Lửa và Bạc
Peter vung móng vuốt, từng cú quật mạnh mẽ đẩy lùi lũ linh cẩu đang lao tới. Gã vẫn đứng vững, dù hơi thở nặng nhọc và cơ thể dần cạn kiệt sức lực. Từng đợt tấn công liên tiếp của lũ linh cẩu ép gã phải lùi dần về phía sau.
Từ phía xa, Thaddeus ngoái lại nhìn, ánh mắt lo lắng rõ rệt. "Peter! Anh phải rút lui ngay! Đừng cố nữa!"
"Em cứ đi đi! Tôi sẽ ổn!" Peter gầm lên, không để bất kỳ ai phân tâm. Gã đứng chắn giữa bầy linh cẩu và con đường rút lui, quyết tâm bảo vệ tất cả.
Lũ linh cẩu đông hơn, dồn ép không ngừng. Tiếng gầm gừ của chúng hòa lẫn với tiếng thở dốc của Peter, tạo nên một bầu không khí căng thẳng tột cùng. Chúng thi nhau tạo thành một làn sóng ép gã phải nhảy về phía vách đá dựng đứng.
Gã lùi thêm một bước, bàn chân chạm gần tới mép vực. Gió lạnh từ bên dưới thổi ngược lên, như nhắc nhở về sự nguy hiểm ngay sau lưng.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức từ quá khứ bất chợt ùa về. Peter nhớ lại trận chiến định mệnh năm xưa, khi đàn sói của gã bị bao vây bởi lũ linh cẩu. Hình ảnh các anh em ngã xuống từng người một, những tiếng gọi thất thanh, những nỗ lực tuyệt vọng để chống trả... tất cả hiện lên rõ mồn một.
Gã cũng không thể quên ánh mắt lạnh lùng của Raphael, em trai út, khi gã bị dồn đến mép vực. "Anh là kẻ thất bại. Đàn sẽ tan rã chỉ vì anh," Raphael đã nói như vậy trước khi Peter rơi xuống.
Nhưng hiện thực nhanh chóng kéo Peter trở lại. Lũ linh cẩu vẫn lao tới không ngừng, và gã biết rằng lần này mình không thể để lịch sử lặp lại. Một con linh cẩu lớn vồ tới, bộ lông xám đen bóng loáng dưới ánh trăng và hàm răng nham nhở, nó là một trong những con to nhất bầy. Peter tung cú quật mạnh, hạ gục nó ngay tức khắc, nhưng áp lực từ bầy còn lại ngày càng lớn.
Sau khi đảm bảo những người mình đang bảo vệ đã rút đi khá xa. Cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua, nhưng gã biết trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
Peter dồn hết sức lực, hạ thêm vài con linh cẩu nữa. Mỗi đòn đánh của gã đầy sự quyết tâm và cứng cỏi, nhưng số lượng ngày một tăng. Móng vuốt sắc nhọn của chúng xuyên qua bộ lông, cấy sâu vào da, máu tươi bắn ra nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
Peter lùi từng bước, từng bước. Chân sau đã chạm đến mép vực. Một con linh cẩu với nhiều vết sẹo dài trên mặt khịt mũi tiến lên gần Peter. Cả hai gườm nhau. Nó cào cào bộ móng trên đất rồi nhảy bổ vào người Peter. Gã vung chân trước làm nó ngã nhào sang một bên nhưng ngay lúc đó một con khác húc mạnh vào người gã.
Trời đột ngột đổ mưa như thác đổ, những giọt nước lạnh lẽo xối xả vào đất, hòa cùng tiếng sấm ầm ầm. Máu từ trận chiến nhuộm đỏ cả vùng đất, tạo thành những vệt đen nhờ mưa xóa đi, nhưng không thể nào xóa mờ đi nỗi đau trong lòng gã chiến binh. Peter, vẫn gồng mình chiến đấu, cảm thấy sức lực dần cạn kiệt. Dù đã vất vả chống trả, gã không thể ngăn được sự tấn công ác liệt của đàn linh cẩu. Những con thú này không ngừng xông tới, dồn gã vào một góc hiểm.
