18. Hermione

Đã gần một tháng kể từ lần tra tấn cuối cùng. Hội không trả đũa theo bất kỳ cách nào. Tin đồn về những gì có thể đã xảy ra ở Pháp đã hoàn toàn biến mất. Và Malfoy, Theo đã trở lại thường xuyên hơn, ít nhất là Malfoy.

Trong vài ngày qua, Theo đã ra khỏi phòng nhiều hơn. Và hôm qua, hắn đã cùng cô ra ban công để hút thuốc trong im lặng. Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực sáng nay khi hắn bước vào bếp để ăn sáng. Hắn thậm chí còn mỉm cười với cô trước khi nhìn xuống đĩa thức ăn của mình.

Hắn vẫn chưa nói chuyện với cô. Và cô cũng không nói gì khi hắn ở gần.

Những lời cuối cùng hắn nói với cô vẫn là 'Máu bùn'. Cô biết hắn cũng nhận thức được điều đó. Cô muốn thay đổi điều đó. Cô muốn hắn gọi cô là mụ phù thủy độc ác, hoặc yêu cầu sô cô la cháy, hoặc hét vào mặt cô vì cô nắm chặt tay khi cầm điếu thuốc. Cô muốn hắn kể những câu chuyện cười kinh khủng, chọc tức Malfoy, và kể cho cô nghe tất cả về đồ cổ của hắn.

Cô nhớ hắn.

Merlin, cô rất nhớ hắn.

Cô ngạc nhiên khi nghĩ rằng hắn mới chỉ xuất hiện trong cuộc đời cô được hai tháng. Cô cảm thấy gần gũi với hắn như cô cảm thấy với Harry và Ron. Cô đoán những khoảnh khắc cực đoan tạo nên một số kết nối cực đoan.

Nhưng ngay lúc này, hắn đang đứng cạnh cô, giúp cô lấy lại phép thuật, khuấy lọ thuốc có khả năng giúp họ thoát khỏi tình huống này.

Cô đã không nói dối khi cô viết rằng cô muốn có hắn trong cuộc sống của cô, theo bất kỳ cách nào hắn cho phép. Vì vậy, đứng cạnh hắn, không nhìn nhau, chưa thể nói chuyện, khi hắn cựa quậy, là đủ với cô. Quá đủ rồi.

Mặc dù cô đã chứng minh mình là một pháp sư bế quan trong sự kiện tháng trước, Malfoy vẫn chỉ nói cho cô một lượng thông tin rất nhỏ.

Anh đã cho cô một cái nhìn tổng quan và bao quát về trận chiến Hogwarts sau khi cô tiếp tục cằn nhằn.

Cô đã bảo vệ Harry và Neville. Harry, người đã bất tỉnh sau cuộc đấu tay đôi với Chúa tể bóng tối, và Neville, người đã bị tấn công và suýt chết bởi Nagini khi cậu ấy cố đâm thanh kiếm Gryffindor vào con rắn độc ác.

Hagrid đã nhặt hai cơ thể của họ khi Kingsley ra lệnh rút lui. Cô và Ginny đang trên đường đến điểm độn thổ trong rừng qua Hồ Đen thì có điều gì đó không ổn.

Trong hai tháng qua, Theo đã nghiên cứu để lấy lại phép thuật của mình và tìm ra một sự kết hợp mà hắn tin là sẽ hiệu quả. Cô đọc qua các ghi chú của hắn và những cuốn sách hắn đã sử dụng cho nghiên cứu của mình khi ẩn dật trong tháng qua. Cô đồng ý với những phát hiện của hắn. Nhẹ nhõm vì nó không giống như dấu hiệu đen của họ. Cô đã không thể sử dụng phép thuật trong hầu hết cuộc đời mình, vì vậy sáu tháng qua không phải là điều mới mẻ đối với cô trong thế giới đó. Điều mới mẻ là khả năng đó đã bị tước khỏi cô. Đã đủ để tước khỏi cô rồi. Cô cần nó trở lại.

Malfoy vẫn không chia sẻ kế hoạch của mình để đưa họ ra khỏi tình huống này. Đúng, là họ. Không phải cô. Cô sẽ không rời đi mà không có hai người họ, điều mà cô đã bày tỏ với anh nhiều lần để chỉ nhận lại một tên tóc vàng hoe che kín mặt.

Những cơn ác mộng vẫn tiếp diễn hằng đêm. Cô thậm chí còn thức dậy vài lần để thấy Malfoy đang co giật và đổ mồ hôi sâu trong địa ngục của chính mình khi anh ngủ. Tất cả bọn họ đều có chúng. Anh chỉ có chúng một cách im lặng, không giống như cô.

Malfoy kể cho cô thêm thông tin anh biết về Hội, và cô cũng chia sẻ một số thông tin cô có. Cô hoàn toàn nhận thức được Hội bị áp đảo về mặt quân số. Họ có lẽ không tấn công vì đã sử dụng toàn bộ nguồn lực hiện tại để chống lại cuộc diệt chủng hàng loạt của dân Muggle và phù thủy, pháp sư sinh ra ở Muggle đang diễn ra ở Châu Âu. Họ cần viện binh. Họ cần giúp đỡ. Họ cần chặt đầu con rắn.

Malfoy cũng đưa cho cô một chiếc radio nhỏ để nghe những tin tức cập nhật mà Hội đang cố gắng cung cấp thông qua Potterwatch.

Hôm nọ, cô đang ghi chép về cuộc diệt chủng và những con số thống kê mà chương trình phát sóng chia sẻ thì cô sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cậu ấy.

"Mione, nếu có cách nào đó bồ nghe được điều này. Hãy biết rằng chúng mình không quên bồ. Hãy biết rằng chúng mình vẫn đang chiến đấu vì bồ. Hãy biết rằng chúng mình vẫn yêu bồ. Làm ơn đừng bỏ cuộc. Hãy tiếp tục chiến đấu. Hãy đợi mình. Mình sẽ đến. Mình hứa."

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ đang dần mờ đi qua đôi mắt ngấn nước của mình.

Ron.

Ron.

Ron.

"Cậu ta nói thế mỗi ngày."

Cô chớp mắt và quay lại thấy Malfoy đang dựa vào khung cửa mở, nhìn xuống cô với vẻ cảnh giác.

Gương mặt anh bình tĩnh và điềm đạm, nhưng cô đã nhìn thấy ánh bạc trong mắt anh thay đổi khi anh nhìn cô.

Anh đang cảm thấy điều gì đó, nhưng cố gắng không để lộ ra.

Cô lau đi giọt nước mắt duy nhất chảy dài trên má.

"Mỗi ngày?"

Chàng trai tóc vàng gật đầu nhưng vẫn đứng ở ngưỡng cửa.

Cô bắt đầu cắn môi dưới. Cô còn có thể nói gì nữa? Cô cảm thấy sự căng thẳng giữa họ ngay khi Ron được nhắc đến. Cô biết những người đàn ông này khinh thường nhau. Không, khinh thường không phải là từ đủ mạnh để diễn tả cảm xúc của họ. Ghét thì đúng hơn.

Cô không thể nghĩ ra một người nào khác trên thế giới mà Ron ghét hơn kẻ tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào cô lúc này. Họ có nhiều cuộc cãi vã giữa hai người hơn bất kỳ ai khác mà cô biết, cả hai đều không bao giờ bỏ lỡ cơ hội khi một người xuất hiện.

Và sự ngượng ngùng mà cô cảm thấy chỉ tăng lên khi cô nhận ra mình đã làm những chuyện thân mật hơn với Malfoy so với người đàn ông trên chương trình phát sóng, nói rằng cậu ấy yêu cô.

Chà, cậu ấy có thực sự nói rằng cậu ấy yêu cô không? Cậu ấy đã nói, 'chúng mình vẫn yêu bồ.' Chắc chắn đó không phải là điều tương tự. Nó giống như tất cả những lần khác cậu ấy nói những lời đó với cô, nhóm chúng lại với những lời khác khiến nó ít hơn những gì cô luôn mong đợi.

