Đoạn cut chương 10

Thẩm Vu Uyên uống hai ngụm rượu, rồi đút vào miệng Lâm Nha. Lâm Nha lâng lâng, vốn dĩ tửu lượng của y khá tốt, nhưng bây giờ y đã hơi say. Đôi môi hé mở, lưỡi móc vào nhau dây dưa không rời, sợi bạc chảy xuống khóe môi. Thắt lưng được mở ra ném sang một bên, kéo áo khoác ra, sờ sờ làn da mềm mại bên dưới lớp áo trong, trên lòng bàn tay có vài vết chai nhưng đã được chăm sóc nhiều năm nên không làm đau người. Sau khi được chạm vào, Lâm Nha cảm thấy làn da ngứa ngáy, y khép hờ mắt lại, không khỏi rên rỉ run rẩy: "Thẩm, Thẩm Vu Uyên, đừng chạm vào..."

Thẩm Vu Uyên bao phủ môi và lưỡi của y, khiến Lâm Nha chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ. Lâm Nha ngơ ngác, trong mắt ngấn những giọt nước mắt như pha lê, áo bị vén lên, để lộ bộ ngực trắng như tuyết. Bộ ngực được nhuộm một lớp đỏ như son, nhìn tươi đẹp hấp dẫn, mời gọi người đến ngắt lấy. Thẩm Vu Uyên nắm lấy môi Lâm Nha và gặm mút, sau đó chậm rãi hôn dọc xuống từ cổ đến ngực Lâm Nha nhiều lần nhân lúc Lâm Nha đang choáng váng đầu óc, hắn chống thân trên lên ngắm nhìn phản ứng của Lâm Nha.

Hắn đưa tay nhéo nhéo quả sơn thù đỏ trên bộ ngực trắng như tuyết của Lâm Nha, nhẹ nhàng vân vê, dùng ngón út nhẹ nhàng khều lên quả sơn thù đỏ làm nó nở rộ, biến màu da xung quanh thành màu đỏ tươi. "Hơi giống như rán chiều rực rỡ hoàng hôn, quả anh đào phớt đỏ." Thẩm Vu Uyên kề vào sát vào quả sơn thù đỏ, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ, cười khúc khích: "Trèo lên cành cây hái quả anh đào."

Lâm Nha cử động rất mạnh, toàn thân run rẩy mãnh liệt, khó chịu rên rỉ, phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu. Tay trái ôm cái bụng căng phồng, tay phải vẽ một vòng tròn trong không trung, nắm lấy mái tóc dài buông xuống bên cạnh của Thẩm Vu Uyên. Thẩm Vu Uyên vùi đầu cắn quả anh đào đỏ, một tay nhào nặn quả kia, tay còn lại vươn xuống thân dưới Lâm Nha, dang rộng đùi của y ra vuốt ve cái lỗ vài lần trước khi cố gắng đâm vào.

Lâm Nha căng thẳng đến mức các đầu ngón chân co lại. Đôi mắt như hoa đào mở to nhìn lên nóc thuyền, con ngươi đảo qua đảo lại, có khi nhìn lên nóc thuyền, có khi lại nhìn Thẩm Vu Uyên đang vùi đầu vào ngực mình, có khi lại lo lắng nhìn về hướng mũi thuyền. Ngoài mũi thuyền, làn nước trong xanh phản chiếu hoa đào, ánh nắng rực rỡ, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng thì thầm của người đi đường trên bờ. Tiếng chim hót líu lo, tiếng cá nhảy và tiếng nước bắn tung tóe đều có thể khiến y lo lắng.

Nửa phần thân của trụ ngọc đột nhiên bị mắc kẹt, Lâm Nha siết chặt mái tóc dài của Thẩm Vu Uyên, đôi mắt đỏ hoe cất tiếng rên rỉ: "Không..." Da đầu của Thẩm Vu Uyên hơi đau, ngước mắt lên nhìn Lâm Nha, khóa môi của y lại, đồng thời chơi đùa Lâm Nha bằng tay phải. Lâm Nha thoải mái cong lưng, ậm ừ vài tiếng rồi hét lên. Tất cả tiếng kêu đều bị nuốt chửng vào miệng Thẩm Vu Uyên, dư vị qua lâu nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Thẩm Vu Uyên: "Nhỏ giọng một chút."

Lâm Nha hơi tức giận, túm lấy tóc Thẩm Vu Uyên. Nghe thấy tiếng rít của hắn, y bật cười, nhưng nhanh chóng cười không nổi nữa, tay phải của Thẩm Vu Uyên hướng về phía cái lỗ, đầu tiên một ngón tay tiến vào dò đường, căng bức tường chật hẹp bên trong ra, sau đó là ngón thứ hai. Lâm Nha cảm thấy khó chịu, di chuyển mông để trốn thoát. Thẩm Vu Uyên đè lên y, tay trái kẹp phần hông của y, khàn giọng nói: "Đừng cử động."

Lâm Nha toàn thân tê dại ngay, y nhìn Thẩm Vu Uyên với đôi mắt ươn ướt, cau mày: "Không thoải mái."

Thẩm Vu Uyên nín thở, ánh mắt sâu thẳm hơn, rút ​​ngón tay cởi quần áo của mình ra, sau đó bế Lâm Nha lên, để y ngồi trên người và quay lưng về phía mình. Hắn ôm Lâm Nha từ phía sau và cắn mạnh vào vai y, Lâm Nha bất mãn phản kháng. Thẩm Vu Uyên chậm rãi liếm vết thương, giống như dã thú đang an ủi bạn tình.

Lâm Nha dần dần yên phận, đương lúc mệt mỏi buồn ngủ, cái lỗ sau bị mở ra. Thẩm Vu Uyên chen vào hoàn toàn mặc kệ Lâm Nha kêu khóc. Sau khi đi vào thì hắn dừng lại, sờ sờ hôn hôn Lâm Nha để an ủi, nắm lấy tay Lâm Nha để y ôm bụng. Ngay sau đó hắn kẹp eo Lâm Nha để mở rộng lãnh thổ, đẩy lên xuống vừa nhanh vừa mạnh.

Lâm Nha kêu lên "Ahh ah ưm ưm", một tay ôm bụng, tay kia chống vào thành thuyền để chịu đựng sự xâm chiếm của Thẩm Vu Uyên từ phía sau. Hoa đào tản mát trên mặt nước, chiếc thuyền đơn trên sông xanh. Con cò bay qua hồ và đậu lại trên chiếc thuyền đơn, đột nhiên giật mình, vờn quanh chiếc thuyền một vòng rồi rời đi.

Người qua đường đều bị tản ra, chỉ ngóng nhìn từ xa, đoán xem là hoàng tử hay quý tộc an nhàn thoải mái nào trong thành. Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng Thẩm Thái phó có tiếng cao quý đang làm chuyện trăng hoa với một người đàn ông đang mang thai ba tháng giữa ban ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top