Chương 72.4: Em muốn thứ gì, anh đều có thể cho!

  Editor: Táo đỏ phố núi

"Nhìn thấy sữa chua ở trên bàn không?" Cô vừa tiến lên một cái, Kiều Trác Phàm đã đưa tay ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng của mình. Sau đó, anh lại chỉ chỉ lên mấy hộp sữa chua để trên bàn.


"Nhiệm vụ ngày hôm nay của em chính là nếm thử mấy cái này, xem loại nào thì có mùi vị ngon, và ngon ở chỗ nào! Ừ, ưu khuyết điểm của từng loại đều viết hết ra!"

"Lúc Kiều Trác Phàm nói đến đây, thì đã kéo Tiếu Bảo Bối tới bộ ghế salon bằng da ở trong phòng làm việc của anh, sau đó lại đưa số sữa chua và giấy trắng mà Anna mới đưa vào tới bên cạnh.

Một màn này khiến cho Tiếu Bảo Bối không khỏi ngây người ra.

Trời ạ, đến cùng là cô tới làm việc hay là tới để hưởng phúc?

Lại còn huy động nhân lực là Kiều Trác Phàm tổng giám đốc của tập đoàn này bê sữa chua tới cho cô?

"Nhưng mà Kiều Trác Phàm, cái này hình như không có trong nội dung hợp tác với Tiếu Thị bọn em thì phải!"

Cầm mấy bình sữa chua lên tay mình, trên bao bì còn in dòng chữ 'Đế Phàm'.

Nhưng vấn đề là, Tiếu Thị của bọn họ làm về bất động sản.

Vậy thì sữa chua này, là như thế nào đây?

"Cái này không có trong nội dung hợp tác sao? Đợi lát nữa, anh sẽ bảo thư ký thêm vào bên trong nội dung điều khoản của hợp đồng là được thôi mà!" Lúc Kiều Trác Phàm bị Tiếu Bảo Bối nhắc nhở, mới nhớ tới chuyện nào đó. Ấn đường hơi nhíu lại, sau đó người đàn ông này cười cười.

"Tóm lại, nhiệm vụ hôm nay của em chính là cái này. Hãy mau nếm thử đi, sau đó viết hết ưu khuyết điểm ra cho anh." Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Nhìn thấy trước mặt của cô không có bút, Kiều Trác Phàm lại vòng qua bàn làm việc của mình, lấy một cây bút máy chuyên dụng của anh đưa cho cô.

Nhìn mấy bình sữa chua xếp thành một hàng, Tiếu Bảo Bối chép chép miệng: "Vậy để em uống!"

Thành thật mà nói, món cô thích uống nhất chính là sữa chua.

Trước kia lúc đi học, tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua sữa chua.

Mỗi lần đi siêu thị theo cha già của cô, thì cô sẽ mua một đống sữa chua thật lớn, để vào trong tủ lạnh. Mỗi ngày tan học thì lấy một hủ từ trong tủ lạnh ra ăn.

Khi đó, chỉ cần uống vào vị chua chua ngọt ngọt của sữa chua, thì Tiếu Bảo Bối liền cảm thấy đó là lúc hạnh phúc nhất, có thể tạm quên đi những chua xót mà người khác nói cô là đứa nhỏ không có mẹ.

Khi đó cô nằm mơ luôn muốn có một đống sữa chưa từ trên trời rơi xuống.

Không ngờ được, bây giờ còn vẫn còn có một công việc thú vị như vậy.

Nội dung công việc chính là nếm sữa chua!

Chuyện tốt như thế này chờ gặp Nhạc Dương, cô nhất định phải khoe khoang với Nhạc Dương mới được.

"Uống đi, và nhớ là phải ghi lại những ưu khuyết điểm của từng loại ra cho anh." Kiều Trác Phàm nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đã nhanh nhẹn mở hộp sữa chua ra, uống từng ngụm từng ngụm sữa chua, trên miệng vẫn còn dính một chút, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt vốn đen tối một màu, trong nháy mắt giống như là bị thứ gì đó thắp sáng lên.

Tiếu Bảo Bối, có thể là em đã thực sự quên mất.

Lúc trước, anh đã nói với em, anh có rất nhiều tiền, em hỏi anh: "Anh thực sự có rất nhiều tiền? Là giống như những người uống sữa chua không cần phải liếm nắp sao?" Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Ngày đó, anh đã cảm thấy em là người rất rất thích uống sữa chua.

Sau khi trở về, anh liền thu mua nhiều công ty sản xuất sữa chua.

Chính là vì để sau này em có thể uống cho khỏe mạnh, không cần lo sữa chua bị ô nhiễm.

Tiếu Bảo Bối, anh đồng ý với em sau này mặc kệ em muốn cái gì, anh cũng sẽ liều mạng để làm được. Giống như em muốn uống sữa chua, thì anh sẽ mua cho em công ty sữa chua vậy.

Sau này em sống với anh thật tốt, có được không?

Em không thích Kiều Trác Phàm anh cũng không sao, anh sẽ chờ em mở rộng cánh cửa để anh đi vào. SSdienng dànlew quy9on.

Thời gian, sẽ không hạn chế.

Cho dù em muốn anh chờ cả đời, thì anh cũng vẫn sẽ chờ. Chỉ cần, em hãy để cho anh ở bên cạnh em là được rồi . . .