Cậu ấy sẽ đặt cô với Harry, hoặc gia đình cậu ấy, hoặc đôi khi, thậm chí là với đồ ăn. Nhưng những từ đó không bao giờ chỉ được dùng cho cô. Không bao giờ.

Vậy tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi khi nghĩ rằng mình đã làm chuyện đó với Malfoy? Ờ, đã làm một chuyện với Malfoy. Không ai trong số họ vượt qua ranh giới đó lần nữa trong vài tuần qua khi họ hồi phục về mặt thể chất và tinh thần sau cảnh tượng đó. Bị ám ảnh bởi những suy nghĩ và thực tế rằng họ sẽ phải chịu đựng nó một lần nữa, và cố gắng ở đó vì Theo theo bất kỳ cách nào hắn cho phép.

Nhưng lần đó... Cô sẽ nói dối nếu cô bảo cô không tự mình làm lại. Biến nó thành thói quen hàng ngày trong tuần qua, nếu cô thành thật. Mỗi lần, cô cảm thấy khoảng cách hình thành giữa Dolohov và hành động đó. Mỗi lần cô cảm thấy mạnh mẽ hơn. Mỗi lần cảm thấy tốt.

Nó thậm chí không bao giờ gần với lần đầu tiên đó. Cô không chắc liệu đó là do khoảng thời gian giữa lần cuối cùng của cô hay do Malfoy ở đó, theo dõi cô, bảo cô làm những việc bằng giọng nói gây nghiện của anh, nói những điều khiến cô cảm thấy như đang bốc cháy.

Phải, cảm giác tội lỗi đã quay trở lại, và điều đó không có ý nghĩa gì. Cô không phải là của Ron. Có thể cô đã từng. Cô nghĩ rằng cô sẽ trong một thời gian dài, và cô biết cậu ấy biết điều đó. Chết tiệt, mọi người đều biết, ngay cả Theo, người đã từng là một ẩn sĩ trong trường.

Giống như thể, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ đóng góp phần của mình để biến những gì giữa họ thành hiện thực, cô vẫn cảm thấy có nghĩa vụ với cậu ấy. Rằng cô đã lừa dối cậu ấy... Nhưng suy nghĩ đó thật vô lý. Hoàn toàn nực cười. Cậu ấy đã hẹn hò với Lavender. Cậu ấy đã thực sự phô trương những cuộc gặp gỡ tình dục của họ trước mặt cô hết lần này đến lần khác.

Có lẽ cô cảm thấy tội lỗi vì lần cuối cô làm điều gì đó như thế này, cậu ấy đã đối xử với cô rất tệ. Ron đã chấm dứt tình bạn của họ trong nhiều tháng vì cô thừa nhận đã hôn Viktor nhiều năm trước. Cậu ấy bắt đầu nói những điều khó chịu về cô, lan truyền tin đồn rằng chiếc mũ hẳn đã đưa cô vào nhầm nhà vì cô không hề trung thành. Tất cả đều hoàn toàn vô lý. Tất cả đều không đúng sự thật. Nhưng nó làm cô đau đớn, giống như khi cậu ấy bắt đầu hẹn hò với Lavender. Và đúng vậy, trong khi cô đã tấn công cậu ấy bằng những chú chim vào một thời điểm nào đó vì cậu ấy khoe khoang bạn gái mới của mình trước mặt cô, biết rõ rằng cô thích cậu ấy, cô không bao giờ gọi cậu ấy là không trung thành hoặc lan truyền tin đồn về cậu ấy.

Và mặc dù cô bị tổn thương. Tổn thương theo cách mà cô vẫn cảm thấy khi nhìn cậu ấy, cô không bao giờ nghĩ rằng cậu ấy lừa dối cô ấy. Họ không ở bên nhau. Cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn. Vậy tại sao cô lại không thể?

"Harry đã bao giờ..." Hermione hỏi khi tắt radio.

Malfoy lắc đầu. "Không. Thay vì một vài lần nhìn thấy hiếm hoi, không ai nghe thấy tin tức gì về cậu ta. Luôn luôn là mụn cóc."

Cô đảo mắt khi nghe cái tên xúc phạm mà anh dùng để gọi Ronald.

Có vẻ như anh không bao giờ hết tên để gọi.

"Tôi hiểu rồi."

"Em có nhớ cậu ta không?"

Cô ngạc nhiên vì câu hỏi của anh. Cô mong anh sẽ bỏ đi. Anh không bao giờ thực sự hỏi thêm câu hỏi nào nữa. Nhưng tất nhiên, lần duy nhất anh hỏi là về Ron. Chủ đề duy nhất mà cô không muốn nói chuyện với anh.

"Dĩ nhiên là tôi nhớ cậu ấy. Tôi nhớ tất cả bọn họ. Harry, Ginny, Ron, Neville, bố mẹ tôi. Tất cả bọn họ."

Họ nhìn nhau một lúc lâu. Thực ra đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của anh. Cô biết điều đó, nhưng đó là tất cả những gì cô sẵn sàng trao cho anh. Cô vẫn đang giải quyết những phức tạp trong cảm xúc và chấn thương của mình. Cô thực sự không có câu trả lời.

"Vậy là, em nhớ cậu ta... như gia đình sao?"

Cô chớp mắt khi anh hỏi cô một câu hỏi khác. Cái quái gì thế? Anh chưa bao giờ thúc giục như thế này. "Tôi không muốn nói về chuyện này, Malfoy."

"Tại sao? Đây là một câu hỏi đơn giản, Granger."

"Không, không phải vậy. Không có gì giữa Ron và tôi là đơn giản cả."

"Thế em nhớ cậu ta theo cách khác so với nhớ gia đình phải không?"

"Có... và không. Tôi... tôi không biết."

Anh không nói gì đáp lại câu hỏi đó.

Cô ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh. Lấy hết can đảm để hỏi câu hỏi đang giày vò tâm trí cô. "Tại sao anh lại quan tâm đến việc tôi có nhớ cậu ấy hay không?"

Anh chế giễu và nhìn đi chỗ khác. "Tôi không biết."

Và rồi anh bước ra khỏi phòng.

Anh đúng là đồ khốn nạn, Malfoy.

Cô cũng đang có những suy nghĩ tương tự vào đúng khoảnh khắc này, khi chiếc lông vũ cô ném không thấm vào làn da nhợt nhạt của anh khi anh ngồi đối diện với Theo và cô, nói những điều mà cô định sẽ xóa sổ anh sau.

Con gián ghét phụ nữ, tạp dề, thật sao?

Theo, anh thật may mắn khi tôi yêu anh. Bởi vì không mở miệng và trao nó cho anh ta là một trong những điều khó khăn nhất mà tôi từng phải làm.

"Nhiệt độ chính xác là bao nhiêu thế?" Theo hỏi.

Cô đưa cuốn sách cho Theo, cố gắng giữ khoảng cách giữa họ càng xa càng tốt. Không nói chuyện và không chạm vào, cô có thể làm việc với điều đó. Cô có thể hiểu điều đó.

Ít nhất cô nghĩ mình có thể làm được cho đến khi Malfoy bắt đầu nói, rồi ngọn lửa trong cô cần được giải tỏa. Có lẽ đó là một lý do khác khiến việc chăm sóc... bản thân cô trở thành thói quen hàng ngày.

"Chà, tôi nghĩ tạp dề sẽ rất hợp với em. Có lẽ tôi sẽ đi mua cho em một tủ quần áo hoàn toàn mới nữa, nhưng lần này, hãy thêu tên tôi lên từng món đồ để mọi người đều nhìn thấy. Em có thể tưởng tượng được không, Granger? Viết ngay trên mông em bằng những chữ in đậm 'Tài sản của Draco Mal..."

"Được rồi, xong rồi. Chúng ta phải để nó ở đó trong 16 giờ. Tao sẽ đi để cô ấy có thể giết mày ngay bây giờ. Tao sẽ gặp lại mọi người vào ngày mai, hy vọng là sẽ gặp lại mày, Draco."

