Chương 61: Phiền phức của Thiên Tịnh

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả:  Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 61: Phiền phức của Thiên Tịnh

Chậm trễ năm ngày ở Thành Hà Nhạc, đường đi sau đó có thể nói là thuận buồm xuôi gió, các chưởng quầy cửa hàng ở thành Mộc Lan và thành Hạ Triều rõ ràng là nhận được tin tức, tất nhiên là không dám đi theo vết xe đổ của thành Hà Nhạc, đợi đến khi Hoa Nhất Đường đến, phong cách chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình cung kính, sổ sách đã sớm chuẩn bị xong, tuyệt đối không dám có nửa phần chậm trễ khinh thị nữa.

Quả nhiên giống như Hoa Nhất Hoàn nói, chỉ cần sổ sách không thành vấn đề, tốc độ kiểm tra sổ sách của Hoa Nhất Đường nhiều nhất chỉ cần hai canh giờ mỗi thành, thời gian còn lại chỉ là ăn uống dạo chơi, nghỉ ngơi một đêm, bồi dưỡng tinh thần rồi thoải mái lên đường, hơn nữa lịch trình Mộc Hạ sắp xếp hợp lý, lộ trình hai mươi ngày chỉ dùng mười lăm ngày đã đến nơi. Lúc đến biệt viện Hoa thị ngoại ô thành Đông Đô, vừa vặn là ngày mùng một tháng mười một, khoảng cách thời gian chế cử nguyên đán vừa khéo còn hai tháng.

*

Hoa thị tốt xấu gì cũng coi như là gia tộc lớn, thế nhưng đặt tên cho biệt viện cũng qua loa quá rồi! Cận Nhược trừng tấm biển trên đỉnh đầu, vẻ mặt ghét bỏ.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt: "Đây là đặc sắc của Hoa thị ta, cái gọi là đi đứng một mình, thì làm gì cũng phải khác biệt."

Cận Nhược: "..."

Một đường đi qua ba thành bảy huyện, mọi người chưa bao giờ ở khách trạm, mỗi lần dừng chân đều là biệt viện Hoa thị, Lâm Tùy An có lý do nghi ngờ, Hoa thị có bất động sản ở tất cả các huyện thành Đường quốc. Phong cách kiến trúc của biệt viện cũng cực kỳ thống nhất, dùng bốn chữ để biểu đạt: "Phú quý hào phóng", cái khác không nói, chỉ nói tấm biển của mỗi biệt viện này, đều rộng bốn thước, dài sáu thước, gỗ đàn, viền bạc gỗ đen, dù là ánh mặt trời ban ngày, ánh trăng buổi tối hay là ánh đèn trước cửa, chỉ cần có ánh sáng, chiếu lên khung mạ bạc rộng hơn bốn tấc, sẽ phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. Càng quá đáng hơn chính là chữ đại mạ vàng trên tấm biển, bút tích thiết họa móc bạc, rất có phong cốt, nhưng nội dung cụ thể thì... Khụ...

Biệt viện của Thành Hà Nhạc tên là "Hoa thị tam thập ngũ trạch", thành Mộc Lan gọi là "Hoa thị tứ thập tam trạch", Hạ Triều thành tên là "Hoa thị nhị thập trạch", mà tòa trước mắt này chính là "Hoa thị bát thập cửu trạch", kết hợp với "Hoa thị đại trạch"của Dương Đô... ặc...

"Nhà Hoa thị giàu lắm, đặt tên phiền ơi là phiền, cho nên dùng số hiệu thay thế, phương biên vài lần (thuận tiện nhớ kỹ)." Y Tháp giải thích.

Phương Khắc cười nhạo một tiếng.

Thế giới của những người giàu có đơn giản như vậy đấy!

Lâm Tùy an tâm cảm khái, đưa ra vấn đề quấy nhiễu mình mấy ngày: "Hoa thị rốt cuộc có bao nhiêu biệt viện?"

