12
Giữa mùa hè mười tám tuổi năm ấy, Yunho và Jaejoong cuối cùng cũng biết những ngày hạnh phúc, vui vẻ tràn trề là như thế nào.
Sự điên cuồng trước đây kiềm hãm đều cùng nhau bộc phát ra, trong công viên giải trí tấp nập người ra vào, thấy hai nam sinh không ngừng đuổi bắt, cảm giác lúc bọn họ chạy băng băng như thế, hào hứng sung sướng mãnh liệt tỏa ra.
Bên trong nhà ma, xòe tay ra cũng không thấy năm ngón, Jaejoong trêu chọc quấn lấy cổ Yunho thổi thổi hơi lạnh, khiến Yunho tùy thích ép cậu vào bờ tường điên cuồng hôn môi, dùng đầu lưỡi co rút đến đau đớn, cảm giác trong khoang miệng ướt át trộn lẫn cảm giác ấm nóng vì Jaejoong luôn kề sát bên người.
Không cẩn thận va phải một thứ gì đó, nhe nanh múa vuốt, quái thú máu me đầy miệng bổ nhào tới, hai người thét lên rồi chạy lên trên. Jaejoong ở phía trước liều lĩnh hô to, "Cậu điên rồi..." Yunho phía sau cũng dùng hơi sức toàn thân trả lời, "Tớ đã điên từ lâu rồi..." Tại thời khắc đó, trong không gian tối tăm lạnh lẽo nổi lên một luồng sức sống, náo nhiệt không gì sánh bằng.
Chạy ra, hai người khom lưng, ôm chân, thở hổn hển không ra hơi, nhìn đối phương, sau đó phát ra một trận cười cuồng dại, ánh mặt trời rắc bụi vàng lên mái tóc, khiến mắt người kia nhạt nhòa đi.
Trên thuyền hải tặc, hai người ngồi ở chỗ sau cùng của đuôi thuyền, tận hưởng cảm giác lên tới điểm cao nhất rồi lại tụt xuống lượn lên lượn xuống vô cùng kích thích, gió thổi ù ù bên tai, cả hai không biết ai là người đầu tiên hướng về phía bầu trời hô to, "Thích cậu", sau đó người kia cũng tương tự chân thành rõ ràng tuyên bố, "Thích cậu..."
Người chật ních trên thuyền nghĩ rằng hai người con trai kia đang kiếm tìm kích thích, đua tranh với nhau, cũng bị nhiễm, bắt đầu kêu to liên tiếp, "Thích em... thích anh...", giọng nam cùng giọng nữ, hòa làm một trở nên âm vang, bị gió thổi tỏa ra trong không khí.
Jaejoong và Yunho nghe không rõ những âm thanh ấy, chỉ là quay lại, nhìn khuôn mặt đối phương rồi đồng thời điên cuồng hét, hít đầy gió căng phổi, ngực nở ra, người phía trước, ai nhìn cũng không thấy, tay bọn họ đặt phía bên ngoài dây an toàn chưa hề rời nhau.
Thời gian điên cuồng luôn làm cho con người ta lún sâu vào nhưng cũng rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc, giấy báo nhập học dành cho tân sinh viên đã gửi đến.
Một ngày trước khi Jaejoong đi, bố mẹ Kim ở nhà nhắc cậu mãi, "Con nói con a, ngày mai đã phải đi, hôm nay không biết tự mình dọn dẹp, con nói cái phẩm chất này của con, sau này tới trường rồi thì làm sao đây?"
Jaejoong bịt lỗ tai, "Phiền phức chết đi được... Ngày mai xuất phát, con đi rồi bố mẹ nhắm mắt không thấy thì không buồn phiền gì hết..." Sau đó không duyên cớ túm lấy Yunho đang ngồi bên cạnh, "Yunho, thu dọn hành lý cho tớ!"
Mẹ Kim lắc đầu cùng bố Kim nói, "Con xem xem, nó không dọn, nói nó hai câu, nó còn không thích."
"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
Jaejoong đặt mông ngồi vào giường, đá một cái trong không khí, "Thật là, con đã ngoan ngoãn thế này, bố mẹ còn phải ý kiến sao?"
Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Yunho sang, nắm cổ áo Yunho, dữ dằn nói, "Nói, có phải cậu cũng cảm thấy tớ phiền nhiễu, ước tớ mau biến đi không?"
Yunho hướng về Jaejoong cười cười, xoa xoa đầu cậu, rồi quay người đến trước bàn học nhặt giấy tờ chứng nhận mà ngày mai Jaejoong cần mang đi, vừa dọn dẹp vừa nói, "Đúng mà, tớ chỉ mong sao cậu đi đi... Đỡ phải nhìn cậu mỗi ngày, lồng ngực và trái tim bệnh như nhau, đập rất mạnh..."
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Jaejoong chầm chậm bước đến, giang tay ra, từ phía sau vòng qua người Yunho, đem cằm đặt trên bờ vai hơi run run của anh, "Tớ cũng vậy, đập vô cùng nhanh... Thế nhưng tớ muốn để nó đập, bởi vì không đập, sẽ chết mất..."
Yunho ngừng tay rồi nâng cái mông của Jaejoong lên, đặt trên mặt bàn, tay Jaejoong khoát lên vai Yunho, vòng sau đầu anh, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng tiến vào, phủ sắc cam vàng lên người hai thiếu niên đang nhẹ nhàng hôn môi, an tĩnh mà dịu dàng.
Một lát sau, Jaejoong nằm trên giường, hướng về Yunho đang sắp xếp hành lý vào va li cho cậu, nói, "Yunho, cậu cũng cẩn thận một chút cho tớ! Lúc nào đó tớ hỏi Junsu, nếu cậu ở trường học mà dám cắm sừng lên đầu tớ... Tớ, tớ..."
Yunho quay đầu nhìn cậu, đùa giỡn, "Cậu cậu cậu, cậu thế nào?"
Jaejoong phồng má lên, trợn mắt một chút với Yunho, "Đến lúc đó rồi hãy nói!"
Ngược lại, Yunho chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Sai lầm như thế, tớ có thể mắc phải sao?"
Jaejoong bỗng nhiên quay người về phía tường, "Nếu như bố già mẹ già bảo chúng ta tìm bạn gái thì làm sao bây giờ?"
Hai người lại rơi vào một khoảng im lặng.
Jaejoong ngồi dậy, nhìn Yunho, "Chúng ta cố gắng đừng tìm có được không? Tương lai chúng ta đi đến nước ngoài, bố mẹ nhìn không thấy. Lúc đó chỉ có cách này thôi..."
Yunho đi tới, hôn lên chiếc khuyên ở tai trái Jaejoong, thì thầm nói, "Jaejoong, nếu như đau, sau này chúng ta cùng nhau đau."
Lúc Jaejoong tỉnh ngủ, Yunho đã dọn dẹp gần như xong hết, Jaejoong thở dài, "Nè, tương lai không làm bảo mẫu phục vụ tớ đâu nhá."
Yunho vỗ nhẹ vào trán Jaejoong, "Đứng lên xem còn có cái gì phải mang đi không?"
Jaejoong đang đi bộ một vòng đến bên cạnh tủ quần áo, thấy có một vài bộ đồ của Yunho, "Yunho? Những thứ này cũng xếp vào đây làm gì chứ?"
Yunho quay đầu nhìn thoáng qua, ừ một tiếng, "Mấy bộ quần áo này một lát nữa phải giặt, sao vậy?"
Jaejoong lục lọi một chút, quẳng cho Yunho một cái liếc mắt, nhìn anh sắp xếp gọn gàng ngay ngắn cái va li, lầm bầm một câu, "Hứ, thì hỏi một chút...", sau đó đặt vào bên trong cặp sách giấy tờ văn kiện chính mình ngày mai phải mang đi, bỗng nhiên Yunho gọi cậu, giật mình một chút. Yunho nhìn Jaejoong,
"Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Jaejoong căng ra một nụ cười rõ là to, "Hì hì, không có việc gì... Cậu gọi làm gì?"
Yunho cúi đầu, thường thường bình thản nói ra một câu, "Ngày mai trường học chúng tớ cũng gọi đi, tớ không đi tiễn cậu được..."
Jaejoong thôi cười một thoáng, tiếp đó con mắt xoay xoay mấy vòng, cười xấu xa trở lại, "Bé... Yun... Yun, không nỡ đi tiễn anh trai, đừng khóc mà, anh trai còn chưa đi nha."
