Chương 317: Nguyệt Vu Nữ
Sakurai-kun, người bị thanh kiếm đen đâm thủng, từ từ gục xuống.
"KHÔNGGG! Ryosuke-san! Người nào đó...!" (Noel)
Tiếng hét của Nữ Hoàng Noel vang vọng khắp nơi tổ chức buổi lễ.
Mặt khác, Furiae-san không hề thay đổi biểu cảm - một nụ cười vẫn hiện diện trên khuôn mặt cô ấy.
Cơ thể tôi cử động trước khi tôi có thể suy nghĩ sâu sắc về nó.
"[Gia Tốc Tâm Trí]...[Cánh Tay Tinh Linh]." (Makoto)
Tôi kích hoạt ma thuật có thể thi triển ở tốc độ nhanh nhất và ném nó vào Ma Vương Cain.
"Thuỷ Ma Pháp: [Vô Tận Trảm]!" (Makoto)
Lưỡi băng che phủ bầu trời.
Chúng đổ xuống người Hắc Hiệp Sĩ ngay lập tức.
Tên đó trông giống Cain, nhưng vì mặc đầy đủ áo giáp nên tôi không thể nhận ra khuôn mặt hắn ta.
Nếu đó thực sự là Cain...
Bộ giáp toàn thân màu đen tuyền bao phủ cơ thể hắn là Thần Khí của Noah-sama.
Thần hộ mệnh của nó là: "Vô hiệu hóa mọi đòn tấn công".
Nó không cho phép bất kỳ ma thuật hoặc đòn tấn công vật lý nào vượt qua.
Nếu không phải Cain mà là ai khác...
Kẻ đã đâm Sakurai-kun có thể bị băm nhỏ ra từng mảnh.
May mắn thay...hay tôi nên nói là không may, ngay cả khi bị hơn hàng nghìn lưỡi băng đâm trúng, áo giáp của hắn vẫn không bị trầy xước một chút nào.
Bỏ qua việc bên trong có phải là Cain hay không, không còn nghi ngờ gì nữa, bộ giáp đó là của Noah-sama.
Nhưng cho dù tôi không thể làm tên đó bị thương thì hắn cũng không thể chặn được tác động của nó.
"Kuh!"
Hắc Hiệp Sĩ bị đánh bay khỏi chỗ của mình.
"Nữ Hoàng Noel! Sử dụng ma pháp Phục Sinh lên Sakurai-kun!" (Makoto)
Tôi chạy đến nơi Sakurai-kun ngã gục.
Nữ Hoàng Noel tỉnh táo lại và nhanh chóng thi triển ma thuật lên Sakurai-kun.
Tại sao không có ai ngoài Nữ Hoàng Noel gây náo loạn?
Thái Dương Hiệp Sĩ và Thánh Hiệp Sĩ đang làm gì vậy?
Khi tôi nhìn xung quanh, tất cả những người có mặt tại địa điểm đều nhìn chằm chằm vào hư không với vẻ mặt vui vẻ như thể họ đang có một giấc mơ đẹp.
(...Quyến rũ.) (Makoto)
Một sức Quyến rũ mạnh mẽ đến khó tin.
Ngay cả khi nó không ở cấp độ của Noah-sama, những người duy nhất có thể di chuyển bình thường ở đây là tôi và...
"Makoto-sama!"
Một pháp sư mặc áo choàng trắng đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
"Momo! Chúng ta sẽ cứu Sakurai-kun." (Makoto)
"...Em xin lỗi! Nghĩ tới chuyện như thế này sẽ xảy ra!" (Momo)
Đại Hiền Giả-sama nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng tôi rất vui khi có thêm một đồng minh bên mình.
Tôi chỉ mỉm cười nhẹ với cô ấy và nói chuyện với người khác.
"Dia, hãy tập hợp mọi người lại." (Makoto)
"Có mặt, thưa Đức Vua." (Dia)
Dia đáp lại theo kiểu đó và đằng sau cô ấy là hàng chục Undine.
Hầu như tất cả các Thủy Đại Tinh Linh trên hành tinh này đều tập trung ở đây.
Nếu các Tinh linh điều khiển thiên nhiên tập trung lại một nơi, tất nhiên khu vực xung quanh sẽ bị ảnh hưởng.