Lúc này, trong cơn tuyệt vọng, một tiếng gầm đầy uy lực vang lên, như xé toang bầu trời đen tối. Tiếng sấm rền rĩ hòa cùng tiếng gầm lớn ấy. Con linh cẩu trên người Peter bị hất văng khỏi người gã, bay ra xa rồi rơi xuống vách đá phía dưới.
Peter ngẩng lên, mắt mờ vì mưa, nhưng lại nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Thaddeus. Cậu ấy đã quay lại.
Không cần phải nói gì, chỉ là một ánh mắt đầy quyết tâm, Thaddeus lao tới giúp Peter đứng lên. Cậu không ngần ngại, không e dè. Thaddeus cúi xuống, hôn lên mặt Peter, liếm nhẹ vết máu trên bộ lông đã ướt sũng, tiếp cho gã nguồn sức mạnh và sự động viên. Thaddeus đang thực hiện một lời hứa – một lời hứa rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi Peter, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
“Anh không phải một mình nữa đâu, Peter,” Thaddeus nói, giọng kiên quyết và nhẹ nhàng. “Lần này, tôi sẽ luôn bên cạnh anh.”
Peter cảm nhận được sự ấm áp từ cậu, lòng gã chợt dâng lên cảm giác yên bình. Gã không còn cô đơn nữa. Không giống như những năm tháng trước, khi gã phải chiến đấu một mình, gánh vác tất cả. Lần này, Thaddeus ở đây, bên cạnh gã. Và họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, không bỏ cuộc, không để ai phải chịu đựng một mình.
Cả hai chiến đấu cùng nhau, đối mặt với kẻ thù, không còn sợ hãi. Cùng nhau, họ đã trở thành một đội mạnh mẽ không thể phá vỡ.
Dưới bầu trời đen kịt, những đám mây kéo đến nặng nề, không khí ngột ngạt như thể nó đã không còn chỗ cho hy vọng. Mưa rơi từng giọt xối xả, lạnh lẽo, nhưng cũng như một dấu hiệu của sự thay đổi. Trận chiến đang diễn ra ác liệt.
Thaddeus như một ngọn lửa rực sáng, chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình, mắt sáng rực, thân thể như thép, vững vàng và không lay chuyển. Mỗi bước đi của cậu là một vệt lửa, bùng cháy, rực rỡ, đốt cháy tất cả mọi thứ trên con đường của mình. Từng cú vung tay của Thaddeus mạnh mẽ, mỗi cú đánh đều như muốn xé toang không gian, đẩy lùi kẻ thù bằng sức mạnh của ngọn lửa không thể dập tắt. Thân hình cậu tuy chưa trưởng thành nhưng cũng toát ra khí thế hung tợn, mạnh mẽ và đầy lửa, không có gì có thể ngăn cản bước tiến của cậu.
Peter đứng bên cạnh, giống như bạc, mượt mà và lạnh lùng, nhưng không kém phần kiên cường. Gã chiến đấu với vẻ bình tĩnh, không có sự vội vàng, nhưng mỗi động tác đều như một điệu vũ hoàn hảo, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Peter không phải là ngọn lửa bùng cháy như Thaddeus, mà là bạc – sự lạnh lùng, sắc bén, tinh tế. Gã di chuyển nhanh nhẹn, không hề chậm chạp, những cú đánh của gã như mũi kiếm sắc, chính xác và mạnh mẽ, khiến đối thủ không kịp phản ứng. Ánh mắt của gã như lưỡi dao sắc bén, quét qua từng kẻ thù, không bỏ sót một ai.
Cả hai người như lửa và bạc, một sự kết hợp hoàn hảo, không thể tách rời. Trong trận chiến này, họ không chỉ là đồng đội; họ là một sự kết hợp kỳ diệu, bổ sung cho nhau, tạo thành một sức mạnh không thể bị phá vỡ. Khi Thaddeus tấn công, Peter luôn sẵn sàng lấp đầy khoảng trống, bảo vệ phía sau và đánh trả những kẻ đối đầu bằng những đòn tấn công tinh tế và đầy uy lực. Mỗi cú vung tay của Thaddeus đều được Peter hỗ trợ bằng một cú đánh sắc bén, mỗi bước đi của Thaddeus đều được Peter bảo vệ từ phía sau.
