Chương 3:
Trong sự hỗn loạn, dường như cậu lại quay về nơi cơn ác mộng bắt đầu: những lưỡi dao sắc bén, những liều thuốc lạnh thấu xương, từng tấc da thịt bị cắt xẻ. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm này qua năm khác, không bao giờ ngừng nghỉ. Sống ở nhân gian nhưng chẳng khác nào địa ngục. Là một con người, nhưng cậu lại căm hận loài người.
Giấc mơ là gì?
Là phòng thí nghiệm ngột ngạt dưới lòng đất hay là người đặc biệt với đôi mắt xinh đẹp ấy?
Mọi thứ của cậu đều méo mó, bao gồm cả gu thẩm mỹ. Nhưng bản năng mách bảo rằng người ấy rất đẹp, giống như một bông hoa... loại hoa mà cậu đã tình cờ nhìn thấy từ rất lâu, đỏ thẫm như ánh chiều tà.
Bất chợt giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ.
Cậu thiếu niên căng người cảnh giác nhìn quanh, con ngươi dựng thẳng trong bóng tối dán chặt lên trần nhà, như một con thú hoang sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ lúc nào.
"Dậy rồi à?"
Một tia sáng rọi vào bóng tối. Bạch Kỳ tay cầm cây nến đẩy cửa bước vào, khiến chàng trai lập tức bật dậy và lùi về góc giường, nửa thân trên cong lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ nhỏ vài giọt sáp nóng xuống bàn, cố định cây nến rồi đưa tới một bát cháo nấu khê. "Ăn đi."
Cậu giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, không nói lời nào, chỉ nhìn Bạch Kỳ mà không động đậy. Bạch thượng thần nhìn thân hình gầy yếu, hai gò má hõm sâu của cậu, cảm giác đau lòng dâng lên trong lồng ngực khiến anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bạch thượng thần tiến lên, không thèm hỏi ý kiến, kéo cậu ra khỏi góc giường. Vì nấu một bát cháo, anh đã phải đập cả bộ bàn ghế gỗ trong phòng khách, thế mà cậu lại dám chê bai?
Chàng trai bị "tấn công" đột nhiên thay đổi sắc mặt, vùng vẫy chống cự quyết liệt, để lại mấy vết cào sâu trên cánh tay của Bạch Kỳ, máu lập tức chảy đầm đìa.
"!!" – Chàng trai.
"..." – Bạch Kỳ.
Bạch thượng thần đanh mặt: "Tự ăn hay để tôi đổ vào miệng cậu?"
Cậu thiếu niên nhìn cánh tay đẫm máu của Bạch Kỳ, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, cậu im lặng nhận lấy bát cháo.
"Anh... là ai?" Lâu lắm mới mở miệng, giọng cậu nghe kỳ lạ.
Đang băng bó vết thương, Bạch Kỳ nhướng mày: mất trí nhớ?
"Tôi là cha cậu, gọi cha đi." Bạch Kỳ nghiêm túc bịa chuyện.
"..." Cậu nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Bạch Kỳ bật cười khẩy, vắt chân lên bàn, ngồi nghiêng trên ghế sô pha, nhìn cậu với ánh mắt nửa cười nửa không: "Là cậu tự xông vào địa bàn của tôi, gõ cửa nhà tôi, bám lấy tôi không buông, mặt dày mày dạn đòi ở lại. Cậu không nhận ra tôi sao?"
"Vả lại, trên đường còn lén lút theo dõi tôi mấy ngày, chẳng lẽ không phải là cậu à?"
Chàng trai không nói, chỉ lặng lẽ ăn cháo. Dù trong cháo toàn là cục bột vón, bên trên còn nổi một lớp cháy đen, nhưng cậu vẫn ăn mà mặt không đổi sắc.
Dĩ nhiên cậu không biết anh là ai. Lúc đó, cậu cảm thấy rất khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung. Trong trạng thái mơ màng, cậu đã gõ cửa nhà anh.
"Cậu tên gì?" Bạch Kỳ hỏi.
Ánh mắt cậu thoáng mông lung. Tên gì? Cậu không nhớ rõ nữa. Lâu lắm rồi cậu chưa từng dùng tên mình.
