Chương 46: Hoa
Sau nhiều năm sống giữa sương mù và những mùa hè mà nhiệt độ không bao giờ vượt qua 25 độ C. Những thiếu niên Anh Quốc giờ đây phải trả giá bằng những làn da nhợt nhạt mong manh dưới ánh nắng mặt trời, họ sẽ cháy nắng khủng khiếp nếu không có kem chống nắng. Nhóm bảy thiếu niên cũng đã rời khỏi bãi biển xinh đẹp, thay vào đó họ thuê xe đạp và chạy đến thị trấn gần đó để tham quan, cả đám đạp xe dưới ánh nắng rực rỡ và đoán xem ai là người đang đổ mồ hôi như lợn nào. Cuối cùng, sau khi đã thử món cà phê Ý trứ danh và mua một ít đồ lưu niệm họ quyết định dừng chân dưới một tán cây liễu rậm rạp, bên dưới tán cây là một vùng đất toàn cỏ và hoa dại, nếu từ đây họ phóng tầm mắt về tít phía Nam rìa thị trấn họ có thể nhìn thấy một ngọn núi nhỏ. Cả bọn nghỉ ngơi và rửa tay chân ở một con lạch trong veo trước khi bắt đầu bữa trưa của mình.
" Ôi chúa ơi, món này ngon quá đi mất~" Lily rên rỉ một cách đầy hạnh phúc khi cô nhét món gỏi cuốn đã được chấm đẫm sốt mà Jay, đã chuẩn bị cho cả bọn vào miệng. Từ khi mẹ cậu không thể nấu nướng nữa, Peter khá thích viết những công thức nấu ăn ngẫu nhiên mà cậu nhớ từ kiếp trước và đưa chúng cho Jay để thử xem nó có làm được không. Và quả thật, chú gia tinh chưa bao giờ làm Peter thất vọng cả.
"Ừm ừm!!!" James cũng kêu lên một cách thích thú với món bánh mì. Anh chàng vô cùng thắc mắc làm sao một cái bánh nhỏ này lại có thể chứa đựng nhiều hương vị đến thế. Những người còn lại cũng gật gù thưởng thức bữa trưa mà Jay cung cấp. Ai cũng có vẻ hài lòng đến bất ngờ. Chẳng phải họ làm lố gì đó, nhưng nền ẩm thực Anh Quốc nói chung thật sự là một cái gì đó cực kỳ khó nói nên lời. Chẳng phải tự nhiên mà người ta thường đùa với nhau rằng, bọn thực dân Anh đi xâm chiếm các nước khác cốt cũng để bổ sung cho cái menu tệ hại của bọn họ mà thôi.
Người đã từng sống trong cái nắng nóng hơn 30 độ C, nên giờ Peter đang thất vọng với thể chất của mình ghê gớm. Cậu thở dài, ngả người ra sau và dựa vào gốc cây liễu trong khi dùng áo lau mồ hôi trên mặt, trong lúc vô ý chàng trai trẻ để lộ ra cái bụng thon gọn, nhợt nhạt của mình. Regulus, người luôn ngồi gần Peter nhất, bắt đầu không thể kiềm chế mà nhìn chằm chằm mảnh da thịt mịn màng như tuyết kia, anh chàng nuốt nước bọt thật mạnh, cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên. Regulus không thể hiểu nổi tại sao anh ấy lại thích Peter đến vậy, có thể là mái tóc xám bồng bềnh kia ( thật ra nó là màu vàng tro nhưng nếu nhìn từ xa thì chúng có màu rất gần với màu xám), thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc của cậu ấy, hay nụ cười đáng yêu và giọng nói có trọng âm của cậu ấy, dù thế nào đi nữa thì Regulus đã rơi vào lưới tình theo cách tàn bạo nhất. Anh ấy cũng đã từng cố gắng phủ nhận tình cảm của mình dành cho thiếu niên tóc xám ấy rồi đấy chứ, nhưng theo thời gian, mọi nỗ lực ấy ngày một khó khăn hơn. Cho đến hiện tại, Regulus đã từ bỏ việc giãy dụa, anh chấp nhận bản thân và tình yêu đơn phương của mình dành cho cậu ấy. Tất nhiên, đó không còn là bí mật của riêng anh nữa, Sirius đã biết, anh trai anh dù có vẻ thiếu não trong một số trường hợp nhất định nhưng sự sắc sảo trong việc quan sát nội tâm em trai của anh ấy thì chưa bao giờ lụi tàn.
