  Con gái là vậy đó Thảo à,  Thảo  đã biết, nhưng chính sự nhẹ dạ này của mình mà  mình đã dại dột  đồng ý  cho gã chụp những bô hình gợi dục thấp hèn. Thảo có tưởng  tượng  ra  chăng, người bạn của Thảo nè, con Băng ngày nào ngô nghê cấp sách  đến   trường, e thẹn mỗi khi đám con trai trêu ghẹo, vậy mà nó bây giờ  hư đốn  lắm, nó  đã nằm ngửa trên sàn nhà dang chân cho người ta soi mói  vào bẹn  của nó, nó còn  dùng tay moi móc những chỗ kín đáo nhất cho  người ta  thỏa mãn thị dục, được chụp  bao nhiêu ảnh tùy thích. Thảo có  dám nghĩ  là đứa bạn thân nhút nhát của Thảo  ngày nào đứng ngồi khép  nép nghiêm  trang, bây giờ nó dám chổng mông trong tư thế  hết sức dâm  dật cho người  phóng đèn vào soi không! Mình thật không ngờ đến cả   chính mình nữa  Thảo ạ ! Còn nữa, những bộ áo khiêu gợi mỏng tang, nhìn  xuyên vào  da  thịt, những tấm khăn choàng bằng lông không đủ che hết cơ  thể, những vật  dụng  kích dục mình chưa bao giờ biết đến được mang  trưng bày hoặc  trưng dụng một cách  triệt để, mình bỗng mình như một  con điếm chào hàng  ở những công viên vắng người  nào đó, Thảo biết  không! … Một tiếng đồng  hồ dài đăng đẳng làm mẫu cho lão chụp  như thế  đó Thảo ạ, mình cứ tưởng  như suốt đời này không còn biết mặc quần áo   đàng hoàng là cái gì nữa.  Một sự lõa lồ đáng tởm! Thật sự trước mặt  lão, mình  thấy mình là một  món đồ chơi không hơn không kém. Mình có để  ý xem phản ứng của  lão khi  đối diện với sự trần truồng của mình ra  sao, Thảo biết không, một lão   đàn ông trang nghiêm đến mức nào mà đứng  trước đứa con gái trinh nguyên  lõa thể  thì có thể kềm chế được bao  lâu con lợn lòng của nó. Đôi mắt  lão sáng hoắc, bàn  tay lão run run  khi nhìn thấy mình dùng tay đẩy chẹt  hai bên nơi chỗ kín. Hơi  thở lão  thùm thụp hai bên cánh mũi mỗi khi  mình tự nâng hai bờ ngực mình lên để   làm kiểu … Bây giờ, mình đã nhận  thức được bản năng tính dục của con  người mạnh  đến cỡ nào, giống đực  quả thực yêu chuộng giống cái đến mức  nhảy cẩng lên nếu bị  thiếu thốn  đi sự giao cẩn, nó sẽ yêu chuộng cái  nơi mà nó có thể kết hợp, sẽ đem   sự sung sướng đến cho nó … và lão,  cuối cùng, đã đề nghị chuyện chiếm  đoạt trinh  tiết của mình trong một  lần “tình cờ” đó Thảo ạ ! Chuyện này  mình đã dự liệu từ  sớm nên từ  chối thẳng thừng với lão … Lão đã ngã  giá 20 triệu để mua sự trong   trắng của mình … số tiền tuy lớn thật  nhưng “chữ trinh đáng giá ngàn  vàng” sao  đem bán được chứ Thảo. Nếu là  Thảo trong hoàn cảnh của mình,  liệu Thảo có làm  giống như mình không ?  Lão lại mở lời ngoa dụ sẽ đem  mình đến sự sung sướng với  nhiều kỹ thuật  giao hợp kỳ lạ bí truyền gì  đó của gia đình nhà lão, lão tưởng  mình  đồng ý cho lão chụp khỏa thân  thì mình đã dễ dãi lắm rồi, nhưng không,  mình  đã khì cười vào mặt lão  để chứng tỏ mình khinh khi lão lắm … Cuối  cùng thì lão  cũng đành chịu  … Lão để mình ra về bảo với mình rằng lão  tiếc nuối lắm thay,  nhưng  mình cốc có tin lão, Thảo ạ ! …


Chuyện của mình còn dài Thảo ạ, nhưng thư viết mãi vẫn không hết ý, thôi   cho  mình tạm ngưng nơi này … Chúc Thảo vui vẻ và hạnh phúc. Thảo nhớ   kể chuyện du  học của Thảo cho mình nghe với. Ở bên Mỹ, mọi thứ chắc  đều  tốt đẹp, Thảo nhỉ !  Cho mình gởi lời thăm tất cả …

Bạn Thân,

Võ Tuyết Băng

Băng,

Nhận được email của mày tao mừng quá! Chắc mày không tưởng ra nỗi  vui   mừng của tao đến cỡ nào, mừng đến nỗi tao đã mất ngủ cả đêm để nghĩ về   mày,  cái con nhỏ bạn chỉ biết ăn hàng và phá phách (nhưng cũng học rất   giỏi) của tao.  Thật không ngờ tao lại có dịp trò truyện với mày sau   nhiều tháng không thông  tin.

Tao vẫn khỏe và cuộc sống tạm ổn định, tuy thời gian qua tao đã trải qua    không biết bao nhiêu là khổ cực ở xứ lạ quê người này, chuyện thì dài   dòng lắm  bây giờ tao cũng không biết kể làm sao cho mày nghe…để từ từ   tao sẽ nói hết cho  mày !

