Chương 11:
Với căn bệnh này, tôi nằm trên giường trong thời gian hai ngày. Trong hai ngày qua, tôi không nói cho ai biết về bệnh tình của mình, bao gồm cả học tỷ. Tôi chỉ muốn nhìn xem một chút rốt cuộc Minjeong đã hồi phục đến đâu.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là chị ấy thực sự có khả năng tự chăm sóc bản thân, không chỉ chăm sóc bản thân rất tốt mà năng lực chăm sóc cho người khác cũng rất tốt. Xem ra miễn là chị ấy muốn làm điều gì, thì chị ấy vẫn có thể làm được. Tay nghề của chị ấy rất tốt, nấu nướng không thành vấn đề, ít nhất nó cũng ngon hơn tôi rất nhiều. Tôi không nên đánh giá thấp chị ấy vì chị ấy là người có kinh nghiệm đi du học.
Ngoài nấu ăn ra, chị ấy còn dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ. Bởi vì thói quen sạch sẽ, chỉ cần bắt đầu làm là làm đến sạch sẽ, không thể dừng lại. Hai ngày trở lại đây, chị ấy dường như đã thay đổi, chị ấy bắt đầu liều mạng làm việc nhà, quán xuyến mọi việc, cả nhà tôi đều do chị ấy dọn dẹp đến từng ngõ ngách. Lần đầu tiên tôi bước ra khỏi giường và đi lại sau khi cơn sốt hạ xuống, tôi đã bị cả kinh không khép miệng được bởi diện mạo mới trong nhà. Chị ấy thật sự quá đức hạnh, đức hạnh đến mức khiến tôi hơi ngẩn người.
Trên thực tế, tôi biết tại sao chị ấy đột nhiên trở nên như thế này. Chị ấy bị tôi ép ra khỏi trạng thái tự bế, chị ấy biết rõ mình không thể để tinh thần sa sút đi xuống được nữa, chị ấy cũng hạ quyết tâm một lần nữa muốn trở về như ban đầu. Tuy nhiên, chị ấy vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn trầm cảm, cho nên chị ấy rất bồn chồn bất an, phải tìm một cái gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình. Trước đây, trạng thái đờ đẫn của chị ấy thực ra là trạng thái trống rỗng, tinh thần của chính chị ấy bị rút ra khỏi cơ thể, giống như một người trong trạng thái đờ đẫn. Những người chưa từng bị trầm cảm sẽ khó trải qua cảm giác đó, nhưng cũng khó khống chế được cảm giác của cơ thể mình. Mọi lúc, đều cảm thấy như thể không phải là chính mình, rơi vào nửa không trung tự do.
Những người có sức khỏe thể chất và tinh thần bình thường có tính cách hướng ngoại và hòa nhập. Bất luận thế giới bên ngoài có ảnh hưởng gì đến bản thân, căn bản đều không thể giao động, bởi vì những người khỏe mạnh về thể chất và tinh thần sẽ học cách thích nghi, chấp nhận và điều chỉnh. Tuy nhiên, những người bị trầm cảm thực sự luôn duy trì một sự phản kháng thường xuyên với thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài dễ khiến họ cảm thấy tồi tệ, rất khó tỉnh lại, tinh thần suy sụp và thậm chí là bi quan chán đời. Tự bảo vệ bản thân quá nặng nề, khiến họ đem chính mình bao vây trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, không thể mở mắt ra xem thế giới bên ngoài.
Tôi đã dùng ba mẹ chị ấy để kích thích chị ấy vào tối hôm đó , khiến chị ấy nhận ra rằng chị ấy không thể tiếp tục đi xuống như vậy. Đây có thể coi là một cuộc xâm lấn mạnh mẽ vào thế giới nhỏ bé của cá nhân chị ấy từ thế giới bên ngoài, đã có những tác động tích cực nhất định đến chị ấy. Nhưng chị không biết phải làm sao để ba mẹ khỏi lo lắng, thay vào đó là trở nên lo lắng, đây là bởi vì chị ấy chưa có khả năng điều chỉnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Mặc dù bây giờ chị ấy có vẻ tích cực hơn rất nhiều, nhưng thực ra tâm lý của chị ấy vẫn như cũ không tốt hơn, không khá hơn là bao so với trạng thái đờ đẫn trước đây. Nhưng ít nhất, chị đã bắt đầu thực hiện cố gắng nỗ lực, đây là sự tiến bộ lớn nhất.