Cả hai không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn là chiến đấu với chính bản thân mình, vượt qua nỗi sợ hãi và những kí ức đau đớn. Peter, trong quá khứ, đã từng chiến đấu một mình, đã từng cô độc trong trận chiến, không có ai ở bên cạnh. Nhưng giờ đây, Thaddeus ở bên cạnh gã, một người đồng đội, gia đình của gã, cậu không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy kiên cường. Cùng nhau, họ như những ngọn lửa và bạc, không thể tách rời.
Cuối cùng, khi trận chiến kết thúc, chỉ còn lại một đám mây mù và những thân xác của kẻ thù nằm la liệt trên mặt đất. Peter và Thaddeus đứng giữa chiến trường, thở dốc, nhưng ánh mắt của họ không còn lo sợ nữa.
Khi nhìn nhau, họ không cần phải nói thêm gì. Tất cả đã rõ ràng. Cùng nhau, họ sẽ không bao giờ thua cuộc.
Cơn mưa không ngừng rơi, như thể cả thế giới đang khóc than cho những chiến binh đã chiến đấu trong đêm tối.
Những tiếng rít của gió thổi qua hang động, nơi Simon, Zack và đội săn đang ngồi, căng thẳng, lo lắng. Cả đám im lặng, chỉ nghe tiếng mưa đập vào đá như nhắc nhở họ về trận chiến chưa kết thúc. Mỗi phút trôi qua như một giờ, sự im lặng càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.
Simon ngồi gần cửa hang, đôi mắt nhìn về phía xa, nơi mưa bão đang trút xuống. Y không thể ngừng lo lắng cho Peter và Thaddeus. Họ đã rời đi từ lâu, chiến đấu với đám linh cẩu, nhưng tình hình vẫn chưa rõ ràng. Cả đội săn đều là những chiến binh dũng mãnh, nhưng họ cũng biết rằng trận chiến này không đơn giản, và hai người đồng đội của họ – Peter và Thaddeus – đang đối mặt với một thử thách khó lường.
Một tiếng động nhẹ vang lên, và đột nhiên, trong màn mưa mịt mù, Simon nhận ra bóng dáng của ai đó. Thaddeus, cùng với Peter, bước vào hang. Peter bước đi lảo đảo, một tay dựa vào Thaddeus để giữ thăng bằng. Thân thể gã đầy vết thương, máu vẫn còn đọng trên người. Cái nhìn trong đôi mắt của Peter có sự mệt mỏi, nhưng cũng không thiếu sự kiên cường, như thể một ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Thaddeus, mặc dù không bị thương nặng như Peter, cũng có những vết thương trên người, nhưng cậu vẫn giữ vững, dìu Peter đi từng bước vững vàng.
Simon, Zack và đội săn lập tức đứng dậy, sự lo lắng chuyển thành sự ngạc nhiên. Họ không thể tin nổi khi nhìn thấy hai người quay lại, và càng ngạc nhiên hơn khi nghĩ đến số lượng linh cẩu nằm la liệt quanh họ, chứng tỏ rằng chỉ có hai người họ mới có thể hạ gục gần 100 con linh cẩu trong trận chiến tàn khốc ấy. Cả đội săn nhìn nhau, không giấu nổi sự thán phục và kính trọng.
Zack bước tới, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy hai người. “Các cậu... đã quay lại,” Zack nói, giọng đầy ngạc nhiên. “Chúng tôi... không thể tin được. Các cậu làm được điều đó sao?”
Peter cười khẩy, nhưng trong đó có chút mệt mỏi. “Cái gì mà không thể chứ? Chỉ là vài con linh cẩu thôi mà,” gã đáp, mặc dù hơi khó khăn khi nói. Gã cố gắng đứng thẳng, nhưng vết thương khiến mỗi bước đi trở nên nặng nhọc hơn.
