Chương 4:

Thấy Bạch Kỳ như bị dọa đến ngây người, gã thanh niên chặn đường cướp bóc càng thêm kiêu ngạo và ngang ngược. Con đường này là tuyến chính dẫn đến thành phố S, người qua lại tuy nhiều nhưng bọn chúng không dám động đến những nhóm đông người. Đa phần những người lẻ loi đều là dân nghèo, đã mấy ngày nay không thu hoạch được gì khiến chúng đói đến đỏ cả mắt.

Gã thanh niên hung hăng đá mạnh vài cái vào cửa xe, dùng súng nhắm vào đầu Bạch Kỳ ra lệnh: "Xuống xe mau!"

Bạch Lương Quân cúi đầu, thoạt nhìn như một con cừu non hoảng sợ vô hại. Nhưng ẩn dưới bóng tối, đôi mắt đen như mực của cậu lại đầy vẻ âm u, đáng sợ.

Một làn khói đen lan ra từ dưới chân, xuyên qua thân xe rồi trải dài xuống mặt đất, hóa thành những sợi tơ đen như tóc, lặng lẽ lan tỏa ra xung quanh, cuốn lấy chân của cả nhóm người.

Bạch Kỳ nhếch môi, xoa nhẹ gáy Bạch Lương Quân để trấn an, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Cửa xe mở toang, mùi thuốc lá xộc vào khiến vài tên chặn đường sáng cả mắt, tham lam hít một hơi sâu. Thuốc lá ư? Trong thời mạt thế nửa năm nay, thuốc lá là một món hiếm.

Bạch thượng thần cầm điếu thuốc hút dở trên tay, mỉm cười hỏi: "Muốn không?"

Một tên nuốt nước bọt, vừa định giật lấy thì đột nhiên một cây kim băng bắn ra, làm rơi điếu thuốc và đâm xuyên vào giữa trán hắn, lập tức kết liễu.

"Là dị năng giả!"

Cả nhóm người kinh hãi hét lên, lập tức giơ súng chĩa vào Bạch Lương Quân trong xe.

Bạch thượng thần quay đầu liếc nhìn Bạch Lương Quân:
"Nhóc con nhà ta đang cáu kỉnh thôi, đừng để ý."

"Xuống xe!" Một tên bước lên quát lớn, một quả cầu lửa to bằng quả táo lơ lửng trên tay hắn để uy hiếp.

Trong mắt Bạch Kỳ thoáng qua một tia lạnh lẽo, thân ảnh biến mất trong chớp mắt rồi xuất hiện ngay sau lưng dị năng giả, một con dao lạnh như băng kề lên cổ họng hắn.

"Có sợ đau không?"

"..."

Chưa kịp để gã đàn ông hoàn hồn, cổ tay Bạch thượng thần khẽ rung, máu tươi lập tức phun trào. Anh vẫn giữ thái độ ôn hòa:

"Chỉ là chuyện trong chớp mắt, không đau chút nào đâu."

Dị năng giả duy nhất bị giết ngay tức khắc, những kẻ còn lại đều hoảng loạn. Tuy nhìn bọn chúng hung dữ với súng trong tay, nhưng thật ra đạn đã hết. Trong thời mạt thế, đạn còn quý hơn cả súng.

Biết mình đã đụng phải kẻ mạnh, cả nhóm vội vàng bỏ chạy tán loạn. Bạch Kỳ không thèm đuổi theo, chỉ tựa vào cửa xe châm thêm một điếu thuốc, rồi mở cửa lên xe.

Trước khi khởi hành, anh lấy ra một hộp sữa, cắm ống hút đưa cho Bạch Lương Quân:
"Uống nhiều một chút, để mau lớn."

Bạch Lương Quân ngoan ngoãn ôm hộp sữa uống, trông hệt như một con cừu non mềm mại vô hại.

Nhưng ở nơi Bạch Kỳ không nhìn thấy, làn khói đen từ dưới xe len lỏi đuổi theo những kẻ bỏ chạy, quấn lấy chân chúng. Tiếng hét thảm vang lên khi khói đen từ từ hòa tan chúng, nuốt chửng toàn bộ, không để lại chút dấu vết.

Buổi chiều tối.

Bạch thượng thần lái xe qua một nhà nghỉ kiểu nông thôn và quyết định nghỉ lại một đêm để sáng mai tiếp tục hành trình.

Sau khi dọn dẹp đám xác sống quanh khu vực, anh bước vào trong. Tuy bên trong bẩn thỉu và lộn xộn, nhưng nếu dọn dẹp một chút thì vẫn ở được. Việc đầu tiên Bạch Kỳ làm sau khi vào là dựng một cái nồi sắt lớn để đun nước tắm.