Hmm… Đọc thơ mày, tao khóc đó … thấy thương cho hoàn cảnh của mày ghê,   cũng  tệ thật, số của mày kể ra cũng hẩm hiu, tao cứ ngỡ một người con   gái xinh đẹp  như mày, học giỏi, có bạn trai hiền lành là yên đời phận   gái, nào ngờ con Băng  của tao bây giờ phải đi chụp hình khỏa thân kiếm   thêm tiền, rồi tình duyên lận  đận, nghề nghiệp mong lung … nhưng kể ra   chuyện tao cũng không tốt lành gì, mày!  Đáng lẽ là tao cũng không  định  kể chuyện của tao cho ai nghe hết, nhưng thấy mày  là người bạn  thân  nhất từ cấp hai cho tới lên trung học, và mày có cùng hoàn  cảnh  tệ hại  giống như tao, cùng chung một tâm sự nên thôi, tao quyết định  chia  sẻ  với mày …


Ngày đó tao chia tay với mày để sang nước Mỹ này tiếp tục con đường học   vấn.  Cảm giác đầu tiên của tao khi đặt chân đến đây là sự vĩ đại của   mọi thứ, trong  cái xứ sở này cái gì tân tiến hết, như những tòa cao ốc   chọc trời, xe hơi chạy  nườm nượp, khu shopping sang trọng, và dân ở  đây  ai nấy cũng ăn mặc tươm tất,  lịch sự…, lòng tao mừng vô hạn vì có  được  cơ may sống ở xứ sở thần tiên … như  Alice in Wonderlan vậy! Nhưng  sự  thất vọng đã đến với tao quá nhanh chóng, khi  biết được căn nhà  tao  phải sống chỉ là một căn nhà rất nghèo nàn, không khác gì  cái căn  cũ ở  Việt nam đã từng ở, lại không đủ phòng ngủ, tao phải ở tạm nhà của   cô  chú Sáu. Lúc ấy, vừa nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ thầy cô, nhớ tùm lum  thứ, cảm  giác  lạc lỏng làm sao đó mà tao đã khóc hoài, khóc mãi, mày  ạ! Nhưng  mà thôi, chuyện  đó có đáng gì so với chuyện tao sắp kể cho  mày nghe nè …

Số là tao không thể ở nhà của cô chú Sáu tao mãi được nên sáu tháng sau   mới  dọn sang nhà của anh rể Lâm và chị Bình, anh chị chưa có con nên   được phòng dư  cho tao ở. Tuy là nhà khá xa trường, nhưng phải chịu   thôi, vì mình chỉ ăn nhờ ở  đậu người ta thì phải chịu khó… Song đó là   không phải điều tao ái ngại, chuyện  khác đã xảy ra làm biến đổi đi cuộc   đời của đó mày … là sớm sau khi tao ở đó  được hơn một tuần ở nhà anh   chị, tao phát hiện ra một chuyện không được bình  thường trong cái địa   vị em vợ của tao, anh Lâm (bây giờ đã hói đầu gần hết) hay  nhìn tao   bằng ánh mắt soi mói, có lúc tưởng chừng thân thể tao bị lột trần dưới    đôi mắt ấy. Từ dạo đó tao bắt đầu thấy hơi sợ … Rồi những lúc chị Bình   vắng nhà,  cái sợ lại càng tăng thêm vì anh hay lân la đến tìm tao nói   chuyện, nhưng chủ  yếu để ve vãn. Thoạt đầu tao không để ý, đến sau  nghe  anh cố tình kể chuyện  phòng the của hai người cho tao nghe,  chuyện anh  phá trinh chị Bình ngày mới  cưới như thế nào,chuyện anh và  chị bí mật  làm tình với nhau trên xe ở công viên  thuở nào v.v… Khi ấy,  tao mới  giật mình nhận ra con chồn đã lòi cái đuôi dâm dục  của nó ra.  Tuy là  sợ, nhưng đâu có cách gì để tránh khỏi …Rồi những đêm sau đó,   tao để ý  thấy anh cố tình rên lớn trong lúc làm tình. Sáng ra, anh còn  chặn tao   gặn hỏi, có vẻ gợi tình với tao lắm, “Đêm qua có làm em khó  ngủ ?”. Tao  chỉ lẳng  lặng bỏ đi, nhưng kể từ dạo đó thì tao tránh mặt  ảnh nhiều,  anh dường như biết  được, nên tìm cách xâu xé tao đủ điều  trước mặt của  chị Bình, nào là tao làm  biếng, thích đi chơi, khó dạy  bảo, dễ học hư  thói của bè bạn v.v…. Khổ lắm mày,  dù sao thì tao cũng  là kẻ xin xỏ  người ta nên mới bị trù tréo như thế ! … Cam  chịu …!


Rồi chuyện kéo dài tới tháng thứ ba ở chung nhau như thế, tao phát giác   thêm  một chuyện mà mày không thể tưởng, quần lót tao lần lượt bị mất   một cách lạ lùng  không thể giải thích. Tao nghi là anh Lâm lấy trộm,   nhưng chỉ ngậm miệng chẳng  nói năng gì được vì không có bằng chứng. Tệ   hơn là đôi lúc tao tìm được chúng  trong xọt rác, thì chúng đã ướt nhẹp  ở  dưới đáy quần, tao không dám tìm hiểu xem  thứ nước đó là gì, song  vẫn  đoán ra được anh ấy đã xuất tinh vào quần lót của  tao. Thật đáng  sợ khi  có một người anh rể sống cùng mái nhà với mình như thế,  phải  không ?  Nhưng còn đáng sợ hơn nếu phát giác ra chuyện anh ấy đục lỗ  phòng  tắm  để rình tao hàng đêm … Thời gian đó tao nào có hay biết  chuyện bậy bạ  của  ảnh làm, đến lúc phát giác ra có người đang mục kích  mình tắm hoặc  làm vệ sinh  thì đã muộn hết rồi, coi như đã bị người ta  nhìn thấy hết.  Cái cảm giác đó tao  nghĩ chắc mày hiểu hơn ai hết,  người con gái mới  lớn bị đàn ông đê tiện rình mò  thấu được chỗ kín thì  có nước bỏ nhà đi  nơi khác chứ có làm gì hơn …. Nhưng dù  tao giận  lắm, cũng chẳng nói gì  với anh ta cả, kể cả với chị Bình vì tao thấy   chị thương ảnh rất nhiều …  Tao sơ, hạnh phúc của chị tao sẽ tiêu tan …!  Rồi tao  chỉ âm thầm lấy  giấy bịt lại cái lỗ trên vách kia đi, nhưng  chỉ sáng hôm sau tao  tắm  lại thấy nó bị mở ra tự lúc nào … Một vài lần  như thế, tao không còn  cách  nào hơn là cứ để yên như vậy, và lúc tắm  tao chỉ quay lưng về phía  đó …

