Chương 653: Đỗ Nhược 4
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 653: Đỗ Nhược 4
Bùi Ngụ nghiêm túc hồi tưởng lại, lắc đầu nói: "Không có tin đồn gì."
"Không nên như vậy chứ." Yến Tam Hợp: "Toàn bộ Thái y viện đều không cứu được người, nàng dùng Quỷ môn thập tam châm cứu sống, người như vậy, Thái y viện các ngươi không tò mò sao?"
Khuôn mặt già nua của Bùi Ngụ hơi đỏ lên: "Tò mò một nữ nhân làm gì, nàng đâu có ba đầu sáu tay."
Yến Tam Hợp: "Nữ y mà, không hiếm lạ sao."
Bùi Ngụ: "Hiếm lạ cũng không thể làm cơm ăn."
Yến Tam Hợp: "..." Được rồi, lời này là nàng tự cảm thán.
"Sau khi Thái tử phủ gặp chuyện không may thì sao?"
"Nàng ấy đã bị nhốt lại."
"Nhốt ở đâu?"
"Thái tử phi phóng một mồi lửa, chỉ đốt một nửa phủ Thái tử, nàng và những hạ nhân còn lại bị nhốt ở bên kia phủ Thái tử, có cấm quân trông coi."
"Nguyên nhân nhốt bọn họ là gì?"
"Cái này..." Bùi Ngụ vội vàng uống thêm một ly rượu, để tăng thêm can đảm, ngón tay chỉ lên trời: "Không gạt Yến cô nương, thái y viện chúng ta nhìn thì phong quang, nhưng nói trắng ra, cũng chỉ là khám bệnh cho người. Ai đoán được tâm tư của bề trên, hắn nói nhốt thì chắc hẳn có nguyên nhân bị nhốt."
Yến Tam Hợp: "Những người bị nhốt lại, sau đó thật sự đều chết sao?"
Bùi Ngụ: "Cực kỳ chính xác, không để lại ai."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Sao nàng có thể sống sót đi ra ngoài?"
Bùi Ngụ tiến sát về phía trước, che môi, vẻ mặt thần bí nói: "Nghe nói Thẩm lão thái y đã nghiêng về phía Triệu vương, à không, đương kim bệ hạ rồi."
Yến Tam Hợp: "Sau khi ra ngoài thì sao?"
Giọng Bùi Ngụ càng thấp hơn: "Kinh thành không có ai gặp nàng, mãi đến khi quan tài bị người khác đưa về, chúng ta mới biết được từ chỗ Thẩm thái y, là sau khi nàng rời khỏi kinh thành, đều làm du y ở bên ngoài. Chuyện sau đó ta biết là."
Tiểu Bùi gia tiếp lời.
"Quan tài mang về Thẩm gia, con trai con dâu làm ầm ĩ, không đồng ý cho quan tài vào cửa, bèn nghe ta đưa quan tài vào chùa miếu ngoài thành, rồi từ trong chùa đưa ra chôn cất."
Yến Tam Hợp: "Chôn ở đâu?"
Tiểu Bùi gia: "Hơn phân nửa là phần mộ tổ tiên Thẩm gia."
Nói đến đây, xem như đã hiểu rõ quỹ đạo cuộc đời của Thẩm Đỗ Nhược.
Thời niên thiếu thông minh;
Say mê y thuật;
Bái sư học được Quỷ môn thập tam châm;
Sau khi cứu Thái Tôn, vào phủ Thái tử.
Sau khi Thái tử thất bại thì sống sót ra ngoài, không biết tung tích hơn mười năm.
Cuối cùng, hồn về quê cũ.
Trong dòng thời gian này, mơ hồ nhất là mười mấy năm không biết tung tích. Mà mấu chốt nhất, là mấy năm nàng ở phủ Thái tử.
Yến Tam Hợp suy nghĩ nửa ngày: "Ta nghe Minh Đình nói, nàng thực ra là bị lão thái y đuổi ra ngoài?"
"Chó con!"
Bùi Ngụ lại muốn đánh người, nhưng ngẫm lại có Yến cô nương trước mặt nên đã cho qua.
"Về chuyện này, chỉ có Thẩm lão gia là rõ ràng nhất, những thứ khác đều là đồn đại. Có người nói là bị trục xuất khỏi nhà, cũng có người nói là nàng tự đi, thật thật giả giả, không ai biết rõ."
Hắn ngừng một hồi, lại nói: "Nàng là con gái duy nhất của Thẩm gia, phu thê lão thái y cực kỳ cưng chiều, nếu như bị trục xuất thật thì cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Nữ nhi học y thuật;
Ra ngoài du ngoạn bốn năm;
Chuyển ra khỏi phủ ở nơi khác...
Đủ dấu hiệu cho thấy, Thẩm Đỗ Nhược cho dù không được huynh đ tẩu yêu thích thì phụ mẫu vẫn rất cưng chiều nàng.
Yến Tam Hợp: "Sau khi nàng đi thì Thẩm gia thế nào? Có quan hệ gì với đương kim bệ hạ?"
Mí mắt Bùi Ngụ run lên, lại rót cho mình một chung rượu.