Thaddeus nhẹ nhàng đỡ Peter ngồi xuống một tảng đá lớn. Cậu nhìn những vết thương của Peter, lông mày hơi nhíu lại, nhưng không nói gì. Cậu biết Peter là người mạnh mẽ, không bao giờ để mình yếu đuối trước mặt người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ bỏ mặc gã. Thaddeus vươn tay ra, nhẹ nhàng vén tóc ướt trên trán của Peter, đặt lên đó một nụ hôn, ánh mắt cậu lướt qua các vết thương, nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng chăm sóc.
Simon bước tới, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy hai người quay lại. “Đại ca ổn chứ?” Simon hỏi, giọng hơi lo lắng. Y biết Peter mạnh mẽ, nhưng trận chiến vừa rồi chắc chắn không dễ dàng.
Peter quay lại nhìn Simon, ánh mắt vẫn còn sự kiên quyết, nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi. “Không sao đâu,” gã đáp, giọng khàn khàn. “Chỉ là mệt một chút thôi.”
Zack ngồi xuống cạnh Peter, nhìn vết thương của gã, rồi quay sang Thaddeus. “Cậu cũng không sao chứ?” Zack hỏi, giọng vẫn đầy lo lắng.
Thaddeus gật đầu, mặc dù trên người cậu cũng có vài vết thương nhỏ, nhưng không nghiêm trọng. “Mọi chuyện ổn. Nhưng chúng ta cần nghỉ ngơi,” cậu đáp, ánh mắt nhìn Peter đầy lo lắng, nhưng vẫn không rời đi.
Cả đội săn nhìn nhau, ánh mắt đầy sự kính trọng. Họ không thể tin được hai người này, những người đã trở lại trong tình trạng này, lại có thể hạ gục gần 100 con linh cẩu. Trong mắt họ, Peter và Thaddeus không chỉ là đồng đội, mà còn là những chiến binh huyền thoại, những người mà họ không thể không kính trọng.
Simon ngồi xuống bên cạnh Peter, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy gia đình mình quay lại an toàn, mặc dù cả hai đều bị thương. Y nhìn Thaddeus, trong kí ức hiện lên nụ cười tỏa nắng của người kia. Thaddeus giống hệt anh ấy. Ánh mắt y đầy cảm kích. “Cảm ơn,” y nói, giọng nhẹ nhàng, không cần phải nói thêm gì. Thaddeus đã luôn ở đó, luôn bảo vệ, và lần này cũng không khác.
Cả nhóm im lặng trong giây lát, nghe tiếng mưa rơi, nhưng trong lòng mỗi người đều có một cảm giác vững vàng, rằng trận chiến này chưa kết thúc, và sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng ít nhất bây giờ, họ có nhau.
---
Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua khe đá, đánh thức Peter dậy. Gã mở mắt, cảm thấy cơn đau từ vết thương trên người đã dịu đi, và thân thể cũng không còn quá mệt mỏi. Cảm giác nhẹ nhõm khiến gã thở phào một hơi. Đưa tay lên trán, gã cảm nhận được sự ấm áp của cái gì đó mềm mại phủ lên mình. Khi cúi đầu nhìn, Peter nhận ra Thaddeus đang ngủ say bên cạnh mình, gương mặt cậu hiền hòa trong giấc ngủ, và bàn tay vẫn ôm lấy eo của Peter một cách vô thức.
Ánh mắt của Peter lóe lên một tia dịu dàng. Mặc dù trong trận chiến tối qua, cả hai đã phải chiến đấu dũng mãnh và đối mặt với cái chết, nhưng giờ đây, khi thấy Thaddeus bên cạnh mình, gã cảm thấy một sự an yên kỳ lạ. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Thaddeus khiến Peter không thể không mỉm cười, lòng tràn đầy sự biết ơn và cảm kích. Cảm giác thân thuộc giữa hai người đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Peter nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc Thaddeus, nở một nụ cười tinh nghịch, muốn trêu chọc cậu một chút. Gã khẽ hôn lên trán cậu, đôi mắt sáng ngời với vẻ yêu thương. “Dậy đi, em yêu, hôm nay có vẻ như chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện nữa,” Peter thì thầm, giọng khàn khàn nhưng đầy sự ấm áp.
