chương 15: nhận ra
"anh ta là Joong Archen sao? tao biết ngay mà"
Boom tự đập tay xuống đùi mình thể hiện thái độ cảm thán, nhìn sang người bạn bên cạnh nước mắt đầm đìa cả mặt, anh chỉ biết thở dài. ngay khi nghe thấy Dunk nói cậu đang không ổn, anh ngay lập tức chạy đến nhà cậu khi đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng, nhìn thấy thân thể gầy gò vì mất ăn mất ngủ cuộn tròn trong chăn khóc như một đứa trẻ khiến Boom không thể kiềm lòng.
rốt cuộc đứa trẻ này đã yêu hắn đến mức nào mà có thể vứt bỏ cái hình ảnh mạnh mẽ trước giờ bản thân luôn gầy dựng như vậy?
"chỉ trong đêm nay mà tao đã mơ thấy Joong đến bốn lần, có phải anh ta đang nhớ tao không? hay là...anh ta đang dần quên tao đi vậy?"
cậu hỏi Boom với giọng run rẩy, nước mắt cứ liên tục rơi. đây không phải lần đầu Dunk mơ thấy hắn, kể từ ngày cậu quyết định từ bỏ Joong đến bây giờ, đêm nào cậu cũng không được yên giấc.
trong giấc mơ, cậu thấy mình đuổi theo hắn dưới cơn mưa, bên cạnh hắn là một cô gái rất xinh, cả hai tay trong tay, trao nhau nụ cười hạnh phúc, mặc cho cậu liên tục cất giọng yếu ớt gọi tên hắn, một cái ngoái đầu hắn cũng không dành cho cậu.
Natachai nhớ rõ hình ảnh bản thân khụy xuống nức nở thế nào trong cơn mơ, từng lời nói, từng cử chỉ lạnh lùng của hắn cũng rất chân thật. ngay bây giờ, khi kể lại điều này cho Boom, trái tim cậu vẫn không ngừng nhói lên từng cơn.
"Dunk à, khi mày mơ thấy Joong, không phải là anh ta đang nhớ mày, cũng không phải là anh ta đã quên mày đi. mà là trong tiềm thức của mày luôn có anh ta, vậy nên mới dùng giấc mơ để nói với mày rằng mày vẫn luôn nhớ anh ta, chưa từng buông bỏ..."
Boom nói khi tay anh đã nắm chặt lấy tay cậu, cố ngăn sự run rẩy không ngừng ấy. nghe thấy lời nói của Boom, tim cậu lại nhói thêm một chút, đúng là sự thật luôn mất lòng mà, dù cho rất mạnh miệng nói sẽ từ bỏ hắn, nhưng trái tim vẫn cứ hướng về phía hắn mãi. sau khi gặp Archen ở trường ngày hôm đó, tâm trí cậu lại bị hắn chiếm ngự một lần nữa, gương mặt hắn cứ hiện lên rất rõ nét, khiến cậu muốn quên cũng không tài nào quên được.
"tao phải làm sao đây? yêu không được, mà buông cũng chẳng đành, tao mệt quá Boom à..."
Dunk gục mặt xuống đầu gối, tiếng nấc dần nhỏ hơn, cậu khóc đến kiệt sức rồi, chẳng còn muốn khóc nữa. đến cả bản thân Dunk cũng chưa từng nghĩ cậu sẽ yêu hắn nhiều đến thế, nếu tối hôm đó cậu không đi ngang con đường đấy, nếu cậu không tò mò đứng lại nghe lén cuộc trò chuyện của hắn, nếu cậu mặc kệ mà trở về nhà, thì có lẽ bây giờ trái tim cậu không phải đau đến như vậy.
"không sao... không sao cả, quên một ai đó không phải chuyện ngày một, ngày hai là có thể quên được, sau cơn mưa trời lại sáng thôi, tao tin là mày làm được mà"
Boom đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn vương trên mi cậu, anh trân quý cậu đến nhường này, thật sự không muốn nhìn thấy cậu vì người khác mà bỏ mặc bản thân như vậy. cậu giờ đây đã nín khóc rồi, nỗi đau cũng đã dịu đi phần nào, những lời Boom nói cậu đều ghi nhớ rất rõ, có lẽ việc cậu cần làm bây giờ không phải là cố quên đi hắn, mà là sống cho chính mình.
