phan 4
Post xong 1 cháp, lòng buồn bã, kỷ niệm về Thủy lại ùa vào lòng tôi, những ngày đầu mới quen như mới hôm qua, tất cả như đã nhý chìm xuống đáy tâm hồn, hôm nay, nó trào lên mạnh mẽ, những cảm xúc, những hình ảnh về Thủy hôm nào lại lặng lẽ đến bên tôi, vây quanh tôi, tôi ngồi đó, trên bàn máy tính, xung quanh, màn đêm tĩnh lặng vô cùng,cái lành lạnh của màn đêm dần dần thấm vào ngýời, ánh sáng mờ mờ từ màn hình hắt ra, lòng tôi nặng nề, với tay lấy bao thuốc của thằng bạn cùng phòng, tôi rất ít khi hút thuốc, thuốc không làm tôi tỉnh táo hay hýng phần, nó ðõn thuần chỉ là thú vúi giúp tôi cố xua ði nỗi nhớ, nỗi ðau trong lòng, từng làn khói trắng bay bay trýớc mặt, tôi mỉm cýời, lặng lẽ nhìn khói thuốc dần dần tan biến, mấy tháng trôi qua, tôi chýa ðc gặp mặt Thủy lần nào, tôi nhớ Thủy quá, tôi có gọi dt và nt, vẫn ðc nghe tiếng Thủy cýời, vẫn nghe tiếng Thủy trêu ðùa tôi, nhýng mà cảm giác nhý xa vời quá, không thể nào xoa dịu ðc nỗi nhớ, tay tôi mân mê chiếc dt,nhýng mắt không nhìn về cái đt, mà là phía dýới, là 1 cái dây,ðầu kia 1 con gấu con màu nâu rất ðẹp, ðó là món quà Thủy tặng tôi nhân ngày Sn nãm ngoái, tôi cýời cýời, cả Thủy và Linh, ðều rất thích tặng móc ÐT, dây ðeo chìa khóa cho tôi, Linh thì nói tặng thế để tôi luôn mang theo mình, để nhớ đến cô ấy, còn Thủy nói rắng rất thích mấy món đồ như thế, bé bé, xinh xinh nên mua tặng tôi, để buồn buồn lấy ra ngắm, nhưng tôi biết thừa, toàn mua kiểu đôi, mấy lần tôi thấy DT của Thủy rồi, cũng là 1 con gấu nhýng màu trắng. Ấy thế mà tôi cứ mất suốt, may mà h vẫn còn con gấu này, tính ra đến nay mất đến 4 bộ chìa khóa nhà, 2 lần chìa khóa xe máy, 2 lần mất ĐT, nghĩ mà buồn cýời, ðặt ÐT xuống bàn, tựa lýng xuống ghế, cảm nhận ðc sự mềm mại của lớp ðệm, trong không gian tĩnh lặng, từ ðâu ðó vọng về tiếng hát thiết tha, da diết, tôi khẽ hít 1 hõi, màn khói trắng mờ mờ từ từ bay ra, ðôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, khẽ ngâm nga theo lời bài …..
………
" Đau, ngày vội tàn để đời mãi đau Từng phút trôi qua chờ trong nỗi nhớ
Dẫu trong ta cuộc tình đã lỡ
Ngýời õi khi nào cho ta quên, ta thôi ðón chờ Thời gian ko buông tha để cho ta chờ em mãi thôi
Không gian bao la đường về chiếc bóng cô đơn mình ta býớc Đôi chân đau thương chông gai cháy sáng lên trên đời ta Khi xýa bên em lòng ta vui mỗi khi em cýời Giờ còn lại gì nhìn quanh chỉ nỗi đau thôi”
Có ngýời nói, bài hát hay, không phải tất cả là do ngýời thể hiện, mà một phần còn là do tâm trạng của ngýời nghe, nghe những lời này, con tim tôi ðau buốt, sống mũi cay cay, cổ họng chua chát, lại thêm 1 làn khói trắng nữa bay ra, dần dần tan biến, em có biết anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm không, anh chỉ muốn ðến bên em, ôm em thật chặt, nói vào tai em thật nhiều, thật nhiều, anh nhớ em, anh nhớ em, anh yêu em, yêu em nhiều lắm, nhýng mà sao ðây, tôi có là gì, em có cuộc sống của riêng em, tôi không thế phá tan nát nó, tôi chỉ biết chờ, chờ 1 cái j đó mà chính tôi cũng không biết, sự tan nát của gia đình em sao, tôi là ngýời nhẫn tâm nhý thế sao, dẫu biết rằng mãi mãi cả đời này em chả thể đến bên tôi, nhýng mà sao chứ… những lời bài hát lại vãng vẳng vang lên trong trái tim, nặng nề, ðau ðớn, ðôi mắt nhắm nghiền, ngãn làn nýớc mắt, nýớc mắt của 1 thằng con trai, nỗi nhớ ngýời yêu ðâu khổ thế nào…….
"Trót yêu em là anh trọn đời mãi thýõng nhớ Khi con tim bây giờ vẫn luôn luôn mong chờ
Dù hai ta cách xa
Cầu mong 1 ngày cho ta nghe tiếng em
Trở về cho đời ta thôi đau ngày tháng
Ngýòi yêu hỡi xin quay về nõi ðây
Anh chờ em trọn đời đến muôn kiếp... Cầu mong một ngày cho ta nghe tiếng em
Trở về cho đời ta thôi đau vì nhớ
Ngýời yêu õi anh sẽ còn chờ em"
---Chờ em – Jimmy Nguyễn----
Ngồi im, một khoảng lặng trong tâm hồn, điếu thuốc đã cháy hết, tắt từ khi nào, tắt màn hình máy tính, tiếng quạt tản nhiệt trong đêm kêu không đủ xua tan đi cái tĩnh lặng vô hình của màn đêm, 1 ánh lửa lập lòe, rồi vụt tắt, đầu thuốc rực sáng, rồi dịu đi, trong màn đêm, làn khói trằng vô hình lan tỏa, hõi thuốc cay cay, lại 1 lần nữa, tôi tựa lýng vào ghế thở dài,rồi lặng lẽ tự mỉm cýời, tự nhớ về em, týởng týợng về em ðang ngồi bên tôi nhý hôm nào, tôi nhớ ðôi mắt của em, ðôi môi ngọt ngào, thân hình đáng yêu, từng cử chỉ âu yếm em dành cho tôi, tôi không ngăn đc nước mắt nữa, kệ cho no lăn dài trên má, sao tự nhiên tôi nhớ em quá, có phải rằng vì đọc lại chuyện nên tôi nhớ em quá không,hay là tại hôm nay tôi thức khuya quá, màn đêm vô tình kéo hình ảnh của em về bên tôi, vậy sau anh sẽ cố đi ngủ, anh không thức đêm nữa, nhớ em, nhớ em lắm, nhýng ðau, nhýng buồn lắm, phải ði ngủ thôi. Trong cõn mê, tiệng vọng từ trái tim dần dần vang lên : - Thủy ah, ngủ ngon em nhé .
************************************************** **************
Viết tiếp …….
- Linh ah, rảnh không tớ qua đón đi chơi.
***********
Xe lao đi nhanh trong gió, cảm giác buồn bã, trống trải vẫn trần ngập trong lòng, tôi không hiểu vì sao, tôi tự nhiên cảm thấy mất mát, tôi nhý ðang ghen tị, trong lòng còn có thêm phần căm tức, vì sao ý,có lẽ là bởi vì tôi thấy chị vẫn rất quan tâm đên lão Hùng, còn về nấu cõm cho ông ấy ãn nữa chứ, rồi tối nay, ðêm nay ….. tôi không nghĩ ðc, trýớc kia tôi ðâu có cảm giác này, phải chãng h ðây tôi ðã dành cho chị đã có quá nhiều tình cảm, tôi cảm thấy bực tức, sao tôi không đc sinh ra sớm hơn, sao lại sinh muộn thế, sao lại để bây h tôi mới đc gặp chị, sao chị lại đối với tôi như thế, sao tôi lại thích chị nhiều như thế, sao chị mãi ám ảnh tôi nhiều nhý thế, sao nụ cýời chị mãi bên tai tôi nhiều nhý thế, sao tiếng nói thân thýõng vãng vẳng trong tim tôi lâu nhý vậy, tại sao, tại sao, nụ cýời ðó, ðôi mắt, bờ mi,ðôi môi, mái tóc, dáng ngýời cứ ám ảnh mãi trong mắt tôi, tôi nhắm mắt lại 1 chút, cố xua đi bực tức trong lòng, làn gió thổi mạnh không xua đc nỗi buồn trong trái tim, tôi đang đến nhà Linh, tôi biết là không phải với Linh, nhýng mà trong lúc này, tôi không biết tìm ai khác cả, tôi cần 1 ngýời bên tôi, có lẽ Linh sẽ làm tôi vui hõn.
Đừng trước cổng nhà Linh, tôi nháy máy cho nó ra, hít 1 hõi dài, cố bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng Linh chào bố mẹ, tôi khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tiếng mở công cạch cạch vang lên, tôi nhìn vào, Linh đang lò dò đi ra, cười với tôi, tóc nó hôm nay lại không để xõa nữa, mà buộc cao lên,ánh đèn đường soi rọi khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt long lanh nghịch ngợm, nó mặc 1 cái áo bó, dài qua mông 1 chút,hở vai, chiếc quần kẻ caro ngắn đến bắp chân, bó sát cặp đùi, đi 1 đuôi guốc nhỏ, nó chậm chậm lại gần, nó nói : - Hôm nay lạ ah nha, tự nhiên rủ đi chơi, hi hi Nói xong nó liền trèo ngay lên xe, nhìn bộ dạng rất vui, tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi cýời cýời nói với nó : - sao, tớ rủ ði chõi không thích ah. - hứ, đến đây rồi, người ta lên xe rồi, còn nói câu đó sao Tôi cýời trừ, tôi bảo :- nào, thế muốn ði chõi ở ðâu, tớ chở ði. - ủa, không phải chứ, rủ ngýời ta ði chõi mà hok biết ði chõi ở ðâu sao, chán quá vậy. Tôi cýời, kéo ga xe, xe lao nhanh ra ngoài ðýờng, tiếng Linh cýời rất vui vẻ ðằng sau, chắc là cô nàng ðang ở nhà chán lại ðc ði chõi ðây mà, tôi cũng thấy või ði chút nào, 2 bàn tay ðể hờ lên eo tôi, cái cằm nhỏ ðang tỳ lên vai tôi, miệng ðang líu lo kể chuyện, nó bảo ðã rủ đc thêm mấy đứa đi biển rồi, xem ra kế hoạch rất là tốt, chỉ còn định ngày nữa là xong thôi.
Hai đứa đứng trước rạp chiếu phim, tôi đang đọc bài giới thiệu về mấy bộ phim đang chiếu, chả có j đặc biệt lắm, đành nhắm mắt mua bừa 2 vé phim hành động, ít ra còn có tên một diễn viên nổi tiếng mà tôi biết, Linh đứng đằng sau tôi, 1 tay cầm túi bổng to, 1 tay cầm 2 chai nước, lúc nãy khi tôi mải chọn phim quá, cô nàng đã tự tay đi mua, tâm trạng Linh rất vui, trong lúc chờ vào xem phim chúng tôi đã đi dạo xung quanh 1 chút, Linh cười nói suốt, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của nó, tuy nỗi buồn đã või nhýng vẫn chýa bay hết, cố gắng nở nụ cýời ðáp lại mỗi lần nó kể chuyện vui, nhìn nó vui vẻ, tôi nhý cảm thấy bóng hình chị đâu đây, lẽ nào tôi xấu xa nhý thế, tôi ði chõi cùng nó là vì nó mang bóng hình chị sao, tôi cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, không, không phải như vậy, tôi muốn đi chơi với nó mà, sao lại nghĩ đến chị được.
- anh chị dùng gì – tiếng cô bé chạy bàn đến hỏi, Linh nhanh nhảu nói luôn : - cho 2 ly sinh tố đi, 1 dâu tây và 1 táo nhé. Nói xong, nó quay sang nhìn tôi, đôi mắt nghịch ngợm, cái mồm chum chím hỏi : - Sao hả, chỗ tớ chọn có đẹp không ?
Cũng may là bộ phim có tý hài hýớc,và khá hay, tôi ðã vui vẻ trở lại, xem xong 2 đứa đèo nhau 1 đoạn, rồi Linh nói biết 1 quán sinh tố rất đẹp mà mát, chúng tôi đến đây, trên tầng 5 của 1 tòa nhà, xung quang có thể ngắm rõ mọi thứ xung quanh, đường phố về đêm thật đẹp, muồn vàn ánh đèn đủ màu sắc, bỏ sau những ồn ào, tấp nập của đường phố, ánh đèn xe hối hả, tôi đang ngồi trên này, đang tựa lưng trên ghế, cảm nhận từng làn gió mát, không khí thật là trong lành và mát mẻ, yên tĩnh, rất yên tĩnh, tôi rất thích, tôi cýời cýời gật ðầu ðáp trả nó, nó cýời hi hi, thế là lại ðc phen tự sýớng, ngồi nghich nghich mấy món ðồ trên bàn, tôi lặng im, chống cằm ngắm nhìn nó, mái tóc vén cao, cái chán býớng láng mịn, ðôi mắt long lanh ðang ngó nghiêng nhìn nhìn mấy cặp đang ngồi khuất sau bức tường, rất chi là đắc ý, đôi môi cong lên, ýõng ạnh, cái cổ cao trắng ngần, cái áo bó sát cái ðýờng cong của thân hình ngýời con gái, uốn lýợn nhý không ðiểm dừng, ðôi chân trần – chắc là khó chịu, bỏ guốc ra từ nãy, đang nghịch nghịch, ngoe ngẩy, nó chỉ chịu ngồi im khi cô bé mang đến 2 cốc sinh tố mà thôi, vừa mới đặt xuống bàn, đã thấy nó thò mồm vào mút luôn, thôi nhìn mà buồn cýời, tôi trêu : - làm j mà dữ vậy, nãy koi phim uống nýớc mà không no ah .
Nó khẽ khà 1 tiếng, nó nhìn tôi bảo : - hì, tại nãy ăn bổng nhiều quá, cậu chả ăn mấy nên tớ ăn hơi nhiều, nước hết từ giữa phim kìa.
Tôi tý thì té ghế, tôi ăn ít hay là không cho tôi ăn, nó xem phim mà tay cứ khý khý cầm túi bổng, cứ thò qua là chạm vô tay nó, những lúc đó nó lại chun mũi lại, lườm lườm mình, cứ làm nhý mình là con yêu râu xanh ý, đâm ra toàn uống nýớc khan, chả có j cho vô mồm, sau tôi rút kinh nghiệm, phải mua 2 túi, cóc thèm ãn chung với nó, ðã không đc ăn lại còn mang tiếng là lợi dụng, lýờm nó 1 cái, tôi chả thèm ðáp lại, khẽ nhấp môi uống 1 ngụm, hýõng vị dâu tây chua chua ngọt ngọt, man mát thấm qua ðầu lýỡi, 2 ðứa cứ thế nhìn nhau cýời, chả nói câu j cả, cuối cùng thấy Linh ðứng dậy, nó ði ra phía lan can, hõi cúi ngýời, 2 tay chống lên lan can, lặng lẽ cúi ðầu, nhìn xuống con đường phía dưới, thấy nó chăm chú nhìn, tôi tò mò, lặng lẽ đứng dậy, đứng kế bên nó, dòng ngýời ði lại nhý thoi ðýa, anh ðèn xe vụt vụt lao nhanh phía dýới, con ngýời vẫn thế, họ hối hả mọi lúc, mọi nõi, mọi thời ðiểm, mấy khi có những giây phút yên tĩnh, bình yên mà hýởng thụ. Một cõn gió thổi qua, một mùi hýõng con gái thoang thoảng ðâu ðây, nó nhý là của chị vậy, mùi hýõng ðem lại cho tôi khát khao, nỗi nhớ và chờ mong, tôi ngõ ngác, tôi ðảo mắt nhìn quanh, nhýng không có ai cả, sân thýợng vắng vẻ, phía cuối góc có 1 ðôi tình nhân đang e ấp bên nhau, tôi nhìn lại bên mình, Linh đang đứng đó, bên tôi, đôi mắt sâu thẳm buồn rầu, đôi mắt đó không nhìn tôi, nó nhý ðang nhìn vào xa xăm, mùi thõm nhẹ nhẹ lại 1 lần nữa thoảng qua, tôi nhìn Linh, sao Linh lại có mùi thõm giống chị ðến thế, lòng tôi lại nhói đau, hình dáng chị lại hiện trở về bên tôi, nhìn đôi vai trần trắng trẻo, tấm lưng nhỏ nhắn, tôi bất giác, không muốn suy nghĩ nữa, chậm chậm tiến đến, khẽ vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn, tôi ôm Linh vào lòng, Linh khẽ giật mình, rồi không thấy động tĩnh gì cả, để cho tôi ôm,cảm giác như thân hình ngýời con gái bé nhỏ run lên, rồi tựa hẳn vào ngực tôi, mềm mại, ấm áp, tôi nhắm mắt, khẽ thõm lên mái tóc, lên cái cổ trắng ngần, mùi thõm nhẹ nhàng, quyến rũ, làm tôi say ðắm, vòng tay siết chặt nhý muốn sợ cảm giác này bay mấy.
Được 1 lát, Linh xoay người lại nhìn tôi, đôi mắt như soi mói cái j đó, tôi nhìn Linh, tôi chợt nhận ra mình đã výợt quá giới hạn rồi, lúc ðó ðầu óc tôi thật sự rối bời, tôi chả nghĩ ðc j cả, Linh vuốt ve má tôi rồi nói :- hôm nay cậu làm sao vậy, có chuyện j buồn ah.
Tôi cầm bàn tay Linh, mềm mại, ấm ấp, tôi nhìn nó cýời, tôi bảo :- tự nhiên thấy lạnh, muốn mýợn cái lýng 1 chút thôi, không ðc sao. Linh nhìn tôi không nói, đôi mắt như cố tìm điểm nào đó khả nghi trên khuôn mặt tôi, tôi cảm thấy hụt hẫng, lại chống tay vào lan can, tự mỉm cýời, cýời nhý 1 thằng khờ vậy, rồi 1 vòng tay bé nhỏ vòng qua eo, ôm lấy tôi, 1 cái j đó rất mềm và ấm đang áp chặt lên lýng tôi, ðầu em gục vào vai tôi, khẽ thỏ thẻ : - vậy cho mình mýợn lýng Sõn 1 lát ðc không.
Tôi lặng im không nói, khẽ cảm nhận hõi thở em gần ngay sau gáy, tiếng con tim em dồn dập liên hồi, vòng tay Linh nhý siết chặt, cặp ngực cãng tròn ấm áp khẽ cọ lên lýng tôi nóng bỏng, ðầu tôi miên man suy nghĩ, không biết phải làm sao nữa, tiếng Linh lại thì thầm đằng sau :- Có tâm sự j ah, kể cho tớ nghe đc không. Tôi cýời cýời, kể ra chắc nó nghĩ tôi bị ấm ðầu quá, tiếng tôi thì thầm : - không có đâu, đừng nghĩ nhiều, tớ vẫn vậy mà. Hõi ấm từ lýng dần dân lan khắp ngýời, ðầu em khẽ dụi dụi vào vai tôi, tôi và em không ai nói j thêm nữa, màn ðêm dần dần buông xuống, con ðýờng phía dýới ðã bớt ngýời ði lại, không gian tĩnh mịnh, chỉ còn tiếng thở của 2 ngýời, tiếng con tim ai ðang ðập ðồn dập, tiếng con tim ai nặng trĩu nỗi buồn, từng làn gió mang theo hõi sýõng lành lành thổi tới, thời gian nhý chậm lại, nhỏ giọt nhỏ giọt ðể lýu lại khung hình 2 ngýời lặng lẽ trong ðêm tối.
Khuya rồi, đã khá khuya rồi, tôi vẫn đứng ngoài ban công, tôi đã uống lon bia thứ 3 rồi, tôi không sao ngủ đc, muốn mượn men bia giúp tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề , vậy mà đến lon thứ 3 vẫn chưa thấy buồn ngủ, lại cầm lon bia lên uống, dòng nýớc lạnh ngắt, ðắng ðắng chảy vào miệng, cuống họng tê dần, gió ðêm thổi từng ðợt lạnh giá, toàn thân rét run lên, nhýng tôi không muốn vào nhà, ðêm nay, tôi cô ðõn quá, nỗi buồn vẫn ở bên tôi, tôi ðang nhìn sang nhà chị, cảm giác mất mát, uất hận, h này thì chắc chị ngủ rồi, nhà tối om, chị đang trong vòng tay ai kia, trong đêm đen, nghĩ đến cảnh người con gái mình thích đang nằm trog tay kẻ khác, mình biết rõ điều đó, lại chỉ cách có 2 căn nhà, đau đớn, chán nản, pha thêm sự ghen ghét, hồi đầu cũng thế nhưng tôi đâu có nghĩ nhiều thế, vậy sao hiện h tôi lại có cảm giác này, tôi đã quá yêu chị rồi, phải không, cố an ủi bản thân, dòng bia đắng trôi xuống như nghẹn ở cuống họng, đôi mắt đã bắt đầu nặng trĩu, đầu lâng lâng, toàn thân run lên vì từng đợt gió, ném lon bia ra ngoài đường, cưởi khẩy 1 tiếng, tôi bước vào nhà, ngủ thôi, mai còn đón Linh đi thể dục, lúc nãy đã hứa với nó rồi, hình ảnh Linh lúc tạm biệt mõ mõ màng màng hiện về, làm dịu ði lòng tôi, tiếng em thì thầm, nói rằng rất vui khi đc đi cùng tôi, cảm õn tôi vì tối nay, tiếng em cýời tinh nghịch hẹn sáng mai tôi ðến ðón. Nhắm nghiền ðôi mắt, hõi thở nặng nhọc, ngủ thôi, ngủ thôi.
Tôi mõ mõ màng màng, ðầu nặng trĩu, tôi nhớ có nghe tiếng j ðó kêu tít tít, rồi tôi nhớ tôi làm j ðó, rồi không thấy kêu nữa, tiếng chuông ðt vang lên, nhýng ðầu tôi nhức quá, toàn thân ê ẩm, tôi không nhấc nổi ðt, mõ màng trong cõn mê, cả ngýời lạnh run lên, tôi co do trong chiếc chãn mỏng. Tiếng con gái gọi tên tôi lanh lảnh, rồi lại tiếng ðt reo ầm ĩ, tôi mặc kệ hết thảy, không muốn nhúc nhích nữa, bây h là mấy h rồi, tôi mệt quá, rồi tiếng cửa phòng mở, tiếng mẹ tôi la thất thanh, tiếng býớc chân ai ðó chạy ầm ầm trên cầu thang, tiếng ai ðó nói chuyện vãng vẳng bên tai, 1 bàn tay mát lạnh, mềm mại ðặt trên trán tôi, âu yếm vuốt ve khuôn mặt tôi, tiếng con gái gọi tên tôi rõ ràng, rồi tiếng bố tôi ồm ồm, hõi dầu gió xộc vào mũi, cay sè, rồi không gian nhý yên tĩnh trở lại, tôi thiêm thiếp ði, lại chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác có cái j
đó rất sáng đang chiếu vào mắt, khó chịu quá, tôi mở mắt, trời đã sáng rõ từ khi nào rồi, nhìn quanh, đập vào mắt tôi lại là lọ truyền nýớc, hõi tý là truyền nýớc, bực thật, thấy cả ngýời mệt mỏi, ðau nhức, ðầu nặng trĩu , ong ong cả lên, thấy Linh ðang ngồi trên ghế, nó ðang nghịch máy tính, tôi mệt nhọc, chả muốn nhìn quanh nữa, mở mắt nhìn lên trần nhà, mje, ốm rồi cõ ah, dạo này sao yếu thế nhỉ, mới ðêm qua còn tốt mà h đã ốm, cảm giác miệng đắng đắng, cổ họng đau rát, khó chịu, mà tôi không thích nằm nữa, trở mình 1 cái, tôi ngồi dậy, Linh giật mình, nó chạy lại nói : - Dậy rồi ah, cậu bị cảm lạnh đó, mới truyền nước thôi. Tôi nhìn nó, chép cái miệng đắng ngắt, cầm cái đầu kim truyền nước rồi rút ra, tiếng Linh hét lên, làm tôi bật cýời,nó nhìn tôi nhý kiểu sinh vật lạ, rồi nó nói : - mát ðầu ah, sao tự nhiên rút ra, chảy máu rồi kìa.
Tôi rút kim ra, ném vào thùng rác, buộc đầu dây lại, ấn lên vết máu, tôi cýời : - dào, từ bé tớ ðã quen cái này lắm rồi, tớ cứ ốm cái là lại đè ra truyền nýớc, khó chịu lắm, cậu ðến từ khi nào thế. Nó chăm chăm nhìn tay tôi, nó bảo : - thì sáng nay không thấy cậu đón, gọi ĐT thì không đc, tưởng dám cho tớ leo cây chứ, tớ phi xe đến nhà cậu, mẹ cậu nói cậu bị cảm lạnh, đang nằm trên nhà, tớ lên đây xem sao, rồi mẹ cậu nhờ tớ ở đây trông cậu đó, hì hì.
Có thế mà cũng làm quáng lên, Linh lại nói tiếp :- này, đói chưa, ăn sáng đi, mẹ cậu mua cháo để dưới nhà đó. Tôi làu bàu :- lại cháo ah, ghét cháo lắm, cứ ốm là bắt ăn cháo. Nó xịu mặt xuống, nó bảo : - Cháo hạt sen với gà đó, mẹ cậu đi tận đâu mới mua đc đó, với lại ng ta chưa ăn sáng nè, đói muốn xỉu luôn đó.
Tự nhiên nhìn nó, tôi buồn cýời quá, hóa ra là ðói nên nhắc tôi ãn sáng ðây mà, tôi ừm 1 cái, vốn tính xuống nhà ãn, nhýng nghĩ thế nào tôi bảo : - vậy cậu xuống hâm nóng rồi mang 2 cái bát lên ðây ãn luôn nhé. Tôi cứ nghĩ nó sẽ dựng ngýợc lên,rồi kiểu j tôi chả phải xuống nhà ãn với nó, ai dè nó gật ðầu, ngoan ngoãn đi xuống nhà, tôi có chút không quen, chả lẽ tôi ốm nên dễ sai bảo nó thế sao, cýời 1 cái rất là ðểu, ðứng dậy výõn vai, chờ “hầu gái” lên phục vụ, cả ngýời vẫn thấy ðau nhức, nhýng mà thấy ðỡ ðỡ hõn rồi, ði ði mấy vòng cho tỉnh táo, ngó ngó cái màn hình máy tính xem nó đang đọc cái j, á à, tôi ngó kỹ mấy cái tab trên thanh firefox, toàn thấy là tình yêu tuổi trẻ với mấy kiểu tâm lý tuổi teen, đúng là bọn con gái có khác, toàn thích tìm hiểu trýớc chuyện tình cảm, đọc cho lắm vào rồi lúc thành ngýời trong cuộc có nhớ cái j ðâu, toàn cý sử nhý là mát ðầu vậy, chả bù cho tụi con trai, thik tìm hiểu mấy cái thực tế hõn nhiều, nhý là lúc lâm trận nên thế nào, tâm lý nàng lúc lâm trận …. tóm lại là toàn lúc lâm trận , còn vấn đề tình cảm thì cứ đến đây hay đến đó, đọc trước làm cái quái j cho nặng đầu.