"... Lương Quân."
Nghĩ rất lâu, cậu chỉ nhớ mang máng hai chữ này.
"Họ gì?" Bạch Kỳ lại hỏi.
"..." Chàng trai không nói, như thể đang ngẩn ngơ.
Bạch Kỳ xoa thái dương, có vẻ đau đầu: "Vậy từ giờ họ Bạch đi." Dù sao là người của mình, mang họ mình là chuyện hiển nhiên.
Bạch Lương Quân chậm rãi uống hết bát cháo. Cơ thể cậu vẫn căng thẳng cảnh giác với xung quanh, nhưng khi đối diện với Bạch Kỳ, cậu đã thu lại sát khí lộ rõ.
Bạch Kỳ lại hỏi thêm vài thông tin cá nhân cơ bản, nhưng Bạch Lương Quân chỉ im lặng đáp lại. Điều này khiến ánh mắt của Bạch Kỳ càng thêm lạnh lẽo.
Sự bất thường của cậu rất rõ ràng. Hoặc là cậu thực sự ngốc, hoặc là đã chịu đựng đau khổ rất lớn. Bạch Kỳ nghiêng về khả năng thứ hai.
Bạch thượng thần cảm thấy giận. Nếu để anh biết ai là kẻ đã làm hại tiểu tử nhà mình, anh nhất định sẽ nghiền hắn thành tro bụi!
Bạch Kỳ tiến đến, nắm lấy cằm của Bạch Lương Quân. Cậu lập tức phản ứng mạnh, suýt nữa lại ra tay, nhưng nhận thấy Bạch Kỳ không có ác ý, cậu đành nhẫn nhịn.
"Ăn của tôi, dùng của tôi, giờ lại được tôi cứu. Từ giờ mạng của cậu là của tôi. Không nghe lời, tôi giết."
Dọa xong, Bạch Kỳ xoay người rời khỏi. Giờ nhìn bộ dáng đáng thương của Bạch Lương Quân là anh lại thấy bực.
Phớt lờ ánh mắt như cừu non đáng thương của cậu, Bạch Kỳ khoác lên mình vẻ lạnh lùng, rời khỏi phòng. Người mà anh bảo vệ, dù kiêu căng hay ngông cuồng, thì cũng không được phép để kẻ khác ức hiếp.
Quay lại phòng khách, trên bàn vẫn còn chiếc túi nhỏ ướt nhẹp của Bạch Lương Quân. Khi nãy mải chặt củi nấu ăn, anh quên bẵng nó đi. Không biết bên trong chứa bảo bối gì.
Bạch Kỳ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó tiến lên kéo khóa túi, trút hết mọi thứ bên trong lên bàn.
"Xoạt—"
Lon nước, túi đồ ăn vặt, vỏ kẹo và hộp bánh quy, tất cả đều là bao bì đồ ăn mà anh đã ném cho cậu vài ngày trước. Rõ ràng chỉ là một đống rác, vậy mà cậu lại giữ như báu vật.
Bạch Kỳ nhếch khóe môi, nhưng trên mặt lại giả vờ chê bai, khịt mũi một tiếng, rồi tiện tay gom hết chúng lại, ném vào lò lửa.
Trong thoáng chốc, Bạch Kỳ rõ ràng cảm nhận được hơi thở luôn dán vào mình, âm thầm quan sát mình giờ đã thay đổi. Nó trở nên dồn dập, nhưng lại bị kìm nén, không dám lộ diện.
"Ngốc."
Đêm đó, Bạch Kỳ nằm tạm trên sofa phòng khách, ngủ không trọn giấc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh thấy Bạch Lương Quân đang ngồi xổm trước lò lửa đã tàn, dùng que gỗ cào cào đống tro.
Bạch Kỳ đỡ trán: "Đừng tìm nữa, cháy thành tro rồi."
Sau khi ngồi dậy, nghỉ ngơi một lát cho tỉnh táo, anh cúi người lấy từ túi ra một hộp bánh quy ném cho Bạch Lương Quân: "Không để cậu đói đâu, đừng nhặt rác nữa."