Chuyện không dừng ở đó với tao, sau nọ, tao có để ý, thấy ảnh càng lạ   lùng  mỗi khi nhìn tao … Có đêm, tao giật mình thức giấc thấy anh ấy   đang ngồi ở gần  giường, tao kinh sợ quá nhưng chẳng dám la, anh chỉ nói   là đến tắt đèn dùm tao  vì tao đã quên và thấy tao ngủ ngon nên ảnh   thèm được như vậy. Tạo thật sự sợ  lắm rồi, mày! Hắn như mát giây sao đó   ? Còn những đêm tao không giật mình thức,  chẳng lẽ hắn lại ngồi suốt   bên tao, xem tao ngủ …

Rồi chuyện tao đáng sợ nhất đã xảy ra trên mình tao, mày biết không.   Thật  khốn kiếp! Tên anh rể tồi bại kia đã cưỡng dâm tao trong cái đêm   chị Bình đi làm  ca nhì …Tao đang ngủ thì thình lình một thân thể nặng   chịt đè lên người, hơi thở  nóng phà vào mang tai, rồi tìm vào môi tao   nút chùn chụt, hai cánh tay nó tham  lam quờ quạng khắp thân thể tao, để   lột trần tao ra, chân nó thì kẹp chặt lấy  hai đùi dù tao có chống cự   cách nào cũng vô ích. Rẹt! Nó xét toạt cái áo ngủ ra  tìm lấy ngực tao   nút lia lịa, tuy tao chống trả nhưng càng làm cho nó hừng chí,  mạnh  bạo  hơn. Cái quần đùi thun tao không cánh bay khỏi hai chân một cách dễ    dàng, nó điên tiết vạch quần lót tao sang bên để đâm mạnh dương vật  vào  giữa  …


Tao thét lên đau đớn, cắn vào tai nó đến bật máu, nhưng nó nào có chịu   nhượng  bộ, nó bổ xầm lên người tao, banh hai đùi tao ra, nhét cái khúc   thịt to đầu vào  âm đạo quá nhỏ của tao, nó ghịt mạnh tao về phía nó,   xốc tao bằng hai cánh tay  mạnh khỏe của nó, tao oằn mình lại khi thấy   một vật to đùng xuyên vào cửa mình  rát buốt. Rồi nó hì hục hì hục, rất   lâu, tưởng chừng như kéo dài vô tận cho đến  khi nó đổ xấp lên bụng tao   thở hì hởm, lúc đó tao thấy dương vật nó cựa quậy  trong cửa mình, vì   quá đau rát nên tao đã không cảm giác ra được tinh khí của nó  bắn  thẳng  vào trong. Tao nhớ lúc đó tao chỉ uể oải nằm im khóc sụt sùi, nó  cũng   nằm im nói nho nhỏ tiếng “xin lỗi”với tao, và dặn tao đừng kể lại  cho  chị Bình  biết cùng những lời hăm dọa đuổi tao khỏi nhà. Và thế,  cái quý  nhất của đời con  gái tao đã bị thằng anh rể đốn mạt tướt đi.  Còn gì  tiếc nuối ở đời này hơn điều  đó nữa hả Băng ? Đã vậy, những đêm  chị  Bình không có nhà, nó không lỏi một thời  cơ tìm đến tao để thỏa  mãn  sinh lý. Vì biết yếu điểm của tao là kẻ sống nhờ ở  đậu, lại một  mực  thương chị mình, không muốn chị phải đau khổ, nên nó tha hồ  cưỡng  bức  tao. Cũng may, nó còn biết dùng áo mưa để tránh thai chứ không tao  còn   phải mang thêm cục nợ đời, thêm khổ ! …

Sau đó, vì tiền học cứ gia tăng tao không còn kham nổi, chư kể tiền ăn   xài,  sách vỡ, xe cộ, dù chỉ mong một chiếc thật cũ kỷ để đi làm. Đã khổ   ngoài xã hội,  về nhà càng khổ hơn khi đương đầu với thằng anh rể khốn   kiếp. Tao chịu đựng thêm  hai tháng nữa, tổng cộng gần một năm, thì  xin  phép chị Bình dọn riêng ra vì có  được việc làm mới có thể tự chu  cấp  cho mình. Chị ngạc nhiên lắm, khuyên răn đủ  điều để giữ tao lại,  nhưng  tao đã quyết thì chỉ cũng nghe theo, chỉ tức cho  thằng cha Lâm  có lẽ  tiếc rẽ tao lắm nhưng chẳng làm gì tao được.

Song khốn thay, sau khi dọn sang nhà mới được hai tháng, thì tao bị thất    nghiệp. Chạy chọt tìm việc mãi nhưng chẳng có chỗ nào nhận, chỉ vì  tao  thiếu  bằng cấp, thiếu tiếng Anh và thiếu kinh nghiệm. Trong lúc  kẹt  quá như thế thì  tao quen được Larry, một người Mỹ da đen cùng lớp  Hóa,  sau khi hiểu rõ hoàn cảnh  của tao như thế thì hắn có đề nghị giới  mình  tìm đến câu lạc bộ Quý ông  (Gentlemen Club) để làm một vũ công  khỏa  thân. Lúc đầu, nghe hắn nói tao như  muốn rụng rời, vì con gái  Việt nam  mình dù sao cũng còn lễ giáo và đạo đức Á  đông, nhưng dần dà  tao bị  Larry thuyết phục, đúng hơn là tao bị đồng tiền cám  dỗ. Cũng do  vốn có  học múa từ nhỏ, mày cũng biết, nên tao quyết định thử đi con   đường này  như chọn cho mình một cuộc sống mới, dù chưa biết nó sẽ đi về  đâu.

