C1206: Tinh Cung chi chiến (P7)
Sự tình yêu dị khiến các tầng lớp cao tầng trong Tinh Cung đều cho là có liên quan đến Hàn Lập. Nhưng không lâu sau, tất cả đều thấy rõ tình hình trước mắt. Mặc cho ai nhìn thấy vị đại tu sĩ này cùng Tây Môn trưởng lão tựa hồ có thâm cừu đại hận.
Chẳng qua, hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, các Tinh Cung trưởng lão chỉ dám nói thầm, không ai dám công khai với Hàn Lập, tất cả đều giả câm vờ điếc xem như không biết.
Sỡ dĩ như vậy là do đối phương là một Đại tu sĩ, ai lại dám trêu chọc. Chủ yếu là tìm chứng cớ chứng minh đối phương xuất thủ. Nhưng đối phương lại có đầy đủ lý do một mực phủ nhận việc này.
Bởi vì trong đoạn thời gian Tây Môn trưởng lão mất tích, Hàn Lập đang cùng Triệu trưởng lão hàn huyên trao đổi tâm đắc tu luyện, chưa bao giờ rời đi. Đương nhiên những kẻ có tâm cơ đều nhìn ra đây chỉ là Chướng nhãn kế sách của Hàn Lập. Hảo một chút ngăn chặn mồm miệng của bọn họ.
Cho dù biết rõ chân tướng sự việc, nhưng sự tình Hàn Lập không tự xuất thủ, mà làm cho một gã tu sĩ Nguyên anh biến mất trong thế gian một cách dễ dàng, khiến cho các Tinh Cung trưởng lão phát lạnh rung cầm cập.
Nếu là tu sĩ bình thường, chả cần phải có chứng cớ gì, cứ trực tiếp tóm lấy đối phương, sưu hồn liền biết hết thảy. Nhưng Hàn Lập lại là một Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, ai lại dám rước họa vào thân.Vài tên trưởng lão trước kia từng có giao hảo với Tây Môn trưởng lão, giờ phút này cũng im thin thít.
Huống chi sau này còn phải nhờ vả đối phương, giờ phút này tuyệt đối không thể đắc tội. Vì thế từ Lăng Ngọc Linh đến các trưởng lão khác chỉ biết giả hồ đồ ngó lơ.
Sau nửa ngày trao đổi cùng Triệu trưởng lão, Hàn Lập quay lại mật thất bế quan.
Mà Triệu trưởng lão cũng nghe tin tức chuyện của Tây Môn trưởng lão mất tích, run sợ cả ngày, cuối cùng chỉ biết cười khổ, thần tình vẻ bất đắc dĩ.
Kế tiếp, lão cũng không canh giữ địa phương bế quan của Hàn Lập, mà chuyển giao trách nhiệm này cho hai gã đệ tử Kết đan kỳ, rồi phiêu phiêu rời đi.
Đối phương cùng lão ngồi một chỗ, mà có đủ thần thông diệt sát một Nguyên anh tu sĩ, hắn còn cố giám thị chỉ tổ lãng phí thời gian, nên thức thời rời xa là tốt nhất. Biết đâu đối phương lên cơn động sát khí đối với mình.
Kể từ đó, một màn hí kịch diễn ra.
Rõ ràng Tinh Cung bị mất một vị trưởng lão, nhưng hậu sự chỉ xử lý sơ sài, chả nghe tầng lớp cao tầng nói gì. Thậm chí tên của Tây Môn trưởng lão cũng nhất thời trở thành cấm ngữ. Ngược lại, cả đám đem sát quyền ma chưởng, tập trung tinh lực trút hận vào trận đại chiến sắp sửa diễn ra.
Năm ngày sau, Hàn Lập từ trong mật thất đi ra, đi vào trong Thánh Điện, đã thấy tập trung đông đảo tu sĩ, trừ các Tinh Cung trưởng lão hôm trước còn có hơn ba mươi tu sĩ Kết Đan kỳ. Các tu sĩ này đều có tu vi Kết Đan hậu kỳ là lực lượng trung kiên của Tinh Cung.
Hàn Lập từ từ tiêu sái bước vào đại sảnh. Tất cả các tu sĩ đều ngưng trệ ánh mắt trên người Hàn Lập. Hơn phân nửa là kính sợ, còn lại là kinh nghi. Nhưng tất cả đều giống nhau ở chỗ khi thấy ánh mắt của Hàn Lập quét tới, tất cả đều cụp mắt cúi đầu, bộ dáng không dám không chút chậm trễ.