Bạch Lương Quân không đáp lời. Cậu không phải thích thu thập rác, mà là thích hơi thở của người nào đó vương lại trên đó.
Nhìn Bạch Lương Quân đang ăn, Bạch Kỳ nở nụ cười gian tà: "Cậu là người của tôi."
"Nào, gọi một tiếng chủ nhân nghe xem."
Bạch Lương Quân thậm chí không liếc anh một cái, phớt lờ lời anh.
Bạch Kỳ không hài lòng: "Gọi mau, không gọi là không cần cậu nữa."
Động tác của Bạch Lương Quân khựng lại, cậu ngẩng lên nhìn Bạch Kỳ, im lặng rất lâu, sau đó lí nhí như mèo kêu: "Chủ nhân."
Bạch Kỳ vui vẻ. Anh dựa sát vào, từ phía sau ôm lấy Bạch Lương Quân đang ngồi xổm trên đất, giam cậu vào trong vòng tay mình. Thần tiên cao cao tại thượng Bạch Kỳ trong lòng đắc ý vô cùng, lần này rốt cuộc anh cũng chiếm được lợi thế về thể chất.
Có vẻ như bị hành động bất ngờ này dọa sợ, Bạch Lương Quân cứng đờ, không dám cử động.
Bạch Kỳ ác ý véo nhẹ lên gò má trắng trẻo của cậu: "Ngoan lắm, sau này chủ nhân nuôi cậu."
Nếu Hắc Thất ở đây chắc chắn sẽ lườm trắng mắt rồi mắng: "Đồ lưu manh."
Cừu con ngây thơ bỗng dưng có thêm một chủ nhân, bị chiếm tiện nghi mà không hay biết, mơ mơ hồ hồ rơi vào cái hố không đáy mà vị thượng thần nào đó đào sẵn. Bị bán đi mà còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Kế hoạch ban đầu của Bạch Kỳ là chờ mưa tạnh rồi lên đường, nhưng từ khi có thêm Bạch Lương Quân, anh thay đổi ý định, ở lại thêm một ngày để cậu nghỉ ngơi.
Thế giới tận thế, trật tự sụp đổ, nền văn minh loài người trong thảm họa nhanh chóng tan rã.
Tay lái lụa Bạch Kỳ có dịp phát huy kỹ năng. Anh lái xe như đang đua xe kart, lao vun vút trên đường lớn. Gặp thây ma cản đường, anh không do dự lao thẳng vào.
Kiếp trước, người đàn ông của anh sợ tay lái của anh như sợ hổ, không bao giờ dám đưa chìa khóa cho anh. Nhưng ở kiếp này, Bạch Kỳ lái xe lượn lách đầy nghệ thuật, còn Bạch Lương Quân ngồi ghế phụ vẫn yên tĩnh như không.
Trong xe, đài phát bài hát cũ không rõ từ thời nào. Bạch Kỳ đeo kính râm, nhịp chân theo điệu nhạc, vừa lái xe vừa khiến người ta thót tim.
Kính chắn gió bám đầy máu đen và nội tạng của thây ma, Bạch Kỳ nhăn mặt, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, dùng mùi thuốc lá để át mùi hôi thối.
"Nóng quá."
Bạch Kỳ lầm bầm, Bạch Lương Quân liếc anh một cái, khẽ nhấc tay. Chỉ nghe "bốp bốp bốp", vài tảng băng to như quả dưa hấu rơi xuống xe.
"..." Bạch Kỳ im lặng.
Nhìn tảng băng dưới chân, Bạch Kỳ trầm tư. Từ khi nhặt Bạch Lương Quân về, anh thực sự đã đối xử với cậu như con trai, chỉ còn thiếu nước đút cậu ăn.
Hình như anh chưa từng hỏi về dị năng của cậu thì phải?
"Dị năng hệ băng à?" Bạch Kỳ hỏi.
"Ừm." Bạch Lương Quân đáp, hệ băng đúng là một trong những dị năng của cậu.
