Câu chuyện thứ nhất: Xin tháo giày ở hiện trường vụ án (1)
Trước một căn hộ chung cư.
Sau khi Hosho Reiko nhấn chuông, cánh cửa được mở vừa đúng độ dài sợi dây xích, một gương mặt đàn ông ló ra. Đứng cạnh Reiko, thanh tra Kazamatsuri hăm hở lôi ra cuốn sổ tay. Ngay lập tức, mặt người đàn ông được ghé thăm – Tashiro Yuya – biến sắc. Có vẻ như cuộc viếng thăm này nằm ngoài dự liệu và chẳng vui vẻ gì với anh ta. Biết làm sao được, Reiko nghĩ. Mấy ai đoán được sẽ bị cảnh sát ghé thăm đâu. Số người hoan nghênh việc này còn ít hơn.
"Có chuyện gì mà điều tra viên đến tìm tôi thế?"
"Chuyện là," Kazamatsuri trịnh trọng trình bày. "Chúng tôi muốn hỏi anh về cô gái tên là Yoshimoto Hitomi."
"Đợ... đợi đã... Sao điều tra viên lại hỏi tôi? Cô ấy đã làm gì à?"
"Hỏi vậy hóa ra anh chưa biết chuyện?"
Thanh tra Kazamatsuri quan sát phản ứng của đối phương trước khi công bố sự thật. "Tối qua, cô Yoshimoto Hitomi đã bị ai đó sát hại."
"Anh bảo sao!" Tashiro Yuya hốt hoảng tháo dây xích cửa, bước ra ngoài với đôi chân đã xỏ giày. "Tôi hiểu rồi. Chúng ta nên nói chuyện ở chỗ khác."
Tashiro Yuya không mời điều tra viên vào nhà, đã thế anh ta còn đóng sập cửa lại như muốn bảo, đừng hòng đặt chân vào nhà tôi, dù chỉ một bước. Nhưng ngay trước khi cánh cửa khép lại, Reiko đã kịp nhìn thấy. Giữa những đôi giày thể thao, giày da nằm lộn xộn chỗ thềm cửa, có một đôi giày cao gót xinh xắn màu trắng. Thảo nào anh ta không muốn mời mình vào nhà. Anh ta đã có người yêu mới. Trong đầu Reiko bỗng hiện lên hình ảnh nạn nhân bị sát hại hôm qua. Yoshimoto Hitomi không đi giày cao gót, cô đi bốt.
* * *
Nếu có chiếc Jaguar màu bạc ánh kim nào đậu gần hiện trường án mạng xảy ra ở thành phố Kunitachi thì chắc chắn đó là xe của thanh tra Kazamatsuri. Ở thành phố Kunitachi này, xe Jaguar màu bạc đã hiếm rồi, án mạng lại càng hiếm hơn nữa.
Thứ Bảy, ngày 15 tháng Mười, 7 giờ 30 phút tối.
Ga Kunitachi, cửa Nam, đại lộ Đại Học – trung tâm của khu phố thời thượng – sinh viên và người đi làm qua lại như mắc cửi. Trong khi đó, cách cửa Bắc chỉ vài phút đi bộ, tại khu dân cư nhộn nhịp – khu dân cư Bắc 2 – lại tấp nập cảnh sát mặc sắc phục. Đó là một khu nhà ba tầng. Hình như thanh tra Kazamatsuri đã tới trước. Bước xuống từ xe cảnh sát, Hosho Reiko xác nhận bằng cách liếc nhìn bóng chiếc Jaguar in trên mặt đường trước khi cúi người luồn qua dải băng màu vàng in dòng chữ "Không nhiệm vụ miễn vào". Cô leo lên cầu thang bằng sắt xây bên ngoài để tới căn hộ 304. Reiko chào viên cảnh sát tuần tra đứng trước cửa và bước vào căn hộ xảy ra án mạng. Một căn hộ một phòng ngủ dành cho người độc thân rất bình thường. Sau cửa vào là một khoảng trống nhỏ dùng làm chỗ tháo giày dép, tiếp theo là đoạn hành lang ngắn có trải thảm. Thanh tra Kazamatsuri đang đứng ở hành lang, trên người là bộ vest gồm cả áo gi lê có xuất xứ Anh quốc.