Đột nhiên, tiếng cười khúc khích vang lên từ phía cửa hang, khiến Peter giật mình và nhanh chóng quay lại. Simon đứng đó, tay chống hông, miệng cười toe toét nhìn vào. “Ôi trời ơi, hai người làm gì vậy, lại đang đánh thức nhau bằng cách này sao?” Simon nói, giọng lén lút, ánh mắt chớp chớp đầy sự tinh nghịch. Y cười nhạo, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng khiến Thaddeus bối rối tỉnh giấc.
Thaddeus mở mắt, thấy mình đang nằm dựa vào Peter, lập tức đỏ mặt và đẩy nhẹ Peter ra một chút. “Chú làm gì vậy, Simon?” cậu càu nhàu, cố gắng đứng dậy nhưng không thể giấu nổi vẻ ngượng ngùng.
Peter bật cười, mắt vẫn không rời Thaddeus. “Yên nào, Simon. Chú làm gì mà cứ hay trêu chọc chúng tôi thế?” Gã nói, nhưng trong giọng nói có chút hài hước và một chút tựa như người anh lớn đang bảo vệ em trai.
Simon không ngừng cười, bước lại gần và ngồi xuống, thừa biết hai người này sẽ không thể giấu nổi sự gần gũi mà họ dành cho nhau. “Em chỉ đang trêu thôi mà,” Simon đáp, vẫn không ngừng cười. “Nhưng phải công nhận, hai người thật là tình cảm đấy. Đại ca thì mềm mỏng, còn Thaddeus thì có vẻ ngượng ngùng. Nhìn đi, cậu ấy đang đỏ mặt kìa!”
Thaddeus chỉ biết lúng túng cười trừ, rồi nhìn Peter. “Tại anh ấy cứ hay làm thế,” Thaddeus nói, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn có chút bối rối.
Peter nhìn Thaddeus một lúc rồi lại mỉm cười. “Không sao đâu. Chúng ta đã phải trải qua rất nhiều chuyện, và tôi rất vui khi có em bên cạnh,” gã nói, giọng đầy chân thành.
Simon không thể không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Peter. Y nhún vai và nói: “Thôi, thôi, không làm phiền nữa. Để cho hai người âu yếm nhau. Em đi kiếm cái gì ăn đi, trước khi chúng ta lại phải chiến đấu tiếp.”
Peter nhìn Simon, gật đầu. Gã vẫn không quên cảm ơn Simon vì tất cả những gì y đã làm trong suốt trận chiến vừa qua. “Cảm ơn, Simon. Hãy đi đi, chú sẽ cần sức để chúng ta tiếp tục.”
Khi Simon rời đi, Peter quay lại nhìn Thaddeus, ánh mắt đầy tình cảm. “Em là người tôi có thể tin tưởng nhất,” gã nói, ngập tràn cảm xúc. Thaddeus nhìn Peter, hai người không cần nói gì thêm, chỉ đơn giản là nhìn nhau, và trái tim như đã nói hết tất cả những gì cần nói.
Đôi khi, trong những khoảnh khắc yên bình như thế này, khi cả hai người không phải chiến đấu hay lo lắng, họ mới thực sự cảm nhận được sự quan trọng của nhau. Không cần phải dùng lời nói, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cũng đủ để họ hiểu nhau.