Ánh mắt Hoa Nhất Đường sáng lấp lánh: "Ngươi muốn biết không?"

Lâm Tùy An vừa nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường đã biết hắn không nói gì hay ho, quả nhiên, câu tiếp theo chính là: "Ngươi dạy công phu cho ta phòng thân, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lâm Tùy An quay đầu bỏ đi: "Đói bụng, ăn cơm."

Hoa Nhất Đường tức giận lắc phe phẩy quạt nhỏ.

Còn nhờ đêm đầu tiên ở vào Hoa trạch, Hoa Nhất Đường từng đề cập tới chuyện học công phu, sau đó gặp phải một loạt vụ án, vừa bận rộn vừa loạn, Lâm Tùy An đã quên mất chuyện này, vốn tưởng rằng Hoa Nhất Đường chỉ là thuận miệng nói, không ngờ sau khi hắn gặp cô đang tập tuyện với Cận Nhược ở thành Mộc Lan thì, tên ăn chơi trác táng nào đó lại lần nữa dấy lên dã tâm Tiếu Ngạo Giang Hồ lần hai.

Kết quả là, đến thời gian bữa tối Hoa Nhất Đường bắt đầu ồn ào:

"Lâm Tùy An, ngươi không hậu đạo, lúc trước ngươi nói rõ công phu của ngươi là gia truyền, truyền nữ không truyền nam, nhưng Cận Nhược cũng là nam, người dựa vào cái gì mà dạy cho hắn? Ngươi đã thương lượng với tổ tông chưa? Tổ tông có đồng ý không? Chẳng lẽ tổ tông người cảm thấy Cận Nhược có thiên phú hơn ta? Tổ tông ngươi cũng thật không có mắt nhìn."

Lâm Tùy An thở dài, miếng gân bên miệng chợt không thấy con nữa: "Ta chỉ luận bàn võ nghệ với hắn."

Hoa Nhất Đường hờ hững cười: "Chỉ với công phu mèo ba chân kia của hắn, cũng có thể luận bàn với ngươi? Hắn xứng sao?"

Cận Nhược miệng nhét đầy bánh hấp: "Này!"

"Hơn nữa vì sao phải chọn giờ nửa đêm, đêm tối gió lạnh, dưới ánh trăng trước hoa..." Hoa Nhất Đường nắm chặt đôi đũa khuấy canh hồ cay: "Vừa luyện đã luyện hơn cả canh già, thời gian cũng quá dài..."

Cận Nhược liên tục lườm hắn, Mộc Hạ cười tủm tỉm đưa cho Y Tháp một chai giấm, Y Tháp không chút khách khí đổ nửa bình vào nồi trà, cùng với gia vị đủ loại hỗn độn khuấy đều ra nước trà quỷ quái, lần lượt đặt ở trước mặt mọi người, chỉ có Phương Khắc cổ vũ uống một ngụm. Lắc đầu nói: "Chua quá."

Khuôn mặt Hoa Nhất Đường đỏ bừng: "Ta, ta mới không, không không phải cái gì đó... Nam nhi Hoa thị ta, mỗi người đều có lòng dạ rộng lớn đỉnh thiên lập địa, cái gọi là côn bằng bảy thẳng lên chín vạn dặm..."

"Giờ Hợi tối này, đến hậu viện, ta dạy ngươi." Lâm Tùy An nói.

Nửa câu sau bị Hoa Nhất Đường nuốt vào bụng, nghẹn đến mức suýt nữa thì hụt hơi.

Mọi người đồng loạt nhìn Lâm Tùy An, vẻ mặt đầy kinh ngạc, bánh ngọt Cận Nhược vừa nhét vào miệng rơi ra một khối.

Hoa Nhất Đường ợ hai tiếng, liên tục dùng quạt vỗ ngực, hạ thấp giọng nói, hỏi: "Ngươi nói thật sao?"