Bạch Lương Quân, người đang bẩn thỉu như một con khỉ bùn, ngồi trước bếp lò thổi phù phù để đốt lửa. Bạch thượng thần vui vẻ dùng muôi múc nước đổ vào thùng, rồi mang vào phòng tắm.

Sau khi ép chú cừu non làm việc xong, Bạch thượng thần xoa đầu cậu như phần thưởng:
"Làm tốt lắm."

Khoảnh khắc ngâm mình trong bồn tắm, sau bao lâu không được tắm rửa, Bạch Kỳ thoải mái thở dài một hơi.

Bạch Lương Quân ngồi xổm trước bếp lò, chăm chú nhìn ngọn lửa, thi thoảng bỏ thêm củi. Tai cậu dựng lên, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh từ phòng tắm. Mỗi khi không nghe thấy gì, cậu lại trở nên bồn chồn.

Khi tiếng nước vang lên, mắt Bạch Lương Quân sáng lên, lập tức chạy vào nhà. Cậu thấy Bạch thượng thần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đang đứng trước tấm gương vỡ một nửa, cẩn thận bôi kem dưỡng da.

Đó là một loại kem dưỡng da đựng trong túi, trên có in hình em bé và dòng chữ: "Dầu dưỡng mềm mại dành riêng cho trẻ em".

Nhận ra ánh mắt của Bạch Lương Quân, Bạch thượng thần lườm cậu:
"Nhìn gì? Chưa thấy ông già dưỡng da à?"

Bạch Lương Quân run rẩy đáp: "Không, anh không già, anh đẹp lắm."

Bạch thượng thần cong môi cười: "Vẻ ngoài chỉ là hư ảo, cái thần thánh là nội tại của ta." Nói rồi anh mạnh tay xoa mặt mình.

"..." Bạch Lương Quân im lặng.

Sau khi tắm rửa xong, Bạch Kỳ nhìn Bạch Lương Quân bẩn thỉu như một con khỉ bùn, liền đá nhẹ một cái: "Đi tắm đi."

Bình thường, Bạch thượng thần vẫn giữ bản thân cơ bản sạch sẽ, nhưng Bạch Lương Quân thì không quan tâm, trên người chẳng sạch hơn lũ xác sống là bao.

Bạch Lương Quân xách hai thùng nước chui vào phòng tắm, trong khi Bạch Kỳ tìm một chiếc chiếu sạch trải lên giường nằm, rồi lục được một chiếc rubik từ ngăn kéo và hào hứng chơi.

Tiếng "bùm bùm" từ phòng tắm liên tục vọng ra, khiến Bạch Kỳ không chịu nổi mà quát lên:
"Cậu đang phá nhà đấy à? Yên lặng chút đi."

"!!"

Bên trong phòng tắm đột nhiên trở nên im lặng. Một lúc sau, âm thanh nước chảy nhẹ nhàng mới khẽ vang lên.

Khi Bạch Lương Quân, người đã tắm sạch sẽ, hoàn toàn trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, Bạch Kỳ suýt chút nữa bóp nát khối rubik trong tay mình.

Vẻ mặt anh vô cảm nhìn cậu từ trên xuống, cuối cùng dừng lại ở phần hạ thân. Bạch Kỳ khẽ chậc lưỡi: "Không tệ, kích cỡ cũng lớn đấy."

Bạch Lương Quân - người đã trần truồng suốt mười mấy năm và không hề biết đến khái niệm xấu hổ, hoàn toàn không hiểu được ý tứ của Bạch Kỳ. Cậu trèo lên giường, thu mình vào bên cạnh anh với thân hình trắng trẻo mềm mại.

"Quần áo đâu?" Bạch Kỳ hỏi.

"Hôi." Bạch Lương Quân đáp.

Cậu không sợ bẩn hay hôi, nhưng lại sợ bị Bạch Kỳ ghét bỏ và đuổi ra ngoài.

Bạch Kỳ đá nhẹ một cái: "Đi giặt đi."

"Tôi không biết." Bạch Lương Quân mềm mại đáp lại.

Bạch Thượng Thần: "..." Cậu ta đây là đang muốn mình đi giặt hả? Đúng là mơ mộng! Anh là Thần mà, một vị Thượng Thần uy danh lừng lẫy trên Thần giới!

Mười phút sau.

Trong phòng tắm.

Bạch Thượng Thần mặt lạnh như tiền, gằn mạnh tay giặt quần áo trong chậu, trong khi Bạch Lương Quân trần truồng ngồi xổm bên cạnh, ngoan ngoãn nhìn anh.