Bầu trời quang đãng trong nháy mắt bị che khuất, mây mưa dày đặc bao phủ.
Cùng lúc điều này xảy ra, một trận mưa như trút nước trút xuống địa điểm tổ chức buổi lễ.
Tôi đã hy vọng ở đây rằng ma pháp Quyến Rũ sẽ bị vô hiệu hóa với cơn mưa này, nhưng những người ở địa điểm vẫn đứng cách xa nhau.
"Bảo vệ Lucy, Sa-san và mọi người ở Thủy Quốc." (Makoto)
"XXXXXXX (Đã rõ)."
Tôi hỏi điều này từ một trong những Undine.
Thực tế là Undine không thể sử dụng các ma thuật quy mô nhỏ nên họ không thích hợp làm vệ sĩ, nhưng hiện tại chúng tôi đang thiếu tay.
Tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
Sakurai-kun mất đi ánh mặt trời ở đây khi anh ấy bị thương nặng là điều tồi tệ.
Sakurai-kun có thể tự phục hồi nếu có ánh sáng mặt trời.
Tôi điều khiển những đám mây mưa và làm cho nó không rơi xuống xung quanh sân khấu nơi Nữ Hoàng Noel và Sakurai-kun đang ở, đồng thời điều chỉnh nó để ánh sáng mặt trời không bị cản trở.
Ở nơi mưa che khuất này, vị trí đó là nơi duy nhất được chiếu sáng giống như một ngọn đèn sân khấu.
"Ôi trời, thật ấn tượng. Anh đã trau dồi kỹ năng của mình nhiều hơn nữa, Tông đồ của Cổ Nữ Thần." (Furiae)
Furiae-san không nói 'Hiệp sĩ của em' mà là một từ mà tôi không quen nghe.
Không, đó không phải là Furiae-san... Không phải vậy. Hiện tại đó không phải là điều tôi nên nghĩ đến.
Nữ Hoàng Noel đang lấy thanh Hắc kiếm từ Sakurai-kun trong khi sử dụng ma pháp Phục Sinh.
Khuôn mặt cô ấy bối rối vì nước mắt, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy thực sự đang ổn nếu xét đến tình hình hiện tại.
"Momo, anh giao hai việc đó cho em! Anh sẽ đánh bại những kẻ xung quanh." (Makoto)
Đối thủ của tôi là Thú Vương đã hồi sinh và Cự Nhân Vương.
Nhưng chúng không tấn công chúng tôi và đứng đó không làm gì cả.
"Vâng!" (Momo)
Đại Hiền Giả-sama nói và xuất hiện gần với Sakurai-kun và Nữ Hoàng Noel bằng Dịch chuyển tức thời.
"Chúng ta chạy mau, Noel!" (Momo)
"Đại Hiền Giả-sama, thay vào đó hãy đưa Ryosuke-san đi!" (Noel)
"Ta sẽ đưa cả hai người đi! Chúng ta sẽ thoát khỏi bọn chúng—" (Momo)
—"Chờ đã, thân quyến của ta..."
"Wa...?!"
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Nó giống như giọng của một ông già. Người đã nói chuyện với Momo là...
"Bất Tử Vương, Bifrons..." (Makoto)
Ma Vương mà chúng tôi đã chiến đấu cách đây 1.000 năm và đã kết thúc ở hiện tại.
"Kuh, cơ thể của tôi..." (Momo)
"Momo!" (Makoto)
"Em ổn. Đừng lo lắng cho em." (Momo)
Momo đau đớn quỳ xuống.
"Tại sao tên đó lại ở đây...?" (Makoto)
Không, ngay từ đầu, hắn không thể nào quay lại được.
Tôi chắc chắn đã kết liễu hắn bằng Thần Khí của mình.
"Fufufu, tôi đã tái tạo lại cơ thể của Bất Tử Vương bằng Chiêu Hồn Thuật... Nhưng tôi không thể giao tiếp với linh hồn của anh ấy. Tôi muốn hồi sinh anh ấy một cách đàng hoàng, nhưng... có vẻ như nó đang có tác dụng với Đại Hiền Giả-san. Cô ấy là một pháp sư thiếu kinh nghiệm, nhưng cô ấy hiện là pháp sư số một của lục địa. Tất nhiên là tôi đã có biện pháp đối phó."