Bởi vì hai ngày qua tôi cùng chị ấy đã ở trong nhà với cuộc chiến tiêu đã hao hết sinh lực, những nguyên liệu nấu ăn mà tôi dự trữ trong tủ lạnh lúc ban đầu đều đã tiêu hao không còn. Buổi sáng sau khi hồi phục, tôi định ra ngoài chọn mua nguyên để nấu ăn. Khi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, tôi đều để chị ấy ở nhà một mình. Vì chị ấy thường ngồi thất thần nên tôi cảm thấy yên tâm khi chỉ có một mình chị ấy trong nhà. Nhưng bây giờ chị ấy làm việc rất liều lĩnh khiến tôi cảm thấy bất an. Rốt cuộc, bây giờ chị ấy đã chuyển từ trạng thái "tĩnh" sang "động", chỉ cần chị ấy bất động, tỉ lệ khả năng xảy ra tai nạn tất yếu sẽ tăng lên. Ví dụ, nếu chị ấy không may bị đứt tay và chảy máu khi cắt rau, đó sẽ là một điều khủng khiếp. Một ví dụ khác là khi chị ấy dọn dẹp phòng tắm và sau đó soi gương một lần nữa, nhớ lại chuyện cũ. Tóm lại, có quá nhiều yếu tố bất an, tôi thực sự không yên tâm.
Cho nên lần đầu tiên tôi đề nghị:
"Minjeong, chị có muốn cùng em ra ngoài mua đồ ăn không?"
Chị ấy đang lau bàn, vừa nghe thấy tiếng tôi nói, lập tức tay dừng lại. Tôi thấy chị ấy sững người ở đó một lúc không trả lời tôi, vì vậy tôi bước đến gần chị ấy và nói:
"Đi thôi, ở nhà lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài để hít thở không khí."
Vẻ mặt chị ấy đờ đẫn, đôi mắt dại ra giống như một con rối gỗ vô hồn. Tôi biết chị ấy đang suy nghĩ trong thâm tâm, ra ngoài để thư giãn là một điều rất khó khăn đối với những người bị trầm cảm. Đây chủ yếu là bệnh trầm cảm công sinh với tư duy cố chấp, luôn cảm thấy thế giới bên ngoài đầy rẫy những biến hoá, nơi đó rất xa lạ và nguy hiểm, chị ấy sẽ ngày càng bồn chồn bất an. Căn hộ này của tôi hiện đã được Minjeong sử dụng coi như làm nơi trú ẩn tạm thời, nói một cách thẳng thắn chính là chiếc ô bảo hộ của chị ấy. Hiện tại muốn chị ấy ra ngoài, quả thật rất khó khăn.
"... Được." Câu trả lời của chị ấy khoan thai đến muộn, lời nói được thốt ra như muốn giết chết chị ấy, nhưng chị vẫn cắn răng nói ra, có thể thấy được chị đã quyết tâm thay đổi chính mình.
Tôi mỉm cười nắm lấy ống tay áo chị ấy, bảo chị ấy đi thay quần áo. Khi chị ấy bước ra từ từ, tôi đã cảm nhận rõ ràng sự thấp thỏm lo lắng của chị ấy. Nhưng tôi vẫn đưa chị ấy ra ngoài thay giày, lúc tôi đóng cửa nhà, tôi thấy rõ ràng chị ấy cả thân run rẩy quay đầu, quay người rồi lùi lại. Tôi nắm lấy tay chị ấy để trấn an, một lần nữa chạm vào. Lúc trước chị ấy sẽ kháng cự lại điều đó . Tôi muốn thử xem bây giờ chị ấy có kháng cự lại điều đó không.