Hermione nhìn Theo không ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, bước ra khỏi thư viện và đi xuống hành lang.

Cô nhìn lại anh chàng tóc vàng đang mỉm cười với cô, xoay chiếc bút lông giữa các ngón tay, chờ cô nổi giận với anh vì những điều khủng khiếp mà anh đã nói trong hai giờ qua.

Anh ta muốn chơi...

Đừng cho anh ta thứ anh ta muốn, Hermione.

Thay vì nhìn chằm chằm vào anh, cô bắt đầu bước ra khỏi phòng, như thể anh không đáng để cô dành thời gian. Như thể mọi cơ bắp trên cơ thể cô không được rèn luyện với mong muốn hủy diệt anh vì những điều anh đã nói.

"Khoan đã, em định đi đâu thế?"

Cô không trả lời anh khi bước vào hành lang. Cô nghe thấy tiếng ghế anh đẩy ra, và tiếng bước chân anh vội vã phía sau cô. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Granger, đợi đã. Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Cô mở cửa phòng và bước vào nhà vệ sinh để rửa sạch các nguyên liệu để chế thuốc trên tay, cố gắng bước đi với vẻ thản nhiên mà cô hy vọng sẽ làm anh bị bỏng.

Đúng vậy.

"Granger, tôi đang nói chuyện với em." Anh nghiến răng.

Cô thở dài không vui và nhún vai trước lời nói của anh. "Anh muốn gì, Malfoy?"

"Tôi muốn gì? Tôi muốn em nhìn vào tôi khi tôi nói chuyện với em."

Ồ, anh ấy điên rồi...

Và mày thích nó.

Cô nhìn anh và thấy sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt anh khi cô phớt lờ anh. Anh không thích bị phớt lờ. Anh không bận tâm khi cô nóng nảy, hung hăng, hay tức giận, nhưng anh ghét khi cô thờ ơ với anh. Khi cô hành động như thể anh thậm chí không ở đó.

Biết được điều này, và luôn nghĩ đến những điều khủng khiếp mà anh đã nói với cô suốt cả ngày, cô tập luyện khuôn mặt đến mức chán ngắt.

"Ừ?"

Anh trừng mắt. "Em không có gì để nói với tôi sao?"

"Không."

"Và tại sao lại không?"

Cô nhún vai và cầm khăn tay để lau khô tay. "Tôi không quan tâm đến mức phải trả lời. Bây giờ, nếu anh cho phép tôi..."

Cô cố gắng bước qua anh, nhưng trước khi cô kịp làm gì, anh đã nắm lấy tay cô và đẩy cô vào tường phòng tắm.

Anh không đẩy cô mạnh, nhưng anh giữ cô đủ cao. Chân cô không còn trên sàn nữa, vì vậy mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, khuôn mặt anh chỉ cách mặt cô vài inch. Cô cảm thấy cơ thể rắn chắc, cứng cáp của anh ép cô vào tường, và cô không thể kìm được tiếng thở hổn hển nhỏ thoát ra giữa đôi môi khi tiếp xúc.

Nghe thấy tiếng động, cô nhìn thấy khuôn mặt Malfoy cứng đờ, rồi chuyển sang trạng thái sốc. Anh nhanh chóng buông cô ra và lùi hẳn về phía bên kia phòng tắm.

Hermione nhìn anh, bối rối. Tại sao anh lại lùi lại? Cô đã làm gì sai sao? Tại sao anh lại nhìn cô như vậy, như thể anh không biết phải làm gì với chính mình nữa?

"Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không nên làm thế." Anh thì thầm.

Cô cảm thấy lông mày mình nhíu lại khi nghe lời anh nói. "Tại sao?"

Anh đưa tay lên mặt và vuốt mái tóc vàng hoe sáng của mình, vẻ đau khổ không bao giờ rời khỏi anh. "Tôi không nên... đối xử với em như vậy sau... Tôi chỉ xin lỗi, được chứ? Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."

Ồ, điều này là do những gì cô đã trải qua. Anh không nghĩ rằng anh nên đối xử cô theo cách vật lý vì quá khứ của cô. Đó là một kết luận hợp lý, cô nghĩ. Đúng vậy, một kết luận mà cô nên đồng ý, phải không? Cô không nên thích anh hung hăng với cô sau mọi chuyện.

Vậy thì tại sao mày lại làm vậy?

Tại sao tiếng thở hổn hển đó lại là tiếng thở sung sướng chứ không phải tiếng thở đau đớn?

Mày không nên thích nó.

Có bình thường không nếu mày thích nó?

Nếu mình chưa trải qua những điều đó, liệu mình có còn thích nó không?

Hay đây lại là chấn thương đang lên tiếng?

"Tôi thích nó."

Cô nhìn anh phản chiếu vẻ sốc mà cô biết cô cũng đang có khi những lời nói đó tuôn ra khỏi miệng cô.

"Ồ."

Đó là tất cả những gì anh nói. Anh trông như không còn thở nữa khi anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô cảm thấy da mình nóng lên vì xấu hổ, và một điều gì đó khác, khi cô tiếp tục đứng đó trong thực tế mới mà cô đã tạo ra bằng lời nói của mình.

"Điều đó... Điều đó có bình thường không?" Cô hỏi.

"Cái gì?"

Cô mở mắt họ và nhìn xuống chân mình, tự nhận thức được sự thiếu hiểu biết của mình về chủ đề này. Cô không thích không biết gì cả.

Mình biết... ngạc nhiên...

Nhưng thực ra cô không như vậy. Cô yêu thích thông tin, không phải vì biết để cảm thấy mình vượt trội, mà vì nhận thức, sự kiểm soát mà cô cảm thấy khi nó an toàn trong tâm trí.

Cô cảm thấy mình đã chuẩn bị. Nhưng đó là lời nói dối. Mọi thông tin đều không giúp cô chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra. Không gì có thể.

Cô ghét rằng ngay cả sau khi trải qua sáu tháng bị lợi dụng theo mọi cách có thể tưởng tượng được, cô vẫn cảm thấy hoàn toàn lạc lõng khi nói đến chủ đề về thể chất và tình dục. Tất nhiên, đó là hai chủ đề cô đã đọc, nhưng kiến ​​thức thực sự đến từ hành động, đến từ kinh nghiệm. Và kinh nghiệm của cô trong những lĩnh vực đó không hề lành mạnh.

"Có bình thường không khi mọi người thích... những gì anh vừa làm với tôi?" Cô nhìn anh trở nên khó chịu, và điều đó khiến sự tự ti của cô trỗi dậy. "Không sao đâu, tôi không nên hỏi thế. Tôi xin lỗi, quên chuyện đó đi."

Cô quay người rời khỏi phòng tắm và bước vào tủ quần áo, lấy một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi của anh để mặc ngủ.

Cô đang với tay xuống quần đùi thì giật mình khi nghe thấy giọng nói của anh phía sau. "Em có thể làm rõ em đang hỏi gì không?"

Cô quay về phía anh khi anh đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cô theo cách mà cô không hiểu. Anh lại có vẻ cảnh giác.

Câu hỏi của cô có khó hiểu không? Cô có nên lặp lại không? Cô có nên nói về điều này không? Nhưng cô muốn biết. Cô rất chán việc phải tự đoán già đoán non.

"Tôi chỉ... Tôi thích nó. Và tôi không biết liệu điều đó có bình thường không. Có bình thường không khi... tận hưởng những khoảnh khắc như thế? Hay tôi phản ứng theo cách đó bởi vì... ừm bởi vì..."

Cô không thể kết thúc câu nói, nhưng cô chắc chắn anh hiểu những gì cô đang cố nói. Cô có thích sự hung hăng của anh theo cách tình dục vì những gì cô đã trải qua không? Đó là những gì cô muốn nói, nhưng cô thấy mình không thể. Nói điều đó với anh là quá thô lỗ ngay cả với cô.

