Chương 22 : Khiêu Khích
Chi nhánh của tài phiệt Park Thị tại Ý
Trong đêm đen, phố xá lên đèn, đèn nê ông bao bọc xung quanh hình dáng của những tòa nhà cao vút.
Không khí trong phòng làm việc của tổng giám đốc đều tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, cho dù là đang ở đầu hè nóng bức.
Jimin vốn muốn ngày mai tham gia sinh nhật của Somi, thuận tiện đến kiểm tra tình hình hoạt động của chi nhánh.
Cả chi nhánh tài phiệt Park Thị đều cẩn thận, cho dù là đã đến giờ tan sở, nhân viên tầng cao cũng không dám mất tập trung, chỉ sợ chỉ cần sơ ý một chút cũng bị mất chén cơm của mình.
Cơ hồ không ai không biết, tổng giám đốc Park Thị của bọn họ, Jimin đã là một ông hoàng lạnh lẽo, đối với cấp dưới, hắn sẽ chỉ lạnh lùng nói một câu:
"Tôi không cần biết quá trình các người làm việc, bởi vì, tôi chỉ chú trọng kết quả!"
Mặc dù tổng giám đốc lạnh lẽo không có tình người như vậy, nhưng không có một ai không khuất phục hắn, nhất là các nhân viên nữ, càng thêm ái mộ thầm mến người đàn ông cao cao tại thượng này.
Vậy mà, ở trên thương trường, người ta chỉ gọi hắn là "Park tiên sinh", hoặc "Park tổng". Trên hắc đạo, người ta mới gọi hắn là "Lão đại", không phải là không ai biết hai thân phận của hắn, mà là không ai dám rối loạn quy củ.
Điện thoại di động vang lên âm thanh làm chấn động phòng làm việc đang yên tĩnh ---
Jimin liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó, bắt máy :"Có chuyện gì?"
"Lão đại, Daehwi đã điều mấy hộ vệ đi hết!" Lay ở bên kia điện thoại nói.
Trên gương mặt cương nghị của Jimin không biểu lộ gì, chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi :"Nguyên nhân là gì?"
Lay lập tức nói :"Nghe nói là bởi vì quan hệ với Somi tiểu thư"
Lay nói nhanh cho Jimin biết tất cả tin tức báo cáo của hộ vệ gửi về ình.
Theo như Lay thuật lại, trên gương mặt lạnh lẽo của Jimin càng thêm nặng nè, trong mắt có tia sáng cơ hồ như muốn giết người:
"Hắn và Somi đi vào phòng bao lâu rồi?"
"Khoảng chừng năm phút, thưa lão đại!"
Sắc mặt Jimin căng thẳng nói :"Phái người đi lên ngay lập tức!"
"Dạ!" Lay cũng cảm thấy có chuyện khác thường, chẳng lẽ ---
Sau khi cúp máy, sắc mặt của Jimin càng trở nên khó coi, lo lắng dần dần nhuốm lấy con ngươi thâm thúy của hắn. Hắn không phải khó tưởng tượng ra người cùng đi đến phòng khách sạn với Daehwi không phải là Somi, mà là người đã hóa trang thành --- Yuju !
Yuju, cô thật đúng là muốn dấn thân vào nguy hiểm.
Cuồng nộ, không phải là cuồng nộ bình thường, mọi người đều biết Daehwi là sắc lang (nói nôm na là 35 ấy), cô làm như vậy chỉ vì muốn đạt mục đích sao? Thật là quá đáng chết rồi!
Bên trong phòng tổng thống của khách sạn, đèn thủy tinh chậm rãi tỏa ra thứ ánh sáng tức giận, chiếu lên trên mặt "Somi", làm Daehwi như được mở cờ trong bụng.
"Somi, bảo bối bé nhỏ yêu dấu của anh ---" Daehwi không kịp chờ đợi đưa môi đến gần, muốn hôn môi cô.
Nhưng một khắc sau hắn liền bị "Somi" ngăn cản.