Dùng nhân hình Khôi Lỗi giải quyết một gã tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ, đối với Hàn Lập chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vô tình chấn nhiếp toàn bộ tầng lớp cao tầng của Tinh Cung. Lúc trước, các tu sĩ tuy xác nhận danh phận đại tu sĩ của hắn, chưa ai thấy hắn thi triển thần thông, đối với việc đối chọi với Vạn Thiên Minh, mọi người đều nghi hoặc trong lòng.
Dù sao trong mấy chục năm tranh đấu, Vạn Thiên Minh đã chém giết không ít các trưởng lão hàng đầu của Tinh Cung, ở Loạn Tinh Hải có danh khí có một không hai. Mà hiện tại Hàn Lập lộ ra thần thông quỷ dị giết chết Nguyên anh tu sĩ, lại làm cho chúng nhân trong Tinh Cung ít nhiều tin tưởng. Chuyện Lăng Ngọc Linh mời Hàn Lập cho đến giờ mới cảm thấy là xác đáng.
Tự nhiên Lăng Ngọc Linh vui vẻ hơn vì sỹ khí quân ta tăng vọt nhưng Hàn Lập lại không để ý chuyện này.
"Hàn đạo hữu, mời ngươi an tọa. Thiếp thân bắt đầu trình bày phương sách bố trí tấn công Nghịch Tinh minh" Lăng Ngọc Linh nói.
Hàn Lập gật đầu,an vị tại một ghế đá phía dưới Lăng Ngọc Linh, sau đó tay áo bào rung lên, trong tay xuất hiện một khối đạm bạch sắc ngọc giản, cuối đầu chăm chú nhìn. Bộ dáng không quan tâm đến mọi người xung quanh.
Lăng Ngọc Linh mỉm cười, nhanh chóng quan sát các tu sĩ khác trong đại điện, thần sắc nghiêm nghị, trong miệng bắt đầu truyền ra thanh âm phân phó.
Hàn Lập đặt hơn phân nửa tinh thần trong ngọc giản, tự nhiên sẽ không để ý chuyện bên ngoài, nhưng vẫn có một bộ phận thần niệm lưu ý các bố trí của Lăng Ngọc Linh.
Tính toán của Tinh Cung cũng đơn giản dị thường, Phong Hỏa Thiên Tuyệt Trận mặc dù có một trăm lẻ tám cái Phong Hỏa trụ, nhưng bọn họ chỉ tính toán tấn công ba mươi sáu cái Phong Hỏa trụ.
Ba mươi sáu cái Phong Hỏa trụ này là bộ phận trọng yếu, chỉ cần hơn phân nửa bị hủy, Thiên Tuyệt Trận sẽ không công tự phá.Đương nhiên, để làm được điều này, bước tiên quyết là phải công phá chiếm được mắt trận do chính Vạn Thiên Minh trấn thủ.
Trong thanh âm lành lạnh của Lăng Ngọc linh, liên tiếp cứ một gã Nguyên anh tu sĩ cùng một nhóm Kết đan tu sĩ đứng dậy nghe lệnh, thần sắc nghiêm nghị. Vô hình trung trong đại sảnh tỏa ra một cỗ tiêu sát chi khí.
Trong nháy mắt, mỗi vị trí Phong Hỏa trụ đều được phân công nhóm đội phụ trách. Có nơi tập trung hai ba danh Nguyên anh cùng nhiều Kết Đan tu sĩ, có nơi không có Nguyên anh tu sĩ mà chỉ có vài tên Kết Đan tu sĩ mà thôi.
Nghe vậy, trong lòng Hàn Lập không khỏi có chút kinh ngạc. Chẳng qua khi hắn ngẫm lại, liền cũng hiểu được duyên cớ. Trong Nghịch Tinh Minh cũng đã có cao giai của Tinh Cung nằm vùng, xem ra đã nhất thanh nhị sở mò được kết cấu thủ hộ của Phong Hỏa trụ, nên mới có sự phân phó như vậy. Tuy rằng Hàn Lập đầu không ngẩng lên, nhưng khóe miệng lại lộ ra vẻ mỉm cười.
Lăng Ngọc Linh bố trí mau chóng phi thường.Sau thời gian ăn xong một bữa cơm, hầu hết các tu sĩ trong điện đều đã có nhiệm vụ được giao. Rốt cục nàng quay đầu nhìn Hàn Lập, cười dài:
"Hàn đạo hữu, ngươi cùng ta và Mã-Triệu hai vị trưởng lão thành lập một đội tấn công mắt trận do Vạn Thiên Minh trấn thủ."
"Không có vấn đề. Nhưng đến lúc đó ta chỉ phụ trách Vạn Thiên Minh, nhưng tu sĩ khác chỉ cần không chọc tới ta, ta sẽ không quản"
Hàn Lập ngẩng đầu, đón ánh mắt của nàng, nhạt giọng trả lời.
