Chương 125: Đúng là thổ lộ (2)
Mười lăm tháng tám, thọ yến Thái tử phi
Lí Vị Ương vừa mới thay đồ xong đột nhiên nhìn qua gương thấy Triệu Nguyệt vội vàng tiến vào: "Tiểu thư, bên ngoài có người đưa hộp gấm này tới, nói rõ là tặng cho tiểu thư, hơn nữa không được tự tiện mở ra."
Lí Vị Ương nhướng mày, những thứ như này nếu không phải tình huống đặc biệt Triệu Nguyệt sẽ không bẩm báo, nàng quay đầu lại hỏi: "Ai đưa tới?"
Triệu Nguyệt cúi đầu trả lời: "Nô tỳ nghe người quản gia phái tới bẩm báo xong, đuổi tới cửa thấy một chiếc xe ngựa rời đi, bên trên gắn tộc huy Tưởng gia."
"Tưởng gia?" Lí Vị Ương lộ vẻ hiếu kỳ.
"Dạ, tiểu thư, nô tỳ mang hộp gấm vào, tiểu thư có muốn xem không?" Triệu Nguyệt hỏi.
Lí Vị Ương gật đầu: "Đem đến đây." Triệu Nguyệt rõ ràng biết trong hộp gấm đựng gì cho nên không tới gần, chỉ đứng xa xa mở hộp gấm, hiện ra thứ bên trong.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua, hét lên một tiếng, sợ tới mức lùi bước, đụng phải Mặc Trúc từ sau bước vào, khay trong tay Mặc Trúc rơi xuống đất, cả đĩa nho đổ hết, Mặc Trúc mặc kệ Bạch Chỉ, vội vàng đau lòng nhặt nho lên: "Bạch Chỉ tỷ tỷ, đây là nho ngon nhất năm nay đấy —— "
Bạch Chỉ lại chỉ vào hộp gấm kia, vẻ mặt khiếp sợ.
Trong hộp gấm là một cái đầu, dùng vôi giữ thẳng, tuy đã rửa sạch sẽ không có một giọt máu tươi, nhưng đúng là một cái đầu. Cho dù đã xử lý nhưng khuôn mặt thối rữa đầy sẹo kia, chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra là Lí Trường Nhạc.Ba ngày trước Lí Trường Nhạc bị xử lăng trì, Lí Vị Ương không đi xem, người Tưởng gia cứu Tưởng Nam nhưng bọn họ sẽ không cứu kẻ không có giá trị lợi dụng như Lí Trường Nhạc, cho nên nàng ta phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà đầu lại đưa đến chỗ nàng.
Triệu Nguyệt thấy Lí Vị Ương không khiếp sợ mới yên lòng, đóng hộp gấm lại: "Tiểu thư thấy bọn họ có ý gì?"
Bạch Chỉ tức giận: "Tưởng gia đúng là khinh người quá đáng! Bọn họ dám đưa thứ này tới!"
Mặc Trúc khiếp sợ nhìn mấy người trong phòng, nàng vào sau lại bị Bạch Chỉ đẩy, vội vàng nhặt nho cho nên không thấy đầu trong hộp. Bạch Chỉ nhắc nhở mới biết trong đó có gì, lắp bắp kinh hãi đồng thời nghĩ, Tưởng gia làm vậy chẳng khác nào khiêu khích không thèm che giấu?!
"Không phải Tưởng gia, mà là Tưởng Hoa." Lí Vị Ương xoay người, nhìn gương mặt mình trong gương, gương đồng không rõ làm hình dáng cả người nàng càng thêm mơ hồ.
"Là Tưởng Hoa?" Bạch Chỉ lắp bắp, "Tiểu thư, hắn cố ý hù dọa tiểu thư sao? Tiểu thư đừng mắc mưu!"
Lí Vị Ương bật cười, một kẻ sắp xếp cho người khác chết đi sao có thể bị cảnh tượng tử vong dọa sợ? Ngây người trong lãnh cung nhiều năm như vậy, nàng thậm chí còn thấy người điên cuồng ăn luôn tay mình, cảnh tượng khủng bố như vậy đã trải qua thì còn gì đáng sợ? Mỗi khi nàng cảm thấy sắp phát điên thì đều tự nói với mình, nhất định phải sống thật lâu, sống lâu hơn những muốn nàng chết! Nàng tin Tưởng Hoa là người thông minh, hắn nhìn ra tính cách của nàng, càng sẽ không dùng trò trẻ con này để hù dọa nàng.