"Anh thật đáng ghét, mới vừa ôm chầm cô gái khác, giờ lại đi lấy lòng em!" Cô cố ý làm bộ dáng vẻ trách móc nói.
Daehwi vừa nghe, lập tức nâng cánh tay của cô nói :"Em yêu, chỉ cần em trở thành người phụ nữ của anh, anh đảm bảo từ nay về sau không hề đụng đến người phụ nữ khác! Thật ra thì, anh chỉ xem cô ấy là thế thân của em mà thôi!"
Đôi mắt hắn nhìn đắm đuối nơi đẫy đà cao vút của cô. Cái áo bằng tơ giúp làm lộ vóc dáng hoàn mỹ của cô.
"Somi" cười duyên, đẩy thân thể hắn ra, nói :"Vậy sao anh còn không đi tắm?"
Daehwi vừa nghe, lập tức mở cờ trong bụng :" Được, được, anh đi ngay lập tức, bảo bối em chờ anh!"
Hắn vội vã đi tới phòng tắm. Ha ha, nói gì đi nữa, thật ra là cô vẫn có ý tứ với mình, rốt cuộc cô cũng biểu đạt!
Khi bóng dáng của hắn từ từ biến mất trong phòng ngủ thì gương mặt đang cười duyên của "Somi" từ từ trở nên tỉnh táo và chán ghét, tên Daehwi này thật sự rất đáng ghét!
"Somi", không, đúng ra mà nói phải là Yuju, chỉ thấy cô lưu loát lật người lại, đi tới đồ của Daehwi mà lấy đi ví da.
Cô phải thừa dịp lúc hắn đang tắm, lấy được một vật. Đó chính là thiệp sinh nhật để ngày mai vào tiệc sinh nhật của Somi. Nếu như không có tấm thẻ từ này, cho dù là cô có hao hơi tổn sức cũng không vào được, chứ đừng nói đến việc ám sát Jimin!
Có công mài sắt, có ngày nên kim. Yuju trải qua một lúc tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy tấm thẻ mỏng như giấy được để ở trong ví da.
Khi cô vừa bỏ tấm thẻ vào đế giày cao gót thì nghe thấy âm thanh cửa phòng tắm bị mở ra, sắc mặt cô không thay đổi. Trước khi Daehwi đẩy cửa đi vào, cô bỏ ví da lại chỗ cũ.
"Bảo bối, anh tới đây ---"
Daehwi bị sắc đẹp quyến rũ mà mê nói, ngay sau đó, hắn liền gắt gao đặt cơ thể của cô trên giường.
"Daehwi, không cần gáp như thế ---"
Mặc dù Yuju đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ. Thế nhưng khi thân thể Daehwi đè lên trên mình, thứ nước chua trong dạ dày cô đang bị đảo lộn.
"Em yêu, em đẹp quá, sao anh có thể không hấp tấp đây?" Mặt Daehwi sáng lên, bàn tay che tại nơi đẫy đà của Yuju. Ngay sau đó, hắn cắn gặm điên cuồng tại cổ trắng noãn mềm mại của cô.
Yuju cắn chặt môi, cô biết mấu chốt để làm Daehwi tỉnh lại, chính là cô giả dạng Somi. Cô từ nhỏ tiếp nhận đặc huấn, thời gian ngắn ngủi có thể bắt chước được thần thái thậm chí giọng nói của một người.
Đây chính là nguyên nhân mà một kẻ luôn luôn cảnh giác như Daehwi không có nghi ngờ về nguyên nhân cô ở đây.
Tay nhỏ bé của Yuju âm thầm cầm lấy dây chuyền ở cổ, đây chính là dây chuyền kim cương được thiết kế vô cùng đẹp. Vậy mà, trừ chính cô cùng những kẻ bị giết, không ai có thể biết được sợi dây chuyền này chính là ám khí giết người sắc bén --- Cỏ may mắn!