Nghe thấy tiếng býớc chân, chắc nó ðang lên, tôi giả vờ lên giýờng ngồi, tỏ ra uể oải lắm, nó lãm lãm ði lên, bê cái khay trắng, ở trên là 1 cái cập ***g nhôm, 2 cái bát và 2 cái thìa với lọ gia vị. xem ra nó rất chu đáo, không quên cái j cả, tay còn kẹp thêm cả cái khăn nữa chứ, nhìn dáng vẻ nó tận tâm thế tôi thấy vui vui, nó khom ngýời, ðặt cái khay xuống, ðýa cánh tay lên lau mồ hôi, h tôi mới ðể ý, chắc no loay hoay dýới bếp nên nóng, trán nó lầm tấm mồ hôi, thấy mà thýõng thýõng ^^.
Linh quay sang nhìn tôi cýời mỉm : - ðợi có lâu không, tớ cố làm nhanh ðể mang cho cậu ðó . Rôi nó ðýa cái khãn cho tôi, kêu tôi lau mặt, dáng vẻ rất chi là ðáng yêu, luôn luôn mỉm cýời với tôi, “chà chà”, tôi thầm nghĩ “ tự nhiên hôm nay cho leo cây mà ðáng yêu dễ sợ luôn, lại rất ngoan nữa chứ, yêu quá cõ” nhìn cái lýng của nó loay hoay sắp xếp, nó ðang mặc ðồ thể dục, cái áo trắng lấm tấm mồ hôi, mái tóc buộc cao ðang ðung ðýa, ðôi chân dài trắng trẻo, cái quần ðùi ngắn ngũn không che ðc cặp ðùi trắng nõn, Tôi ngó ngó xem nó đang làm cái j, thấy nó đang cận thận múc 2 bát cháo, đang tỏ ra rất là khoái chí khi nhìn bát cháo, tự nhiên tôi thấy muốn trêu nó, nó ngoan quá tôi thấy ko quen, tôi uể oải kêu : - mệt quá Linh õi,nhức khắp cả ngýời này, không nhấc tay lên ðc.
Linh quay lại nhìn tôi, tay cầm bát cháo, bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, chắc chắn là cô nàng đã cố ý hâm nóng lại cho tôi, Linh đặt bát cháo xuống cạnh tôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chán tôi, khẽ áp lên, môt cảm giác mềm mại, mát lạnh của da thịt con gái, rồi Linh nhìn tôi, khẽ cầm cái khăn mặt, gấp đôi lại, rồi dịu dàng lau mặt cho tôi, chiếc khăn mang theo hơi nước khẽ áp lên mặt, tôi há hốc mồm, tôi không thể tin đc, quá là ngạc nhiên, Linh của tôi đây sao, Linh mà tôi quen đây sao, đôi mắt em nhìn tôi, cận thận di chuyển chiếc khăn khắp mặt tôi, đôi mắt em không còn vẻ tinh nghịch nữa, mà là 1 vẻ quan tâm, trìu mến, chăm sóc nhìn tôi. Khẽ ngậm miệng lại, chép chép, cổ họng hõi tê khi nuốt nýớc bọt, chớp chớp mắt xem có ðúng là ðã tỉnh hẳn chýa hay là ðang ngủ mê.
Linh khẽ quay ngýời, rắc lọ ớt bột lên bát cháo cho tôi, em biết tôi thik ãn ớt bột với cháo, ðặt cái thìa lên trên bát, nhẹ nhàng bảo tôi ăn lẹ lên cho ra mồ hôi, rôi quay ngýời múc bát khác, tôi ngó ngó, ngán ngẩm nhìn bát cháo, thôi, đành phải ăn vậy, lại ngó sang thấy Linh đang lăm lăm cầm thìa , chắc định chạy ra bàn máy tính, tôi bảo : - mệt muốn chết này, không nhấc đc tay sao mà xúc cháo ăn đc chứ.
Linh xoay ngýời nói : - không ãn ðc cũng cố mà ãn ði chứ, con trai j mà yếu vậy. Tôi nhìn nó : - Linh này, Linh õi, Linh ngoan, ra ðút cho tớ ãn với, tớ mệt muốn chết này. Nó giõ cái tay cầm thìa lên kiểu đe dọa, chăm chăm nhìn tôi, môi mím lại, nó bảo : - cái gì, nằm mõ ah, ðừng có hòng ngýời ta ðút cho, ãn nhanh nhanh lên, ngýời gì mà nhý con gái thế.
Hjc, cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra, chắc là lúc nãy mình hoa mắt nhìn nhầm,giờ nó mà chịu đút cho mình, mình lại týởng ðã cýới nó làm vợ rồi chứ, cầm bát cháo nóng, uể oái cầm cái thìa, tôi rất là ghét ăn cháo, chỉ thỉnh thoảng lắm mới ăn cháo gà mà thôi, ấy thế mà Linh cũng biết rằng tôi ăn cháo là phải có ớt bột, cầm bát cháo lýợn lờ khắp phòng , ngó ngó xem nó vừa ăn vừa lướt nét, thấy nó chỉ thổi phù phù mấy cái rồi ăn luôn, trông rất cho là ngon lành, sao mình ăn thấy vừa nóng, nhạt toẹt lại chả có j ngon nhỉ, mũi tịt nên cũng chả ngửi thấy mùi j hết,chán quá, có nó ở ngay bên cạnh mà cứ chăm chăm cái máy tính, tôi lại gần nó bảo :- Linh, mẹ tớ bảo cậu trông tớ chứ không phải là lýớt Net.
Nó chả thèm nhìn tôi, nó nói : - thì cậu chẳng đang đi đi lại lại đấy thôi. " – Linh, cháo mẹ tớ mua cho tớ ăn mà, sao cậu lại cũng ăn luôn thế. " – Đứng có mà nói linh tinh, bác nói mua cho cả tớ, còn nhiều lắm mà.
" – Linh, rớt cả ra bàn phím rồi kia, lau đi " _ Làm gì có, đừng có nói vớ vẩn " _ Cậu không thấy là cậu đang rất vô ý ah. " – Vốn thế mà, h mới biết ah
Gớm, nói thế mà vẫn không lôi đc nó ra khỏi màn hình máy tính, chả quan tâm j mình cả, tôi hậm hực, lâu rồi không trêu nó.
" - Ê, bỏ cái chân xuống ghê cái coi nào
" - Ê kìa, đó đó, rớt tý cháo ra bàn kìa, đó đó, lau đi…. " - trời õi, cái tay, mới dính tý cháo lại cầm con chuột kìa.
" - này này, đừng có nhìn tớ vậy, đang yếu tim, ngất ra đó thì làm sao.
" - kìa, tý cháo dính lên mép kìa, đó đó, sang trái, đó, trời ơi, …Á ôi….đang ốm đó, đánh đau quá vậy. " – thôi thôi, tớ chạy mà làm đổ cháo là cậu dọn đó nha. Tôi cýời hì hì, ngồi bệt xuống giýờng, Linh ðứng chằm chằm nhìn tôi, đang thở hồng hộc, tay nó vẫn đang cầm cái thìa, nãy tôi mà không nhanh chân, chắc ăn mấy cái thìa vô đầu quá, nhìn nó mà buồn cýời, tôi xúc lẹ mấy miếng cháo vào miệng, ãn nhanh không nó lại lùa thì khốn, Linh tức lắm, thấy tôi cứ đá đểu chuyện nó ăn uống, nó chả thèm nhìn tôi nữa, hậm hực ném cái thìa vào cái bát cháo đã hết từ khi nào, chắc nó đói thật, ăn tý là hết bát cháo rồi.
Nó ngồi xuống ghế thở hổn hển, bờ ngực cao nhấp nhô theo tiếng thở, lấm tấm mồ hôi, có vẻ nhý là ðang rất ấm ức, tôi càng nhìn lại càng khoái trá, tôi bảo : - Thôi ăn nốt đi cho gà nó đi nguyên con. Rồi tôi cýời cýời xúc thêm thìa cháo cho vào miệng, nhìn đều nó, nó liếc mắt nhìn tôi, nó bảo :- chả thèm ăn nữa, cái đồ xấu bụng, mất cả buổi sáng rồi bị thế này đây. Tôi lại càng buồn cýời, ðể im ði ai ng ta trêu, ng ta bệnh ðang chán mà cứ dán mắt vào cái màn hình máy tính, tôi vừa ăn vừa nói ngụ ý là muốn cho nó nghe thấy : - trời õi, cháo ở ðâu mà ngon ghê ta, thế mà có ngýời lại còn chê. Tôi liếc liếc nhìn nó, thấy nó không phản ứng j, tôi khoái lắm, lại tiếp : - Thôi, dở mồm thì ăn luôn đi, cứ làm khách hoài.
Liếc nó lần nữa rồi cýời ðều, lần này thì bị nó bắt gặp, tôi cúi đầu xuống vẻ ăn năn, tự nhiên thấy nó đứng lên, tôi ngýớc lên nhìn, bỏ mẹ, nó tức thật rồi, nó lýờm tôi, môi cong lên, nó hậm hực nói : - Tớ về ðây, cậu ở ðây mà ãn nốt cháo, không thèm nữa. Rồi ði thằng ra cửa, mặt cúi gầm ði xuống nhà, tôi ngẩn cả ngýời, õ chết rồi, hõi quá rồi, tôi vội bỏ bát cháo chạy xuống, tôi túm lấy tay nó kéo lại, tôi nhìn nó, tôi nói : - Õ giận thật ðấy ah, tớ ðùa chút thôi mà. " – Đùa cái j mà đùa, không thèm nữa, tớ về nhà cho sýớng, ðỡ phải ở ðây nghe cậu nói này nói nọ. Linh vùng vằng rút tay ra, nhýng tôi nắm chặt hõn, tay kia cầm luôn tay còn lại của nó, không cho dãy nữa, tôi nhìn nó tôi bảo : - Tớ đang ốm chưa khỏi, bố mẹ chưa về, nhỡ có bị làm sao thì biết thế nào.
Nó lýờm tôi, bĩu môi : - thôi ði, cậu có làm sao ðâu, chỉ có tớ ở ðây thêm là sẽ thành ngýời ốm thôi.
Tôi giả vờ rất nghiêm trọng, nắm tay nó dí lên chán, lên má mình, tôi nói : - này, này, đó , thấy chưa, vẫn đang nóng hầm hập đây này, tớ chýa khỏi mà.Thật ra là do mới chạy nên ngýời nóng toát mồ hôi mà thôi,do tôi ốm nên chắc mẹ tắt máy lạnh, chỉ bật cái quạt cho thoáng, Thấy nó ngần ngừ không nói j, tôi mỉm cýời ðắc thắng ðến 8 phần, tôi cýời hì hì nói :- thôi nào, ở lại thêm với tớ đi, tớ đang ốm, chán lắm, cám ơn cậu sáng nay đã đến, rồi còn chõi ðùa với tớ nữa, ấy, ðừng nhìn kiểu thế, tớ sợ lắm, tớ nói thật đó, h tớ thấy đỡ nhiều rồi, lúc mới dậy thật sự là rất mệt, nhýng có cậu tớ cảm thấy thoải mái hõn nhiều, h cậu về, mình tớ biết làm thế nào, đi mà, đừng về mà , đc không.
Tôi cầm tay nó lúc lắc, tỏ vẻ rất đáng thương, nó lườm tôi : - không đc trêu tớ nữa đâu đó. "- Uhm, đc rồi, đi lên đây, tớ biết cậu vẫn đang đói, tớ múc nốt cháo cho mà ăn- tôi cười hì hì, thế là xong, kéo tay nó lên phòng, Linh ngoan ngoãn đi theo tôi, không nói năng j cả.
Tôi kéo Linh ngồi xuống ghế, tủm tỉm cýời, múc thêm cho Linh bát cháo, tôi biết chắc sáng nay dậy sớm, lại chýa ãn j ðến tận bây h nên ðói là phải, ấy thế mà còn ra vẻ lắm, tôi dỗ mãi mới chịu ăn, chẳng qua là tôi thýõng con gà thôi, muốn cho nó ðc yên nghỉ nguyên hình hài 1 chút, Linh khen chýa bao h ðc ãn cháo ngon nhý thế, tý về phải hỏi xem mẹ tôi mua cháo ở đâu để sau nó cũng qua đó mua, tôi chỉ cười không nói j cả, gớm, lúc đói thì mầm đá cũng ngon hết, nhìn em ăn mà tôi thấy vui vui, tôi muốn nói cám õn em ðã ở bên chăm sóc tôi, tuy chỉ là 1 chút nhýng tôi cũng hiểu ðc tấm lòng em nhý thế nào, nhýng dýờng nhý nói thế thì khách sáo quá, cố ăn cho xong, tôi mom mem lại gần, tôi bảo : - này, ở nhà tớ có 1 quy định đó là ai ăn sau cùng ngýời ðó rửa bát, tớ ãn xong rồi ðó, hì hì. Tôi nhìn nó cýời rất chi là ðểu, Linh cong môi lên, bật luôn : - Còn lâu á, nãy tớ xuống hâm nóng rồi bê lên đây còn j.
" – Thôi, cứ ăn đi, để thằng ốm này rửa bát cho vậy - Tôi lẩm bẩm, nó ngớ ngýời rồi nhìn tôi nghi hoặc, rồi cũng gật đầu nói : - thôi đc rồi, lần này thôi đó. Tôi cố bịt mồm để khỏi cười phá lên, chứ lộ ra là chết ah nha, thấy nó không nói thêm j nữa, tôi biết thế là xong rồi, uể oải ngồi bên cạnh Linh, ngó ngó xem nó đọc cái j, mũi tịt nên tôi chả ngửi đc gì mặt dù đã ghé sát bên tóc nó, đc 1 lát thì Linh đưa tôi 2 viên thuốc, nói là mẹ tôi dặn ăn xong thì kêu tôi uống rồi nó bê khay đồ ăn xuống, tôi nhìn theo dáng ngýời nó, tôi nói với theo : - mang theo 2 lon bò húc lên luôn nhé, Tiếng nó ở dýới vọng lên : - Biết rồi. Nó ngoan thiệt ðó, tự nhiên thấy yêu quá cõ, bảo gì cũng nghe hết, cũng may hôm nay có Linh sang, đỡ phải đi đi lại lại, ngồi vào máy tính, nghich nghich đc 1 lát thấy Linh đi lên, tay cầm 1 lon bò huc, tay kia cầm cốc nýớc lọc có ðá, Nó ðýa lon bò húc cho tôi, tôi cầm thấy không phải lon nýớc lạnh, mặt ỉu xìu, tôi hỏi : - sao không mang lon nýớc lạnh cho mình, mà cậu không thik uống nýớc ngọt ah. Nó nhìn tôi bảo : - thôi đi, ốm mà còn đòi uống nýớc lạnh, uống thế thôi, tớ không thik bò húc, uống nýớc lọc là ðc rồi, tránh ra cho tớ ngồi máy cái coi nào.
Tôi bật lon nýớc, tôi bảo : - Ngồi cả sáng chýa chán ah, ðể tớ ngồi, ra kia ðọc báo ði, cậu ngồi từ sáng rồi ðó, khéo mà lại cận ðó. Nó nhùng nhằng 1 chập không ðc nên cũng ðành bó tay, lýợn lờ nghịch ngợm ðồ trong phòng tôi 1 xíu rồi, cầm sấp báo, nằm lăn ra giường đọc. Tôi ngồi máy đc tý đã thấy ong hết cả đầu, mỏi hết mắt, quay sang nhìn nó, thấy nó đang nầm sấp xuống, chống cằm đọc báo, đôi chân dài trắng trẻo đang duỗi thẳng về phía tôi, đung đưa, nghoe ngẩy, co lên duỗi xuống, cái mông cong lên, cái đầu lúc la lúc lắc đọc báo, 1 ý nghĩ đen tối lóe trong đầu, không biết là….. ài chà chà, tội lỗi quá, tội lội quá, tôi nheo nheo mắt cố nhìn vào ống quần đùi, xem xem không biết bên trong màu j ta, há ha, cố nheo nheo nhìn mà khó quá, ống quần bó sát đùi nên chả thấy cái j bên trong cả, đến nản, tôi chép miệng, chả muốn nhìn nữa, nhìn nó đang nằm trên giýờng mình mà cứ phõi phới thế này, 1 là mình đang ốm dở, 2 là hôm qua mới đc ôm hôn chị xong, không thì sợ rằng là …. Thôi không nghĩ nữa, lại dại dột thì khốn há há, mà cái kiểu thật thật giả giả của bọn con gái rất khó lýờng ah nha, nhìn thì coi bộ nhý thả mồi câu nhýng mà chúa mới biết tụi nó nghĩ cái j.
Tôi výõn vai mấy cái , rồi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải ðứng dậy, lýợm lờ khắp phòng, Linh nhìn tôi, nó bảo : - Đừng đi đi lại lại nữa, nhìn cậu tớ chóng cả mặt, ra đây ngồi cái đi. Rồi chỉ chỉ lên giýờng, bên cạnh nó, tôi lững thững ði lại gần rồi ngồi xuống, nhìn cặp đùi trắng mõn mởn hay trýớc mắt mà tự nhiên thấy nóng hết cả ngýời, nó thì nhý chả ðể ý j cả, cứ chống cằm đọc báo, tôi ngả lưng xuống giường, khẽ quay sang nhìn linh, đôi mắt đang khá là chăm chú, cái miệng cong cong, ngực bị đè giýờng, phình sang 2 bên, nhô lên hẳn 1 cục trýớc ngực áo, trắng nõn, mà lại còn mặc áo thun cổ rộng nữa chứ, khó khăn lắm mới kiềm chế đc, đành quay mặt đi chỗ khác, không giám nhìn lâu, nhýng mà ý chí cứ bị thôi thúc, thỉnh thoảng liếc qua hoài thôi, rồi cũng phải có tý đụng chạm, không mình phát hỏa mà sốt mất, tôi mon men, chạm lên bờ vai trần của nó, lân la hỏi chuyện : - ê này, tớ bảo, vụ đi biển thế nào rồi. Rôi khẽ nắn nắn vai nó 1 cái, nó vẫn đọc báo, kệ cho tôi để tay lên cánh vai trần, nó bảo : - oke, xong hết cả rồi, tớ cũng đã định ngày và đã bàn bạc xong xuôi. Mặt tôi nghệt ra, bàn bạc xong xuôi á, sao chýa có nói j với tôi cả mà ðã nói xong là sao ta, tôi hỏi : - sao chả thấy nói j với tớ cả, thế hôm nào thì đi vậy .
Tự nhiên nó gấp tờ báo, xoay ngýời nhìn tôi, tay tôi vô thức trýợt nhẹ lên lớp áo ngực nhô cao, tôi giật nảy cả mình, vội thu tay lại, nó cũng thấy vậy, nhýng lại chả phản ứng j, nó nhìn tôi nói : - Trýớc khi ði tớ báo trýớc cho cậu 1 ngày ðể chuẩn bị là ðc chứ j, còn đi ngày nào không cần phải biết bây h. Tôi thầm nghĩ, quái lạ, lẽ ra định đc ngày thì nó phải khoe ngay mới tôi mới phải chứ, ngẫm nghĩ 1 chút tôi mới nhận ra, á à, sắp đến sinh nhật cô nàng, chắc không muốn nói để xem mình nhớ không đây mà, cũng ranh phết. Rồi thấy nó lại nhìn tôi, tự nhiên mỉm cýời, vẻ thần bí, nó ghé sát tôi, nó hỏi : - ê này, mẫu ngýời con gái cậu thích là nhý thế nào. Tôi nhìn nó, đoán xem nó đang dở trò j đây, tôi ấp úng : - ah… thì… cùng không có j, chỉ cần dịu dàng, đáng yêu,hài hýớc, hỏi phải nói, gọi phải nghe, biết nấu ãn, biết chiều chống, giỏi nuôi con. Ðang nói dở thì nó quay ngoắt mặt đi, nó bĩu môi : - Người thì xấu tính mà đòi hỏi lắm thế, h còn lâu mí có ngýời nhý thế mà tìm nhá.
Tôi cýời khẩy, cũng chả biết nói j, tìm đc hay không thì không biết, những rõ ràng nó hỏi kiểu ngýời tôi thích kia mà, mà ðã là thích thì tội j không nói hết, thích chứ chýa chắc j ðã phải là mục tiêu đâu, Bàn tay Linh nhẹ nhàng áp lên chán tôi, rồi nói :- uhm, cậu hết nóng rồi đó, sáng nay chán cậu nóng lắm đó, tay thì lạnh ngắt, thôi tớ phải về đây, không tý mẹ tớ lại gọi đt kêu về.
Tôi bảo : - thôi, ở đây ăn cơm luôn, nắng lăm, về làm j.
Linh ngồi dậy, nó bảo : - thôi, tớ phải về nấu cõm nữa chứ, xuống mở cổng cho tớ ði. Tôi nhìn nó, nói : - này , tớ bảo, không phải là về nhà tập nấu ăn đấy chứ. Linh mỉm cýời, ðập vào ngýời tôi 1 cái, nói : - còn lâu, đừng có mà nằm mõ, với lại tớ biết nâu ãn từ lâu rồi. Linh khẽ mỉm cýời quay ngýời ði xuống nhà, tôi lững thững ðứng dậy từ từ ði xuống nhà mở cổng.
Nằm vật xuống giýờng, ðầu óc h cũng ðã tỉnh táo hõn, cả ngýời ðỡ mệt hỏi, trýa hôm ðó mẹ về nấu cõm tử tế cho tôi ãn, rôi bắt tôi uống thuốc, mãi gần 2h mẹ mới lên cõ quan, tôi chả có việc j làm cả, trong ngýời mệt mệt, ðánh 1 giấc tới tận chiều muộn,mẹ tôi trở về sớm hõn mọi ngày, việc ðầu tiên chính là lên phòng dục tôi dậy, không cho tôi ngủ nữa rồi kiểm tra tình hình sức khỏe,tôi ngồi dây rồi mới uể oải đi ra ban công hóng mát ,cuối chiều rồi, đứng trên tầng 3 đã có tý gió vi vu thổi, cảm thấy thoải mái quá, giýờng nhý tôi ðã gần khỏi hẳn rồi, đang miên man suy nghĩ linh tinh thì thấy cái bóng thân thýõng, ðáng yêu ở phía dýới ðang phi xe về nhà, thấy chị tự nhiên tôi thấy vui vui trở lại, rồi ðc 1 lát thấy chị ði ra khỏi nhà, rồi hình nhý ðến nhà tôi thì phải, đúng thật, đang đi vào nhà tôi rồi, tôi vội chạy nhanh xuống phòng, lấy cái máy sấy tóc bật hết công xuất thổi mạnh vào mặt cho nóng bừng lên, rồi nhẹ nhàng lên giýờng nằm, lắng nghe tiếng býớc chân từ cầu thang vọng lên, tôi mỉm cýời ðón chờ màn kịch sắp diển ra.
Tiếng b
ýớc chân càng lúc càng rõ, tôi tủm tỉm cýời, rồi già vờ lim dim ðôi mắt, 1 bàn tay mềm mại khẽ áp lên trên trán, rồi trýợt xuống khắp lên mặt, tiếng thở nhẹ nhàng, man mát ngay bên cạnh, rồi tự nhiên bàn tay ðó xoa xoa lên tóc tôi, khẽ nắm nắm lấy, rồi tự nhiên béo lên má tôi, tôi ðau quá, mở mắt, kéo bàn tay ðáng sợ kia ra, ðập vào mắt tôi là chị, chị ðang cýời rất là týõi, hàng tóc rũ xuống tôn thêm vẻ dịu dàng ðáng yêu, ðôi mắt long lanh nghịch ngợm nhìn tôi, chị nói : - Hứ, dám định lừa chị à, dậy đi, đừng có mà nằm ýờn trên giýờng nhý thế nữa.
Tôi ỉu xìu, xoa xoa cái má đang chuẩn bị đỏ ửng lên, tôi làu bào : - chị không biết thýõng ngýời ốm j cả, không thấy chán em nóng bừng lên à. Chị nhìn tôi, bĩu môi nói : - thôi đi, ban đầu sờ chán em, chị cũng tưởng là thật, nhýng tự nhiên thấy tóc dựng lên, sờ lại nóng nóng, chị biết ngay là em lừa chị, chắc là lấy máy sấy tóc ra nghịch chứ gì, hi hi, đừng hòng qua mắt đc chị nhá, mẹ em nói là em ốm từ sáng, nhýng theo chị thấy chắc h ðã khỏe lên nhiều rồi đúng không
Thế là hết, đang định tính làm nũng chị 1 phen ai dè, chán quá,tôi cố đánh bài cùn : - khỏe đâu mà khỏe, nằm nhiều nên thế thôi, em mệt muốn chết nè. Chị cýời rồi túm lấy tay tôi,vốn ðịnh kéo tôi ra khỏi giýờng,bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay chị, nỗi niềm yêu thýõng dâng trào trong tôi, tôi kéo chị trở lại, chị ngã vào lòng tôi, nỗi nhớ chị da diết, 1 ngày mà cảm giác thật là lâu, ôm thân hình bé nhỏ của chị, lòng tôi nhý bình yên trở lại, chị hõi cựa quậy 1 tý rồi để im cho tôi ôm, tiếng chị thỏ thẻ : - đc chưa nào, mẹ em đang ở dưới nhà đó.
Tôi cýời cýời, siết chặt vòng tay nhý muổn cảm nhận hết ðc thân hình ngýời con gái mềm mại, dịu dàng, tôi nói nhỏ : - không sao ðâu, có j mẹ nhìn thấy , em bảo là tự nhiên em cảm lạnh đột ngột, nên phải ôm chị để sưởi ấm, thế là đc rồi.
Tiếng chị cýời khúc khích, chị cựa quậy, xoay ngýời lại nhìn tôi, cốc yêu 1 cái lên cái chán của tôi, chị bĩu môi : - này thì cảm lạnh này, dậy, dậy ngay, muốn chị lây ốm của em ah. Tôi không nghe, lại càng ôm chặt bờ eo nhỏ nhắn của chị, 2 bàn tay chị khẽ béo má tôi, nói nửa đùa nửa thật : - Dậy đi, nói hoài không nghe, sao hý quá vậy, buông chị ra.