Lúc này Tiếu Bảo Bối đang bận rộn nếm các loại sữa chua, cái miệng không ngừng chép chép. Làm sao có thể chú ý tới vẻ mặt thâm tình của người đàn ông ở cách đó không xa . . .

- - Đường phân cách - -

" Con dê vui vẻ, con dê xinh đẹp, con dê lười biếng . . ."

Lúc chạng vang, tiếng điện thoại di động của Tiếu Bảo Bối vang lên.

Lúc này, Tiếu Bảo Bối đang ngủ mơ mơ màng màng, bàn tay theo thói quen quơ quơ vào chỗ nào đó.

Nhưng mà quơ một lúc lâu Tiếu Bảo Bối vẫn không vơ được cái điện thoại đi động của mình.

Đây rốt cuộc là thế nào?

Tiếu Bảo Bối mở hai mắt ra mới phát hiện, chỗ mà mình đang ở lúc này là một chỗ hoàn toàn xa lạ.

Trong gian phòng đó có rèm cửa sổ, lại còn che rất kín. Hơn nữa chất lượng của rèm cửa sổ cũng không tệ lắm, cả căn phòng đề trở nên tối mù.

Tiếu Bảo Bối xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo, đứng lên liền kéo kèm cửa sổ ra.

Sau khi kéo rèm ra cô mới phát hiện, ngoài trời đã là hoàng hôn rồi.

Lúc này mặt trời đã xuống núi. Chỉ còn sót lại vài tia ánh sáng đỏ rực ở chân trời. SSdienng dànlew quy9on.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của thành phố A.

Phía dưới trên đường cái là một đám người tan tầm đang vội vội vàng vàng đi về nhà.

Lúc này, rất nhiều người vừa tan ca ra, đồng loạt ào ra đường. Toàn bộ đường phố, đều là dòng người đông đúc.

Nơi này, chắc là lầu trên của tập đoàn Đế Phàm?

Tiếu Bảo Bối nhận ra một ký hiệu kiến trúc nào đó ở bên đường đối diện.

Nhưng mà tại sao cô lại ngây ngốc ở chỗ này?

Tiếu Bảo Bối còn nhớ rõ, mới vừa rồi cô còn ở bên ngoài uống sữa chua, viết báo cáo mà!

Kiều Trác Phàm lấy được trong đống sữa chua kia hai vị mà Tiếu Bảo Bối yêu thích nhất.

Trong đống sữa chua mà Kiều Trác Phàm đưa tới, có hai cái cửa vị sữa chua là Tiếu Bảo Bối yêu thích nhất.

Tiếu Bảo Bối uống xong còn muốn uống nữa, nên bảo Kiều Trác Phàm lấy nhiều thêm, để mang về nhà.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại hết sức keo kiệt, mỗi bình sữa chua đều không được bao nhiêu, khiến cho cô uống tới nghiện mà không có để uống tiếp nữa.

Nhưng mà căn bản cô không biết rằng, đây là do người đàn ông nào đó nhọc lòng lo lắng cho cô, lo cô uống nhiều sữa chua quá sẽ bị tiêu chảy! Diễng đáng ele quiý don.

Sau khi uống xong sáu loại sữa chua mà Kiều Trác Phàm đưa tới, trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm trừ Kiều Trác Phàm ra lại không có người nào khác, Tiếu Bảo Bối dứt khoát tháo giày ra nằm xuống ghế sa lon, không hề ý thức được rằng làn váy của cô đã bị trượt lên. Nhất là từ góc độ của Kiều Trác Phàm, dường như có thể nhìn thấy được phong cảnh bên dưới.

Kể từ đêm hôm đó trở đi, Tiếu Bảo Bối rất là bài xích Kiều Trác Phàm chạm vào cô.

Mấy ngày trôi qua rồi, mà Kiều Trác Phàm chỉ có thể nắm được bàn tay nhỏ của cô, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô thôi.

Những suy nghĩ đè nén kia, đã sắp khiến cho anh mất hết lý trí rồi. Mà bây giờ, cô còn có những động tác trêu chọc lòng người ở trước mặt anh như vậy . . .

Được rồi, Tiếu Bảo Bối người ta cũng không biết được trong lòng của Kiều Trác Phàm đến cùng thì đang suy nghĩ điều gì. Nhưng mà Kiều Trác Phàm thì nhất định cho là Tiếu Bảo Bối có ý làm như vậy đối với anh.

Anh thật sự muốn hóa thành mãnh thú, nhào tới trực tiếp ăn luôn Tiếu Bảo Bối.

Lúc suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu thì Kiều Trác Phàm cũng đã bắt đầu hành động.

Đầu tiên là anh dùng điều khiển khóa trái cửa phòng làm việc lại, khiến cho người bên ngoài không thể bước vào quấy rầy anh và Tiếu Bảo Bối được, sau đó anh bước từng bước về phía Tiếu Bảo Bối. Diễng đáng ele quiý don.

Anh đang suy nghĩ là, nếu như Tiếu Bảo Bối đã mời mọc nhiệt tình như vậy, thì anh nhất định không được phụ sự kỳ vọng của cô được.

Nhưng mà đợi tới khi anh đi tới bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, lúc chuẩn bị lộ ra móng vuốt của mình, thì anh mới phát hiện Tiếu Bảo Bối đã ngủ thiếp ở trên ghế sa lon.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top