Đại khái là vậy, nàng có cùng lý giải với nam nhân thông minh này.
Ý của hắn không phải khiêu khích, mà đang nói với nàng, trò chơi rất thú vị, hắn cũng muốn tham gia.
Thậm chí còn đang hỏi: Lí Vị Ương có muốn chơi cùng không? Giống như lời mời, đặt cược tính mạng cho ván bài tử vong.
Lí Vị Ương nhếch môi, suy nghĩ của Tưởng Hoa người bình thường đại khái khó lý giải, người như thế đúng là có tài có mưu lược, thậm chí phong cách làm việc vài điểm tương tự với nàng, để đạt tới mục đích không từ thủ đoạn, hơn nữa cam nguyện mạo hiểm, từ chuyện Tưởng Hoa phái người ám sát nàng có thể thấy được. Trong lòng hắn là sự cuồng vọng mạo hiểm không ai bì nổi, thời điểm quan trọng hắn có thể liều lĩnh, thậm chí không nghĩ đến hậu quả. So với người Tưởng gia luôn coi trong vinh dự gia tộc, Tưởng Hoa là một phần tử đặc biệt cực đoan, hiện tại Lí Vị Ương đã khơi dậy hứng thú của hắn, hắn sẽ áp dụng mọi thủ đoạn khả năng để đánh bại nàng, cho dù phải hy sinh thật lớn.
Người như vậy, khẳng định nguy hiểm hơn những người Tưởng gia khác, vô cùng nguy hiểm.
Một lúc lâu sau, Tưởng Nguyệt Lan dẫn Lí Thường Tiếu cùng Lí Vị Ương đến phủ Thái tử, Nhị phu nhân không mang nữ nhi tham gia, sau khi hôn sự Nhị thiếu gia được định, Nhị phu nhân lập tức khẩn cấp hứa gả nữ nhi cho Thứ tử Nam An hầu, hiện giờ chỉ chờ Tôn Duyên Quân vào cửa là gả, cho nên rất bận rộn. Huống chi yến tiệc này bọn họ không cần thiết phải tham dự... Hiện tại ba năm để hiếu tang đã hết, Lí phủ chỉ còn hai vị tiểu thư chưa lấy chồng, Lí Vị Ương cùng Lí Thường Tiếu, Lí lão phu nhân bắt đầu tìm kiếm nhà chồng thích hợp cho hai người, lần này đúng là một cơ hội tốt.
Lí Vị Ương mặc áo lụa mỏng màu tím nhạt điểm cành trúc, nhìn qua thướt tha mà đơn giản, hơn nữa vẻ ngoài vốn thanh lệ bất giác làm mọi người chú ý. Đúng vậy, ba tháng nay, Lí Vị Ương sớm danh chấn Kinh đô, trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Lí Thường Tiếu mặc váy lụa phong cảnh nền hồng nhạt, trang điểm gọn gàng đẹp đẽ, dưới ánh mắt của mọi người có vẻ hơi gượng gạo. Tưởng Nguyệt Lan như không có việc gì dẫn hai người tiến vào. Ở điểm này Lí Vị Ương rất bội phục kế mẫu, lần trước sau khi phát sinh chuyện cấu kết với Lí Trường Nhạc hãm hại mình, mỗi lần nhìn nàng lại không hề có nửa điểm chột dạ, vui vẻ như thường, thân ái hiền hòa, chỉ riêng phần khí độ người thường đã không thể có được.
Thái tử phi tươi cười đầy mặt nhìn mọi người hành lễ, thời tiết nóng thế này còn mặc xiêm y nặng nề chỉ Chính phi Thái tử được mặc, Lí Vị Ương nhìn vào cười khẽ che giấu thương tiếc trong mắt. Một nữ nhân nếu lưu lạc đến mức chỉ có thể dựa vào quần áo để hiển lộ địa vị của mình, chứng minh trong nhà nàng đã sớm không còn địa vị gì đáng nói.