Rồi cứ thế day day 2 bên má, tôi cýời cýời, ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu đang gần ngay trước mắt,hơi thở nhè nhẹ nhý thoang thoảng lên mặt, tôi gục ðầu lên vai chị, tham lam hít thở mùi thõm, mùi thõm trên ngýời chị, rất thõm, rất quyến rũ,rồi tôi không kìm chế đc nữa, khẽ áp đôi môi lên bờ môi chị đang léo nhéo bên tai kia, đôi môi kia khẽ ú ớ rồi cũng để yên, chầm chầm áp nhẹ lên bờ môi tôi, say đắm, cánh tay chị mềm mại quàng qua cổ tôi, mắt chị ngắm nghiền,chúng tôi lại nhý hòa vào nhau, mê ly và say đắm, rồi tự nhiên chị nhý bừng tỉnh, dẫy nảy cả ngýời lên, rồi ðẩy tôi ra, nhảy xuống giýờng, rất nhanh nhý 1 con sóc, dón rén ra cầu thang nhìn xuống,nhìn dáng vẻ nhý vụng trộm của chị, tôi cảm thấy buồn cýời, không biết chị làm j nữa, chị quay ngýời lại, vuốt vuốt ngực thở phào 1 cái, chị lýờm tôi một cái, chị nói : - hết hồn, cái thằng này, liều quá vậy, nhỡ mẹ em lên ðây thấy thì chị biết làm thế nào đây.
Tôi mỉm cýời, thì ra chị dón rén ra cầu thang là vì thế, rồi không kiềm đc nữa, tôi cười to khoái trá, chị cũng nhìn tôi rồi cũng mỉm cýời, chạy vào ðè tay tôi, vai tôi, eo tôi mà véo liên hồi, tiếng cýời của tôi, tiếng cýời của chị, sao bình thýờng mà h ðây với tôi, sao ðáng yêu, nhẹ nhàng ðến thế, chị luôn bên tôi mỗi khi tôi cần, vẻ ðáng yêu, những lời nói, nụ cýời của chị làm tôi hạnh phúc. Tiếng mẹ tôi ở dýới vọng lên : - Thủy ở lại chõi với em nó nhé, cô ði chợ chút ðây, có gửi cô mua cái j không ?
Chị giật thót mình, thôi cýời, chị chạy ra cầu thang, chị nói vọng xuống : - vâng, cô cứ ði ði ạ, cháu mua hết ðồ ãn rồi cô ạ.
Tiếng mẹ tôi lại vọng lên : - ừ , đc rồi, cháu bảo em nó xuống giường, nhìn nhà luôn hộ cô với nhé.
" – Vâng, cô đi đi, cháu kêu Sõn xuống h ðây ah. Tiếng kéo cổng rồi tiếng chốt cổng kêu lạch cạch, chị quay sang nói với tôi : - thấy chýa, hút chết ðó, ðó, nghe lời mẹ ði kìa, xuống nhà trông nhà đi kìa, cứ nằm dài trên giýờng vậy, xấu quá ði. Hứ, giám trêu tôi ah, h mẹ tôi đi rồi, tôi là vua ở cái nhà này, cừu lạc vào nhà sói rồi em õi, ðứng ðó mà chỉ trỏ, tôi nhanh nhý sóc, nhảy xuống giýờng, chị nhìn thấy thế, đoán đc tôi muốn ý, kêu lên 1 tiếng rôi co giò chạy, chạy đi đâu, chạy đi đâu, tôi rượt theo chị, căn phòng cũng không to lắm ấy, chị lại đang mặc váy nữa, làm sao mà chạy nhanh đc, sau 1 đợt kêu la om òm thì đã nằm gọn trong vòng tay tôi rồi, tôi ôm chặt chị, tôi bảo : - sao, còn muốn chạy đi đâu nữa thì chạy đi xem nào.
Chị phì cýời, dãy nảy lên : - buông chị ra đi, chị có chuyện muốn nói mà, này này cái tay, đừng có mà nghịch linh tinh.
Tôi nới lỏng vòng tay, tò mò hỏi : - chuyện j muốn nói với em.
Chị gỡ 2 tay tôi ra, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc rối đang bay bay trước mặt, chị vẫn mặc đồ thật là đẹp, cái áo trắng bằng vải lụa mềm mại, cái vái Zip mầu xám bó sát đôi chân dài thon nhỏ, khuôn mặt đáng yêu nhý nghiêm nghị trở lại, chị nhìn tôi, tự nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, 1 cảm giác vô hình j đó làm tôi cảm thấy lo lắng không yên trong lòng, 1 lát sau, chị nói : -Có lẽ chị sẽ đi công tác ở Nha Trang, có thể sẽ đi lâu đó. Tôi nghe mà nhý sét ðánh bên tai, chị ði Nha Trang ðã đành,nhýng sao lại nói ði lâu nữa, tôi lắp bắp, túm lấy bả vai chị, tôi hỏi : - sao lại ði Nha Trang, mà ði bao lâu mà nói là ði lâu. Chị quay mặt đi, khẽ thở dài,đôi mắt như mơ hồ,rồi chị nói tiếp : - Có 1 đợt sát hạch chi nhánh ở dưới đó, cũng không biết là bao lâu nữa, nhýng ngắn nhất là hõn 1 tuần mới xong ðc. Chị ngừng lại, chị nhìn tôi, đôi mắt long lanh thăm dò, đôi môi run rẩy, 1 lát sau, chị khẽ nói : - Thời gian qua, giữa chị và em, tiến triển quá nhanh, nó làm chị cảm thấy bối rối, chị không biết phải làm thế nào cả, nhiều lúc chị cảm thấy áp lực, cảm thấy sợ hãi,lo lắng, nhýng những lúc bên em, chị thấy bình yên, cử chỉ của em, lời nói của em, nhý xua tan mọi thứ,chị chỉ cảm thấy niểm vui, chị nhý quên ði tất cả nhýng khi còn lại một mình, hay ở bên anh Hùng, chị cảm thấy mình đã làm 1 cái j đó rất ghê gớm, chị không biết nữa, chị không biết mình phải làm sao, chị đã đúng hay đã sai, đôi khi chị cảm thấy ghê tởm chính mình, chị có lỗi với bố mẹ, có lỗi với Bi, với chồng chị nhýng mà chị… chị… Tự nhiên tiếng chị nhý nghẹn lại, ðôi môi run rẩy nhý không nói gì thêm đc nữa, tiếng chị thổn thức làm con tim tôi nhý nghẹn lại, cổ họng ðắng ngắt, tôi phải làm sao bây h, nói j bây h, chính h ðây, nghe lời tâm sự của chị, tôi cũng cảm thấy rất bối rối, tôi ðã vô tình đẩy chị vào tình thế này, tình thế khổ sở tiến thoái lýỡng nan này, nhìn thân hình chị khẽ run lên, rồi tiếng nấc nhỏ nhỏ nghẹn ngào, bàn tay chị nhỏ bé khẽ bịt miệng, kìm nén tiếng nấc trong lòng, tôi đứng như trời chồng, tôi phải làm sao đây, mọi khi nhanh miệng lắm mà, sao h đầu óc chả nói đc 1 lời nói nào, bàn tay nhỏ khẽ quệt nýớc mắt lãn dài trên má, chị lại nói tiếp : - chị cần thời gian, chị muốn đi đâu đó, chị sợ áp lực này, chị cần đến 1 nơi nào đó để suy nghĩ về anh Hùng, về em và về cả cu BI nữa, chị cần suy nghĩ chín chắn cho mối quan hệ này, chị không biết là có nên tiếp tục hay là, hay là …...
Tiếng nói đứt quãng, hõi thở dồn dập, chị quay ngýời býớc ði, h thì đầu óc tôi đã trở lại, nhanh nhý cắt, tôi chụp lấy bàn tay chị, kéo chị vào lòng, khẽ ôm thần hình bé nhỏ nhý ðang run rẩy, tiếng thổn thức vãng vẳng bên tai, tiếng con tim nhý siết lại từng nhịp, lòng tôi chua sót, có phải tôi đã phảm sai lầm không, 1 sai lầm vô tình phá tan sự bình yên của gia đình nhỏ bé của chị, nhýng tôi thật lòng yêu chị, tôi muốn đem sự quan tâm, yêu thýõng và lo lắng của tôi bù ðắp cho chị khi mà chị ðã bị bỏ rõi, chị ðã sống 1 cuộc sống nhạt nhẽo, không đc yêu thýõng, chãm sóc từ chính ngýời chồng ham chõi của mình, chẳng lẽ nhý thế là sai lầm sao, không, không phải thế, tôi quyết không hối hận, khẽ nhắm mắt, hít thở mùi thõm thoang thoảng từ mái tóc, lòng quặn đau từng nhịp khi tiếng khóc của chị vẫn thổn thức bên tai, tôi xoa nhẹ lên lýng chị, rồi khẽ ghìm đầu chị vào vai tôi, tôi thì thào:
- Chị đừng khóc nữa đc không, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, em không hề đòi hỏi bất cứ thứ j của chị cả, em chỉ muốn đem lại cho chị niềm vui, sự quan tâm và hạnh phúc thôi, em tình nguyện mãi mãi để mối quan hệ này chỉ là sự lén lút, em không quan tâm, chỉ cần đc bên chị mà thôi, đc yêu thýõng chị và ðc chị quan tâm em, thế là quá ðủ rồi, em sẽ chờ câu trả lời của chị, nhýng mà….. – tiếng nói nhý nghẹn lại, lòng tôi chua sót, khẽ hít 1 hõi thật sâu, tôi nói tiếp – nếu mà chị không muốn tiếp tục nữa, thì với em, những ngày qua mãi mãi sẽ là mảnh ký ức đẹp nhất của cuộc đời em, em sẽ tôn trọng câu trả lời của chị, em sẽ không níu kéo, không làm hỏng mọi thứ của chị, sẽ lặng lẽ ngắm nhìn chị.
Lặng im lắng nghe hõi thở, tiếng ðập của trái tim, tôi cố nén lòng, ngăn làn nýớc mắt, tôi không dám nghĩ ðến viễn cảnh của týõng lai nữa, nó làm tôi sợ hãi, chị im lặng không nói j, vòng tay đã quàng qua lýng tôi, siết chặt từ bao h, tôi khẽ nói tiếp: - Thủy, chị biết không, chị là ngýời con gái ðầu tiên của cuộc ðời em, chị ðã cho em biết thì là là yêu, là nhớ, là buồn, là cô đơn, đem lại cho em vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều kỷ niệm đẹp, tuy chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, nhýng với em, ðó là cả một chặng ðýờng ðẹp, chị h ðây ðã có 1 góc đặc biệt trong trái tim em, mãi mái không thể xóa nhòa đc.
Khẽ đẩy chị ra, nâng chiếc cằm bé nhỏ, đáng yêu, ngắm nhìn khuôn mặt chị thân thýõng, hàng mi cong cong ýớt ðẫm lệ, ðôi mắt trong veo, to tròn ngân ngấn nýớc, bờ má mịn màng, ðang còn výõng vấn hàng lệ, ðôi môi bé nhỏ, run rẩy nhý muốn nói j ðó lại thôi, chị khẽ nhìn tôi âu yếm, bàn tay nhỏ khẽ nâng lên vuốt ve mái tóc tôi, chị khẽ mỉm cýời, 1 nụ cýời mà mang theo vô vàn ðau khổ. Tôi ngắm nhìn chị, cảm nhận bàn tay chị lặng lẽ vuốt má tôi, vuốt ve bờ môi tôi, rồi đột nhiên, chị khẽ rýớn ngýời, 1 bờ môi ngọt ngào pha lẫn nýớc mắt cay ðắng áp lên ðôi môi tôi, nụ hôn cháy bỏng mang theo biết bao tình yêu, cay đắng, sự đấu tranh và lòng tiếc nuối khôn nguôi, tôi ngắm mắt, cố gắng hýởng thụ tình yêu say đắm từ chị, sự đắng cay từ chị, có lẽ, đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của tôi và chị, đôi môi tôi run rẩy, tôi muốn hưởng thụ nó 1 cách trong sáng nhất. Đôi môi đó khẽ rời khỏi môi tôi, tôi khẽ mở mắt, nhìn chị, chị mỉm cýời, ðã thôi khóc, nhìn tôi, tôi mỉm cýời ðáp lại chị, khẽ âu kiếm lau những việt nýớc mắt còn đọng lại trên má, xót xa quá, tôi im lặng, đc 1 lát, tôi hỏi : - thế khi nào chị đi. Chị im lặng, rồi 1 tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên : - Ngày mai. Tôi hõi sững sờ, sao lại phải ði gấp nhý thế chứ, rồi cũng cố chấn tĩnh, dù sao cũng chỉ hõn 1 tuần thôi mà, những nhỡ mà quá ngày ấy, tôi hỏi lại : - vậy chị nhớ phải về trýớc ngày em lên Hn ðó, em không muốn chị biệt tích luôn ðâu ðó.
Chị mỉm cýời, nhìn tôi nói : - đc rồi, chị sẽ về trước khi em nhập học, thế đã đc chưa. Rồi lặng im, chị nói tiếp : - lúc nãy khi nghe em nói thật lòng mình, chị đã cảm thấy không còn hoài nghi j nữa rồi.
Tôi nhìn chị, tôi hỏi : - thế chị hoài nghi cái j về em vậy.
Chị nhìn tôi cýời, khẽ vuốt vuốt mái tóc mai, ðôi môi cong lên khẽ nói : - em không cần biết, hỏi nhiều làm j. Tôi liếc nhìn chị, đôi mắt tuy vẫn buồn nhưng đã thoáng có nét vui vẻ vốn có của nó, tôi hỏi : - thế anh Hùng biết chýa. Chị gật đầu, chị bảo tiếp : - chị về để chuẩn bị hành lý, rồi tối nay sang nhà ông bà ngủ với cu Bi, sáng sớm mai chị đi sớm, đi ô tô với cơ quan luôn. Vậy là khoảng khắc này là những khoảng khắc cuồi cùng trýớc khi tôi biết ðc câu trả lời chính xác của chị sao, cố dằn lòng xuống, tôi kéo tay chị đi thẳng lên tầng 3, chiều muộn rồi, ánh mặt trời vàng nhạt trải dài trên phố, hõi nóng ðã đc thay thế bằng không khí mát mẻ cuối ngày, từng làn gió nhè nhẹ mõn trớn khắp nõi, mát quá, dễ chịu quá, tôi kéo tay chị ðứng gần lan can, trong lòng tôi có bao điều muốn nói nhưng h đây lại chẳng biết nói j, chỉ muốn lặng im đứng bên chị mà thôi, cảm giác niềm hạnh phúc nhỏ nhoi lại có thể là cuối cùng này, cảm giác thật là khó tả trong tôi,khẽ quay sang ngắm nhìn chị,mái tóc đang bay bay theo chiều gió, đôi mắt đang nhìn về phía cuối chân trời, rồi tự nhiên quay đầu nhìn tôi, lặng lẽ mỉm cýời, khẽ tựa ðầu vào vai tôi, gió mang theo mùi hýõng của chị thoang thoảng lýớt qua cánh mũi, dịu dàng, hýng phấn, bàn tay khẽ nắm tay chị, lặng lẽ ngắm nhìn đường phố, cảnh phố lúc hoàng hôn thật là đẹp, khắp nơi toàn là 1 màu vàng nhat, xa xa phía chân trời, những tia nắng cuối cùng cũng đã dần dần chìm vào trong dãy núi.
Tiếng chị thoảng qua trong gió : - thôi, muộn rồi, chị về nhé.
Tôi cúi đầu, không biết nói j cả, khẽ rời bàn tay chị, tôi nói : - ừm, chị về đi, đi công tác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, có j thì hãy gọi ĐT cho em, đc chứ. Chị mỉm cýời, gật ðầu,rồi khẽ sờ lên chán tôi lần nữa, chị nói : - em cũng thế, ðừng có mà ốm nữa ðó, nghe chýa, – rồi nhý nhập ngừng, chị nói tiếp : - không là chị sẽ lo cho em lắm ðó, ngýời tình của chị.
Tôi ngỡ ngàng, trong lòng tràn lên muôn vàn càm xúc, dù đã trải qua biết bao nhiêu truyện, nhýng ðây là lần ðầu tiên chị xác nhận mối quan hệ giữa tôi và chị,chị cầm tay tôi, rồi nói : - nào, xuống nhà thôi, không ðứng ðây trúng gió bây h, ðang ốm dở ðó. Tôi lắc đầu, nói : - em không sao, chị cứ xuống nhà đi, mẹ em không khóa cổng đâu, em muốn đứng đây thêm lát nữa. Chị nhìn tôi rồi gật đầu, buông tay tôi ra, tôi mỉm cười nhìn theo bóng dáng chị dần dần tiến đến cầu thang, chợt có cái j đó lấp lánh dưới cổ chân của chị, tôi nheo mắt, lòng tự nhiên lại dâng lên cảm xúc vui mừng vô hạn, tôi hỏi : - Thủy, chị nói với anh Hùng thế nào về chiếc vòng vậy.
Chị dừng lại, cúi đầu xuống nhìn chiếc vòng, rồi ngẩng đầu lên, cýời tinh nghịch với tôi, ánh nắng hoàng hôn màu vàng chiếu lên khuôn mặt càng tôn thêm vẻ ðẹp của chi, từng ngọn tóc theo gió rối bay bay trýớc khuôn mặt,khẽ dịu dàng vuốt ve mớ tóc, chị nói : - Thì nói theo cách em bảo thôi chứ còn j nữa, chứ chị đâu có nghĩ ra đc cách nào.
Tôi mỉm cýời nhìn chị, sao mà khờ khạo quá, thiếu j cách chứ, tôi nói : - em rất vui vì chị đã đeo nó bên mình, nếu đc hãy đeo nó suốt chuyến đi công tác nhé, nó rất hợp với chị đó. Chị không nói j, lặng lẽ quay đầu bước xuống, rồi từ đâu đó trong gió, tiếng chị ừm như thoảng qua tai, tôi mỉm cười, khẽ thở 1 hơi dài tự nhủ "Biết đeo xích chân thì có thể chạy đc đi đâu đc kia chứ, chị sẽ sớm trở về bên tôi thôi" . Trong lòng thôi cảm thấy thoải mái hõn nhiều, cảm thấy bình yên và tĩnh lặng, tôi sẽ chờ chị trở về, trýớc khi tôi lên HN, tôi muốn nghe câu trả lời của chị, và tôi sẽ nói với chị rằng “ TÔI YÊU CHỊ ”.
Ngằm nhìn thân hình chị bé nhỏ đi trên phố, rồi thân hình đó như quay lại, hướng lên tầng 3 khẽ mỉm cýời, bàn tay bé giõ lên vẫy vẫy với tôi, tiếng chị nhý ðâu ðây, mãi văng vẳng bên tai tôi , h đây, tôi đã là " Ngýời tình của chị "
Tối hôm
đó, tôi như gỡ bỏ đc hết gánh nặng trong lòng, cảm thấy thoải mái hõn hẳn,cũng chả còn cảm thấy mệt mỏi gì, h đây tôi chả còn buồn vì điều j nữa, chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất trong đầu là chờ ngày chị trở về thôi, và mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như xưa, trưa nay do mệt nên ăn vớ ăn vẩn, tối đói quá, đánh 1 lèo 3 bát cõm + thêm nguyên nửa quả dýa hồng, mùa hè mà ðc ãn dýa hồng (có nõi gọi là dýa Mỹ, dýa Vàng ðó, gọi vỏ, dýa màu vàng, giòn và rất thõm , ) bỏ tủ lạnh thì thôi rồi luôn, mẹ tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, trýa nay ãn uống uể oải thế mà tối ãn nhiều thế, mẹ tôi vui lắm, cứ thế bắt tôi ãn thêm, bố tôi chỉ lắc ðầu cýời cýời, mẹ tôi còn dò hỏi xem là tại Linh sang chõi nói gì mà làm tôi vui nhý thế, rồi lại ðoán hay là tại Thủy, tôi chả nói j, chỉ ðáp qua qua. Ãn uống xong xuôi, ðang ngồi xem thời sự với bố, tự nhiên có chuông ÐT của tôi reo, tôi cầm lên nghe, giọng Linh ở bên ðầu dây : - Sao rồi, cậu ðã khỏe lên chýa . Tối nay đang ốm dở, chắc không đi đâu đc, ở nhà cũng chả có ai, hay là kêu Linh sang nữa nhỉ, tôi cýời cýời, rồi giả vờ thều thào trong ðiện thoại : - Tớ không biết nữa..tớ…tớ vẫn thấy mệt lắm… mẹ tớ phải mời bác sĩ… mới về rồi . Giọng Linh bên kia hốt hoảng : - Sao lại nặng lên nhý thế, hồi trýa khỏe lên nhiều rồi mà.
Tôi lại thều thào : - ai biết đc, chắc chiều muộn ra hóng gió nên trúng gió rồi, tớ đang truyền nước nữa nè, tớ.. tớ mệt quá.
" – trời õi, ai lại ốm còn hóng gió làm gì không biết, sao cậu lại ngốc vậy, thế giờ tớ qua nhà cậu nhé.
" – thôi, qua là lây ốm đó, ở nhà đi, tớ ở một mình đc rồi " – không sao mà, tớ qua luôn đây, đừng có mà ngủ đó, nhớ chưa..tút tút . Tôi cười hé hé, thế là chút xíu nữa là có ngýời nói chuyện rồi, ở nhà chả có ai, thật ra kêu nó sang cũng ðc thôi, nhýng mà tối rồi, chả lẽ léo nhéo nãn nỉ nó qua,mà lỡ nó lại nói ði ðây ði ðó, chẳng hóa ra mình ăn quả đắng ah, chơi thế này mới hay này, ha ha, tôi chạy xuống bếp, tôi bảo mẹ : - mẹ này, tý mẹ lên nhà, Linh nó mà đến, mẹ bảo con đang ốm nặng nằm trên giýờng nhé . Mẹ tôi nhìn tôi cýời cýời : - cái thằng này, lại bày trò trêu Linh hả, mẹ thấy Linh nó rất ngoan, sao con cứ bắt nạt nó hoài thế.
Tôi nói : - bắt nạt cái j đâu, con ở nhà buồn quá, nên nói thế để kêu nó sang chõi thôi mà, thế nhé mẹ nhé, nó phi qua bây h ðó, con lên nhà ðây.
Tiếng mẹ tôi cýời rồi cũng gật ðầu, tôi tủm tỉm cýời chạy lên phòng. Chạy là lan can đứng ngóng, y như rằng là hõn 5p sau ðã thấy tiếng xe máy trýớc cửa, rồi tiếng Linh chào bố mẹ tôi, tôi chạy vào phòng, tắt hết điện đi, đứng ngóng, thấy có tiếng bước chân đi lên, có tiếng mẹ tôi ở dýới nói lên : - Linh ah, cháu sách bịch gì mà to thế, cho cô xem là cái j nào .
Tiếng Linh cýời, nó bảo : - bí mật cô ạ, cháu lên tầng ði, hi hi. Tiếng býớc chân rõ thêm, nó gần lên phòng rồi, tôi nép ở sau cửa, thấy bóng nó býớc vào, ðèn tối nên nó hõi rụt rè, nó býớc vào trong rồi gọi nhỏ : - Sõn õi, ngủ rồi ah. Thấy cái bóng nó đang lom khom tìm công tắc, quay lýng lại với tôi , tôi ðóng xầm cửa lại. thấy nó giật thót nguời, tôi chạy lẹ ra, 1 tay bịt mồm nó, tay kia vòng qua bụng, kéo nó vào ngýời, rồi ghé vào tai nó nói : - im mồm , cýớp ðây, ðộng ðậy là chết.
Cả ngýời nó áp sát vào tôi, mùi thõm của dầu gội ðầu, sữa tắm, mùi thõm con cái, tất cả hòa quyện vào nhau thành mùi thõm tuyệt nhất trần gian, ngýời nó thõm thiệt, tôi cứ nghĩ làm vậy thì nó sẽ hét ầm lên, hung hăng chống trả, rồi sẽ có trò vui để xem, ai dè nó đừng im, chả thấy động đậy j cả, hay là sợ quá nên ngất cũng nên, bàn tay tôi đang ấp lên môi nó, từ từ buông ra, khẽ với tay bật điện xem thế nào, lớ ngớ nó giật mình rồi sợ quá đứng tim thì chết, ánh đèn điện sáng lên, soi rọi cả căn phòng, Linh khẽ gỡ bàn tay đang quàng qua bụng nó, quay lại nhìn tôi, tay kia đang sách cái túi màu đen, nó trừng mắt nhìn tôi, rồi "bịch", cái túi rớt xuống , nó hung hăng nhè tay tôi, eo tôi, vai tôi, tóm lại chỗ nào có thịt trên ngýời là nó véo, vừa véo nó vừa nói : - này thì ốm này, cýớp này, hay lắm hả, làm ngýời ta týởng thật chạy vội ðến ðây, này thì ốm này, cho ốm thật luôn.
Tôi dãy nảy lên, nó tức thật nên bấu mạnh tay, cứ nhý kiểu cắn rãng cắn lợi mà bấu ý, làm tôi đau quá, kêu đau thành tiếng, vội phản kháng kịch liệt, mở cửa chạy xuống cầu thang, dụi dụi mấy chỗ bị nó véo, miệng xuýt xoa không ngừng,nhìn nó đầy trách móc, nó đừng ở trên thở hồng hộc, ấm ức nhìn tôi, mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi kêu, nói với lên : - Mấy đứa làm cái j mà ầm ầm thế hả ?
Tôi nói vọng xuống : - không có j đâu mẹ ạ - không có j mà la ầm lên thế là làm sao hả - tiếng mẹ tôi lại vọng lên.
- Ah,- tôi ậm ừ - à,chuột, chuột đó mẹ ah, Linh nó thấy chuột nên nó la làng đó mà.
- chuột, làm sao lại có chuột trên nhà đc chứ hả - tiếng mẹ tôi gần hơn, hình nhý chuẩn bị lên. - có đó cô ah, có con chuột cống mấy chục cân đang ở đây này – rồi nhìn thấy tôi đang cố nhăn mặt cười, nó bĩu môi : - Nhìn cái mặt mà thấy ghét. Rôi đi xuống cầu thang, đi ngang qua tôi, tôi hơi ngợ ngợ, tôi kéo tay Linh lại, tôi nói : - đi đâu vậy. - đi về chứ đi đâu – Linh hơi dừng lại. - Về, đến đây rồi, sao tự nhiên lại về chứ - tôi kéo ngýời nó lại gần thêm. Linh quay ngýời lại nhìn tôi,vẻ mặt ấm ức, nó nói : - Tức nên về, ghét nhất ai cứ có cái kiểu nói vớ nói vẩn, khỏe rồi còn nói ốm nặng.
À, thì ra là vậy, tôi cýời cýời, nói : - thôi ðừng giận, lên phòng đi rồi tớ nói cái này. Đi lên phòng, kéo theo cả linh, nó chả nói năng j, cũng lên theo, con gái là thế, cứ hay thích giả vờ làm nũng, tôi kéo nó lên phòng, đặt nó ngồi xuống ghế, tôi nhìn nó : - thôi đừng làm mặt giận nữa mà, thấy tớ thế này chả lẽ làm cậu thật vọng.
Nó ngẩng lên nhìn tôi, vội thanh minh : - không phải thế, tớ chỉ bực là cậu giả bộ nặng thêm thôi.
- ồ, thế ah, thế bữa nào có ngýời nghĩ ra cách kêu thằng Tuân giả vờ bị tai nạn thế nhỉ - tôi nhìn nó, bộ mặt rất là nghiêm chỉnh.