"Chà, cuối cùng cô nương cũng đến. Tôi cứ lo cô nương bị lạc."
"Xin lỗi vì tôi đến muộn." Reiko thành khẩn cúi đầu xin lỗi nhưng nhất quyết không bỏ qua điểm quan trọng. "Thưa thanh tra, xin thanh tra đừng gọi tôi là 'cô nương'. Làm thế, người khác sẽ bắt chước."
"Ồ, thế hả?" Thanh tra Kazamatsuri khẽ nghiêng đầu như muốn bảo, gọi thế có gì là không được?
Thanh tra Kazamatsuri, năm nay 32 tuổi, độc thân. Nhưng không phải kiểu độc thân thông thường. Bố anh ta là giám đốc hãng xe hơi hạng trung Kazamatsuri Motors, nói cách khác, Kazamatsuri là công tử con nhà giàu. Bởi vậy, anh xứng đáng được gọi là "quý tộc độc thân". Tuy nhiên, anh lại đang là cảnh sát thuộc biên chế Sở Cảnh sát Kunitachi với chức danh "thanh tra". Điều này khiến những người nghiêm túc sẽ thấy không sao hiểu được.
Nếu hỏi Kazamatsuri tại sao lại làm cảnh sát, anh sẽ vừa nở nụ cười ung dung vừa đáp bằng một câu không hẳn là câu trả lời, "Thật ra tôi muốn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp cơ". Câu này cũng không hẳn là câu nói đùa. Trên thực tế, Kazamatsuri đã từng là cái tên khá nổi trong giới bóng chày thời trung học.
Tóm lại, có thể lấy ví dụ sau để giải thích rõ hơn vị trí của thanh tra Kazamatsuri: "Quý tử Hanagata Mitsuru1 của hãng xe Hanagata Motors, do thi trượt vào Câu lạc bộ Hanshin Tigers2 nên đành phải dự kỳ thi tuyển cảnh sát để rồi trở thành một cảnh sát". Hay đơn giản hơn là "công tử nhà giàu đi làm thanh tra". Dù đảm bảo anh ta sẽ nổi cáu khi nghe câu này.
Hosho Reiko rất ngại tiếp xúc với thanh tra Kazamatsuri. Còn thanh tra Kazamatsuri chẳng mảy may nhận ra điều đó. Thiếu nhạy cảm thế mà cũng làm thanh tra cơ đấy!
"Nạn nhân là Yoshimoto Hitomi, sống tại căn hộ này, 25 tuổi, là nhân viên phái cử3. Cô vào xem đi."
Thanh tra Kazamatsuri chỉ vào cánh cửa cuối hành lang. Reiko mở cửa, thận trọng bước vào hiện trường. Đó là một căn phòng sàn gỗ rộng chừng sáu chiếu4. Xác nạn nhân nằm ngay lối vào, úp mặt xuống sàn nhà, chân tay dang rộng thành hình chữ ĐẠI. May quá, không có máu. Có vẻ nạn nhân chết vì bị siết cổ. Do đã chuẩn bị sẵn tính thần đối mặt với một hiện trường đầy máu me nên khi thấy vậy, Reiko nhẹ cả người. Cùng lúc, Reiko có ấn tượng rất lạ với xác chết. Lý do nằm ở quần áo của nạn nhân. Váy bò ngắn, áo sơ mi vải thô dạng suông. Trên lưng đeo chiếc ba lô nhỏ. Rõ ràng đây là trang phục của người sắp đi ra ngoài. Chưa kể nạn nhân còn đi giày. Nói chính xác là đôi bốt màu nâu. Ở trong nhà mà lại đi bốt. Điều này thật bất thường. Reiko đang định sắp xếp lại các dữ kiện trong đầu thì ở bên cạnh bỗng vang lên những tạp âm – à không – những gợi ý quý báu từ thanh tra Kazamatsuri.