Phải mất hai tháng sau tao quyết định đến xin việc làm. Nhưng cũng đâu   phải  dễ dàng gì, ai cũng được ! Sau khi qua nhiều thủ tục giấy tờ rườm   rà là các trạm  phỏng vấn gay gắt, các bài tập biểu diễn sút cả mồ hôi   bắt tao làm thao diễn đến  rêm cả người mỗi tối sau đó … nhưng cũng may   con Thảo này xuất thân từ trường  múa nên đã lọt vào tới vòng sau  chót,  được chọn gặp ông chủ câu lạc bộ để bàn  thảo kế hoạch làm việc …

Tao còn nhớ hôm đó là ngày hẹn với y để quyết định lần chót xem có mướn   tao  vào câu lạc bộ … Y xuất hiện trong bộ áo da, khăn choàng lông loại   đắc tiền.  Trông y giống như một minh tinh hơn là một ông chủ câu lạc  bộ  … Sau vài câu chào  hỏi qua loa, y đi thẳng vào vấn đề là bắt tao  thoát  y trước mặt gã, nghĩ là  chuyện bình thường của người làm nghề  nay nên  tao đã làm ngay không e lệ chi cả.  Sau khi nhảy xong một bản, y  bảo tao  tới gần, khen tao nhảy hay, bảo tao hãy  ngồi vào lòng y và ôm  chầm lấy  tao để hôn hít. Có lẽ do y là ông chủ tương lai,  cũng vì  việc làm nên  tao đã không chống trả, có phần ngoan hơn thể tưởng để cho   y được hài  lòng, nhưng khi y đẩy đầu tao xuống dưới lưng quần y thì  tao mới sửng   sờ, y lấy ra cái dương vật to đùng và đẩy vào mặt tao,  bảo “suck it!”  (Nút đi!)  Tao run lên khi nghe y nói thế … Trời ơi, cha  mẹ ơi! Đời con  sinh ra là một  người con gái chính chắn, có ăn học  đàng hoàng, sao có  thể làm chuyện đồi bại  ảnh hưởng đến danh tiết như  vậy …- tao ngẩm  nghĩ, nhưng rồi một lý do gì đó đã  thúc đẩy tao làm  bậy, và tao đã đưa  tay cầm lấy cái dương vật to khổ ấy, thiết  nghĩ là y  có bảo sao thì  cũng ráng mà nghe vậy, mấy tháng trời đeo đuổi để ráng   làm được công  việc dù chẳng sạch sẻ gì mà chẳng lẽ bây giờ lại sợ dơ,  rồi tao  nuốt  nước miếng cầm lấy bỏ vào miệng để ngậm. Cố gắng làm thật  hết mình để  cho y  vừa lòng, tao thật sự đã không còn thấy sự liêm sĩ ở  chính mình. Y  bảo mình liếm  tới đâu, thì mình liếm tới đó. Ngay cả  nút và dùng tay  sục cho y, tao cũng làm  luôn. Và y đã xuất tinh đầy  tràn trên mặt tao,  tủi nhục lắm mày nhưng còn biết  làm sao hơn. Y bắt  nuốt vào bụng, tao  cũng ráng làm theo…


Sau cái ngày đó thì tao chính thức được làm việc tại câu lạc bộ. Đêm   đêm, sau  giờ tan học ở trường, ta lại phải đến đó để nhảy thoát y,   những đồng tiền “boa”  tao lượm về, và những đồng tiền kiếm được lúc   nhảy riêng cho khách cũng khá đủ  cho tao chi xài rộng rãi, nhưng đánh   đổi là sự trong sạch của tao dần dà đã bị ô  uế, hạnh phẩm mất hết …

Hơn nữa, trong câu lạc bộ tao còn cặp với thằng chánh bảo vệ để được bao   che,  mày cũng biết, gái nhảy ở đây “giang hồ” lắm, nếu mình không có   bảo kê cũng khó  sống với chúng lắm, nên hàng đêm tao phải là con nhân   tình bé nhỏ của hắn, để  cung phụng cho hắn thỏa mãn dục tình. Băng  cũng  biết, hắn là một thằng Mỹ lớn  con, chịu được hắn không phải là  chuyện  dễ dàng, có nhiều đêm mình phải rê chân  trở về nhà, chỗ kín của  tao  thấy đau nhói.

Ngoài hắn ra, ở trường, mình cặp luôn với anh chàng Mỹ đen Larry, tuy là   bản  tánh hắn hiền lành, nhưng trên giường hắn là một con cọp đực khát   dục đó mày!Một  tuần ít nhất ba lần, hắn với tao dường như không biết   mệt mỏi sau một “trận  chiến” kéo dài. Hắn bảo là thích tao vì thân thể   tao petty (mi-nhon), ngược lại  tao thích hắn vì sự lớn con của hắn.   Thuở ấy, tao như chìm đắm trong nhục dục,  chỉ biết hưởng thụ đời sống   ăn chơi, suốt ngày chỉ có đi shopping, xao lãn luôn  chuyện học hành,   càng lúc tao càng đi sâu vào con đường trụy lạc. Một lần, sau  một đêm   nhảy với khách, tao đã gặp một gã Mỹ trắng thật sang trọng, gã đã ngỏ    lời bao tao một đêm với giá 5 ngàn, đủ số tiền down tao định mua chiếc   BMW, và  tao đã chấp nhận gã không hề do dự. Gã chở tao tới một khách   sạn sang trọng, sau  khi tắm rửa sạch sẻ, gã mời tao uống rượu, và tại   ngay phòng khách, gã đã đè tao  xuống, lột trần tao ra, liếm sạch tao từ   trên xuống dưới như liếm một cây kem.  Sau khi tao đạt tới cực điểm,  gã  mới bảo tao phục vụ cho gã sung sướng, chuyện  này đối tao đã không  còn  khó nữa, và tao đã khẩu cho gã một cách tình nguyện  thành khẩn,  bao  phen gã bắt tao dừng lại để chờ tới lúc giao hợp. Coi như suốt  đêm  đó,  chúng tao chỉ có làm tình và uống rượu, uống cả rượu đổ lên mình  của   nhau, vừa say men vừa say dục tao vô tình để cho gã đi vào hậu  môn, và  chỉ có  chuyện này là làm tao hối hận thôi …