- nhýng mà, cái ðó khác, cái này khác – nó ấm úng - Khác, khác cái j, thậm chí còn nặng hõn nữa kìa, hứ, ngýời ta chýa hỏi tội là may rồi, lại còn nói j nữa …. Tôi nhìn Linh, nó cúi đầu nhận tội, tôi cười thầm, tôi nói tiếp : - thôi, nói thật là tớ muốn cậu đến nhà chõi với tớ thôi, sao, không thích ðến nhà tớ chõi ah – tôi nhìn nó, thấy nó vẫn cúi đầu, lắc đầu không nói, tôi tủm tỉm : - thế là đc rồi, đã đến rồi lại còn đòi về nữa, không thích ở lại nói chuyện với tớ ah.
Nó lại lắc đầu, tôi cười cười : - thế là đc rồi, ngồi yên đó, tớ xuống lấy nước uống nhé. Linh kéo tay tôi lại, nó chỉ vào cái túi, h tôi mới chú ý, cái túi nó sách đến đang nằm ở gần cửa ra vào, nó bảo : - tớ mang đến đầy đủ cả đó, có cả nước uống đó. Tôi tò mò, đi ra mở, bên trong nào là sữa mút, nào là bổng ngô, mấy chai C2, vài quả cam, tôi tròn mắt, cýời cýời quay lại hỏi nó: - tớ đoán là thứ duy nhất cậu mua trong này chắc chỉ có bổng ngô hả, lại mang từ nhà sang đây chứ j. Linh cười nói : - ừ đó, của nhà trồng đc mà, ăn không hết nên mang cho ai đó giả vờ ốm ăn cho mau mau khỏe mà đi làm cýớp. Tôi cýời hì hì, nhìn cái môi đánh đá cong lên, tôi trêu nó:
- Nghề của chàng mà, cýớp bóc j, trêu cậu cho vui thôi. Linh đong đưa trên ghế, đôi mắt tinh nghịch nhìn tôi móc từng món lỉnh kỉnh trong cái túi nó mang đến, tôi chẹp miệng, không biết là nó có ý j, thăm người ốm mà nào là bỏng ngô với C2 lạnh, sữa mút cũng lạnh, mấy quả cam, ở dýới ðáy túi có mấy quả mận chín nữa, tôi reo lên thích thú, tôi thích ãn mận lắm, mà mẹ tôi cứ sợ nóng nên không cho tôi ãn nhiều, Linh cýời tít mắt, nó bảo ở nhà còn có mấy quá mận mang sang đây hết, nó không biết chọn mận nên không dám mua, sợ tôi chê không ngon,còn khoe là cô nàng ngoài bổng ngô ra còn mua thêm mấy chai C2, cứ nhý là sợ mình quên công lao không bằng. Tôi hỏi:
- này, có ý j đây hả, mua bỏng ngô với C2 lạnh thăm người ốm, có phải muốn đầu độc tớ không hả, hay là muốn tớ ốm nặng thật.
Linh cýời rất là týõi, khuôn mặt ðã hết giận từ khi nào, nãy h cứ lặng lẽ nhìn tôi ăn mận, Linh bảo : - ừ đó, tớ muốn cậu ốm thật nặng vào.
Rôi lại cýời tít mắt, tôi làu bàu : - thế tớ ốm thì cậu chăm cho tớ nhé. - Đc thôi, không vấn đề j, tớ biết cậu cũng thích ăn bổng nên mua qua đây, tính ăn chung luôn với cậu cho vui, C2 thì tất nhiên là để uống rối, uống lạnh mới ngon, cậu ốm đau họng thì để 1 lát cho bớt lạnh rồi uống, nào, mang lại đây cho tớ 1 chai C2 đi. Tôi nhần ngừ, thôi mang cho nó vậy, đưa chai C2, Linh lại chỉ vào cái quạt : - Sõn, quay cái quạt lại chỗ tớ, ðang nóng muốn chết này. "õ giỏi, ðc ðà là lấn tới, chýa j ðã sai khiến mình nhý thật”, tôi quay ra bật quạt, rồi nhìn kỹ lại, thây nó ăn mặc khá chỉnh tề, 1 cái áo phông màu xanh nhạt cộc tay kín đáo, 1 chiếc quần jean dài màu đen, tôi thấy kỳ kỳ, có bữa nào nó đến nhà tôi chõi mà mặc quần áo lại chỉnh tề thế này ðâu, áo không hở vai thì cũng cổ rộng, quần thì toàn là quần ngố hay quần đùi sock, tôi nói ở đây không phải nó ý nói nó show hàng hay j cả, mà ý là đối với tôi, nó khá là thoải mái trong ăn mặc, không thích ý tứ với tôi nữa, toàn là mặc theo ý nó, tôi thấy lạ lạ nên hỏi : - Sao hôm nay lại mặc đồ chỉnh tề vậy, tính đi đâu ah.
Linh đang uống nước, thấy tôi hỏi, nó vội ngừng, khẽ gật đầu : - uh, lẽ ra là tối nay có ngýời rủ ði chõi ðó, nhýng thấy cậu nói ốm nặng thêm nên qua coi thế nào nên lại không ði nữa.
"Có ngýời rủ ði chõi” tôi thấy hõi lạ, tôi hỏi : - ai vậy, trai hay gái. Nó nhìn tôi, đôi mắt tinh nghịch, nó hỏi : - Ai thì hỏi làm gì. Đang định nói tiếp thì tự nhiên có tiếng chuông điện thoại, Linh nhổm người, khẽ móc đt, rồi đi ra ngoài ban công, tôi trật tự cố lắng nghe xem có chuyện j.
- vâng, em đây, sao anh lại dùng số này – tiếng linh nhỏ nhẹ, dịu dàng.
- dạ, em đi thăm bạn ốm, nên không đi đc, em nhắn tin cho anh rồi mà, hì hì, anh không giận em chứ
- rồi, em biết rồi mà…… anh cũng thế nhé.
Rồi nhý có gì đó, tiếng Linh cười dòn tan, nhý kiểu rất là vui, rồi lại tiếp : - không đc đâu, chắc em về muộn…. không, bạn thân của em mà, ừm, hẹn anh hôm khác nhé, em xin lỗi, dạ… vâng….em cúp máy nhé, bye bye anh.
Từng âm thanh một tôi đều nghe rõ, rất là dịu dàng và thân mật, nhý một Linh hoàn toàn khác, tôi tự nhiên cảm thấy ngờ ngợ, thấy hõi không quen và 1 chút j ðó hõi hõi ghen tỵ, trýớc nay tôi lại cứ nghĩ ðối với Linh, tôi là ðứa con trai có tầm ảnh hýởng lớn nhất, vì tôi có nghe Linh kể về mấy anh muốn kýa cẩm nó, nhýng nó nói ðều không thích cả, và với lại có chuyện j buồn , hay vui, nó thýờng tâm sự với tôi mà, sao tự nhiên mọc ra 1 cái “anh” gì đó lạ hoắc thế này. Linh býớc vào nhìn tôi cýời, tôi hỏi : - ủa, có anh nào gọi dt ah. Linh nhìn tôi nói : - uh, anh Hiếu đó, cậu có biết không, cái anh mà học trên mình 1 khóa, là ngýời hay làm MC cho trýờng mỗi khi cắm trại hay vãn nghệ ðó. Tôi thì tôi quan tâm quái j 3 cái trò văn nghệ hay cắm trại, hôm nào văn nghệ là tôi thýờng ngồi cuối cùng ðể nói chuyện cho dễ, ngồi xa nên nào thấy rõ mặt, cắm trại thì toàn trốn đi phá linh tinh, nào có biết MC là thằng nào, nên cố nhớ cũng chả ra, tôi hỏi : - Hiếu MC ah, uh, lão đó, thì sao, sao cậu lại biết hắn vậy.
Linh tủm tỉm cýời rất là týõi, nhìn tôi nói : - ah, nhà anh ấy ngay gần nhà mình, thế mà từ đầu mình không biết, mãi đến khi anh ấy chuyển chỗ trọ gần chỗ tớ, tớ mới biết, công nhận anh ấy đẹp trai thật đó, nói lại có duyên nữa, mấy chị cùng chỗ trọ tớ toàn nói là ghen với tớ đấy, hi hi "anh ấy" ,"anh ấy" nghe ngọt thế không biết, lại còn ghen cái j với Linh nữa, tôi hỏi : - Ghen, ghen cái j với cậu.
- Thì chả là anh ấy chuyển đến chỗ tớ,cùng mới đc mấy tháng thôi, 2 anh em cùng quê cùng trýờng nên gặp nhau cũng vui, anh ấy hay sang phòng mình chõi, còn giỏi máy tính nữa, lần nào cái lap của tớ mà bị làm sao, anh ấy sửa đc hết, không có mà trýớc h ốm tiền sửa máy rồi – Linh vừa kể vừa cýời cýời. Tôi lại hỏi tiếp : - Chỉ có vậy thôi ah, còn j nữa không
- thì tất nhiên là cũng có, đôi khi anh ấy rủ tớ đi chơi, đi xem phim với đi ăn nữa, bận thì tớ từ chối, còn rảnh thì tớ cũng đi, mà anh ấy hài lắm ý, nói chuyện buồn cýời lắm - càng nói Linh càng lộ ra vẻ thích thú, nghe những lời kể của Linh, tôi từ từ týởng týợng ra cảnh 2 ngýời ở bên nhau, cýời cýời nói nói thân mật, tôi cảm thấy ngực hõi tức tức, một cảm giác nhý là hõi ghen tỵ, cảm giác là ngýời ðộc tôn của tôi trong Linh bị lung lay dữ dội, cố làm ra vẻ bình thýờng, về khoản này thì tôi khá tốt, cảm xúc thật rất ít khi bị lộ , tôi hỏi tiếp : - vậy lẽ ra là tối nay là anh ấy rủ cậu đi chơi ah, đi đc nhiều lần chưa. Linh lẩm nhẩm, rồi gật gù : - uhm, cũng mới đc 2 hôm, tại vì tớ về quê mới ra mà, nếu mà tối nay đi nữa là 3 hôm, nhýng tớ nghĩ cậu ốm nên thôi, hẹn anh ấy hôm khác rồi. Tôi lại tiếp : - thế đi những đâu, và làm j thế
Linh nhìn tôi, đôi mắt như dò hỏi, Linh nói : - ủa, sao mà hỏi nhiều vậy.
Tôi tặc lýỡi : - thì chả phải có cái j cậu luôn nói cho tớ là j, nên quen miệng, hỏi cho hết mà thôi, mà sao trýớc h cậu nói có mấy ngýời nói thích cậu mà cậu không thích, sao lại không thấy nói ðên lão này.
Linh ngõ ngác nhìn tôi, nó nói : - có mà, có lần tớ có kể về anh Hiếu mà, tớ có nói anh ấy rất tốt với tớ, lại nói chuyện hợp còn j, tớ chỉ nghe thấy cậu ậm ờ rồi chả nói j nên tớ không thèm nói nữa còn j.
Tôi cố nghĩ lại xem nó có nói thật không, hay là mải nghe nó nói quá nên tôi lõ mõ ngủ chãng, tôi giả vờ : - ah uh, nhớ rồi, thế lão ấy 2 lần trýớc ðýa cậu ði ðâu. - thì đi lượn phố, ăn chè, ăn kem, xem phim,rồi nói chuyện linh tinh, thế thôi, còn cái j khác nữa đâu,anh ấy cũng hay sang nhà tớ chõi, tớ với anh ấy ngồi ngoài phòng khách xem tivi và nói chuyện.
Trời, hắn còn mò tận sang nhà sao, trắng trợn đến thế là cùng rồi, càng nghe tôi lại thấy càng tức, cục tức càng lớn dần, nhý 1 ngọn lửa từ từ cháy, mỗi lúc 1 to, tôi không biết thế nào nữa, chả phải tôi luôn chỉ coi nó là bạn thân thôi sao, mà thấy nó kể về ngýời con trai khác thích thú nhý vậy lại thế này, Linh thì vẫn thế, nó chả bao h giấu diếm tôi cả, tôi hỏi cái j nó cũng nói hết, say sýa kể, khuôn mặt rất là vui vẻ, ðôi mắt sáng lên khi nhắc ðến từ “anh ấy”,tự nhiên thấy giọng Linh hõi bé, nó nói rồi hình nhý hõi ngại ngại,nó bảo : - anh ấy còn hay khen mình xinh nữa, nào là mặc bộ này đẹp, bộ kia đẹp, anh ấy còn nói… nói…. mà thôi, không nói nữa, ngại bỏ sừ, hi'.
Linh nhìn tôi cýời soi mói, tôi ðang ðịnh hỏi là :”có phải hắn nói hắn thích cậu không” nhýng cổ họng tôi nhý nghẹn lại, tôi không nói ra ðc câu ðó, nó nhý là 1 cục xýõng gà, tắc nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra ðc, tại sao, tại sao ý, tôi sợ cái j, sợ rằng Lính sẽ xác nhận ðiều ðó, sợ cái gật ðầu của Linh sao, cảm giác này thật là lạ, tôi không quen , tôi sợ ðiều j ðó làm j chứ, ảnh hýởng j ðâu nào, cố ra vẻ bình tĩnh, cýời cýời : - hjc, có j mà cậu phải ngại cõ chứ, không muốn nói ah.
Linh lắc đầu : - Thôi, không nhắc đến anh Hiếu nữa, nói hoài, để tớ xem nào, cậu thấy hết hẳn ốm chýa . Linh giõ tay, khẽ ðịnh sờ lên chán tôi, nhýng tôi né tránh, tôi hõi lùi về sau, h không nhý trýớc, 1 cái j ðó không còn tự nhiên nữa giữa tôi và Linh, tôi nhìn Linh nhý 1 ngýời khác, ðã khác, trýớc nay tôi ðã lầm, không phải tôi là ngýời ðộc tôn cao nhất trong Linh, mà là 1 ngýời Hiếu nào ðó, Linh nhìn tôi nhý không hiểu, tôi cýời cýời, cố che ði cảm giác : - hết ốm rồi, tay cậu cầm chai C2 lạnh, áp lên chán tớ là sao, có cả nýớc ở tay kìa.
Linh nhìn tôi, khẽ nhíu mày nói : - không cho coi thì thôi, nhìn cậu vậy chắc là khỏe rồi chứ j. Nói rồi Linh đứng lên, đi ra ngoài ban công, lặng lẽ ngồi lên ban công, 2 chân vắt chéo, hõi hýớng ngýời ra phía ngoài, tôi ði theo, ra ðến bên ngoài, không khí mát hõn hẳn, gió thổi từng cõn, từng cõn, ðýờng phố sáng loáng ánh ðèn, Linh nhìn ra ngoài đăm chiêu, hõi thở mang theo cả tiếng thở dài. Tôi ðứng ngay bên cạnh, Linh quay ðầu nhìn tôi, Linh hỏi : - lúc nãy kể về anh Hiếu nhiều rồi, theo cậu nhý vậy, anh ấy có ðýợc không . "được, được cái j cơ chứ, tôi thì liên quan cái j chứ" , tôi lắc đầu mỉm cười, tôi nói : - cái này là tùy ở cậu chứ, làm sao tớ biết đc giữa 2 người Linh vẫn nhìn tôi, ánh mắt nhý thãm dò điều j đó từ thằng “bạn thân này", mãi rồi nó cũng nói : - đôi khi, đôi khi tớ cũng cảm thấy… cảm thấy có chút tình cảm với anh ấy.
Tôi nhý chết lặng khi nghe thấy Linh nói thế, tôi ko biết, tôi không hiểu, 1 sự việc týởng chừng nhý không thể lại sảy ra, trýớc h chẳng có j hết, h ðùng 1 cái có 1 anh nào ðo trên trời rõi xuống và Linh nói thích ngýời ðó, tự nhiên tôi càm thấy mất mát 1 thứ j ðó , thứ mà tôi chứ chắc nhý ðinh rằng nó mãi ở bên tôi, nhýng nhý ngýời ta nói, có thì không thấy quan tâm, lúc mất đi rồi mới hối tiếc, cố nở 1 nụ cười mà mồm méo sệch, tôi nói : - uh, đó là chuyện của cậu, tớ cũng không thể nào xen vào đc, dù sao… dù sao tớ cũng chỉ là bạn thân của cậu thôi, chuyện tý vấn này tớ không rành lắm. Đôi mắt Linh nhìn tôi, nhý cố tìm j đó trong tôi, 2 chữ bạn thân h tôi nói ra nghe sao có vẻ xa xôi quá, như 2 người ở 2 thế giới vậy, nó không còn gần gũi nhý mọi lần nữa, tôi cố che giấu, h tôi bấm loạn quá, tôi vẫn cýời cýời nhý không có j sảy ra cả, rồi thì đôi mắt ấy cũng rời đi, nhìn ra ngoài, tôi không nói j nữa cả, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, không thể giải thích đc, lẫn lộn hết cả, tôi nhìn Linh, tôi cũng chả biết nói j nữa, cứ thế mặc cho thời gian trôi qua, ngắm xe cộ cứ thế đi đi lại lại, màn đêm dần dần buông xuống, cái lạnh đã từ từ thấm vào da thịt, theo làn gió, xuyên qua từng sợi tóc, từng manh áo, khẽ rung mình, tôi lắc đầu ngao ngán, ngày mai, tôi phải hỏi rõ xem Hiếu là ai, hình dáng thế nào mới đc.
Đôi khi, cuộc sống thật éo le, đặt mỗi người v
ào những hoàn cảnh trớ trêu khác nhau, nh
ýng nếu tỉnh táo, chúng ta vẫn hạnh phúc, dù nhỏ thôi
7: 10p sáng, tôi trở mình ngồi dậy, vận
động 1 chút cho tỉnh ngủ. Tối qua, tôi với Linh ngồi xem phim cả tối,nó khoe kiếm đc trên mạng 1 đống phim hay, thế là tôi cò cýa nó mãi, cuối cùng nó cũng chịu về nhà, vác cái Lap qua, cô nàng xem ra chả thèm để ý những j đã nói trýớc ðó, cứ thế vui vẻ xem phim, ban ðầu tôi còn nghĩ vẩn võ, nhýng sau rồi tôi tặc lýỡi kệ tất cả, tôi có chị là ðủ rồi, tôi cũng vui vẻ xem phim, phim lại hài hýớc nữa, con gái có khác, toàn kiếm phim hài + tình cảm, nhýng nói thật là cũng khá hay, trýớc h tôi với Linh có khá nhiều ðiểm chung,ðiển hình nhý là âm nhạc, ãn uống và xem phim, rất hợp nhau, ngoài ra còn khá nhiều sở thích nhỏ nhỏ khác, nhý chạy bộ, thích yên tĩnh trong bóng tối rồi suy nghĩ vẩn võ , khi buồn là phải ãn cái j ðó thật nhiều nhý kem, bim bim, ðồ ãn vặt … h khi tôi lớn lên còn có thêm mục nữa là thuốc lá và bia lạnh, nếu không có đồ ăn thì nghe nhạc buồn, càng buồn càng tốt và tĩnh lặng trong bóng tối, không bị ai quấy rầy…
Ngáp vài cái, tôi uể oải đứng lên, ngoài hõi rát họng và ho khan 1 chút thì tôi đã hoàn toàn khỏe hẳn, đầu óc không còn đau nữa, tay chân đã hết mỏi mệt,tối qua Linh nói là sáng nay không cần sang rủ nó đi chạy nữa, cứ ở nhà ngủ, tôi cứ nghĩ tối qua thức muộn, tối nay chắc làm giấc đến 9h quá, thế mà 7h hõn, ðã tỉnh rồi, lật đật xuống nhà, thấy mảnh giấy mẹ tôi để lại : “ Con nhớ phải ăn sáng đấy, đồ ăn trưa mẹ để trong tủ lạnh cả rồi, nhớ phải ăn và uống thuốc đấy” ngó sang bên cạnh là bát nýớc chấm, vài miếng chả và ðĩa bún. Tôi tự nhiên nhớ ra ðiều j ðó, tôi ðoán sáng nay không phải dậy sớm, thế nào Linh cũng ðang ngủ nýớng, gọi dậy trêu 1 trận mới ðc, tôi bấm số và cýời khẩy, hình dung ra cái giọng ngái ngủ của nó, bị phá chắc lại akay mình lắm đây. Tiếng nhạc chờ khẽ ngân nga, rồi tiếng Linh vọng vào, nhýng không phải là giọng ngái ngủ, mà lại là cái giọng choe chóe vang lên : - Sõn ah, có chuyện j thế, ốm mà cũng dậy sớm thế. Rồi xung quanh, tiếng xe cộ, tiếng phố xá ồn ào, tôi thấy kỳ kỳ, quái lạ nhỉ, tôi bảo : - tớ týởng cậu ðang ngủ nýớng chứ, ðang ði ðâu vậy.
Tiếng Linh cýời hì hì : - Đang ăn sáng với Hương, còn có cả anh Hiếu nữa, mọi ngýời ðang ngồi ãn. Lại Hiếu, mới sáng ra đã nghe cái tên này, đen rồi, chưa j đã gặp phải quẻ, tôi hỏi : - Hýõng rủ ði ãn ah, thế thằng Tuân có ở ðó không. - Không có, có mỗi 3 đứa mình thôi, ăn ở hàng gần nhà thôi mà, anh Hiếu mời 2 đứa, hi hi. Mje, tôi rủa thầm, thằng đó đc đó, rủ luôn cả 2 em đi ăn sáng, tôi đoán nó chỉ rủ Linh thôi, chắc Linh kêu cả Hýõng ði, mà cái con Hýõng thì chê cái j thì chê chứ ăn thì chả thấy nó chê cái j bao h, không biết đi chơi với thằng Tuân thế nào, chắc quanh quẩn mấy hàng ăn, tôi nói đôi ba câu rồi cũng cúp máy, tôi đang tự hỏi, tại vì tôi gọi ĐT nên mới biết là Linh với Hýõng ðang ði ãn sáng với tên ðó, vậy nếu nhý là tôi không gọi thì tất nhiên là không biết rồi, vậy trừ hôm nay, còn hôm nào khác nữa không, theo kiểu tình hình này, thì ko chỉ là 1 hôm rồi, mà nãy quên đéo hỏi là thằng ôn kia mời ăn cái j, nhưng gần nhà Linh thì toàn mấy quán bún với phở thôi, mje, phải ông thì ông cứ chõi phở xào giòn cho chết cha mày, hứ, rồi hét thêm mấy chai sting cho sau chừa , đéo giám gọi đi nữa, mới nghĩ đã thấy ghét rồi.
Đánh xong bữa sáng, tôi uể oải cầm Đt , khóa cổng đi ra ngoài, lýợn lờ 1 chút cho ðỡ mỏi ngýời,ngó sang nhà chị, nhà chị im lìm, thế là chị đã đi đc 1 ngày rồi, không biết h đã ngủ dậy chýa hay lại vẫn mèo lýời ngủ nýớng nhỉ, không biết ðã ăn j chưa, hôm qua đi có mệt không, hjc, nếu ko phải chị dặn là không muốn bị quấy rối, làm phiền , muốn bình tâm suy nghĩ thì cứ cách 1 h tôi gọi cho đỡ nhớ, thôi, sang nhà thằng Tuân chõi vậy, hỏi xem tình hình nó với em Hýõng ra sao.
Býớc vào nhà nó, cổng mở toang, không thèm khép, tôi khẽ chốt cổng rồi ði vào, ló ngó xung quanh, tôi gọi : - Tuân õi, có nhà không mày õi . Tiếng thằng tuân vọng ra : - Sõn hả, vào ði, tao trong này nè. Tôi mở cửa đi vào, thấy nó đang lúi húi trên bàn máy tính, vãi cứt thằng này, sáng ra đã ngồi vào máy, trăm phầm trăm lại xem xxx rồi, tôi lại vỗ lên đầu nó : - bố cái thằng, biết tao sang mà vẫn còn cố xem xxx hả.
- Sex cái đầu mày ý, tao đang xem chế trên gametv, Song Long dạo này đánh team hay vl mày ah, xem thik vãi. Tôi ngó ngó cái màn hình, chế thì tôi thích đánh, nhưng mà xem thì tôi không thích lắm, chán chả có j làm, thôi thì đành ngó ngó xem với nó vậy, đc cái thằng bình luận giọng nói nghe cũng đc, đc một lúc tôi nhớ ra, tôi hỏi : - mấy hôm nay mày với Hýõng có ði ðâu chõi không. Nó vẫn chăm chú, lắc đầu : - mấy hôm nay tao ở nhà, thỉnh thoảng mới qua nhà Hýõng chõi thôi – nó quay sang nhìn tôi : - nghe nói mày bị ốm hả, thế hết chýa.
- không hết mà tao sang đây chơi ah, ah mà mày có biết thằng nào khóa trên ở cấp 3, tên là Hiếu không – tôi hỏi nó, cố ra vẻ vu võ. Nó nghĩ nghĩ: - Hiếu á, Hiếu đéo nào nhỉ.
- Hiếu mà ngày trýớc làm MC cho vãn nghệ của trýờng mình ý, cả tổ chức cắm trại nữa ý, trên mình một khóa.
- MC cái đéo j, văn nghệ thì tao ngồi với mày, cắm trại thì mày kéo vải lều, tay tao rạch dao lam, kè kè bên mày, mày không biết thì tao biết thế đéo nào đc, mà sao tự nhiên mày lại hỏi đến nó làm j.
"Rồi,dm, thằng điếc hỏi thằng mù" , Tôi nói tiếp : - dm, thế là mày cũng đéo biết rồi, không có j cả, tự nhiên bữa trýớc có ngýời hỏi tao có biết thằng ðó không ?
- Ai, mà thôi, quan tâm đéo j thằng đó – Rồi nó quay sang xem tiếp, cứ mở mồm ra là khen chém hay, điều quân, đánh cung R giỏi, tôi bảo : - dm, sáng ra ăn dân, ăn quả chắc no mẹ rồi chứ j, ăn sáng chưa. - ăn rồi, mẹ tao rang cơm từ sáng, ah – tớ ngơ ngơ nhìn nhìn tôi – Hiếu ah, tự nhiên tao nhớ có lần Hýõng nói là dạo này Linh hay nhắc ðến một thằng cũng tên là Hiếu, ở gần nhà Linh, nghe nói có mầy lần Hýõng sang nhà Linh toàn thấy thằng ðó ðang ngồi chõi bên nhà Linh. "Đúng rồi, chắc chắn là thằng Hiếu đó rồi” tôi thầm nhủ, cố ra vẻ ngạc nhiên : - thế ah, thế nó còn nói j nữa không .
- cũng chỉ sõ sõ thôi, tại thỉnh thoảng Hýõng hay hỏi tao rằng là có hay thấy Linh ðến nhà mày không thôi, rồi tiện miệng, nó nói vậy thôi, tao cũng không hỏi. - vậy ah, cái này hay nha, mày thử sang nhà hýõng chõi, hỏi thêm chút thông tin ðc không, cái này ðc ðó, lớ ngớ Linh nhà mình có bạn trai mà anh em mình đéo biết đó – chữ “ có bạn trai” nói ra khỏi miệng tự nhiên thấy có cái j đó không đc tự nhiên, kèm theo chút hõi lo lo. Thằng Tuân nhìn tôi nói : - Sáng nay tao cũng định sang nhà Hýõng ðây, tý nữa qua phải hú hí 1 phen, bị cấm mất 2 hôm nên h tự nhiên thấy nhớ nhớ, há ha.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt "khinh bỉ", bố cái thằng, cố chèn tý vào cái đầu chả biết có đang nghe tôi nói không : - uh, sang rồi hỏi dò xem thế nào nhá.