"nào nào, nín khóc rồi đúng không? bây giờ thì nằm xuống ngủ đi nhé, nhìn đôi mắt gấu trúc đó kìa, nếu không muốn ngày mai ra đường bị người khác cười vào mặt thì mau ngủ đi"
Boom đỡ Dunk nằm xuống giường, nhẹ nhàng ngã lưng bên cạnh cậu, không quên chúc cậu ngủ ngon. những lúc như thế này cậu thật sự thấy biết ơn Boom, chỉ cần cậu nói không ổn, anh sẽ ngay lập tức có mặt, luôn bên cạnh lúc cậu cần, luôn cho cậu lời khuyên bổ ích. nhờ có Boom mà đêm đó cậu đã không mơ thấy hắn nữa, cậu không phải chạy theo hắn trong giấc mơ nữa rồi.
------
*cạch* tiếng mở cửa làm hắn giật mình, vội quay mặt sang phía cửa, tim bỗng đập vội vàng hơn, hình ảnh gương mặt cậu cùng nụ cười như hoa hướng dương đó lại hiện ra trước mắt hắn, Archen đang trông chờ hình bóng quen thuộc ấy sẽ xuất hiện.
"gì vậy? thấy tao khiến mày thất vọng à?"
Pond vừa bước vào đã thấy hắn ngồi bệt xuống đất, xung quanh là đầy những chai rượu đã cạn, mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng. Pond có thể nhận thấy gương mặt hắn chuyển từ trông chờ sang thất vọng nhanh như chớp.
"lại uống rượu à? mày làm sao đấy?"
Pond ngồi xuống bên cạnh, giật lấy chai rượu trên tay Joong đặt ra xa, đây có phải là tên lúc trước cằn nhằn anh đừng uống nhiều rượu không vậy? bây giờ lại uống rượu thay nước rồi.
"sao là sao?"
"nhớ à?"
"làm gì có, tao đã nói tao với Dunk kết thúc rồi mà"
"tao còn chưa nói là ai đấy"
Joong Archen chột dạ quay mặt đi chỗ khác, tâm cơ như hắn vậy mà lại bị thằng bạn nắm thóp mất rồi. không cần hắn nói Pond cũng biết hắn nhớ cậu đến mức nào, anh cũng từng yêu như thế, làm sao mà không nhận ra được chứ.
"đến bao giờ mày mới chịu thừa nhận rằng mày yêu cậu ta vậy?"
"tao thấy...nó chẳng giống yêu chút nào"
hắn chưa từng yêu nên không tin bản thân mình đang yêu, hoặc là hắn đã nhận ra mình yêu, nhưng không chấp nhận.
một tình yêu bắt nguồn từ việc giết người, nghĩ thôi cũng thấy nó thật nực cười. Joong sợ tình cảm bên trong hắn chỉ là tình cảm nhất thời, chỉ là tình cờ lúc hắn cô đơn nhất, cậu lại xuất hiện và lấp đầy khoảng trống chơi vơi đấy thôi.
"được rồi, mày vẫn chưa chấp nhận đúng chứ? vậy thì nhắm mắt lại đi"
hắn trố mắt nhìn Pond, sao lại bắt hắn nhắm mắt chứ? nhắm mắt thì chứng minh được điều gì?
"còn ngơ ra đó làm gì? tao bảo nhắm thì cứ nhắm đi!!"
Pond đưa tay ra trước mặt hắn quơ qua lại vài cái, khi chắc chắn rằng hắn đã nhắm mắt hoàn toàn anh mới nói tiếp.
"bây giờ thì thả lỏng cơ thể rồi làm theo những gì tao nói nhé"
"ừ"
"mày hãy nhớ lại lần đầu mày ôm Dunk đi"
hắn bắt đầu nhớ lại, là ngày hắn say khướt ở quán bar khiến cậu phải chạy xe 6 tiếng chở hắn về, là ngày hắn trút hết lòng mình cho cậu nghe, là ngày mà trái tim hắn đập nhanh chưa từng thấy, cảm giác chạm tay vào làn da mịn màng, vòng tay qua vòng eo nhỏ bé đó vẫn chân thật cho đến hiện tại.