Những ngày sau đó, tao gặp gã một tháng một lần. Gã mua sắm cho tao rất   nhiều  đồ và cho tiền tao xài. Bẳn đi một thời gian thì bỗng nhiên gã   mất tích, đến bây  giờ tao cũng không hiểu gì sao. Rồi tao bắt đầu “đi   khách” từ dạo ấy, lúc đầu  còn kén chọn khách hèn khách sang, dần dà rồi   khách xoàn tao cũng chịu, tên bảo  vệ chánh của câu lạc bộ trở thành   “ma-cô” cho tao hồi nào không biết. Larry, anh  chàng Mỹ đen, thì đã   chuyển trường đi xa ngay sau đó, nên tụi tao không sớm thì  muộn cũng   chia tay. Tao tiếp tục “nghiệp vụ” này hơn được sáu tháng thì thình    lình lão chủ đến bảo tao nghỉ việc vì lý do “hợp đồng đã mãn”, nhưng   thực chất  tao biết lão đã chán chê con vũ nữ này đã không biết giữ “l…”   cho xinh đẹp. Tức  mình, tao đi xỏ xâu vào hai mép, xin vào các Club   xoàn hơn để làm, tuy là ít  tiền nhưng bây giờ cũng đủ chi xài hàng   tháng …


Chuyện tao thế đó, mày nghe thấy thế nào… Có bi đát quá !? Kể ra em gái   tao  may mắn hơn vì tháng tới này nó cưới thằng Sinh lớp trưởng rồi,   thằng Sinh bây  giờ cũng là kỹ sư rồi! …

Thôi đôi dòng gởi đến thăm mày, chuyện mày có lẽ còn  đoạn tiếp nữa phải không, vậy kể nghe đi!

Bạn thân của mày,

Trần Thái Thảo

Thảo mến!

Nhận được email của Thảo, mình mừng lắm.Mình cứ lo lo trong bụng  vì không biết email có tới được tay Thảo.

Nghe chuyện của Thảo, mình thấy buồn vô hạn, chuyện như một cơn ác mộng,    nhưng Thảo có vẻ dần dà thức tỉnh, sau cơn mưa trời lại sáng! còn  mình  cũng chưa  biết đến bao giờ …

Nghĩ ra, Thảo cũng có số phận giống như mình, có phần Thảo tệ hơn nhiều.    Người ta nói, “Hồng nhan bạc phận”, chắc cũng đúng một phần nào, hả   Thảo !


Vậy bây giờ Thảo vẫn còn làm ở Club nhảy, chắc cực lắm Thảo nhỉ ? Mình   vẫn  không thể chính xác tưởng tượng ra được việc của Thảo làm, Thảo có   mắc cỡ không  ? Khi nhảy riêng cho khách, Thảo có ý nghĩ gì ? Còn lúc  đi  khách, Thảo có run,  hay sợ điều gì đó, sao bỗng nhiên mình lo cho  Thảo  quá, dù sao đi nữa Thảo cũng  phải giữ gìn sức khỏe đừng để mang  bịnh  nghen Thảo …

Vậy chứ, Thảo có định chừng nào sẽ nghỉ việc, rồi chừng nào Thảo đi học   trở  lại. Thảo bỏ ngang hông như vậy thì uổng lắm… Thôi, Thảo hãy vì   mình mà ráng lên  nha!

Bây giờ mình kể tiếp cho Thảo nghe chuyện của mình. Mong rằng Thảo đừng khinh  khi mình nhé :

Chuyện của lão xứ Đài kia chụp hình khỏa thân của mình tưởng chấm dứt   khi  mình từ chối lão “quan hệ” nhau, nhưng không lão cứ bám riết lấy   mình đến nỗi ai  làm trong khách sạn cũng biết, chỉ vì họ cố tình “mắt   nhắm mắt mở” mà thôi. Thảo  thử nghĩ coi, thời buổi này, con gái bán   thân cho khách nước ngoài đầy dẫy,  người có ăn có học như mình cũng   không ngoại lệ, thành ra cũng là một chuyện  thường tình đối với mọi   người. Ai nghĩ mình cũng mặc kệ, miễn sao, cho tới nay,  gia đình mình   vẫn không hay biết. Nếu họ biết, mình không thể tưởng gia đình  mình sẽ   khổ đau đến thế nào, Thảo ạ!

Sau khi đòi lấy trinh tiết của mình không xong, lão xứ Đài càng ráo riết   để  chinh phục mình. Ngày nào lão cũng gởi một bó bông đến cho mình,   kèm theo những  lời ong bướm lão viết bằng tiếng Hoa. Song, mình vẫn một   mực cương quyết, Thảo  ạ! Trinh tiết thật không dễ đem bán được, dù  giá  tiền cao đến cỡ nào…


Sau đó, biết được mình cứng rắn khó lung lay, lão đổi mục tiêu đòi sờ mó    mình. Lão muốn chạm ngực mình, chỗ kín mình, và khắp thân thể mình.   Đương nhiên  giá tiền lão chi sẽ được tăng xứng đáng. Nghe đồng tiền cám   dỗ bên tai, lòng  mình lại nung náo khi nghĩ tới cha mẹ già, em thơ  cần  mình nuôi, chắc mình phải  nhắm đưa chân mất!

Rồi mình xin lão cho mình suy nghĩ hai ngày, lão đồng ý, nhưng rồi hai   ngày  sau mình trở lại, xin lỗi lão vì mình không thể làm vậy được. Làm   vậy, coi như  mình bán thân rồi!

Tưởng sao, lão chưa bỏ cuộc, lão bảo mình không thích cho lão sờ thì   thôi, và  đề nghị mình sờ mó chỗ kín của lão thay vì. Mình đã gườm lão   chối từ.

Sau đó, vẫn chưa thôi, lão đưa ra ý kiến kỳ cụcï, muốn được trần truồng   khi  chụp hình cho mình. Điều này hơi lạ lùng, nhưng mình không thể từ   chối lão được,  vì đó là “cái quyền” của lão, thân thể của lão, lão  muốn  làm sao mà chẳng được,  ai cấm. Mình chỉ cần coi lão như một  khoảng  trống không, một cái hình nộm trước  mặt mình, thế sẽ được thôi …  Nghĩ  thế, mình chấp nhận điều kiện này với lão, dù  rằng mình chẳng  muốn chút  nào …

Mình bước vào phòng lão như thường lệ. Hôm đó, mình mặc chiếc áo thun   vàng,  quần Jean bó, lão mặc một chiếc áo khoác dài đội nón kết đen. Sau   vài câu xã  giao qua loa, mình bắt đầu cởi áo ra cho lão chụp. Lão vẫn   xuýt xoa khen không  ngừng miệng mỗi khi một mảnh vải trên người mình   rơi xuống, những động tác kích  dâm lão đề nghị cũng trình tự được mình   phô ra.