Nó gật đầu, dm, tôi chả thế nào mà tin đc cái thằng này, sang rồi hú hí đéo biết có nhớ j không, thôi coi như là méo mó có hõn không.
Lại nghe nó ba hoa 1 hồi, bình luận về đế chế, mãi rồi nó cũng vào nhà và chuẩn bị phi qua nhà Hýõng, trýớc khi ði còn rủ tôi có đi không, bố khỉ, cho mình đi theo để mà quay phim cho 2 đứa nó ah. Rôi chắc như kiểu nó cố tình hỏi đổi, nhăn răng cười rồi phóng đi. “Sáng nay làm j bây h nhỉ, chả lẽ lại về nhà", thôi, đi chơi cho khuây khỏa, ở nhà chán chả có j làm cả, thế là cả ngày hôm đó tôi vi vu đến mấy nhà thằng bạn, hết đọc truyện lại tán phét, trưa thì bò về nhà ăn cơm, chiều nắng nóng thì đóng cửa, bật điều hòa phýỡn bụng ra ngủ cho sýớng, cuối chiều mát mát lại ra ngoài ðýờng hóng, tám phét với mấy thằng em, kể chuyện sinh viên nãm I, ãn chõi xả láng, những vụ nhậu nhẹt thâu ðêm, lýợn phố mà chả bị ai quản, ði chõi thik về lúc nào thì về, thích ăn lúc nào thì ăn, sướng như ông vua con, cuối tháng lại có lương, thỉnh thoảng có thêm phụ cấp, đều như vắt chanh, mấy thằng bé nghe mình kể mà thèm dỏ cà nýớc dãi, ông đéo nào cũng ýớc nãm sau ðỗ ÐH ðc thoát kiếp ngýời trần lên kiếp “Tiên’, chài, nghe cái miệng anh mày kể thì đúng là chả khác j thiên đường, nhưng chủ yếu là đầu tháng thôi, lúc đó thì anh em có nhau vl ra, ăn uống suốt ngày, còn cuối tháng, nhà chú nào khá khá tí còn đỡ, chứ chú nào chót tiêu hết lýõng mà ðéo có trợ cấp thì rách mồm, sống vật vờ, nợ thì chồng chất, thi cử học hành thì càng vl hõn, chú nào có tý chất xám còn đỡ, chú nào não phẳng 1 tý thì tiền đi thầy, tiền thi lại quá mẹ nó tiền lương, đầu tháng cầm tiền đc mấy tiếng, lẩm nhẩm trả nợ, tiền nhà, tiền mẹ, tiền con, tiền cháu chắt ông bà nội ngoại tổ tông, tính ra đéo còn mấy chục, cầm tiền mà mặt dài nhý cái bõm, cố ngửi mùi tiền thêm 1 tý, ngắm cho no mắt, chụp ảnh tự sýớng,rồi cất vào ðýt cho thật dày, cố lýợn lờ xung quanh xóm 1 tý cho mấy thằng ngồi chai đýt ở nhà trầm trồ ngýỡng mộ, gọi 2 tiếng ðại gia, rồi tối len lút ði “giải ngân”, dm, không giải sớm sau vay xùi bọt mép lại ðéo có ai cho vay, lúc ðó lại khốn nạn, cảm giác cuộc ðời nhý là 1 chuỗi ðánh vật với việc xoay tiền và bản nãng sinh tồn gắn liền với 2 chữ “Mỳ Tôm”, tiền tiền tiền, ðéo biết ðến bao h mới ðc cầm nắm tiền $ ném vào mặt con phò và nói : - bo cho em, lấy anh ly lọc đá.
Cũng may là tôi là con 1, nên cũng không phải là quá thiếu thốn, tóm lại là đc cái biết tiêu đúng chỗ nên chỉ thỉnh thoảng mới nhẵn đýt thôi, nhìn mấy thằng bé tranh cãi nhau om xòm chuyện bàn kế hoạch ăn chơi sau này mà buồn cýời, ðc 1 lát cả lũ kéo nhau ði bõi, tôi cố ngoái lại, quái lạ nhỉ, sao thằng Tuân chýa về nhỉ, ðang rủa ðéo biết chết chỗ nào thì thấy nó phi về, cố nán lại đợi nó đi cùng, nó đã thấy bọn tôi túm tụm lại thế này, chắc chắn là biết đi bơi, thế nào chả ra.
Mới đó đã thấy cái mặt hớn hở chạy ra, ánh mắt "dâm quang" chói lòa, chắc bữa nay sõ muối không ít, nhìn cái mồm toe toét cýời kia, ðéo biết là khi nãy có làm j không, lớ nhớ nýớc nhờn của con Hýõng ðanh dính trên mép cũng nên, thằng này là chúa bẩn, chắc chắn là chýa lau rồi, tôi lân la hỏi chuyện, cu cậu ấm úng mấy câu rồi xì xòa không nói, ái chà chà, tôi tặc lýỡi, con Hýõng nó vuốt mông cho có khác, não đã có tý nếp nhăn luôn, cũng biết giấu diếm , giữ ý cho người yêu, không nhý xýa, toe toe tả hết, Thằng Toàn là chúa moi chuyện của thằng Tuân, 1 thằng thì tò mò đéo biết j nên muốn nghe, lại gặp ngay cái thằng chúa nổ, cái đéo j cũng thích khoe. Để ý thấy cu cậu liếm môi mấy lần, tự nhiên thấy sởn cả da gà, lýỡi to và dày thế kia mà vét máng em nó thì chắc tuốt cả da em nó ra mất thôi, cố đánh trổng lảnh linh tinh 1 chút rồi mới vào chuyện chính, may mà thằng này khá, vẫn nhớ ra chuyên tôi nhờ, thông qua nó dò hỏi cái Hýõng, tôi biết thêm ðc là thằng Hiếu này thật sự là muốn tán Linh rồi, qua lời Hýõng kể, thằng ðó hay ðến nhà Linh chõi lắm, ãn mặc rất chỉnh tề, chiều nào cũng rủ Linh ðánh cầu lông, ðánh thì ít, mà cýời nói thì nhiều, dạo này Linh cũng hay kể chuyện về Hiếu, suốt ngày anh Hiếu nói thế này, anh Hiếu nói thế kia, rồi chuyện cýời, chuyên phím, Linh cýời rất týõi khi nhắc ðến mỗi khi nhắc Hiếu… Tôi tặc lýỡi, cũng chả có j nhiều lắm, toàn thứ tôi biết, xem ra có khi tôi phải ðến nhà Linh chõi rồi gặp mặt xem hắn thế nào, rồi lại tự nghĩ “tại sao tôi phải làm thế chứ, hắn thì có j liên quan đến tôi, chuyện của hắn và Linh, tôi quản làm j, chẳng phải giữa tôi và Linh chỉ la bạn thôi sao, với lại chả phải tôi đang có tình cảm với Thủy rồi sao" nhýng mà vẫn cứ cảm thấy không nguôi, vẫn muốn biết, nhý kiểu là 1 bản tính của ðàn ông, tham lam và hay ích kỷ, tôi cảm thấy không thoải mái với mối quan hệ này, tối nay tôi sẽ qua nhà Linh chõi vậy.
Ăn cơm xong, lượn lờ 1 chút là tôi phi lên xe luôn, tự nhiên tôi cứ có cảm giác cần phải xen vào, nói trắng ra là thích phá, cảm giác nóng mũi khi thấy thằng lạ hoắc nhý ngýời nhà trời ði bên cạnh Linh, cýời nói âu yếm và thân mật, ðéo biết tự bao h, chính tôi lại là cái thằng thọc gậy bánh xe, cái nghề mà thế gian này khinh bỉ, dào, kệ cha tụi nó, nói nhý ngýời dân Vũ ðại khi bị Chí phèo chửi “ chắc nó chừa mình ra ", để anh coi xem thằng Hiếu là thằng nào, mặt mũi ra sao mà Linh khen nó đẹp trai , tối qua Linh đã không đi chơi với nó, chắc tối nay nó sẽ qua, anh sẽ đến sớm, phỗng tay trên của nó cho bõ ghét, hứ, tôi không tin là Linh sẽ từ chối tôi, nghĩ là làm, cố phi nhanh đến nhà Linh.
- Linh õiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii – tiếng tôi gọi. - ai đấy, ai gọi Linh vậy – tiếng mẹ Linh trả lời, rồi tiếng dép lạch bạch đi ra : - Sơn hả cháu, Linh nó đi chơi từ chiều, đã về đâu. "Cái j, đi chơi từ chiều vẫn chưa về”, tôi hơi hơi bối rối, tôi hỏi : - ơ thế Linh đi với ai vậy bác, bạn ấy không về ăn cơm tối sao ah. - Nó xin đi dã ngoại với bạn, nói là ăn tối bên ngoài nên không về, cháu vào nhà đi, chắc nó cũng sắp về thôi – mẹ Linh mở cổng, tiếng bố Linh vọng ra : - Sơn vào đây cháu, lâu lắm không gặp, Linh nó đi với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh chứ bạn nào, nghe đâu như là mấy đứa đi sông suối j ý mà, rồi câu cá, câu cọt j ý , chắc cũng sắp về thôi.
Bình thýờng 2 bác nói thế là tôi cũng vào ðó, dù j bác cũng ðã có ý, lại quý tôi, nhýng nghe nói Linh ði câu cá với bọn thằng Hiếu mà tôi thấy nóng cả tai, bực cả mình, hóa ra là mình mới là thằng bị phỗng tay trên, khốn nạn thật, ngồi ở đây mà chờ 2 đứa no lai nhau về sau, tôi khịt mũi, cố chào hỏi mấy câu rồi kiếm cớ về, lýợn lýợn ngoài ðýờng 1 lúc, cứ thấy lòng nao nao khó tả, ýc ức 1 cái j ðó không nguôi, khó chịu, bực dọc, muốn phá 1 cái j ðó, mẹ kiếp, tự nhiên tôi giật mình, 1 cái bóng áo trắng,áo thun trắng dài quá mông, kiểu áo mà Linh rất thích mặc khi đi chơi, chiếc quần ngố caro nó hay mặc, mái tóc dài đang bay bay theo gió, cái bóng cao cao, thon gọn đó ngồi sau 1 thằng nhìn khá là to con, đang ôm xiết lấy, tôi như chột dạ, tình cảm đến mức này rồi sao, có phải là Linh đây không, phải là Linh không nhỉ, nếu thật thì thế nào, tôi nhìn thấy rồi thì làm sao, tôi hoang mang quá, cảm thấy hõi sợ sợ 1 sự thật vô hình, cố hết can đảm, phóng ga vụt lên, ngó qua nhìn mặt cái bóng trắng đó. Là ai, là ai, là Linh chăng.
Đm, “Nhìn xa cứ týởng nàng Kiều, nhìn gần mới biết ngýời yêu chí phèo”, chỉ ðc cái dáng là giống Linh thế, cao dàn thoáng mát, cũng gồ ghề, ðồng bằng núi non, thế ðéo nào mà mặt trông nhý là bị xủi cảo, cýời toe tóe, ðúng là cái thể loại “Rãng tung tãng ði trýớc, môi lýớt thýớt theo sau”, cýời mà, dm, nói khó nghe 1 tý, nhý là ác quỷ trần gian, mồm có cái ðéo j là khoe ra cả, rãng môi ðã đành, cả lợi và lýỡi cũng cố mà chìa ra, đéo thế nào mà bắt trýớc ðc ah, thấy mình ngó sang, lại nhìn mình, khẽ nhếc mày lên đá nheo, ôi vãi lúa, tý thì bị em này bắn rõi tại trận, em này chõi ác vl, tý thì làm mình ngã, cố výợt lên , ðéo giám ngó mặt thằng ngýời yêu nó, thằng này ðéo phải loại Trýõng Phi thì cũng gần gân Võ Tòng, to đéo chịu đc, mà ngýời ta nói nồi nào úp vung ðó, nhìn đều nó tát cho lại lệch mồm, vội rẽ luôn sang đường khác,lượn lờ thêm 1 lúc rồi tự lầm bẩm, hôm nay thế đéo nào mà nhìn đôi nào ôm nhau cũng thấy đứa con gái đằng sau giống Linh hoài vậy ta.
Về, chốt lại là về, lýợn mà không có ai ðằng sau ôm thì lýợn làm j, mang theo cả cục tức, tôi trở về nhà. Cãn phòng tối om, tôi cũng không muốn bật đèn, tôi nằm vật trên giýờng bắt ðầu suy nghĩ miên man, tôi cảm giác nhý ðang chờ 1 cái j ðó vậy, câu nói của bố Linh cứ quanh quẩn bên tai “Linh nó ði với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh” mà lại ði từ chiều nữa,h này vẫn chýa về, xem ra mọi chuyện ðúng là hõi ði xa so với cảm giác của mình rồi, ngồi nghĩ miên man đủ thứ , về mọi chuyện vui,thế mà cục tức nuốt mãi không trôi, mở mắt ra nhìn căn phòng tối om, cố gắng bình tâm trở lại, hay là xuống nhà lấy hộp kem lên ăn vậy, đanh tính nhỏm dậy, tự nhiên có tiếng ĐT reo, đang nhìn trong bóng tối, nhìn màn hình điện thoại tôi thấy hơi lóa không rõ, nên trả lời : - Alo, ai đấy. Tiếng Linh đầu đây : - Hứ, ai đấy….., nói nữa là cúp máy đó.
Cục tức vẫn trong ngýời, nghe thêm câu nói ðó tôi lại càng bực bực, tôi cúp máy luôn, vứt ðiện thoại trên giýờng, tôi ði xuống nhà lấy hộp kem.Lúc bê lên tầng, màn hình ĐT nháy sáng, báo có cuộc gọi nhỡ, ấn mở máy, 3 cuộc gọi nhỡ từ Linh, tôi mở nắp hộp kem, ăn mấy thìa, vị ngọt và mát lan dần trong miệng,làm thêm mấy thìa nữa, thấy đỡ đỡ tức rồi, tôi gọi ĐT lại, mới reo có 1 tý thì đầu bên kia tắt máy luôn, "á à, dỗi rồi đây” tôi cũng cố ấn đt, gọi thêm 1 lần nữa, vẫn không nhận máy, "không nhận thì thôi, chả thèm" tôi cũng kệ luôn, nén đt lên gối, cứ thế thong thả ăn kem, định ăn cho bõ tức, thế mà gọi 2 cuộc không thèm nhận lại càng tức thêm, tôi đi ra ngoài ban công, ngắm phố phýờng 1 lát, rồi lại vòng ra đằng sau , đi ra khu phơi quần áo nhà Thủy, đêm rồi, bóng tối tràn về, cứ lúc nào cô đơn tôi lại nhớ Thủy, tôi nhớ Thủy quá, nhớ bóng dáng thân thương, cái miệng hay cười, tự nhiên nhớ đên hôm Thủy đc tôi mát xa lưng, Thủy đau quá bật khóc thút thít như trẻ con vậy, tự nhiên tôi bật cýời, nhứ lúc ðó Thủy làm nũng, nhớ lúc ðó tôi dỗ dành, nhớ tấm lýng trần ðáng yêu mịn màng, nhờ cặp núi ðôi to tròn, nhớ đôi môi căng mọng ngọt ngào, đôi mắt Thủy đẹp nhất khi khóc, đôi mắt vốn long lanh lại phủ thêm 1 màn nýớc mỏng càng thêm phần huyền bí, xa xãm nhýng dịu dàng,gần gũi ðôi mắt ýớt lệ ðó nhý làm tan chảy trái tim sắt ðá, hàng mi dài ýớt lệ cong vút, cái mũi nhỏ xinh xinh, cái miệng cong lên ýõng býớng, tôi nhớ, nhớ Thủy quá, khẽ mỉm cýời, hộp kem ðã tan từ khi nào, tôi cầm lên uống, khẽ khà 1 tiếng rồi, trở về, chắc có lẽ chỉ có Thủy mới làm cho tôi cảm thấy yên ổn và vui vẻ trở lại.
Býớc vào phòng, cái ĐT lại nháy sáng, tôi cầm lên xem, lại 2 cuộc gọi lỡ từ Linh, hứ , chắc là chịu không nổi nên gọi lại đây mà, tôi bấm số gọi lại, hết 1 hồi chuông vẫn không thấy tiếng trả lời, lại thêm 1 hồi chuông nữa, lần này Linh tắt máy, rồi hồi chuông thứ 3, đc mấy chục s rồi, ko thấy nhấc, tôi bực lắm, lại chơi nhau nữa, không thèm nghe phải không, lần này mà nó không nghe thì tôi tắt nguồn ĐT luôn, cho khỏi gọi, tự nhiên Linh nhấc máy, nhýng không nói j, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhè từ ðầu dây bên kia, tôi cũng chả thèm nói luôn, cứ thế im lặng, rồi cuối cùng tôi nói : - có việc j mà gọi vậy, gọi không nói j là sao.
Tiếng Linh nói : - sao nãy tớ gọi lại không nghe máy.
- Tớ đi xuống nhà nên không biết – tôi là tôi nói thật, tôi cũng không cố chấp, hỏi vặn lại nó chuyện nó dám tắt máy không nghe lúc trýớc. - Không muốn nghe thì cứ nói thằng ra, việc j phải nói vậy.
"không muốn nghe mà tôi lại gọi lại, đó mọi ng xem lý lẽ bọn con gái nó dở dở ương ương thế đó” tôi nói : - tớ nói rồi, tớ xuống nhà, chẳng phải là ….. – đang định nói tiếp rằng là "chẳng phải là tớ gọi lại đó thôi” thì Linh cắt ngang : - Cậu không cần phải nói j nữa,tớ hỏi lúc nãy đang nói chuyện sao tự nhiên cúp máy.
Tự nhiên đang nói lại bị chèn nguyên cục đá vào mồm, bực quá, tôi bảo : - tức nên không thích nghe, có thế thôi.
- Tức, cậu tức cái j, có tức bằng tớ không.
- Cậu thì tức cái j, không phải cả ngày nay đi câu cá với thằng Hiếu điên rồ nào đó hay sao, vui lắm mà, tối mới về cõ mà – tôi không nhịn ðc, tuôn ra 1 tràng. - Cậu không đc gọi anh Hiếu như thế, anh ấy hơn tuổi tụi mình đó. - Tớ chả cần quan tâm thằng đó, hơn có 1 tuổi thì làm gì đc nhau, đi chơi chán rồi về gọi ĐT chửi tớ sao. - Cậu làm sao thế, dở hõi ah, cậu mà nói thế nữa là tớ cúp máy ðó. - Thì cup đi, đang đêm gọi ĐT phá người ta còn nói – Lửa giận ngút đầu, tôi nói không còn khách khí gì nữa.
- Cậu… cậu quá lắm, không phải là phá, mà là… mà là tớ gọi để hỏi xem tối nay cậu đến nhà nhớ có việc j không – giọng Linh nhý kiểu run run, nói không rõ nữa.
- Chả có j cả, chán chả có j làm thì đi lượn thôi, ai dè còn có ngýời lýợn từ chiều mà tối chýa thèm về - tôi nói ðểu.
- Cậu quá lắm rồi đó, tớ không thèm nói chuyện nữa.
- Thì cúp máy đi, nói từ nãy rồi mà sao chýa cup, thèm vào mà nói chuyện nữa – tôi bĩu môi, trýớc khi bên kia tắt máy, 1 tiếng thút thít nhẹ nhẹ vang sang ðầu dây, dội vào tai tôi, Tôi ngõ ngẩn cả ngýời, tôi làm sao thế này nhỉ, tôi nhìn cái ĐT, sao tự nhiên tôi lại quát nó cõ chứ, thật ra thì có phải nó đã làm j sai đâu, mà là tôi, cục tức tràn não, chiếm hết lý trí, cứ thế mắng nó, rồi nói đểu nó xa xả, tôi lặng cả người, nhớ lại mấy lời mình vừa nói, chả hiểu lúc đó nghĩ j nữa, sao lại nói nó thế nhỉ, tự nhiên cảm thấy ân hận quá, thấy mình đúng là thật sự quá đáng quá rồi, sao bây h nhỉ, tôi bấm số, h tôi bình tĩnh rồi, tôi muốn gọi lại xin lỗi nó, gọi đến khi nó nhấc mày thì thôi, nhýng ðầu dây bên kìa là tiếng tổng đài : - thuê bao quý khách vừa gọi …… Tôi chán nản lắc đầu, chết rồi, nó giận thật rồi, khuya rồi chứ không phi xe qua nhà nó quá, h muộn rồi qua đó bố mẹ nó lại nói cho, tôi lẩm nhẩm tự chửi mình, chẳng qua chỉ là đi dã ngoại, có j đâu mà mình lại cứ nghĩ linh tinh rồi lại đâm mắng oan nó, nó đã có lòng gọi đt cho mình ngay sau khi về nhà rồi còn j, càng nghĩ càng tự chủi rủa mình, cố nghĩ cách làm lành, tay vẫn đang mân mê cái ĐT, ah đúng rồi, ngày kia là Sn của Linh rồi, tôi sẽ mua 1 món quà thật đẹp tặng cho nó, nó sẽ sướng rơn lên và thế là hòa thôi, tôi cýời cýời ðắc chí, mà mua j ðc nhỉ, tôi nằm mà cứ nghĩ ngợi mãi, chả biết mua cái j, lan man thế nào lại nghĩ sang vụ mua quà cho Thủy, ah, đúng rồi, Linh đã rất thik mua váy, cái váy mà lẽ ra tôi chọn cho Thủy, thế mà dám hớt tay trên rồi tự cho là tôi mua tặng nó, nó tỏ ra rất thích, lần này tôi phải đường đường chính chính tặng nó cái váy đẹp hơn, chắc chắn nó sẽ rất thích rồi, gật gù đắc chí, thế là xong đc 1.2 rồi, mai tôi sẽ đi chọn mua đồ, rồi tự tưởng tượng ra viễn cảnh vào ngày sinh nhật, tôi tặng món quà đó, Linh sẽ rất thích món quà, và có khi còn ôm tôi nữa chứ lại, thầm mỉm cýời và dần dần ði vào giấc ngủ 1 cách yên bình, bởi vì tôi đâu có ngờ, hôm sinh nhật đó, tôi đã phải chấp nhận 1 sự thật cay đắng.
win
õi,còn đó ko.Hihi.Đêm nay đọc chap mới của win tự nhiên thấy buồn ghê,vừa đọc vừa khui lon bia uống.quái lạ,bia hôm nay uống sao chẳng có cảm giác đắng gì hết.Mình ko biết kết thúc của câu truyện này sẽ nhý thế nào,ko biết win sẽ ðến với chị Thuỷ hay là cái Linh nữa.Ðối với mình thì hai ngýời ðó ai cũng ðể lại ấn týợng hết.Mình có câu này nói với Win nhé,mong Win đừng trách mình nhé "cái gì có trong tay không biết quý, để mất đi rồi mới thấy tiết".Cả đêm nay, vừa đọc chap mới của Win, vừa suy nghĩ đến điều đó.Số là mình cũng có một ngýời bạn, giống nhý Win với Linh vậy ðó.Hai ðứa suốt ngày ði chõi với nhau,mình ko hề biết ng ta có cảm tình với mình,mình cứ vô tý ði chõi, chém gió với nhau.Và còn đi chọc gái, rồi khi về còn kể cho bạn mình nghe nữa.Lúc đó mình cũng vô tý, ko nhận ra sự biến ðổi trên khuôn mặt của bạn mình.Có vẻ buồn buồn và đăm chiêu.Nhýng ðã nói là mình vô tý mà, nên cũng chẳng cần biết và hỏi han gì cả.Cứ thế mà vui sống, chém gió và nhậu, đi làm.Thế rồi mới đầu tuần này cô ta hẹn mình nói là có chuyện muốn nói.Mình cứ nghĩ giống nhý mọi ngày,muốn ði chõi và ãn ốc ðây mà.Cô ta rất thích ãn ốc " yếu ãn mạnh nuốt" hihih.Chiều ðó mình đến thì bạn mình rủ ra công viên ngồi nói chuyện cho mát.Đến nơi mình còn chọc bạn mình là hôm nay lãng mạn thế, ra công viên ngắm cảnh nữa cõ à.Nhýng lạ thay, hôm nay chẳng phản kháng lại, mà chỉ im lặng.Mình thấy lạ, nghĩ chắc có chuyện gì nên ko giỡn nữa mà mới hỏi là có chuyện gì mà hẹn mình ra vậy.Im lặng hồi lâu, bạn mình mới nói là cuối tuần này bạn mình sẽ đi nước ngoài sống, và lập gia đình bên đó.Mình vừa nge xong muốn té xỉu.Mình mới hỏi sao lại có quyêt định lạ vậy, đó giờ có nghe nói gì đâu, sao tự dưng hôm này nói kỳ vậy.Mình cũng biết là bạn mình có bố mẹ ở nýớc ngoài.bạn mình nói là tại vì bố mẹ bạn ấy kêu bạn ấy qua sồng cùn bố mẹ(nói chung là đoàn tụ gia đình) vì ở VN lâu rồi mà ko thấy nhắc tới chuyện ng yêu để lập gia đình.và bạn mình nói là bạn mình thích mình,đã nhiều lần cố tính hỏi mình có tình cảm gì với cô ta không.thật sự mình cũng có cảm tình với cô ta, nhýng ko biết ðó là thứ tình cảm gì nữa,mà mình thì cũng cà týng cà týng nên ậm ừ qua chuyện.Nên bạn mình nghĩ mình chỉ xem cô ta nhý bạn nên ðã quyết định đi qua ở với bố mẹ.Và bạn mình đứng dậy ra về, khi bước ngang qua mình,cô ta đã ôm mình thật chặc và hôm lên môi mình.Một nụ hôn mà mình ko ngờ tới.Có thể đó là nụ hôn mà mình sẽ nhớ mãi suốt đời,cũng giống như giờ đây đang ngồi nhớ lại cảm giác đó.Và bạn mình đã đi,ko phải đi mà là chạy thật nhanh về nhà.Mình thì đứng yên bất đông từ lúc đó đến giờ,khi tỉnh ng lại thì thấy có một và giọt nýớc trên má của mình,thì ra đó là nýớc mắt của bạn mình.Mì ngồi suy nghĩ một hồi thì quyết định chạy tới nhà bạn mình,khi đến nơi thì cô ta đã lên xe đi ra sân bay,mình hỏi cô giúp việc thì cô ta nói là chuyến bay sẽ bay vào luc 23h.Mình gọi dt cho bạn mình nhýng ko ðýợc,và ðó là lần gặp sau cùng của mình.Tự nhiên bây giờ mình ko thể nào chịu được khi thiếu bạn mình, một cảm giác rất rất rất khó chịu.Đúng y như câu " có trong tay không biết quý, không biết giữ, mất đi rồi mới thấy quý, thấy tiếc".Win ơi, đừng như mình nhé.Có vài lời tâm sự với Win cũng nhu với mọi ng,Mong các bạn đừng ném đá mình nhé.Chúc Win và mọi ng nhiều sức khoẻ.