"rồi bây giờ thì hãy nhớ đến lần đầu mày hôn cậu ta"
lời Pond vừa dứt, hình ảnh đôi môi căng mọng, mềm mại đó ngay lập tức hiện lên, một chút vị ngọt của đôi môi, một chút vị đắng vương trên đầu lưỡi, từng chuyển động, từng cử chỉ, tất cả hắn đều nhớ rất rõ.
"bây giờ thì trả lời tao, mày có muốn cảm nhận lại cảm giác đó lần nữa không?"
"có..."
Archen trả lời ngay lập tức, hắn muốn, rất muốn, chưa bao giờ hắn muốn cùng một người trải qua nhiều điều đến như vậy, chưa bao giờ hắn muốn bên cạnh một ai thật lâu như vậy.
từng kỉ niệm của cả hai lướt qua như một thước phim trước mắt hắn, chẳng biết từ khi nào hai hàng lệ đã tuôn ra, vẻ yếu đuối này cuối cùng lại vì cậu mà bộc lộ.
"mày biết không? khi mày mơ mộng về khoảnh khắc mày có thể ôm người ấy thêm một lần nữa, chính xác là mày đã yêu"
hắn gục mặt xuống, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. thì ra hắn yêu rồi, yêu cậu, yêu nhiều hơn cả bản thân mình. Dunk đã từng hỏi hắn có yêu cậu không, bây giờ thì hắn có câu trả lời rồi, rằng hắn yêu, rất yêu!
"mày đã nói với cậu ta chuyện đó chưa?"
"chuyện đó?"
"chuyện đầu thú"
"à..."
hắn à một tiếng rồi nhếch miệng cười khổ, Joong đã quyết định rồi, rằng sau khi kiện Bane về tội chiếm đoạt tài sản hắn cũng sẽ đầu thú, hắn không muốn ba hắn ở trên trời phải thất vọng về thằng con trai của ông, lưới trời lồng lộng, dù cho hắn không đầu thú thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt thôi. nhưng sao bây giờ hắn lại không muốn đầu thú nữa, chỉ nghĩ tới lúc không được nhìn thấy cậu từng ấy năm cũng đủ khiến hắn tiếc nuối rồi.
"làm sao mà nói được chứ, Dunk bây giờ ghét tao lắm, nhìn thấy mặt tao thôi cũng khiến cậu ấy muốn né tránh rồi, nhưng thật ra tao cũng không muốn cậu ấy nhìn thấy bộ mặt thảm hại đấy của tao..."
nhìn thấy thằng bạn thân đã từng rất ngông cuồng của mình trở thành bộ dạng thế này, Pond thật sự không cam lòng, anh đặt tay lên vai hắn vỗ vài cái an ủi.
"mày phải biết rằng ông trời không cho ai cơ hội quá nhiều đâu"
"ý mày là sao?"
"là ngay bây giờ hoặc không bao giờ, hãy đi tìm Dunk và thổ lộ hết tình cảm đi, đây là cơ hội cuối cùng của mày đấy!"
nếu như cứ để mọi chuyện trải qua trong nuối tiếc như thế thì thật sự quá uổng phí, khi cả hai trái tim đều hướng về nhau, họ có quyền được tìm đến nhau, họ có quyền được biết tình cảm của đối phương. không có duyên nợ gì ở đây cả, nếu muốn gặp lại nhau, nếu muốn hai trái tim chung nhịp đập một lần nữa thì cần phải có sự chủ động.
Archen nghe thấy lời động viên của bạn mình, bản thân bỗng nhiên được nạp đầy năng lượng và sự tự tin, Pond nói đúng, trời đã cho cơ hội thì phải nắm lấy, cậu đã chủ động quá nhiều, lần này hãy để hắn chạy về phía cậu, tình yêu của đời hắn, hạnh phúc của đời hắn, hắn không thể bỏ lỡ được. Joong đứng dậy, lau đi nước mắt còn đọng lại trên má, với tay lấy chìa khóa xe, nói lời chào tạm biệt với Pond rồi chạy đi.
"Dunk à, đợi tôi nhé, tôi đến với em đây!"
______________
chưa viết xong bộ này mà tui đã có idea của bộ khác rồi mng ạ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top