Chương 12
Âm thanh thông báo tin nhắn đến lại một lần nữa vang, thật lòng không muốn để tâm đến nữa nhưng bản thân vẫn vô thức nghiêng đầu liếc trộm. Những tin nhắn, cuộc gọi gần đây từ người kia anh không nhận, không có ý đáp lại. Không hiểu rõ là vì sao nhưng nếu nói vắng tắt thì có lẽ là do Chimon không muốn, anh không muốn chút nào. Có gì đó từ trái tim đã luôn thúc giục anh đáp lại họ nhưng lý trí Chi không cho phép Chi làm thế. Anh càng không thể để mình càng lún càng sau được.
Vào giây phút tôi nhận ra mình rung động trước ánh mắt đó, tôi biết đã đến lúc mình phải từ bỏ một điều mà mình mãi mãi không có được, càng không xứng đáng mà có được. Em của tôi cần một người giống với em là một người cùng chung một thế giới.
Thế giới của tôi so với em ấy, khác xa mà.
Câu hỏi của ngày hôm đó. anh đã không hề trả lời.. Anh cứ nư vậy ngoảnh mặt mà đi.
"Anh hai có chuyện gì buồn ạ?" Onze bẽn lẽn nhích đến ngồi cạnh anh trai. Lâu lắm mới thấy anh về nhà nhưng lần quay về này nét mặt anh hai ưu sầu hẳn khiến con bé khá lo lắng. P'Chi của nhỏ chưa bao giờ trầm tư như vậy.
Anh vỗ vỗ lên chân mình ý muốn con bé gối đầu lên đó "Anh vẫn ổn nhóc con ạ! Công việc nhiều nên anh thấy hơi áp lực thôi." Chimon xoa đầu đứa trẻ đã ngoan ngoãn nằm trên chân mình, thầm nghĩ em nhỏ của mình vậy mà đã lớn thế rồi, có thể nhìn ra anh trai đang thấy không vui.
Ngày nghỉ hiếm hoi, Chi vẫn là chọn về thăm nhà thôi. Giới trẻ hiện tại với châm ngôn đi thật xa để chữa lành bản thân và Chi thì cũng biết học hỏi mặc dù U40 rồi đấy. Và từ căn hộ Chi sống để về được đến nhà hay từ sự bận bịu của anh, về đến được đây đã là một khoảng cách vô cùng không gần rồi. Ngày nhỏ mong lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền mang về nhà, giờ thì như ý nguyện rồi, tiền về chứ còn anh có về được đâu. Nhắc chuyện này nhiều như vậy không phải để than vãn mà sự thật là anh có nhiều việc để làm lắm.
"Sau này khi mà em ra trường, lo được cho mình, cho cả nhà rồi em sẽ không để anh hai đi làm nữa đâu!" Lời nói của Onze khiến anh bất ngờ. Con bé lại nói tiếp "P'Mon vất vả nhiều rồi ạ!" Hơn ai hết, đứa nhỏ lớn lên bằng sự nỗ lực làm việc anh trai, nó thương anh vô cùng tận. Nó biết P' đã phải cố gắng rất nhiều để chăm sóc được cho cả nhà, lo tiền học cho mình và hai đứa em nhỏ nữa. Con bé thề với lòng rằng khi bản thân có đủ năng lực rồi sẽ không để anh phải tiếp tục bôn ba như thế này "Em sẽ phụng dưỡng anh hai thật tốt.".
Anh bật cười "Con bé này nói cứ như là anh già lắm rồi vậy.".
"Sắp 30 rồi còn không chịu mình lớn tuổi nữa ạ?" Nhỏ chu chu môi nói. "Đã lớn tuổi rồi còn chưa chịu kết hôn.".
Chimon cứng miệng trước lời này của nó luôn.
Mẹ từ nãy giờ chú ý đến cuộc hội thoại giữa hai anh em, tiện thể nói cùng một chút "Phải đó, lớn rồi đó Mon. Bằng tuổi con thằng Chen đã có hai đứa nhỏ ôm hai tay rồi.".
Anh càng không đỡ nổi câu này của mẹ.
"Con gái của một người bạn của cậu con cũng đang làm công việc quản lý giống con vậy đó Mon hay là..".
Lời mẹ còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang bởi tiếng "Mẹeee." Chi từ từ xoa vai mẹ "Con sẽ hẹn hò, kết hôn khi chính con muốn và khi đã gặp được đối tượng phù hợp với mình mà. Mẹ đừng lo nữa nhé?".
"Ơi, không lo làm sao được. Mẹ và bố con đều lớn tuổi cả rồi, không biết có đợi được đến khi bế con của con hay không.." Mẹ ảo não. Cha mẹ nào cũng sẽ đến giai đoạn như thế này thôi.
Chi nhìn bà âm trầm không biết mình phải nói thêm gì.
Anh biết bà mong đợi mình lập gia đình, anh cũng biết bà ấy tuổi đã không còn trẻ nữa.. Nhưng đến giờ Chimon chưa từng cảm thấy mình có thiện cảm cùng một người con gái nào khác, anh thậm chí còn đang thầm lặng yêu thích một người đàn ông và bản thân được một người đàn ông khác theo đuổi. Anh phải ăn nói làm sao với mẹ đây?
"Giá như mà Min vẫn còn sống, có lẽ giờ hai đứa..".
"Mẹ, con sẽ đi xem mắt.".
Buổi photoshoot là phát súng đầu tiên của hành trình làm nên "Wild Rain", đáng nhẽ phim đã bắt đầu quay ngay sau khi quay pilot rồi nhưng vì sức khỏe của một số nghệ sĩ nên đành hoãn lại và đẩy lịch trình chụp ảnh lên trên.