"Giả sử nạn nhân bị kẻ nào đó tấn công khi vừa bước vào nhà. Nạn nhân đã chống trả quyết liệt nhưng không thành, cuối cùng bị hung thủ bóp cổ đến chết ngay tại phòng này. Tôi đã hình dung ra một câu chuyện như thế. Nhưng không phải. Cô nhìn này Hosho, cả đoạn hành lang từ cửa vào đến đây không một dấu chân. Căn phòng này cũng vậy, sàn nhà sạch bong. Trong khi nạn nhân lại đi bốt! Cô có thấy bất thường không?"
Mới nhìn đã thấy bất thường rồi, cần gì anh phải nói – Reiko muốn nói toạc như vậy nhưng lại sợ mất lòng sếp nên đành phải giả vờ khen. "Đúng là bất thường như thanh tra nói. Vậy nghĩa là sao?" Có thể nạn nhân bị sát hại ở một nơi khác rồi được đem tới đây. Hung thủ cõng nạn nhân nên không có dấu chân ở hành lang và trên sàn nhà. Reiko nghĩ vậy thì thanh tra Kazamatsuri lại lên tiếng.
"Có vẻ như hung thủ đã sát hại nạn nhân ở một nơi khác rồi đưa xác đến đây. Nếu hung thủ cõng xác nạn nhân thì đương nhiên sẽ không để lại dấu chân rồi. "
Ý kiến giống hệt với Reiko. Reiko có cảm giác như mình vừa bị xâm phạm bản quyền. Thôi kệ. Nếu suy đoán này đúng thì số nghi phạm sẽ giảm đi một nửa. Nói cách khác, hung thủ là đàn ông. Vì phụ nữ khó mà đủ sức cõng nạn nhân. Reiko đang nghĩ tới đó thì...
"Đúng thế, hung thủ là đàn ông!" Reiko lại bị thanh tra Kazamatsuri cướp lời. "Sức phụ nữ thì cõng thế nào được. Hơn nữa, trong tình thế một chọi một, nếu không khỏe thì khó mà siết cổ nạn nhân nhanh như vậy. Hung thủ chắc chắn là đàn ông."
"Tôi hiểu rồi, anh quả là thanh tra có khác!" Về khoản nhanh nhảu nói ra những điều ai cũng biết thì thanh tra Kazamatsuri thuộc hàng siêu việt. Nhưng cũng không thể khen suốt thế này được. "Thưa thanh tra, tôi e là hơi sớm để kết luận đây là hành động đơn độc của một người đàn ông. Hai phụ nữ hợp sức lại vẫn có thể dễ dàng siết cổ và khiêng xác nạn nhân đi."
"Lúc mới nhìn hiện trường tôi cũng nghĩ tới khả năng đó, không cần cô phải nói." Nói dối! Tôi nói xong anh mới nghĩ ra thì có! Anh lúc nào cũng thắng! "Sao hả cô Hosho?"
"Không có gì, anh quả là thanh tra có khác". Reiko không nghĩ thêm được lời nào. Quả thật, Hosho Reiko rất ngại va chạm với thanh tra Kazamatsuri.
* * *
Công tác khám nghiệm được tiến hành ngay sau đó, vài điểm quan trọng được làm sáng tỏ. Đầu tiên là thời gian tử vong, được xác định là khoảng 6 giờ tối. Nguyên nhân tử vong, đúng như dự đoán là do ngạt thở vì bị siết cổ. Không tìm thấy vết thương hay dấu vết ẩu đả nào. Hung khí được xác định là một sợi dây mảnh.
Đợi thi thể được đem đi xong, Reiko quan sát một lần nữa căn phòng của nạn nhân. Biết chỉ trích người chết là không phải nhưng dù có muốn nói tốt thì cũng khó có thể nói đây là một căn phòng ngăn nắp.
Giá sách ngập ngụa sách, giá CD ngập ngụa đĩa CD, giá để báo ngập ngụa báo của cả một tháng trời. Trên giường, chăn gối vẫn bừa bãi như vừa ngủ dậy. Con gái sống một mình thường là thế này, chẳng có gì ngạc nhiên cả. Trong lúc nghĩ vậy, Reiko đưa tay mở cửa sổ cánh trượt duy nhất trong phòng. Ngoài cửa sổ là khoảng ban công nhỏ chừng một chiếu. Một chiếc dây phơi chăng đủ loại quần áo từ sơ mi, quần bò, đồ lót cho tới giày thể thao.
