All Nhàn: Sau khi bị hiểu lầm mắc bệnh dạ dày(21-25)
21.
Khi Phạm Tư Triệt quay lại tìm, anh trai hắn, người đang trong tình trạng khủng khiếp, đã không còn ở đó nữa. Trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy của Vương Tần Niên, trong đó có chính xác những gì Phạm Nhàn đã giao phó. Để khiến hài tử nghe lời, Vương Khải Niên chịu khó nói thêm: Nếu đại nhân xảy ra chuyện gì, thiếu gia nhất định phải nghe lời để bảo vệ Phạm gia.
Nghĩ đến tình trạng của Phạm Nhàn và ý nghĩa của người nhà hắn, Phạm Tư Triệt trong lòng tức giận, mở cửa sổ gầm lên: "Ai pha trà! Mang lên!"
Note:
Phạm Tư Triệt: Loại rượu gì?
Viên Mộng: Được chế tạo đặc biệt! Rượu trái cây được ủ đặc biệt. Trình độ không cao nên hương vị không được ngon. Chủ yếu dựa trên một sở thích.
Phạm Tư Triệt: Có vẻ như anh trai ta không giỏi về việc này, thậm chí y còn say với chút rượu này!
22.
Vương Khải Niên cõng Phạm Nhàn trên lưng và vội vã quay trở lại đoàn xe.
Khi đang nói chuyện với chiếc bình tro cốt thì Cao Đạt cảm thấy có ai đó đang đến gần. Khi ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy Vương Khải Niên đã quay lại cõng tiểu Phạm đại nhân trên lưng. Chỉ là, Tiểu Phạm đại nhân trông không được khỏe lắm, đang nằm trên vai Vương Khải Niệm, sắc mặt trắng bệch như thể thạch cao lên tường.
"Thưa ngài, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cao Đạt hỏi một cách cẩn thận, hạ giọng. Vương Khải Niên lắc đầu và đặt Phạm Nhàn vào xe ngựa. Hắn quay lại nói: “Đoàn xe đi chậm lại, đừng rung chuyển ".
Cao Đạt đồng ý và định ra lệnh. Phạm Nhàn bỗng nhiên nói: “Đừng chậm, nhanh lên.”
Nói xong y lại nói với Vương Khải Niên: “Lão Vương, bây giờ liên lạc với Trần viện trưởng.”
"Đại nhân?" Vương Khải Niên nhìn ra ngoài. Nói: "Người còn có kế hoạch khác sao?"
"Lão Vương, ngươi nhắc nhở ta, ngươi tỉnh táo hơn, thông minh hơn ta." Phạm Nhàn ngồi dậy. Kết quả kiểm tra dạ dày trong cơ thể y vẫn nhấp nháy màu đỏ, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Dù sao thì cảm giác đau đớn gần như bằng không, ngoại trừ việc hệ thống báo động hơi khó chịu một chút thì cũng không phải vấn đề gì lớn.
Y phải phản ứng nhanh chóng vì đã mất cảnh giác. Trông cậy vào sự tốt bụng của nhà họ Lý. Thật ngu ngốc, thật ngu ngốc. Phạm Tiên. Thật lãng phí thời gian..
“Lập tức gửi thư cho các đệ tử ở vùng biên giới theo mệnh lệnh của Tisi, bảo họ lập tức đến thị trấn Sử gia, nhanh lên!” Phạm Nhàn nắm chặt khăn tay mà Vương Khải Niên đưa để lau mồ hôi. "Mặt khác, phái bộ phải càng sớm càng tốt tiến vào Kinh đô. Sự việc rất quan trọng, ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Phạm Nhàn nhắm mắt lại, trái tim như được vớt ra khỏi nước lạnh.
Vương Khải Niên không dám lơ là, tìm cơ hội thả vài con bồ câu đưa thư, đi về các phương hướng khác nhau. Một trong số đó là chim bồ câu bay đến Sử Gia Trấn.
Trở lại xe, Cao Đạt vẫn lái bằng cả trái tim. Hũ tro bị vứt đi không dấu vết. Theo lời của hắn: xui xẻo! Đừng giữ nó để thu hút linh hồn ma quỷ đến gần đại nhân.
"Đại nhân sao lại lo lắng như vậy?" Vương Khải Niên thấy sắc mặt Phạm Nhàn đã khá hơn nhiều nên ngồi sang một bên, thoải mái hơn rất nhiều.
"Khi ta nói với thái tử về việc Lý Vân Duệ và Lý Thừa Trạch liên minh để phản quốc, phản ứng đầu tiên của thái tử là không tin. Sau đó lớn tiếng phản bác, như thể rất chắc chắn rằng hai người đó không thể nào bắt tay nhau tay." Phạm Nhàn ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Vương Khải Niên, bình tĩnh và vững vàng như băng.