Không hiểu được hàm ý trong lời nói của Bạch Lương Quân, Bạch Kỳ thở dài một hơi, một tay nhàn nhã vỗ vai cậu đầy ý vị sâu xa: "Không tệ, rất đáng tin. Nhặt cậu về đúng là không uổng phí."
Câu nói của Bạch Kỳ tuy đầu voi đuôi chuột, nhưng Bạch Lương Quân nghe ra được anh rất vui.
Dù Bạch Kỳ lúc nào cũng cau có, thường ngày thích trêu chọc cậu, nhưng với bản năng nhạy cảm về thiện ác, Bạch Lương Quân biết rằng Bạch Kỳ thật lòng đối xử tốt với mình, dùng cách của anh để chăm sóc cậu.
Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn Bạch Lương Quân sáng rực như có ánh sao.
Dị năng hệ băng = đủ loại vật dụng lạnh = điều hòa tự nhiên = nước tắm mát. Năng lực của tiểu tử nhà anh đúng là hợp ý anh vô cùng.
Trong thời kỳ tận thế, năng lực cũng được chia cấp. Dù không loại trừ khả năng năng lực sẽ thăng cấp sau này, hiện tại cấp độ tối đa chỉ được đặt ở cấp 10. Nhìn khối băng lớn mà Bạch Lương Quân tạo ra, cấp độ của cậu hẳn không thấp.
"Cừu con, tôi muốn tắm." Bạch Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc như thể đang bàn chuyện cứu trái đất.
"Được." Bạch Lương Quân ngoan ngoãn đáp.
Bị giam cầm quá lâu, không ai dạy cậu về lẽ đời, cậu cũng không biết nên dùng cảm xúc nào để ứng phó với mối quan hệ giữa con người với nhau. Nhưng cậu thích sự gần gũi của Bạch Kỳ, thích hơi thở trên người anh, khiến cậu mê mẩn, muốn giữ mãi cho riêng mình.
Có lẽ cậu đã hiểu tại sao không thể ra tay giết anh. Khi anh mất đi sức sống, anh sẽ không còn đẹp nữa. Cậu không thích dáng vẻ chết chóc ấy.
Theo bản đồ, nếu thuận lợi thì ngày mai sẽ đến được thành phố S. Theo ký ức của nguyên chủ này, nơi đó đã được khoanh vùng thành một căn cứ. Họ có thể nghỉ ngơi ở đó hai ngày.
Khi Bạch Kỳ đang suy nghĩ, anh bất chợt thấy ánh sáng lóe lên từ mặt đất phía trước. Anh vội vàng đạp phanh, xe dừng lại kịp lúc.
Bạch Kỳ nghiêng người nhìn kỹ: "Là đinh sắt." Không phải tai nạn thì chắc chắn là gặp cướp.
Ánh mắt Bạch Lương Quân quét một vòng các điểm ẩn nấp xung quanh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của cậu thoáng hiện một tia màu đen kỳ lạ.
Năm, sáu người đàn ông từ chỗ ẩn nấp lao ra, người nào cũng đầu tóc bù xù, mặt vàng gầy gò, trông cực kỳ nhếch nhác. Đây là hình ảnh điển hình của những người tị nạn trong thời kỳ tận thế. Tất cả chĩa súng vào xe, ánh mắt hung hãn đầy sát khí.
Một thanh niên trẻ tuổi, gầy đến mức mặt lõm vào, bước tới trước xe, đá mạnh vào cửa. Hành động thuần thục, ngông nghênh, có vẻ đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này.
"Ê ông chú, chào buổi sáng ha." Gã thanh niên vừa giơ súng chỉ vào Bạch Kỳ vừa nở nụ cười đầy gian xảo.
Khóe miệng ngậm điếu thuốc của Bạch Kỳ co giật. "..."
Ông... ông chú??
Mình già lắm hả?
Bạch Kỳ kéo kính râm xuống, liếc nhìn bản thân qua gương chiếu hậu. Dù ở nơi hoang vu dã ngoại ngủ hai ngày, râu mọc hơi nhiều một chút, nhưng cũng không đến mức bị gọi là ông chú bởi một kẻ rõ ràng tuổi không nhỏ chứ?
Tâm trạng cực kỳ tệ. Muốn đánh người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top