Thanh tra có vẻ chú ý tới sợi dây phơi hơn là mấy thứ phơi trên đó nên bắt đầu quan sát chăm chú.
"Sợi dây mảnh dùng để thắt cổ..." Nghe thanh tra Kazamatsuri lẩm bẩm, Reiko bỗng có dự cảm không hay.
"Không phải thanh tra định nói thắt cổ nạn nhân xong, hung thủ chăng sợi dây đó ra ngoài ban công để phơi quần áo đấy chứ?"
"Không, tôi đâu có nghĩ thế." Không đúng, rõ ràng trong đầu anh ta vừa hiện lên ý nghĩ đó. Reiko biết thừa.
"Chắc hung thủ đem sợi dây đi rồi. Vì hung khí đâu phải là loại dây to bản này."
"Phải rồi." Thanh tra nhanh chóng tạm biệt sợi dây phơi để quay trở lại căn phòng sàn gỗ. "Chúng ta đi lấy lời khai của nhân chứng đầu tiên thôi."
Nhân chứng đầu tiên được mời tới. Cô là Sugimura Eri, sống tại căn hộ 301 cùng khu nhà, hiện là nhân viên văn phòng. Cô 25 tuổi, bằng tuổi nạn nhân, thường ngày hai người vẫn đi uống rượu cùng nhau nên có thể nói, họ còn là bạn nhậu. Cô phát hiện xác của Yoshimoto Hitomi vào khoảng 7 giờ tối. Như thường lệ, Sugimura Eri sang rủ Yoshimoto Hitomi đi nhậu thì nhận ra điều bất thường.
"Cửa nhà không khóa. Hitomi là người cẩn thận trong chuyện cửa giả hơn hẳn người khác nên không bao giờ có chuyện quên khóa cửa. Tưởng Hitomi đang ở nhà nên tôi mở cửa và gọi nhưng không có tiếng trả lời. Trong nhà rất tối, tôi cũng không thấy ai. Nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi thấy cửa phòng phía cuối hành lang đang mở, bên trong hình như có người bị ngã. Tôi hoảng hốt chạy vào... bật đèn lên thì thấy Hitomi..."
Quá sửng sốt trước cái chết của bạn, Sugimura Eri vội lấy điện thoại di động của mình gọi tới số 110. Nghi ngờ nhân chứng đầu tiên là một trong những quy tắc bất di bất dịch trong điều tra, tuy nhiên câu chuyện của Sugimura Eri không có chút gì giả tạo. Nếu những điều cô khai là thật thì nạn nhân được phát hiện khoảng một tiếng sau khi bị sát hại. Giả sử Sugimura Eri không ghé qua, có lẽ phải sang ngày hôm sau vụ việc mới được phát giác.
Lấy lời khai từ Sugimura Eri xong, thanh tra Kazamatsuri và Hosho Reiko rời khỏi căn hộ 304, tiếp tục sang hỏi chuyện các nhà quanh đó. Nhờ vụ việc được phát hiện sớm nên có thêm vài lời khai quan trọng. Đầu tiên là của người đàn ông trung niên tên Kawahara Kensaku, sống ở tầng 1 đồng thời là chủ của toàn bộ khu nhà. Anh ta khai, "Tôi có thấy nạn nhân trước lúc bị sát hại."
"Lúc đó tôi ra chỗ thùng thư lấy báo buổi chiều. Ở khu này, thùng thư của các nhà đều đặt ở cầu thang tầng 1, tại đó, tôi gặp cô Yoshimoto đi làm về. Cô ấy đi một mình từ phía nhà ga về và đi ngang qua tôi. Tôi không nhầm đâu. Cô ấy mặc váy bò ngắn, đi bốt màu nâu."
"Lúc đó khoảng mấy giờ?" Thanh tra Kazamatsuri hỏi và khoe ra chiếc đồng hồ Rolex. "
Có lẽ là 6 giờ vì chương trình ti vi lúc 5 giờ vừa kết thúc được một lúc."