"Ừ." Lâm Tùy An gật đầu: "Ăn nhiều một chút, tích góp thể lực."

Hoa Nhất Đường lập tức vui vẻ, hất tay áo ra ăn như thao thiết, vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Cận Nhược, từ đầu đến chân đều lộ ra bốn chữ "tiểu nhân đắc chí".

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cận Nhược, không ngờ Cận Nhược cũng đang chơi he he, không nói gì.

*

Ăn xong bữa tối thì vừa qua giờ tuất, Hoa Nhất Đường như lửa đốt mông vội vàng trở về phòng, lệnh cho Mộc Hạ mang theo mấy thứ vừa mua ở thành Mộc Lan và thành Hạ Triều, còn có quần áo, giày ngắn, trâm cài, dây buộc tóc, quạt gấp, túi thơm đều lấy ra, phân loại sắp xếp xong, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn.

Người hầu trong biệt viện ngày thường chỉ làm chút công tác quét dọn trồng trọt, đã nào từng thấy tình trạng này, suýt nữa bị quần áo hoa lệ phức tạp của Hoa Nhất Đường làm lóe mắt, lúc hầu hạ cứ luống cuống tay chân, may mắn có Mộc Hạ tọa trấn chỉ huy, ai phụ trách quần áo, ai phụ trách trang sức, ai phụ trách huân hương, ai phụ trách bưng trà rót nước, bố trí một hồi, cuối cùng cũng có vài phần quy củ.

Thấy vị Hoa gia Tứ Lang này đầu tiên thay một bộ áo chín tầng họa kiều lưu thủy, giày hoa hồng phá trăng, dây đẹp mộng hồn hương, quấn quanh hai vòng, phát hiện trâm Thùy Dương phối với bộ đồ này không tìm thấy đâu, ảo não không thôi, vội vàng thay ra, lại chọn một bộ hồng sam hàn ảnh, vừa mới khoác lên, cảm thấy màu sắc không đủ làm nổi bật màu da, lại đổi...

"Hồ Quang Ánh Tuyết Sam" trắng quá, "Bích Lạc Hoàng Tuyền Sam" nhẹ nhàng quá, "Tử Ngọc Yên Trần Trâm" quá phổ thông, "Suy Thảo Ngưng Lục" Mùi hương không có ngụ ý tốt, "Quạt Liễu Mi Yên Yên" quá tục, suốt hai canh giờ, Hoa Nhất Đường thay đổi hai mươi tám bộ quần áo ba mươi chín bộ phụ kiện, tám người hầu mệt đến choáng đầu hoa mắt, cuối cùng dưới sự đề cử của Mộc Hạ chọn một bộ trang phục coi như vừa lòng, tinh tế chải tóc búi tóc, treo túi thơm, vui vẻ ra khỏi cửa.

Cuối cũng có thể tiễn vị tổ tông này đi, đám tôi tớ thở phào nhẹ nhõm nhưng lại hơi tò mò.

"Hạ ca, đã một canh giờ rồi, Tứ Lang mặc đẹp như vậy làm gì?

Mộc Hạ suy nghĩ một chút, cười nói: "Ước chừng là... tìm đánh."


Lâm Tùy An ngồi trên ghế đá, lật từng trang từng trang đao phổ của Thập Tịnh Tập, lông mày nhíu chặt, Thập Tịnh Tập cô đã xem không dưới hơn trăm lần, nhưng xét thấy bi kịch họa công và từ ngữ miêu tả không rõ, thật sự là làm cho người ta không hiểu.