"Tôi không biết. Trước đây em có thích những khoảnh khắc như thế không?"

"Làm sao tôi biết được? Trước đây tôi chưa từng có."

Cô cảm thấy sự ngượng ngùng của mình chuyển thành sự tức giận bên trong cô. Đây là lỗi của Dolohov. Gã ta đã quan hệ với cô theo nhiều cách hơn một. Cơ thể cô, tâm trí cô, tâm hồn cô, gã ta quan hệ với tất cả. Và ngay cả bây giờ khi cô đã tránh xa gã ta, gã ta vẫn nắm quyền kiểm soát cô, và cô ghét điều đó. Cô ghét một gã đàn ông kinh khủng, biến thái nào đó nắm quyền kiểm soát cô. Sao gã ta dám?

"Anh thì sao?" Cô hỏi và bước một bước về phía anh.

"Tôi thì như nào?"

"Thích như thế ấy? Anh biết đấy, hung hăng?"

Cô nhìn anh nhìn xuống chân mình và đút tay vào túi.

"Phải, có lẽ nhiều hơn mức tôi nên làm."

Cô chớp mắt, có chút ngạc nhiên trước sự trung thực của anh.

"Phụ nữ có thích khi anh làm những điều như thế với họ không?"

Đầu anh ngẩng lên khi nghe câu hỏi. Cô đã đi quá xa chưa? Thể hiện quá nhiều? Cô khá chắc chắn rằng anh bị cô thu hút, và cô biết cô bị anh thu hút. Và cô biết anh rất cởi mở về vấn đề tình dục.

"Em đang hỏi liệu những người phụ nữ khác có thích khi đàn ông quyết đoán với họ không ư?"

Cô gật đầu. Không phải là quá rõ ràng sao? Có lẽ việc tận hưởng những thứ như thế này là điều cấm kỵ, bất thường đến mức anh phải rùng mình khi nghĩ đến.

Tuyệt vời... Làm sao mình có thể vượt qua được chuyện này đây...

Anh ấy sẽ luôn ở bên mày, cưng à.

Cô rùng mình khi ý nghĩ đó và bản thân cô hiện lên trong đầu.

"Đúng vậy, Granger, nhiều phụ nữ khác cũng thích sự hung hăng một chút. Miễn là có được lòng tin."

Bây giờ đến lượt cô ngẩng đầu lên. "Khoan đã, vậy thì bình thường sao? Không phải... Tôi không bị điên theo cách đó sao?"

Cô nhìn khuôn mặt anh chuyển sang vẻ dịu dàng hơn, và anh bước tới, có lẽ lúc này anh mới nhận ra cuộc chiến nội tâm đang diễn ra bên trong cô. Điều cô thực sự muốn học hỏi qua cuộc trò chuyện này.

"Không. Em không bị điên." Anh đứng ngay trước mặt cô, giơ cả hai tay lên và xoa bóp cánh tay trên của cô. "Granger, em nên thích bất cứ thứ gì em muốn thích. Đừng bao giờ xin lỗi vì những gì em thích."

Cô nhìn xuống những lời nói dữ dội của anh. Mọi thứ thật khó hiểu với cô. Cô thích điều gì? Cô thực sự không biết. Cô biết cô thích những gì họ đã làm, ừm, những gì cô đã làm với anh bên cạnh cô cách đây vài tuần. Cô biết cô thích cách giọng nói của anh tác động đến cô. Cô biết cô thích những gì anh bảo cô làm.

Và đó là tổng số những gì cô biết. Những gì cô biết thậm chí về bản thân mình trong lĩnh vực đó. Cô biết Dolohov thích gì. Cô biết cách làm gã hạnh phúc. Nhưng cô không biết cách làm bản thân mình hạnh phúc, những gì cô thực sự thích. Tình dục chưa bao giờ là về cô. Thành thật mà nói, cô thậm chí không bao giờ cảm thấy mình là một phần thực sự của hành động đó, mà chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích.

"Cho tôi xem."

Cô nhìn lên anh và thấy mắt anh mở to và miệng hơi hé ra.

"Cái gì?"

Cô lấy hết can đảm và đưa một tay lên, đặt lên đôi má cô đã hôn trong khoảnh khắc yếu đuối cách đây nhiều tuần. Có lẽ anh sẽ giúp cô? Tại sao không? Anh là người bảo cô làm những gì cô muốn, đúng không? Chà, cô muốn biết những gì cô thích. Cô muốn lấy tất cả những thứ đó khỏi anh và giữ nó cho riêng mình.

"Tôi muốn làm điều gì đó ích kỷ."

Anh nhếch mép lên khi tiếp tục di chuyển tay lên xuống trên cánh tay cô.

"Được rồi, dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng tham gia, Granger."

Cô cảm thấy một nụ cười hiện trên khuôn mặt. Anh đã nói với cô cách đây một thời gian rằng anh muốn nhìn thấy cơ thể cô. Đúng vậy, cô đã say, thậm chí có thể là say xỉn (cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó), nhưng cô nhớ anh đã nói rằng việc nhìn thấy cơ thể cô sẽ khiến mọi thứ họ đang trải qua trở nên xứng đáng.

Điều đó có nghĩa là anh bị thu hút về mặt thể xác bởi cô, đúng không?

Ý cô là, có vẻ khá rõ ràng với cô. Và cơ thể và tâm trí cô đồng ý rằng anh rất đẹp trai. Và anh quan tâm đến cô, và cô quan tâm đến anh. Và cô tin tưởng anh.

Có lẽ anh sẽ giúp cô. Anh đã làm một công việc tuyệt vời trước đây. Cô sẽ chấm điểm O chắc chắn trong sổ của cô. Và anh biết mình đang làm gì. Và anh biết những gì cô đã trải qua, có lẽ tốt hơn bất kỳ ai khác. Anh là lựa chọn an toàn nhất để khám phá điều này và chết tiệt, cô muốn lấy lại thông tin và sức mạnh đó.

"Tôi muốn học những gì tôi thích. Anh có thể giúp tôi không? Như anh đã từng làm trước đây?"

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt anh, và đôi tay anh ngừng di chuyển trên cánh tay cô.

"Sao cơ?"

Cô di chuyển ngón tay cái của mình dọc theo đường viền hàm của anh và tiến lại gần anh hơn, gần như chạm ngực họ vào nhau.

"Cho tôi xem. Cho tôi xem thứ tôi thích."

Cô đặt tay lên má bên kia của anh và bắt đầu nghiêng người về phía trước. Cô biết mình sẽ phải là người chủ động. Anh sẽ không bao giờ làm điều đó trước sau khi xin lỗi vì những gì anh đã làm trước đó. Anh sẽ không bao giờ lấy thứ gì đó của cô mà không hỏi. Anh biết điều đó đã xảy ra quá nhiều lần trước đây.

Cô di chuyển chậm rãi, cho anh đủ thời gian để lùi lại và rút ra. Mắt anh mở to khi dõi theo cô cho đến khi cô gần đến mức không thể nhìn thấy chúng nữa, và cô cảm thấy hơi thở của anh trên môi mình, rất gần...

"Em và Chồn đã hôn nhau."

Cô dừng lại, không thực sự nghe rõ những lời đó trong một thời gian dài, trước khi dừng lại và để chúng thấm vào tâm trí.

Mình và Ron...

Không... chúng mình chưa làm vậy. 

Mình biết chắc chắn là mình sẽ nhớ...

Ôi trời.

Cô lùi lại thêm một bước khi đang xử lý những lời anh nói.

"Làm sao anh biết được điều này?" Cô hỏi.

"Tôi đã gặp em trong trận chiến ở Hogwarts. Hai người đã hôn nhau."