"Nói cho ta biết, vì sao thái tử lại kích động như vậy?"
Phạm Nhàn nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đó.
Thái tử thường là người đoan trang đoan chính, nói năng làm việc có phong thái. Phản ứng của hắn là những gì hắn muốn người khác nhìn thấy. Là một con người sinh học, Phạm Nhàn có thể phát hiện thông tin cơ thể của người khác. Sau khi nghe chuyện xảy ra với Lý Vân Duệ, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của thái tử tăng lên một cách điên cuồng.
Hắn thực sự rất xúc động chứ không phải diễn xuất.
Vậy tại sao điều này lại xảy ra? Tại sao thái tử lại chắc chắn như vậy ?
Chỉ có một câu trả lời. Lý Vân Duệ cũng đặt cược vào thái tử.
Thái tử và con trai thứ đã tranh đấu một thời gian dài. Là huyết mạch của đứa con thứ hai, thị trấn Sử gia cũng có liên quan mật thiết đến sự sống và cái chết của Lý Vân Duệ. Mối quan hệ rất phức tạp, và từ góc độ lợi ích thuần túy: Trước hết, nếu Lý Vân Duệ đặt cược vào cả hai bên, rất khó để đảm bảo liệu Lý Vân Duệ có đổ lỗi cho đứa con thứ hai để tự bảo vệ mình sau khi sự việc bị phát hiện hay không.
Thứ hai, hiện tại cả thái tử và con trai thứ đều muốn được y ủng hộ. Thị trấn Sử gia là tai họa của Lão nhị, vì vậy chỉ cần đổ lỗi cho Lão nhị. Khi sự cân bằng bị phá vỡ, chắc chắn y sẽ thiên vị thái tử có tính tình trong sáng và tốt bụng hơn. Lý Vân Duệ sẽ cân nhắc những ưu và nhược điểm và quyết định từ bỏ đứa con trai thứ hai để theo phe thái tử một cách triệt để .
Hơn nữa, y còn hỏi thái tử về số phận của những người bảo vệ. Thái tử đã nói dối y. Khi con người nói dối, những thay đổi trên cơ thể họ sẽ thấy rõ. Điều này không thể che giấu khỏi sự giám sát công nghệ hoàn toàn thực tế. Vì vậy, những người bảo vệ đó có lẽ đã chết.
Tóm lại. Trong tình huống này, phương pháp duy nhất khả thi và có lợi nhất cho thái tử là gì?
Chính xác... … Giết để giá hoạ.
Giết bốn con chim bằng một hòn đá. Đây là kế hoạch của thái tử.
Tất nhiên, phản ứng của thái tử có chút kỳ lạ. Đó không phải là sự khó chịu khi biết các đối tác chính trị của mình đang phòng ngừa rủi ro cá cược bằng cách cược cả hai, mà là một nỗi buồn và sự hoài nghi. Có lẽ người dì và cháu trai này thực sự có một chút quan hệ gia đình bình thường.
Sau khi Vương Khải Niên nghe xong lời nói của Phạm Nhàn, khuôn mặt nhăn nheo cuối cùng cũng thả lỏng, nụ cười quen thuộc lại quay trở lại. Hắn giơ tay nói đùa: “Đại nhân cực kỳ thông minh."
"Lão Vương, lần này cám ơn ngươi." Phạm Nhàn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu không phản ứng kịp thì đã quá muộn.
"Đại nhân tâm tư chu đáo, ta chỉ là nói mấy câu, sao lại cảm ơn.” Vương Khải Niên mỉm cười lấy bộ trà ra." "Thưa ngài, công việc của ngài đã được giải quyết. Sao ngài không uống chút nước và thư giãn đi."
"Trà!?" Phạm Nhàn lùi lại như một con mèo hoang sợ hãi.
"Không, là nước. Ta nghĩ đại nhân hình như có vấn đề về đường tiêu hóa nên không cố ý bỏ lá trà vào, bảo sứ thần chuẩn bị nước đun sôi”. Vương Khải Niên càng lo lắng hơn, nhưng cũng không có thể hiện điều đó trên khuôn mặt . "Khi chúng ta quay lại Kinh đô, phải xem xét kỹ. Việc đại nhân gặp một số vấn đề về đường tiêu hóa khi sống và ăn uống ngoài trời là điều bình thường."