Mấy ngày trước, cô bắt Cận Nhược đến bồi luyện, vốn định dựa trên cơ sở củng cố trí nhớ cơ bắp để đột phá, nhưng kết quả lại cực kỳ thất vọng, sức mạnh và tốc độ của cô vượt xa Cận Nhược, còn chưa đến lúc so đấu đao pháp, Cận Nhược đã bị cô đánh ngã. Lấy ví dụ, tựa như level vương giả đối chiến với thanh đồng, căn bản không đạt tới trình độ kỹ thuật liều mạng, chỉ dựa vào thể lực đã có thể giết trong vòng một giây, hoàn toàn không đạt được hiệu quả huấn luyện đặc biệt.

Lâm Tùy An lại thở dài: Trừ phi có thể tìm được đối thủ giống như Đông Triều, nếu không thật đúng là hơi khó giải quyết.

Kế duy nhất bây giờ, chỉ có thể bắt đầu từ lý luận, Lâm Tùy An nghĩ tới nghĩ lui, không bằng để cho Hoa Nhất Đường từng "đọc đủ sách" xem thử bộ Thập Tịnh Tập này, có lẽ sẽ có đột phá gì...

Giống như đáp lại suy nghĩ của cô, một mùi thơm bay tới, mùi hương rất quen thuộc, là hương trái cây đặc biệt trên người Hoa Nhất Đường. Mộc Hạ từng nói qua, hương này có hiệu quả an thần tĩnh khí, nhưng hôm nay hương này... hương thơm thoang thoảng, bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng... Lâm Tùy An mở to hai mắt, cô nhìn thấy mỹ nhân dưới ánh trăng.

Ánh trăng trong suốt thổi lên lá rụng yên tĩnh, Hoa Nhất Đường đi từ trong vườn qua, gió ngưng tụ trên vạt áo hắn tung bay, xung quanh trở nên càng thêm u tĩnh, trong hương cây ăn quả tựa như có tiếng đàn xa xôi, ngâm xướng thi kinh cổ xưa... có một người đẹp, thanh dương uyển chuyển, ánh trăng chớm, thu về long lanh, vẻ đẹp không thể nói...

Trái tim giống như bị từng sợi tơ nhỏ treo lên, hô hấp trở nên dồn dập, Lâm Tùy An không khỏi mở miệng, hít một hơi thật sâu, hương trái cây trêu người theo hô hấp chui vào khoang miệng, xẹt qua đầu lưỡi, trượt vào cổ họng, phát ra mùi trái cây chua chua ngọt ngọt, cô liếm môi, cổ họng hơi khô, đột nhiên muốn nếm thử mùi vị trái cây đó là gì.

Khuôn mặt Hoa Nhất Đường lúc sáng lúc tối giữa bóng cây, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, bước chân của hắn rõ ràng rất nhẹ, nhưng dương như rất nặng, mỗi một bước đều giẫm lên trái tim Lâm Tùy An, bỗng nhiên, hắn đi vào dưới ánh trăng, toàn thân tắm dưới ánh trăng, cười nói: "Lâm Tùy An..."

Giọng nói của hắn giống như một giọt sương từ giữa lá rơi xuống mặt hồ, tỏa ra ngàn vạn gợn sóng, đồng tử Lâm Tùy An rụt lại, một bước tiến lên cầm cổ tay Hoa Nhất Đường vung tay một cái, Hoa Nhất Đường "Ôi chao" một tiếng rồi bay nửa vòng tròn trên không trung, cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, bay lên giữa không trung cầm đao bổ một cái thẳng đứng, một mũi tên bị bổ thành hai nửa, lướt qua bên tai Lâm Tùy An, cắm xuống mặt đất hơn ba tấc.

Toàn bộ động tác hoàn thành chỉ trong nháy mắt, Hoa Nhất Đường gần như đồng thời rơi xuống đất cùng mũi tên, nhìn trái ngó phải, liên tục hít khí lạnh.

Lâm Tùy An kéo Hoa Nhất Đường lên rồi nhét hắn ra phía sau, đang muốn lên tiếng thì Hoa Nhất Đường đứng phía sau đã mắng trước: "Tên nào dám bắn lên ta, đúng là không biết xấu hổ! Heo chó ở đâu, ra đây chịu chết đi!"

