Chương 117: Đối chất Kim điện(2)

  Phu nhân Quốc công ngẩn người, lập tức hiểu ra mình đã trúng kế, mình càng kích động người khác sẽ càng tin lời nói của Lí Vị Ương, thật ra những gì Lí Vị Ương nói không phải thêm mắm dặm muối, mà đúng là sự thật, nhưng mà bà không chịu nổi, chỉ hận không thể trực tiếp đánh chết nó! Nhờ có con trai đỡ bà mới miễn cưỡng đứng thẳng, đôi mắt hận thù nhìn Lí Vị Ương chằm chằm.

Lí Vị Ương thản nhiên buông mắt xuống, nói tiếp, "Ngoại tổ mẫu và các cậu đoán đến đoán đi, cuối cùng vẫn nghi ngờ thần nữ, bởi vì thần nữ bị ngược đãi, thần nữ phải chịu khổ, bọn họ cảm thấy oán hận của thần nữ với mẹ cả chưa hết, vì thế cố ý gây khó dễ làm mẹ cả bệnh nặng mà chết. Nhưng chuyện này, thần nữ chỉ là nữ tử nhu nhược, sao có thể làm ra? Thường ngày chỉ ngồi trong viện của mình thêu hoa, đúng giờ thì đến thỉnh an mẹ cả, cũng chỉ có thể đứng ngoài hỏi thăm một câu, ngay cả đời sống hằng ngày của mẹ cả cũng không được chạm đến, làm cách nào để hại mẹ cả đây? Mà chuyện ngoại tổ mẫu đã nhận định sao có thể thay đổi. Phải biết rằng, mọi bí mật trong thiên địa đều có tai vách mạch rừng, huống chi là chuyện thương thiên hại lý mức này, nếu thần nữ làm, sao biết được không có người mắt sáng tâm sáng nhìn thấu? Sao ngoại tổ mẫu cứ thế nhận định thần nữ là kẻ thù, một cơ hội giải thích cũng không cho?"

Phu nhân Quốc công biết rõ Lí Vị Ương đang chọc giận mình, nhưng khó khống chế tính cách bao năm qua, tức giận đến mặt tím tái, đẩy tay Tưởng Húc ra, xông lên định tát Lí Vị Ương, nhưng Diêu Trường Thanh đứng trước mặt Lí Vị Ương, tất nhiên đưa tay ra ngăn cản, ai ngờ lão phu nhân không quan tâm, bàn tay kia vung lên dừng trên mặt Diêu Trường Thanh, Hoàng đế xem đến đây, dĩ nhiên tin lão thái bà kia kiêu ngạo ương ngạnh mười phần, con người đều là như thế, nguyện ý tin những gì mắt mình trông thấy, chính vì thế, lời nói của Lí Vị Ương, ông cũng tin toàn bộ.

Tưởng Húc vội vàng bước lên ngăn cản phu nhân Quốc công, liên tục xin lỗi Diêu Trường Thanh: "Diêu đại nhân, thật không phải, gia mẫu nhất thời kích động —— "

Tính khí Diêu Trường Thanh vốn không tốt cho lắm, nhưng hiện tại trước mặt Hoàng đế, hắn đành phải kìm nén tức giận, nói: "Quên đi!"

Phu nhân Quốc công có một tật xấu, tật xấu này thường ngày nhìn có vẻ không vấn đề gì, nhưng đến lúc này lại trở thành khuyết điểm trí mạng của bà, chính là bao che khuyết điểm, bao che khuyết điểm đến mức cực đoan! Hơn nữa người này bảo thủ, tâm tư hẹp hòi, bà đã nhận định Lí Vị Ương hại chết con gái bà, thì mặc kệ Đại phu nhân là dạng người gì, đã làm bao nhiêu chuyện hại người, phu nhân Quốc công đều sẽ coi như không thấy, chỉ nhìn nhận người khác hại chết nữ nhi của bà! Hiện giờ nghe Lí Vị Ương nói những lời này, sao có thể không giận tím mặt? Cũng vì bao nhiêu năm nay cuộc sống bà thuận lợi quá mức, trượng phu cùng con trai vô cùng ưu tú, cho nên tính tình kiên cường của bà luôn được duy trì. Nhưng mà, lúc trước là phúc khí của bà, nhưng hiện tại đã trở thành bùa đòi mạng. Chỉ nói mấy câu bà đã thở không kịp, gần như không đứng vững.