"Yến cô nương, theo như tính tình Thẩm Đỗ Nhược, ta không tin nàng ta có liên quan đến án vu chú, nhưng..."
Lời nói, bị kẹt lại.
Yết hầu Bùi Ngụ trượt lên trượt xuống vài cái, muốn nói lại thôi.
"Bùi thúc, thúc cứ yên tâm lớn mật nói." Tạ Tri Phi nhìn ra sự do dự của hắn: "Ra khỏi cửa này, lời thúc nói, chúng ta đều không nhớ gì cả."
Yến Tam Hợp: "Lời của Tam gia, chính là lời của ta."
Bùi Ngụ khẽ cắn môi, liều mạng nói.
"Lúc trước cũng nói rồi, bốn đứa con trai của lão thái y kém hơn Thẩm Đỗ Nhược nhiều. Thực ra lời này có pha một ít nước, không phải hơi kém, mà là một trời một vực."
Điều này cũng chẳng có gì lạ, năm ngón tay còn có dài có ngắn, huống chi là người.
Nhưng Thẩm gia này lại khác với những nhà khác, năm ngón tay, chỉ có một ngón tay dài ra, những ngón tay khác đều ngắn.
Yến Tam Hợp: "Bốn đứa con trai của Thẩm thái y đều không giỏi sao?"
Bùi Ngụ: "Không phải loại người có thể nghiên cứu y thuật."
Yến Tam Hợp: "Bốn đứa con trai Thẩm gia bây giờ đâu, cũng ở Thái y viện sao?"
"Lão đại, lão nhị đang ở Thái y viện." Nói đến đây, trong bụng Bùi Ngụ phát ra một mồi lửa: "Cả ngày chỉ biết nịnh nọt, móc nối quan hệ với quý nhân, chẳng chịu làm chính sự, đã thể còn nương nó sống rất tốt, ăn uống đi đừng còn ngon hơn ông đây."
Yến Tam Hợp: "Chức quan gì?"
Bùi Ngụ cười gằn một tiếng: "Lão đại Thẩm gia làm phó viện phán."
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp nhíu mày, vội nói: "Đơn giản mà nói, là ghế thứ ba của Thái y viện, cấp trên trực tiếp của Bùi thúc."
Tiểu Bùi gia bênh cha hắn: "Phân biệt đối xử, cha ta hẳn phải ở trên hắn."
Lần này, Yến Tam Hợp rõ ràng, y thuật của lão đại Thẩm gia không được tốt lắm, tư lịch cũng không được tốt lắm, nhưng lại đè ép Bùi Ngụ.
"Thẩm lão nhị thì sao?"
Bùi Ngụ: "Ở kho thuốc sống."
Tiểu Bùi gia giải thích: "Kho thuốc sống chuyên mua dược liệu, mua thuốc nhà ai, bao nhiêu tiền mua vào, đều do Thẩm lão nhị quản, dầu mỡ nhiều đến mức dọa chết người."
Yến Tam Hợp: "Theo ta thấy, bốn huynh đệ Thẩm gia không phải không giỏi, mà là rất giỏi."
Bùi Ngụ liếc mắt một cái.
"Trong mắt chỉ có vàng bạc, bị người đâm xương sống, thanh danh tốt cả đời của Thẩm lão thái y đến tay chúng thì đã mất hết cả."
"Y giả nhân từ? Bọn họ lấy đâu ra nhân từ? Hai huynh đệ liên thủ, chèn ép mấy thái y có bản lĩnh.
Mua dược liệu không phải loại này có vấn đề, thì cái kia có vấn đề.
Toàn bộ Thái y viện, bị hai huynh đệ Thẩm gia quấy đến chướng khí mù mịt."
Yến Tam Hợp nghĩ đến lời Tiểu Bùi gia nói trên xe ngựa, hỏi: "Chỗ dựa vững chắc để bọn họ thượng vị, là đương kim bệ hạ sao?"
Bùi Ngụ trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, thầm nghĩ cô nương à, chuyện này chỉ có thể hiểu, không thể nói.
Thế nhưng Yến Tam Hợp không buông tha cho hắn: "Bùi thái y, ngươi cho ta một câu chính xác, phải, hay không phải?"
Đương kim bệ hạ là người chúng ta có thể nghị luận sao?
Bùi Ngụ vội vàng lấy ngón tay chấm chút nước trà, viết xuống bàn: Phải.
Yến Tam Hợp: "Trước hôm nay, ngươi vẫn cho rằng nguyên nhân Thẩm gia thăng chức nhanh như vậy, là nhờ vào tổ tông che chở sao?"
Bùi Ngụ: "Ta cũng không nghĩ được vì sao vị trên long ỷ kia lại che chở bọn họ như vậy, chỉ cho rằng phong thủy Thẩm gia tốt, tổ tiên tích đức."
Yến Tam Hợp: "Ngươi do dự, là vì cảm thấy phần che chở này hơi quá sao?"
"Thái y viện có vài vị thái y, không chỉ một lần liên danh dâng thư, buộc tội hai huynh đệ Thẩm gia, tấu chương đến giờ vẫn như đá chìm xuống biển." Bùi Ngụ thở dài một tiếng: "Bệ hạ cũng coi như một đời minh quân, sao có thể dung túng làm bậy như vậy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top