Tít tít, tiếng chuông báo thức khẽ rung, tôi với tay cầm cái
đồng hồ báo thức, đã 5h10 rồi, tôi trở mình dậy, uể oải výõn vai, duỗi duỗi tay chân mấy cái cho ðỡ buồn ngủ, mặc thêm cái quần sock rồi ði xuống dýới nhà, tôi ðã khỏe hẳn từ hôm qua nên tôi quyết định sáng nay sẽ qua nhà Linh kêu nó đi chạy vậy, chúng tôi đã quy ýớc trýớc rồi là nếu có j thì gọi trýớc ðể biết, không thì cứ đúng 5h30 tôi đến đón nó đi công viên.
Xe lýớt nhanh trên ðýờng, cái lạnh sáng sớm thấm vào da, lạnh run cả ngýời, hai hàm rãng ðập vào nhanh kêu cành cạch, khẽ vặn ga xe cố lýớt nhanh nhanh cho chóng ðến nhà nó, rẽ vào khúc cua, tôi cố tìm cái bóng hình của Linh mặc áo thun bó, cái quần sock ngắn, luôn đứng trước cổng nhà chờ tôi đến, nhưng nhìn mãi không thấy, đến tận cổng rồi mà cũng không thấy, ngó xem Linh có đứng khuất ở chỗ nào chờ tôi không, tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy cái bóng nào cả, xung quanh cũng đã có lác đác người dậy sớm đi đi lại lại tập thể dục rồi, tôi ngó đồng hồ, mới chi 5h25, chắc tại tôi đến sớm quá chăng, xoa xoa 2 bàn tay, thôi phù phù cho đỡ lạnh, cố nán lại chờ nó ra.
Nhýng rồi 5h30, 5h45 rồi 6h, vẫn không thấy nó ra, tôi ðã gọi ĐT mấy lần nhưng toàn thấy tắt máy, tôi nghĩ lại chuyện đêm qua, chắc nó vẫn còn giận tôi rồi, nên hôm nay mới không ra đón tôi nữa, tôi chép miệng than thở, tôi định bấm chuông để vào nhà nói chuyện với nó, nhýng nghĩ lại, cứ ðể cho nó giận, rồi mình sẽ làm cho nó bất ngờ, thế mới hay chứ, nghĩ đến chuyện tối mai sinh nhật nó, tặng nó món quà, nó chả cýời tít mắt với tôi chứ lị, thế rồi lại ðâu vào ðó thôi, nó có bao giờ giận tôi cái j lâu ðc ðâu, cùng lắm là 3-4 hôm tôi nói ngọt mấy câu là nó lại cýời tít mắt thôi mà, bonus thêm 1 vài món linh tinh nhý là 1 cột kẹo, 1 cốc nýớc mía hay lai nó ði lòng vòng trýớc khi trả nó về nhà là ngoan với tôi ngay. Chắc mẩm là nhý thế, tôi mỉm cýời, ngýớc lên nhìn cửa số phòng nó, thầm tính kế hoạch, nắm chắc đến 8 phần, tôi phóng xe về nhà, tôi cũng chả buồn chạy thể dục nữa, trời còn sớm, lại lành lạnh, lên phòng nằm ngủ tiếp vậy, mới đặt lưng nằm xuống, tôi lại phân vân về chuyện món quà, không biết là tặng váy có ổn không nhỉ, hay lại tặng vòng đeo chân như Thủy không biết thế nào, không đc, lập lại thì còn j là ý nghĩa nữa, ngẫm đi ngẫm lại thấy tặng váy vẫn là ổn nhất rồi, cả ngày hôm nay tôi sẽ đi tìm vậy, nhổm dậy, tôi mở ví ra kiểm tra, bữa trýớc ðể dành ðc một khoản còn thừa từ bữa sinh nhật Thủy, tôi cũng không sài nhiều lắm, hôm qua đi lượn mấy nhà thằng bạn chõi rồi ðòi nợ luôn, cũng đòi đc vài thằng, tiền mình nợ thằng Tuân thì cũng chýa cần trả vội, lên trýờng trả nó cũng ðc, nghĩ thế tôi thử kiểm kê, thấy cũng còn đc kha khá, nhưng vẫn sợ thiếu, làm cái j cũng phải tính đến phát sinh và phong bất trắc, bao h tôi cũng tính phải dý thêm 1 ít, lần này hết ðồ trong nhà ðể bán rồi, cũng chả biết xoay thế nào, lại còn vụ đi biển nữa, cũng cần 1 khoản, tôi tặc lưỡi, thôi đành cầu cứu ngân khố từ "Tỉnh nhà" rồi, tiền thêm mua quà sinh nhật Linh thì xin mẹ, tiền đi biển thì xin bố, thế là ổn rồi. Tính toán xong tôi xuống nhà, mẹ thấy tôi ở nhà thì hỏi : - Sáng nay không đi tập thể dục ah, lại nằm ở nhà rồi.
Tôi cýời cýời bảo : - con sợ ra ngoài trúng gió nữa thì mệt, hôm nay ăn sáng j thế hả mẹ. Mẹ tôi cýời : - gớm, mấy khi ðc ông con ãn sáng cùng bố mẹ, mẹ ðang nấu miến, con ãn luôn nhé. - Miến nấu với cái j thế ah – tôi ngó ngó vào nồi nýớc ðang sôi sùng sục. Mẹ tôi tra thêm gia vị nói : - Thì nýớc xýõng với ít tim cật hôm qua mẹ mua ðể dành thôi. - đc đấy mẹ ạ, nấu thêm cho con 1 ít nữa nhé.
Mẹ nhìn tôi cýời cýời, tôi nói tiếp : - mẹ ah, mai là sinh nhật cái linh rồi, mà con chýa có ngân khố mua ðồ sinh nhật cho nó, mẹ nè, mẹ cho con 1 ít ðể con mua ðồ cho nó nhá, h con là sinh viên rồi, phải ra dáng 1 chút, tặng cho nó 1 món thật oách luôn, hì hì..
Mẹ tôi nhìn tôi cýời nói : - cha bố anh, chỉ ðc cái thế là nhanh, thế cần bao nhiêu – j chứ nói ðến chuyện mua quà sinh nhật cho Linh thì mẹ tôi đồng ý ngay, bố mẹ tôi cũng rất quý nó, mấy món đồ tôi mặc mẹ cũng biết là Linh mua.
Tôi cýời : - càng nhiều càng ít mẹ ah, hi' Mẹ tôi kêu tôi mang cái túi sách lại, đưa tiền cho tôi, tôi thấy số tiền này thêm với số tôi có là ổn lắm rồi,nhýng vẫn lại kỳ kèo : - mẹ, cho con thêm chút nữa ði, nhỡ may mà phát sinh j thì sao, lỡ mà thiếu thì ngại lắm đó. - chỉ đc cái giống bố anh,chưa j cứ lo thiếu, này, đó, mẹ cho thêm đó, mua bán cho cẩn thận, thế định mua cái j cho nó thế - mẹ tôi hỏi dò.
- bí mật mẹ ah, làm sao mà nói cho mẹ biết đc, hì hì – tôi cýời cýời thỏa mãn, nhét tiền vào trong túi.
Mẹ ấn tay lên chán tôi nói : - đừng có mà vớ vẩn, mua cái j tử tế cho Linh, mẹ mà biết mua đồ vớ vẩn cho nó rồi để tiền chơi bời là chết đó, thôi, lên gọi bố xuống đi, đang tập thể dục trên sân thýợng ý, nhanh lên, mẹ xong rồi đó.
Tôi giõ tay chào nhý kiểu quân ðội, nghiêm trang nói : - Rõ, thýa xếp phó. Mẹ tôi phì cýời, nói theo : - lên nhanh mà gọi anh trýởng nhà anh xuống ðây. Tôi mừng quá, không ngờ kỳ kèo có tý mà mẹ cho nhiều thế, thế là khỏi cần xin tiền bố nữa rồi, quá đủ cho cả sinh nhật và đi biển, tôi rất ít khi xin tiền bố mẹ, mà đã phải xin thì ắt có chuyện và cần nhiều, đa phần tiền ăn ở của tôi trên Hn là bố mẹ tự gửi lên, tháng nào cũng có đôi ba lần phụ cấp nữa, chứ rất ít khi tôi gọi ĐT về nhà xin tiền, cũng may là mình cũng chỉ thuộc loại phá vừa vừa thôi .
Ăn sáng xong xuôi, suốt cả ngày hôm đó, vi vu khắp nơi, mấy shop quần áo rồi siêu thị, trung tâm thýõng mại, bất chấp cái nóng ban ngày nhý thiêu nhý ðốt, cả ngýời ðầy mồ hôi, tóc tai bết lại, tôi quyết chýa tìm đc thì chýa về nhà nghỉ, ãn uống buổi trýa qua loa ở 1 quán bình dân, ngồi uống cốc nýớc tý buổi trýa ðể tránh cái nắng nhý muốn thiêu sống ngýời vậy, hè nãm ðó kỳ quái quá, khá ít mýa, nóng nhý thiêu nhý ðốt. cả sáng lýợn ðc mấy nõi ðc ðc, nhýng mà chýa tìm đc cái nào ýng ý cả, cứ thấy hõi lãn tãn, sợ Linh lại không thích, tôi hõi tự ti về khoản nhìn quần áo này, lại không ai đi cùng tý vấn nên cứ thấy lo lo, sợ mua mà Linh không thích, hoặc mặc vào ko hợp, lần này quyết phải làm cho ra trò luôn, nhớ đến tối qua vẫn cứ thấy áy náy, cộng dồn mấy năm trước, chưa mua đc cái j ra hồn cả, nên năm nay phải quyết têm ^^, phải làm cho cái miệng chu chu kia cýời ðến ngoác ra thì thôi, nghĩ thế, càng cho thêm tôi động lực, tôi lại vi vu trên đường, lượn lờ tìm kiếm.
Mãi gần gần cuối h chiều, tôi bắt đầu thấy nản, đang tính có khi kêu mẹ tôi đi cứu viện cũng nên, mẹ tôi rất biết chọn mua quần áo, mẹ mà đi thì hết sảy rồi, nhýng nghĩ thế nào thì tôi chọn mới ý nghĩa hõn, nhýng mà ði hết rồi, biết tìm ở chỗ nào nữa bây h, thôi đành gọi ĐT, xem mẹ có biết cửa hàng nào xịn nữa không, tiếng mẹ tôi trả lời ĐT : - alo, sao thế con. - Mẹ ah, con định mua tặng cho Linh 1 cái váy thật đẹp, nhưng mà chýa có cái nào ýng, con muốn cái váy ðó phải là hàng cao cấp, mẹ có quen cửa hàng nào không. - Ồ, mua váy ah, mẹ thấy cũng đc đó, mẹ biết vài cửa hàng đồ thời trang nữ cũng khá đc, nhưng cửa hàng mẹ nghĩ là nhiều đồ đẹp nhất thì mẹ thấy cửa hàng của cô Dung là đc nhất, mẹ sẽ nt cho con địa chỉ, cứ đến đó, mẹ sẽ gọi DT cho cô Dung để cô ấy chọn cho con, nếu không ưng cái nào thì để tối về, mẹ đi chọn cùng con, đc chứ.
Nói năm ba câu rồi tôi chào mẹ, cúp máy, đọc địa chỉ trên ĐT, tôi phi xe đến luôn cửa hàng, 1 cửa hàng khá lớn, nhýng lại nằm trên 1 con ðýờng hõi nhỏ, nên chắc tôi ðã bỏ qua, không rẽ vào đây, bước vào, tôi gặp 1 em bán hàng khá nhỏ nhắn và xinh xắn, rất dễ thýõng, tôi hỏi : - cô Dung có ở ðây không em. Em nhìn tôi, cũng nở 1 nụ cýời, ðang ðịnh trả lời thì có tiếng 1 phụ nữ đứng đứng tuổi đi ra nói : - Cháu là Sõn, con mẹ Hạnh ðúng không ? Tôi đảo mắt nhìn, tiếng nói phát ra từ 1 ngýời phụ nữ trạc trạc 35 36, dáng ngýời bình thýờng nhýng toát lên vẻ j ðó gọi là hõi sang trọng, mái tóc búi cao, tôi quay sang nói : - vâng, là cháu ðây ạ, cô là cô Dung phải không ạ ? - Uhm, mẹ cháu mới gọi ĐT cho cô rồi, mua đồ cho bạn gái phải không, nhìn cái mặt lấm lét thế này thì đúng rồi – tiếng cô cười cười, chỉ chỉ tôi đi ra 1 gian hàng.
Tôi đi sau nói : - cô cứ nói đùa, cháu mua cho bạn thôi.
- mày lại giấu cô, mẹ cháu mới nói rồi, bảo là cô chọn cho đứa con dâu tương lai cái váy đẹp đẹp – cô lại cười cười, vừa đi vừa nói, đánh mông như đúng rồi. Tôi há mồm, mẹ tôi cũng chém gió ác ah nha, chả còn j để nói, chỉ biết gãi gãi đầu, cô nói tiếp : - Lại đây, cháu hơi bị may mắn đó, hàng mới về sáng nay, toàn hàng mới hết,đẹp và rất độc, ra đây cô chọn cho mấy mẫu rồi mà ngắm, mẹ cháu cũng hay mua đồ của cô lắm, nên cứ yên tâm đi, cô chọn là chuẩn phóc luôn, ha ha.
Tiếng cô cýời dòn tan, cô đi 1 lượt, tôi tả qua qua dáng Linh cho cô biết, sau đó cô cầm 3 4 mẫu đi ra, tôi ngắm 1 lượt rồi lắc đầu, cái nào cũng khá đẹp, nhưng tôi cứ thấy có cái j đó không ưng, không phải kiểu tôi thích lắm, cô cười rồi lại cầm vài mẫu nữa đi ra, đập ngay vào mắt tôi là cái váy cô đang cầm ngay bên tay trái, 1 cái váy màu trắng rất đẹp, rất thanh nhã mà không cầu kỳ, 1 kiểu váy bó sát ngýời, hở vai, cổ váy là 1 dải dây bằng lụa bắt chéo nhau ở giữa nối xuống ngực, cái váy cũng thắt lại ở eo, tà váy dài quá gối 1 chút, có thêm 1 dải lụa mỏng trong xuốt bao bên ngoài, càng tôn thêm nét dịu dàng, lác ðác là vài hạt giả ngọc trai nhỏ xíu rất là bắt mắt, trên ngực áo là 1 bông hoa bằng lụa có gắn ít ngọc giả ðá quý rất đẹp đc gắn hờ trên đó, có thể tháo ra đc, tùy ngýời sử dụng, tôi ðứng phắt dậy, cầm chiếc váy, quá là hợp rồi, tôi ýng luôn tức thì không cần suy nghĩ, cô nhìn tôi rồi gật gù nói : - Mẹ cháu nói là cháu gà mờ lắm, nhýng mà cô thấy mắt chọn hõi bị ðc ðó, không phải là cô nói thế ðể bán ðc hàng ðâu, h cô không còn đứng quầy bán hàng nữa rồi, chỉ vì mẹ cháu là chỗ quen biết từ lâu nên cô mới ra chọn cho cháu đó, cô cũng tán thành, cái này cô cũng rất ýng ý.
Tôi nhìn cô cýời cýời tỏ vẻ cảm õn, mắt lâu nãm trong nghề nhý cô mà cũng nói thế thì tốt quá rồi, gói gém, bọc biếc rồi cho vào hộp, thế là xong, tôi phi luôn xe về nhà, lòng vui vẻ hẳn lên, nhý chút ðc 1 gánh nặng, mọi chuyện thế là ðã ổn lắm rồi, chỉ chờ ngày mai nữa thôi, chắc Linh sẽ thích lắm, hôm sau giảng hòa, phải bắt nó đền mình vụ dám cho mình leo cây sáng nay, nghĩ xem nào, bắt nó đền 1 bữa sáng là tốt nhất, cýời rất là khoái trá và ðen tối, kéo ga xe máy, về nhà kiếm cái j ðó thật mát uống mới ðc, khát muốn cháy cổ rồi.
Tối, tôi đang đứng trên lan can, hít thở gió trời đêm mát lạnh, dễ chịu, đầu óc đang mung lun không biết là nên viết thiệp thế nào, nghĩ mãi chả ra đc cái j, lười không muốn nghĩ nữa, cứ thế đừng nhìn phố xá, để cho đầu óc đc thảnh thơi, đang nghĩ vu vơ, tự nhiên có tin nhắn , tôi mở máy ra xem, là tn của thằng Tuân : - mày đã mua quà sinh nhật cho Linh chýa, nó mới nt mời tao 8h tối mai ðến dự sinh nhật tại nhà hàng “Số 78” nè, nó ðã nhắn tin mời mày chýa.
Sao, Linh đã nt mời bạn bè đến dự sinh nhật rồi sao, sao vẫn chưa thấy nt mời tôi cả, lại mửng sinh nhật tại quán kem số 78 sao, đó là quán kem tôi thích nhất, tôi đã mời Thủy ăn kem ở đó, sao Linh lại không nt mời tôi, tôi đúng là có quá đáng, nhưng chả lẽ đến nỗi 1 tn cũng không đáng đc nhận sao, Linh đã giận, đã ghét tôi đến thế sao, hay là còn lí do nào khác, lòng tôi tự nhiên phân vân, khó hiểu, cảm thấy 1 chút hụt hẫng, Linh không muốn mời tôi, tôi chả thể mặt dày mà đến đc, thế còn công sức tôi bỏ ra cả chiều nay thì sao, chiếc váy đó thì sẽ thế nào, tôi sẽ làm sao, tôi phải làm sao, cầm đt mà tay run run, biết nói sao với thằng Tuân bây h, cắn chặt răng, nt lại với thằng Tuân : “uh, tao nhớ rồi, chuyện của tao, tao tự lo đc rồi, thks mày đã nhắc."
Tự nhiên thấy có thêm 1 tn, vẫn là của Tuân : "uh, tao biết rồi, tao chỉ hỏi thế thôi, tại trong tn của tao, Linh có bảo là không đc nói j cho mày biết , tao thấy lạ nên nt hỏi"
Không đc nói cho tôi biết, sao lại thế nhỉ, nó giấu diếm j chăng, khẽ thở dài, thấy hõi tức ngực, cảm giác hụt hẫng càng lúc càng nhiều, cố ðợi xem 1 chút nữa, chắc có lẽ Linh ðang nt mời mọi ngýời, chút sẽ mời mình, chýa nãm nào mà nó không mời tôi cả, nhýng mọi nãm luôn kèm theo 1 dòng ghi chú nhỏ phía dýới là : “cậu là ngýời ðầu tiên ðc tớ mời ðó, hi hi” nhýng nãm nay, tôi ðã không còn là ngýời ðầu tiên nữa rồi, chí ít là ðã sau Tuân, và đến tận bây h vẫn chưa thấy có j cả, cầm chiếc DT, màn hình vẫn đen xì, không 1 tin nhắn, không 1 cuộc gọi nảo cả, thời gian cứ thế chầm chậm trôi, màn đêm dần dần buông phủ, tôi vẫn đang ngồi ở ban công, vẫn lặng lẽ chờ, vẫn không có j cả, chả có j hết là sao, tôi bối rối, không hiểu chuyện j đã sảy ra, tự nhiên hoang mang và lo lắng, chả lẽ chỉ vì tôi đã nói nó, đã nói thằng Hiếu đó ko ra gì mà Linh đã thật sự ghét tôi thế sao, bị cho ra rìa luôn, không phải thế, tôi hiểu Linh, nó không phải là đứa giận dai, trước h nó với tôi thế nào tôi tự biết, vậy chứ nguyên nhân là j đây, càng ngày càng thấy nó kỳ quái.
Lýợn ra lýợn vào mãi, bật nhạc, lýớt net, mẹ tôi cũng có lên nhà hỏi về chuyện cái váy, tôi chỉ trả lời qua loa rồi cố ra vẻ thần bí, giấu giấu diếm diếm, cố cýời cýời cợt cợt trả lời, mẹ cũng không hỏi j thêm, nói với tôi mấy câu rồi cũng xuống nhà, tôi nằm lên giýờng, tay cứ cầm DT vậy , chờ mãi không thấy, tôi suy nghĩ linh tinh rồi cũng ngủ quên mất.
00:00 tiếng báo từ ĐT kêu tít tít, tôi giật mình tỉnh giấc, đã sang ngày mới rồi, đã sang ngày Sinh nhật Linh rồi, tôi mở mắt tỉnh dậy, đèn phòng vẫn sáng chýng, tiếng tít tít kia chính là tiếng báo ðến ngày Sn Linh mà tôi ðã cài sẵn, lồm cồm ngồi dậy, tắt tiếng tít tít đi, nhìn lại màn hình ĐT vẫn chả có tn nào cả, thôi, chả cần mong chờ j nữa, cứ lệ cũ mà làm thôi, 00h01p rồi, nt chúc mừng Sn Linh trýớc ðã, soạn 1 dòng tin nhắn : Happy birthday + hình chiếc bánh sinh nhật làm bằng các ký tự trong tin nhắn mà tôi đã chuẩn bị trýớc, ở bên dýới là dòng chữ "Luôn vui vẻ và hãy luôn tự tin vào chính mình nhé, luôn bên cậu".
1p sau, đã có tn trả lời : " Vẫn nhớ sinh nhật mình cõ ah, týởng lên Ðh thì quên rồi chứ ^.^, thks cậu nhìu nhìu, tối mai 8h nhớ đến quán kem 78 dự Sinh nhật tớ nhé, nhớ phải đến đó, không là không đc đâu đó, biết chưa” Tôi cýời cýời, á à, tôi ðã hiểu ra rồi, thế mà làm cả tối tôi nghĩ ngợi, cứ làm tôi týởng thế nào, hóa ra nó cố tình làm thế để xem tôi có nhớ sinh nhật nó không, tự nhiên tôi bật cýời, sao mà nó khờ quá, tôi ðể chuông báo trong ÐT thì kể cả tôi có quên thì ĐT cũng sẽ báo, tôi cười sảng khoái, mọi nỗi băn khoăn như đc trút bỏ tất cả, tôi thì cứ nghĩ tận đẩu tận đâu mà không nghĩ ra cái lý do củ chuối này, rất đơn giản mà tôi lại không ngờ, thở 1 cái , nhẹ cả ngýời, tôi nhắn tin : - ðc rồi, tớ sẽ ðến, mà cậu ðã hết giận tớ chýa, ðừng giận tớ nữa nhé, giận nhiều sẽ nhanh già lắm ðó ah nha.
Tít tít : - chýa hết giận, cho ðáng ðời, ai bảo tự nhiên nói tớ Tôi cýời cýời, nói thế là nó chắc cũng bỏ qua cho tôi rồi : “ ði mà, ðừng giận tớ nữa, buồn lắm ðó, sắp ốm nữa rồi ðây này, tại cậu ðó” Tít tít : - Đc rồi, bỏ qua cho cậu lần này, sáng nay cho leo cây coi nhý là chừng phạt rồi, ha ha. Ái chà chà, thì ra sáng nay cô nàng cố tình cho tôi leo cây, đc lắm, chưa j đã biết chõi xấu mình rồi, nhýng thấy nó ðã làm vui vẻ trở lại với tôi, tôi cũng vui vẻ trở lại, mọi sầu não dýờng nhý ðã đc chút bỏ, tôi nt lại : - khá lắm , mai đi thể dục phải đền cho tớ bữa sáng, không là biết tay tớ đó.
Tít tít : - không đc rồi, tớ đang ở trên nhà bác tớ nè, ngày mai mọi ngýời làm cõm liên hoan, chắc chiều mai mới về, tối mai nhớ là phải ðến ðó, tớ ði ngủ ðây, muộn rồi, thk cậu lần nữa nhé, cậu cũng ngủ sớm ði, G9. "uh, tớ nhớ mà, ngủ ngoan nhé , G9" đang định thêm chữ "cô bé" nhýng nghĩ thế nào lại thôi, send luôn cho nó. Týởng thế là xong, tự nhiên có thêm 1 tn nữa : “tý quên mất, tối mai sinh nhật tớ xong, hôm sau đi biển luôn, đi sáng sớm, 6h tập chung nhà cái Hýõng, thống nhất là ði 2 ngày 1 ðêm,cậu chỉ cần biết thế là ðc rồi, hi', không cần nt lại ðâu, tớ ngủ ðây”
Gớm thật, h mới chịu nói đến kế hoạch đi biển cho tôi biết,tôi thì thế nào mà chả đc, tôi khẽ thở dài, thế là ổn, chắc mai phải đi mua thêm 1 bó hoa nữa cho thật hoành tráng mới đc, rồi từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng, bên góc phòng, là chiếc hộp màu mận chín đc đậy cẩn thận, bên trong đó, chính là chiếc váy màu trắng tôi sẽ tặng Linh vào tối mai.
Cả ngày hôm đó trôi qua thật bình yên, sáng sớm tôi ra hồ gần nhà lýợn mấy vòng, buổi sáng thì qua nhà thằng Tuân chõi, gọi thêm cả thằng Toàn và 1 thằng trong xóm, làm hội bàn tròn đến tận quá trưa mới đi ăn, đến chiều lại rủ đc 1 đám đi ra ngoài chiến chế, cũng mất mấy hôm không đi đc, hôm nay tinh thần anh em lên cao quá, toàn đánh kèo lớn, tiếng chửi bới, tiếng cýời ầm ầm cả quán, mấy thằng cởi trần trùng trục trông nhý là cái ổ nghiện, ðến là buồn cýời, cái j vui thì cũng trôi qua rất là nhanh, vèo 1 cái đã cuối chiều rồi, tôi trở về tắm rửa, chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, lòng thấy phấn khởi và vui vẻ, dýờng nhý ðã quên hết mọi chuyện về Linh và tên Hiếu kia, trong bữa cõm, tranh thủ bố mẹ ðang vui vẻ, nói luôn về chuyện ði biển với lớp, dự kiến là 2 ngày 1 ðêm, bố tôi ủng hộ luôn, mẹ tôi lúc ðầu còn ậm ừ, hỏi này nọ, dặn thêm mấy cái linh tinh rồi mới gật đầu cho tôi đi, sau bữa cơm, bố còn gọi tôi lên phòng, cho tôi thêm tiền gọi là đi với bạn bè, cũng phải tiêu tốn thoái mái 1 chút, thế mới vui, chứ đi mà lo nghĩ tiền nong thì chán lắm. Tôi khoái lắm, lại có thêm phụ cấp, đã giàu sẵn lại càng giàu thêm, quả này đi chơi phải nổ cho ác luôn, ha ha, cầm ĐT gọi cho Tuân : - ê, đi chưa mày õi, qua ðón tao với.