Lí Vị Ương lạnh mắt nhìn bà ta, đừng trách nàng lòng dạ độc ác, lão thái thái này bảo Tưởng Nam lấy vợ, rõ ràng có ý định lặng lẽ giết chết mình ở Tưởng gia, bà đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, bà làm một ta sẽ đáp trả mười lăm, chỉ đáp lễ bà mà thôi!
Tưởng Húc giọng nói lạnh lùng: "Lí Vị Ương, nói chuyện này làm gì! Đây là chuyện nhà chúng ta! Hiện tại đang nói đến thẩm án!"

Lí Vị Ương chậm rãi nhìn Tưởng Húc chằm chằm, hoàn toàn không sợ hãi: "Cậu nghĩ Vị Ương muốn nhắc đến chuyện này sao? Chẳng lẽ phụ thân cưới một phu nhân như vậy là chuyện đáng để tự hào! Chẳng lẽ gia đình không yên, tỷ muội bất an là chuyện hay ho! Rốt cuộc Vị Ương vì lý do gì mà phải nói việc xấu trong nhà với người ngoài! Còn không phải vì cậu bức người quá đáng! Cậu luôn miệng nói đây là chuyện nhà, Vị Ương chỉ hỏi một câu, lúc ngoại tổ mẫu thiết kế hãm hại, có từng coi Vị Ương là người nhà không! Tứ công tử muốn huỷ hoại sự trong sạch của Ngũ muội, có từng coi Ngũ muội là người nhà không!"

Cho dù Lí Thường Hỉ trong lòng oán hận vị Tam tỷ này, nhưng hiện giờ cũng không thể không vỗ tay một tiếng khen ngợi, khí độ này, sự thâm hiểm này, hoàn toàn hơn hẳn mọi người, ngăn chặn luôn việc bọn họ bẻ cong thành chuyện phong nguyệt... Lí Thường Hỉ đang nghĩ, đột nhiên thấy Lí Vị Ương trừng mắt liếc nàng, lập tức hiểu ra, kêu khóc một tiếng: "Bệ hạ, xin người làm chủ cho thần nữ!" Nàng kích động, giọng nói sắc nhọn, mang theo sự thê lương, oan ức mười phần làm mọi người trong lòng phát lạnh.

Tưởng Nam biết Lí Vị Ương sẽ dốc sức công kích, cho nên mới luôn kiềm chế tính khí của mình, nhưng hiện tại móng tay hắn gần như cắm sâu vào thịt, mà vì bị trói chặt nên không thể hành động, bằng không hắn đã sớm xông lên chém chết Lí Vị Ương! Hắn quay đầu, phẫn nộ cực điểm: "Lí Vị Ương, ngươi nói năng bậy bạ!"

Mà phụ thân hắn Tưởng Húc bất đắc dĩ áp chế phẫn nộ trong lòng, hô một tiếng oan uổng, quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, "Vạn tuế, vạn tuế, đây chỉ là lời nói một phía từ hai nha đầu kia, đứa nhỏ Vị Ương này xưa nay lòng dạ hẹp hòi, thế nhân lấy chữ hiếu làm đầu, vạn tuế lấy hiếu trị quốc, lần đầu tiên thần thấy có người kể tội mẹ cả trước công chúng. Thần, thần thật sự không biết vì sao nha đầu này lại oán hận cả nhà thần như vậy, vốn cũng không muốn tranh cãi với tiểu bối, nhưng nha đầu nói năng quá mức không thể chấp nhận nổi, bệ hạ, ngài đừng bị lời nói của nha đầu làm mờ mắt!"

