Chap 42: Tha thứ!
Một bóng dáng người nhỏ nhắn, cao ráo cùng với bộ đông phục chưa thay sáng giờ, Saint đi qua đi lại đeo trên mình chiếc balo của Plan cho cậu mượn vs nhiều tài liệu xách lũ khủ trên tay
Phía xa là một chiếc BMW đen đang tiến lại gần, chiếc đèn pha làm mắt cậu híp lại
Perth dừng lại, nhanh chóng xuống xe xách đồ tiếp cậu nhưng
_không sao, em tự xách được
Một lời từ chối nhẹ nhàng của cậu, và khi anh bước tới gần cậu cũng ý thức được mà lùi người về một bước
Perth hơi ngại về thái độ của Saint
_À vậy em lên xe đi
Vừa nói Perth vừa mở cửa xe cho cậu nhưng lại một lần nữa Saint từ chối ý tốt của anh
Cậu đi về phía cửa xe sau
_Em ngồi băng sau được rồi ạ
Biết làm sao bây giờ nhưng Perth vẫn phải theo ý Saint mặc dù hơi buồn về cách hành động của Saint hôm nay
Cậu yên vị băng ghế sau mà nơi khóe mắt hơi cay, có lẻ bản thân đã nghĩ quá nhiều
Vị trí ngồi bên cạnh anh có lẻ đã không thuộc về cậu nữa, nó đã được thay thế bởi một người con gái khác, bàn tay anh có lẻ đã không thể nắm tay cậu nữa, cũng không thể cầm đồ phụ cậu nữa vì nó đã thuộc sở hữu của người khác
Rất nhiều thứ đang rối tung lên trong đầu cậu và bị kéo ra bằng một giọng nói của anh
_Em đói không, chúng mình đi ăn gì nhé
Nhận lại từ câu trả lời của Saint là một câu từ chối nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe đủ hiểu vấn đề
_Em không cảm thấy đói, về nhà đi, em mệt rồi
Làm sao mà không đói khi cả ngày chỉ ăn nhẹ vài thứ, nếu là cậu của trước kia đã nhận lời anh đi ăn rồi
Saint chấp nhận về nhà không phải vì anh mà là vì mẹ cậu, Saint chấp nhận lời xin lỗi và bỏ qua cho anh vì cậu muốn cuộc sông mình dễ thở hơn, suy cho cùng mình chả là gì với anh cả, nghiêm túc mà nói nếu chuyện giữa cậu và anh không xảy ra thì có lẻ mối quan hệ này cũng sẽ sớm rạn nứt
Vì sao ư?
Vì cả hai đều có khoảng cách với nhau từ nhiều vấn đề
Về đến nhà cũng gần đã tối, Saint về lại căn phòng nhỏ của hai mẹ con tắm rửa, sau khi tắm ra cậu cố gắng đi nhẹ để mẹ không giật mình
_Saint về hả con, có đói không, để mẹ nấu gì cho ăn nhé
Saint nhìn mẹ mà lòng đau nhói, tại sao mẹ tốt với mình như vậy mà mình chuyên gây rắc rối và phá hoại, vốn dĩ mẹ sẽ sống êm đẹp bên ba và sự tồn tại của mình là điều cản trở
Saint quay người đi tránh ánh mắt của mẹ, cậu sẽ khóc mất thoi
_Không sao đâu ạ, con tự nấu được, mẹ nghỉ ngơi đi ạ
Saint tắt đèn, đắp chăn cho mẹ rồi cậu một mình xuống bếp nấu mì, và rót một ít sữa hạt uống
Cậu vừa ăn vừa lướt điện thoại trong khi nó vẫn đang ghim vào cục sạc dự phòng
Một ngày cậu không check điện thoại đã có rất nhiều tin nhắn và thông báo từ mạng xã hội
Saint đột nhiên thấy trong lòng thật dễ chịu biết bao khi giây phút này cậu có thể lót đầy bụng trong một không gian yên ắng như vậy, không ai làm phiền cả
Perth đi từ cầu thang xuống nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc còn ươn ướt, bảo bối nhà cậu vừa ăn mì vừa nghịch điện thoại, chỉ vậy thoi mà có thể cười tươi đến như vậy
Perth ho vài cái để Saint biết đến sự tồn tại của mình
Saint giật mình nhìn về hướng Perth, lúc này cậu cũng đã ăn xong bát mì
_Sao nói là không đói mà ngồi đây ăn mì vậy à
Saint ngại ngùng cuối đầu xuống tránh ánh mắt Perth
Perth biết là cậu đang ngại mà không buông tha cứ tiếng lại càng gần, Saint cứ lùi lùi về sau đến khi cạnh bàn cản đường cậu,
_Anh muốn sao?