Thật sự thì Sirius đã không thể nhìn vào mắt của em trai khi phát hiện ra tình cảm mà em trai dành cho Peter. Cũng không rõ anh đã suy nghĩ gì trong suốt hai tuần nhưng sau cùng Sirius cũng bình tâm trở lại mà vượt qua việc đó. Giờ đây anh thích nhất là lén lút trêu chọc Regulus mỗi khi thấy em trai nhìn chằm chằm vào Peter quá lâu, điều đó không làm Regulus khó chịu. Anh cũng là người thường tinh tế kéo những người bạn trong nhóm của họ ra xa để Regulus và Peter có một chút không gian riêng. Tuy rằng sự giúp đỡ đó là không quá nhiều, nhưng Regulus vẫn rất trân trọng những phút giây quý giá ấy. Tựa như hiện tại.
“Em định nhìn chằm chằm vào anh cả ngày à?” Peter hỏi với nụ cười trêu chọc dù rằng đôi mắt cậu đang ánh lên một tia mờ mịt không rõ. Tựa như đang thắc mắc tại sao Regulus lại nhìn chằm chằm như thế. Thẳng thắn mà nói, Peter dù rất say mê cái đẹp nhưng bản thân cậu lại là một tên ngốc không tự nhận biết được vẻ ngoài của mình.
“Xin lỗi...” Regulus nghẹn ngào đáp lại. Anh chàng vội vàng rời mắt khỏi Peter mà nhìn chằm chằm vào nền cỏ phía xa xa. Tựa hồ ở đó có cái gì đó thú vị lắm, chóp tai và cả gáy của anh vẫn còn một màu đỏ hồng đầy mềm mại.
Peter bất lực bật cười thành tiếng, âm thanh ấy làm trái tim Regulus rung rinh, anh chàng lại bắt đầu không kiềm được mà nhìn sang Peter. Khoé mắt cậu nheo lại, hàm răng trắng như ngọc trai và phần nướu hồng của cậu ấy lộ ra, làn da Peter sáng lên và ướt át vì mồ hôi, đây là lần đầu tiên Regulus nhìn thấy ai đó cười đẹp đến vậy. Anh nhanh chóng quyết định rằng mình cũng yêu nụ cười của Peter như chính con người cậu ấy.
“ Có lẽ chúng ta nên đi dạo xung quanh một chút, ngồi đây chán quá, anh có thấy vậy không?” Regulus hắng giọng lên tiếng khi tiếng cười từ Peter đã nguôi dần. Anh đứng dậy khỏi mặt đất và vươn tay về phía Peter.
“ Được rồi, ta đi loanh quanh cho tiêu thức ăn một chút nào. ” Peter hỏi đồng ý, cậu nắm lấy tay Regulus.
Regulus ngần ngừ một lúc, sau cùng vẫn quyết định không buông tay Peter ra, anh liếc về phía con lạch nhỏ nơi năm người bạn vẫn đang ngâm chân và chơi đùa. Anh suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu dẫn Peter đi hướng khác.
Anh đưa Peter đi bộ dọc theo bãi cỏ, gió rù rì thổi qua người họ mang theo hơi ấm lẫn một chút gì đó tươi mát của cây cỏ và hơi nước. Họ không hề nói chuyện với nhau trong suốt chuyến đi bởi vì Peter lại lạc trong suy nghĩ của bản thân rồi, cậu quá say mê khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trước mắt đến mức cậu bất giác ngâm nga một giai điệu không lời trong miệng. Regulus lại say mê lắng nghe những âm điệu không đầu không cuối ấy, anh bỗng thấy bình yên đến lạ và ước chi họ có thể kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi thì hay biết mấy. Cũng chẳng biết là vì họ đã đi sang bãi cỏ khác hay vì tác động ma thuật vô thức của cả hai chàng trai bãi cỏ dưới chân họ tràn ngập những bông hoa dại, chúng đủ màu sắc nhưng không tên không tuổi và cực kỳ ngoan cường mà chen chúc mọc lên cùng một đám cỏ dại cao đến bắp chân người.
Cuối cùng, khi chân họ bắt đầu phát ra tín hiệu rằng chúng hơi mỏi rồi cả hai chàng trai mới bắt đầu ngồi xuống thảm cỏ và nghỉ ngơi. Ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm làn da nhợt nhạt của họ.