Nguyệt Nữ Hoàng...người phụ nữ mang khuôn mặt của Furiae-san nói điều này.
Biểu cảm, phong thái, cách nói chuyện của cô ta; tất cả đều khác với những gì tôi nhớ.
Hơn nữa, những lời nói của 1.000 năm trước đã làm rõ thân phận của cô.
"Ngươi là..." (Momo)
"... Phù Thủy Tai Họa." (Makoto)
Tôi tiếp thu lời của Momo.
"Đã lâu không gặp, Tông Đồ của Cựu Nữ Thần. Tôi là người tự xưng là Nữ Hoàng của Nguyệt Quốc trong quá khứ, Nevia... Tôi hiện đang mượn cơ thể của cô gái này." (Nevia)
"...Chuyện gì đã xảy ra với Công chúa vậy? Có lẽ nào..." (Makoto)
Tôi không thể nói ra những lời tiếp theo và giữ chặt con dao của mình.
Tôi cảm thấy như thể tầm nhìn của tôi đỏ lên vì tức giận.
Những lời cô ấy nói với tôi khi tôi lập khế ước Hiệp sĩ Hộ mệnh với Nguyệt Vu Nữ...
—Bất kể thời gian hay nơi chốn, miễn vẫn còn mang lấy hơi trên mình, hãy là thanh kiếm của ta...
Tôi đã thề với cô ấy.
Tuy nhiên...tôi không thể bảo vệ cô ấy.
Như thể phản ứng lại cảm xúc của tôi, mana xung quanh Undine cũng phản ứng lại.
Không khí rung chuyển và những đám mây trên bầu trời cuộn xoáy nặng nề.
Như thể báo trước một tai họa tự nhiên.
"C-Cô ấy ổn mà! Tôi chỉ đơn giản là sở hữu cơ thể của Nguyệt Vu Nữ hiện tại. Tôi không làm tổn thương linh hồn hay thể xác của cô ấy chút nào. Furiae-chan mà anh đang bảo vệ với tư cách là Hiệp sĩ Hộ mệnh vẫn còn sống!" (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa đã thay đổi hoàn toàn thái độ điềm tĩnh trước đây của mình và tỏ ra bối rối.
"Em ấy còn sống...?" (Makoto)
"Tất nhiên rồi! Ý thức của cô ấy vẫn còn trong giấc ngủ, nhưng anh cũng sẽ có thể nói chuyện với cô ấy sau đó, anh biết đấy." (Nevia)
Tôi không cởi bỏ sự cảnh giác của mình.
Nhưng tôi có thể cảm thấy cơn giận của mình đã nguôi ngoai.
Tôi kiểm tra trạng thái của Nữ Hoàng Noel và Sakurai-kun bằng khóe mắt.
Vết thương đã lành lại nhờ ma pháp Phục Sinh.
Ngực anh ấy phập phồng nên có vẻ như anh ấy đang thở nhưng không tỉnh dậy.
Phù Thủy Tai Họa đáng lẽ phải nhận thấy điều này, nhưng...cô ấy không làm gì cả.
"Fufu, đúng rồi, đúng rồi. Tôi không có ý định chiến đấu với anh." (Nevia)
"..."
Tôi không thể đọc được mục đích của cô ấy.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Cô ấy đang âm mưu gì vậy?
Vào lúc đó, tôi cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ.
Tôi vội vàng nhìn quanh địa điểm tổ chức buổi lễ.
Những người tham gia vẫn đứng cách xa nhau.
Nhưng còn có những người khác ngoài con người, Elf và thú nhân trộn lẫn trong nhóm đó.
Nhìn bề ngoài, chúng trông giống như ác quỷ, nhưng trong mắt chúng không có sự sống.
Tuy nhiên, tất cả chúng đều có chướng khí bất thường bao phủ khắp cơ thể.
Áp lực đó ngang bằng với... Bất Tử Vương những thân quyến như Đại Hiền Giả-sama.
Nói cách khác, những kẻ này đều là Ma Vương?