Thái tử phi nhìn thấy đám người Tưởng Nguyệt Lan, lập tức gọi nha hoàn tới đưa các nàng đến chỗ ngồi, tiếp theo xoay người chào hỏi vị khách khác. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua xung quanh không thấy bóng dáng Thứ nữ Tưởng gia kia, Tưởng Nguyệt Lan thấp giọng nói: "Thứ phi đã mang thai, đang lúc quan trọng, Thái tử thương tiếc không cho nàng ấy tham gia yến hội."
Lí Vị Ương thở dài một hơi, khó trách trong tươi cười của Thái tử phi có sự miễn cưỡng, tới giờ Thái tử phi chỉ sinh được hai nữ nhi, nếu Thứ phi bỗng chốc sinh ra con trai, địa vị Thái tử phi càng thêm nguy nan.
Yến hội bố trí tại hoa viên, bốn phía đều là hoa mẫu đơn nở rộ, cách đó không xa có hồ nước trong suốt yên ả, bờ hồ phủ đầy dương liễu, phất phơ theo gió, cảnh trí đẹp vô cùng, trên bãi đất trống trong hoa viên bày nhiều bàn nhỏ, hơn bốn mươi khách quý xếp thành hai hàng, đương nhiên nam nữ tách ra. Lí Mẫn Đức cũng nhận thiếp mời, hắn đến sớm hơn các nàng, lúc này đang nói chuyện với người quen, Lí Vị Ương nhìn hắn rồi buông mắt, khe khẽ thở dài.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, như muốn nhìn thấu cả người nàng. Lưu tiểu thư bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đây là An Bình Huyện chủ?!" Nàng ở nhà bên ngoại vừa mới trở về Kinh đô, hiển nhiên mới nghe nói đến chiến tích của Lí Vị Ương, chưa được nhìn thấy người thật, rất tò mò.
Đại tiểu thư phủ Hách Xương hầu Đổng Cầm Sinh mắt hạnh má đào, mặt mày phong lưu, lúc này cầm quạt tròn che đi cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nói nhỏ: "Cô chưa gặp sao? Nữ tử nổi danh như vậy, chậc chậc —— "
Lưu tiểu thư giọng điệu không tin lắm: "Nhưng mà nàng ấy thoạt nhìn không giống người lợi hại!" Trong mắt mọi người, tuy Lí Vị Ương vô tội bị hại, nhưng nàng lại ngang nhiên chỉ trích mẹ cả và ngoại tổ mẫu trên Kim điện, mặc kệ đối phương đã làm sai điều gì, hành động như vậy là phản nghịch, làm người khác không thể tha thứ! Nữ tử trong thế gia đại tộc, cho dù bị oan uổng, bất bình thì cũng phải nhẫn nhịn đến cùng, có thể cầu cha huynh làm chủ nhưng tuyệt đối không thể chỉ trích mẹ cả hoặc trưởng bối khác ngay tại chỗ, tuy có vẻ không công bằng nhưng đây là quy tắc! Tất cả mọi người đều biết, hơn nữa không dám làm trái!
Bởi vậy, đối với Lí Vị Ương có gan đối kháng hơn nữa thành công phá vỡ quy tắc, thậm chí còn được Hoàng đế ca ngợi, cảm giác của mọi người hoàn toàn thay đổi. Từ trước có lẽ bọn họ cảm thấy nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hiện tại nhìn vào lại thấy đây là người kỳ quái, khó nắm bắt hơn nữa có tư tưởng phản nghịch cực đoan.
Những người này xuất thân cao quý, tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống, nhưng bọn họ không biết vì sao Lí Vị Ương có gan làm vậy trước mặt Hoàng đế. Thử nghĩ xem, một người cướp ngôi vị Hoàng đế của huynh trưởng, đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận thì nói quy tắc gì với ông ấy?! Buồn cười. Hoàng đế sẽ không trách cứ Lí Vị Ương, thậm chí còn thưởng thức nàng, chỉ cần người nàng phản đối không phải ông ta, kẻ khác thì có liên quan gì đâu! Từ trên người Lí Vị Ương thậm chí ông ta thấy được bóng dáng của mình.