Regulus chớp mắt, bên tai vẫn là tiếng ngâm nga êm dịu của Peter, anh vẫn cứ tiếp tục say mê lắng nghe trong khi tay bất giác hái một nhành hoa dại. Đó chỉ là một bông hoa vô hại có hình dáng gần giống hoa anh túc. Ban đầu Regulus thấy nó chẳng có vấn đề gì cả, đây chỉ là một bông hoa. Thỉnh thoảng, anh lại xoay nó giữa các ngón tay và ngắm nhìn những cánh hoa xoay tròn. Đó chỉ là một thói quen khi đôi tay anh quá rảnh rỗi, dù vậy thì miệng Regulus vẫn trò chuyện cùng Peter, những câu chuyện nhỏ không đầu cũng chẳng cuối. Nhưng giờ đây bông- hoa- bé- nhỏ- vô- hại của anh đã được cài trên tóc Peter. Regulus thậm chí còn không chắc tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ vì ánh mặt trời đã rơi trên mái tóc Peter và khiến nó tỏa sáng màu vàng xám theo cách mà Regulus chưa từng thấy trước đây. Nó hấp dẫn đến mức khiến bộ não người thừa kế (thay thế) của anh ấy tạm dừng hoạt động trong một thời gian. Sau đó, anh chợt nảy ra một ý nghĩ vẩn vơ về việc bông hoa màu xanh bé nhỏ này trông sẽ đẹp đến thế nào nếu nó ở trên tóc cậu ấy, và trước khi anh kịp nhận ra thì Regulus đã vươn tay lên.
Và giờ, Mẹ kiếp. Regulus còn chưa kịp nghĩ kỹ về nó. Đây chắc chắn là một ý tồi.
Khi Regulus đã hạ tay xuống, Peter vẫn chưa phản ứng gì với bông hoa sau tai cả. Cậu chỉ đơn giản là ngồi đó, đôi mắt xanh xám thường ngày luôn toát ra vẻ tinh anh giờ đây trở nên mờ mịt.
Cả Regulus còn chẳng kịp điều chỉnh biểu cảm của mình, khi vài giây đầu tiên anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt trung lập trước khi nó thay đổi thành sự kinh ngạc . Hàm của Regulus đã rớt xuống, anh há hốc miệng như một con cá bị mắc cạn, nửa kinh hãi trước hành động của mình nửa lại hài lòng khi nhìn thấy khung cảnh chỉ có thể được miêu tả là tác phẩm nghệ thuật sống (Peter có hoa trên tóc) mà mình vừa tạo ra. Bất giác Regulus khẽ cười, rồi anh lại thấy xấu hổ vì hành động của mình mà vội vàng cúi đầu xuống, anh vẫn chưa thể đón nhận ánh mắt của Peter được. Anh biết Peter đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng Regulus lại không biết phải làm gì hay nói gì.
Thật sự là ngu ngốc. Regulus nghĩ thầm. Mình điên rồi sao! Nếu như Peter là một cô gái, hành động vừa rồi là hợp lý. Nhưng Peter của mình là một chàng trai kia mà!? Nếu anh ấy nghĩ mình đang xúc phạm anh ấy thì sao!? Ôi Merlin ơi!!
Sau cùng, Regulus không thể trốn tránh mãi được. Anh quay lại nhìn Peter, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt hơi khó đoán. Lông mày cậu hơi nhíu lại, môi khẽ hé ra. Cậu trông hơi bối rối, nhưng có lẽ cũng có chút tò mò. Có một câu hỏi trong đôi mắt Peter, nhưng rồi nó lại biến mất tựa như một con cá lặng sâu xuống mặt nước. Có lẽ cậu không muốn làm Regulus khó chịu.
Điều Regulus có thể chắc chắn là Peter không giận anh, không hề. Cậu ấy chỉ bối rối thôi. Nhưng chưa bao giờ Regulus khao khát họ có thể liên kết tâm trí với nhau như thế này, như vậy cậu có thể thổ lộ với Peter toàn bộ cảm xúc của mình ngay bây giờ.
Regulus chắc chắn không muốn làm Peter xấu hổ, anh ấy có thể thề điều đó, hoặc cũng có thể là vì họ đã tắm nắng quá lâu vì anh chắc chắn rằng Peter đang đỏ mặt. Có một màu hồng tựa như phấn mềm mại lan trên đôi má và sống mũi của cậu. Regulus không thể ngăn mình nhìn chằm chằm được nữa, ánh mắt anh đảo từ mặt Peter lên bông hoa, một vài cánh hoa màu xanh nhạt hơi cong lại và nở bung ra vì bị anh xoay trên đầu ngón tay. Nhưng Regulus đã đúng—nó trông thật tuyệt vời khi ẩn mình trong mái tóc vàng tro mềm mại của Peter.