Hắn phát hiện ra rằng Phạm Nhàn chỉ phản ứng với nước. Cho dù là trà, sau khi uống vào, y sẽ có phản ứng rất lớn trong bụng. Vương Khải Niên không biết đại nhân mắc bệnh gì, nhưng thầm nhớ lại và chuẩn bị khi quay lại Kinh đô để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy cốc uống một ngụm. Dòng nước vào dạ dày thực sự đẩy nhanh hơn quá trình tiêu hóa khô trong hệ thống. Vì vậy, y chỉ đơn giản ngừng sử dụng cốc và rót trà vào miệng. Trên đường đi, nghe Vương Khải Niên nói mún mời thái y, y ôm ấm trà vội vàng lắc đầu điên cuồng.
"Không, không, ta chỉ có một, đúng, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Ta theo học với Phí Giới , làm sao có thái y nào giỏi hơn ta? Ta hiểu rõ cơ thể mình, lão Vương, yên tâm."
Vương Khải Niên không hài lòng nhìn Phạm Nhàn. "Thưa đại nhân, đừng che giấu bệnh tật của mình và trốn tránh việc chữa bệnh!"
Phạm Nhàn rên rỉ. "Ta...quên đi." Thay vì tranh cãi, sẽ thực tế hơn nếu uống một ngụm nước. Sau khi uống xong ấm trà, y cởi túi nước ra và muốn uống tiếp.
"Đại nhân, nóng lạnh kết hợp quá nhiều đối với dạ dày và ruột không tốt,"
“Được rồi, ta không uống nữa.” Phạm Nhàn giả vờ tức giận, ôm lấy hai tay, ngồi xuống nói: "Đi lấy thêm nước cho ta.”
Không ngờ, Vương Khải Niên từ sau lưng lấy ra một chiếc nồi thủy tinh có nắp tre đổ rất nhiều nước nóng vào. "Xin hãy sử dụng nó.”
"Nó đến từ đâu?"
"Là từ nhiệm vụ! Hầu hết mọi người đều có khả năng mua được những thứ hiếm có từ Tam Đại phường."
Một lọn tóc xoăn xõa tung trên đầu Phạm Nhàn, y trầm ngâm hồi lâu mới nói được một câu: 6.
23.
Sau khi Phạm Nhàn rời đi. Hầu công công sai người mang xô đi lau chùi, sau đó đi tới thư phòng nói cho Khánh đế biết về bộ dạng vừa rồi của Phạm Nhàn.
"Bệ hạ, hạ nhân nhìn Tiểu Phạm đại nhân, trán toát mồ hôi lạnh, bụng quặn thắt. Đại nhân thật sự đã nôn ra hết đồ ăn đã ăn. Thậm chí... thậm chí." Hầu công công công cẩn thận quan sát biểu tình của Khánh đế, cố ý dừng lại.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi. Tại sao phải ngập ngừng?" Khánh đế thiếu kiên nhẫn.
“Người hầu nhìn kỹ những thứ đó, hình như đã ăn cách đây không lâu, còn chưa tiêu hoá, thậm chí còn dính đầy máu”. Hầu công công công nói tiếp: “Ở trên cột bên cạnh đại sảnh, còn có dấu tay do Tiểu Phạm đại nhân để lại, nhìn vào chắc hẳn sẽ rất đau lòng.”
Sau khi nghe điều này, Khánh đế đã vứt tấu sớ trong tay đi. Những nếp gấp tạo ra âm thanh buồn tẻ trên bàn. "Bây giờ hắn bao nhiêu tuổi rồi, khi ra ngoài không thể tự chăm sóc bản thân được? Trẫm còn phải lo cho hắn?!"
"Đi gặp thái y hỏi xem có chuyện gì.” Khánh đế xua tay. Dừng lại lần nữa. "Chờ một chút, ngươi hẳn là biết mình có thể nói cái gì, không thể nói cái gì ."
“Nô tài hiểu rồi.” Khánh đế cầm lấy bức vẽ mà Phạm Nhàn đưa và cười khúc khích không rõ ràng.
25.
Phạm Tư Triệt đi qua những con phố treo rèm trắng khắp nơi để tưởng nhớ Phạm Nhàn, cảm giác như mình đã đi qua một con phố ma.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Phạm Nhàn thực sự đã chết. Hắn buồn bã một mình một lúc khi băng qua những con phố này, lo lắng rằng Phạm Nhàn sẽ quay lại và đánh hắn.
Trở về Phạm phủ, hắn nhốt mình trong phòng. Dì Lưu đi tới nói chuyện với hắn, sau đó Phạm Tư Triệt thấp giọng nói: "Mẹ, đừng nói về người yêu của con nữa. Nếu mẹ gặp cha, hãy nói với ông ấy rằng con có chuyện quan trọng cần nói với ông ấy."
" Bố con đang ở trong thư phòng làm việc, sao con không tự mình đi đi?"
