Chương 319: Takatsuki Makoto Đoàn Tụ Với Thái Dương Vu Nữ
"Nữ Hoàng Noel...?" (Makoto)
Một nhà tù dưới lòng đất tối tăm và u ám.
Người ở đó là Nữ Hoàng của Thái Dương Quốc.
Tại sao cô ấy lại ở một nơi như thế này...? -trước khi tôi kịp nghĩ về điều đó, chuông báo động của Nguy Hiểm Cảm Tri vang lên.
Có hai người canh gác trước phòng giam nơi Nữ Hoàng Noel đang ở.
(...[Ẩn Mật].) (Makoto)
Tôi vội vàng che giấu sự hiện diện của mình.
Nói vậy thôi, cả hai dường như không có nhiều động lực, trông có vẻ lơ đãng nên không để ý đến chúng tôi đang ở cách xa vài dặm.
"Ngài không định chạy trốn nhanh sao, Chủ nhân?" (Tsui)
Tsui nhìn sang đây và hỏi tôi một cách ngạc nhiên.
"Hãy cứu Nữ Hoàng Noel. Làm ơn giúp ta ra khỏi đây, Hắc Miêu." (Makoto)
"Cô ta không phải là người phụ nữ mà Công chúa Furiae-sama ghét sao?" (Tsui)
"Cô ấy là vợ của bạn ta. Ta không thể bỏ rơi cô ấy. Tinh Linh Ma Pháp của ta có quá nhiều hỏa lực và các Thuỷ Đại Tinh Linh hiện đang ở trong tình trạng tồi tệ nên rất khó để tìm kiếm sự giúp đỡ của họ. Có lựa chọn nào tốt không?" (Makoto)
"Tôi hiểu rồi... Vậy ra ngài thậm chí còn nhờ đến sự giúp đỡ của một con mèo à, Chủ nhân. Fufu, vậy thì không còn lựa chọn nào khác." (Tsui)
"...Ừm, điều đó có ích đấy." (Makoto)
Mặc dù nó là sử ma của tôi. Nhưng nó thực sự là một con mèo sao?
Nó rất là con người khi nói chuyện đến mức tôi cảm thấy như thể đó là sự tái sinh của một ai đó.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, con mèo đen kêu lên 'nyao' một cách đáng yêu khi nó tiến đến phòng giam nơi Nữ Hoàng Noel đang ở.
Có vẻ như lính canh đã nhận ra.
"Con mèo này bị sao vậy? Nó lang thang ở đây à?"
"Thật đáng thương. Dù sao thì nhà tù dưới lòng đất cũng được làm giống như một mê cung mà."
"Ồ, anh chàng này không hề ghét nó ngay cả khi ta cố vuốt ve."
"Phải quen với bàn tay con người lắm ha. Có phải là mèo nhà không?"
"Tôi sẽ dẫn nó lên mặt đất."
Một trong những người bảo vệ có vẻ là một người yêu mèo, anh ta đưa tay về phía con mèo đen và ôm nó vào lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của con mèo đen tỏa sáng.
"Nguyệt Ma Pháp: [Lời Nguyền Ngủ Say]." (Tsui)
""...Hở?""
Hai người bảo vệ mất cảnh giác, bị mèo đen phù phép và ngã gục tại chỗ.
Và ngay sau đó, có thể nghe thấy tiếng ngáy.
Tôi từ từ tiếp cận Tsui theo cách không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
"Mi học được một ma thuật như thế khi nào vậy?" (Makoto)
"Công chúa Furiae-sama đã dạy tôi." (Tsui)
Nó trả lời câu hỏi của tôi như thể không có gì và tự mình chải chuốt.
Em đang dạy nó thứ gì vậy, Furiae-san?
Nhưng nó đã giúp tôi ở đây.
Nữ Hoàng Noel nằm dài vô hồn trong phòng giam và không để ý đến tôi.
Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang ngủ, nhưng chắc cô ấy đã nhận ra sự có mặt của tôi, đầu cô ấy ngẩng lên.
"M-Makoto-sama?!" (Noel)
"Im lặng." (Makoto)
Tôi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô ấy đừng cao giọng.
"...Anh đến đây bằng cách nào?" (Noel)
"Tôi đã nhờ sử ma của mình cứu. Và tôi tìm thấy cô một cách tình cờ." (Makoto)
"Nyao." (Tsui)
Con mèo đen kêu lên như muốn trả lời.