Nhìn bộ dáng thoải mái của Hàn Lập, trong mắt Lăng Ngọc Linh ánh lên vẻ ngạc nhiên, trong lòng nói thầm, nhưng miệng lại đáp lời Hàn Lập.
Tuy thông qua Song Thánh, nàng cũng hiểu biết ít nhiều về Hàn Lập, nhưng không biết thần thông đích thực của Hàn Lập, sợ Hàn Lập có chút khinh địch, thông tri cho Hàn Lập biết được một số thần thông, bảo vật lợi hại của Vạn Thiên Minh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Hàn Lập lắng nghe, nhưng vẻ mặt toát ra vẻ từ chối. Thấy cảnh này, Lăng Ngọc Linh thầm thở dài, cũng không hỏi lại Hàn Lập đã nắm rõ hay chưa. Dù sao qua trận đại chiến này, Tinh Cung bất thắng tức vong.
"Xuất phát!"
Nhất thanh lãnh xuyến vang lên, nhất thời tất cả các tu sĩ trong điện đều đứng dậy hùng dũng đi ra ngoài.
Các thấp giai Trúc Cơ kỳ tu sĩ đã sớm chuẩn bị tại bốn thành môn của Thiên Tinh Thành, chính là chờ các đội tu sĩ Kết Đan kỳ vừa đến, lập tức xuất kích.
Hàn Lập liếc nhìn ngọc giản trong tay, hai tay hợp lại, ngọc giản liền biến mất. Trong ngọc giản này ghi lại khẩu quyết của Nguyên Từ Thần Quang, đích xác quá huyền ảo, hắn khổ khổ tham ngộ mấy ngày cũng chỉ hiểu chút ít. Tâm trạng nôn nao chờ đợi gặp tòa Nguyên Từ Thần Sơn kỳ lạ, hỗ trợ tu luyện công pháp này.
Hàn Lập không chút cân nhắc, cùng với nhóm Lăng Ngọc Linh đi ra khỏi Thạch Điện. Như trong dự liệu của Hàn Lập, ở ngoài thạch điện đã chờ sẵn một Cự hình thú xa dài mười trượng. Chiếc xe này không biết dùng loại danh mộc gì chế thành, cả thân xe xanh biếc óng ánh, bề mặt phủ đầy các ký hiệu, chứng tỏ đã được luyện chế tỉ mỉ, nhưng đáng chú ý hơn là ở chỗ trước xe có bốn yêu thú dài mấy trượng cũng đồng dạng xanh biếc, nằm úp sấp trên mặt đất.
Từ khi đến Thiên Tinh Thành, lần này Hàn Lập mới sửng sờ. Tuy rằng chỉ là yêu thú cỡ năm, sáu cấp nhưng cả bốn em đích thật đều là bốn đầu giao long không chạy đi đâu được. Nếu hắn nhớ không lầm, Giao Long nhất tộc cực kỳ bao che đồng loại, ngay cả thế lực Tinh Cung cực thịnh như hồi xưa, lại dám dùng giao long làm thú kéo xe, chẳng lẽ không sợ chọc giận Linh Thú nhất tộc này, cấp thêm cho Tinh Cung một đại cường địch?
"Như thế nào, Hàn đạo hữu cũng kinh ngạc đối với các yêu thú thấp giai này sao?" Lăng Ngọc Linh khó gặp được Hàn Lập ngạc nhiên như vậy, con mắt sáng lên, lộ ra vẻ mỉm cười.
"Không đúng. Thân thể yêu thú này là giao long không giả, nhưng tinh hồn bên trong có chút dị thường" Hàn Lập hai mắt híp lại, lóe lên lam mang, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hàn huynh thật sự là tuệ nhãn như đuốc a! Tinh hồn trong giao long này đích thật không phải là giao long tinh phách. Do năm xưa gia phụ đi du lịch ngoại hải, thắng cược Kim Giao Vương, thu được các thi thể giao long này, sau đó dùng bí thuật luyện chế, bỏ vào tinh hồn của Thâm hải Tinh mãng, mới hình thành thủ xa yêu thú này." Lăng Ngọc Linh vẻ khâm phục, mở miệng giải thích.
"Thì ra là thế. Nhưng Lăng đạo hữu mang xe này đến đây chẳng lẽ có ý cùng xe này để tấn công?" Hàn Lập nhướng mày có chút khó hiểu hỏi.
"Ha,ha. Hàn huynh có điều không biết. Xe này là do gia phụ luyện chế, bỏ qua yêu thú, bản thân xe cũng có chút thần thông. Trong xe có ẩn đạo lý càn khôn, có công hiệu phá địch. Nếu không phải trận chiến này trọng đại, thiếp thân còn chưa dùng đến vật này" Lăng Ngọc Linh khuôn mặt mang vẻ thần bí nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top