Chương 1

Park Do Hyun ôm hành lý đứng trước phòng Han Wang Ho, tắt điện thoại, cất vào túi áo khoác, thở ra một hơi, co ngón tay lại, gõ cửa.

Sau cánh cửa, một cái đầu ướt đẫm hơi nước xuất hiện, Han Wang Ho hiển nhiên vừa mới tắm xong, trên cổ có quấn một chiếc khăn tắm, từng giọt nước không ngừng chảy xuống trán, anh nâng chiếc khăn lau đi những giọt nước trên mặt, mắt và má anh có chút đỏ bừng.

"Do Hyun, em đến rồi." Han Wang Ho mở cửa nhường chỗ cho bạn cùng phòng mới.
Park Do Hyun giơ tay giữ cửa ra hiệu cho anh vào trước: "Vừa rồi em thu dọn đồ đạc mất một lúc, không làm phiền anh chứ, Wang Ho."

Khoảng cách quá gần, Wang Ho suýt chút nữa lùi lại một bước, cảm thấy má mình chạm vào cổ tay khiến anh giật mình vội vàng tránh ra, như muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn, anh nói: "Không, vào đi."

Park Do Hyun nhìn chằm chằm vào người đang xoay lưng bước vào. Vì giơ tay lau tóc bằng khăn mà người đó để lộ một phần gáy trắng nõn thu hút tầm mắt của hắn. Mãi một lúc, Park Do Hyun mới bình tĩnh hạ ánh mắt xuống.

Han Wang Ho không biết phải làm gì khi đưa người vào phòng, anh sống một mình ở GenG suốt hai năm, điều kiện môi trường ngủ gần như khắc nghiệt khiến đồng đội của anh phải tránh xa phòng ngủ của anh cho đến bữa tối đầu năm nay, mọi người đều uống một ít. Uống rượu và trò chuyện khiến bầu không khí rất thoải mái. Wang Ho gần như ngẩng mặt lên để nghe Kim Geon Woo và Yoo Hwan Joong nói đùa, khi nói đến thói quen ngủ không tốt của YooHwan Joong, nhân chứng đang định mở miệng bổ sung mấy bằng chứng, thì Park Do Hyun đã vội vàng nói: "Mình có thể chuyển đi được không?"

"Cậu định đến ở với anh Wang Ho chắc?"

Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn Choi Hyun Joon, Han Wang Ho lại nhấp một ngụm soju, chớp mắt nhìn bạn cùng phòng tương lai ở phía đối diện, một lúc lâu mới nói: "Sao cơ, hai đứa vẫn còn là trẻ con à? Sao lại cãi nhau rồi?"

Choi Hyun Joon còn chưa kịp phản ứng lại sự trẻ con trong lời nói của anh trai mình thì đã bị tiếng cười của Park Do Hyun cắt ngang, Park Do Hyun uống rất nhiều rượu, ngồi trên ghế sofa thư thái nhìn anh ở đối diện.

"Phòng đó lạnh quá, mình sợ lạnh mà."

"Sao nghe có vẻ hơi khoa trương nhỉ?"
Choi Hyun Joon liếc nhìn Park Do Hyun, rồi nhìn ly rượu đã vơi một nửa, cảm thấy mình có thể đã uống hơi nhiều. Park Do Hyun đề cập điều này với cậu và hỏi cậu có cảm thấy phòng ngủ lạnh không. Choi Hyun Joon khi đó đang xem một bộ phim truyền hình mới của Netflix. Đối mặt với câu hỏi của bạn cùng phòng, cậu cẩn thận cảm nhận nhiệt độ của căn phòng, Sau đó lại thành khẩn lắc đầu và đề nghị hắn chuyển đến chỗ của Han Wang Ho.

"Phòng của anh Wang Ho rất ấm áp, lần trước tới đó, mình mặc áo ngắn tay thôi cũng vẫn thấy nóng." Choi Hyun Joon cẩn thận suy nghĩ, "Nhưng, anh Wang Ho có chút khó ngủ... Cậu định nói với anh ấy sao?"