"Trời ạ, thật là một Sử ma-san dễ thương." (Noel)
"Chúng ta hãy ra khỏi phòng giam ngay bây giờ." (Makoto)
Tôi nói điều này và lấy con dao găm của Noah-sama ra.
Có một chiếc khóa ma thuật giải phóng mana ô uế trên cửa phòng giam.
"Makoto-sama...phòng giam này đã bị khóa bằng một ma pháp kết giới chặt chẽ đặc biệt. Nếu ta không có một pháp sư có thể sử dụng ma pháp kết giới ở cấp độ cao hơn Vương Cấp..." (Noel)
Nữ Hoàng Noel đang cố giải thích điều gì đó với tôi, nhưng tôi đã vung dao.
*Kan*
Âm thanh đó phát ra và chiếc khóa ma thuật bị tách làm đôi.
"Hở?" (Nô-en)
Tôi nhìn xuống khuôn mặt bàng hoàng của Nữ Hoàng Noel khi tôi từ từ mở cửa phòng giam.
Nó phải được bảo trì, cánh cửa không tạo ra nhiều âm thanh khi mở ra.
"U-Uhm...vừa rồi sao anh lại làm được điều đó...?" (Noel)
"Hãy để lại chi tiết sau. Cô đứng dậy được không?" (Makoto)
"Vâng, nhưng tôi không thể rời khỏi nơi này. Xin hãy nhìn vào chân tôi này. Tôi không thể chạy trốn vì tôi được kết nối với Xiềng Xích Địa Thổ. Sợi xích ma thuật này không thể bị cắt nếu không có vũ khí cấp Thánh Kiếm— "(Noel)
*Kin*
Tôi cắt đứt sợi xích đang trói chân Nữ Hoàng Noel.
"...Hả?" (Noel)
Nữ Hoàng Noel cứng đờ trong khi thốt ra một giọng nói chết lặng và thể hiện khuôn mặt mà lẽ ra một Nữ Hoàng không nên làm.
"Bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây thôi." (Makoto)
"K-Không không không không không! Makoto-sama?! Anh đã làm thế nào vậy?!" (Noel)
"Tôi sẽ giải thích trên đường đi." (Makoto)
"O-Okay..." (Noel)
Nữ Hoàng Noel đang làm vẻ mặt không tin ở đây, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đi theo tôi.
"Đúng như mong đợi từ Thần Khí của Chủ nhân đã cắt Xiềng Xích Thiên Đường thành từng mảnh. Ma cụ bảo vật quốc gia giống như đồ chơi vậy." (Tsui)
"Xiềng Xích Thiên Đường thành từng mảnh?! Đợi đã, con mèo đang nói chuyện á?!" (Noel)
Đôi mắt của Nữ Hoàng Noel đang đảo quanh như thể đang hoảng loạn ở đây.
Hay đúng hơn là, anh chàng này đang làm gì vậy?
Ta đã nói với mi đó là một bí mật.
"Oi, Tsui." (Makoto)
"...Xin lỗi, Chủ nhân, tôi lỡ lời rồi." (Tsui)
Kể cả khi mi xin lỗi với vẻ mặt đáng khen ngợi thì cũng đã quá muộn rồi, mi biết đấy.
"Nữ Hoàng Noel, xin đừng coi trọng những trò đùa của một con mèo." (Makoto)
"Uhm...sử ma mèo-san của anh nói chuyện khá trôi chảy đấy. Ngoài ra, tôi còn nghe nói rằng một trong những cổ vật được xếp hạng cao nhất của Thái Dương Quốc, Xiềng Xích Thiên Đường, đã bị cắt thành từng mảnh..." (Noel)
"Hahaha, không thể nào có chuyện đó được." (Makoto)
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"...Lúc nảy anh đã dễ dàng cắt đứt Xiềng Xích Địa Thổ phải không?" (Noel)
"Bây giờ, hãy trốn khỏi đây trước đã!" (Makoto)
"V-Vâng." (Noel)
Tôi mạnh mẽ thay đổi chủ đề.
Có thể nó đã cứu tôi, nhưng có vẻ như tôi cần nói chuyện với Tsui sau.
Cả ba tiếp tục đi tiếp trong mê cung ngầm tối tăm này.
Người dẫn đường là con mèo đen.
Chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong nhà tù mê cung tưởng chừng như vô tận.
Ánh nến chiếu sáng mặt đất.
Chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng một lúc.
"Nó ở đây, Chủ nhân. Chúng ta có thể đến Quận 9 bằng Hắc Ảnh Ma Pháp: Hắc Ảnh Bộ Hành." (Tsui)
Nói xong, con mèo đen nhảy vào trong lỗ đen xuất hiện trên không trung.
"Nữ Hoàng Noel, hãy đi trước đi. Sẽ không có nguy hiểm gì cả." (Makoto)
"O-Okay..." (Noel)
Nữ Hoàng Noel hồi hộp bước vào hố đen của bóng tối.
Tôi theo sau.
Nó trở nên tối đen trong một giây.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng mờ ảo của mặt trời chiếu vào mắt tôi.
"Đây là...?" (Makoto)
"Trông giống như một ngôi nhà trống." (Noel)
Nữ Hoàng Noel đang dùng khăn tay che miệng.
Chắc là do bụi quá.
Đó là bên trong một ngôi nhà hoang như thể đã nhiều năm rồi người ta không còn sống ở đó nữa.
"Giờ thì, tôi muốn chuyển đi nơi khác, nhưng..." (Makoto)
Tôi nhìn vào trang phục của Nữ Hoàng Noel.
Có lẽ vì ở tù lâu nên hơi bừa bộn nhưng lại là bộ váy lòe loẹt mới thu hút sự chú ý.
Nếu cô ấy bước vào thành phố với bộ trang phục đó, cô ấy sẽ ngay lập tức được nhận ra là Nữ Hoàng.
Có vẻ như Nữ Hoàng Noel cũng đã chú ý đến ánh mắt của tôi.
"Tôi xin lỗi, Makoto-sama. Tôi chưa mang theo quần áo để thay..." (Noel)
"Không thể nào khác được. Tsui, mi có thể giúp thay quần áo cho Nữ Hoàng Noel được không?" (Makoto)
"Ngài là một tên sai khiến nô lệ mèo đấy, thưa Chủ nhân... Xin hãy đợi một chút." (Tsui)
Nói rồi...nó biến mất trong bóng tối.
"Hãy đợi đã. Một nơi mà chúng ta có thể ngồi... Ở đây, tôi đoán vậy... Thủy Ma Pháp: [Tẩy Thuỷ]." (Makoto)
Tôi tìm một chiếc ghế mà chúng tôi có thể ngồi và rửa nó bằng Thuỷ Ma Pháp.
"Ngồi nào." (Makoto)
"Cảm ơn rất nhiều." (Noel)
Nữ Hoàng Noel ngoan ngoãn chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Tôi ngồi xuống đất gần cô ấy.
""...""
Im lặng.
Vào lúc tôi đang lựa chọn từ ngữ để hỏi...
"...Anh biết được bao nhiêu về tình hình hiện tại rồi, Makoto-sama?" (Noel)
Cô hỏi trước.
"Ừm, sau khi bị Ác Ma Vương đánh gục, tôi tỉnh dậy trong một căn phòng ở lâu đài và..." (Makoto)
Tôi đã giải thích những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Và sau đó, Nữ Hoàng Noel kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra, nhưng thật không may, thông tin mà cả hai chúng tôi có đều không có nhiều khác biệt.
"Tôi hiểu rồi. Vì thế chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra sau buổi lễ." (Makoto)
Có vẻ như cô ấy cũng bị giam giữ suốt thời gian qua giống như tôi.
"Tất cả những người quen của tôi đều bị Phù Thủy Tai Họa quyến rũ. Kể cả Lucy, Sa-san và Công chúa Sofia..." (Makoto)
"Vâng...ở đây cũng vậy. Ryosuke-san và thậm chí cả Đại Hiền Giả-sama..." (Noel)
"Vậy là cô đã gặp Sakurai-kun và Momo." (Makoto)
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đã xác nhận được sự an toàn của hai người mà tôi chưa gặp.
"Nhưng...ngay cả khi Ryosuke-san nhìn thấy trạng thái của tôi, anh ấy cũng không nói gì...và có vẻ như anh ấy thậm chí còn không biết tôi là ai." (Noel)
Vẻ mặt của Nữ Hoàng Noel tối sầm lại.