Như dự kiến, tay chị ấy run lên, ngay sau đó dứt ra khỏi tay tôi. Nhưng thay vì chống cự bằng cả cơ thể như trước, chị ấy dường như do dự không biết có nên thoát ra không. Trước đây tôi chỉ có thể chạm vào chị ấy khi cô ấy phát cuồng và khi chị ấy ngủ say, bây giờ cũng được xem là một bước tiến bộ nhỏ, mặc dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút chua xót.
"Đi thôi." Giọng tôi thoải mái nhẹ nhàng, tôi đi phía trước dẫn đường. Bệnh nhân trầm cảm ra khỏi nhà, cần phải ở bên người mà chị ấy quen thuộc, tin cậy trong mọi lúc để cảm thấy an tâm. Tôi đi trước mặt chị ấy, để chị ấy nhìn thấy lưng tôi, chị ấy sẽ yên ổn hơn rất nhiều.
Nhà tôi ở tầng mười, đi thang máy lên xuống căn bản không cho chị ấy gặp được thang bộ. Và may mắn thay, Minjeong không mắc chứng sợ không gian hẹp, nếu không chị liền sẽ không thể đi được thang máy.
Chúng tôi đi thang máy trực tiếp đến ga ra dưới tầng hầm, tôi đưa chị ấy vào xe và một đường lái đến siêu thị. Hôm nay, tôi không chỉ muốn đồ ăn mà nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở nhà cũng đã hết, phải bổ sung thêm vào, bởi vậy tôi không đi chợ rau mà chọn siêu thị lớn. Chị ấy ngồi ở ghế phụ, rất yên tĩnh, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình. Khi người thường ở trong xe, nếu không có chuyện khác quấy rầy tinh thần, tự nhiên sẽ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng chị ấy khác với những người bình thường, mắt chị ấy lúc nào cũng rũ xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay, đây là một trong những triệu chứng điển hình của bệnh nhân trầm cảm. Chị ấy không chấp nhận thế giới bên ngoài và sợ hãi thế giới bên ngoài, vì vậy chị ấy sẽ không nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào gara của siêu thị. Tôi đỗ xe và tháo dây an toàn, nhưng thấy chị ấy dính vào ghế và không muốn xuống xe. Tôi thở dài, đi vòng qua đến phía trước cửa ghế phụ, mở cửa xe, giúp chị ấy mở khóa dây an toàn, sau đó cũng không chạm vào chị ấy, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Xuống xe đi, đừng lo lắng, em vẫn luôn ở đây."
Chị ấy lo lắng mà nắm lấy ngón tay của mình, tôi quan sát thấy chị ấy đang cắn môi. Chị ấy bắt đầu trở nên bất an. Gara cũng rất náo nhiệt, siêu thị lớn này vẫn luôn kinh doanh rất tốt, khách ra vào tấp nập, lúc này xe ra vào gara cũng rất đông. Một cặp vợ chồng trẻ tuổi bước xuống xe đi ngang qua xe của chúng tôi, cô vợ khoác tay chồng trông rất tình cảm, một đường nói cười hết cỡ, ai nhìn cũng ghen tị.
Minjeong nắm chặt tay, cả người bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Tôi thầm nói như vậy không ổn rồi, vội vàng vươn tay nắm lấy cổ tay chị ấy, tôi không dùng quá nhiều lực, nhưng cũng làm cho chị ấy cảm giác được nhiệt độ và sức lực lòng bàn tay. Giọng nói của tôi bình tĩnh, vẫn nhẹ nhàng nhã nhặn:
"Minjeong, đừng sợ, em vẫn luôn ở đây."
Lúc này chị ấy không có thoát khỏi tay tôi, vì vậy tôi tiếp tục nói:
"Hãy hít thở sâu, chị xem, em vẫn luôn ở đây."
