01

!!ĐÂY LÀ TÁC PHẨM CÁ NHÂN VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI KHI KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!!

—o0o—

Peter cho rằng bản thân có quan hệ không quá tệ với Thaddeus, người bạn mà vốn dĩ gã không hề có ý định làm bạn.

Gã luôn có kế hoạch để kiểm soát mọi việc trong tầm tay, vậy nên cả việc trở thành huynh đệ kết nghĩa với Thaddeus cũng là một phần trong kế hoạch tỉ mỉ ấy.

Chỉ có điều người anh em Đại Lục này lại sinh ra vài biến số vượt ngoài suy tính của gã. Peter khó có thể đoán được điều gì đang sảy ra phía sau nụ cười vô tư đó của hắn.

Đôi khi Thaddeus tỏ ra như đang giấu giếm hàng ngàn tâm sự, đôi khi lại trông như chẳng chứa đựng điều gì. Điều đó khiến Peter bất tri bất giác phải chú ý đến hắn, cho đến một lúc nào đó gã chợt nhận ra bản thân mong chờ sự hiện diện của Thaddeus đến mức nào.

Đến nỗi từng suy nghĩ nhỏ nhặt cũng đều có liên quan đến hắn. Vấn đề rắc rối này khiến Peter đau đầu không thôi.

Dù đã sống rất lâu, trải qua vô số chuyện mà một con người bình thường khó có thể tưởng tượng được, thì cũng có lúc một sát thủ huyền thoại như gã cũng phải bó tay.

Vậy nên để làm rõ việc tại sao trái tim luôn nằm yên trong lồng ngực lại nhộn nhạo mỗi khi nghĩ đến hình bóng Thaddeus, Peter quyết định đi tìm nhân vật chính của vấn đề để giải quyết.


Kể từ sau khi The Glory và Raphael bị xoá sổ, Thaddeus ở lại Đại Lục và tiếp tục cai trị Cửu Long Trại Thành. Chỉ có khác biệt so với lần đầu Peter đến đây ở chỗ, nơi này đã có mùi dương khí hơn, vẫn là chốn ăn chơi phồn hoa truỵ lạc, nhưng có thể thấy nó không còn mùi tử khí nặng nề khi xưa.

Peter với danh nghĩa là đệ đệ thân yên của Thaddeus, luôn được chào đón nhiệt tình ở đây. Chỉ là người cần gặp thì chẳng thấy đâu, đi giữa con phố ngập tràn sắc đèn neon lại toàn những cô đào diện sườn xám, váy lụa thướt tha nhìn gã như kẻ săn mồi.

Có cô nàng bạo dạn, trực tiếp tiến đến bên cạnh khoác lấy tay gã, cố ý dựa bộ ngực đồ sộ có thể đè chết voi ấy lên, Peter không bận tâm, suy cho cùng trong mắt gã cô ả cũng chỉ giống như một đứa trẻ 10 tuổi đang vòi vĩnh.

Peter không thông thạo tiếng Trung, vậy nên cô nàng nói giọng đặc sệt tiếng địa phương khiến gã chẳng hiểu gì. Bất ngờ là cô ta khá kiên trì, đi một đoạn xa vậy mà vẫn bám riết lấy gã.

Không biết Thaddeus ở đâu, Peter liền tìm đến nơi đông đúc nhất, bởi Thaddeus là người thích náo nhiệt, ở đâu đông người là ở đó sẽ có hắn.

Tiếng hát quãng cao vang lên phía trước đám người, nếu ngước đầu lên một chút có thể thấy những diễn viên mặc trang phục sặc sỡ đang biểu diễn. Peter chẳng mất nhiều thời gian đã tìm thấy Thaddeus đang ngồi đung đưa trên cột điện gần đó chăm chú xem kịch.

Gã tiến đến, gõ mấy lần lên cột điện đá gọi.

"Thaddeus huynh!"

Thaddeus hiển nhiên nghe được, cúi đầu thấy gã liền nở nụ cười tươi rói nhảy xuống.

"Soongwoo đệ?! Đệ đến từ khi nào thế, sao không gọi cho ta?"

Dù đã biết thân phận Peter của của gã, Thaddeus vẫn hồn nhiên gọi đệ xưng huynh, Peter cũng không có phản đối gì.

Mỗi lần gặp nhau Thaddeus đều không thể ngừng nói. Hắn liếng thoắng không ngừng, đang nhìn Peter lại đột nhiên nhận ra sự hiện diện của người bên cạnh khi cô ta nắm lấy tay áo sơ mi của gã đàn ông cao lớn.

Thaddeus khựng lại, một thoáng im lặng kéo dài cho đến khi hắn lại mỉm cười lần nữa, tiến đến kéo cô ả ra xa. Vì không gian náo nhiệt nên Peter không thể nghe được hai người bọn họ nói gì. Chỉ thấy Thaddeus thì thầm vào tai cô gái kia nói gì đó, chốc lát sau cô nàng liền há hốc miệng liên tục cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi.

Đến lúc Thaddeus nhảy chân sáo quay lại, Peter mới hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không, không có gì. Soongwoo đệ cũng quá vô ý rồi, người ta thấy đi với con gái lại nghĩ đệ đã có vợ mất"

"?..."