Cô nhắm mắt lại và đưa tay lên đầu. Cố gắng nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì. Cô đã hôn cậu ấy, hay cậu ấy đã hôn cô? Những gì đã nói trước đó? Họ có chính thức sau đó không? Cậu ấy có nói với cô rằng cậu ấy yêu cô không? Cô có thích không? Hay là ngượng ngùng? Cậu ấy có thích không? Cô có bạn trai không? Có... Cô đã lừa dối cậu ấy không?

Những câu hỏi thì vô tận, và cô cảm thấy đau đầu khi chúng va chạm và chồng chéo lên nhau trong tâm trí.

"Granger, em ổn chứ?"

"Không, tôi không ổn!" Cô thả đầu ra và dậm chân xuống đất, nhìn anh với vẻ giận dữ. "Anh nói với tôi điều này ngay bây giờ?! Anh đợi để nói với tôi điều này sao? Tại sao anh không nói với tôi trước? Anh là ai mà lại giấu tôi loại thông tin có thể thay đổi cuộc đời như vậy!?"

Giày dép của mình đâu hết rồi?

Tên khốn đó chắc hẳn đã giấu chúng.

"Vậy thì đó là thông tin thay đổi cuộc đời, hả? Và tôi không thể nói cho em biết cho đến gần đây. Tâm trí em không an toàn, Granger! Và làm sao tôi biết được thằng ngốc chết tiệt đó chưa từng có động thái gì với em trước đây? Biết rằng đó là nụ hôn đầu tiên và duy nhất của em với thằng khốn đó? Đó thực sự là phần buồn nhất và thảm hại nhất trong tất cả những điều này. Tin tôi đi, em nên mừng vì mình không nhớ điều đó. Tôi ước gì mình không nhớ."

Khoảng cách gần giữa họ nhanh chóng thay đổi từ căng thẳng vì lý do này sang lý do khác khi họ trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu lùi bước.

Được thôi. Chúng ta chơi thôi, Malfoy.

"Đừng cố làm trò đó với tôi, Malfoy! Anh cố tình bỏ sót thông tin đó. Tôi tức giận vì một lý do hoàn toàn chính đáng!"

"Tôi đã nói với em rồi, đúng không? Tôi đã nói là sẽ nói với em khi cần thiết vì em xứng đáng được biết trước..."

"Tôi đáng lẽ phải biết từ lâu rồi! Không phải lúc thuận tiện để thoát khỏi tình huống mà anh không muốn gặp phải."

Lưng cô đập vào tường tủ quần áo trước khi cô nhận ra anh đang từng bước đi về phía cô. Anh đang nhìn xuống cô với sự tức giận khiến ngọn lửa trong cô bùng cháy.

"Em nghĩ tôi nói với em để em đừng hôn tôi nữa sao? Em nghĩ thế à?"

Anh đang sôi sục. Những từ ngữ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hàm răng nghiến chặt của anh khi anh nhìn xuống cô. Cô nhìn thấy màu bạc trong mắt anh lóe lên, và cô nhìn thẳng vào anh, không hề co rúm lại và nắm chặt tay ở hai bên. Cô mở miệng để bắt đầu cơn thịnh nộ được hình thành mà cô đã sẵn sàng trút vào anh, nhưng sức nặng rắn chắc đó lại đè lên cô, và đôi tay đó giờ đang nhốt cô ở hai bên. Và một lần nữa, thay vì sợ hãi, cô cảm thấy ngọn lửa trong cô hạ xuống thấp hơn trong bụng mình.

"Tôi nói với em vì đúng là em có quyền được biết, đặc biệt là trước khi làm những gì em sắp làm. Mặc dù việc em đặt đôi môi ăn được đó lên người tôi sẽ là một tình huống mà tôi sẽ ổn khi bị mắc kẹt trong tương lai gần. Tôi nghĩ rằng hai người chắc chắn đã quan hệ cho đến vài tuần trước khi em nói với tôi điều ngược lại. Nhân danh Merlin, tại sao cậu ta lại mất quá nhiều thời gian để trao cho em một nụ hôn Weasley tầm thường? Và cậu ta hẳn phải là một người lãng mạn, để quyết định làm điều đó trong một cống rãnh, phủ đầy phân và ai biết được điều gì khác, và làm điều đó giữa một trận chiến chết tiệt mà từng giây đều quan trọng đối với em, và..."

"Cậu ấy hôn tôi sao?"

Cô nhìn thấy người đàn ông đang ép cô vào bức tường phía sau, hơi nản lòng trước lời cô nói.

"Ôi Merlin cuộc đời. Sự thật là tôi là thằng khốn nạn..." Anh nhắm nghiền mắt lại và trông có vẻ hơi ốm trước khi thở ra và tiếp tục. "Không, cả hai người đã hôn nhau nếu đó là những gì em muốn gọi."

"Vậy nụ hôn đó không tốt sao?"

"Không, đó là điều tồi tệ nhất mà tôi từng thấy trong đời."

Cô đảo mắt nhìn anh, mặc dù anh không thể nhìn thấy cô vì anh đang nhìn lên trần nhà.

"Có vẻ hơi kịch tính một chút." Cô nói.

"Không, nó chính xác. Trong danh sách những điều tồi tệ nhất mà tôi từng chứng kiến, việc thằng khốn đó áp đôi môi ướt át đầy phân vào em, là, và sẽ luôn là, điều tồi tệ nhất."

"Anh không thấy ai bị rắn ăn thịt sao?"

"Đó là số 3."

Cô không thể ngừng tiếng cười khúc khích không phù hợp thoát ra khỏi đôi môi. Đầu anh giật xuống vì tiếng động, và một bên miệng anh nhếch lên.

"Anh có... có nghe thấy chúng tôi nói gì với nhau không?"

Sự thích thú trên khuôn mặt anh biến mất. "Cả hai người đều không nói gì cả. Trước và sau đều không nói gì cả."

Chà, nghe có vẻ đúng với cách mọi thứ vẫn diễn ra với Ronald. Không bao giờ làm rõ hay minh bạch.

Cô thở dài. "Vậy là chúng tôi chỉ hôn nhau một cái rồi không làm gì thêm nữa à?"

"Không có gì là nhanh cả."

"Vì vậy, chúng tôi đã làm nhiều hơn thế nữa..."

"Chết tiệt, không!" Khuôn mặt anh nhăn nhó vì ghê tởm. "Ý tôi là, đúng vậy, đó chỉ là một nụ hôn. Tay em đưa lên khuôn mặt xấu xí của cậu ta, tay cậu ta đưa lên ôm eo em, và em hôn cậu ta trong 5 giây. Sau đó... cậu ta tách ra, mỉm cười và chạy lên cầu thang."

Cô chớp mắt và cố nhìn vào mắt anh. Đó là rất nhiều thông tin cụ thể. Anh luôn rất chính xác về thời gian và con số.

"Anh thực sự ghét cậu ấy phải không?"

"Đúng."

"Tại sao? Tôi hiểu là anh không hợp với cậu ấy , hoặc tính cách của cậu ấy không hợp với anh, nhưng ghét thì có vẻ hơi quá đáng. Cậu ấy đã làm gì khiến anh ghét?"

Nghe cô nói, anh nghiêng đầu sang một bên để có thể nhìn cô. "Cậu ta đã làm rất nhiều rồi. Tin tôi đi."

Vậy là cuối cùng cô và Ron đã hôn nhau, và cô không nhớ gì cả. Thực sự không thể có nhiều chuyện khác xảy ra. Cô đã bị Dolohov bắt trong vòng một giờ. Nhưng tại sao Malfoy lại ở đó?

"Tại sao anh lại ở đó?"

Cơ thể anh siết chặt lấy cô, và ánh mắt anh lại hướng đi nơi khác.

"Có một trận chiến đang diễn ra, Granger. Mọi người ở khắp mọi nơi. Tôi chỉ tình cờ là kẻ khốn nạn kém may mắn nhất trên thế giới và chứng kiến ​​một trong những cảnh tượng xấu xí nhất đang diễn ra."

Cô đảo mắt lần nữa và đấm vào ngực anh. Bằng cách nào đó, anh có khả năng làm cô tức giận và cũng dễ dàng làm dịu bầu không khí bằng lời nói của mình.