Chị ấy rất nghe lời, làm theo lời tôi và bắt đầu hít sâu. Sau năm vòng hô hấp, sự run rẩy của cơ thể chị ấy dần dần ngừng lại, thả lỏng xuống dưới.
"Ngoan, xuống xe."
Chị ấy ngầm run rẩy đi xuống, tôi đóng cửa xe, khóa xe, sau đó tiếp tục ở phía trước dẫn đường:
"Đi theo em."
Chị ấy gắt gao mà đi theo sát tôi, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng chị ấy muốn định giẫm lên giày gót tôi. Tôi không thể đi nhanh, nhưng bước của chị ấy cũng cứng đờ. Đối với chị ấy, tốc độ hiện tại của tôi một chút hơi nhanh. Sau đó, tôi cảm thấy quần áo quanh eo mình căng lên, tôi lập tức dừng lại, khi tôi quay lại, chị ấy thực sự nắm lấy vải áo bên hông tôi.
Đây là lần đầu tiên chị ấy chủ động đưa tay ra ôm lấy tôi, tôi mừng thầm không thôi, nhưng tôi cũng biết đây là vì hoàn cảnh ngoại giới đặc thù, chị ấy không thể dựa vào, chỉ có thể ỷ lại vào tôi nên mới có thể như thế. Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, đi chậm lại rồi từ từ dẫn chị ấy đi vào siêu thị.
Trong suốt quá trình tôi lựa chọn đồ vật, chị ấy đều gắt gao mà lôi kéo quần áo của tôi. Tôi nghĩ cảnh đó nhìn từ góc nhìn của một bên thứ ba hẳn là buồn cười, nhưng cũng rất ấm áp. Chị ấy đang rất căng thẳng, vì xung quanh toàn là người, ồn ào náo nhiệt, chị ấy giống như con thuyền phẳng lặng một mình lang thang trên biển bão và chỗ dựa duy nhất là ngọn hải đăng phía xa là tôi. Chị ấy không dám buông tay, tôi đoán lòng bàn tay chị ấy lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đi không nhanh không chậm, bởi vì đông người nên tôi không dám đi nhanh, vì sợ lạc mất chị ấy, nhưng tôi cũng hi vọng sớm kết thúc cuộc mua sắm này, thấy chị ấy đau khổ như vậy tôi không đành lòng. Vì vậy tôi lâm vào mâu thuẫn bên trong, phân vân không biết nên nhanh hay là nên chậm, nhất thời không chú ý, bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng có một sợi vải lỏng lẻo.
Tôi lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thì ra là một nhóc con đang ồn ào đẩy xe mua sắm chạy tán loạn tới giữa hai chúng tôi, dưới tình thế cấp bách để tránh, theo phản xạ có điều kiện tôi vội vàng buông lỏng tay Minjeong ra.
Đứa nhỏ kia rất vui vẻ mà chạy trốn, vẻ mặt hoảng sợ thất thố của Minjeong rõ ràng như vậy rơi vào trong mắt tôi , tôi đứng yên tại chỗ nhìn chị ấy không nhúc nhích. Chị ấy nhìn tôi như thể chị ấy đang kìm nén điều gì đó, chờ đợi điều gì đó, rồi chị ấy không thể chịu đựng được nữa, cúi đầu bước lên nhanh chóng vọt lên, va đầu vào lòng ngực của tôi mà ủi tới.
Tôi không nhúc nhích, để cho chị ấy đụng vào ngực tôi, lực đạo đảo không nhỏ, buộc phải lùi lại về sau hai bước. Chị ấy lại va tới, như thể đang phát tiết trút giận điều gì đó. Tôi đã bị chị ấy đụng phải nhiều lần khiến mọi người xung quanh chú ý, tưởng bọn tôi đang cãi nhau, thậm chí là đánh nhau. Nhưng chị ấy giống như một con trâu đang húc người, đúng thật là hiếm thấy, nói không nên lời, điều đó thật buồn cười.