Có cái mũ không tôn trọng mẹ cả áp xuống, làm người khác không thể thở nổi, Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: "Bệ hạ, Vị Ương đương nhiên biết hiếu đạo! Từ khi Vị Ương trở về nhà, mỗi ngày đều đến thỉnh an mẹ cả, chưa có hôm nào đến trễ! Sau này trước mặt ngoại tổ mẫu, Vị Ương đã từng nói mẹ cả bệnh nặng không nên di chuyển, mà mọi người cứ nhất quyết mang người đi, cậu đã quên rồi sao? Vị Ương nói đạo lý nhân luân, mà mẹ cả chưa hẳn đã chấp nhận! Cậu, Vị Ương dám hỏi một câu, hiếu thuận mẹ chồng có phải đạo lý của người làm dâu? Nuôi dưỡng con cái thứ xuất có phải trách nhiệm của mẹ cả? Đối xử tử tế với thiếp thất có phải nghĩa vụ của thê tử? Thứ lỗi cho Vị Ương nói thẳng, ban đầu mẹ cả chẳng những khắc nghiệt với thiếp thất, lại còn liên tiếp hãm hại con nối dòng của phụ thân, thậm chí đi thỉnh an tổ mẫu cũng chỉ thỉnh thoảng mới làm! Cho dù là bệ hạ hay các vị Hoàng tử, đều là người coi trọng hiếu đạo, coi trọng con nối dòng, suy từ đó ra, thử hỏi nhà ai dám lấy nữ nhân như vậy? Phu nhân như thế, không tôn trọng trưởng bối, khắc nghiệt con cái, đố kị thành tính, sớm đã phạm vào thất xuất, ở Lí gia là tai ương diệt môn! Nếu ở trong cung, một khi được sủng hạnh, sợ rằng sẽ tái diễn hậu hoạ như tiền triều!"

Thất xuất: bảy trường hợp được quy định dưới thời phong kiến mà nếu người vợ phạm phải một trong những trường hợp đó thì chồng có quyền bỏ vợ. Theo điều 108 Bộ luật Gia Long, đó là các trường hợp: 1) Vô tử (không có con); 2) Đố kị (ghen tuông); 3) Ác tật (có việc tế tự, người vợ không làm được cỗ để cúng tế); 4) Dâm dật (dâm đãng); 5) Không kính cha mẹ; 6) Bất hoà (không hoà thuận với anh em); 7) Trộm cắp (không bỏ thì vạ lây đến chồng).

Lí Vị Ương vừa dứt lời, phu nhân Quốc công đã tức giận đến cực điểm, mặt đỏ bừng, run run không nói nên lời! Tưởng Húc giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn! Ta thấy ngươi nhỏ tuổi kiến thức nông cạn, không đành lòng trách mắng, không ngờ ngươi miệng đầy giả dối, vu cáo Tưởng gia đến mức này, hơn nữa ngươi nói nửa ngày, căn bản không liên quan đến vụ án..."

Lí Vị Ương không thèm nhìn ông ta, lớn tiếng nói, "Bệ hạ, mọi chuyện có nhân tất có quả, chính bởi vì hai nhà đã có hiềm khích mới sinh ra chuyện bê bối này! Thực ra hôm nay Vị Ương đến biệt viện dẫn Ngũ muội muội đến chỗ Lư đại phu khám bệnh, Tứ công tử vốn muốn bắt Vị Ương để báo thù, ai ngờ bắt nhầm Ngũ muội muội, nếu không nhờ Vị Ương cùng Diêu đại nhân đuổi tới kịp lúc, sự trong sạch của Ngũ muội muội đã bị huỷ hoại rồi! Không chỉ vậy, Tứ công tử được bệ hạ giao trách nhiệm đóng cửa suy ngẫm, mà cứ đi lại khắp nơi, còn cưỡng ép bắt cóc nữ nhi quan lại, đây không còn là chuyện nhà nữa, mà là xúc phạm quốc pháp! Là tội kháng chỉ không tuân!"

Tưởng Húc không ngờ Lí Vị Ương khéo miệng như thế, lập tức nói: "Lí Vị Ương! Tưởng Nam có tội hay không, trong lòng bệ hạ tất nhiên biết, không đến lượt ngươi xen mồm!"