Loại tâm tính vặn vẹo, người thường khó lý giải, cho nên bọn họ chỉ có thể quy kết rằng bệ hạ nhất thời thương hại, không xử phạt đứa nhỏ tội nghiệp, đương nhiên phiền toái của nàng về sau còn nhiều. Cho nên ngoại trừ Tôn phu nhân trong lòng kiên cường mạnh mẽ, thì tất cả mọi người đều bảo nữ nhi nhà mình tránh xa Lí Vị Ương một chút.
Lưu tiểu thư lặng lẽ quan sát Lí Vị Ương, vốn tưởng rằng nữ hài tử kiêu ngạo ngang ngạnh có gan đối kháng tất cả, bất luận lời lẽ cử chỉ hay thần thái khí chất hẳn phải làm người khác cảm thấy dã tính khó thuần, bá đạo hung dữ. Nhưng mà vừa rồi đôi mắt Lí Vị Ương trầm tĩnh như nước, tao nhã thong dong, nữ hài tử này đúng là rất thần bí, kỳ quái! Không chỉ riêng Lưu tiểu thư, đây phỏng chừng là suy nghĩ của tất cả quý phu nhân trong yến tiệc.
Nhưng mà, bị xa cách không ai dám tới gần như Lí Vị Ương, không phải chỉ một mình nàng, có nữ tử khác cũng nổi danh, chính là cháu gái của Vĩnh Ninh hầu Võ Nhạc Lăng, Ngũ Hoàng tử phi không cho phép Ngũ Hoàng tử nạp thiếp. Nàng ấy coi như là nhân vật lợi hại, vừa mới vào cửa đã giết chết mười ba thiếp thất dịu dàng của Ngũ Hoàng tử, đến ngay cả hai Trắc phi cũng bị đưa đến biệt viện. Ngũ Hoàng tử vô tình nhìn một mỹ nhân, Ngũ Hoàng tử phi lập tức khéot hai mắt mỹ nhân kia, nữ nhân kiêu ngạo như vậy cũng vô cùng hiếm thấy. Cho nên nàng ấy được mệnh danh Kinh đô đệ nhất đàn bà đanh đá, danh vọng của Lí Vị Ương vẫn không vang dội bằng. Dù sao, người ngoài nhìn vào, tay Lí Vị Ương không dính máy, mà Ngũ Hoàng tử phi kia hung hãn vô cùng, vi phạm hiền lương thục đức của người vợ, làm hại người nhà mẹ đẻ ra ngoài phải lấy khăn che mặt. Cho nên trên yến hội hôm nay, Ngũ Hoàng tử bận việc không đến, Võ Nhạc Lăng một mình rầu rĩ ngồi trên cao, không ai chịu đến bắt chuyện.
Lí Vị Ương biết chuyện này xong thật tiếc hận, lúc trước nàng chỉ biết cô nương này dũng mãnh, lại không ngờ dũng mãnh đến mức này. Sớm biết phủ Vĩnh Ninh hầu có vũ khí lợi hại như vậy, sao không hành động sớm một chút gả nàng ta cho Thác Bạt Chân, như vậy, người hiện giờ khổ sở không chịu nổi chính là Tam Hoàng tử, thế thì thú vị biết bao!
Lí Vị Ương nghĩ như vậy, tiếc nuối rót một ly rượu bách hoa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lúc này, mọi người đã hết hứng thú với nàng, ngược lại chuyển ánh mắt tới chỗ Lí Thường Tiếu. So với Lí Vị Ương đáng sợ, Tứ muội muội của nàng xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, dịu dàng nhàn tĩnh, cử chỉ tao nhã, tuy chỉ là thứ xuất nhưng dưới tình huống phủ Thừa tướng không có trưởng nữ, thân phận này cũng được thông qua.
Thái tử phi từ xa nhìn tất cả, bất giác lắc đầu, Lí lão phu nhân rõ ràng muốn tìm rể hiền cho Lí Vị Ương trước, mà nhìn dáng vẻ sợ nàng như sợ hổ của các nhà, lo rằng gả không ra. Trong lòng nàng cân nhắc, Thái tử và Tưởng gia rất gần gũi, nếu nhà kia đắc thế, tương lai vị trí Hoàng hậu chưa biết sẽ của ai, nàng cần gì phải mượn sức người vốn không thể nguyện trung thành với nàng? Lập tức quyết định ý tưởng, giới thiệu hôn sự thật tốt cho Lí Vị Ương, để tức chết người nhà kia cũng được.