Chimon bắt đầu ngồi chỉnh sửa danh sách sự kiện, lịch trình cho nghệ sĩ của mình trên máy tính từ 1 tiếng trước, sau khi hoàn tất mọi thứ như phục trang, phổ biến các concept hôm nay trước lúc Nani vào set chụp. Và khi hắn trở về thì anh vẫn nghiêm túc gõ bàn phím như hiện trạng ban đầu. Hắn cố gắng giữ im lặng, không làm phiền đến Chimon và bản thân bình thản ngồi ngắm Chi làm việc. Anh đẹp nhất là những lúc như thế nào, nét đẹp lao động hay vì say đắm mới thấy xinh đẹp động lòng người cũng không rõ nữa.
"Nhìn gì vậy?" Chimon hỏi. Thì ra là anh biể rõ hắn đang trở lại rồi.
"Ngắm em." Nani thẳng thắng.
Bàn tay đang gõ máy ngưng lại, lưng thẳng, mắt liếc "Lại trêu rồi.".
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã có phần dễ chịu hơn. Bởi Chi đã nói rõ cùng hắn rồi.
"Dường như con đường trưởng thành của em một nửa là đi cùng anh, P'Nani với em như là một người anh trai lớn.".
Chi muốn tất cả sẽ đều là như cũ, không xáo trộn, hãy cứ như vòng tuần hoàn ban đầu thôi.
"Mon..".
"Hãy cứ là anh trai của em nhé? Có được không?".
Và để ngày hôm nay chúng tôi lại nhìn nhau, mỉm cười tươi tắn, trêu ghẹo nhau như những gì đã từng thì có lẽ ai cũng biết đáp án là gì.
Cái ôm của ngày hôm đó như xác nhận mối quan hệ anh em này sẽ tiếp tục mãi.
Hay mọi người có thể hiểu như là khi ta yêu một người, dù không có được họ bên mình nhưng nụ cười của họ là hạnh phúc của ta..
"Thấy em soạn văn bản hơn tiếng rồi đấy, nhiều việc lắm à?".
Chi lại liếc mắt. Ờ thì khi ở với người thân quen, anh không có giả vờ mình tràn đầy năng lượng để làm gì. Chimon xoay màn hình máy tính hướng về phía hắn ngay khi được hỏi. Một bảng danh sách dài nào là tên, nào là số, địa chỉ cũng có. Nói chung là lộn xộn lắm.
"1 tuần nữa em sẽ đi với Sizzy tới Việt Nam nên muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước. Để đến khi ra nước ngoài thì tập trung toàn bộ cho các cô nàng. Họ biết ghen tị đấy, trách em quá trời vì chỉ toàn lo cho nghệ sĩ nam." Phải lâu lắm Sizzy mới lại có fancon lại còn là tổ chức ở nước ngoài nên Chi muốn hỗ trợ 100%, nâng cao độ nhận diện của họ cũng là một phần trong công việc của anh.
Nani nghe đến Chi đi nước ngoài liền trợn mắt "1 tuần nữa thôi á?".
"Có gì mà anh ngạc nhiên quá vậy?" Chimon chớp chớp mắt.
Hắn bày bộ dạng ỉu xìu "Còn anh thì phải làm sao?" rõ ràng là về nước vì muốn được người này chăm, vậy mà cậu ta bỏ đi mất như vậy, thế hắn về đây có ý nghĩa gì chứ?
Anh cười khảy "Đến Perth em còn để người khác lo hộ được.." biết là tự mình lỡ lời, bản thân cũng tự ngậm miệng lại, không thèm nói nữa.
Nani nhìn nhìn, lòng ngập tràn ghen tị "Nhắc đến nhóc đó rồi sao lại im vậy?".
Chỉ ho một tiếng chứ không thèm trả lời.
Sắp được nửa tháng không gặp rồi. Hôm nay chụp ảnh cậu cũng không có tới, báo là bệnh. Không biết là lại làm sao rồi..
Cậu không có gọi anh nữa, không nhắn tin. Đến nay còn không đòi anh lại thì chắc là cũng không cần anh nữa rồi.
"Không thích anh.. Vậy là em thích nhóc đó à?" Đây là điều mà anh muốn hỏi từ rất rất lâu rồi, ánh mắt Chimon nhìn Perth so với anh, 10 phần lại ngọt ngào hơn.
"Điên!" Chi mắng.
"Anh hiểu em mà. Em không thử một lần sống thật với suy nghĩ của mình sao?" Giọng Nani âm trầm. Hắn ghét việc em cứ giả dối với chính mình như thế này.
Anh thở dài, bộ dạng mệt mỏi kinh khủng "Em sắp đi xem mắt rồi Nani, rồi thì em sẽ kết hôn ấy. Anh cũng vậy và cả em ấy." Không nói tiếp nữa, anh cảm thấy một câu như vậy là đã quá đủ rồi.
Rồi thì sẽ không có sự day dưa không dứt nào nữa.
Mọi thứ như cũ.
Cuộc gọi đến từ số điện thoại dành riêng cho công việc.
Là Kim gọi đến, giọng cô ấy vô cùng hoảng loạn.
"P'Chimon, đoạn clip Perth hôn một cô gái trên xe được người qua đường quay lại rồi tung lên mạng. Hiện tại đã lên top hot search rồi, chúng ta phải làm sao đây?".
Lần này có còn vì là muốn thu hút sự chú ý của anh nên mới làm như vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top