Trong giọng nói có chút run rẩy, cậu không muốn Perth dùng cách này để xin lỗi cậu
Saint đưa lý sữa đang cầm trên đây ra ngăn Perth lại, nhưng cứ như vậy Perth lại kích thích hơn hơn, hai con người chỉ cách nhau bằng một cái ly, tay Saint cầm chiếc ly không nổi, cứ run đến độ đổ hết ly sữa lên người mình, dòng sữa chảy từ cổ đến thân làm ướt một vũng áo
Perth cầm lấy chiếc ly đặt chúng lại chỗ cũ, dùng ánh mắt gian manh nhìn cậu
Quả thật ban đầu Perth chỉ muốn giỡn vs Saint một chút thôi nhưng không ngờ càng giỡn càng thấy thú vị, nhất là cái cảnh gợi ra trước mắt cậu, một con cừu non vẻ mặt sợ hãi đang sắp bị anh thịt
Perth tiến người lại gần Saint và hạ thân cậu không còn chỗ lùi nên bị anh thuận thế nằm dài lên bàn, Perth thuận thế nhào lên người cậu, hít hà hương thơm kia rồi bắt đầu hôn dưới hõm cổ, liếm sạch sẽ những vệt sữa ban nảy
Tiếp đến anh còn hôn luôn cả môi cậu khiến chúng sưng cả lên, bàn tay anh bên dưới cởi từng cúc áo cậu ra, Saint bây giờ đã thả lỏng cơ thể, mặc cho anh muốn làm gì thì làm
_Đủ chưa?
Hai chữ, chỉ hai chữ thoi đã khiến cho Perth dừng hẳn hành động đó laij mà lấy bình tĩnh, Perth nhận ra là bản thân hơi quá đáng
Perth rời khỏi cơ thể cậu, cậu mới trở lại dáng vẻ đứng đàng hoàng, trong mắt đã ướt từ bao giờ, cậu nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ rồi gài từng cúc áo lại
Perth biết hành động của mình ban nảy chẳng khác gì biến thái nên đã hạ giọng xin lỗi cậu
_Saint, anh xin lỗi
Vừa nói Perth vừa ôm cậu lại không cho cậu đi
_Là anh nhớ em nhiều lắm, nên mới có những hành động như vậy, tha thứ cho anh nhé bảo bối
_Anh nói xong chưa?
_anh biết em giận anh vì chuyện của Samy nhưng em hãy tin anh ban đầu anh chỉ nghe theo lời ba giả bộ hẹn hò với cô ấy thoi, nhưng thời gian sau là do cổ chủ động mời anh rất nhiều lần nên anh mới đông ý đi
_Anh biết bản thân mình đôi lúc cũng bị rung động nhưng anh đã thoát ra kịp thời
_Tanapon này , ít khi nào phải hạ người năn nỉ ai nhưng Saint em là người đầu tiên và cũng là duy nhất
Đầu gối của Perth đột nhiên quỳ xuống sàn cầu xin Saint
Hai tay ôm lấy ngang hong cậu
_Xin lỗi, là do anh tệ hại, làm ơn, tha thứ cho anh lần này
Đến nức như vậy rồi Saint có thể không mềm lòng sao nhưng cậu vẫn ấm ức lắm, cậu đã nhịn từ hôm xảy ra chuyện
_Cái đồ đáng ghét nhà anh, thật sự anh tệ lắm đấy biết không,
Vừa nói Saint vừa đánh vào vai Perth cho hạ cơn giận
_Saint biết mình khổng thể bỏ anh được, nên em sẽ cho qua mọi thứ, anh làm ơn đứng lên đi, đau lòng lắm đấy
Saint đỡ anh dậy, Perth đã khóc nước mắt ngắn, nước mắt dài, anh ôm cậu
Ôm chặt lắm, đến mức sắp ngạt thở luôn ý
_Cảm ơn bảo bối
Saint dường như không thở được mà đẩy người anh ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh
_Không sao, không có gì cả, đừng khóc Saint sẽ đau lòng lắm đấy
..
Và thế là cả tối hôm đó cả hai ngồi lại nói chuyện với nhau, trao đổi nhiều thứ để có thể thấu hiểu nhau hơn
Nhưng nói chưa đến nửa đêm thì Saint có vẻ đã mệt mà gục trên vai anh
Perth thấy bảo bối mệt chắc đã suy nghĩ và làm việc rất nhiều nên anh cứ ngồi yên như vậy đến một tiếng hơn mà không dám nhúc nhít
Saint ngủ ngon lành, ngủ đến không biết trời chăng gì cả và rồi cậu tự giật ình tỉnh giấc trên vai anh
_Xin lỗi em ngủ quên, chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ
Perth cười khi thấy dáng vẻ này của bảo bối
_em mệt rồi thì về phòng ngủ đi, hay ngủ trên phòng anh cũng được
Perth thật sự rất muốn cậu ngủ trên phòng mình nhưng giờ đây cậu biết bản thân còn mang trọng tội nên chỉ gợi rá chứ không ép Saint làm theo lời mình
_Vậy em về phòng ngủ với mẹ nhe, anh ngủ ngon
Saint thì lại kiểu hợi ngượng khi mới làm lành đã vào phòng người ta ngủ, như vậy có phải mất liêm sĩ không, với lại cậu còn phải trông chừng mẹ mặc dù có cậu ngủ chung sẽ rất chật
_bảo bối ngủ ngon!
_________\____________
Hi mọi ngươi, mình là TAD đây, dạo gần đây tâm trạng mình xuống dốc trần trọng, nhưng cũng may hôm nay mình đỡ hơn rất nhiều, cảm ơn tất cả những bạn đọc của mình
Mình thấy bản thân còn nhiều thiếu sót, mình sẽ cố gắng phát triển bản thân hơn
Mọi người ngủ ngon nhé
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top