Lí Vị Ương nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Cho dù cậu có nói khéo như rót mật cũng không thay đổi được công lý trên đời! Cổ nhân nói, thiên địa quân thân sư (vua, người thân, thầy). Quân đứng trước thân, bệ hạ mở mang lãnh thổ, thịnh thế võ công, chăm lo việc nước, một thế hệ danh quân. Tưởng gia ngồi ở trung tâm triều đình, giữ chức vị Tướng quân, không niệm giao tình hai nhà Tưởng, Lí, chỉ suy nghĩ cho bản thân, dùng độc kế huỷ hoại thanh danh nữ tử, hãm hại Vị Ương thân bại danh liệt! Hành vi phóng túng con trai không nói đến, lại còn bỡn cợt quyền lực của vạn tuế, ngay cả chữ Trung tối thiểu cậu cũng không có, có tư cách gì bàn đến hiếu đạo?"

Trên mặt Hoàng đế nhìn có vẻ mừng giận không hiện, nhưng người quen thuộc đều biết thánh thượng đã tức giận. Việc Tưởng Nam làm, thật sự đã vượt qua điều mấu chốt!

Tưởng Nam bỗng chốc từ dưới đất đứng lên, mặt âm trầm cơn giận đã vượt quá sự khống chế: "Lí Vị Ương, ngươi ăn nói bừa bãi! Nói năng bậy bạ! Ngươi vũ hãm ta! Ta chưa từng bỡn cợt bệ hạ, ta chỉ ——" hắn không nói được gì nữa, đúng vậy, hắn vốn nên đóng cửa suy ngẫm, đúng lúc này lại bị bắt được, chứng cớ vô cùng xác thực!

Diêu Trường Thanh lập tức phẫn nộ quát: "Trước mặt bệ hạ, tội nhân còn không quỳ xuống!"

Tưởng Nam lại cố tình không để ý đến, chỉ có đôi mắt như muốn ăn thịt người trừng trừng Lí Vị Ương.

"Tứ công tử cho rằng mình làm việc hoàn hảo không chê vào đâu được, mà không biết lưới trời tuy thưa mà khó lọt." Lí Vị Ương trầm giọng nói, "Trên đời này làm gì có tường nào không lọt gió! Ngũ muội muội ta luôn dưỡng bệnh ở biệt viện, căn bản chưa từng gặp công tử, điều này trên dưới Lí gia đều có thể làm chứng! Đã chưa từng gặp mặt, sao còn nói đến tư tình! Dược đồng bên trong dược đường, phu xe, hộ vệ Tưởng gia, đều tận mắt thấy Ngũ muội muội lên xe ngựa Tưởng gia, trên xe còn có một chiếc khăn tay, đó là vật tuỳ thân của muội muội, nếu không phải muội ấy thân bất do kỷ thì sao có thể làm rơi đồ trên xe ngựa!"

Tưởng Nam lạnh lùng nói: "Đó là ngươi thiết kế hãm hại ta!"

Lí Vị Ương bật cười: "Tất cả nhân chứng đã bị Diêu đại nhân bắt giam, nghiêm hình tra khảo toàn bộ thừa nhận là công tử bắt cóc Ngũ muội ta! Nếu như nói ta thiết kế hãm hại công tử, ta đây chẳng lẽ phải đi thu mua dược đồng, xa phu, còn phải thu mua hộ vệ Tưởng gia! Đúng rồi, ta còn phải làm cho công tử tự động phái xe đến đón người, còn phải giúp công tử chọn nơi thích hợp để gây án! Toà tiểu viện kia lại còn thuộc về Tưởng gia! Quan trọng nhất, ta còn phải nói chuyện trước với Ngũ muội, dùng sự trong sạch của muội ấy để hãm hại Tứ công tử!"

Phu nhân Quốc công vốn đã mang bệnh nặng trong người, vừa tức giận đã cả người run run, đờm vướng ở cổ họng, hận thù nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nếu bà có sức lực, chuyện đầu tiên làm là giết chết tiện nhân này! Chỉ tiếc bà nói còn không rõ, càng không có cách nào thực hiện nguyện vọng của mình. Lí Vị Ương mồm miệng lanh lợi, than thở khóc lóc, đóng kịch giả vờ đủ cả, cuối cùng dáng vẻ đau đớn khó có thể hình dung, Lí Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc nhìn, ngay cả ông cũng không có chỗ để phát huy... Hoàn toàn —— không có!