Họ đứng đó vài phút trong khi tâm trí cô vẫn tiếp tục suy nghĩ quá nhiều và nhảy từ ý nghĩ này sang ý nghĩ khác.

Cuối cùng, cô quyết định rằng đó thực sự không phải là thông tin thay đổi cuộc đời như cô đã bày tỏ trước đó. Có lẽ đôi khi cô cũng có thể hơi kịch tính. Vì vậy, họ hôn nhau trong 5 giây và sau đó không bao giờ nói về điều đó hoặc nói bất cứ điều gì với nhau để làm rõ những gì vừa xảy ra. Cô đã làm nhiều hơn với Viktor sau Vũ hội Giáng sinh, và cô thực sự không coi đó là một trải nghiệm tình dục thực sự hay một mối quan hệ. Vậy thì làm sao cô có thể coi đây là điều gì?

Đúng vậy, cô đã có tám năm với những khoảnh khắc nhỏ bé với Ronald dẫn đến nụ hôn đó, nhưng cô nghĩ nó phải rõ ràng hơn chứ, đúng không? Sau thời gian dài như vậy, chẳng phải tất cả chỉ là, có ý nghĩa với họ sao? Không có gì từng có ý nghĩa giữa họ. Không có gì từng dễ dàng hay rõ ràng. Và việc cô không thể nhớ được cũng chẳng giúp ích gì. Cô biết Malfoy không nói dối về nụ hôn, nhưng cô không cảm thấy nó có thật. Nó không giống như một hiện thực thực sự. Nó giống như chỉ là những lời nói. Ít mạnh mẽ hơn nhiều.

"Tôi xin lỗi. Em nói đúng. Tôi nên nói với em sớm hơn."

Cô cảm thấy đôi tay đang giam cầm cô, lại hạ xuống cẳng tay cô, và bắt đầu xoa lên xoa xuống. Cô nhìn lên và thấy sự chân thành trên khuôn mặt anh.

"Đúng, anh nên làm thế. Nhưng tôi tha thứ cho anh. Tôi hiểu rằng có lẽ vẫn còn rất nhiều thông tin mà tôi cần phải cập nhật, và tôi chắc rằng rất khó để nhớ những gì tôi biết và không biết. Nhưng Malfoy, anh phải bắt đầu kể cho tôi nghe mọi thứ. Bí mật sẽ không giúp ích gì cho tôi."

Lông mày anh nhướng lên và anh cười khẩy. "Em tha thứ dễ dàng quá."

Cô bắt đầu lắc đầu, nhưng cô buộc phải dừng lại khi trán anh chạm vào trán cô và đẩy nó vào tường.

"Đó là quyết định của tôi." Cô thì thầm.

"Đúng vậy. Và tôi sẽ luôn biết ơn và chấp nhận nó."

"Vậy là tôi lại phải tha thứ cho anh lần nữa sao?"

Cô nhìn thấy một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh.

"Tôi có thể đảm bảo điều đó."

"Tôi sẽ nhận được gì khi tỏ ra thân thiện như vậy?"

Anh ấn trán mình chặt hơn vào trán cô, rồi thở ra một hơi thật sâu lan tỏa khắp mặt cô, tạo ra một trong những âm thanh xấu hổ khủng khiếp nhất khiến cô phải thốt lên.

"Granger, em có thể có bất cứ thứ gì em muốn từ tôi."

Cô cảm thấy ngọn lửa đã tắt dần trong suốt cuộc trò chuyện của họ lại bùng cháy trở lại, lần này, ở bụng cô. Da gà bắt đầu xuất hiện trên cánh tay cô, mặc dù anh thậm chí còn chưa chạm vào chúng.

Phải, mình đang học cách anh ấy nói chuyện và đó chắc chắn là điều mình thích...

Cô vẫn có thể nhờ anh giúp cô sao? Tại sao cô vẫn muốn làm điều đó sau những gì anh vừa nói với cô về Ron? Điều đó không phải đã thay đổi cảm xúc bùng cháy dữ dội của cô khi anh ở gần sao? Tại sao lại không?

Hãy ích kỷ đi, Hermione.

"Granger?"

Cô mở mắt và nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt trên khuôn mặt anh. Nó vẫn rất gần.

"Vâng?"

"Đừng suy nghĩ nữa."

Cô cắn môi dưới. "Tôi không biết liệu đó có phải là ý kiến ​​hay vào lúc này không."

"Tại sao không?"

"Bởi vì tôi sợ những điều tôi có thể làm."

"Làm đi."

Cô cảm thấy má mình nóng lên và tránh xa đôi mắt bạc sắc sảo đó.

"Em muốn làm gì, Granger?"

Cô muốn làm gì? Mọi thứ. Cô muốn tự mình trải nghiệm tất cả, khi cô muốn, với người cô muốn. Và ngay bây giờ, cô muốn Malfoy.

Mày vẫn luôn bí mật... Không. Dừng lại. Đó là một suy nghĩ nguy hiểm, Granger.

"Tôi muốn anh chỉ cho tôi, giúp tôi học những điều tôi thích."

Hơi thở của anh gấp gáp. "Và biết em và Weas..."

"Ron không có ở đây."

Đó có thể là một trong những điều ích kỷ nhất mà cô từng nói. Thành thật mà nói, đó có thể là một trong những điều tồi tệ nhất từng thốt ra khỏi miệng cô. Nhưng trong khi một phần trong cô thất vọng, phần còn lại, to hơn nhiều, chúc mừng cô vì đã trung thực. Một lần nữa, để bản năng và lương tâm của cô hòa hợp. Cô muốn làm điều này. Tại sao cô không nên làm?

Cô nhìn thấy một nụ cười chân thành hiện trên khuôn mặt anh, và anh lùi lại để nhìn vào mắt cô. "Em muốn học gì?"

Anh nghiêng đầu sang một bên và đặt ngay vào cổ cô, để cô cảm nhận hơi thở của anh trên làn da trần.

"Tôi... tôi không biết. Anh có thể... Anh có thể dạy tôi không? Như trước đây?"

Cô cảm thấy tay anh nắm lấy eo cô khi anh đẩy mình vào cô, khiến cô khó thở. Cô đưa tay ra sau gáy anh và để chúng luồn vào tóc anh.

"Em chắc chứ?" Anh đẩy cô ra, nhưng cô vẫn đặt tay lên cổ anh khi anh nhìn vào mắt cô.

Cô gật đầu và mỉm cười. "Vâng, tôi chắc chắn, có thể, có thể dạy tôi từ từ không?"

Anh cười nhạt trước khi kéo cô ra khỏi tường và áp sát vào người mình.

"Ồ, Granger, tôi định sẽ từ từ thôi."

Môi anh chạm vào môi cô trước khi cô kịp nhận ra. Chúng ép chặt vào môi cô, và cô cảm thấy ngọn lửa trong cô. Giống như phần da còn lại của anh, môi anh mát lạnh và sảng khoái.

Chúng tạo cảm giác rất tuyệt và hòa quyện với cảm xúc của cô theo một cách phù hợp, có ý nghĩa, hoàn toàn đúng đắn.

Anh nghiêng đầu cô ra xa hơn bằng cách ấn mạnh hơn và kéo môi dưới của cô vào miệng anh. Động tác này khiến cô theo bản năng mở ra cho anh với một tiếng thở hổn hển vì cảm giác điện giật.

Malfoy tận dụng khoảnh khắc này và luồn lưỡi vào miệng cô, làm việc với sự tự tin và kinh nghiệm tuyệt đối khiến cô cảm thấy như đất sét trong tay anh. Miệng anh cũng có vị bạc hà. Một vị bạc hà mát lạnh, đất đai chiếm lấy các giác quan của cô. Cô cảm thấy nhẹ bẫng khi lưỡi anh chơi đùa với lưỡi cô và nuốt chửng cô.