Yuju muốn nhanh chóng giải quyết con người khiến cô muốn nôn mửa này!
Vậy mà, khi Daehwi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Yuju đang đặt trên cổ thì cười tà một tiếng :
"Cô bé xinh đẹp, không cần khẩn trương, anh sẽ dịu dàng một chút!"
Nói xong, hắn liền lập tức kéo tay bé nhỏ của Yuju ra, chặt chẽ khóa ở trên.
Thân thể Yuju lập tức giật mình. Ngay sau đó, cô cảm thấy lưỡi Daehwi đưa vào trong miệng của mình, tham lam cắn gặm đôi môi đỏ của mình ---
Trừ chán ghét, chính là cực kì chán ghét ---
Vì sao không giống như đêm đó, mặc dù nụ hôn của người đàn ông đó tràn đầy bá đạo cùng cuồng nịnh, nhưng mình cũng không cảm thấy chán ghét, tại sao lại như vậy ?
Không được, không chịu nổi, Yuju cảm thấy nếu cô cùng người này thêm một giây nữa thôi, cô sẽ phát khùng lên mất.
Đang lúc thời điểm cô muốn mạo hiển ám sát hắn nhất ---
"Leng keng ---" Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, một tiếng đập vào cửa, dồn dập và không ngừng.
Không chỉ có Daehwi hơi sửng sốt một chút, ngay cả Yuju cũng hơi ngẩn ra.
"Người nào vậy, đáng ghét quá đi!" Cô cố ý nói.
Daehwi vốn định không để ý tới chuông cửa, nhưng mà âm thanh này vẫn không ngừng vang lên, cuối cùng biến thành tiếng gõ cửa khổng lồ.
"Daehwi tiên sinh --- Daehwi tiên sinh, người không sao chứ?" Ngoài cửa vang lên mấy giọng nam.
Là hộ vệ của Jimin phái đến!
Bọn họ đi rồi lại quay lại?!!!
Trong lòng Yuju lập tức vang lên một hồi chuông báo động, cô cảm thấy hành tung của mình có lẽ đã bị bại lộ.
Daehwi vô cùng không tình nguyện đứng dậy :"Người đẹp, chờ anh một chút nha, anh đi đuổi mấy tên kia, chúng ta tiếp tục sau!"
Nói xong, hắn liền đi đến cửa chính của phòng ngủ ---
"Đến đây đến đây!" Hắn lớn tiếng hét lên.
Yuju vừa thấy tình huống không thể kéo dài thêm nữa, chỉ thấy bên môi cô cong lên, bật người đứng dậy, sau đó bước nhanh về phía trước ---
"Mỹ nhân, em---"
Daehwi giật mình, sau lưng có cái gì đó không ổn, lời của hắn vẫn chưa nói hết, liền thấy bàn tay nhỏ bé của cô giật sợi dây chuyền ở cổ ra, ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên ---
"Ngươi đi gặp ma đi!"
Một tay Yuju hung hăng cầm ám khí đâm vào cơ thể hắn, một tay lưu loát bịt chặt miệng của hắn, làm âm thanh kinh hãi của hắn không kêu ra được
Daehwi liền trừng lớn đôi mắt, trong mắt hắn hoàn toàn không còn nghi ngờ, cô ta không phải Somi --- đây là ý thức của cùng của hắn trước khi nhắm mắt
"Daehwi tiên sinh ---"
Bọn cận vệ cũng không kìm nén được nữa rồi, bọn họ đã ý thức được có chuyện gì đó không ổn, vì vậy cứng rắn đạp đổ cánh cửa---
"Daehwi---"
Một hộ vệ tiến lên phía trước thì thấy Daehwi đang ngã nằm trong vũng máu. Sau một khắc, hắn còn chưa kịp nói liền bị cô đạp một quyền.
"Bắt cô ta lại!" Hộ vệ bị trúng quyền khổ sở hô, cô gái này ra tay thật độc ác!