Không bỏ sót một “bô” nào, lão càng chụp càng tiến gần về phía mình. Dần   dà,  lão “nóng”lên, bắt đầu cởi vài cút áo trên ngực, cho tới hết vạc.   Bên trong áo  khoác, lão không mặc gì cả, lão làm mình ngượng chín   người.


Lần đầu tiên mình thấy bộ phận sinh dục của người đàn ông. Trông nó xấu   xí  làm sao, dài ngoẳn dài ngoằn, lòng thòng, nhăn đùm, và lông lá tùm   lum. Ấy mà  lão có vẻ tự đắc với cái giống đực của mình lắm nên cứ dứ  dứ  về phía mình. Dù  mình có tránh né cũng không sao thoát khỏi, nhưng   mình vẫn làm ngơ như không  thấy, tiếp tục những động tác của mình.

Chỉ một thoáng sau, hơi thở lão trở nặng, mặt lão cứng lại, bụng lão   phình  ra, dương vật lão chĩa thẳng về phía trước trông rất đáng sợ!Lão   hỏi mình có  ngại khi thấy chỗ kín của lão, mình lắc đầu trả lời giả  dối  với lão. Lão lại hỏi  mình có màng tới chuyện lão tự tay nắn bóp  dương  vật của lão trước mặt mình,  mình cũng lắc đầu.

Thế là lão buông máy hình xuống, nhìn mình bằng ánh mắt hao háo, tay lão   chộp  vào khúc thịt lòi trước bụng, xốc xốc và xuýt xoa. Mình liếc vội   lên tường, kim  phút trong đồng hồ chỉ đi tới số 6, có nghĩa nảy mới  30  phút trôi qua thôi, mình  còn phải ở đây với lão ít nhất là nửa  tiếng  nữa. Tuy rất sợ hãi, nhưng mình tự  trấn an rằng lão không dám  làm gì  đến mình.

Lão bắt ghế đến ngồi cạnh mình, mang luôn cây đèn dù để soi sáng vào   thân thể  lão. Mình ngoảnh mặt đi nơi khác để khỏi phải thấy bộ phận của   lão, lão bắt đầu  gợi chuyện với mình, thì thầm bên tai mình những câu   nói kích dục đáng sợ, rồi  lão bày tỏ sự mong muốn được mình nhìn lão   thủ dâm, coi như đó là công việc lão  trả tiền cho mình nửa giờ còn  lại.  Mình đồng ý với lão một cách miễn cưỡng, dù  sao cũng phải ráng  làm  thôi Thảo ạ, ít ra mình đã không bán thân cho lão!

Mình cố gắng xoay mặt đối diện với lão, lão ngồi chểm chệ trên ghế, hai   chân  dạng xa hai bên, hai tay lão để lên đùi, ý của lão muốn mình  chiêm  ngưỡng tận  tình dương vật của lão trước. Chỉ ở một cự ly không  đầy một  sải tay, mình thấy  hết chi tiết, từ đường gân tới những khúc  mắt cấu  tạo ở trên đó. Nó như sừng  sững thách đố với mình, trêu trọc  sự e thẹn  của mình bằng cách giần giật theo  mỗi nhịp đập của máu chảy  rần trong  đó.

Có lúc, mình len lén nhìn vào mặt lão, lão trợn nhìn mình trân trân,   trông  lão thật đáng sợ khi cơn hứng tình của lão lên quá mức. Rồi lão   bắt đầu mân mê  hai đầu vú của lão, lão rên rừ rừ như con mèo nhỏng   nhẻo, hai tay lão trườn sát  da ôm theo cái bụng trương phì để đến hai   kẽ háng trắng toát, vài sợi lông đen  tuyền lăn quăn mọc quanh dương cụ   và dưới hai hòn trứng. Lão nắm lấy hai hòn  trong tay, đánh đánh, khều   khều, gảy gảy, xoa rồi bóp. Tay kia, lão bắt lấy đầu  dương vật se se,   chà chà lên lỗ miệng sáo làm cho nước tinh tương rỉ ra từ nơi  đó. Lão   mới trây nó ra thân dương vật, nhổ ít nước miếng vào lòng bàn tay để  bôi   cho ướt toàn bộ, làm cho nó bóng loáng lên, trơn lùi. Rồi lão nhìn   xuống thân  thể trần truồng của mình, lão bảo mình có thể dạng chân  cho  lão thấy âm hộ của  mình, nói rằng lão thích nhất là được ngắm con  gái  còn trinh vì cái màu hồng mơn  mởn và lông tơ của nó.

Mình làm theo lời lão mà đầu óc trống rỗng, Thảo ạ!. Lão thở dồn, vội vã   cho  tay vào dương vật xốc nhè nhẹ, lão rên ư ử trong cổ họng, mắt  nhìn  xuống bẹn  mình rồi nhìn lên lim dim tận hưởng cái cảm giác sướng  tỉ  sướng tê của lão. Hai  chân lão run run, thân thể lão co giật, bụng  lão  thổn thện phình to ra, làm  những thớ mỡ trên người lão rung rinh,  mồ  hôi lão nhễ nhại đổ từ trán xuống hai  cánh tay, lan trên thân dương   vật, làm cho nó bóng nhẵn, nhuệch nhoẹt.

Xoọc. Xoọc. Xoọc. Lão hoạt động càng lúc càng lẹ trên dương cụ của lão.   Lúc  này, mình có vẻ bớt sợ, do vì tò mò muốn biết một người đàn ông   xuất tinh như  thế nào, nên chăm chú vào mọi cử động của lão. Hổn hển,   lão gọi tên mình, miệng  lão chu ra, phì hơi gió phù phù như người phụ   nữ đang rặn sanh, lão từ từ đứng  lên, một tay lão vuột nhanh, một tay   lão kéo ngược hai hòn dái xuống. Bỗng lão  trân người lại, hai chân lão   gồng cứng, gót lão nhỗng lên không, tay lão ấn chặt  vào gốc dương vật   làm cho cái đầu khấc lòi hẳn ra khỏi bao qui đầu, đỏ lừ, bóng  lưỡng,  và  từ lỗ miệng sáo bay thẳng một giòng đặc sệt về phía hướng mình, tuy  là   mình né nhưng vẫn không kịp, hai ba đợt sau phóng yếu hơn đáp lên  bàn  chân mình,  tinh dịch nóng và nhớt làm cho mình hơi tởm lợm, nhưng  cứ  ráng để nguyên như  vậy.