"Tôi đúng là mắc nợ cậu mà." Bạch Kỳ vừa giặt vừa không cam tâm lẩm bẩm. Chăm ăn, lo ngủ còn chưa đủ, giờ còn phải giặt quần áo. Đúng là tức chết đi được!

Nhìn đôi môi của Bạch Kỳ không ngừng mở rồi đóng, trong lòng Bạch Lương Quân như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy và tê dại.

Không hiểu được cảm giác này, Bạch Lương Quân để bản năng kiểm soát, đột nhiên nhướn người tới liếm nhẹ lên môi Bạch Kỳ.

"..." Bạch Thượng Thần sững sờ.

Ngây người một lúc, Bạch Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Lương Quân: "Cậu đang giả ngu sao?"

"??" Bạch Lương Quân.

Bạch Thượng Thần dùng bàn tay đầy bọt xà phòng siết lấy mặt cậu:

"Ngốc thật sự thì không biết làm trò lưu manh đâu."

Bạch Lương Quân ngơ ngác một lúc lâu: "Lưu manh là gì?"

"..."

Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Bạch Lương Quân. Sau một hồi, anh cúi đầu chấp nhận số phận, tiếp tục giặt quần áo:

"Được rồi, gặp phải cậu đúng là vận xui của tôi, tôi chịu thua."

Rồi như nhớ ra điều gì, anh lên tiếng đe dọa:

"Từ nay không mặc quần áo thì không được xuất hiện trước mặt người khác, nếu không tôi thiến cậu."

Bạch Lương Quân nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, không muốn chớp mắt dù chỉ một giây, như thể không muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc của anh. Đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi dao của cậu dần mềm mại hơn, tựa như một thanh kiếm sắc đã vứt bỏ đi lưỡi kiếm.

Thích anh ấy.

Thực sự rất, rất thích anh ấy. Đến mức muốn hủy diệt tất cả trên thế gian này, chỉ để giữ anh ấy làm của riêng mình.

Ánh mắt cậu hạ xuống, dừng lại ở cánh tay của Bạch Kỳ. Vết thương trên cánh tay đã đóng vảy, nhưng trong mắt cậu, nó vẫn vô cùng chướng mắt. Đó là vết thương mà chính cậu đã gây ra cho anh.

Đột nhiên, đôi mắt Bạch Lương Quân lóe lên, cậu quay đầu nhìn ra cửa, sát khí bốc lên dữ dội.

Bạch Kỳ lên tiếng hỏi:

"Có người đến sao?" Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu rất chắc chắn.

Lau sạch bọt xà phòng trên tay, Bạch Kỳ đứng dậy:

"Rửa sạch quần áo rồi phơi lên, tôi đi xem. Cậu ở trong phòng, không được ra ngoài."

Nhìn theo bóng lưng Bạch Kỳ, ánh mắt Bạch Lương Quân lập tức trở nên tối sầm lại, như thể có một chất lỏng đen dày đặc lan tỏa, sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Bên ngoài cửa sổ, những con xác sống chỉ còn nửa thân trên đang leo lên, miệng phát ra những tiếng kêu khàn khàn. Đột nhiên, một làn khói đen quấn lấy chúng, nhanh chóng nghiền nát và hòa tan hoàn toàn, không để lại chút dấu vết.

Không thể kìm nén cơn bực bội trong lòng, Bạch Lương Quân đưa tay lên cánh tay tái nhợt của mình, tự cào ra những vết thương sâu thấy cả xương. Máu lập tức phun trào, nhuộm đỏ chậu nước trong vắt.

Nhưng vết thương không tồn tại lâu. Nó nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cho đến khi hoàn toàn biến mất, trở lại như ban đầu. Thật kỳ lạ, tựa như một con quái vật.

Khi Bạch Kỳ bước ra ngoài, anh nhìn thấy một chiếc xe được cải tạo đỗ trong sân. Bốn người bước xuống xe, gồm ba nam và một nữ.

Thấy Bạch Kỳ, một người đầu trọc lên tiếng: "Anh ơi, đúng là còn người sống nè!"

Người được gọi là anh trai mỉm cười thân thiện với Bạch Kỳ, giọng pha chút phương ngữ Đông Bắc:

"Anh bạn, đừng căng thẳng. Chúng tôi là những người sống sót từ căn cứ Hoa Địa, đi làm nhiệm vụ qua đây, muốn xin ở nhờ một đêm."