Lâm Tùy An: "......"

Được rồi, ý tứ biểu đạt không khác gì cô.

Bóng đen đầu tường đồng loạt lao xuống đất, là hơn mười người che mặt áo đen, tay cầm đao, ánh mắt lạnh lẽo cùng xông lên, đao quang lẫm liệt như bão tuyết cuốn về phía hai người.

Lâm Tùy An chợt mừng rỡ, thật đúng là lúc buồn ngủ gặp phải gối đầu, cô đang lo không có người đối chiến thì lại có người tự đưa tới cửa, tay trái đè bả vai Hoa Nhất Đường xuống: "Ngồi yên đó!", lại nghiêng đầu tránh qua hai luồng đao quang, Thiên Tịnh cầm bên tay phải gần như dán vào lưỡi đao của đối phương chui vào cổ tay kẻ địch, một đám huyết hoa nho nhỏ nở rộ... Thập Tịnh Tập thức thứ hai "đợi chém như súc vật", chiêu thức như tên gọi, có thể dùng tốc độ nhanh nhất với biên độ nhỏ nhất chuẩn xác nhất làm đứt gân tay chân kẻ địch, khiến cho nó không hề có sức chống cự, giống như cừu non đang chờ đợi giết mổ... đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, hoành đao rơi xuống đất, quay cuồng rút lui khỏi vòng chiến.

Một người chiến bại cũng không ảnh hưởng đến sự công kích của người khác, lại còn kích thích sát ý của bọn họ, đao quang càng lúc càng dày đặc bao trùm lấy cô, phía sau Lâm Tùy An có Hoa Nhất Đường, không thể dùng "Đao Phủ Đoạn Thương" và "Cắt yết hầu máu văng mười trượng" được, cũng không cách nào thay hình đổi hình dùng chiêu thức công kích quần thể "Tấn Phong Chấn Thu Diệp", nhưng mà Lâm Tùy An hoàn toàn không vội, công kích của những sát thủ này thoạt nhìn chỉnh tề và gần như đồng thời ép mà tới, nhưng dù sao cũng là người, cũng không phải máy móc, dùng chiêu sẽ có trước có sau. Chỉ là trước sau chỉ trong thời gian rất ngắn, nếu người thường nhất định là không cách nào phân biệt được, nhưng với nhãn lực của Lâm Tùy An thì không phải việc khó.

Hai mắt cô híp lại, ngưng thần nín thở, thính lực nhãn lực tập trung đến cực hạn, Thiên Tịnh giống như một con độc xà màu xanh biếc chui vào khe hở của lưới dày đao, đâm, chọc, kích, trêu chọc, lướt, gạt, đều dùng chiêu thức cực nhỏ cực nhanh, làm đảo lộn đao pháp của đám sát thủ đối với Lâm Tùy An. Bọn họ chỉ cảm thấy ánh sáng xanh biếc trước mắt lóe lên, gió thổi qua bên tai, còn chưa lấy lại tinh thần thì cổ tay đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa máu, dưới ánh trăng tái nhợt tựa như hoa mai vàng nở rộ trong tuyết, cực kỳ xinh đẹp lại ác liệt, đột nhiên, sự đau nhức lan vào tim, lưỡi đao rơi xuống đất, lúc phục hồi tinh thần lại thì gân tay đã đứt hết.

"A a a!" Bảy tám người gần như đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm chấn động cả biệt viện lạnh lẽo.

Lâm Tùy An run rẩy rơi xuống đám hoa máu từ mũi đao Thiên Tịnh, cảm thấy hơi kỳ quái, những chiêu sát thủ vừa rồi đều ép thẳng vào cổ họng cô, đúng là có vài phần giống với phương thức "cắt yết hầu máu văng mười trượng" đầu tiên của Thập Tịnh Tập, chẳng lẽ... lông mày cô khẽ nhíu, nhìn chằm chằm bảy người còn lại, bảy người kia sợ tới mức tay đều run rẩy, liếc nhau một cái, hét lớn: "Bắn!"

