CHƯƠNG 72: MỘT MÌNH ĐẾN CHỖ HẸN
Giữa đại sảnh tráng lệ là những cột đá to lớn được chạm khắc tỉ mỉ, ánh đèn ngũ sắc tỏa sáng trong đêm tối như những ánh sao, mộng ảo mà mê người. Ánh đèn khúc xạ ở đại sảnh xuống cửa sổ càng khiến người khác phải mê đắm.
Buổi tiệc chưa chính thức bắt đầu, mọi người cầm ly rượu vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa. Dù sao đây cũng là một buổi tiệc sang trọng, những người đến đây đều có tiếng tăm địa vị, mọi người tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm ăn hợp tác.
Khi Minhyun mặc bộ vest màu đen xuất hiện cùng Yuju ở phía cửa, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Yuju cố gắng giữ bình tĩnh nhìn mọi người, khóe miệng hơi mỉm cười. Cô cố nén cảm giác khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm, khoác tay Minhyun, dưới con mắt tán dương của mọi người đi thẳng vào phòng chính.
- Bọn họ... sao lại nhìn chúng ta như vậy?
Yuju nắm chặt tay lại, cảm giác mỗi ánh mắt đều đang nhìn chăm chú vào mình khiến Yuju muốn "giết người".
Minhyun rất quen với những chuyện như vậy, anh nở nụ cười tự tin: "Thật ra thì bọn họ đều nhìn cả vào em".
- Nhìn em làm gì? – Yuju sợ hãi, lập tức dừng bước.
Tim đập thình thịch, chẳng nhẽ nơi này lại có người biết cô?
Minhyun thấy phản ứng của cô như vậy, khẽ cười rồi lắc đầu, xoay người cúi xuống, hai tay đặt lên vai cô: "Em không cần căng thẳng như vậy, bọn họ nhìn em là vì em quá đẹp!"
Thật ra Minhyun cũng biết mình khá liều lĩnh khi đến buổi tiệc này. Dù sao anh vẫn đang nói dối Yuju về thân phận thật của mình. Nhưng may là năm đó Jimin vì muốn bảo vệ anh và em gái Eunha nên đã sớm đưa hai người ra nước ngoài học, hơn nữa bản thân anh cũng không tham gia vào chuyện trên thương trường vậy nên rất ít người nghĩ anh và anh cả là hai anh em.
Yuju nghe Minhyun nói vậy, lại nhìn xuống bộ váy xa hoa đang mặc trên người, cô nhíu mày: "Nhưng em cảm thấy không tự nhiên chút nào".
- Cô bé, quen dần đi, em cũng thấy ánh mắt của mọi người rồi đấy, họ đều xem chúng ta là đôi kim đồng ngọc nữ! – Minhyun trìu mến vén tóc cho cô, trêu ghẹo nói.
- Kim đồng ngọc nữ?
Yuju nghe vậy liền che miệng cười nói: "Anh cũng quê mùa quá đấy, sau này xem ra phải gọi anh là "chú Minhyun" thì hợp hơn".
- Chú Minhyun?
Minhyun nhíu mày, thấy tâm trạng cô đã thoải mái hơn, trong lòng cũng vui vẻ, cố ý đùa với cô: "Lần trước không phải nói là bạn trai sao? Sao bây giờ đã biến thành chú rồi?"
- Anh á, mau đi tìm ngọc nữ của mình đi! – Yuju cảm thấy hết sức thoải mái, cô đùa giỡn – Hoặc là... chơi trò tình một đêm.
Nói xong, cô bật cười khúc khích đi về phía trước.
- Đúng là cô bé xấu tính, dám trêu ghẹo anh như vậy! – Minhyun ở phía sau lưng cô cố ý ra vẻ tức giận lẩm bẩm nói khiến Yuju càng cười to hơn.
Đúng lúc ấy...
- Thiếu gia Minhyun, cậu đã tới rồi!
Một giọng nam dễ nghe vang lên, dường như đang đợi hai người.
Hai người cùng quay lại nhìn.
Là anh ta? Người đã xuất hiện ở cô nhi viện!
Minhyun hơi gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh ấy tới rồi à?"
DK cung kính đáp: "Đúng vậy, ngài ấy đã đến".
DK rất nhạy bén, anh ta biết Minhyun rất ngại ở trước mặt người khác nói đến thân phận của mình, cho nên nếu không được Minhyun cho phép, anh ta cũng che giấu quan hệ anh em của hai người.
Yuju cảm thấy cả người mình đang run lên, giống như là một loại dự cảm xấu...
Trực giác của Minhyun rất nhạy!
Anh ngay lập tức cảm nhận được cô gái đứng bên cạnh đột nhiên trở nên cứng ngắc...
Đôi mắt ôn hòa bỗng thoáng qua tia nghi vấn, anh quay đầu nhìn... Yuju sao phải sợ như vậy chứ?
- Yuju ...
Minhyun khẽ cười, cúi xuống nhìn Yuju: "Không cần căng thẳng, anh cùng em đi vào".
Yuju cảm kích ngẩng đầu nhìn Minhyun. Thật ra đối với những chuyện kinh doanh kiểu này, cô thật sự không biết gì, cô không thể lấy dao kề cổ người ta, bắt người ta phải đứng ra đảm bảo cho cô nhi viện được.
Nhưng lúc này, một câu nói vang lên đã dập tắt nụ cười bên môi Yuju...
- Ngài ấy nói ngài ấy rất sẵn lòng lấy danh nghĩa của công ty ra đảm bảo, nhưng ngài ấy chỉ muốn cô Yuju một mình đi lên gặp, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh là chỉ một mình cô Yuju thôi.
- Anh ấy điên rồi phải không? Sao lại đưa ra điều kiện ngặt nghèo vậy? Yuju , em ở đây chờ. DK, dẫn tôi lên gặp anh ấy.
Ánh mắt Minhyun thoáng qua tia không kiên nhẫn, anh cảm thấy chuyện này càng ngày càng lạ. Anh cả sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Chẳng qua chỉ là đứng ra đảm bảo cho cô nhi viện thôi, không cần phải hao tâm tốn sức đến mức đấy chứ. Huống chi toàn bộ chi phí đều do anh trả, không động đến một đồng nào của Park thị. Lúc đầu đã nói rất rõ ràng rồi, tại sao tự dưng lại nhảy ra câu "Rất sẵn lòng lấy danh nghĩa của công ty ra đảm bảo" chứ?
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top