"Thật kỳ lạ... Quang Dũng Giả sẽ không bị ảnh hưởng bởi Quyến rũ..." (Makoto)
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ căn nhà trống.
Nó khác với 1.000 năm trước khi những đám mây đen như mực che phủ bầu trời.
Ngoài ra, ngay cả Momo, người quen thuộc với Phù Thủy Tai Họa?
"Phù Thủy Tai Họa đã mạnh hơn 1.000 năm trước sau khi nhận được sức mạnh của Đại Ma Vương sao...?" (Makoto)
"...Có thể là như vậy." (Noel)
"..."
Sự im lặng lại rơi xuống.
Chúng tôi sẽ không nhận được thêm thông tin nói chuyện ở đây.
Thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc ra ngoài và trực tiếp xác nhận tình hình.
Tại thời điểm đó...
"Xin lỗi đã để ngài chờ đợi, thưa Chủ nhân." (Tsui)
Con mèo đen đã quay trở lại vào một thời điểm nào đó.
Nó đang ngậm quần áo phụ nữ trong miệng.
"Nữ Hoàng Noel, cô có thể tự mình thay đồ được không?" (Makoto)
"Vâng tất nhiên. Tôi sẽ đi thay đồ." (Noel)
"Tôi sẽ ở đó." (Makoto)
"Chủ nhân, đi quá xa có phải là xấu không?" (Tsui)
"Makoto-sama, tôi không phiền đâu. Không đi cũng được." (Noel)
"...Tôi sẽ đối mặt theo hướng đó vậy. Hãy cho tôi biết khi cô thay đồ xong." (Makoto)
Tôi quay lưng về phía Nữ Hoàng Noel với cảm giác khó chịu.
...Tiếng xào xạc...
Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt.
Tôi nghe từ Công chúa Sofia rằng Hoàng tộc thường không tự thay quần áo.
Bình thường cô sẽ có người giúp cô thay những thứ đó.
Và vì vậy, họ không bận tâm lắm khi người khác nhìn thấy họ, nhưng...
(...Thật khó chịu.) (Makoto)
Tôi sử dụng Minh Mẫn và đếm cừu.
"Xin lỗi đã chờ đợi." (Noel)
Nữ Hoàng Noel lên tiếng.
Tôi từ từ quay lại.
"Nó thế nào? Trông nó có lạ không?" (Noel)
"Nó trông có vẻ hợp với cô." (Makoto)
Tôi có cảm giác như Sa-san đã từng mặc nó trước đây - đó là trang phục được gọi là trang phục của cô gái làng quê.
Thật khó để tin rằng đó chính là Nữ Hoàng Noel, người luôn mặc những bộ váy sang trọng phù hợp với Hoàng tộc nhưng lại hợp với cô đến không ngờ.
"Đi thôi nào. Hãy đi trên những con đường có càng ít người đi bộ càng tốt." (Makoto)
"Okay." (Noel)
Nữ Hoàng Noel lo lắng gật đầu.
Tôi từ từ mở cánh cửa căn nhà trống.
◇◇
"Đây là..."
Thứ trải ra trước mắt chúng tôi sau khi mở cánh cửa là một thế giới 'tro tàn'.
Nó giống như những con đường, bầu trời, những tòa nhà; mọi thứ đều có màu sắc nhạt dần.
"Không thể nào... Cái quái gì vậy..." (Noel)
Nữ Hoàng Noel che miệng như thể bị sốc vì điều này.
Mọi người đều sẽ phản ứng như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy điều này.
Nhưng tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trước đây.
"Nó giống như Ma Lục Địa 1.000 năm trước." (Makoto)
"...Makoto-sama, điều đó có đúng không?" (Noel)
"Ừm, không còn nghi ngờ gì nữa." (Makoto)
Nói xong, một cảm giác không ổn lan tràn trong lòng tôi.
Vào thời điểm tôi đặt chân đến Ma Lục Địa, nơi đầu tiên tôi đặt chân đến là một ngôi làng nhỏ của Ác quỷ.
Ác quỷ ở đó rất yếu và không gây hại cho chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi chiến đấu chống lại quân đội liên minh Ma Vương và tiến đến Ma đô của Ma Lục Địa.
Những cư dân ở đó đều có một điểm chung.
Tất cả họ đều...bị Quyến rũ.
Và Vương đô của Thái Dương Quốc này đang ở tình trạng giống hệt như Ma Lục Địa 1.000 năm trước.