"Những người ở đây đều là những Ma Vương thời xa xưa đã được hồi sinh bằng Chiêu Hồn Thuật. Điều đó nói lên rằng, sức mạnh của họ khác xa so với khi họ còn sống. Họ có thể không ở trạng thái tốt nhất, nhưng với số lượng, bản thân họ sẽ là một mối đe dọa lớn, phải không?" (Nevia)
"Chiêu Hồn Thuật của Công chúa..." (Makoto)
Furiae-san trước đây đã sử dụng Chiêu Hồn Thuật để kiểm soát người chết và bảo vệ bản thân.
Tuy nhiên, cô ấy đã ngừng sử dụng nó khi trở thành đồng đội của chúng tôi.
Theo cô: "Chỉ những người có bản chất đen tối mới sử dụng Chiêu Hồn Thuật!"
Đó là lý do tại sao tôi hầu như không nhìn thấy nó.
"Nguyệt Vu Nữ của thời đại này...Furiae-chan, thật ấn tượng. Cô ấy có thể sử dụng Vận Mệnh Ma Pháp và Chiêu Hồn Thuật, và khi nói đến Quyến Rũ, tôi thậm chí còn không thể chạm tới ngón chân của cô ấy... tuy nhiên, cô ấy lại sử dụng chúng một cách không hiệu quả chút nào. Thật là lãng phí." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa cười với khuôn mặt của Furiae-san.
Các Ma Vương trước đây đang dần tập trung xung quanh Phù Thủy Tai Họa như thể đang bảo vệ cô ta.
Sakurai-kun nằm xuống, còn Nữ Hoàng Noel thì run rẩy với khuôn mặt trắng bệch.
Đại Hiền Giả-sama đang quỳ gối và không thể cử động được.
(...Mình phải làm gì đây?) (Makoto)
Ngay cả khi tôi sử dụng Tinh Linh Ma Pháp để thổi bay chúng, ở đây vẫn có quá nhiều sự pha trộn giữa kẻ thù và đồng minh.
"Anh không cần phải làm bộ mặt đáng sợ như vậy đâu, Tông đồ-sama. Tôi không có ý định chiến đấu với anh". (Nevia)
"..."
Cô ấy đã nói những điều kỳ lạ được một lúc rồi.
Vào lúc tôi đang cố gắng đo lường ý định của cô ấy từ những lời đó...
"Oi oi, Nevia-dono, cô đã vượt thời gian và hồi sinh các Ma Vương trong quá khứ để giành chiến thắng ở đây phải không? Tại sao lại cần phải thoả hiệp vào thời điểm này? Không phải chỉ tra tấn Tinh Linh Sứ này đến chết ở đây thôi là được sao?" (Barbatos)
Người đáp xuống bên cạnh Phù Thủy Tai Họa chính là Ác Ma Vương.
Khuôn mặt hắn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt thì không.
Tôi trao đổi ánh mắt với các Thủy Đại Tinh Linh để chúng tôi có thể bắn ma thuật bất cứ lúc nào.
"Không được đâu, Barbatos-san." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa nhẹ nhàng ngăn tên đó lại.
Nhưng Ác Ma Vương vẫn tiếp tục nói.
"Ngoài ra, Tinh Linh Sứ còn có một đứa trẻ Bán ma cà rồng quỳ ở đó, và cả những đồng đội khác nữa, phải không? Chúng ta chỉ có thể bắt chúng làm con tin. Như thế này..." (Barbatos)
Khoảnh khắc Ác Ma Vương chuẩn bị đến gần Momo, người không thể di chuyển...
— "Dừng lại, Ác Ma Vương."
Phù Thủy Tai Họa hạ giọng và ra lệnh rõ ràng.
Ác Ma Vương dừng lại lạnh lùng.
"Chậc... Tôi không thể chống lại người sử dụng Chiêu Hồn Thuật được. Nhưng tại sao? Tại sao cô lại sợ Tinh Linh Sứ đến vậy? (Barbatos)
Ác Ma Vương làm bộ mặt như thể hắn không có hứng thú với ý tưởng đó.