----
Peter và Thaddeus rảo bước ra khỏi hang động, hướng về phía làng với tâm trạng nặng trĩu. Tình hình lúc này càng lúc càng căng thẳng, và họ biết mình cần phải thận trọng hơn bao giờ hết. Trên đường đi, họ đã trao đổi với Zack về kế hoạch tiếp theo – họ sẽ tạm rời xa khu vực nguy hiểm, nhưng cần phải đi về phía gần làng để thám thính tình hình, chỉ là không tiến vào quá gần. Zack nhìn họ với đôi mắt đầy lo lắng nhưng không phản đối. Hắn biết rõ đây là một quyết định quan trọng, và chỉ có thể mong rằng mọi thứ sẽ ổn.
“Được rồi, nhưng hãy cẩn thận,” Zack nói, giọng đầy cảnh báo. "Tôi sẽ kiếm thức ăn trong khi các cậu đi. Nếu có gì bất thường, đừng ngần ngại quay lại ngay."
Peter gật đầu, đôi mắt vẫn sắc bén như thường lệ. "Chúng tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
Khi cả hai rời xa hang động và dần tiến gần hơn về phía làng, không khí trong làng dường như càng trở nên u ám. Cảnh vật xung quanh tĩnh mịch, và tiếng gió thổi qua những tán cây như những lời thì thầm của sự bất an. Peter và Thaddeus rảo bước cùng nhau, đi qua những con đường quen thuộc nhưng lại đầy vẻ lạ lẫm trong bối cảnh này.
Bỗng nhiên, một tiếng sột soạt nhỏ vang lên từ phía bên cạnh con suối gần đó. Peter lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén quét qua khu vực. Thaddeus cũng dừng lại, căng thẳng, nhìn vào bụi rậm ven suối.
Chưa kịp phản ứng, từ trong bụi cây, một bóng hình nhỏ nhắn bất ngờ nhảy ra, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một cái bóng. Thaddeus không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ nghe thấy một tiếng reo vui khe khẽ.
“Cái gì đây?” Thaddeus lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy con cáo đỏ quen thuộc của họ. Nó vẫy đuôi mừng rỡ, nhìn Thaddeus với đôi mắt sáng và đầy vui vẻ.
Thaddeus ngạc nhiên và hạnh phúc đến nỗi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cậu dang tay ra, con cáo chạy tới và nhảy vào lòng cậu, liếm tay cậu như thể nó đã chờ đợi rất lâu.
“Chúng ta đã để con lại từ lâu rồi… làm sao mà con lại có thể tìm về đây?” Thaddeus nói, giọng đầy sự ngỡ ngàng. Cậu vuốt ve lông của con cáo, cảm thấy hơi ấm từ nó truyền sang mình, giúp cậu xoa dịu phần nào nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng.
Peter đứng im một lúc, rồi bước tới bên Thaddeus, nở một nụ cười nhẹ. “Cái này chắc hẳn là duyên phận. Con đi tìm chúng ta.” Gã cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ về con cáo, và nó lại quay sang liếm tay Peter, như thể chào đón cả hai.
Thaddeus cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng khi nhìn con cáo. Dù là một sinh vật nhỏ bé, nhưng nó đã gắn bó với họ từ lâu, và sự hiện diện của nó lúc này như một lời nhắc nhở về những ngày tháng yên bình trước đó. Con cáo này là một phần quan trọng trong cuộc hành trình của họ, và nó dường như luôn ở đây đúng lúc, như thể có thể cảm nhận được sự bất ổn xung quanh.
"Chúng ta không thể để con lại được," Thaddeus nói, quyết tâm trong giọng nói. " Và giờ, chúng ta lại có thêm một đồng minh."
Peter gật đầu, ánh mắt vẫn thận trọng. “Đúng vậy, nhưng đừng để sự xuất hiện của con cáo làm chúng ta phân tâm. Cẩn thận hơn nữa, có thể có kẻ theo dõi.”
Thaddeus biết Peter luôn thận trọng, nhưng cảm giác an yên khi có con cáo bên cạnh cũng khiến cậu cảm thấy bớt lo lắng phần nào. Cả hai tiếp tục di chuyển, con cáo nhỏ bám theo, nhảy nhót bên cạnh họ.
“Chúng ta sẽ phải đối mặt với mọi thứ từ từ,” Peter nói, giọng trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top