Anh biết lẽ ra anh ấy không nên, nhưng Regulus bây giờ lại không thể khiến bản thân mình hối hận vì hành động đó như vài giây trước nữa. Giờ đây anh chỉ cảm thấy, ấm áp, hạnh phúc và no nê về cả mặt thị giác lẫn tình cảm.
_________________________
Không liên quan đến cốt truyện fic, nhưng đây là một số sự thật ngẫu nhiên trong Fic này:
1.
Sirius bị ám ảnh bởi hình tượng cool ngầu của những Muggles chạy moto vì vậy anh ấy đã không tiếc cách để mua xe. Nhưng vấn đề là anh ấy không biết lái. Peter- người vô tình tiết lộ bản thân biết chạy xe máy từ nhiều năm trước đã bị Sirius tóm lấy.
Peter * miễn cưỡng dạy Sirius lái xe máy *: Được rồi, Padfoot, vậy giờ bồ đang đi xe máy và bồ nhìn thấy Snape và Regulus đang băng đường. Bồ sẽ phải làm cái gì đầu tiên?
Sirius: À, chắc chắn là tông Snape rồi.
Peter *thở dài mệt mỏi, xoa xoa thái dương*: Phanh, Padfoot, PHANH! Cậu phải PHANH XE LẠI!!
Remus và James * vừa cười như điên vừa ăn bỏng ngô *
2.
Regulus *kiểm tra tủ lạnh của cả nhóm* : AI ĂN BÁNH NGỌT CỦA TÔI?!
Regulus* Phát hiện ra món tráng miệng mà Peter đưa cho mình đã mất tích* : TÔI SẼ ĐI GIẾT KẺ Đ---
Peter: Anh đã ăn đấy, xin lỗi anh đói quá:<
Regulus:Ồ? Vậy anh còn đói nữa không? Chết thật, em sẽ đi mua thêm đồ ăn. Em nghe nói anh muốn thử món mì Ý hải sản mà nhỉ. *Đi ra ngoài*
Peter:....
Peter: Thằng bé đi rồi, Sirius.
Sirius *bò ra khỏi tủ với chiếc bánh ngọt nhét trong miệng*: Ảm ơn ồ (cảm ơn bồ)!
3.
Thái độ của Regulus với Peter: Mew~ ฅ^•ﻌ•^ฅ🥰❤️🩷💖🌸🌷💙💞🌈
Thái độ của Regulus với phần còn lại của Hogwarts: 😐😡😈👎🖕🔪💀
4.
Cả Sirius và Remus đều có một mối quan tâm và chiếm hữu đặc biệt dành cho Peter. Loại tình cảm mà nếu như Regulus không hành động thì nó sẽ biến thành tình yêu. Rồi phát triển thành một mối quan hệ luôn ấy chứ. Nhưng vấn đề là Regulus thích Peter và Peter cũng có vẻ thích thằng bé nên họ (cố gắng) không tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm dành cho Peter theo hướng ấy nữa.
Giờ đây tình cảm của cả hai dành cho Peter giống kiểu thuần khiết, tri kỷ hơn. (Phần ngoại truyện sẽ viết về cặp 3P này, ai thích thì hóng nhó, tất nhiên ở vũ trụ này thì Regulus và Peter không thành đôi).
5.
Diễn biến tâm lý của Sirius sau khi phát hiện ra em trai mình thích Peter:
Hoảng loạn
Tức giận
Khó chịu
Không chấp nhận
Bình tĩnh lại
Tự thuyết phục bản thân: Thôi nào, củ cải nhà mình cho heo nhà mình ăn vẫn tốt hơn cho heo nhà người khác ăn mà đúng không nhỉ.
Chấp nhận
6.
Nếu Regulus là một Animagus thì hình dạng của cậu ấy ( theo ý kiến của t) là mèo Maine Coon. Ban đầu t phân vân giữa giữa mèo này và báo đen nhưng cuối cùng maine coon đã chiến thắng. Nhân tiện, Thần hộ mệnh của Regulus cũng là con này luôn.
Cân nặng: Mèo Maine Coon là một trong những giống mèo thuộc hàng nặng nhất hiện nay, con trưởng thành có thể lên đến 5-11kg.
Về kích thước: Mèo Maine Coon có chiều dài trung bình từ 30-50cm, những loài trưởng thành chiều dài thân có thể lên đến 1 mét (Chưa tính đuôi).
Tính cách của chủng mèo này nhìn chung là thông minh, hiền lành nhưng đồng thời cũng có tính cảnh giác cao và khả năng săn mồi tốt.
Nhìn mặt yang hồ z thôi chứ mấy em này hiền lành điềm đạm lắm, còn được gọi là gã khổng lồ hiền lành trong giới mèo mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top