Đúng lúc này, Cửu Công chúa tươi cười theo sau Thác Bạt Chân đi vào, nàng mặc đồ lụa mỏng màu ngọc bích hoa văn bươm bướm phỉ thúy, nhìn qua kiều mỵ động lòng người, hiện tại mất đi vẻ mập mạp đáng yêu của trẻ con, khuôn mặt trái xoan càng thêm xinh đẹp. Mọi người lập tức hành lễ, Cửu Công chúa lại cười hì hì chào hỏi Thái tử phi, rồi chạy đi tìm Lí Vị Ương, Lí Thường Tiếu vội vàng nhường chỗ, nàng ấy cũng không ý kiến, đặt mông ngồi xuống: "Vị Ương tỷ tỷ! Ta tìm tỷ mấy ngày rồi!"
Cửu Công chúa viết rất nhiều thư cho Lí Vị Ương, bảo Lí Vị Ương vào cung làm bạn với nàng, nhưng Lí Vị Ương lại đặt hết những bức thư mà tiểu thư bình thường sẽ cảm thấy cao quý vô cùng sang một bên, căn bản chưa từng đọc qua. Hiện giờ Cửu Công chúa đã không phải tiểu hài tử, nàng mẫn cảm, thông minh hơn trước, nàng thân cận với mình như thế, là vì thiếu niên tuấn mỹ ở đối diện, điều này, Lí Vị Ương cảm thấy không có hứng thú, nàng không thích bị người khác lợi dụng, nhất là Cửu Công chúa từng được nàng trợ giúp.
Tâm tư thiếu nữ luôn tràn ngập đủ loại ảo tưởng kỳ diệu, Cửu Công chúa nắm được trái tim rất nhiều công tử danh môn, mà vẫn chấp nhất luôn muốn Lí Mẫn Đức thuần phục dưới váy.
Theo bản năng Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía Lí Mẫn Đức, đối phương hiển nhiên không để tâm, hoàn toàn đặt tâm hồn thiếu nữ của Cửu Công chúa sang bên, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
__________
Khu nam khách, Thác Bạt Chân đã chú ý tới Lí Vị Ương, hơn nữa còn lẳng lặng nhìn nàng, khi thấy nàng nhìn về phía Lí Mẫn Đức, bất giác nhíu mày. Không biết vì sao hắn cảm thấy không khí giữa hai người rất quái lạ, làm hắn không thể không nghi ngờ. Nhưng mà bọn họ là đường tỷ đệ không phải sao? Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Người hắn thật sự phải phòng bị là Thác Bạt Ngọc. Đương nhiên, Thất Hoàng tử đáng thương có khả năng tay trắng chẳng được gì.
Uống xong một ly rượu, tâm tình Thác Bạt Chân hiển nhiên rất tốt, Tưởng Hoa bên cạnh mỉm cười: "Tam điện hạ rất thích An Bình Huyện chủ sao?"
Một câu này quá đột ngột, hơn nữa chưa từng có người hỏi thế, Thác Bạt Chân kinh ngạc, ngẩng đầu lên, trong mắt dẫn theo ba phần sắc bén: "Ngươi có ý gì?"
Tưởng Hoa mỉm cười, hồng chí giữa hàng mày diễm lệ lóa mắt: "Không có gì, chỉ quan tâm bằng hữu thôi."
Tưởng gia chủ động tiếp nhận cành ô liu Thác Bạt Chân ném qua, điều này nằm trong dự đoán của hắn, Lí Vị Ương đã bức bọn họ quá chặt... Nhưng không có nghĩa rằng Tưởng Hoa có thể thăm dò tâm tư mình, Thác Bạt Chân trầm mặt: "Nếu ta nói không?"
Tưởng Hoa đưa một ly rượu sang, nói như chẳng có chuyện gì: "Có hay không đều không quan trọng, điện hạ đừng quên đại cục là tốt rồi."
Trong mắt Thác Bạt Chân lướt qua một tia sáng lạnh: "Đại cục?"
Tưởng Hoa cười: "Giang sơn mỹ nhân cái gì quan trọng hơn, trong lòng điện hạ tất nhiên có quyết định."