Một tiếng động bất giác khác cố thoát ra khỏi miệng cô qua lưỡi và đôi môi đang đan vào nhau. Cô cố kéo nó lại khi nó đang diễn ra và nhắm chặt mắt lại vì xấu hổ.

Malfoy rút lưỡi ra khỏi miệng cô và rời môi khỏi cô. Lưỡi họ lơ lửng ngay trước môi cô, và cô di chuyển để đưa họ lại gần nhau, cần cảm nhận chúng trên người mình như thể cô cần thở, nhưng anh giữ cô lại, giữ họ tách ra.

"Granger, tôi muốn nghe mọi âm thanh dễ thương phát ra từ miệng em. Đừng bao giờ kìm nén chúng, em hiểu chứ?"

Cô bắt đầu gật đầu đáp lại anh với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Cô sẽ đồng ý bất cứ điều gì, nghiêm túc mà nói, bất cứ điều gì, để có lại đôi môi đó trên người cô.

"Cô gái ngoan."

Đầu cô vẫn gật gù khi anh đâm vào đầu cô. Lần này, anh ấn môi cô với một lực đẩy cô lùi lại vào tường. Môi anh di chuyển và kết nối, lưỡi anh xoay tròn và liếm, răng anh lướt và cắn, và cô cảm thấy răng cô cũng làm như vậy.

Tay cô quấn quanh cổ anh, kéo cô lại gần hơn khi anh tiếp tục hôn như thể anh đang đói khát hương vị của cô. Như thể cô là thứ ngon lành nhất mà anh từng nếm trên môi trước đây.

Cô nắm lấy mái tóc vàng óng tuyệt đẹp của anh và bắt đầu kéo và cào. ​​Miệng anh rời khỏi miệng cô, và cô sắp gầm gừ với anh trong sự thất vọng cho đến khi cô cảm thấy chúng đang tác động vào cổ cô, chạy lên chạy xuống, để lại những vết nổi da gà khắp da cô.

Khi lưỡi anh thè ra và cắn nhẹ vào vùng ngay dưới tai cô, cô thốt lên một âm thanh mà cô chưa từng nghe thấy trước đây, và cô có thể cảm nhận được nụ cười của anh, và quần lót của cô trở nên ướt đẫm.

Được rồi, mình rất thích chỗ đó được chạm vào.

Tay anh chạm vào khắp người cô khi miệng anh tiếp tục làm việc trên cổ và hàm cô. Cô thấy mình cũng làm như vậy khi cô luồn tay vào bên dưới áo anh và chạm vào làn da mát lạnh của bộ ngực mà cô đã ngắm nghía trong nhiều tuần nay. Nó thật cứng, thật săn chắc và khác biệt với làn da của chính cô hay bất kỳ làn da nào khác mà cô từng cảm nhận. Cô thích nó. Cô thấy mình không thể ngừng thích nó, và một điều gì đó trong cô quyết định lấy hết can đảm để kiểm soát một chút khi cô nắm lấy gấu áo, kéo nó lên. Cô cần phải chạm vào anh. Chạm vào toàn bộ anh. Ngay bây giờ.

Anh lùi ra khỏi cổ cô để cô có thể kéo áo anh qua đầu. Anh cố gắng tiến về phía trước lần nữa, nhưng cô giơ tay ra trước mặt, ngăn anh lại.

Anh đẹp. Anh có lẽ sẽ ghét nếu cô nói với anh điều đó, vì vậy cô giữ điều đó cho riêng mình khi cô nhìn vào cơ thể anh lần đầu tiên mà không cần phải làm nhanh. Cô nhìn vào tất cả. Cô đã đúng ngay lần đầu tiên, anh là một tác phẩm nghệ thuật.

"Thật ngoạn mục."

Cô nghe thấy mình thì thầm từ đó, và cô thấy khuôn mặt anh chuyển từ tràn đầy ham muốn sang một biểu cảm khác mà cô không thể nhớ ra.

Hermione tiến lên vài bước và đặt tay lên ngực anh, khám phá làn da mát lạnh đã in dấu biết bao khoảnh khắc. Anh để cô làm vậy. Tay cô di chuyển và chạm vào từng inch của làn da hở ra, tận hưởng ngọn lửa đang bùng cháy bên trong cô, khi cô cảm nhận nó qua đầu ngón tay mình.

Cô thấy anh đưa tay lên áo cô và bắt đầu cởi cúc.

"Như vậy có ổn không?" Anh hỏi.

Cô nhìn đôi tay anh làm việc lần thứ hai, rồi lần thứ ba, bị thôi miên bởi cách những ngón tay anh chuyển động. Tự hỏi làm sao chúng có thể khiến cô cảm thấy nhiều đến vậy mà thậm chí không cần chạm vào cô.

"Granger?"

"Được... Được, cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ... Tôi sẽ bảo anh nếu tôi cần anh dừng lại."

Đến chiếc cúc cuối cùng, anh kéo chiếc áo cánh ra khỏi vai cô, và cô không thể nhìn lên khi anh nhìn cô.

Như thế này dễ hơn nhiều.

Có lẽ mình nên yêu cầu anh ấy tắt đèn?

"Anh có thể... anh có thể tắt cái..."

"Đệt, không."

Cô nhanh chóng ngước nhìn anh khi nghe những lời cay nghiệt của anh và sửng sốt trước cái nhìn anh dành cho cô. Nó không điên rồ hay tàn nhẫn như cô nghĩ. Nó đen tối, giống như cơn đói, hay sự thiếu thốn, hay khao khát. Và anh đang nhìn cô theo cách đó. Cô.

Cô cố gắng đứng yên khi ánh mắt anh hằn sâu vào cô vì sự mãnh liệt mà anh vẫn tiếp tục. Cô đưa tay lên che đi những phần mà cô cảm thấy tự ti nhất vì áo ngực không che được, nhưng trước khi cô kịp làm vậy, anh nắm lấy cả hai cánh tay cô và giơ ra, không hề rời mắt khỏi cô.

"Đừng có mà làm thế. Đây là thời khắc quan trọng."

Cô hầu như không nghe thấy anh, và cô không thực sự hiểu anh có ý gì. Anh có đang chế giễu cô không? Cô biết anh đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ bán khỏa thân trong đời. Ít nhất là 5 người chỉ trong thời gian ở Hogwarts, theo như các cô gái nói. Và Hermione biết cô không phải là 10. Cô cũng không phải là 5, có thể là 7? Đúng vậy, 7 có vẻ công bằng trên thang đo thể chất. Và anh là 10 điểm. Không có quá nhiều phụ nữ hay đàn ông sẽ không đồng ý.

"Đừng chế nhạo tôi, Malfoy. Tôi..."

"Bài học thứ nhất, đừng hét vào mặt một người đàn ông vì anh ta ngưỡng mộ em. Bài học thứ hai, đừng bao giờ che giấu một phần nào của em, Granger. Em không che giấu. Em không sợ hãi."

Cánh tay anh kéo cô vào, và bụng cô tràn ngập hơi ấm quen thuộc khi làn da cô chạm vào anh. Làn da cô chưa bao giờ chạm vào làn da anh ở đây trước đây. Cô thấy mình thực sự thích điều đó. Cô vùi mặt vào ngực anh, nhưng thay vì hít thở anh, như cô thường làm, cô áp môi mình vào anh và bắt đầu lướt chúng trên ngực anh. Anh cũng có vị bạc hà ở đây. Mát mẻ, sảng khoái và hoàn toàn gây nghiện. Lưỡi cô bắt đầu nếm anh, di chuyển từ bên này sang bên kia, và cô cảm thấy hơi thở của anh trở nên hỗn loạn trước những chuyển động của cô và thấy nổi da gà trên làn da nhợt nhạt của anh. Bàn tay anh luồn vào tóc cô, và dưới cổ cô khi tay kia của anh bắt đầu khám phá lưng cô.