Ba mũi tên lông từ ba hướng đồng thời bay tới, Lâm Tùy An càng vui vẻ, bàn chân đạp xuống bay lên trời, hai tay nâng Thiên Tịnh giống như đập ruồi, vỗ liên tục ba cái, đánh ngược ba mũi tên kia trở về, đầu tường gần như đồng thời vang lên ba tiếng kêu thảm thiết.

Đám bắn cung bị một lưới bắt hết, không cần lo lắng về ám tiễn nữa, Lâm Tùy An  rơi xuống đất lại nhảy dựng lên, cao giọng hét lớn: "Hoa Nhất Đường, chạy!" Khóe mắt thoáng nhìn thấy Hoa Nhất Đường giống như con thỏ dọt lẹ đi thì trong lòng cũng thả lỏng vài phần, cũng mặc kệ chiêu thức gì, mở cánh tay chém một cái, Thiên Tiện đi tới đâu, lưỡi đao chém đến đấy, sát thủ không chịu nổi sức mạnh đáng sợ như thế trùng kích, đều bị đánh bay đi rồi bất tỉnh nhân sự, Mấy tên sát thủ lui đến chân tường bị dọa vỡ gan, ném binh khí dứt khoát nhảy tường chạy trối chết, ai ngờ đúng lúc này, hai bóng người nhảy lên đầu tường, một cú quét chân liên hoàn, một quyền như sao băng ngũ sắc, lại đánh hạ sát thủ trèo lên tường. Nằm trên mặt đất rên rỉ liên tục.

Lâm Tùy An đuổi giết không kịp, cực kỳ tiếc hận: "Các ngươi cũng để lại cho ta hai người!"

Cận Nhược căn bản không để ý tới cô, ngồi xổm ở đầu tường chỉ huy: "Mộc Hạ, bên này còn có một người cắm tên trên tóc, đúng đúng, ở chỗ này, ôi chao, mặt đầy máu này, có còn sống không?"

Y Tháp lau máu trên nhẫn vào quần áo sát thủ, kéo hai sát thủ ném về phía Lâm Tùy An: "Trư nhân, đánh cho ngươi."

Hai sát thủ kia vừa nghe, hai mắt trợn một cái, hoàn toàn choáng váng.

Lâm Tùy An chỉ có thể tiếc nuối thu hồi Thiên Tịnh, túm lấy sát thủ duy nhất còn tỉnh táo, xách trong tay lắc lắc như búp bê vải rách: "Hoa Nhất Đường, ngươi đúng là kẻ thù khắp thiên hạ, đuổi theo đến tận Đông Đô rồi này."

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi tới, lồng ngực phập phồng, cũng không biết là mệt hay là tức giận, một tay túm lấy khăn che mặt sát thủ, trừng mắt nhìn nửa ngày: "Tên chó!"

Y Tháp: "Ai vậy?"

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Không biết."

Cận Nhược nhảy xuống đầu tường, bước nhanh tới nhìn hai lần, sắc mặt trầm xuống: "Ta biết, hắn ta là thập trưởng lão phân đàn Tịnh Môn của Đông Đô, Đinh Khôn."

Mọi người: "Cái gì?!"

"Cho nên..." Trong lòng Lâm Tùy An  dâng lên dự cảm không tốt: "Chẳng lẽ bọn họ là..."

"Bọn họ..." Cận Nhược hít sâu một hơi: "Ước chừng là tới cướp Thiên Tịnh."

Tác giả có một cái gì đó để nói:
*
28/11/2022

Tiểu kịch trường: Phương Khắc đang ngủ trên giường thì chợt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, lẩm bẩm một câu "Thật ồn ào", lại rầm một tiếng nằm xuống ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top