Không còn nghi ngờ gì nữa, thời điểm nạn nhân tử vong là khoảng 6 giờ tối. Giọng của thanh tra Kazamatsuri căng thẳng hơn. "Lúc đó trông cô Yoshimoto thế nào? Anh có nói chuyện với cô ấy không?"
"Tôi chào, 'Cô về rồi à', nhưng cô ấy có vẻ bối rối, chỉ ậm ừ rồi bước vội lên cầu thang. Giờ nghĩ lại kể cũng hơi lạ. Thường ngày cô ấy dễ gần lắm, lúc nào cũng chào hỏi chủ nhà là tôi đây rất đàng hoàng."
"Sau khi gặp cô ấy, anh làm gì?"
"Tôi quay về căn hộ của mình luôn. Tôi không nói dối đâu. Nếu nghi ngờ, anh cứ sang hỏi chủ cửa hàng hoa quả bên kia đường. Lúc tôi gặp cô Yoshimoto, ông chủ bên đó cũng đang ở trước cửa hàng."
Hai điều tra viên đi sang ngay cửa hàng hoa quả đối diện. Ông chủ cửa hàng khai, "Đúng là tôi có trông thấy anh Kawahara và một cô gái trẻ gặp nhau ở chỗ thùng thư," đồng thời cam đoan rằng, "Sau đó anh Kawahara quay về nhà mình luôn."
Nhưng chủ cửa hàng hoa quả không phải là người canh gác khu nhà 24/24. Vì thế, chẳng có thêm thông tin nào từ ông ta. Người tiếp theo cung cấp thông tin quan trọng cho điều tra viên là cậu sinh viên sống ở tầng 2 tên Moritani Yasuo. Cậu ta khai có nghe thấy tiếng chân hình như là của hung thủ.
"Anh chị thấy đấy, nhà tôi là căn 201, ngay cạnh cầu thang. Vì vậy nên nghe tiếng lên xuống cầu thang rõ lắm. Cầu thang này lại làm bằng sắt nữa nên nghe càng rõ. Tiếng chân mà tôi nghe thấy đặc biệt to. Uỳnh uỵch uỳnh uỵch... kiểu như đang lao xuống cầu thang vậy. Vâng, không phải đang đi lên mà là đi xuống. Tôi không nhầm đâu. Khi ấy tôi chẳng nghĩ gì cả nhưng chẳng phải trên tầng 3 vừa có án mạng sao? Biết đâu đó chính là tiếng chân của hung thủ đang chạy trốn. Xem nào, lúc đó là mấy giờ nhỉ? Hình như là 6 giờ tối."
Điểm này lại trùng với thời điểm được cho là xảy ra vụ án. "Cậu có nghe thấy tiếng chân nào khác nữa không?"
"Có lẽ là có nhưng tôi không nhớ. Tiếng chân lúc 6 giờ cũng là do tình cờ tôi nhớ được thôi."
Tóm lại, Moritani Yasuo không ấn tượng với tiếng chân nào khác. Hỏi chuyện xong, hai điều tra viên quay trở lại hiện trường trên tầng 3. Lúc lên cầu thang cùng "thanh tra", Reiko đặt câu hỏi, "Liệu có thể coi tiếng chân mà Moritani Yasuo nghe thấy là của hung thủ được không?"
"Không, kết luận như vậy là hơi sớm, cô Hosho à. Có thể chỉ là tiếng chân của một kẻ hấp tấp nào đó chẳng liên quan nhưng lại vô tình trùng với thời điểm xảy ra án mạng thôi." Nhận định của thanh tra nghe khá là mơ hồ nhưng vẫn có thể xảy ra trên thực tế.
"Nhưng thưa thanh tra, lời khai của Kawahara Kensaku rõ ràng rất quan trọng. Khoảng 6 giờ tối, Yoshimoto Hitomi về nhà và gặp Kawahara Kensaku ở chỗ thùng thư. Vào thời điểm đó, cô ấy vẫn sống. Nghĩa là cô ấy bị sát hại ngay sau thời điểm này. Nói cách khác, cô ấy lên tầng 3, đi qua hành lang để về căn hộ 304, vừa định cởi giày vào nhà thì bị sát hại. Hung thủ cõng xác cô ấy vào phòng sàn gỗ phía trong. Chẳng phải sự việc diễn biến như vậy sao, thưa thanh tra?"