Khi tới gặp Phạm Kiến , Phạm Tư Triệt đã kể cho cha hắn nghe mọi chuyện xảy ra ở Tháp Bão Nguyệt. Hắn cũng sợ cha mình sẽ đánh mình, nhưng Phạm Nhàn như vậy thực sự không tốt, hơn nữa đối phương chưa chết, Phạm Tư Triệt cảm thấy mình nên cho cha mẹ biết để không buồn phiền.
Mặc dù Phạm Kiến biết sự thật về cái chết giả nhưng Phạm Tư Triệt đã nói với hắn về điều đó với tấm lòng trong sáng. Nhìn đứa trẻ ngốc nghếch trước mặt, mặc dù chậm chạp nhưng vẫn còn có điểm mấu chốt. Hắn lại thở dài.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Phạm Nhàn lại đến Tháp Bão Nguyệt ngay cả khi có nguy cơ bị phát hiện. Đứa bé ngốc nghếch này đã bị lừa! Một người coi trọng tình cảm như Nhàn nhi sao có thể tận mắt chứng kiến gia đình rơi vào rắc rối!
"Ngươi!" Sự tình đã xảy ra, nói thêm cũng vô ích. Phạm Kiến chỉ có thể ghi nhớ điều đó và xem Phạm Nhàn hành động như thế nào trước khi có thể thực hiện bước tiếp theo. "Nghe lời ca ca, những ngày này đừng ra ngoài. Tư Triệt, ta rất vui vì ngươi nghĩ đến gia đình. Phạm gia chúng ta nhất tâm một lòng, tuyệt đối không có truyền thống gia tộc hãm hại người khác. Ngươi đã làm rất tốt."
Đôi mắt của Phạm Tư Triệt sáng lên. "Cha, ngươi không trách ta sao?"
"Cha ngươi vẫn không biết ngươi nặng bao nhiêu?! Ngươi sẽ không làm chuyện như vậy. Ta, Phạm Kiến, vẫn có phần chắc chắn về con mình." Phạm Kiến nghĩ đến Phạm Nhàn, tim như ngừng đập chốc lát.
Đứa bé đó luôn có nhiều suy nghĩ trong đầu và là một người hướng ngoại nhưng cực kỳ dè dặt. Nếu bị thương, đứa nhỏ đó sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó cho người khác. Con hắn bị thương nặng gì mà thành ra thế này... Phạm Kiến không dám nghĩ tới.
Phạm Tư Triệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng cho Phạm Nhàn.
“Cha ơi, tình trạng thể chất của ca ca con..."
"Ta cũng lo lắng. Nhưng chúng ta cách nhau quá xa nên không biết chi tiết." Vẻ mặt vốn đã lo lắng của Phạm Kiến lại càng lo lắng hơn. Mặt nhăn nheo. Nghĩ đến những lời khốn khổ mà Phạm Nhàn nói trong miệng Phạm Tư Triệt, hắn trở nên vô cùng tức giận. Hiện tại không có ý định trò chuyện nên hắn đi tìm Trần Bình Bình.
25.
"Hãy cho ta biết, loại triệu chứng nào sẽ gây ra điều này?"
Phí Giới không có ở đây, Trần Bình Bình chỉ có thể mời Lãnh sư huynh tới hỏi. Chuyện xảy ra trong cung kết hợp với những gì Phạm Kiến kể lại, sau khi nghe xong lời này, sắc mặt Lãnh sư huynh càng ngày càng khó coi. Cuối cùng nói: “Nếu uống rượu mà ho ra máu, có thể dạ dày có vấn đề nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng..."
Lãnh sư huynh mừng rỡ hôm nay bản thân không thử độc, cũng không dám lơ là, nói tiếp: "Viện trưởng, ta muốn về trước viết một ít đơn thuốc, chờ tiểu sư đệ trở về, sẽ uống một liều trước. Sau đó ta sẽ đi tư vấn, kê đơn thuốc phù hợp ".
Sau khi Lãnh sư huynh đi xuống, Trần Bình Bình và Phạm Kiến nhìn nhau hồi lâu. Tất cả họ đều nhìn thấy sự quan tâm sâu sắc trong mắt nhau. Mặc dù Phạm Kiến luôn nói rằng con cáo già Trần Bình Bình không có trái tim, nhưng họ đều biết Phạm Nhàn là con của tiểu Diệp tử.
Trái tim con người không làm bằng sắt. Phạm Nhàn có thể đang ở trong tình trạng thực sự tồi tệ . Ngay cả khi y không chết, tính mạng của y vẫn gặp nguy hiểm.
Không biết người trong Cung Cửu Trùng nghĩ thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top