"Hãy tiếp tục đi về phía trước một cách cẩn thận." (Makoto)
"Vâng, Makoto-sama." (Noel)
Tất nhiên, tôi sẽ không đưa ra kết luận vội vàng.
Tôi cũng không nói điều gì có thể khiến Nữ Hoàng Noel phải lo lắng không cần thiết.
...Rằng tất cả người dân ở Tây Lục Địa đều có thể bị Quyến rũ.
"Ở đây, thưa Chủ nhân, Công chúa Noel." (Tsui)
Ngược lại với vẻ mặt u ám của tôi và Nữ Hoàng Noel, giọng nói của con mèo đen lại thờ ơ.
Điều đó đã giúp ích cho chúng tôi ngay lúc này.
"Tsui, đó là Bệ hạ, mi biết không?" (Makoto)
"Không, tôi không phiền đâu. Cứ thoải mái gọi tôi là gì nếu muốn." (Noel)
Nữ Hoàng Noel cười nhạt.
Chúng tôi được con mèo đen dẫn đường và tiến qua một con hẻm phía sau của Quận 9.
Trên đường đi tôi đã đi ngang qua một số người nhưng chúng tôi không bị gọi dừng lại.
Nhưng mọi người đều bị Quyến rũ.
Nỗi sợ hãi của tôi càng trở nên cụ thể hơn.
Không, chúng tôi chưa biết.
Quan trọng hơn, hãy nghĩ về tương lai.
"Nữ Hoàng Noel, cô có nơi nào chúng ta có thể đi sau khi thoát khỏi Vương đô không?" (Makoto)
"Cách Vương đô một chút về phía nam, có một thành phố khá lớn. Có rất nhiều Hiệp sĩ đóng quân ở đó. Ngoài ra còn có Nam Thiên Hiệp Sĩ, nên chúng ta có thể có được lực lượng chiến đấu. Ngoài ra, nếu có ai có thể sử dụng ma pháp dịch chuyển, chúng ta có thể gọi viện binh từ các quốc gia khác." (Noel)
"Hiểu rồi. Hãy thực hiện theo kế hoạch đó." (Makoto)
Tôi không phản đối kế hoạch này.
Điều khiến tôi lo lắng là chúng tôi phải tìm phương tiện di chuyển.
Sẽ thật tốt nếu chúng tôi có thể có được một chiếc xe ngựa hay thứ gì đó tương tự, nhưng ở Vương đô sẽ rất khó khăn.
Tôi nói với Nữ Hoàng Noel điều đó.
"Makoto-sama, tôi có thể đi bộ. Tôi thậm chí còn từng tập luyện ở Học viện để có thể đi bộ cả ngày." (Noel)
Nữ Hoàng Noel mỉm cười đề xuất điều này.
Công chúa Sofia đã nói với tôi điều này trước đây.
Những Vu Nữ của Giáo Hội Nữ Thần được đào tạo để rèn luyện sức chịu đựng của họ để họ có thể tự mình chạy đua trong cuộc chiến chống lại đội quân Đại Ma Vương đang hồi sinh.
"Đ-Đó là một tuyên bố khá nhẹ nhõm..." (Makoto)
Thành thật mà nói, tôi lo lắng hơn về sức chịu đựng của mình.
Rốt cuộc thì tôi là người đã kéo chân mọi người khi nói đến việc du hành 1.000 năm trước.
"Tsui, mi có thể đưa bọn ta đến thành phố bằng Hắc Ảnh Ma Pháp không?" (Makoto)
"Thật không may, Hắc Ảnh Bộ Hành là một ma thuật di chuyển nhanh trong thành phố. Nó không phù hợp để đi đường dài đâu, thưa Chủ nhân." (Tsui)
Dòng tôi đang dựa vào dễ dàng chết ở đó.
Không còn cách nào khác...Hãy bước đi...
"Ồ, cổng thành." (Makoto)
Chúng tôi đã đến rìa Vương đô.
Có lính canh kiểm tra việc ra vào của người dân ở cổng thành và họ sẽ yêu cầu giấy tờ tùy thân của bạn.
"Thật rắc rối..." (Makoto)
Thông thường, Nữ Hoàng Noel có thể vượt qua chỉ với khuôn mặt của mình vì cô là người đứng đầu Thái Dương Quốc, nhưng hiện tại chúng tôi đang đào tẩu.