Lí Vị Ương nhìn Hoàng đế: "Bệ hạ, Tưởng Tứ công tử tuy có công lao, nhưng phẩm đức bại hoại, cậy tài khinh người, bất kính với bệ hạ, là người tội ác tày trời, mong bệ hạ xử phạt nặng!"

Phu nhân Quốc công nghe đến câu cuối cùng, ôm ngực, nôn ra một búng máu, hô một tiếng "Tiện nhân" tê tâm liệt phế, rồi cứ thế ngất xỉu. Tưởng Húc không để ý đến mất lễ nghi trước vua, nhào qua ôm lấy lão phu nhân, đấm ngực khóc rống.

Hoàng đế khiếp sợ nhìn cảnh này, Thái tử cùng các vị Hoàng tử cũng không tin nổi, phu nhân Quốc công hộc máu?

Lí Vị Ương lén lút ho khan một tiếng, Lí Thường Hỉ bỗng chốc hiểu ra, lập tức nói: "Bệ hạ, thần nữ đúng là bị Tam tỷ liên luỵ, nhưng từng câu từng chữ của tỷ tỷ hôm nay hoàn toàn vì minh oan cho thần nữ, cho nên thần nữ không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị bêu xấu, cậu cùng ngoại tổ mẫu không phải nói thần nữ có tư tình với Tứ công tử sao, thần nữ nguyện ý lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!" Nói xong, nàng bước nhanh lên đập đầu vào cột lớn, tất cả mọi người ngây ra, Diêu Trường Thanh luôn lưu ý vẻ mặt của nàng, thấy tình thế không đúng lập tức đi lên giữ lại!

Thời khắc mấu chốt, Diêu Trường Thanh ấn nàng ngồi xuống đất, Lí Thường Hỉ vẫn còn nỉ non khóc. Tuy Diêu Trường Thanh hà khắc nghiêm trang, nhưng dù sao cũng là nam nhân, trong bực bội vẫn có thêm vài phần thương tiếc, nhưng lời lẽ nghiêm khắc: "Tự sát trong cung là tội lớn, tiểu thư có gì luẩn quẩn trong lòng mà dám tự sát trước mặt bệ hạ, không sợ làm cung đình thêm xúi quẩy!"

Lí Thường Hỉ chỉ mặc một thân váy dài trắng thuần, vết sẹo trên mặt được son phấn thật dày che bớt, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, khóc không thành tiếng, yếu đuối đáng thương biểu hiện rõ ràng rằng nàng vừa từ quỷ môn quan được người ta kéo trở về. Nàng nức nở khóc: "Xin bệ hạ thứ tội, thần nữ không cố ý mạo phạm, thật sự nhà cậu khinh người quá đáng! Thần nữ mệnh bạc như tờ giấy, ngoại trừ dùng cái chết chứng minh sự trong sạch thì còn có cách nào khác?"

Nàng tiếp tục ở lại biệt viện thì chỉ có đường chết, cơ hội Lí Vị Ương cho nàng chỉ có lúc này, nàng nhất định phải bắt lấy! Tưởng gia buộc nàng thừa nhận có tư tình với Tưởng Nam, thì nàng chỉ còn cách làm thiếp! Nàng không muốn làm thiếp! Lí Thường Hỉ rụt rè nhìn Diêu Trường Thanh, dáng vẻ nhu nhược, làm trái tim Diêu Trường Thanh cũng mềm mỏng xuống.

Hắn ba lần tang vợ, đều lấy nữ tử mạnh mẽ lợi hại, vì người khác nói mạng hắn quá cứng, chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể trấn áp được, mà hôm nay nhìn thấy Lí Thường Hỉ tiểu thư yếu đuối đáng thương, mong manh bất lực làm trong lòng hắn dâng lên cảm giác khác thường...

Trên mặt Lí Vị Ương mang theo sự bi thương: "Ngũ muội sao lại tự coi rẻ, làm chuyện tổn hại đến tính mạng mình như vậy, chẳng phải cô phụ yêu thương của phụ thân với muội sao? Muội yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho muội, cần gì phải hại bản thân?!"

Lí Thường Hỉ khóc càng thêm đau thương, làm những người khác hai mặt nhìn nhau, đôi tỷ muội này, một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng, lộ ra sự quỷ dị không nói rõ được.