Nếu cả hai ta đều muốn thì sao ? Trong lòng Thác Bạt Chân nghĩ thế, mà bên ngoài chỉ mỉm cười, nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tưởng Hoa hiểu tâm tư đối phương nhưng không vạch trần, mắt nhìn về phía Lí Vị Ương bên kia, thiếu nữ độc ác như vậy hắn cũng muốn nếm thử hương vị, phanh ngực nàng ta ra, nhìn xem trái tim bên trong có màu gì... mùi vị nhất định rất ngon.
Thái tử phi phảng phất như không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt bên dưới, mỉm cười: "Hôm nay mọi người có thể tốn chút thời gian đến yến hội ta tất nhiên rất vui mừng, vừa hay Thụy liên (hoa súng) ta tự mình chăm chút cũng nở, mời mọi người thưởng thức."
Mọi người đứng lên, đi đến bên hồ, Thái tử phi vỗ tay, đám nha đầu kéo đi rèm lựa vốn bao quanh hồ, mọi người lập tức nhìn thấy cảnh sắc, kinh ngạc ca thán.
Lẳng lặng giữa hồ, mấy đóa hoa súng thản nhiên nở rộ, nhụy hoa là màu vàng sáng diễm lệ, cánh hoa càng xuống dưới càng đậm, cuối cùng quá độ thành tím. Liếc mắt nhìn chỉ cảm thấy rực rỡ, đẹp không tả xiết.
"Mọi người thật may mắn, loại hoa này hằng năm chỉ nở bảy ngày, thường ngày không được thấy. Hôm nay là sinh nhật của ta, vừa hay hoa xinh nở." Thái tử phi hơi đắc ý nói.
Lí Vị Ương nhìn hoa súng, trên mặt cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ là Thụy hỏa liên, loại hoa súng này bên ngoài bao phủ bởi cánh hoa màu tím, chính giữa có rất nhiều xúc giác màu vàng, bên trong nhụy có nụ hoa muốn nở, một khắc trước khi héo tàn mới mở ra. Có người nói xúc giác của hỏa liên để bảo vệ cho nhụy hoa yên lặng ngủ (thụy), cho nên mới gọi là Thụy hỏa liên, chỉ có điều, Kinh đô không có giống hoa này, khí hậu không thích hợp để nó sinh trưởng, còn là loại hoa cần được chiều chuộng như thế, người bình thường không thể nuôi nổi.
Thụy hoa liên
Tưởng đại phu nhân cảm khái: "Hoa đẹp như vậy, có thể gặp được đã là tạo hóa, nếu hôm nay không tới tham gia yến hội Thái tử phi thì chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời."
Ngũ hoàng tử phi không nhịn được hỏi: "Người chăm sóc nơi này là ai?"
Thái tử phi cười: "Hoa cỏ nơi đây, tất cả đều do ta tự tay trồng."
Bốn phía vang lên tiếng ca thán —— Thái tử phi có thể chăm được loại hoa hiếm có mà vô số thợ khéo sầu đến nát óc cũng không trồng được, sao không làm người khác rung động được?
Trong tiếng tán dương của mọi người, vẻ mặt Thái tử phi càng đắc ý, nói tự mình trồng mà thực ra nàng mua hạt giống, mời thợ hoa giỏi nhất trông coi mười hai canh giờ mỗi ngày, không làm được thì lập tức đổi người khác, đổi đến khi có thể nuôi trồng thành công mới thôi, chỉ vì số Thụy hỏa liên ít ỏi này mà nàng đã tốn hơn một ngàn lượng hoàng kim.
Lí Vị Ương chỉ nhìn thoáng qua đã mất hứng thú với Thụy hoa liên, Triệu Nguyệt lặng lẽ kéo tay áo nàng, nàng thấy đối phương có chuyện muốn nói, nhẹ nhàng lùi ra khỏi đám người, Thác Bạt Chân đặc biệt chú ý tới định theo sau lại bị Thái tử đang vui vẻ giữ lại, muốn mọi người làm thơ tán tụng Thụy hoa liên xinh đẹp, nhất thời không thể thoát thân. Tưởng Hoa lại mỉm cười, lặng lẽ theo đuôi.