Park Do Hyun nhìn chằm chằm Han Wang Ho mà không nói một lời, lò sưởi trong izakaya được bật rất cao, Han Wang Ho cởi áo khoác cashmere bên ngoài, chỉ để lại một chiếc áo phông mỏng và một chiếc vòng cổ hình thánh giá bằng bạc treo trên ngực. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào nốt ruồi nhỏ phía trên, giữa xương quai xanh một chút.

"Em sẽ ngủ ngoan, có được không, anh Wang Ho?" Park Do Hyun liếm môi, thấy Han Wang Ho không nói chuyện, liền nói thêm.

Choi Hyun Joon cũng thay hắn lên tiếng, nói với Wang Ho rằng, Do Hyun thực sự rất yên tĩnh, nhưng hắn sợ lạnh, bằng không hắn có thể tạm dời phòng của mình và đợi nhiệt độ cao hơn thì sẽ trở về.

Wang Ho dường như cảm nhận được ánh mắt gần như háo hức của hắn, nhưng cũng vào lúc đó, anh cảm giác như bị một con rắn độc lạnh lẽo quấn lấy, không thể cử động, như bị một mũi tên thủy tinh ma thuật từ xa bắn trúng. Không có lý do cũng không có cách nào từ chối, Wang Ho ngơ ngác đồng ý.

Lúc này nhìn Park Do Hyun đang treo quần áo trong tủ, Han Wang do dự một chút, tranh thủ quay người nói: "Ừm, Do Hyun, bình thường anh đi ngủ sớm, nếu việc ở cùng anh có xung đột với với lịch trình của em thì có thể cho anh biết."

"Cảm ơn anh, ở đây ấm hơn trên lầu nhiều." Park Do Hyun mỉm cười với anh, không quên khen ngợi anh.

Han Wang Ho cũng cười, hơi nâng cằm ra hiệu và tiếp tục lau đầu, đồng thời chuẩn bị sấy tóc, Park Do Hyun lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Khoảnh khắc cửa phòng tắm đóng lại, Park Do Hyun nhẹ nhàng thở ra, đầu lưỡi lướt quanh hàm răng, hắn cảm thấy mình giống như một con rắn đã lâu rồi mới được ăn, lâu lắm mới nếm được một chút máu.

Han Wang Ho lắc lắc những giọt nước trên đầu theo tiếng máy sấy ầm ĩ, vừa sấy tóc vừa suy nghĩ xem mình đã cất hết những thứ nên cất đi chưa và có còn đồ chơi nào ở nơi công cộng không. Anh tắt máy sấy tóc. Khi chuẩn bị quay về giường, anh chợt nhớ ra trong ngăn kéo hình như có một món đồ chơi hút sữa chưa mở, lúc mua, anh đã để địa chỉ ở ký túc mới cho tiện việc nhận hàng, nhưng do mệt mỏi vì đóng gói hành lý và dọn phòng nên anh đã ném vào ngăn kéo cùng với gói chuyển phát nhanh chưa bóc.

Han Wang Ho vội vàng mở cửa thì phát hiện Park Do Hyun tình cờ mở ngăn kéo đầu giường, lúc đó Han Wang Ho nghĩ đến tám trăm lời giải thích, lại nhìn thấy Park Do Hyun đưa hộp chuyển phát nhanh mà không hề nhìn vào.

"Đây là của anh phải không?"

Han Wang Ho trong lòng khen ngợi bạn cùng phòng có ranh giới và mắt nhìn, cầm lấy cảm ơn và nói do vội thu dọn đồ đạc mà anh quên mang theo, xin lỗi Do Hyun nha.

Park Do Hyun nheo mắt cười và nói không sao đâu. Han Wang Ho hôm nay đi ngủ muộn hơn thường lệ nửa tiếng, hai người nằm trên giường lặng lẽ chơi điện thoại rất lâu, cho đến khi Han Wang Ho bất thường chơi xong tất cả trò chơi và kiểm tra phần mềm xã hội mấy lần thì mới thăm dò nhìn sang. Han Wang Ho nói: "Vậy anh sẽ tắt đèn đi." Park Do Hyung nhanh chóng gật đầu nói vâng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, như thể rất muốn sống theo lịch trình thời gian của Han Wang Ho.

Han Wang gần như nhắm mắt trong bóng tối, rèm kéo kín, đèn tường và đèn phòng tắm đều tắt, tiếng máy sưởi gần như không đáng kể, còn Park Do Hyun thì im lặng như không tồn tại. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Han Wang mở mắt gần như sụp đổ sau vô số lần không thể ngủ được.