Yunho bị Jaejoong làm cho bật cười, kéo tay Jaejoong qua đem vào miệng cắn cắn, "Bé yêu, cậu cũng đã bắt đầu nhớ tớ rồi phải không?"
Jaejoong bị trêu ghẹo trở lại, nghẹn đỏ mặt, cứng rắn lớn tiếng nói "Ai..." Bỗng nhiên nghĩ đến bố mẹ đang ngồi ở phòng khách, âm thanh rớt xuống, nhỏ giọng rầm rì, "Ai nhớ cậu chứ! Cậu cứ nằm mơ đi! Mau thu dọn đồ cho đại gia tớ nào!"
Sau đó dùng tay nhéo mông Yunho, mở rộng cửa nhảy ra ngoài, "Mẹ, làm cơm đi, con đói bụng rồi..."
Yunho ở trong phòng nghe cô chú Kim lại bắt đầu ca thán Jaejoong, xoa cái mông bị chòng ghẹo của mình, ngồi dưới đất cười khúc khích.
Buổi sáng Jaejoong phải lên tàu hỏa lúc tám giờ, để không trễ tàu, sáng hôm sau đã bị gọi dậy lúc chưa đến sáu giờ.
Sau khi mẹ Kim kêu Jaejoong dậy xong, liền đi chuẩn bị bữa sáng. Jaejoong nhẹ nhàng xuống giường, rửa mặt rồi đem đồ đạc mang ra khỏi phòng, sau đó đứng ở trước giường, nhìn nét mặt say ngủ của Yunho, khe khẽ bò lên trên mép giường, hôn vào môi Yunho một cái, nhỏ giọng nói,
"Yunho, tớ nói dối đó, tớ sẽ luôn luôn nhớ cậu..."
Chợt cảm thấy xấu hổ, sờ sờ khuôn mặt nóng rần lên của mình, rón ra rón rén trèo xuống, nhìn qua phòng một chút, hít một hơi thật sâu, rời khỏi, nắm cánh cửa lặng lẽ khép lại.
Bên trong cánh cửa, cũng một tiếng hít sâu, Yunho không hề mở mắt, chỉ là đem tay đặt lên môi, cảm giác chính bản thân đang mỉm cười.
Mẹ Kim hỏi có muốn gọi Yunho thức dậy hay không, Jaejoong nói đừng gọi, bảo là cậu ấy lát nữa cũng phải đến trường, không có thời gian tiễn con đi.
Bố mẹ Kim liếc nhìn nhau, "Sao hôm nay hiểu chuyện như thế nhỉ?"
Bố Kim và mẹ Kim đưa Jaejoong lên tàu hỏa, đã thấy Yoochun. Bố mẹ Yoochun do bận công tác, hôm nay không thể tiễn cậu đi.
Mẹ Kim niềm nở kéo tay Yoochun, "Ôi chao, thật tốt, cháu và Jaejoong học chung một trường, các bác cũng yên tâm. Nhiều năm rồi, vẫn chăm sóc Jaejoong nhà chúng ta, cô cảm ơn cháu nha."
Jaejoong hừ một tiếng, "A a a, coi như con không may, cùng học đại học với tên Yoochun kia."
Bố Kim thẳng tay đánh vào trán Jaejoong, Yoochun cười tủm tỉm hỏi tại sao Yunho không đến.
Jaejoong bĩu môi, "Người ta học đại học số một toàn quốc, giấy gọi đi sao có thể đến trường muộn."
Mẹ Kim dở khóc dở cười nhìn Jaejoong, cùng Yoochun nói, "Ôi, cái thằng bé này nếu được một nửa của Yunho thì người khác bớt lo bao nhiêu..."
Cuối cùng tàu hỏa cũng răng rắc răng rắc chuyển bánh, Jaejoong nhận thấy mình đang dần dần xa quê hương, nói một mình, "Tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi..."
Lúc Jaejoong độc thoại trên tàu hỏa, Yunho đang đi bên trong vườn trường đại học S, nhìn các cột đính các loại thông báo đủ kiểu, làm việc kiêm chức thông tin, cuối cùng cảm thấy trên mặt thủy tinh của cột thông báo chiếu ra một Jaejoong đang ngậm kẹo mút, tóc vểnh lên, điệu bộ cười gian, bất giác cười một tiếng.