Lão buông hai tay ra khỏi dương vật, đầu lão ngả ngửa ra sau, thở hừ hừ   như  là còn đang hưởng cái dư âm sung sướng. Lão ngồi lại ghế, tay vuốt   trán cho sạch  mồ hôi đổ ra như tắm. Lão nhìn mình khó hiểu, mình nhìn   lão ngớ ngẫn. Lão nói  “Xé xé” cám ơn mình, mình chỉ gật đầu dù không   biết lão cám ơn chi! Rồi lão bảo  mình thay quần áo vào, đưa mình tiền   thù lao. Trước khi mình ra về, lão còn nhớ  dặn mình ngày mai trở lại,   mình có hỏi lão sao sớm vậy, lão đáp vì lão phải rời  Việt nam vào tuần   sau.


Hôm sau mình trở lại, y như trước lão chụp hình rồi thủ dâm cho mình   coi. Lão  vẫn còn ý định phá trinh mình nhưng mình vẫn một mực khăng   khăng. Rồi ngày sau  nữa, lão mang ra một con búp bê bằng nhựa, thổi   phồng lên trạc cỡ thân hình  mình. Lão đòi mượn quần áo lót của mình để   mặc lên con búp bê, mình đồng ý vì  cho là không can hệ vì tới thân thể   mình. Lão chụp hình con búp bê một loạt, rồi  ôm con búp bê hôn tới  tắp,  hôn cả vào chỗ kín. Nhìn thấy lão hì hục như vậy mình  sợ lắm,  nhưng  cũng biết tự trấn an mình vì mình có mang theo con dao, lỡ hắn có   làm  ẩu mình vẫn tự vệ được.

Cũng may, lão chỉ hành lạc với con búp bê và gọi tên mình như chính lão   đang  làm chuyện ấy với mình. Nhưng tình thật mình cũng thấy nóng bừng   bừng trên mặt  khi lão đè con búp bê ra ì ạch có vẻ say đắm lắm. Tự   nhiên nước nhờn âm ỉ chảy  ra tự hồi nào xuống đùi mình, Thảo ạ!

Bản tính con người đòi hỏi dục tình đã khiến mình nhìn lão không chớp   mắt.  Khi lão chổng mông con búp bê lên để giao từ phía sau và xuất tinh   vào đó thì  mình không còn chịu được nữa. Mình xin phép vào phòng tắm   của lão để thay đồ và  ở đó mình thủ dâm lần đầu tiên trong đời mình.   Không thể tả nổi cái cảm giác đó  sung sướng đến cỡ nào, Thảo ạ !

Hôm đó, mình từ giả lão ra về trong sự vội vã đến nỗi quên cả áo ngực ở   lại.  Hôm sau mình tới xin lại nhưng lão nói muốn giữ để làm kỷ niệm,   mình đồng ý tặng  lão. Chuyện trò qua lại, lão báo cho mình biết lão sẽ   về Đài loan sớm hơn dự  định, và mong rằng mình đáp ứng cho lão một   chuyện sau cùng.

Mới nghe qua, mình nghĩ là lão vẫn còn ý định chiếm đoạt mình nên mình   cự  tuyệt lời đề nghị, nhưng sau, lão cho mình biết lão muốn chụp một   cuốn phim đặc  biệt với mình bao hầu một số thù lao rất lớn. Mình tò mò   hỏi lão đặc biệt cỡ  nào, lão mới nhẹ nhàng thuật cho mình nghe. Lão  kể,  lão có một cái “khoái”,  khoái nhất trong đời của lão, về phụ nữ,  không  phải là chuyện giao hợp gì cả, đó  là được nhìn con gái … (xin  lỗi Thảo  cho mình nói thẳng), được nhìn con gái tiểu  ! Bởi vì con gái  tiểu có  một cái đẹp thật khó hiểu đối với lão, người ta cho lão  bệnh  hoạn cũng  mặc, lão chỉ biết, một người con gái còn trinh mặc cái quần   sì-líp  trắng nhỏ, cởi quần ra trước mắt lão, đứng hay ngồi đủ kiểu khác  nhau,  và  tuôn ra cho lão một tràn nước tiểu nóng và ấm. Lão nói, khi  ấy, âm  hộ của người  trinh nữ sẽ nở to ra, hai mép thịt hồng hồng xòe  ra như  hai cánh hoa, nhụy là  một lớp màng trinh đỏ mộng, phía trên một  chút là  một cái lỗ nhỏ như đầu kim sẽ  tuôn ra thật nhiều nước cho lão  ngắm  thưởng. Cái cảm giác được nhìn thấy, lão  diễn đạt, nó còn sướng  hơn khi  giao hợp với người con gái ấy nữa, và lão mong  rằng mình sẽ  đáp ứng  điều nguyện ước của lão một lần chót để lão trở về Đài loan   không uổng  chuyến đi này …

Nói xong, lão còn giơ ra sắp tiền dày cộm. Mình chỉ biết ngớ người ra   không  biết phải trả lời gì với lão. Thấy lão thành khẩn như thế cũng   thật đáng thương,  nhưng tình thật cái ý nghĩ của lão thật là bệnh hoạn   mà mình chưa bao giờ nghe  nói đến. Dù không muốn, nhưng lịch sự, mình   hẹn với lão hôm sau sẽ trả lời, lão  đồng ý và dúi sắp tiền đó vào tay   của mình, nhưng mình cự tuyệt với lão “không  công bất vụ lợi”.