Ánh sáng quá tối, Han Wang Ho cẩn thận lật người lại, chỉ nhìn thấy trên giường Park Do Hyun có một đống chăn nổi lên, không biết hắn đã ngủ hay chưa.

Anh không còn cách nào khác đành quay người cố gắng chìm vào giấc ngủ, phải mất rất lâu thì anh mới bị suy nghĩ của mình đánh gục một cách buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh như bị hôn mê. Anh nghe thấy giọng nói của Park Do Hyun đang nói, có lẽ anh đã nghe nhầm, đây là suy nghĩ cuối cùng.

Park Do Hyun hiển nhiên không ngủ, tầm nhìn ban đêm và tầm nhìn linh hoạt đều là món quà của thượng đế, Park Do Hyun đeo tai nghe, vặn âm lượng nhỏ nhất, nhìn chằm chằm vào lưng giường đối diện và mở một phần mềm nào đó.

Chỉ có một người trong danh sách theo dõi ẩn.

ID là một chuỗi các chữ cái bị cắt xén. Park Do Hyun nhớ rằng trong phần bình luận có người đã hỏi nghĩa của ID là gì, và blogger này lần đầu tiên trả lời bình luận này.

haupueeqN: Mèo con ở nhà nhấp chuột ngẫu nhiên ^^

Park Do Hyun bấm vào trang chủ, video mới đăng cách đây ba tiếng rất ngắn, chưa đầy một phút.

Hậu cảnh là bức tường lát gạch trắng tinh, ống kính mờ ảo, chắc chụp trong phòng tắm. Hơi thở khó nhọc đột nhiên truyền vào tai nghe của Park Do Hyun, thứ chuyển động cùng với âm thanh thở hổn hển chính là bàn tay của người trong video, những ngón tay dài trắng nõn nhéo nhéo phần thịt mềm mại hồng hồng trên ngực. Núm vú nhanh chóng dựng đứng, âm thanh của N trở nên ươn ướt và nhẹ nhàng hơn sau hành động nhéo ngực, và toàn bộ ống kính bị bao phủ trong màn sương ẩm ướt.

Ngón tay anh đi thẳng xuống, phía trên âm đạo mỏng manh có một dương vật mập mạp, đầu ngón tay của N tách môi hoa ra, thăm dò bên trong, sau vài lần đẩy, nước dịch chảy ra khắp lòng bàn tay, anh rút ngón tay ra, duỗi thẳng. Ngoài camera, ở một nơi khác, video đột ngột dừng lại giữa tiếng liếm ướt át.

Tần suất cập nhật của N không ổn định, thường xuyên biến mất không rõ nguyên nhân và quay lại không báo trước, quy mô không quá lớn, đôi khi có ánh sáng mờ ảo không rõ ràng. Thi thoảng là máy rung dưới chiếc áo khoác dài ngoại cỡ. Cực phẩm nhất có lẽ chỉ là một bộ kẹp núm vú có chuông, kết hợp với đồ chơi mút, chỉ cần cử động một chút là kêu leng keng. Video dài chưa đầy ba phút là video dài nhất của N. Video phổ biến nhất là video khi đầu mút cắn vào âm vật, tinh dịch chảy thẳng ra khắp tay, cuối cùng, N đưa tay xuống chạm vào đồ chơi bằng một tay và tay kia véo vào ngực mình. Park Do Hyun cảm thấy bản thân như quá nhạy cảm trước tiếng chuông bạc bằng sứ vang lên.

Ngoài ra, không có nội dung quá lố nào khác, cũng không có người thứ hai ngoài blogger, anh đã chiếm được một lượng fan vững chắc chỉ nhờ vào thân hình đẹp và cách chỉnh sửa khó có được này.

Park Do Hyun kéo thanh tiến trình lại và bị kẹt ở đầu video, có lẽ là do thiết bị đặt chưa đúng cách, N hơi cúi xuống và một nốt ruồi nhỏ xuất hiện ngay dưới yết hầu, phía trên xương quai xanh một chút.

Nó gần giống với nốt ruồi trên cổ Han Wang Ho.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top