Cuối cùng, tôi bị chị ấy ép phải đập vào một cái tủ lạnh thấp , không thể rút lui được nữa. Chị ấy cũng không đụng phải, chị ấy vươn tay đến đánh tôi, đổ ập xuống, sức lực thật không nhỏ. Tôi cũng không đánh trả, chỉ vươn một cánh tay ra để đỡ trước ngực, bảo vệ ngực của mình. Chị ấy không đánh vào đầu tôi, chị ấy chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chặn của tôi và đánh. Nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt mai hồng hồng, nhưng thật ra lộ vài phần hờn dỗi đáng yêu. Tôi cảm thấy buồn cười, nên tôi thật sự liền bật cười. Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi lúc đó thập phần xán lạn ánh mặt trời, bị đánh thế này mà cười đến rạng rỡ, lẽ ra tôi nên bị đám người vây xung quanh liệt vào hàng bệnh nhân tâm thần còn muốn nặng hơn cả Kim Minjeong.
Khi chị ấy nhìn thấy tôi cười, tất nhiên chị ấy càng tức giận hơn, chị ấy nắm lấy vạt áo trước ngực của tôi lắc qua lắc lại, gần như khiến não tôi lung lay. Thật vất vả chị ấy cuối cùng cũng hết sức lực, không hề lung lay nữa, mắt tôi bây giờ đầy ngôi sao. Cuối cùng cũng hít sâu một hơi và bình tĩnh lại một lúc, cảm nhận được rõ ràng tay chị ấy đang run rẩy khi kéo áo tôi, nhìn thấy môi dưới nhợt nhạt bị chị ấy cắn. Sắc mặt đáng sợ của chị ấy vẫn chưa phai.
Trong lòng tôi mềm mại, cảm giác áy náy hiện lên, tôi cong hạ thân xuống để ôm chị ấy vào lòng. Thầm thì nói:
"Thật xin lỗi, thiếu chút nữa em đã đánh mất chị."
Thân chị ấy run lên, liền tránh thoát khỏi vòng tay của tôi.
Tôi dùng sức giữ chặt chị ấy trong lòng ngực, nói tiếp:
"Ai bảo chị không cho em chạm vào chị, nếu như em ôm lấy chị, làm sao mà sẽ đánh mất chị?"
Chị ấy ngừng giãy giụa, tôi cảm giác vạt áo của mình ngày càng bị véo chặt hơn, gần như bị véo tới vào da thịt. Hôm nay tôi ra ngoài một chuyến, tôi đã bị tập kích vào ngực không biết bao nhiêu lần, va vào, rồi lại đánh vào, rồi lại bị nắm, quả thật rất là cực kỳ buồn bực. Chị ấy đối đãi với tôi như một người đàn ông, tôi rất muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Tôi chỉ là cao hơn chị ấy một chút, ngực hơi lép một chút, nhưng tôi cũng chỉ là một đứa con gái mới lớn thôi mà, chị ấy không thấy tôi lớn lên thanh tú xinh đẹp sao? Còn để tóc dài thắt bím sao?
"Chị tha thứ cho em được không? Chúng ta đã mua gần hết đồ rồi, hiện tai nhanh đi tính tiền, sau đó về nhà."
Tôi nói mấy câu này thật sự rất ái muội, trong lòng còn ý muốn trêu chọc chị ấy. Khi buông tay ra, tôi liền thoáng nhìn thấy trên mặt chị ấy hiện lên nét ửng hồng đáng ngờ, không biết có phải là ảo giác của mình không, hy vọng là mình không nhìn lầm. Tôi cố gắng thử nắm tay chị ấy, chị ấy không kháng cự. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại càng cảm thấy vui sướng, tôi thực sự đã làm đúng khi hôm nay lựa chọn mang chị ấy đi ra ngoài.
Lúc sau đi tính tiền dọc theo đường đi, chị ấy đều gắt gao mà nắm chặt tay tôi, không có buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top