Giọng thằng tuân ồm ồm : - Tao qua đón Hương rồi, mày tự đi xe máy đi, thế nhé . Rồi nó cup máy luôn, tôi lắc đầu cười, thằng này đc lắm, gọi cho thằng Toàn thì mãi chả thấy nó bắt máy, tính rủ nó đi cùng cho vui, thôi đành vậy, tôi chỉnh sửa lại 1 chút cho gọn gàng, vuốt thêm tý keo cho đẹp , lên nhà lấy món quà, chợt nhớ ra là tôi chýa viết thiệp, chết cha, cả ngày thì chõi, quên mẹ mất, lấy tấm thiệt ra, nghĩ ngợi lúc rồi ghi mấy dòng : "Linh õi, luôn tự tin nhé và hãy luôn mãi mãi là 1 thiên thần vui vẻ - Sõn ”, mỉm cýời, thế là ổn rồi, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hay là mở hộp đựng cái váy kia ra rồi nhét tấm thiệp vào nhỉ, chứ h chả lẽ lại dính ở ngoài, tự nhiên quên cha mất, pó tay, h mới nhớ còn tấm thiệp nữa, khẽ lần mò mở mấy cái nút thắt nõ , mãi rồi cũng mở đc hộp quà ra, khẽ kéo chiếc váy ra xem lần nữa, khẽ gật gù, quá đẹp rồi, xem ra khiếu thẩm mỹ của mình cũng khá đấy chứ, tự nhiên gặp phải rắc rồi với mớ phụ kiện, xoay sở mãi mới gấp xong cái váy, nhét lại vào hộp, không quên bỏ tấm thiệp vào, còn phải thắt nõ nữa, loay hoay mãi chýa ðc, rõ ràng là nãy nhớ buộc nhý thế này mà, nhìn đồng hồ thấy gần 8h rồi, càng làm càng cuống, may sao run rủi thế nào mà tự nhiên thắt lại đc thành hình, may quá, ngắm nghía cái hộp thấy không còn sai sót j nữa, chạy vội xuống nhà, không quên bỏ mấy cái kẹo cao su vào mồm, nhồm ngoàm nhai rồi leo lên xe, phi nhanh ra ngoài đường, vừa đi vừa ngắm mấy hàng hoa, rồi tặc lýỡi, vào làm ðại 1 bó, tôi cũng chẳng biết ý nghĩa của loài hoa lắm, nên nói là đi sinh nhật bạn là con gái, chị bán hàng đon đả gói 1 cho bó khá to, nhìn cũng đẹp, tôi nhớ là phải có đến mấy loại hoa liền, vội nên tôi cũng chả buồn hỏi hoa j, đang tính trả tiền thì có chuông Đt, lại là thằng Tuân : - õi, tao ðây, j thế mày ?
Giọng nó vang vang : -hõn 8h rồi sao còn chýa ðến hả, Linh nó nhắc nãy h đó, nhanh lên ông týớng - uh, bảo với Linh là tao đến h đó, tao đang trên đường rồi, thế nhé. – Tôi cúp máy rồi phi nhanh đến quán kem.
Vừa mới đến quán, đã thấy thẳng Tuân chạy ra đón : - làm j mà lâu vậy, làm tao bị tụi nó ép xuống đón mày lên này, gửi xe nhanh lên
- cầm hộ tao bó hoa, đợi tý, tao đi gửi xe cái – tôi dắc xe vào trong, giao cho thằng bé gửi xe rồi lững thững cầm hộp quà đi ra. Thằng Tuân suýt xoa : - ái chà chà, hoa rồi còn hộp quà to thế, hôm nay nổ dữ thế mày .
Tôi tặc lýỡi, : - uh, lên Ðh phải khác chứ, ha ha, lên thôi, không tụi nó chờ. Vừa nói tôi vừa cầm bó hoa từ tay nó, 2 ðứa ði lên tầng 3, lên ðến tầng 3, tôi nhận ra mấy thằng bạn nối khố từ nãm cấp 3, thêm vào là mấy ðứa con gái hay chõi cùng nhau, tụi nó ðang túm tụm với nhau, mấy cái bàn ðã đc kê sát vào nhau, bày biện sẵn 1 số hoa quả , ánh đèn mở mở lung linh huyền ảo đủ loại màu sắc, nhìn không gian khá là đẹp mắt, lại thêm tối nay cũng có gió, nên không gian càng thêm mát mẻ ….. nhýng tôi ðảo mắt 1 chút, thấy có mấy ngýời lạ lạ, tôi chýa gặp mặt bao h cả, nhìn nhý kiểu không phải là chỉ là ngồi chung trên tầng 3 mà họ cũng ðc mời ðến dự, mấy ngýời ðó ðáng chỉnh lại mấy cái ðèn trang trí, giãng giãng thêm mấy quả bóng bay,
Tôi hỏi thằng Tuân : - ê, đám kia là ai thế, họ cũng đến dự ah. Thằng tuân nhìn theo hýớng tay tôi chỉ , nó noi : - uhm, ðúng rồi, tao cũng chả biết bọn ðó là ai, nhýng thấy Hýõng nói chắc ðó là bạn của thằng Hiếu, nghe nói nó cũng rủ cả bạn nó ðến ðây, ðéo hiểu nghĩ j luôn. Tôi nhìn nhìn, Linh cũng mời cả Hiếu, thằng Hiếu lại mời cả bạn nó đến nữa, thế này là thế nào nhỉ, nó có ý j đây, tôi hỏi tiếp : - thế Linh có biết là thằng Hiếu kêu bạn nó đến đây không ? - tao cũng ko biết nữa, kìa kìa, thằng đang tiến về phía mình là thằng Hiếu đó – nó nói, tay chỉ ra 1 hướng, tôi nhìn theo hýớng ðó, 1 thằng khá to cao, ít nhất là cao hõn cả tôi nữa, ãn mặc khá là bảnh , quần áo chỉnh tề, ðầu tóc chải chuốt, trông nó cũng ðẹp trai thật, nó ðang tiến về phía chúng tôi, ðang cýời cýời, 1 tay cầm dải bóng bay, 1 tay vẫy vẫy về phía chúng tôi, lại gần rồi nó nói : - Tuân , em ra phụ anh treo cái này ra ðằng kia cái, ủa, ðây có phải là Sõn không ?
Tôi nhìn nó, nó nhận ra đc tôi kia ah, cũng kỳ ta, tôi nói : - vâng, thế anh là ai vậy, em chýa gặp qua.
- ồ, hóa ra là Sõn thật, anh thấy cũng hõi ngờ ngợ, anh sang nhà Linh cũng có thấy mấy tấm ảnh của em chụp chung với lớp, Linh nói em là bạn rất thân của Linh, em cũng ðc mời hả, rất vui ðc gặp em, anh là Hiếu, bạn trai của Linh
Nó vỗ vỗ lên vai tôi nhý kiểu chứng minh ðẳng cấp ðàn anh của nó vậy, cái j mà “em cũng ðc mời”. câu ðó lẽ ra tôi phải nói với nó mới ðúng, nhýng rồi nghe câu sau -” bạn trai của Linh “ – tôi nhý không tin vào tai nữa, tôi nhìn nó nghi ngờ, cố dò xét xem mình có nghe nhầm không, không đúng, rõ ràng nó nói nó là bạn trai của Linh, vậy là, vậy là mọi chuyện đã xong rồi sao, tôi không tin, chắc chắn nó chém gió, có j thì Linh đã nói với tôi từ trýớc rồi, làm j ðến lýợt nó nói, tôi liếc nhìn nó, cũng thấy nó đang nhìn tôi cýời cýời, tôi ðáp : -vâng, Linh cũng kể 1 chút xíu về anh cho em biết, nhýng anh là bạn trai của Linh từ bao h thế, sao em chýa nghe qua Linh kể.
Nó nghe tôi hỏi xong, mặt hõi ðần ra, nhý kiểu bị dội ngay gáo nýớc vào mặt, biết ngay là không ngờ bị tôi hỏi thế, nhìn cái mặt nó là tôi biết nó cố tình nhận võ, chứ Linh chýa coi nó là bạn trai, rồi rất nhanh, nó lại cýời cýời, thì thầm vào tai tôi thần thần bí bí : - chút xíu nữa chú sẽ biết thôi, Linh từ hôm nay là của anh, anh thông báo chính thức với chú rằng là cô bạn thân xinh đẹp khó tính của chú chính thức bị cưa đổ rồi, chú thấy anh có tài không, sau anh dậy cho mấy chiêu.
Rồi nó cýời lớn, vố vỗ lên lýng tôi, kéo dải bóng ði, thằng Tuân cũng không thèm ði theo giúp nó nữa, kéo tà áo tôi ngồi xuống ghế, mẹ kiếp. nghe nó nói kiều lập lờ mà tự nhiên tôi lại có 1 cục tức nổi lên, nó là thằng chó nào thế không biết, tự nhiên mọc ở cái xó xỉnh nào lên rồi vỗ ngực tự mãn, tôi nhìn quanh, quái nhỉ, không biết là Linh đâu ta, tôi hỏi : - Linh đâu rồi mày.
Tuân nó cýời cýời : - À, Hýõng với Linh ði chuẩn bị bánh rồi, trýớc khi ði nó còn bắt tao xuống đón mày lên đó, nó sợ mày không biết.
"Cứ lo thừa, quán ruột mà tôi ko biết thì có mà chết ah, nhýng lần này có phải nó hõi nổ quá không nhỉ, tổ chức lớn hõn mọi nãm, tôi chẹp lýỡi, chắc Ðh nên bố mẹ nó ðầu tý thêm ðây mà,” rồi cũng chả nghĩ nữa, mấy ðứa lạ hoắc, hình nhý là 3 nữ 4 nam thì phải, cứ lăng quăng đi đi lại lại, hình nhý tụi nó dành phần trang trí thì phải, tôi chả thèm quan tâm, tôi đang nhìn theo bóng dáng thằng Hiếu đang cười cười nói nói, thằng khốn nạn này, nó nhận trang trí và mời bạn nó đến nữa là sao, mấy câu nói của nó cứ ám ảnh tôi mãi, thôi thì kệ cha nó, chả quân tâm nó, quay sang nói chuyện với thằng Tuân, trêu đùa mấy đứa con gái, làm tụi nó la toáng cả lên, mấy thằng bạn thấy tôi đến cũng bắt chuyện, tụi nó cũng tỏ ra khá là không quen với mấy đứa lạ hoắc này, dự kiên buổi SN năm nay sẽ không vui lắm, đang nói cười thì có tiếng nói hõi lớn làm mọi ngýời chú ý :
-Nào nào mọi ngýời, ổn ðịnh chỗ ngồi xem nào, 1 2 3 4 5…. Oke, ðến ðủ rồi, mọi ngýời trật tự, mình xin tự giới thiệu, mình là Hiếu, chắc mọi ngýời cũng ðều biết mình rồi phải không – nhìn nó cýời rất là ðắc ý, nó nghĩ rằng cái chức danh MC cũ rích của nó từ lâu vẫn còn đến bây h chắc, mấy đứa con trai quay lại nhìn nhau lắc đầu, nhìn mặt là biết đéo ông nào nhận ra rồi, rồi nó giới thiệu nào là bạn Linh gồm những ai, bên kia là những chiến hýu xông pha với nó gồm những ai, tôi ðoán chắc là nó biết trc ðc danh sách bọn tôi ðến và mặt chúng tôi qua các tấm ảnh của lớp, trông nó cũng khá là thành thạo, nó pha trò cýời giúp mọi ngýời gần nhau thêm, rồi thì sau đó nó kêu mọi ngýời trật tự, nó giõ bàn tay về hýớng và nói lớn : - Và giờ là nhân vật chính của chúng ta, nào, em hãy ra đây.
Tôi nhìn theo hýớng tay nó chỉ. ðó là Linh ðang bê 1 chiếc bánh sinh nhật ði ra, mái tóc ðc búi lên, vài lọn tóc xoãn xoãn ðc xõa xuống trông thật tự nhiên và rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn đc trang điểm bằng một lớp phần hồng nhè nhẹ,hàng lông mày đen nhánh, đôi mắt đen long lanh đang nhìn vào chiếc bánh, đôi môi hồng chúm chím, khuôn mặt hơi cúi cúi xuống thẹn thùng, Linh mặc chiếc váy màu đen mà bữa trýớc nó ðã đi mua với tôi, những viên đá giả kim cương phản chiếu ánh nến lấp lánh, bờ ngực nhô cao kiêu hãnh, bờ ep nhỏ nhắn, đôi chân dài đang đi 1 đôi guốc nhỏ cũng màu đen, tôi nhìn Linh, tôi sững cả ngýời, mà tôi biết không chỉ có tôi,mọi ngýời và cả thằng Hiếu cũng tắc tiếng luôn, không hiểu sao, khi Linh trang ðiểm lên, lại ðẹp ðến không ngờ nhý vậy chứ, phải nói là quá ðẹp. Ði ðằng sau chính là Hýõng, nó ðang vừa ði vừa cýời cýời, nó cũng thoa 1 lớp phấn mỏng, nhìn cũng dễ thýõng.
Linh bê chiếc bánh, từ từ đi lại chiếc bàn trong tiếng vỗ tay của mọi ngýời, nó ðảo mắt nhìn quanh và dừng lại nhìn tôi, đôi môi hồng khẽ nở 1 nụ cười rất tươi, tôi lặng cả người, toàn bộ thần kinh nhý chết ðứng, nuốt ðc bọt 1 cái, tôi cũng không ngờ rằng Linh quến rũ ðến nhý thế, lâu nay tôi ðã chýa bao h ðể ý lắm về chuyện này, thằng Hiếu cũng nào khác j tôi, nó đứng im nãy h, mãi mới thấy lên tiếng :
- nào mọi ngýời, ðứng lên hát bài happy birthday chúc mừng Linh nào. H tôi mới ý thức đc trở lại, đứng lên hát bài chúc mừng Sn, tôi nhìn Linh, Linh đảo mắt nhìn mọi ngýời tỏ vẻ biết õn, cũng vô tay theo nhịp hát, rồi ánh mắt Linh bắt gặp ánh mắt tôi, Linh nhìn tôi, khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười, 1 nụ cười dịu dàng nhất, tôi cũng đáp trả Linh bằng 1 nụ cười, bàn tay Linh khẽ chìa về phía tôi vẫy vẫy nhý ý nói quà đâu, tôi cười cười, liếc mắt xuống dưới, tuy đã bị mặt bàn che mất nhýng hình nhý Linh cũng hiểu ý, lại mỉm cýời 1 lần nữa với tôi rồi mới rời mắt ði chỗ khác, ánh nến từ chiếc bánh sáng lung linh, chiếu rọi lên khuôn mặt Linh trắng hồng, nụ cýời vẫn chýa tắt trên môi, trên chiếc bánh sinh nhật kìa là 1 hàng chữ màu hồng "Mừng sinh nhật Diệu Linh " cùng với cặp nến số 19 đang cháy ánh lên những tia lửa hồng rực rỡ.
Sau một khoảng lặng, Linh lẩm nhẩm ýớc 1 ðiều j ðó, khẽ phù 1 cái, thổi tắt nên, mọi ngýời vỗ tay hýởng ứng, tôi vẫn ðứng , nghĩ ðến cảnh lúc nãy nhìn cái mồm phồng lên thôi nến mà buồn cýời, 1 tay tôi cầm bó hoa, tay kia ðã lăm lăm cầm hộp quà, tôi tính mang lên tặng cho Linh, nhýng , sự ðời có nhiều cái nhýng và lắm cái không ai ngờ tới lắm. cô gái lạ hoắc mà nhý lời thằng Tuân nói là thuộc nhóm bạn thằng Hiếu nãy h đang ngồi cạnh Linh bỗng đứng lên, thế chỗ cho 1 ngýời từ ðằng sau tiến ðến, ðó là Hiếu, 1 tay cầm 1 bó hoa hồng ðỏ týõi ( h thì tôi biết hoa hồng đỏ là biểu týợng của j rồi) 1 tay cầm 1 hộp quà nho nhỏ, Hiếu tiến ðến chỗ cô gái kia vừa nhýờng cho nó, ở ngay bên cạnh Linh, Linh quay sang nhìn Hiêu cýời nhẹ, Hiếu ðýa bó hoa và cái hộp ðó lên cho Linh, rồi khẽ nói thì thầm j đó vào tai Linh, Linh cýời cýời, mọi ngýời thấy thế liền ồ lên, 1 cành týợng thật là ðẹp nhýng với tôi, nó chả khác j cái gai ðâm vào ngay giữa mắt vậy, rôi Linh ðýa tay ra nhận bó hoa và hộp quà ðó, nhýng quái lạ là ở chỗ thằng Hiếu kia không buông bó hoa và hộp quà ra, tôi ko hiểu nó nghĩ j, tặng rồi còn muốn thế nào nữa, no quay ra nhìn mọi ngýời, cýời 1 cái rất là ðắc ý, nó nói : - chắc các bạn đang thắc mắc là tại sao mình lại mời bạn mình đến đây phải không – nó quay sang nhìn Linh - anh cũng xin lỗi em vì đã không cho em biết – rồi lại nhìn mọi ngýõi - tại vì mình muốn nhân đây, xin đc nói với các bạn rằng : kể từ ngày hôm nay, Linh chính thức sẽ là bạn gái của mình – nó quay sang nhìn Linh, nó nhìn Linh rôi tiếp : - Linh, em làm bạn gái anh nhé .
Cả lũ bạn bè tôi, lũ bạn bè nó, đều hô lên ầm ầm, tôi nhý chết lặng, tôi không tin vào những j trýớc mắt nữa, quá là bất ngờ ðối với tôi, tôi không thể nào ngờ rằng nó lại là 1 thằng mạnh bạo ðến thế, là tôi có cho tiền tôi cũng chả có lá gan nào mà bày tỏ giữa ðông ngýời thế này, nhýng nó thì khác, nó đã dám trịnh trọng tuyên bố nhý thế trýớc mặt mọi ngýời, còn đưa ra lời nói mà trýớc h tôi ðoán chỉ có trên phim, hay là thằng này xem phim Hàn nhiều quá nên nhiễm mẹ nó rồi, 1 lời tỏ tình nhý thế này có thể bắn hạ bất cứ trái tim 1 ðứa con gái nào, xong rồi, xong rồi, tôi ðịnh thần, bàn tay cầm món quà run run, tôi nhìn Linh, xem nó sử lý thế nào, Linh hình nhý cũng không khác tôi lắm, nó nhý kiểu hõi giật mình, trông nó rất bối rối, nó đảo mắt về phía con Hương, tôi nhìn sang Hýõng, con này cũng ðang há hốc mồm, chết chân tại chỗ, Linh lại nhìn sang Hiếu, nó hõi cúi ðầu, nhý kiểu nó cũng chả phải biết làm j, tôi ðứng im tại chỗ, cố chờ xem rồi chuyện j sẽ sảy ra, Linh sẽ nói thế nào với Hiếu, bầu không khí trở lên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi ngýời hình nhý cũng ðang muốn nghe câu trả lời thì phải,
1s 2s 3s 4s 5s, 5s trôi qua trong lặng lẽ, rồi có 1 tiếng chuông ĐT như xé toạc không gian yên lặng, mọi ngýời bối rối không biết là của ai, thì 2 bàn tay linh không còn cầm trên bó hoa và chiếc hộp kia nữa, vội cầm chiếc DT đang reo và chạy ra ngoài, Hiếu hõi xững ngýời 1 tý rồi mới chạy theo, mọi ngýời lại xì xầm bàn tán, không biết là có chuyện j, riêng tôi thì tôi biết, qua những lời kể của Linh và Linh đã từng nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, thì tôi tin là sau lời tỏ tình không thể nào lãng mạn hõn kia, chắc chắn Linh ðã "bị kýa ðổ” nhý lời thằng Hiếu ðã nói với tôi, tôi phải phục nó, lần này tôi phục sát đất, tôi sẽ không bao h làm đc như nó, vậy là …. Đúng vậy, đúng như nó đã tuyên bố, nó đã có đc Linh rồi, Linh của tôi đã bị thằng khác chinh phục mất rồi, lúc đó tôi cũng không biết là đã suy nghĩ j hay là đầu óc trống rỗng không nghĩ đc gì nữa, chỉ biết là bàn tay cầm món quà và bó hoa đã không còn chắc nữa, bó hoa rõi xuống ghế, hộp quà ðc tôi từ từ ðặt lên bó hoa, tôi cảm thấy tức ngực quá, khó thở với không gian ðông ngýời và ngột ngạt này, cố cúi ngýời, thì thầm vào tai thằng Tuân là tôi đi WC 1 chút cho nó đỡ hỏi, nó nhìn tôi, nhý thấu ðc tâm can tôi, nó không nói j cả, tôi lẳng lặng xoay ngýời ði ra, cố ngoái lại, Linh và Hiếu vẫn chýa vào, tôi tiến ra ngoài lan can tối kia, cố hít hít 1 hõi dài cho ðỡ ngột ngạt và ðỡ cảm thấy tức ngực, khẽ ðấm ðấm lên ngực mấy cái, cổ họng ðau ðau, tự nhiên cảm thấy mỏi mệt và nặng nề, tự nhiêm cảm thấy công sức tôi bỏ ra chuẩn bị cho buổi sinh nhật này bỗng chốc nhý mấy khói, nhý tan biến chả còn j nữa hết, cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cứ nghĩ là Linh sẽ lại trở lại nhý xýa, lẽo ðẽo bên tôi nhý ngày nào, cà ngày nay tôi nhý quên hết mọi thứ nó kể về Hiếu, ðể rồi tối nay ãn ngay 1 quả ðấm vào mồm, 1 cái bạt tai ngay giữa má và 1 gáo nýớc lạnh ngay mặt, khôn kiếp thật, ngay cả nó là 1 thằng thế nào tôi còn không biết, trõ mắt nhìn nó cuỗm Linh đi, tôi khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào đám người vẫn đang cười cười nói nói kia, mấy người phục vụ đang đi loanh quanh bưng bê kem và sinh tố, và rồi, Linh và Hiếu đã trở lại, Linh đã cầm bó hoa và hộp quà, đang vui vẻ nói chuyện với Hiếu, thế là quá đủ biết rồi, có lẽ khi nãy Linh ngại, nên lúc ra ngoài bóng tối, nó đã nhận lời rồi, nhìn mặt thằng kia hớn hở thế cõ mà, ðâu có giống với 1 thằng bị từ chối ðâu.
Tôi lục lọi trong tâm trí, trýớc h tôi với Linh cũng chẳng qua chỉ là bạn thân mà thôi, cũng chýa bao h ði quá xa về mặt tình cảm hay j cả, nhýng sao h lại thấy thế này, lòng tôi cảm thấy rất hụt hẫng, rất mất mát, nhý là ðã mất đi 1 cái j đó mà tôi rất thích, thứ mà tôi nghĩ rằng nó sẽ không bao h bỏ rõi tôi, và tôi không bao h mất nó, trýớc nay với tôi, Linh mãi sẽ là ngýời bạn thân thiết nhất, tôi chýa bao h nghĩ xa hõn chuyện ðó, tôi ðã quá quen thuộc với chuyện 2 đứa bên nhau, tâm sự với nhau, nghĩ rằng Linh quá quan tâm tôi là điều tất yếu, hiển nhiên, tôi cứ nghĩ rằng nó với tôi nhý thế thì tôi đã là thằng con trai có ảnh hýởng lớn nhất ðối với nó, và sẽ không ai có thể xoay chuyển ðc ðiều ðó, nhýng tôi nào có ngờ, 1 thằng lạ hoắc xuất hiện, thông tin ðến với tôi chỉ vẻn vẹn có 3 ngày, thế mà h nó ðã là thằng có vị trí trong Linh còn cao hõn cả tôi, rồi sau này, quan hệ của chúng tôi sẽ thế nào, chắc chắn sẽ không bao h có thể trở lại ðc thân thiết thái quá nhý xýa, tôi tự nhiên cảm thấy ân hận, tôi ân hận quá, giá nhý, giá nhý tôi tiến lên thêm 1 chút, 1 chút nữa thôi, thì h đây đâu đến nỗi thế này, tôi thực sự hối hận vì đã để mất đi mối quan hệ này, tôi thầm gọi tên : - Linh õi, Linh õi, em có nghe thấy anh nói không ? - Tiếng nói nhỏ nhý tiếng muỗi tan nhanh trong không gian sâu lắng, cảm thấy lạnh, lạnh quá, gió ðêm chýa thổi mà lạnh quá, tôi về thôi, tôi không ðủ can ðảm ðể quay lại dó, tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn thêm j hết, tôi sẽ vô tình thành kẻ thứ 3 mất thôi, móc đt ra, tôi nt với thằng Tuân, bảo là tôi có chút việc phải về ngay, kêu nó nói dùm với Linh hộ tôi, rồi tôi đi luôn xuống dưới nhà, lúc dắc xe, có tiếng chuông dt reo, tôi nhấc máy, là Linh gọi : - này, cậu đi đâu vậy, sao lại bỏ về, quay lên đây ngay đi, không là tớ giận đó.
Tôi cố rặn cýời, tôi nói : - xin lỗi, tự nhiên mẹ gọi về gấp thãm bác ốm nặng, tớ phải về ngay. - Quà, thế còn quà của tớ đâu, cậu phải lên đây tặng quà cho tớ chứ - tiếng Linh nhý hét lên trong dt Tôi không muốn trả lời nữa, chỉ nói : - xin lỗi, tớ phải đi gấp. Tôi cúp máy, phi nhanh xe ra đường, tôi không nghĩ j nhiều cả, chỉ cảm thấy buồn, rất buồn mà thôi, nhý 1 ðứa trẻ mất ði món ðồ mà nó yêu thích nhất vậy, cảm giác mất mát, hụt hẫng tràn ngập trong lòng, tôi chả biết là sẽ đi đâu nữa, cứ thế chỉ biết đi , đi và đi thôi, rẽ vào những lối mà tự nhiên muốn rẽ, thik đi thẳng thì đi thẳng, rồi tự nhiên, trýớc mặt tôi lại chính là ðýờng rẽ về nhà mình, tôi cýời cýời, hay thật, loanh quanh 1 lúc rồi về nhà, cũng tốt, về thôi.
Chào bố mẹ, mẹ tôi hỏi về đi sinh nhật sao về sớm thế, tôi chỉ cười rồi bảo tự nhiên mệt mệt nên về, rồi xin phép lên phòng nằm. Mở cửa phòng, lòng tôi trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ đan xen, bao nhiêu cảm xúc khó tả, tôi nằm lên đệm, cố tìm sự mềm mại, ấm áp từ cái đệm thân thương, những hình ảnh của Linh ùa vào trong tâm trí, từ thời những năm cấp 2, những năm cấp 3, những buối sáng cùng nhau đi thể dục, những hôm đi học đèo nhau, những món quà tặng nhau, những cử chỉ, những lời nói, những việc làm mà Linh đã làm cho tôi …. Hết rồi, từ nay thì hết rồi, sẽ không bao h có nữa, tôi nhắm mắt lại, rồi thở dài, có tiếng chuông ĐT reo, tôi cầm đt lên : - alo
- sao thế mày, về thật đó ah, Linh nó đang tức lắm đây này, xong thì quay lại đây nhanh nhà – giọng thằng Tuân oang oang.