Mấy hộ vệ khác lập tức vây quanh Yuju ---
Yuju cười lạnh nói :"Bằng sức lực của các người mà muốn bắt được tôi sao? Kiếp sau đi!"
Chỉ thấy ánh mắt cô thoáng qua một tia lạnh lùng, tiến lên mấy bước, đưa tay lên một cái, liền đánh ngã tên hộ vệ đang tính cô kích mình. Ngay sau đó, cô lưu loát xoay người, đánh ngã một tên hộ vệ khác đang tiến lên.
Cô ra tay vừa nhanh vừa ngoan độc khiến hộ vệ không kịp phản ứng ---
Yuju thừa cơ hội, lập tức chạy theo hướng đại sảnh của khách sạn.
"Mau, bắt cô ta lại!"
"Daehwi tiên sinh thế nào ?"
"Hắn đã trúng ám khí không thể cứu sống, cậu ----" Một người trong đám hộ vệ chỉ vào tên khác :"Cậu phụ trách khắc phục hậu quả, những người khác theo tôi!"
Bọn cận vệ lập tức theo sát phía sau.
Còi báo động của khách sạn đã vang lên ---
"Mau, cô ta kìa! Đuổi theo!" Hộ vệ vừa đuổi đến đại sảnh thì nhìn Yuju đang đứng trên lầu ba.
"Bắt ta? Nực cười ---"
Đáy mắt Yuju hiện lên một tia khinh thường cười lạnh. Ngay sau đó, cô đột nhiên xoay thân thể nhỏ nhắn, nắm lấy cầu thang xoắn ốc, cơ thể nhảy một cái ---
"Đúng rồi, giúp ta đưa cái này cho Jimin !"
Cô nói xong, liền giơ tay cái về phía hộ vệ, sau đó chậm rãi chuyển động thay đổi phương hướng của ngón tay, trút ngược xuống dưới.
Sau đó, cô cười nhạt một tiếng, cơ thể Yuju tuột xuống cầu thang xoắn ốc, bọn cận vệ đuổi theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yuju biến mất trong đêm.
Trong phòng đông lạnh ---
"Lão đại, Daehwu chết rồi, không bắt được Yuju!"
Lay đứng bên người Jimin, khó khăn nói, khóe mắt theo bản năng quét qua màn hình LED, phía trên chính là hình ảnh điều tra từ khách sạn.
Không thể nghi ngờ, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất của bọn họ!
Không ngờ một cô gái nhỏ như vậy lại có sức lực rất hung ác! Mấy hộ vệ cũng không đối phó nổi cô ?!!
Jimin nhàn nhã ngồi trên ghế salon, thân hình cao lớn ẩn giấu dưới lớp âu phục Ý đắt giá nhưng vẫn phát ra hơi thở nguy hiểm như cũ. Ánh mắt chim ưng lạnh lẽo cùa hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của Yuju trên màn ảnh, khóe môi mỏng lạnh lùng chẳng có chút tình cảm.
Cô biết rõ ràng khách sạn có camera, lại không chút kiêng kỵ như cũ, đó rõ ràng là một sự khiêu khích!
"Lão đại, người xem ---" Lay cảm thấy mồ hôi chảy dài xuống sống lưng.
Jimin không nói gì, chỉ là nâng ly rượu lên nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu ---
Khi hắn thấy trên màn hình Yuju giơ ngón tay cái về phía mình thì bên môi không khỏi nâng lên một đường cong hoàn mỹ, gương mặt vẫn lạnh lẽo như trước, không hề có nhiệt độ!
"Lay, không cần phái người đuổi theo! Cô gái này --- tôi tự đi đối phó!"
Jimin hớp cạn rượu trong ly, chậm rãi đứng dậy, tay vừa nhấc lên, ngoái đầu nhìn lại Yuju trong màn hình
Cô có thể giả dạng khuôn mặt của mọi người, nhưng cặp mắt trong suốt kia ---
Vĩnh viễn không thể nào che giấu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top