(Trong các mặt nạ kịch, mặt trắng thường thể hiện người diện mạo đẹp đẽ, tính cách trầm tĩnh, yếu đuối, mặt đỏ người trí dũng, chững chạc)

Lí Tiêu Nhiên cảm thấy lạ lùng nhất, hai nữ nhi này, trước giờ đều là kẻ thù, sao hôm nay nhất trí như thế, làm ông căn bản không thể nói chuyện, cũng không biết nên nói gì!

Hoàng đế hơi hơi sửng sốt, đang định nói gì đó thì thấy bóng dáng xanh biếc nhàn nhàn diễm lệ ở cửa đại điện, Liên phi thướt tha đứng đó. Nàng được cung nữ hầu hạ cởi áo choàng, giọng nói lạnh băng: "Nếu thần thiếp là Lí tiểu thư, nghe mấy lời đó cũng luẩn quẩn trong lòng. Cô nương người ta đang hoàn hảo, không trêu chọc ai lại bị người ta nói là có tư tình với người khác, trên đời này có mấy nữ hài tử chịu đựng được."

Tưởng Nam quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Nương nương! Mời nương nương thận trọng lời nói!"

Liên phi lộ ra dáng vẻ kinh hoàng: "Bệ hạ —— thần thiếp sợ hãi..."

Hoàng đế giận tím mặt, quát: "Tưởng Nam! Ngươi đúng là đến chết cũng không biết hối cải!"

Tưởng Húc vội vàng quỳ xuống cầu xin, Tưởng Hải nãy giờ không dám lên tiếng cũng liều mạng dập đầu, nhưng Hoàng đế lạnh lùng nói: "Vi phạm thánh chỉ, cưỡng ép bắt cóc thiên kim quan lại, đúng là tội ác tày trời, ấn luật chém đầu! Lôi đi!" Ông đã tha thứ cho Tưởng gia một lần, thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ lần thứ hai! Cưỡng ép bắt cóc Lí Thường Hỉ đã là quá mức rồi, bảo Tưởng Nam đóng cửa suy ngẫm hắn lại đi loạn khắp nơi, căn bản không đặt thánh chỉ của ông trong mắt! Không, có lẽ cả Tưởng gia không đặt Hoàng đế này ở trong mắt mới đúng!

Tưởng Nam thậm chí chưa kịp phản kháng đã bị cấm vệ quân mạnh tay lôi đi.

Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói: "Bệ hạ, chuyện này ——" dáng vẻ như định mở miệng cầu xin.

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ai dám cầu xin, xử phạt cùng tội!" Giọng điệu Hoàng đế mặc dù lạnh, nhưng đôi mắt càng sắc bén hơn, đảo qua mặt Tưởng Húc, làm ông ta ứa ra mồ hôi lạnh.

Diêu Trường Thanh nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ, thương tiếc đầy mặt: "Bệ hạ, chuyện này liên quan đến danh dự Lí tiểu thư —— "

Hoàng đế bình thản lại: "Lí tiểu thư chịu oan ức. Chỉ có điều ——" xử tử Tưởng Nam, Lí Thường Hỉ chỉ còn cách tự sát hoặc suốt đời làm bạn với phật...

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Liên phi, đối phương lập tức cười nói: "Bệ hạ, người ta đều nói anh hùng cứu mỹ nhân, trước mắt không phải có một mối nhân duyên đó sao?"

Hoàng đế nhìn Diêu Trường Thanh, gật đầu: "Đúng thế, Trường Thanh, ngươi có bằng lòng lấy nàng ấy làm vợ không?"

Nữ tử bị người ta bắt cóc, nếu không tự sát thì phải xuất gia, nhưng còn một lựa chọn khác, chính là trong tình huống được cứu kịp thời, có thể gả cho ân nhân của mình. Nhưng mà, người đó phải nguyện ý lấy mới được. Tuy Lí Vị Ương đến cứu trước, nhưng Kinh Triệu Doãn đại nhân là người thứ hai chạy tới, miễn cưỡng cũng coi như anh hùng cứu mỹ nhân.

Diêu Trường Thanh nhìn thoáng qua ánh mắt tha thiết của Lí Thường Hỉ, trong lòng do dự, chung quy không đành lòng một thiếu nữ cứ thế hương tiêu ngọc vẫn, gật đầu: "Vi thần tuân chỉ."

Diêu Trường Thanh đáng thương làm sao ngờ được, ngay từ đầu Lí Thường Hỉ đã hướng về hắn rồi? Đương nhiên, trong lòng Lí Thường Hỉ đã từng nghĩ đến chuyện vào Tưởng gia làm thiếp, nhưng dùng biện pháp này gả vào thì có kết quả gì tốt? Tuy nàng không thông minh, nhưng chưa ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, nếu nàng tự tiện thay đổi kịch bản của Lí Vị Ương thì không biết sẽ nhận phải kết cục thảm đến mức nào, nàng sẽ không ngốc như vậy!

Tưởng Húc đã không cứu được Tưởng Nam, sắc mặt ông đau đớn kịch liệt: "Bệ hạ, xin cho vi thần cáo lui."

Hoàng đế nhìn thoáng qua phu nhân Quốc công đã bị hôn mê, thản nhiên nói: "Có đứa con trai như vậy, đúng là gia môn bất hạnh." Hắn cảm thấy Tưởng gia vì trả thù Lí Vị Ương mới bắt cóc người ta, ai ngờ lại bắt nhầm người, hoàn toàn không để mắt tới thánh chỉ của ông, một nhà này, đúng là quá kiêu ngạo!

Tưởng Húc cùng Tưởng Hải đỡ phu nhân Quốc công rời đi, người Lí gia cũng cáo lui, Thái tử bước ra khỏi đại điện, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cũng may ta không cầu xin cho Tưởng gia, bằng không hôm nay chỉ sợ ngay cả ta cũng bị phụ hoàng quát mắng!" Mấy vị Hoàng tử bọn họ hôm nay đến đây đều vì chuyện này, kết quả chẳng ai nói được một câu, làm đầu gỗ không công suốt một canh giờ, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nói ra chưa chắc đã có người tin!

Thác Bạt Chân xem diễn kịch từ đầu đến cuối cười lạnh một tiếng: "Hoàng huynh, hiện tại huynh đã lĩnh giáo sự lợi hại của Lí Vị Ương chưa?"

Thái tử lắc đầu liên tục: "Trước giờ ta chưa từng gặp tiểu nha đầu khí thế bức người như vậy! Đúng là ——" hắn không nghĩ ra được từ nào để hình dung, nha đầu kia còn hung ác hơn cả mẫu hậu hắn, vừa rồi không phải hắn không muốn nói chuyện, mà theo trực giác muốn tránh khỏi mũi nhọn công kích của nàng ta, không, chẳng bằng nói hắn không xen được một lời nào vào. Điểm chết người là nha đầu kia đã ấn định tội bất trung bất hiếu, cãi lại thánh chỉ cho Tưởng Nam, đây mới là nguyên nhân bệ hạ muốn lấy tính mạng Tưởng Nam, Thái tử trầm ngâm: "Đệ xem chuyện này còn đường cứu vãn không?"

Thác Bạt Chân lắc đầu: "Tính tình phụ hoàng huynh cũng biết đấy, năm trước cháu trai Tứ Hoàng thúc phạm lỗi, phụ hoàng lập tức lôi ra giết, còn buộc Tứ Hoàng thúc tạ ơn, Thái hậu cầu xin cũng không có tác dụng..." Ngụ ý, Hoàng đế là vị quân chủ vô cùng khắc nghiệt, tuyệt đối không chấp nhận người khác có lỗi với ông.

Thác Bạt Ngọc lại nhìn về hướng Lí Vị Ương rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, mạo hiệm, lần này nha đầu, thật sự đã quá mạo hiểm!

Bởi vì kỳ giữ hiếu của Lí Thường Hỉ chưa xong, cho nên Diêu Trường Thanh đồng ý chờ ba năm vừa hết sẽ tới cửa cầu hôn, Lí Tiêu Nhiên cũng không sợ hắn sẽ đổi ý, tuy dung mạo Lí Thường Hỉ có tỳ vết, lại là thứ xuất, nhưng chuyện lần trước người ngoài không biết, con bé tốt xấu gì cũng là nữ nhi phủ Thừa tướng, hắn một nam nhân đã khắc chết ba bà vợ, còn soi mói điều gì? Đối với Lí Thường Hỉ mà nói, đây cũng là cửa hôn sự vừa lòng, đương nhiên, chỉ cần mạng con bé đủ mạnh mẽ. Lí Tiêu Nhiên biết chuyện hôm nay đã tạo thành vết rách không thể vá lại giữa Tưởng gia và Lí gia, ông không có thời gian trách tội Lí Vị Ương, mà bận bịu trần tình với bệ hạ, cho nên ông lưu lại trong cung.

Lí Thường Hỉ muốn trở lại biệt viện tĩnh dưỡng, lúc nàng ta đưa ra yêu cầu này, Lí Vị Ương hơi kinh ngạc, Lí Thường Hỉ mắt lạnh nhìn nàng: "Hôm nay không phải ta giúp ngươi, mà là ta giúp bản thân mình! Hơn nữa ta trở lại Lí gia, chưa biết chừng ngươi lại muốn hại ta, chung quy ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Trong giọng nói nàng ta mơ hồ hiện ra sự sợ hãi, hiển nhiên hôm nay trên đại điện đã bị Lí Vị Ương doạ.

Lí Vị Ương mỉm cười, lơ đễnh nói: "Chỉ cần muội không tới gây phiền toái cho ta, ta đương nhiên vẫn coi muội là muội muội tốt."

Lí Thường Hỉ nghe giọng nói dịu dàng, bất giác rùng mình, quay đầu bước đi, cả đời này nàng không muốn nhìn thấy người này! Đáng sợ! Quả thật là ác quỷ! Không, bị nàng ta nhìn chòng chọc, so với ác quỷ quấn thân còn đáng sợ hơn cả vạn lần!

Lí Vị Ương nhìn Lí Thường Hỉ lên xe ngựa rời đi không hề quay đầu lại, mỉm cười: "Xem đủ chưa, còn không đi ra?"

Lí Mẫn Đức từ một bên cửa cung đi ra, cười nói: "Buông tha nàng ta dễ dàng như vậy?" Nói thật, hắn không muốn cho Lí Thường Hỉ một mối nhân duyên tốt.

"Ngươi cảm thấy ta tha thứ cho nàng ta?" Lí Vị Ương quay đầu lại, cười nói, "Hôn nhân là của chính mình, gả qua đó không có nghĩa là sống được những ngày lành, nếu nàng ta không thu lại sự kiêu ngạo cùng tính khí của mình, Diêu đại nhân sẽ dung thứ cho nàng ta sao? Cho nên, sống tốt hay không, phải xem bản lĩnh của nàng ta, đương nhiên, còn cần ông trời cho nàng ta số mệnh đủ cứng rắn." Mạng khắc vợ của Diêu Trường Thanh đúng là có thật, hơn nữa tính khí hắn cũng không phải dễ trêu chọc. Nhưng con đường này Tứ di nương cùng Lí Thường Hỉ đã tự mình lựa chọn, không trách được bất cứ ai.

"Ta nghĩ, ta hiểu được vì sao nàng chọn nàng ta, là vì để quan hệ giữa Lí gia cùng Tưởng gia hoàn toàn sụp đổ?"

"Không chỉ đơn giản là sụp đổ, ta nghĩ, hiện tại Tưởng gia không chỉ hận ta mà còn hận cả cha ta, đây là kết quả ông ấy chân đạp hai thuyền." Lí Vị Ương mỉm cười, trong đó mang theo ba phần trào phúng.

Tươi cười của Lí Mẫn Đức dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn mỹ: "Xử tử Tưởng Nam, mục đích của nàng đạt tới rồi sao?"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Ngươi nói xem?"

Mục đích của nàng, cho tới giờ không phải chỉ nhắm vào Tưởng Nam, mà sự kiện lần này sẽ dẫn theo hậu quả xấu liên tiếp, đương nhiên, lúc này Tưởng gia không ý thức được, chờ bọn họ nghĩ đến mọi thứ đã thành quá muộn rồi...  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top