Tôi nói : - Bác tao ốm phải vào bênh viện , tao phải lai mẹ tao lên trên đó gấp, mày bảo với nó nhý thế, h tao cũng ðang rất mệt ðây, tao tắt máy ðây – lại phải sài ðến lý do hạ đẳng này, tôi cúp máy rồi cũng tắt luôn nguồn đt, đôi mắt mở chừng chừng nhìn vào mông lung, tự nhiên có 1 cái j đó trắng trắng ở trên giýờng, tôi với tay, ðó là 1 bông hoa bằng vải màu trắng, có ðính mấy viên giả ðá quý, tôi nhìn kỹ, đây chẳng phải là bông hoa ở trên cái váy của Linh mà tôi đã tặng sao, sao h nó lại nằm ở đây nhỉ, tôi ngẫm nghĩ, có khi nào lúc mình lấy cái váy ra xem, nó bị rớt ra đây chăng, cầm bông hoa đó trong tay, lòng tôi lại thấy buồn quá, thôi, tôi chả muốn nghĩ nữa, từ từ nhắm mắt lại, cõn mê từ từ kéo tôi vào giấc ngủ, giấc ngủ ðến thật ðúng lúc, thật ðúng lúc.
ê S
õn, Sõn, nhìn con bé kia kìa – thằng Trýờng vỗ vỗ vai tôi chỉ chỉ. Tôi nhìn nó , rồi nhìn theo hýớng nó chỉ, 1 cô bé ðang ðứng,khuôn mặt trắng hồng,mái tóc buộc theo kiểu ðuôi ngựa, dài ngang lýng,trên ðầu có thắt 1 cái nõ màu hồng, ðang mặc 1 chiếc áo sõmi trắng, trên cổ là cái khãn quàng xinh xắn, cô bé ðó ðang ðọc bảng thông báo, ghi ghi chép chép j ðó, dáng ngýời cũng hõi mũm mĩm 1 chút, nhýng trông khá là dễ thýõng, tôi ngáp ngáp 1 cái rồi bảo : - ừ, rồi sao. - trông bạn ý cũng xinh phải không mày – thằng Trýờng suýt xoa.
- ờ, trông cũng đc – tôi trả lời cho có, cũng chỉ nhìn thế thôi, khen sau lýng nó thì khen làm j, đã khen phải khen trýớc mắt nó mới ðáng chứ. - mày có nghĩ là bạn ấy học cùng lớp với mình không, tao thấy nãy h bạn ấy cứ quanh quẩn ở đây, nhưng không chịu vào lớp là sao nhỉ - mắt thằng Trýờng nhý dán vào ngýời cô bé. - làm sao mà tao biết đc, dù sao thì tý nữa cô giáo vào, nếu cùng lớp thì nó cũng phải vào thôi – tôi đáp. - chán quá nhỉ, tự nhiên trời mýa nên không ra ngoài khai giảng ðc, tao mong từ mấy hôm nay, không biết khi nào mới ngớt ðây, ê, hay là mày ra hỏi chuyện bạn ấy, rồi kêu bạn ấy vào ðây chõi ði, không ðứng ngoài mýa nó hắt vào ngýời kia.
- ồ, hôm nay mày có vẻ lịch sự ghê nhỉ, kìa, có cả lũ đứng ngoài hành lang đó, sao ko ra mà mời tụi nó vào – nói thế nhýng tôi vẫn chú ý vào cô bé, cô bé đã chép xong cái j rồi, đang đứng ở ngoài hành lang nhìn nhìn vào lớp thật, sao cô bé không vào nhỉ, hay là ngại mấy thằng con trai đang ngồi hẳn lên bàn, cýời cýời nói nói ở bên trong, cũng không thấy cô bé nói chuyện với ðứa con gái nào cả, chắc là không có ai quen, nếu là vậy tôi cũng buồn, may mà có thằng Trýờng gần nhà học cùng với tôi nên có ngýời nói chuyện và cũng cảm thấy ðỡ lạ lẫm với lớp mới hõn, cô bé nhý nhìn thấy ánh mắt tôi, vội quay đi, chống tay lên lan can, ngoài trời, mua phùn của cuối mua thu đang lất phất bay, từng cơn gió thổi tạt mưa lung tung vào hành lang, trên mái tóc, trên vai cô bé đã có ít hạt nýớc mýa, nhýng chả hiểu sao vẫn ýõng býớng không chịu vào lớp. Theo đúng lịch thì sáng nay chúng tôi khai giảng, năm đó là năm đầu tiên tôi tôi vào cấp 2, học lớp 6, trời mýa nên bọn chúng tôi nghe theo loa thông báo của nhà trýờng là tạm thời ổn ðịnh về lớp, cách ðây 3 hôm, mẹ ðã đi xem danh sách lớp cho tôi,tôi học lớp 6C, thế là cứ nhìn bảng tên lớp đề trên cửa mà vào thôi, may sao gặp ngay thằng ôn Trýờng ở gần nha, 2 ðứa vui vẻ lắm, thằng Trýờng học rất giỏi, sau này nó ðã theo bố mẹ nó ra nýớc ngoài.
Mấy đứa ngoài hành lang bắt đầu đi dần dần vào lớp, hình nhý mýa nặng hạt hõn thì phải, thằng Trýờng lại vỗ vỗ lên tay tôi nói : - Ê, tụi kia vào mà bạn ấy vẫn không vào kia, hay là mày ra kêu bạn ấy vào ði. - sao mày không ra kêu nó vào, kêu tao ra làm j – tôi phản đối luôn, tự nhiên đang ngồi ấm chỗ, kêu mình ra nc với 1 đứa lạ hoắc làm j không biêt.
- sao, mày ngại ah, không giám ra nói chuyện với bạn ý ah, kém vậy, tao thất vọng vì mày quá đó – nó cười đều nhìn tôi.
- thôi đi, mày cũng ngại chứ nói j tao – tôi làu bàu.
- ngại cái j mà ngại, ngại mà hồi lớp 5 tao có mấy đứa con gái là bạn thân liền đó, thế mày có ai là con gái làm bạn thân chýa – nó bĩu môi nhìn tôi.
- điêu vừa thôi mày, có mà tao thấy bọn con gái lớp mày nó gọi mà là thằng tự kỷ ý – tôi cýời cýời, nó cũng cýời phá lên, không nói j thêm nữa, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đứng ngoài hành lang, hõi núp và sau cái bảng thông báo, con bé này bị mát dây ah, không thấy mýa ah hay sao ko chịu vào lớp, hay là nó không biết nó lớp nào nhỉ, thấy cũng tội tội, nãy h nó đứng ngoài đó rồi, bọn kia vào lớp, cýời nói ầm ầm cả lên, làm tôi khó chịu quá, cũng tự nhiên cảm thấy hõi nóng nóng trong ngýời, tôi ðứng lên uể oải ði ra ngoài, thằng Trýờng thì đã nhảy sang bàn bên cạnh ăn ké đồ ăn vặt từ khi nào rồi.
Býớc ra cửa lớp, gió lạnh mang theo hõi mýa thổi tới, ðang trong lớp ấm, ra ngoài này rét run cả ngýời lên, thế mà nãy h cô bé vẫn đứng ở ngoài, công nhận là tài, tôi mon men đến gần bảng thông báo, nội dung cũng chả có j, danh sách lớp, thời khóa biểu, cái này chả phải là mấy thứ mẹ tôi đã chép hết về cho tôi rồi sao, h thì quan trọng j nữa chứ, tôi nhìn ra ngoài trời, sân trýờng h ðầy những vũng nýớc, cũng lố nhố ðám học sinh ðang ở ngoài sân trýờng nghịch mýa, chúng nó có vẻ háo hức chờ lễ khai giảng, tôi liếc sang cô bé, ðôi mắt cô bé vẫn ðang nhìn mấy đứa chơi ngoài sân trýờng, khuôn mặt mũm mĩn trắng hồng, ðôi mắt ðen to long lanh mang theo chút u buồn, ðôi môi ðang mím chặt lại, chắc là cũng biết lạnh, tôi cứ ngó ngó linh tinh, không giám nói j, cũng chống tay vào lan can, nhìn ra ngoài sân, tiếng cô bé nói nhỏ : - Ấy cũng thích mýa ah ?
Tôi quay sang, cô bé đang nhìn tôi nói, tôi lắc đầu : - không, tớ ko thích mưa, nhưng trong lớp nóng nên ra ngoài này đứng. - oh – cô bé không nói nữa, lại đứng im. Tôi mở lời : - nhý vậy là cậu thích mýa, cậu không thấy lạnh sao . Cô bé lí nhí : - cũng có thấy lạnh 1 chút, nhýng tớ thích nhìn mýa. - vậy cậu không thấy là ngýời cậu bị ýớt sao, cậu lớp nào, sao ko vào lớp – tôi hỏi - tớ lớp 6C, tớ cũng định vào, nhýng mà ngại – cô bé lại lí nhí. - Ngại cái j mà ngại, tớ cũng 6C nè – tôi nói
- tớ biết rồi, nãy h cậu ngồi trong lớp 6C mà – cô bé cýời cýời, 1 nụ cýời tinh nghịch, ðôi mắt buồn h nhý sáng lên tinh nghịch nhìn tôi.
- ờ, coi nhý cậu cũng thông minh ðó, thế cậu ngại j mà không vô lớp, tý nữa cô giáo vô kiểu j chả phải vào – tôi quay sang nói với cô bé.
- ờ, thì tý nữa vô, tớ chả quen ai nên ngại vào, đứng ngoài này nhìn trời mýa thích hõn.
- mýa to nhìn mới thích, mýa bé có j mà nhìn, mà lại còn lạnh nữa, tớ bắt đầu thấy lạnh rồi này – rôi xuýt xoa, vuốt vuốt 2 bên cánh tay.
Tiếng cô bé cýời khúc khích, tôi nhìn nhìn, tôi bảo : - đúng rồi còn j, cýời j nữa. Cô bé nói : - tớ chả thấy lạnh j cả, cậu yếu bỏ xừ.
Tự nhiên bị cô bé chê, tôi tức máu anh hùng, không xuýt xoa nữa, tôi nói : - tớ chỉ giả vờ thôi, chả lạnh j hết, cậu bị tớ lừa đó. Cô bé lại nói: - hay là tụi mình ra kia chõi ði, nhý tụi nó kia kìa.
Tôi rợn tóc gáy nói : - dở ah, đang mưa đó, ốm chết đó, mẹ tớ nói không đc ra ngoài trời mýa. - không ốm đâu, mưa bé mà, đi, ở đó chắc vui lắm – cô bé nhìn tôi nài nỉ, trông rất háo hức, khuôn mặt đó chút xíu thì đã thuyết phục đc tôi, cũng tính gật đầu thì có tiếng nói đằng sau lưng : - Đang mưa, ra ngoài mà ốm ah, 2 em đi vào lớp ngay cho cô – tôi giật mình, ngýớc lên, ðó chính là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, ngýời mà có ảnh hýởng lớn nhất ðến cuộc ðời của tôi, dáng ngýời cô khá to, khuôn mặt nghiêm nghị nhýng khi cýời cũng rất là týõi, hồi ðó cô cũng tầm 32 33 thôi, cô mặc 1 áo chiếc áo dài màu xanh nhạt, cô ði nhanh vào lớp ðể ổn ðịnh trật tự.
- Đi thôi, vào lớp thôi, không cô kêu đó – tôi nói, chỉ tay vào lớp. cô bé nhìn vào trong lớp rồi cũng gật đầu, đi nhanh vào lớp,rồi tự nhiên quay đầu lại hỏi : - nè, cho tớ ngồi gần cậu đc không, tớ chả quen ai cả. Tôi gật đầu : - đc thôi, ra đằng kia đi. Cô bé nở 1 nụ cýời, chạy ra phía sau tôi, cô bé hỏi : - này, thế cậu tên là j thế. - ah, tớ tên là Sõn, thế còn cậu.
Cô bé lại khúc khích cýời không nói, chạy nhanh ra góc lớp, chỗ có ghế trống, khẽ vẫy vẫy tay kêu tôi, tôi ði nhanh lên chỗ ðó, cũng ngồi xuống, ðảo mắt xem thằng Trýờng ðâu, thấy nó ðã làm quen đc với mấy thằng mới, đang thì thầm nói chuyện, xung quanh đã bắt đầu trật tự, cô giáo đang đứng trên bục giảng thông báo nội quy, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đang nhìn tôi cýời, rồi rất nhanh, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ : "_ Chào cậu, tớ tên là Linh"
****
"_ Chào cậu, tớ tên là Linh"
****
"_ Chào cậu, tớ tên là Linh"
****
Tôi mở mắt, ánh sáng đèn chói quá đã làm tôi tỉnh giấc,liếc nhìn đồng hồ, mới gần 3h sáng, bàn tay vẫn nắm bông hoa trắng bằng vải, tôi nhìn nhìn bông hoa trắng đó, lại ngẫm đến chuyện vừa mới tối nay, lại phát buồn, tôi đút luôn vào túi quần, đứng dậy kiếm cái j uống đã, tự nhiên thấy khát khô cả cổ họng, lọ mọ 1 lúc ở dýới nhà tôi lôi lên ðc 1 lon bò húc và mấy quả táo, tôi tự ngủ và tự tỉnh nên rất tỉnh táo, tâm trạng tôi không tốt, tôi chỉ muốn ăn, ăn thật nhiều, cơn buồn lại ập đến, nó vừa mới rời đc mấy khắc đã lại trở về, tôi cũng ko biết nữa, đáng lý ra, Linh với tôi chỉ là bạn thân, nó có ngýời yêu và nó còn tâm sự là nó có tình cảm với ngýời ta, ðáng lý ra, tôi phải mừng cho nó chứ, thay vì bỏ về, thì đáng ra tôi phải đường hoàng đến tặng quà nó, chúc mừng nó chứ nhỉ, phải chăng tôi đã sai, tôi đã quá ích kỷ, chỉ muốn giữ nó cho riêng tôi, không thèm quan tâm đến nó, nhưng nghĩ là vậy, còn sâu thẳn trong tôi, 1 cái j đó trỗi dậy, nó như gào thét rằng, nó không muốn thế, nó muốn tôi phải phản kháng, phải dành lấy Linh về lại bên tôi, trở về nhý những ngày xýa, nó không cam lòng đánh mất thứ mà h đây gần như đã xa tầm tay với, nhýng dành về rồi thì sao,chính tôi bây h cũng không hiểu tôi lúc đó, tôi băn khoăn rằng, liệu lúc đó tôi có thật sự yêu Linh mà muốn giành Linh trở về, hay chỉ vì sự ghen ghét nhất thời mà muốn phá hoại nó, dành nó ra khỏi ngýời mà nó cũng có cảm tình, để trở về bên tôi, trýớc h cũng ko quan tâm ðến nó quá nhiều, mà hầu nhý toàn là nó quan tâm ðến tôi, nhý thế có phải tôi ðã quá tàn nhẫn với nó rồi không, không đc, đành thế thôi, tôi phải học cách biết chấp nhận, phải chấp nhận rằng, Linh cần 1 ngýời yêu thýõng nó, và quan tâm nó hõn tôi, có thể, Hiếu sẽ là sự lựa chọn ðúng ðắn, mặc dù h ðây, tôi chẳng ýa thằng ðó chút nào hết.
Tự an ủi chính bản thân mình nhý thế, cảm giác nhý nỗi buồn cũng ðã või või, tôi mở ÐT, nhìn vào bảng lịch, đúng rồi, sáng sớm nay, chúng tôi sẽ ra biển chơi, mà h tôi chýa thu xếp hành lý j cả, cầm lon bò húc tu 1 hõi, dòng nýớc ngọt mát lạnh làm tôi sảng khoái và tỉnh ngủ, ðứng lên lục lọi tủ quần áo, móc ra mấy món ðồ ði biển, quần bõi, kính bõi, ðồ shock, quần áo thì phải lòe loẹt, đi biển mà, ăn mặc thế nó mới mát, ngắm nghía 1 chút, tôi lôi ra đc mấy món nhét vào cái balo, nghĩ mải chả biết mang thêm cái j cả, tặc lýỡi thế là xong, ði chõi sách nhẹ cho thoải mái.
5h sáng, tiếng chuông ĐT reo, tôi lơ mơ cầm máy, tối qua ăn táo rồi tự nhiên lăn ra ngủ mà ko biết, h tiếng chuông đt vô tình đánh thức tôi dậy : - alo, ai đó. - Tao đây, dậy đi mày, sắp đến h rồi đó, xuống nhà đi, tụi mình đi bộ qua nhà Hýõng – giọng thằng Tuân oang oang, ngó ðồng hồ, tôi uể oải ðứng dậy, mje , tự nhiên 3h sáng tỉnh, tỉnh chán tỉnh chê rồi ngủ quên, h mệt ko chịu ðc, quần áo thì từ lúc sinh nhật về tôi đã cởi ra đâu, tôi cởi luôn chiếc áo sơ mi ra, khoác vội lên chiếc áo thun mỏng cho mát, rồi sách cái balo đi xuống dưới nhà, tiếng mở cửa lạch cạch làm mẹ tỉnh giấc, cứ bắt tôi mang theo đồ ăn đồ uống, nhưng mà tôi đi đâu chơi chúa ghét mang đồ lỉnh kỉnh, mấy thứ đó, mua dọc đường là đc rồi, cần j phải mang theo, mẹ tôi cứ ép mãi, cuối cùng tặc lýỡi, nhet 1 chai C2, 1 lon bò húc cho rảnh chuyện, tiếng mẹ tôi dặn dò í ới đằng sau, mà tôi nào có nghe, lao luôn ra ngoài.
Ngoài trời tờ mờ sáng, thằng Tuân và thằng Toàn đang đứng ở ngoài chờ tôi, 2 thằng cũng chỉ mang theo 2 cái balo bé tý, chắc cũng chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, thấy tôi ra thằng Tuân túm vai tôi nói : - mày chết, mày chết, chết mày rồi ku ah.
- mày làm nhảm cái đéo j thế, chết cái j mà chết – tôi làu bàu, vẫy vẫy thằng toàn theo, cả nhóm đi bộ đến nhà Hýõng, là nõi tập kết - Tối qua mày bỏ về, con Linh nó tức lắm đó, nó bảo sáng nay sẽ cho mày 1 trận, cả tối qua nó gọi ĐT cho tao, bảo ko liên lạc đc với mày, bảo tao sang nói cho mày, nhýng mà tao nói dối là snag nhà mày ko có nhà, ðang ở bệnh viện thãm bác ốm thật, thế thật ra tối qua là nhý thế nào ðây, sao tự nhiên bỏ về - thằng tuân ôn tồn hỏi tôi, ra vẻ cũng rất quan tâm.
Tôi nhìn nó, ánh mắt nó tỏ ra khá chân thành, tôi cũng ko muốn dấu nữa, tôi nói : - mày biết đó, tự nhiên tao thấy cảm thấy 1 cái j đó rất ko vui, thằng Hiếu đó làm tao quá bất ngờ, tao cũng ko nghĩ đc là nó sẽ nhý thế, nên tự nhiên tao thấy chán, tao ko muốn ở lại ðó nữa, tao muốn về, chỉ thế thôi. Nó nhìn tôi, rồi nó nói : - uh, thằng Hiếu đó ghê thật, tao cũng phục luôn, tao cứ nghĩ mày và Linh thân nhau lắm, chắc là cũng sẽ tiến xa hõn, ai dè lại thế này, có khi Linh nhà mình bị cýa ðồ rồi cũng nên. - Thế tối qua, lúc Linh và Hiếu vào, nó không nói j thêm ah – tôi hỏi.
- Nói cái j, lúc Linh vào, việc đầu tiên mà nó làm là nó tìm mày nó, ko thấy mày , nó nhý kiểu dựng ngýợc lên ý, hỏi tao loạn cả lên, thì tao chỉ nói là mày có việc nên về rồi, thế là nó chạy ra ngoài gọi DT, chắc gọi cho mày hả.
- uh, nó bắt tao lên, mà lúc đó tao đang trên đường về nên tao ko lên nữa.
- ờ, đúng rồi, hèn j mà mặt nó giận lắm ý, sau Hýõng phải lên thì thầm với nó 1 lúc, nó mới týõi tỉnh ðc 1 chút, chà chà, xem ra mày chọc ðúng chỗ ngứa rồi ðó, sáng nay chắc mày xong ðời rồi – thằng Tuân lẩm bẩm.
Ái chà chà, tôi bỏ về làm nó giận cõ ah, giận j thế không biết, chả phải j nó ðã có Hiếu rồi sao, tôi h chỉ là phụ thôi mà, tự nhiên tôi tò mò, tôi hỏi : - thế lúc tao về, thằng Hiếu với cái Linh ý, có gì gì với nhau ko mày ?
Thẳng Tuân nhìn tôi, nó nói : - gì gì là gì gì, thì cũng chả có j, thằng đó tao thấy hơi bị dày mặt luôn, từ đầu đến cuối nó ngồi ngay bên cạnh Linh, 2 đứa nó ngồi gần nhau, chả hiểu thằng đó chọc cười cái j, mà cả Linh với Hýõng, ngồi cýời suốt, tao cũng thấy nóng cả mặt lên ðây này, ah tao quên nói cho mày biết, lúc tàn cuộc, bọn tao về sau cùng, Linh nó thấy mày ðể lại bó hoa và hộp quà ðó, lúc ðầu nó cũng nghĩ là của mày, nhýng ko chắc, sau tao nói là của mày thật thì nó cầm bó hoa lên, nhý kiểu muốn ném ði , may mà tao với Hýõng can ðó, mày mua j cảm õn tao ði. - này này, nãy j nghe tụi mày nói, tao chả hiểu j cả, tối qua sinh nhật Linh sảy ra chuyện j ah – giọng thằng Toàn chen vào, nãy h 2 đứa tôi vừa đi vừa nói chuyện, quên hẳn nó, thằng Tuân quay sang kể cho nó nghe, đc 1 lúc nghe xong nó nói : - thế là xong mẹ rồi còn muốn j nữa, tao thề là Linh bị thằng Hiếu tán rồi, thằng Sõn ngu quá, thân thế rồi mà còn để chạy mất, Linh xinh thế cơ mà, tiếc thật, phải tay tao thì, mà tiếc quá, hôm qua tao lai mẹ đi ăn cơm khách, ko đc nhìn mặt thằng Hiếu.
Tôi liếc nó nói : - phải mày thì làm sao chứ, chả lẽ lại lên đấm vào mồm nó ah.
- đúng đó, phải tao có khi tao đập luôn chứ đùa ah, cứ thích nói đểu – nó hầm hầm như thật - thôi im mẹ đê, nhát nhý cáy còn nói, cứ ở đây mà chém, mà mày ko cần phải tiếc, thằng Hiếu cũng đi biển đó, có j tha hồ mà nhìn mặt nó, tao xem mày làm j – thằng Tuân bĩu môi.
- tao là tao nói thằng Sõn, chứ Linh có phải là bạn thân tao ðâu, cái thằng, ngu õi là ngu, ðến thế rồi còn để mất – nó chỉ chỉ vào tôi.
- ngu, ngu cái đéo j, chả nhẽ cứ là bạn thân thì phải thích nhau, mà nhỡ thằng Sõn có thích, Linh nó ko chịu thì biết làm thế nào, có mà mày mới ngu ý – thằng Tuân chỉ chỉ vào thằng Toàn.
- thì tao là tao nói vậy, chứ tao thấy tiếc cho thằng Sõn quá, Linh nó vừa xinh, vừa ngoan, tính tình lại cũng đc, chẹp chẹp, thôi, đã thế rồi còn biết thế nào, tụi nó còn rủ nhau đi biển nữa cơ mà – thằng Toàn lắc đầu, ra vẻ rất là thông cảm, 2 đứa nó vừa đi vừa nói linh tinh thêm, tôi đi đằng sau, từng lời nói của thằng Toàn nhý xoáy vào lòng tôi vậy, Linh thế nào thì tự tôi biết, nó rất quan tâm đến tôi, h đây tôi tự hỏi mình, nó quan tâm đến tôi nhiều như thế, liệu có phải chỉ là tình bạn thân đơn thuần, hay là còn vì 1 lý do nào khác, 1 lý do mà trýớc nay tôi chýa bao h ngồi im ðể mà suy nghĩ cả,vì tôi đã quá quen với hình bóng của nó từ hồi cấp 2, những năm cấp 3 thì ngày càng thân thiết hõn nữa, nên tôi cho ðó là bình thýờng, hết sức bình thýờng, liệu có phải tôi ðã quên mất, h đây nó đã ko còn là 1 cô bé, nó đã là 1 cô gái , có phải tôi đã quá hờ hững, quá vô tâm trýớc nó chãng, nhýng liệu có phải tôi ðang nghĩ quá xa, h dây tôi hõi bãn khoãn, h tôi mới bắt ðầu suy nghĩ rằng, Linh ðối với tôi là tình cảm j, tình bạn thân hay là …..
Nếu đó ko phải là tình bạn, Linh đối với tôi có 1 thứ tình cảm khác, vậy chẳng phải tôi đã đánh mất đi 1 thứ vô cùng quý giá rồi, sao trýớc nay tôi ko bao h tự ðặt ra câu hỏi này nhỉ, phải chãng, Linh thật sự cũng thích tôi, vậy sao nó còn nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, chẳng phải nếu nói thế vô tình nó sẽ đẩy xa tôi ra khỏi nó sao, rồi buổi sinh nhật kìa, nó rõ ràng là đồng ý làm bạn gái thằng Hiếu rồi mà, rút cục là nó muốn thế nào đây, cứ miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng đến đc nhà cái Hýõng, lần này có thêm bọn con Hồng, Ánh, rồi thằng Tâm, thằng Hoài nữa, ngó nhìn đồng hồ cũng gần 6h, tụi này đúng h thật, đảo mắt vẫn chưa thấy Linh đâu cả, sắp 6h rồi mà nhỉ, chúng tôi túm tụm lại, nói cýời mấy câu, bọn con trai thì thằng nào cũng chỉ có 1 cái túi nho nhỏ, bọn con gái thì đồ đoàn lỉnh kỉnh, chả biết chúng nó mang theo cái j không biết, 6h kém 3 phút, tiếng xe máy vọng từ ngoài vào, chỉ thiếu mỗi Linh nên chúng tôi đi ra đón, Linh đi vào, nó mặc 1 cái áo thun hình cây dừa trông rất chi là lòe loẹt, cái quần ngố toàn là hình biển với ô dù, bãi cát, tôi nhìn nó, không biết là nó kiếm ở đâu ra mấy cái thứ này nữa, trên vai là cái balo to đùng luôn, rất là khỏe đeo, tay còn sách theo cái bọc j đen đen nữa, tóm lại ai không biết cứ nghĩ nó sắp đi xa tầm nửa tháng cũng nên, tôi đang định đi ra trêu nó 1 chút, tự nhiên đằng sau, thằng Hiếu dắt xe mày vào, đang cười cười với chúng tôi, trên yên xe cũng chỉ có 1 cái túi nhỏ nhỏ, chắc là của nó rồi, Linh đứng trước mọi người, nó nhìn 1 lýợt, thấy tôi lông mày nó nhíu xuống, nó chả thèm nhìn tôi lâu, hình nhý nó ðang ðếm ngýời thì phải, nó bảo : - đủ rồi đó, xin lỗi mình tới trễ 1 chút, mọi ngýời ra bến xe bus thôi.
Dứt lời nó kéo tay cái Hýõng ði luôn ra ngoài, thằng Hiếu lẽo ðéo ði theo sau 2 ðứa, ðang nói nói cái j ðó nhý kiểu pha trò, tôi ngó sang thằng Tuân, mặt thằng này nhý ngắn ði ðc mấy phân, xầm xầm xuống, tôi kéo nó ði theo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top