"Bé yêu..."
Tới đại học Y rồi, bận rộn hoàn thành các thủ tục, Jaejoong tự cho là mình xui xẻo, lại có thể cùng ký túc xá với Yoochun, Yoochun ở phía sau cười đùa cợt nhả nói, "Không có cách khác đâu, khoa kế toán chúng ta có mấy người là nam sinh, đương nhiên rất có thể ở ký túc xá cùng nhau a..."
Jaejoong khinh bỉ liếc mắt, "Tớ thấy cậu có mà thích ở ký túc xá nữ thì có?"
Yoochun cười méo mó nói, "Cũng thế thôi, tớ thấy ngoại trừ Jung Yunho, cậu đâu có muốn ở ký túc xá cùng ai? Oa... Anh cả, em sai rồi, anh mau buông tay ra..."
Jaejoong đi tới ghìm cổ Yoochun, khiến Yoochun ngộp thở cầu xin tha thứ.
Tới ký túc xá rồi, hai người bạn cùng phòng còn lại đều đã đến. Một nam sinh rất đẹp trai ra chào hỏi bọn họ, cười rộ lên, đôi mắt có hơi một to một nhỏ, vô cùng đặc biệt dễ thương, "Chào các anh, em là Shim Changmin."
Jaejoong nhìn một lát, đi từ từ đến quang quác tán phét, tỏ vẻ phóng khoáng, vỗ vỗ lưng Changmin thật mạnh, "Ôi chao, anh em này cao lớn đẹp mắt thật đó!"
Changmin bị đập bỗng nhiên ho khụ khụ một đợt, thái độ hòa hõa, thân thiết nói, "Ha ha, anh nhìn mới cao lớn đẹp đẽ..."
Yoochun cảm thấy vô cùng mất mặt, đột ngột nghe trên đỉnh đầu một âm thanh lạnh buốt truyền đến, "Bộ tôi trong suốt sao?"
Một nam sinh khuôn mặt rất có nét từ trên giường đứng lên, mái tóc rậm hơi dài, liếc mắt nhìn bọn họ, "Hừ, lớn rồi còn nói chuyện quá khứ, làm bạn cùng phòng của tôi mà không biết xấu hổ..."
Yoochun, Jaejoong, Changmin nhìn đại nhân Kim Heechul, cảm giác một đàn quạ đen bay qua trên đầu.
Vừa khai giảng, bài tập cũng không nhiều, phần lớn nhanh chóng quen với cuộc sống đại học, ở trong ký túc xá ấn điện thoại, Jaejoong gọi về nhà. Cùng Yunho nói liên miên lan man, tình cảm nói nửa ngày về chuyện nhập học, líu ra líu ríu, Kim Heechul trở lại ký túc xá, nhìn thoáng qua, hướng về phía đó to giọng nói, "A lô, cái người bên kia, đừng cười nhạo, nam sinh này miệng rộng toe toét, cằm rớt bôm bốp mất tiêu rồi." Sau đó lâng lâng bắt đầu soi gương, tự mình khen ngợi mình.
Jaejoong bị trêu đùa mặt đỏ chót như quả cà chua chín, hướng về bóng lưng Heechul đá một phát, lấy lại tinh thần. Yunho nói với cậu anh vừa mới mua điện thoại di động, bảo cậu cũng mua một cái, thuận tiện để gửi thông tin.
Buông điện thoại, Jaejoong túm Changmin ra ngoài để tìm mua điện thoại di động,
"Changmin, cậu nói cái này thế nào?" Jaejoong giơ Nokia lên hỏi Changmin.
"Hả, em nghĩ màn hình nó hơi nhỏ..." Changmin chăm chú nói.
"Vậy cái Motorola kia thì sao?"
"Em thấy loại này hơi cũ rồi..."
"Cái này thì sao?"
"Cũng không hợp lắm..."
Hỏi hồi lâu, người bán hàng đã đem ra tất cả các loại sản phẩm mẫu mã chủng loại, Changmin bị Jaejoong hỏi đến miệng lưỡi khô khốc.