"Người bình thường có ai nghĩ như vậy à?"

Peter thầm nghĩ, cũng cảm thán người dân ở đây toàn kẻ lạ lùng.

Thaddeus không mấy bận tâm, kéo tay Peter vào giữa đám đông. Mọi người đều biết hắn, chủ động nhường đường đến hàng ghế đầu.

Chỗ đó chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, có một đứa nhóc chủ động đứng lên nhường chỗ cho Thaddeus, có thể thấy mọi người đều vô cùng kính trọng hắn.

Thế mà hắn lại đẩy Peter ngồi xuống ghế, không để gã kịp nói gì liền cướp lời.

"Hôm nay là sự kiện một năm chỉ có một lần, đệ là khách quý của chúng ta, đường nhiên phải nhận gói trải nhiệm tốt nhất!"

"Còn Thaddeus thì sao?"

"Ta làm sao?"

"Huynh ngồi ở đâu"?

"Ồi dào có gì đâu chứ, cái này ta đã xem cả đời rồi, nhường cho đệ một lần đấy! Sắp đến đoạn hay nhất rồi"

Nói xong, Thaddeus định đi khỏi. Bất chợt bị một ban tay to lớn kéo lại khiến hắn ngã ngồi xuống. Cư nhiên không hề đau bởi có đệm thịt là cặp đùi săn chắc của Peter lót bên dưới

Hắn ngạc nhiên nhìn lên, liền thấy khuôn mặt Peter kề sát ngay đó, chóp mũi chỉ thiếu chút nữa là chạm chào nhau. Vốn dĩ cả hai cách biệt chiều cao không quá lớn, nhưng tạng người lại có chênh lệch. Thaddeus ngồi thọt lỏm trong lòng gã, càng khiến hắn trông nhỏ bé hơn.

"Đ-đệ làm gì vậy?!"

Hắn cũng nhận thức tư thế không mấy trong sạch, muốn thoát ra nhưng bị cánh tay của Peter giữ lại. Da của gã trắng ởn nhưng cơ bắp gân guốc vẫn lộ rõ qua cẳng tay đang ôm quanh eo Thaddeus.

Giãy dụa vài cái, tiếng cót két của chiếc ghế ghỗ cũ kĩ liền vang lên.

"Ngồi yên đi không gãy ghế bây giờ"

Thấy mọi người xung quanh liếc nhìn tò mò vì tiếng động, Peter ghé sát bên tai Thaddeus thì thầm.

"Chẳng phải sắp đến đoạn hay nhất rồi sao? Ngồi yên xem đi"

"Ơ...ơ ừm"

Tai Thaddeus bất giác đỏ lên, cam chịu ngồi yên trên đùi gã, cơ ngực phập phồng của Peter áp sát vào lưng khiến Thaddeus không tự chủ nắm chặt hai cánh tay của gã đàn ông.

Tiết mục đến đoạn cao trào, khúc hí vừa thê lương vừa dữ dội, hiển nhiên là đoạn Thaddeus thích nhất, thế nhưng vào khoảnh khắc này hắn lại chẳng thể nghe thấy gì.

Chỉ có tiếng thở đều đều cùng nhiệt độ cơ thể của Peter là rõ rệt nhất.

Đến lúc phần kịch kết thúc, mọi người dần đứng dậy rời đi, Thaddeus vẫn ngồi yên bất động.

Chiếc ghế ghỗ bị chủ đòi lại, Peter đứng lên trả lại đồ, tay dắt theo Thaddeus về lại căn nhà của hắn.

Mở cửa, đóng cửa, bật đèn, khoá cửa.

Đến lúc ngồi xuống ghế sofa giữa nhà rồi Thaddeus mới trở lại hiện thực. Trông hắn có vẻ lơ đễnh, nhưng Thaddeus vẫn có thể giết chết bất kì ai chỉ bằng phản xạ cơ bắp.

Thế nhưng ở cạnh Peter, người không có ác ý, cũng là người đã xây dựng niềm tin sâu sắc, Thaddeus buông lỏng mọi cảnh giác, mặc gã nắm tay dắt đi giữa phố.

"Thaddeus"

Peter gọi, chất giọng trầm khàn của cơ thể thiếu niên mê hoặc một cách bất ngờ. Thaddeus ngẩng đầu lên, chạm mặt với gã đàn ông điển trai trắng trẻo.

Ghế không to, nhưng cũng không nhỏ, đủ cho ba người ngồi mà chẳng hiểu sao Peter cứ phải dí lại gần hắn như vậy, Thaddeus lùi ra, gã lại tiến đến. Mùi hương của gã cứ quanh quẩn khoang mũi của Thaddeus, chẳng giống mùi của một lão tuổi đời gần đất xa trời chút nào.

Chẳng biết có phải ảo giác không, khuôn mặt Peter ngày càng gần, đến nỗi thứ lọt vào tầm mắt Thaddeus chỉ còn là đôi mắt và cặp lông màu nhíu lại của gã.

"...Soongwoo"

Thaddeus thốt ra từ cuối trước khi cảm giác mềm mại chiếm lấy đôi môi hắn...

>>>to be continue>>>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top