Chúng tôi phải giấu danh tính của mình.
"Có gì không...?" (Makoto)
Tôi lục lọi đồ đạc của mình để xem liệu tôi có ID Hiệp hội Mạo hiểm giả không và tìm thấy một huy hiệu bạc trong túi.
"Ồ." (Makoto)
"Đó là...huy hiệu dành cho các Cận vệ Hoàng gia của người cai trị Highland." (Noel)
"Chúng ta có thể sử dụng cái này. Xin hãy giấu mặt đi, Nữ Hoàng Noel." (Makoto)
Đó là thứ tôi được giao để tham gia cuộc họp chiến lược, nhưng nó lại có tác dụng tốt trong tình huống này.
Chức vụ của một Cận vệ Hoàng gia rất cao, nên chúng tôi sẽ không bị lính gác tra hỏi nhiều.
Nữ Hoàng Noel đang mặc trang phục dân làng, nên sẽ ổn thôi miễn là họ không nhìn thấy mặt chúng tôi.
Chúng tôi hòa vào dòng người đang rời Vương đô và đưa phù hiệu cho lính canh.
Đúng như dự đoán, người lính canh vội vàng chào chúng tôi và chúng tôi được phép đi mà hầu như không bị kiểm tra.
Chúng tôi đi qua cánh cổng lớn.
Cách cổng thành phố Symphonia một đoạn ngắn...
Ở một nơi không còn người xung quanh nữa, Nữ Hoàng Noel, mèo đen và tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Trốn thoát thành công, thưa Chủ nhân." (Tsui)
"Mi đã cứu bọn ta đó, Tsui. Làm tốt lắm, Nữ Hoàng Noel." (Makoto)
"Cảm ơn anh rất nhiều, Makoto-sama. Nhưng chúng ta không thể dễ dàng được. Chúng ta sẽ yêu cầu sự giúp đỡ từ đây—" (Noel)
Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện đó...
"Ôi trời, trời ơi, muộn thế này mà anh đi đâu thế? Anh không thích bữa ăn ở phòng mình sao, Tông đồ-sama?"
Một giọng nói tao nhã gọi tôi dừng lại.
Tôi vội nhìn ra phía sau.
Vừa rồi không có ai ở đó cả.
Tôi chú ý đến xung quanh bằng Người Chơi RPG.
Nói cách khác, bên kia đã sử dụng Dịch chuyển tức thời để di chuyển.
Ở Tây Lục Địa, người sử dụng Dịch chuyển tức thời là...
"Đại Hiền Giả-sama..." (Noel)
Nữ Hoàng Noel lẩm bẩm.
Người ở đó là Furiae-san...không, Nevia trong hình dạng Furiae-san.
Bên cạnh cô là Momo mặc áo choàng trắng.
"Makoto-sama...em xin lỗi." (Momo)
Momo xin lỗi với đôi mắt nhuốm màu vàng kim.
"Tôi đã mất thời gian để Quyến rũ Momo-chan. Cuối cùng tôi đã thuyết phục được cô ấy hợp tác." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa mỉm cười ngọt ngào.
(...Vậy là cô ta đã biết từ lâu rồi.) (Makoto)
Thế giới tro bụi lan rộng ra bên ngoài Vương đô...đó là kết giới của Phù Thủy Tai Họa.
Vậy thì, miễn là chúng tôi còn ở trong đó thì có khả năng chúng tôi đang bị quan sát.
Đó là một đại kết giới nên tôi nghĩ rằng cô ta sẽ không thể thực hiện bất kỳ kiểm tra chi tiết nào.
"Dia, em có thể đến được không?" (Makoto)
"Vâng, thưa Đức Vua." (dia)
Tôi đã gọi một Thủy Đại Tinh Linh.
Có một kết giới làm suy yếu sức mạnh của Thủy Tinh Linh trong căn phòng tôi bị mắc kẹt.
Nhưng nó không nên mạnh mẽ ở bên ngoài Vương đô.
Tôi đã đúng trong giả định đó.
"Ôi trời, vậy là anh sẽ phản kháng. Momo-chan, làm ơn đi." (Nevia)
"...Ừm, xin lỗi, Makoto-sama." (Momo)
Momo giơ cây trượng lên với giọng buồn bã.