Cô bắt đầu hôn lên cổ anh và đưa nó xuống cổ cô bằng tay để cô có thể tiếp cận tốt hơn. Hương vị của anh ở đây mạnh hơn, và những âm thanh mà anh dường như thích cứ thoát ra khi cô nếm được nhiều hơn và nhiều hơn nữa từ anh. Khi cô chạm đến xương đòn của anh và mút mạnh vào khu vực đó, cô nghe thấy anh rên rỉ, và bàn tay luồn qua tóc cô kéo đầu cô lên mặt anh, và anh lại áp môi mình vào môi cô một lần nữa.

Cô tiếp tục khám phá ngực và lưng anh, thích thú với cách cơ bắp của anh chuyển động và uốn cong khi anh tiếp tục hôn cô.

Bàn tay anh di chuyển từ sau ra trước cô, và cô cảm thấy chúng run nhẹ khi bóp ngực cô.

"Merlin ơi, tôi không thể tin chuyện này lại xảy ra."

Anh nói điều đó thông qua cơn thịnh nộ mà anh đang trút lên đôi môi cô, khiến cô cũng phải đáp lại bằng mỗi cái nghiêng đầu.

Anh bắt đầu xoay tròn và ấn vào ngực cô như anh đã hướng dẫn, và khi ngón tay anh lướt qua núm vú nhăn nheo của cô, cô không thể kìm được tiếng kêu rên.

Anh cười khẩy. "Bài học thứ 3, ngực em nhạy cảm đấy."

"Tôi biết điều đó."

Họ nói vào miệng nhau, không bao giờ ngừng tấn công.

Tay cô lại luồn vào tóc anh, lần này kéo mạnh hơn, và một tay anh rời khỏi ngực cô để nắm lấy tay cô và kéo đầu cô ra sau. Ở góc độ mới, lưỡi anh luồn sâu hơn vào miệng cô, và cô cảm thấy tiếng rên rỉ rung lên má cô và lưỡi anh.

"Bài 4, em thích hôn kiểu Pháp."

Cô gật đầu đồng ý, cần lưỡi anh trở lại miệng cô. Cô tin chắc rằng điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra nếu không phải trong vài giây tới. Anh chiều theo và trở lại. Tay anh hạ xuống quần cô, và cô cảm thấy những ngón tay khéo léo đó cởi cúc và bắt đầu kéo khóa quần.

"Như vậy có ổn không?"

Lần này cô thực sự gầm gừ với anh.

"Malfoy, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ nói với anh nếu..."

Anh không để cô nói hết câu, khi anh kéo quần cô ra khỏi chân, rồi nhấc cô lên bằng đùi, áp vào ngực anh. Cô vòng chân quanh eo anh khi anh cẩn thận đặt chúng xuống sàn.

Anh từ từ đè trọng lượng cơ thể lên người cô và bắt đầu hôn cô theo một cách khác so với trước đây. Lần này, môi anh lướt qua môi cô, di chuyển từ mũi cô, đến mắt cô, đến thái dương cô, trong khi tay anh vuốt ve dọc theo hai bên cơ thể cô, chiếm trọn cô.

Ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt tứ chi của cô khi anh từ từ hành động chống lại cô, và khi cô cảm nhận được anh cũng đang tận hưởng điều này, cô muốn bùng nổ. Không, cần phải như vậy.

"Malfoy, làm ơn..."

Anh dừng môi lại khi chúng lướt qua môi cô, và cô mở mắt ra và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Lần nữa, Granger."

"Làm ơn đi, Malfoy, làm ơn đi."

"Em muốn gì, nói cụ thể đi."

Ôi trời ơi, anh ấy nói ra những lời khiến mày bùng cháy...

"Làm ơn chạm vào tôi, làm ơn giúp tôi, làm ơn dạy tôi cách đến đây, Malfoy."

Cô nhìn nụ cười nhếch mép hiện trên đôi môi sưng tấy của anh. Đôi môi cô sưng tấy. "Bài học thứ 5, cả hai chúng ta đều thích nói bậy và cầu xin."

Nói bậy. Có lý đấy. Phải, mình chắc chắn thích điều đó.

Cô gật đầu đồng ý khi kéo mặt anh xuống để tiếp tục nuốt chửng anh.

Anh nhấc cô lên khỏi mặt đất và bắt đầu tháo móc áo ngực.

Malfoy sắp nhìn thấy mày cởi trần đấy.

Anh ấy... Anh ấy sẽ đặt miệng mình lên chúng.

Làm những điều anh ấy đang làm với miệng mày.

Anh ấy đang...

Đợi đã, anh ấy sắp thấy chúng.

Anh ấy đang đi đến nơi chủ...

Chờ đã...

Không...

"Dừng lại!"

Toàn bộ cơ thể anh đông cứng trên người cô khi tay anh dừng lại và chạm xuống đất. Cô nhắm mắt lại và cố gắng ngăn nước mắt trào ra.

Anh ấy gần như đã nhìn thấy.

Anh ấy gần như đã nhìn thấy.

"Granger, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi đã làm gì vậy?"

Mình ghét điều này. 

Mình ghét hắn ta.

Cô lăn người qua khi một giọt nước mắt trào ra, cố gắng che giấu bằng chứng, nhưng anh lật cô lại. Cả hai tay anh đưa lên ôm lấy mặt cô khi cô mất kiểm soát.

"Có chuyện gì vậy? Làm ơn hãy nói chuyện với tôi."

Làm sao cô có thể nói với anh? Làm sao cô có thể diễn đạt tất cả những suy nghĩ, nỗi sợ hãi và cảm xúc thành lời? Cô biết rất nhiều từ, nhưng cô không thể tìm ra từ nào có thể diễn tả cho anh biết cô đang cảm thấy thế nào vào lúc đó, tại sao cô lại dừng một điều tuyệt vời như vậy lại tiếp tục.

"Nếu tôi phải khỏa thân, thì đèn phải tắt. Điều đó không thể thương lượng được."

Giọng nói của cô run rẩy không kiểm soát được khi nói.

"Được rồi, được rồi, Granger. Nhưng tôi đã làm gì?"

Cô bắt đầu lắc đầu khi anh lau nước mắt trên mặt cô và kéo cô vào lòng mình.

"Anh không làm gì cả. Tôi không giận anh đâu, tôi hứa đấy. Chuyện... chuyện chúng ta vừa làm... thật tuyệt vời. Tôi chỉ... tôi cần tắt đèn, thế thôi. Lần sau, chúng ta tắt đèn nhé?"

"Em muốn có lần sau sao?"

"Tất nhiên rồi!"

Cô rời đầu khỏi ngực anh, sự tàn phá hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh nghĩ mình đã làm gì đó sai. Không, anh không thể nghĩ như vậy, không phải sau cách anh vừa khiến cô cảm thấy.

"Malfoy, tôi thích từng giây phút đó. Anh nghe tôi chứ? Thật sự tuyệt vời. Và tôi chắc chắn muốn làm lại nếu anhlàm. Tôi chỉ có một chút đường cong học tập mà chúng ta sẽ phải vượt qua. Nếu anh muốn, tất nhiên rồi."

Cô quan sát khi anh nhìn vào giữa hai mắt cô, cố gắng xem cô có đang nói dối hay giấu anh điều gì không. Khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn, và một nụ cười hình thành khi anh gật đầu và hạ xuống để trán họ tựa vào nhau.

"Bất cứ thứ gì em muốn từ tôi, Granger, nó sẽ là của em."

Anh ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng hôn lên trán cô trước khi vòng tay ôm lấy cô, kéo cô chặt theo cách cô thích.

Họ nằm cạnh nhau trên sàn tủ trong vài phút cho đến khi nỗi sợ hãi rời khỏi cơ thể cô, và anh tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng cánh tay trên của cô.

"Vậy nụ hôn đó tuyệt hơn nhiều so với nụ hôn trước mà tôi thấy em tham gia phải không?"

Anh cười khi tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

"Đúng vậy, tốt hơn nhiều. Anh chưa bao giờ là yếu tố tiêu cực trong phương trình."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top