Chương 1: Cũng không quen thuộc
Đôi mắt anh khẽ mở, đón nhận ánh sáng nhạt của buổi sáng len lỏi qua rèm cửa mỏng trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Khi anh cử động, một cảm giác nặng nề xâm chiếm lấy tâm trí, kèm theo đó là sự tê liệt kỳ lạ khiến anh không khỏi rùng mình. Chiếc giường dưới thân anh cứng đơ và xa lạ, mùi vải trải giường cũ kỹ hòa lẫn với bụi mờ trong không khí. Anh chớp mắt, quan sát căn phòng nhỏ tối tăm xung quanh, nhưng không một thứ gì gợi lên dù chỉ là một ký ức mờ nhạt.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, thử nắm chặt các ngón tay như đang kiểm tra cảm giác. Chúng dường như không thuộc về anh, cứ như thể anh đang nhìn qua đôi tay của người khác. Một cảm giác tách biệt kỳ quái tràn ngập, giống như anh đang quan sát chính mình qua một tấm kính mờ. Ngay cả tiếng thở nặng nhọc của anh cũng nghe lạ lẫm, vang vọng trong căn phòng nhỏ và trống trải.
Trước mặt anh, một chiếc gương nứt phản chiếu hình ảnh nhếch nhác của chính mình—tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm như thể anh đã nằm đây quá lâu. Tóc đen, mắt đen, gương mặt trông khá ủ rủ. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, hy vọng tìm thấy một tia ký ức, nhưng người trong gương chỉ là một gương mặt xa lạ.
Quay đi, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bàn gỗ cũ gần giường, lộn xộn với vài món đồ có thể giúp anh tìm ra lời giải đáp. Anh với tay, nhặt lấy chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn. Không có mật khẩu, chỉ là một màn hình trống trơn đợi anh mở khóa. Khi bật lên, không có tin nhắn, không có cuộc gọi gần đây, không bất kỳ manh mối nào. Nó trống rỗng, giống như tâm trí của anh lúc này.
Bên cạnh điện thoại là một chiếc ví da đã sờn. Anh mở nó ra và bắt gặp một thẻ ngân hàng, tên in nổi trên đó khiến anh chú ý. Anh chầm chậm đọc, cố gắng để cái tên khắc sâu vào trí óc—Haruka Shiratori. Cái tên nghe lạ lẫm, như một từ ngữ anh chưa từng nghe qua. Anh lẩm nhẩm lại cái tên ấy. Bên dưới thẻ ngân hàng là một thẻ căn cước.
Anh lấy nó ra, mắt lướt qua những dòng thông tin. Haruka Shiratori, 27 tuổi, sinh ngày 15 tháng 3. Anh lặp lại thông tin đó trong đầu, cố gắng ghi nhớ. Đây là danh tính của anh, cuộc đời anh—ít nhất là theo tấm thẻ căn cước này.
Nhưng ngoài chiếc thẻ ID, không có gì cả. Không có địa chỉ, không có vật kỷ niệm, không có gì tiết lộ về con người thật của anh ngoài một cái tên và ngày tháng.
Haruka ngước nhìn quanh căn phòng. Nó nhỏ bé, cũ kỹ, trống trải, như thể người sống ở đây—bất kể là ai—chỉ vừa đủ để sống qua ngày mà thôi. Bên trái là khu bếp nhỏ với mặt bàn sứt mẻ, vài chiếc bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa. Một chiếc nồi móp méo nằm trên bếp, trên kệ chỉ có vài dụng cụ ăn uống không đồng bộ và một chiếc cốc đơn độc. Bên phải là một chiếc tủ quần áo nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo nhạt màu, phai bạc.
Giữa phòng, một chiếc bàn tròn cũ kỹ cùng một chiếc ghế ọp ẹp. Không có đồ vật cá nhân, không có dấu hiệu của một cuộc sống ấm áp. Những bức tường xám bong tróc, thiếu sức sống. Một cánh cửa dẫn đến nhà vệ sinh, anh bước vào xem qua, xác nhận rằng nó nhỏ và đơn sơ như phần còn lại của căn phòng. Nhà vệ sinh chỉ có một bồn rửa nhỏ, một toilet, và một buồng tắm hẹp, không có bồn tắm hay bất kỳ sự thoải mái nào.
Haruka đứng yên một lúc lâu, hai bàn tay siết chặt rồi lại thả lỏng bên hông, không biết phải làm gì tiếp theo. Sự im lặng nặng nề bao trùm, một khoảng trống kỳ lạ lấp đầy trong lồng ngực anh, như thể anh đang đối mặt với một trang giấy trắng tinh, nơi mà câu chuyện cuộc đời lẽ ra phải được viết.
Nhưng hiện tại chỉ là hư không. Một cái tên, một ngày sinh, và câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu: Mình là ai?
Ánh mắt Haruka dừng lại trên chiếc ví, ngón tay lướt qua hai tờ tiền mới bên trong. Hai tờ 10.000 yên cùng vài đồng xu lẻ tổng cộng 500 yên. Không nhiều, nhưng có thì vẫn hơn không. Anh nhìn lại chiếc thẻ ngân hàng, một tia hy vọng lóe lên. Nếu có tiền trong đó, anh có thể đủ cầm cự một thời gian.
Anh cầm điện thoại lên lần nữa, mở màn hình và lướt qua các ứng dụng. Một biểu tượng ngân hàng thu hút sự chú ý của anh. Anh quyết định thử vận may, ngón tay hơi do dự trước khi chạm vào nó. Một màn hình yêu cầu mật khẩu hiện ra.
Mật khẩu?
Anh đờ người, nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy. Không có bất kỳ mã số nào lóe lên trong đầu. Anh bực bội nhìn quanh phòng, tìm kiếm một gợi ý, một manh mối nào đó.
Một mẩu giấy nhỏ nằm ở góc giường thu hút ánh nhìn. Anh nhặt nó lên, một tia hy vọng lóe lên khi đọc dãy số trên đó: 2233778179Ax. Có lẽ đây là mật khẩu?
Anh nhập cẩn thận từng ký tự, nhưng một thông báo lỗi hiện lên. Sai mật khẩu. Anh thở dài, nhưng không từ bỏ. Đặt điện thoại sang một bên, anh nhìn quanh phòng với ánh mắt sắc sảo hơn, kiểm tra từng góc cạnh, từng chi tiết.
Cuối cùng, ở phía sau tủ quần áo, anh phát hiện một dòng chữ mờ mịt viết bằng mực nhạt—một dãy số và ký tự. Anh không đọc rõ, nhưng có vẻ là một mật khẩu khác. Anh nhập dãy ký tự vào điện thoại với sự cẩn trọng.
Màn hình sáng lên. Ứng dụng ngân hàng mở ra, và anh nín thở chờ số dư tài khoản. Khi con số hiện lên, mắt anh mở to. Một triệu yên.
Anh thở phào, cảm giác biết ơn kỳ lạ len lỏi trong tâm trí—ít nhất thì anh sẽ ổn trong một tháng. Những từ "Cảm ơn Chúa" thoáng qua tâm trí, anh chớp mắt ngạc nhiên. Cảm ơn Chúa? Anh lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó.
Với gánh nặng tài chính tạm thời được giải quyết, anh cho phép mình một khoảnh khắc bình tĩnh. Ít nhất thì tạm thời không cần lo vấn đề tiền nong. Nhưng nó vẫn còn hàng ngàn câu hỏi khác cần được trả lời. Haruka ngẩn đầu nhìn quanh căn phòng xa lạ này, tự hỏi rằng rốt cuộc là tại sao cuộc đời chính mình lại như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top