Một suy luận hiển nhiên xuất phát từ việc nạn nhân vẫn mang giày lúc bị sát hại. Tuy nhiên, như thể muốn giễu cợt suy đoán của Reiko, thanh tra Kazamatsuri nói: "Hừm, cô Reiko à, chuyện đó thì..." thanh tra Kazamatsuri khẽ hỉnh mũi, rồi như thể tưởng nhớ tới bậc tiền bối Amachi Shigeru5, thanh tra chau mày và đưa ra một giả thuyết, "Giả dụ cô Yoshimoto Hitomi bị giết ở phòng sàn gỗ, để đánh lạc hướng điều tra, hung thủ đã đi giày lại cho nạn nhân, làm như thể tội ác được thực hiện ở chỗ khác, cô thấy thế nào? Theo tôi, hoàn toàn có khả năng đó."
"Không, tôi nghĩ là không thể đâu thưa thanh tra." Reiko phản bác tức thì. "Bởi đi bốt cho xác chết không đơn giản như anh nói. Chưa kể, bốt của nạn nhân là loại buộc dây. Loại đó ngay cả tự mình đi còn khó nữa là đi cho xác chết. Tôi không nghĩ thủ phạm có thể cất công làm việc đó đâu."
"Tất nhiên là ý tôi cũng giống ý cô." Thanh tra Kazamatsuri phụ họa ngay. "Đi bốt cho xác chết là việc làm ngớ ngẩn. Giả sử có chuyện đó chăng nữa thì tư thế của cái xác sẽ không tự nhiên, khi khám nghiệm sẽ phát hiện ra ngay. Phải rồi, không thể đi bốt cho xác chết được. Chuyện đó là không khả thi. Phải không cô Hosho?"
"... Vâng, thanh tra nói đúng rồi." Sáu mươi giây trước ai đã chau mày nói "Theo tôi, hoàn toàn có khả năng đó" nhỉ? Reiko chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán trước sự trở mặt của thanh tra Kazamatsuri.
Hai người về tới căn hộ 304 thì một điều tra viên, như thể đã đợi sẵn từ nãy, chạy lại phía thanh tra Kazamatsuri. "Chúng tôi tìm thấy thứ này trong ngăn kéo bàn máy tính của nạn nhân."
Một bức ảnh và một chiếc chìa khóa. Chìa khóa không phải của khu nhà này. Khu nhà này tuy cũ nhưng riêng khóa cửa lại sử dụng loại mới nhất có tính năng chống trộm ưu việt. Chiếc chìa khóa trước mặt rõ ràng là loại khác.
"Ồ, xem nào," thanh tra Kazamatsuri tò mò ghé mặt sát vào bức ảnh. "Đây chẳng phải là ảnh chụp đôi của Yoshimoto Hitomi với một anh chàng nào đó ư! Phải rồi, nạn nhân có người yêu. Nếu thế thì đây có lẽ là chìa khóa nhà của anh ta. Hừm, có vẻ hay đây."
Reiko hiểu được ngụ ý của thanh tra Kazamatsuri. Đúng như cả hai đã tranh luận, nhiều khả năng hung thủ trong vụ án này là đàn ông. Mà mâu thuẫn tình cảm dễ trở thành động cơ gây án lắm.
"Là người yêu của nạn nhân thì bị tình nghi cũng hợp lý thôi. Trước mắt, ta cứ đem sang cho cô Sugimura Eri xem thế nào." Thanh tra Kazamatsuri sung sướng cầm bức ảnh lao ra khỏi căn hộ.
Xem xong bức ảnh nghi vấn, như thể sực nhớ ra điều gì, cô Sugimura Eri nói ngay, "Ồ, anh này! Anh ta là người ở công ty Hitomi được phái cử đến cách đây nửa năm. Hình như tên anh ta là Tashiro... Tashiro Yuya thì phải."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top