Lúc này, Bạch Kỳ mặc áo thun ngắn tay với quần đùi, chân đi dép xỏ ngón. Tóc hơi dài được buộc lỏng lẻo thành búi nhỏ, mùi sữa tắm trên người anh vẫn còn rõ ràng, có lẽ vừa tắm xong.

Người này thoạt nhìn có vẻ hời hợt, không đứng đắn, nhưng trong thời mạt thế, những người sống sót đến giờ đều là người tinh ranh. Một người dám ở nơi hoang vu mà vẫn có tâm trạng đi tắm chắc chắn không phải dạng tầm thường. Nếu có thể tránh xung đột thì tốt nhất là tránh.

Bạch Thượng Thần chỉ tay về căn phòng phía sau: "Trừ căn phòng này ra, các người tự nhiên."

"Anh bạn đúng là người sảng khoái."

Bốn người bước vào nhà, người đàn ông đi đầu cười thoải mái, trông rất thân thiện:
"Tôi tên là Phan Hiên, nửa Đông Bắc nửa Hà Nam, đằng sau là Chương Kiều Kiều, Vương Đào và Hàn Minh."

"Đoạn Ly." Bạch Kỳ tự giới thiệu.

"Đoạn Ly huynh đệ ở một mình à? Thuộc căn cứ nào vậy?" Phan Hiên hỏi.

Bạch Kỳ cười nhạt: "Tôi lang thang khắp nơi, đi đến đâu hay đến đó. Đang định đến thành phố S xem thế nào."

Nghe vậy, Phan Hiên hơi ngẩn ra, sau đó cười ha hả: "Thành phố S giờ thuộc căn cứ Hoa Địa, tôi quen chỗ đó lắm. Anh bạn này..."

"Chủ nhân~"

Từ sau cánh cửa phòng ngủ, Bạch Lương Quân thò đầu ra, trên người quấn một chiếc áo khoác của Bạch Kỳ, giọng mềm mại cất lên.

Mấy đôi mắt theo tiếng gọi nhìn qua. Khi thấy một người trắng nõn như miếng thạch sữa là Bạch Lương Quân, cả bốn người đều ngây ra. Nhớ lại tiếng gọi "chủ nhân" vừa rồi, ánh mắt họ nhìn Bạch Kỳ lập tức trở nên kỳ quái.

"..." Bạch Thượng Thần.

Khóe miệng Bạch Kỳ giật giật, nhưng da mặt anh đủ dày, trước ánh mắt lạ lùng của bốn người vẫn giữ nguyên vẻ bình thản:

"Bảo bối nhà tôi đó, nhút nhát, sợ người lạ. Đừng để ý."

"Không sao, không sao." Phan Hiên cười.

Những chuyện liên quan đến da thịt giữa con người với nhau trong thời mạt thế, nơi mà trật tự xã hội đã sụp đổ, vốn chẳng còn là điều hiếm gặp. Họ đã thấy quen, cũng chẳng buồn để tâm.

Sau vài câu xã giao khách sáo với nhóm Phan Hiên, Bạch Kỳ quay vào phòng, đóng cửa lại.

Nhìn đứa nhỏ đáng thương nhà mình, Bạch Thượng Thần có chút bất đắc dĩ:
"Đổi cách gọi đi, gọi... anh Ly... Khụ! Gọi anh Kỳ đi." (anh ở đây là từ "caca")

"??" Bạch Lương Quân.

"Tôi họ Đoạn, tên Ly, Kỳ là chữ hiệu của tôi, chỉ người thân thiết mới được gọi." Bạch Thượng Thần nói dối mà mắt không chớp.

Ánh mắt Bạch Lương Quân thoáng qua một tia kỳ lạ, rất nhanh biến mất:

"Chủ nhân không thích em gọi người là chủ nhân sao?"

Bạch Kỳ: "..."

Có chút gợi cảm, có chút đáng yêu, lại thêm chút quyến rũ. Thật muốn nện 1 phát!

"Không có ai thì được gọi." Bạch Thượng Thần bước tới, ôm cậu vào lòng, thì thầm bên tai đầy cám dỗ:

"Gọi một tiếng anh Kỳ nghe xem nào."

Cơ thể Bạch Lương Quân cứng đờ, cụp mắt không nói, ánh mắt phức tạp khiến người ta khó đoán.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ gọi một tiếng:

"Anh Kỳ."

Không ổn, không ổn, tim mềm nhũn ra rồi. Đứa nhỏ này trong kiếp này đáng yêu quá mức chịu đựng!

Dù trong lòng như có sóng gợn, nhưng trên mặt Bạch Thượng Thần vẫn giữ vẻ nghiêm túc của một bậc trưởng bối:

"Ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top