"Việc chọc giận Tinh Linh Sứ là hình ảnh thu nhỏ của sự ngu ngốc. Có thể anh không biết, nhưng vào thời điểm đồng đội của anh ta bị giết, anh ta thậm chí còn tàn sát cả con trai của Thần Vương Jupiter." (Nevia)
"Haa! Không thể nào một thứ như thế lại có thể—" (Barbatos)
Ác Ma Vương cười lớn, nhưng sau đó vẻ mặt hắn đanh lại như thể đang suy nghĩ.
"Có thể nào...điều đó là sự thật?" (Barbatos)
Ác Ma Vương hỏi tôi.
Tôi có thể nói dối, nhưng...tôi quyết định thành thật ở đây.
"Giờ ngươi nhắc đến chuyện đó thì điều đó thật sự đã xảy ra." (Makoto)
Khi tôi trả lời, mặt Ác Ma Vương cứng đờ.
"Đừng chạm vào Tinh Linh Sứ và đồng đội của hắn ta." (Barbatos)
"Thật vui khi thấy bây giờ anh đã hiểu." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa mỉm cười.
Sau đó cô ấy nói chuyện với tôi mà không làm mất đi nụ cười trên môi.
"Vì vậy, Tông đồ-sama, chúng tôi sẽ đối xử với đồng đội của anh một cách hết sức cẩn thận. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không làm tổn thương họ...miễn là anh không tấn công chúng tôi." (Nevia)
"..."
Phù Thủy Tai Họa mỉm cười và đưa ra một đề nghị khó chịu.
Đây là điều tồi tệ nhất.
Không có đồng minh.
Cả tấn con tin.
Và họ đã phong ấn cơ hội tấn công phủ đầu của tôi.
Nhưng đến một lúc nào đó, Sakurai-kun sẽ...
"Đừng lo lắng. Chúng tôi cũng không có ý định giết người bạn thuở nhỏ của anh, Quang Dũng Giả-san." (Nevia)
Tôi cảm thấy như thể cô ta đọc được suy nghĩ của tôi.
"Hở?!"
Người cất giọng ngạc nhiên là Nữ Hoàng Noel.
Tất nhiên là cô ấy sẽ làm vậy.
Thật vô lý khi cô ta không giết Quang Dũng Giả, người có thể kết liễu Đại Ma Vương.
"Tôi đã nguyền rủa hắn ta. Tôi nói vậy nhưng đó chỉ là lời nguyền 'ngủ thôi'. Đó là một lời nguyền vô hại khi hắn sẽ không tỉnh dậy trong vài ngày." (Nevia)
"Tại sao cô lại làm một việc vòng vo như vậy?" (Makoto)
"Thủy Tinh Linh Vương đã đánh bại Á Thần Alexander... Ma Pháp Cocytus đang trên đà biến Bắc Lục Địa thành vùng đất băng giá... Việc phải làm những việc đó với chúng tôi sẽ không thể chịu nổi." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa trả lời câu hỏi của tôi một cách rõ ràng.
Sẽ là một chuyện nếu đó là những sự kiện từ 1.000 năm trước, nhưng cô ta thậm chí còn biết chi tiết về hiện tại.
Không có nhiều người biết về vấn đề với Alexander.
"Tại sao cô biết điều đó...? Đó có phải là ký ức của Furiae-san không?" (Makoto)
"Đúng rồi. Những ký ức về Nguyệt Vu Nữ cũng được chia sẻ với tôi." (Nevia)
Không có gì ngạc nhiên khi cô ta có thể đọc được cách cư xử của tôi.
Người bước vào cuộc trò chuyện của tôi với Phù Thủy Tai Họa là Ác Ma Vương.
"Nhưng chẳng có gì để làm cả. Tôi không thể giết Tinh Linh Sứ hay Quang Dũng Giả, cũng không thể sử dụng con tin... Vậy tôi có thể giết Thái Dương Vu Nữ không?" (Barbatos)
"Wa?! Ngươi định..." (Noel)
Cơ thể Nữ Hoàng Noel run rẩy.
"Hừmm." (Nevia)
Phù Thủy Tai Họa đặt một ngón tay lên miệng và làm động tác suy nghĩ.
"Cô ấy không phải là đồng đội hay người yêu của Tông đồ-sama, và vì cô ấy ngang hàng với Furiae-chan về vai trò Thánh Nữ, Quyến Rũ của tôi không có tác dụng với cô ấy, nên rất khó để xử lý cô ấy, anh thấy đấy..." (Nevia)
Cô ta chỉ suy nghĩ trong vài giây.