Lí Vị Ương theo chỉ dẫn của Triệu Nguyệt, thấy hai người trong khóm mẫu đơn cách đó không xa.Cửu Công chúa đang ngã vào lòng Lí Mẫn Đức, lớn mật như thế, cho dù là Lí Vị Ương cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Lí Mẫn Đức vốn đang đứng một mình, trường bào trắng ngọc hoa văn lá liễu, một điểm trắng thuần lại rất hợp với những đóa hoa xung quanh, liếc mắt nhìn đã thành một bức tranh phong cảnh. Cửu Công chúa chẳng hiểu sao đột nhiên vọt ra, lại chẳng hiểu sao vấp ngã, vừa vặn té xỉu trong lòng đối phương, lúc này đang dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lí Mẫn Đức.
Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười ra tiếng, biện pháp này quá vụng về, nàng che môi, thấp giọng trách cứ: "Triệu Nguyệt, ngươi bảo ta tới đây nhìn cái gì!"
Triệu Nguyệt oan ức: "Nô tỳ cảm thấy trò diễn hay như vậy không xem rất đáng tiếc."
"Ngươi ấy ——" Lí Vị Ương lắc đầu.
Bên kia, Cửu Công chúa hoàn toàn không biết có người đang nhìn, chỉ lo cầm lấy cánh tay Lí Mẫn Đức: "Ta chóng mặt quá." Đám nha đầu bên người Công chúa không biết đã đi nơi nào.
Lí Mẫn Đức nhìn qua có vẻ điềm đạm nhã nhặn, "Công chúa không sao, chỉ do chen chúc đông người không quen."
Cửu Công chúa gật đầu liên tục, toàn tâm toàn ý đánh giá hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lí Mẫn Đức đỡ lấy, sau đó đưa cho Cửu Công chúa một chiếc bình nhỏ có vẻ đựng thuốc chống say nắng: "Uống vào sẽ không chóng mặt."
Lí Vị Ương mở to hai mắt há hốc mồm, nàng không tưởng tượng được, hai người này ở chung hòa hợp như thế từ lúc nào. Triệu Nguyệt bĩu môi, nghĩ Cửu Công chúa này bắt đầu giả vờ yếu ớt rồi đấy, không biết chủ tử có đối phó được không, vốn muốn để Tam tiểu thư đến nhìn chủ tử cự tuyệt mỹ nhân như thế nào, hiện tại thái độ dịu dàng nhã nhặn như vậy, làm nô tỳ hối hận đã dẫn tiểu thư đến, phải dứt khoát nói lời cự tuyệt đi chứ!
Trên mặt Lí Mẫn Đức vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, theo bản năng Cửu Công chúa uống một viên chống say nắng trong bình nhỏ, nàng vốn định giả bộ bất tỉnh, mà nhìn thấy nụ cười hiếm có của hắn nàng đã hôn mê thật. Nhưng một lúc sau khi uống vào, bụng nàng bắt đầu kêu vang, chẳng qua bao lâu Cửu Công chúa vọt từ trong khóm hoa mẫu đơn ra, đụng phải người Lí Vị Ương mà một câu chào hỏi cũng không kịp nói nhắm thẳng về phía nhà vệ sinh ——
Lí Vị Ương giật mình nhìn Cửu Công chúa nhấc váy chạy vội đi, hoàn toàn quên mất dáng vẻ kim chi ngọc diệp. Triệu Nguyệt cũng mờ mịt nhìn, không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
"Chỉ là một viên Thanh tâm đan, giúp nàng ta thanh lọc hệ tiêu hóa thôi." Giọng nói Lí Mẫn Đức đột nhiên vang lên phía sau, Lí Vị Ương phát hoảng, quay đầu nhìn hắn.
Tươi cười của hắn lại trước sau như một không nhìn ra nửa điểm khác thường. Đương nhiên, ăn đan dược này vào, thượng thổ hạ tả ba tháng, tin rằng có thể cho cô nương này biết, té xỉu trong lòng một nam nhân là chuyện nguy hiểm đến mức nào.
Cách đó không xa, Tưởng Hoa nhìn cảnh này, bất giác nhếch môi cười, Lí Vị Ương ngươi đúng là một người thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top