Rồi hôm sau, mình trốn lão không dám tới, và hôm sau nữa … Lão cũng   không  buồn gọi phone và tặng hoa như trước nữa, nhưng mình biết lão vẫn   còn đó, trên  phòng suốt hai ngày qua, chờ đợi mình. Ngày mốt này, lão   sẽ phải trở về Đài loan  rồi, coi như mình trút đi cái gánh nặng làm   người con gái vô đạo đức bấy lâu  nay, số tiền lão tặng cũng khá đủ cho   mình rồi, vậy coi như mình không cần phải  gặp lão nữa …

Để cho chắc chắn, nhân cái ngày trước khi lão về lại Đài loan, mình cố   tình  xin nghỉ làm để biệt tránh mặt lão. Nhưng suốt ngày mình như đứng   ngồi không yên  vì cứ nghĩ mãi đến lão, thật ra lão không đến nỗi tồi   bại lắm, ít ra là với mình  vì suốt thời gian qua lão có thể nổi cơn dâm   đè mình ra hiếp, nhưng lão đã không  làm vậy, mọi chuyện lão đều nhất   nhất báo cho mình biết trước, và chờ sự đồng ý  của mình lão mới dám   làm…

Đêm đó, mình chợp mắt hoài không được, mãi cứ băn khoăn về lời đề nghị   của  lão, cuối cùng mình nhấc phone lên gọi cho lão, lúc đó khoảng 3 giờ   sáng, lão  vẫn còn thức. Hai người nói chuyện với nhau rất cởi mở, lão   bảo mình là đứa con  gái dễ thương nhất từ trước tới nay lão gặp,  nhưng  cũng là người con gái “khó  khăn”nhất lão chưa bao giờ thấy, mình  chỉ  trả lời với lão, trinh tiết của người  con gái Việt nam rất quan  trọng,  chỉ để giành cho người chồng vào đêm tân hôn.  Lão chỉ cười, bảo  với  mình là lão hiểu và rất tôn trọng ý nghĩ của mình. Còn  mình thì  khen  lão rộng rãi, với số tiền lão cho mình có thể làm được rất nhiều   chuyện  cho gia đình…

Chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng không hiểu sao mình đã chấp nhận   cho lão  chụp hình, chụp như cái kiểu mình nói ở trên đó … Trời chỉ mới   hừng sáng là mình  đáp xe đến khách sạn, anh bảo vệ mở cửa cho mình  ngạc  nhiên lắm nhưng mình chỉ  nói sẽ giải thích sau, và đi thẳng lên  phòng  của lão. Mọi thứ như đã sẵn sàng  khi mình bước vào, kể cả một ca  nước  trà đầy cho mình dùng nếu cần thiết. Để  tranh thủ thời gian cho  lão  phải rời phi trường lúc 6 giờ, mình cởi áo quần ra,  chỉ chừa lại  quần  lót. Lão kê máy sẵn sàng, bảo mình cứ tự nhiên coi như lão  không  có ở  đây. Mình chần chừ đứng đó, đầu óc loạn xạ những điều gì đó mâu  thuẩn   vô cùng. Rồi mình cố thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, tưởng tượng  tới thời  còn thơ  ấu mẹ dẫn mình đi “tè”, hai chân khé mở, và nhè nhàng  từ đáy  quần lót màu trắng  của mình loang ra, cảm giác nóng đều thắm  từ giữa  sang hai bên vách đùi. Tiếng  bấm lạch cạch của máy hình vang  lên, tiếng  nhỏ lịch bịch của giòng nước rỏ xuống  thảm. Cái ấm nóng lần  lần lan  xuống, chạy dài ôm theo đùi lan qua đầu gốí, mắc  cá, và thắm  xuống  những kẽ chân. Mình bỗng nhiên ngồi xuống theo bản tính của   người con  gái, tiếng lách cách của máy hình đều đều vang bên tai. Mình  không dám   mở mắt ra để xem phản ứng trên khuôn mặt của lão, nhưng mình  đoán là  chắc lão  thích thú lắm, và tự dưng mình muốn làm một cái gì  đó hơn thế  nữa, coi như một  món quà cho lão trước khi lão trở về Đài  loan. Mình  lột luôn cái quần nhỏ, nằm  dài trên thảm để nhỏ ra từng đợt  cho lão  chụp. Sau cùng, còn những giọt cuối,  mình giành cho lão trong  tư thế  đứng và tư thế khom lưng, hết sức là kỳ cục.

Rồi mình uống nước rất nhiều, hết cả ca nước để trên bàn, và tiếp tục   giúp  cho lão hoàn tất cái tâm nguyện lạ lùng của lão, lúc thì trên bàn,   lúc trong nhà  tắm, lúc trên bàn vệ sinh. Lão đã vui trọn vẹn với  những  gì mình làm cho lão, kể  cả chuyện “tè” trên (xin lỗi) dương vật  của  lão nữa. Thảo có biết, lão xuất tinh  ngót bốn lần trong 2 tiếng  đồng hồ  không ! Mình cũng thấy vui vui vì giúp được  cho lão chuyện  này. Lão  thì nói đáng, đáng lắm, và cứ khen mình luôn miệng …


Xong xuôi mọi chuyện, lão chìa mình sắp tiền như đã hứa và ôm mình để   chia  tay, hứa là sẽ giữ hình mình rất là kỹ, nếu mình muốn thì lão sẽ   gởi sang cho  mình sau. Mình cám ơn lão vì sự chiếu cố đặc biệt của lão   mấy tháng qua, nhưng  từ chối nhận hình của lão tặng.

Lão đi rồi, mình như thấy hụt hẫng. Thiếu cái gì đó mà không biết cái gì   ! Có  lẽ cái thiếu đó là sự bận tâm của một người đàn ông đối với  mình,  mà mình đã  thiếu thốn từ rất lâu. Song, mình cũng thấy vui vui  vì có  đôi lần mình định dâng  hiến trinh tiết mình cho lão mà vẫn kềm  chế lòng  mình được.

Trở về nhà, mình thấy lòng buồn rượi rượi, không đáp lời gặn hỏi của mẹ   mình.  Chiều hôm đó, bỗng nhiên mình nhận được phone của Trọng, nhắn  tối  nay anh sẽ về  thăm mình và ở luôn nơi đây để làm việc …

Bây giờ đã hơn hai tuần mình ở gần bên Trọng rồi, chắc Thảo đã đoán được cảm  giác của mình ra sao rồi, nhỉ ?

Thôi, thư đã dài, mình đành hẹn Thảo thư lần sau nhé … Bây giờ mình phải đi  ngay để anh ấy chờ … Có hẹn ở khách sạn !!!

Bạn thân của Thảo, ngày 12 tháng 11 năm 2002


Võ Tuyết Băng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: