Chương 8:
Bạch Kỳ bình an trở về Hinh Vinh Viên, nhìn y ra đi trọn vẹn rồi trở về cũng trọn vẹn, Di Quản vẫn luôn thấp thỏm không yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Những thị vệ trong viên, những người đã theo nguyên chủ nhiều năm, thật lòng lo lắng cho y cũng an tâm. Tất cả đều vui mừng.
Ngày thứ hai sau khi Bạch Kỳ trở về, trong cung ban thưởng rất nhiều đồ.
Có đồ cổ và trân bảo, nhân sâm linh chi, cùng rất nhiều loại dược liệu bổ dưỡng, chất đầy hai xe. Sự phô trương này gần như làm chấn động toàn bộ quan viên trong kinh thành.
Đi cùng với những phần thưởng còn có thánh chỉ từ Hoàng thượng. Lời khen thưởng và hỏi han chính thức được truyền đạt, sau đó dặn y hãy nghỉ ngơi, tạm thời đừng lo lắng về triều chính.
Sau khi người truyền chỉ rời đi, Bạch Thượng thần nhìn con hươu đang tung tăng nhảy nhót trong viên mà im lặng không nói.
Di Quản cẩn thận chỉ đạo hạ nhân phân loại từng món ban thưởng, đưa hết vào kho cất giữ, sau đó hỏi Bạch Kỳ nên xử lý con hươu — sinh vật sống duy nhất trong số các phần thưởng — thế nào.
"Làm thịt nó đi."
Bạch Kỳ nói: "Giữ lại xương hươu nấu canh, trưa mai làm mì ăn."
Di Quản sững sờ, một lúc sau mới khó khăn mở lời: "Đại nhân, con hươu này là Hoàng thượng ban thưởng."
"Đã ban thưởng thì không phải để ta ăn sao? Không ăn chẳng lẽ phải thờ cúng à?" Bạch Thượng thần bực bội.
Di Quản im lặng.
Không thờ cúng thì phải làm gì đây?
Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn con hươu trong vườn một lúc rồi nói: "Ăn thì phải ăn, nhưng hình như hơi gầy."
"Đúng là như vậy." Di Quản nhanh chóng tiếp lời.
"Vậy... nuôi thêm vài ngày rồi hãy thịt?"
"Nuôi béo một chút thì thịt mới ngon." Di Quản đáp.
Bạch Kỳ gật đầu: "Vậy nuôi đi."
"Sáng nay hai xe ban thưởng từ trong cung chuyển đến viên của đại nhân, làm đám quan viên trong kinh đỏ mắt cả rồi."
Chưa thấy người đã nghe tiếng, Nhan Trường Quân bước nhanh vào viên, trên mặt mang vẻ vui mừng sau cơn mưa.
"Không phải cho ngươi, ngươi cao hứng cái gì?" Bạch Kỳ hỏi.
"Ta vui mừng thay đại nhân mà."
Bạch Kỳ kết thù quá nhiều, nếu mất đi ân sủng của Hoàng thượng, người giúp đỡ trong cơn nguy cấp sẽ không nhiều, nhưng kẻ đạp đổ thì chắc chắn không thiếu.
Thời gian trước, sau khi đại nhân bị phạt quỳ ngoài cổng cung và lâm bệnh nặng, Hoàng thượng không hỏi han gì. Giờ đây ban thưởng được đưa đến, hẳn là Hoàng thượng đã hết giận, sẽ lại bảo hộ đại nhân như trước.
Nếu Bạch Kỳ biết suy nghĩ của Nhan Trường Quân, nhất định sẽ chế giễu một câu: "Ngây thơ."
Cái tên nham hiểm Lư Khâu Hành ấy sẽ bảo hộ Kỳ Quan Viên sao?
Hắn chỉ mong hành hạ ta đến chết mà thôi.
"Ngươi tự chọn vài thứ đi, thích gì cứ lấy." Bạch Kỳ dặn dò một câu rồi vào nhà.
Nhan Trường Quân bước nhanh theo, cười trêu chọc: "Ta thân thể khỏe mạnh, không cần đồ bổ."
Bạch Kỳ liếc nhìn Nhan Trường Quân, nhặt một quả táo trên bàn ném về phía hắn: "Ngươi không ở trong cung làm nhiệm vụ mà chạy đến đây làm gì?"
"Hôm nay ta nghỉ, không phải làm nhiệm vụ." Nhan Trường Quân đáp.
"Nghe nói hoa sen ở hồ Trường Kinh phía bắc kinh thành nở đẹp lắm, đại nhân có muốn đi xem không?"
"Không đi."
"Đại nhân cứ mãi ở trong viên không tốt cho sức khỏe." Nhan Trường Quân khuyên.
"Bản quan dù có bệnh, nhưng cũng là thân thể luyện võ, đụng một cái không vỡ được đâu."
...
Nửa canh giờ sau.
Trên xe ngựa rời viên, Bạch Thượng thần bằng hành động chứng minh điều gọi là: Định luật "thật thơm".
Trong cung.
"Đồ đã chuyển đến chưa?" Lư Khâu Hành hỏi cung nhân.
"Bẩm Hoàng thượng, tất cả đã được chuyển đến." Cung nhân kính cẩn đáp.
Lư Khâu Hành muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng nghĩ lại rằng hỏi cung nhân cũng chẳng có giá trị gì, bèn phất tay cho lui hết mọi người.
Sau khi cung nhân trong điện lui ra, Lư Khâu Hành hỏi ám vệ:
"Y có phản ứng gì không?"
Ám vệ do dự một lát, rồi thật thà trả lời: "Phản ứng cũng bình thường."
"Kỳ đại nhân vốn định đem con hươu... hầm làm thịt, nhưng bị hạ nhân trong viên cản lại, không cho ăn."
Nghe vậy, sắc mặt Lư Khâu Hành lập tức trầm xuống: "Đúng là lũ nô tài vượt mặt chủ."
Sau một hồi, hắn lại hỏi: "Bây giờ hắn đang làm gì?"
"Đang cùng Nhan Vệ Úy đi ngắm hoa sen ở hồ Trường Kinh."
"Rắc!"
Lư Khâu Hành tức giận đến mức bóp nát chén trà trên bàn.
Ám vệ: "..." Có phải hắn vừa nói sai điều gì rồi không?
Tại hồ Trường Kinh ở phía bắc kinh thành
Hồ Trường Kinh uốn lượn nửa vòng quanh kinh thành, nước hồ chảy ra ngoài thành, lá sen trải dài ngút ngàn không thấy điểm dừng. Hoa sen đủ sắc màu, bông nở rực rỡ, bông còn chúm chím, tỏa hương thơm ngát.
Trên thuyền giữa hồ.
Bạch Kỳ tựa vào cửa sổ, giữa rừng hoa sen, ngắm cảnh đẹp, hít thở mùi hương, gió nhẹ thoảng qua làm tâm trạng y thoải mái hơn nhiều.
"Đại nhân." Nhan Trường Quân đưa một chén trà thanh.
Bạch Kỳ nhíu mày, không hài lòng: "Rượu đâu?"
Nhan Trường Quân bất đắc dĩ, Di Quản mỉm cười đáp: "Đại nhân, lúc dưỡng bệnh không được uống rượu."
"Uống một chút thì có sao đâu." Cứ trà mãi, y sắp trở thành người tu hành mất rồi.
"Thái y đã dặn, không được là không được." Di Quản cứng rắn không nhượng bộ.
Bạch Kỳ hừ một tiếng không vui, uống cạn chén trà rồi không nói gì thêm.
Ngồi một lúc thấy buồn tẻ, y đứng dậy ra đuôi thuyền vươn vai, toàn thân thoải mái hẳn.
Tháng bảy, tháng tám, hoa sen hồ Trường Kinh là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng ở kinh thành, mỗi năm đều thu hút vô số người đến đây chèo thuyền, ngắm cảnh, uống rượu, ngâm thơ đối câu.
Nhan Trường Quân hái một bông sen lớn nhất, tươi nhất, đưa cho Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nhận lấy, ngửi ngửi rồi nói:
"Nở rực rỡ thế này lại bị ngươi bẻ mất, thật đáng tiếc."
"Dù sao cũng sẽ tàn, không đáng tiếc." Nhan Trường Quân đáp.
"Bùm!"
Một tiếng rơi xuống nước cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Bạch Thượng thần nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một bóng người đang vùng vẫy dữ dội giữa những lá sen, xung quanh vang lên tiếng kinh hô từ các thuyền khác.
"Có người rơi xuống nước!"
"Mau cứu người!"
...
Bạch Kỳ thản nhiên quan sát, Nhan Trường Quân cũng chẳng tỏ vẻ gì, như thể người rơi xuống nước chỉ là một con lợn.
Một lúc sau, khi thấy người trong nước vùng vẫy yếu dần, Bạch Thượng thần cuối cùng cũng lên tiếng: "Kéo người lên."
Nhan Trường Quân nhận lệnh, lập tức tung mình như chim én, dẫm trên lá sen bay đến, tóm lấy áo người trong nước, nhấc như nhấc một đống thịt rồi quăng lên boong thuyền.
Người đó là một thanh niên tuấn tú, được cứu lên rồi thì nằm sấp trên thuyền ho sặc sụa.
Nhan Trường Quân sau khi cứu người thì không thèm nhìn thêm, đứng chắn trước Bạch Thượng thần như một hộ vệ, đề phòng thanh niên kia.
"Đa... đa tạ." Thanh niên run rẩy bò dậy, mặt mày tái nhợt.
Thấy hắn cử động, Nhan Trường Quân lập tức căng người, siết chặt thanh kiếm bên hông.
Di Quản thấp giọng nói với Bạch Kỳ: "Thân thể vững chắc, cánh tay có lực, lòng bàn tay có vết chai, chắc là người luyện võ."
"Tại hạ không có ác ý." Thanh niên lau mặt, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, vẻ mặt có chút lúng túng:
"Tại hạ... không biết bơi."
Thấy Nhan Trường Quân vẫn cảnh giác, thanh niên cười khổ, chắp tay nói:
"Tại hạ là Ngỗ Sĩ Am, là một thương nhân."
"Đến kinh thành để giao dịch hương liệu. Trước đây thường nghe người ta nói về hồ Trường Kinh và hoa sen tháng bảy, lần này đến đúng dịp nên ghé qua ngắm. Không ngờ lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ thế này."
"Ngỗi Sĩ Am?"
Nhan Trường Quân giật mình.
Di Quản cũng kinh ngạc:
"Chẳng lẽ là Ngỗi gia ở Tây Lăng Trường Tông?"
"Đúng vậy." Ngỗi Sĩ Am đáp.
Bạch Kỳ tìm kiếm trong ký ức, biết rằng Ngỗi gia ở Tây Lăng Trường Tông là thương gia lớn nhất thiên hạ hiện nay, có tiếng tăm cả trong triều lẫn giang hồ, giàu đến mức "phú khả địch quốc".
Ngỗi Sĩ Am chính là đích tử của nội thất Ngỗi gia, tương lai sẽ là chủ gia của Tây Lăng Trường Tông.
Đích thực là một công tử nhà giàu chính hiệu.
"Ngỗi công tử ra ngoài sao không có người đi cùng?" Nhan Trường Quân hỏi.
"Ban đầu có." Ngỗi Sĩ Am bất đắc dĩ đáp. "Nhưng... ta bảo họ đi hết rồi."
"Ngỗi công tử..."
Đang nói thì một chiếc thuyền khác từ xa tiến lại, trên thuyền một gia nhân đang lo lắng vẫy tay gọi Ngỗi Sĩ Am.
Sự lạnh nhạt của Bạch Kỳ và Nhan Trường Quân khiến Ngỗi Sĩ Am có chút bối rối. Hắn chắp tay hỏi một cách lễ phép:
"Hôm nay tại hạ thất thố, không tiện ở lại lâu. Không biết ba vị có thể cho tại hạ quý danh và phủ đệ, ngày khác tại hạ sẽ đích thân đến tạ ơn cứu mạng."
"Hinh Vinh Viên, Kỳ Quan Viên."
Bạch Kỳ để lại tên rồi cúi người trở vào thuyền, tự tin rằng tiếng tăm dữ dằn của Kỳ Quan Viên chắc chắn không kém danh tiếng của Tây Lăng Trường Tông Ngỗi gia.
Bạch Kỳ rời đi, Nhan Trường Quân cũng lập tức đi theo, để lại Di Quản xử lý những việc còn lại.
Trong thuyền:
Nhan Trường Quân chần chừ lên tiếng:
"Người này rơi xuống nước, lại tình cờ gặp đại nhân, có phải là có ý đồ gì khác không?"
"Tây Lăng Trường Tông Ngỗi gia, không thiếu tiền, không thiếu quyền, trong giang hồ hay triều đình ai cũng phải nể vài phần. Bản quan chỉ là một Quang Lộc Khanh nho nhỏ, hắn có gì để mà mưu đồ chứ?"
Nhan Trường Quân im lặng.
Lời tuy đúng, nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm.
Trong lúc chìm trong rối rắm, Nhan Trường Quân không nhận ra ánh mắt thoáng qua tia quỷ quyệt khi Bạch Kỳ uống trà.
Một ngày trôi qua, Bạch thượng thần đi chơi hồ Trường Kinh, ngắm hoa sen, rồi tiện thể tìm một tửu lâu không tệ để dùng bữa. Khi quay trở về viện, trời đã vào giờ Dậu, màn đêm buông xuống.
Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, bước chân Bạch Kỳ bất giác khựng lại, ánh mắt thoáng hiện một tia tối tăm.
"Người đâu, chuẩn bị nước, bản quan muốn tắm."
Nghe lệnh, người hầu lập tức đi chuẩn bị. Bạch thượng thần cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc một lớp áo mỏng, ngồi trước gương tháo trâm cài tóc, để suối tóc xanh xõa xuống như thác nước.
Người hầu lần lượt khiêng bồn tắm vào phòng, đổ nước nóng vào từng thùng. Khi các đồ dùng tắm rửa đã chuẩn bị đầy đủ, họ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Người hầu ở Hinh Vinh Viên đều biết Kỳ Quan Viên không thích có người hầu hạ quá gần. Trong sinh hoạt, ngoại trừ Di Quản được phép chăm sóc sát sao, việc thay đồ hay tắm rửa, từ trước đến nay y đều tự mình làm.
Sau khi cửa được đóng lại từ bên ngoài, Bạch thượng thần bước đến bên bồn tắm, tự mình tháo chiếc áo mỏng trên người. Nhạy bén cảm nhận được hơi thở từ nơi tối tăm bỗng trở nên nặng nề hơn, khóe môi y khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ác ý như đã đạt được mục đích.
Bạch Kỳ tựa như một yêu tinh làm người khác mất hồn, cởi bỏ từng lớp y phục, chỉ để lại một chiếc quần lót "che đậy", rồi mới bước vào bồn tắm. Y thoải mái thở dài một hơi.
Người trong bóng tối ban đầu bị từng hành động quyến rũ của Bạch thượng thần làm mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, máu nóng dâng lên. Nhưng khi lớp áo trên cùng được cởi ra, để lộ một thân thể đầy những vết sẹo dữ tợn, hắn lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
Làn da của Bạch Kỳ rất trắng, chính vì vậy những vết sẹo lại càng thêm rõ ràng và đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lư Khâu Hành cảm thấy trái tim như bị xé nát, tựa như ai đó hung hăng đâm hắn vài nhát, đau đớn đến nghẹt thở.
Hắn từng biết Kỳ Quan Viên phải thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm và thường xuyên bị thương, nhưng chưa từng thấy người này bộc lộ trước mặt mình. Kỳ Quan Viên luôn như một ngọn núi kiên cường không thể lay chuyển, không thể bị đánh bại.
Bây giờ nhìn thấy thân thể này, hắn mới hiểu người kia đã bao lần bước qua Quỷ Môn Quan.
Hối hận, tự trách, đau lòng đồng loạt dâng lên trong lòng Lư Khâu Hành. Lần đầu tiên, hắn tự hỏi liệu trước đây mình có phải đã quá đáng hay không.
Dù Kỳ Quan Viên từng bắt nạt hắn, thậm chí suýt lấy mạng hắn, nhưng đó đều là chuyện khi còn nhỏ. Khi đó, người kia còn non dại, có lẽ là bị ai đó xúi giục...
Lư Khâu Hành hối hận rồi.
Kỳ Quan Viên chắc hẳn rất hận hắn.
Bạch thượng thần nhắm mắt, tựa vào thành bồn tắm, hưởng thụ hơi nước ấm bao quanh, khóe môi luôn giữ một nụ cười mãn nguyện.
"Con trai, con đoán xem thằng nhóc kia có khóc không?"
"Tự quay đầu lại mà nhìn," Hắc Thất bực bội.
"Không, ta sợ dọa nó."
"Nhưng mà nếu nó khóc chắc sẽ đáng yêu lắm."
Hắc Thất: "..."
Tên Bạch cặn bã vẫn là tên Bạch cặn bã, là con hợi cặn bạ tên rút chym không nhận người.
*Note:
- 真香定律 - Định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiểu Tiếng Việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố; ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: "Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói; chết bờ chết bụi; nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây.". Tuy nhiên; mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng; cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn; lại còn vừa ăn vừa nói "真香". Từ đó thuật ngữ "Thật là thơm" dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp. (cre: Hanzii dict)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top