"Ổn thôi. Anh có thể giết cô ta, Barbatos-san." (Nevia)
"Hiểu rồi." (Barbatos)
"Hiiih!" (Noel)
Khuôn mặt của Nữ Hoàng Noel cứng đờ vì sợ hãi trước nụ cười toe toét của Ác Ma Vương.
(Không còn cách nào khác...) (Makoto)
Tôi bắt đầu nạp mana của mình để giải phóng một Tinh Linh Ma Pháp đặc biệt lớn.
Tôi không thể nương tay trước một Ma Vương.
Nhưng có rất nhiều người ở địa điểm tổ chức buổi lễ.
Nhưng không có lựa chọn nào khác...
Ngay khi tôi vừa mới chấp nhận nó...
"Chờ đã! Đừng có làm theo ý ngươi với cơ thể của ta!"
Giọng điệu của Furiae-san thay đổi.
Cách nói chuyện này là...
"Công chúa!" (Makoto)
Tôi theo phản xạ hét lớn.
"..."
Không phản hồi.
Tuy nhiên, cô ấy trông có vẻ buồn.
Với khuôn mặt sắp khóc, Furiae-san mỉm cười.
"Nhân danh Thánh Nữ Furiae ra lệnh cho ngươi: những kẻ đã được hồi sinh nhờ Chiêu Hồn Thuật của ta không được phép giết bất cứ ai. Ta đặt ra một lời nguyền cấm các ngươi giết người. (Furiae)
Các Ma Vương đều gật đầu đồng loạt trước những lời đó.
...Chúng có chút dễ thương.
Nhưng đó là một sự nhẹ nhõm.
"Thật tiếc, Nevia-dono. Cô vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được cơ thể đó..."
Tôi nghe thấy một giọng nói xen lẫn tiếng thở dài từ phía sau.
Ác Ma Vương, Barbatos.
Tên đó đã đến sau lưng tôi vào một thời điểm nào đó.
"Dừng lại đi! Nếu ngươi đặt tay lên Hiệp sĩ của ta...!" (Furiae)
Tiếng hét của Furiae-san vang vọng.
"Tôi sẽ không giết tên này –nghĩa là giết." (Barbatos)
Với những lời đó, một cơn đau không thể tin nổi tấn công vào cổ tôi.
Tôi bất tỉnh.
◇◇
Tôi mở mắt ra.
Đầu tôi đang đau nhức.
(...Mình đang ở đâu đây?) (Makoto)
Thứ phản chiếu trong mắt tôi là một chiếc đèn chùm lớn và trần nhà cao.
Tôi đang ngủ trên một chiếc giường cỡ lớn khổng lồ.
Có vẻ như đó là một căn phòng với nội thất xa hoa nhưng tôi không có chút ký ức nào về nó.
(Nếu mình nhớ không lầm...mình đã bị Ác Ma Vương đánh lén...) (Makoto)
Tôi mơ hồ nhớ rằng mình đã bất tỉnh.
(Lucy! Sa-san!) (Makoto)
Vào lúc tôi nhớ đến đồng đội của mình và định nhảy ra khỏi giường...
"Hnn..."
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài đầy quyến rũ.
Có vẻ như tôi đã không chú ý đến sự kích động này.
Ngoài tôi ra còn có người khác trên chiếc giường này.
Tôi ngập ngừng nhìn về phía đó.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc đen dài và bóng mượt.
Làn da trắng tinh khiết có thể được nhìn thấy từ đó.
Tư thế ngủ nghiêng của cô ấy thật hoàn hảo như thể nó được điêu khắc vậy.
"Suuh...suuuh..."
Tôi có thể nghe thấy hơi thở bình tĩnh.
"Ừm..." (Makoto)
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sự bối rối lại mang đến thêm sự bối rối.
Tôi đang sử dụng Minh Mẫn một cách điên cuồng.
Ngay cả với điều đó, tôi cũng phải mất thời gian để tiêu hóa tình hình hiện tại của mình.
Người đang ngủ bên cạnh tôi là Nữ Hoàng của Nguyệt Quốc, Furiae-san.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top