Jaejoong rất hài lòng gật đầu, "Được, anh muốn cái này!" Jaejoong chỉ chỉ phóng tay vào một chiếc điện thoại di động Samsung mẫu dài màu trắng.
Changmin toát mồ hôi lạnh, "Hyung, anh đã sớm vừa ý nó, sao hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Hì hì, anh xem xem con mắt của Yunho thế nào, của cậu ấy là màu đen, bảo anh mua màu trắng, cậu ấy chọn quả nhiên không tệ!" Jaejoong cầm mô hình điện thoại di động cười, vẻ mặt sáng rực.
Changmin cảm thấy bản thân rất đen đủi.
Cùng ngày, lúc Yunho đang ngủ mơ mơ màng màng, nhận được tin nhắn đầu tiên từ điện thoại di động của Jaejoong, vừa mở ra, khuôn mặt cùng cái bĩu môi to tướng của Jaejoong hiện lên, Yunho nắm điện thoại di động, trốn bên trong lớp chăn cười cười.
Cuộc sống của sinh viên năm nhất còn tương đối dễ dàng, Jaejoong mua một khung ảnh nhỏ, đem bức ảnh chụp cả gia đình mang từ nhà bỏ vào, có hơi tiếc nuối thời gian nghỉ hè, đã quên cùng Yunho chụp ảnh.
Nghĩ, cầm bút vẽ lên mặt Yunho trong ảnh vài sợi râu mép, chút chít méo mó nói, "Jung Yunho, tớ đã quên cậu cũng không biết nhắc nhở tớ!"
Heechul đi tới, trông thấy bèn hỏi, "Cái này thì lý thú gì? Râu mép đây..."
Jaejoong nghe xong chỉ vào Yunho giới thiệu, "Xin chào, đây là bé chuột Jerry nhà chúng tôi."
Heechul cầm bút, tại khuôn mặt Jaejoong trong ảnh cũng vẽ mấy sợi râu mép, "Này! Xứng đôi nhá, đây là bé mèo nhỏ Tom nhà các cậu!"
Jaejoong đã lâu không luyện móng vuốt, đuổi theo Heechul đang chạy trốn.
Chơi đùa mệt mỏi rồi cùng Yunho gửi tin nhắn, Yoochun chạy đến, "Ha, chúng ta sẽ đi quán internet chơi CS với phòng ký túc xá bên cạnh nha? Dù sao ngày mai cũng không có tiết, hôm nay có thể chơi suốt đêm."
Changmin vừa nghe đến game tinh thần liền tỉnh táo, tóm lấy Jaejoong, "Hyung, đi thôi... ký túc xá không có lắp đặt máy tính, em buồn chết mất..."
Jaejoong nhìn Yoochun, Heechul và Changmin, đành phải gửi một tin nhắn cho Yunho, nội dung là "Tớ ra quán net chơi đây, ngày mai không có giờ học, đến mai về ngủ cũng được, khi dậy lại gửi tin nhắn cho cậu nha..."
Tin nhắn của Yunho đến, "Cậu đi đâu chơi? Nhớ cẩn thận một chút cho tớ!"
Jaejoong rất nhanh nhắn lại một cái, "Trời ơi, ở trước cửa cổng trường học chúng tớ thôi, cậu yên tâm đi, lắm lời!"
Yunho nhìn tin nhắn trả lời, lắc đầu, cười khúc khích rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau lên mạng, đột nhiên thấy các trang web lớn đều đăng tải một tin tức,
"Rạng sáng hôm nay, trước cửa quán mạng trường đại học Y nổi tiếng của thành phố X đã xảy ra hỏa hoạn, làm mười tám người chết và mười người bị thương... Theo điều tra của cảnh sát, các nạn nhân đều là sinh viên đại học Y... Vụ việc này nhắc nhở chúng ta, an ninh quán internet cần phải..."
Mấy bạn cùng phòng trông thấy Yunho đột nhiên chân tay loạn xạ như phát điên, vừa đá vừa lẩm bẩm, "Kim Jaejoong, cậu tốt nhất là nhanh nhận điện thoại cho tớ!"
Đầu bên kia điện thoạt, trước sau vang lên một giọng nữ máy móc, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
End chap 12
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top