Những vòng tròn ma thuật với nhiều kích cỡ xuất hiện cùng một lúc như thể bao quanh chúng tôi, và tất cả chúng đều tỏa sáng dữ dội.
"Dia, bảo vệ Nữ Hoàng Noel!" (Makoto)
"T-Tôi có khả năng tự bảo vệ mình!" (Noel)
Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc tấn công, nhưng ma thuật của Momo không nhằm mục đích tấn công chúng tôi.
Hàng trăm Undead...các Ma Vương trong quá khứ xuất hiện bằng Dịch chuyển tức thời như thể đang vây quanh chúng tôi.
Thậm chí còn có những gương mặt quen thuộc trong đó.
Ngoài ra còn có Ác Ma Vương đã đánh gục tôi.
"Đừng cảnh giác như vậy. Chúng tôi sẽ không làm gì anh cả." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa đã cả gan nói như vậy sau khi bắt chúng tôi với các Ma Vương.
"Ngay từ đầu, anh định đi đâu sau khi rời khỏi Vương đô?" (Nevia)
"""..."""
Chúng tôi không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Phù Thủy Tai Họa không hề tỏ ra bận tâm vì điều đó.
"Fufufu, anh không trả lời tôi à? Vậy để tôi thử đoán xem. Đi đến một thành phố ở đâu đó và tập hợp lực lượng. Hoặc có thể sang nước khác để nhờ họ giúp đỡ." (Nevia)
Những gì cô ta nói chính xác là những gì chúng tôi đang cố gắng làm.
Ai cũng có thể đoán được đến mức đó.
"Nhưng nó bất khả thi." (Nevia)
"Bất khả thi...?" (Noel)
Nữ Hoàng Noel theo phản xạ hỏi lại trước giọng nói hoàn toàn tự tin của Phù Thủy Tai Họa.
Phù Thủy Tai Họa cười khúc khích như thể đang trêu chọc câu trả lời.
"Tông đồ-sama, anh không có ý tưởng gì à? Ma Pháp 'thế giới tro tàn' này sẽ đặt tất cả mọi người ở đây dưới sự Quyến rũ của Nguyệt Vu Nữ. Đó là ma thuật của Người đó nên nó chỉ có tác dụng với Ác quỷ và Ác ma cách đây 1.000 năm, nhưng Furiae-chan hiện tại là Thánh Nữ của Giáo Hội Nữ Thần. Hơn nữa, người đã xây dựng nền móng của kết giới chính là Thái Dương Vu Nữ Noel-chan ở đó. Thánh Thần và Ma Thần; tất cả những người tin tưởng ở hai bên đều có thể bị Quyến rũ." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa tiếp tục nói đầy kịch tính.
Cô ta có hạ thấp cảnh giác không?
Nhưng tôi cảm thấy hoàn toàn tin tưởng vào giọng điệu của cô ta.
"Phạm vi hiệu quả của ma thuật này là bao nhiêu?" (Makoto)
Tôi tỏ ra bình tĩnh khi hỏi điều này.
1.000 năm trước, cô ta đã Quyến rũ toàn bộ Bắc Lục Địa.
Đó là lý do tại sao có khả năng tệ nhất là toàn bộ Tây Lục Địa đã rơi vào tay Phù Thủy Tai Họa.
Phù Thủy Tai Họa cười toe toét với khuôn mặt của Furiae-san...một nụ cười mà Furiae-san sẽ không bao giờ làm.
"Vạn vật trên hành tinh này." (Nevia)
"...Hả?" (Makoto)
Tôi không thể hiểu những gì cô ta nói trong một giây ở đó.
"Như tôi đã nói, dù anh có đi đâu cũng không thể nhờ giúp đỡ. Bây giờ chúng ta hãy quay trở lại lâu đài nào." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa mỉm cười như thể đang thông báo chiến thắng của mình.
----
■Phản hồi bình luận:
Có rất nhiều bình luận nói rằng 'mọi chuyện đã tốt hơn rồi!'.
■Nhận xét của tác giả:
Tôi nên rút lại lời tuyên bố của mình rồi...
Tôi đã nói là tôi sẽ hoàn thành nó trong năm nay.
"TÔI KHÔNG THỂ!!!"
Với tốc độ tôi đang đi hiện tại, nó có thể kết thúc vào khoảng tháng 2 hoặc tháng 5 năm sau.
Tôi sẽ dành thời gian viết nó, okay?
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top