25: Bà lên cơn à

Sau khi người phụ nữ kia rời đi, Tân Viện bỗng ủ ê đờ đẫn. Vài giây sau, bà ta lập tức đứng dậy xin lỗi những người có mặt rồi kéo vội Bạch Lộc ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng, Bạch Lộc đứng lại hỏi: “Đi đâu đây?”

Tân Viện hồn xiêu phách lạc lẩm bẩm: “Gặp người nhà của tôi.”

Bạch Lộc ngừng thở, ngờ vực hỏi: “Dẫn theo tôi sao? Bà điên rồi à?”

“Tôi hết cách rồi.” Tân Viện như bị điện giật, cả người lờ đờ, “Dẫn theo cháu cũng là vì muốn tốt cho cháu.”

Bạch Lộc lạnh lùng hất tay bà ta ra, “Bà lên cơn à!”

“Bạch Lộc.” Giọng Tân Viện hèn mọn, “Giờ cháu đừng gây sự với tôi, coi như tôi xin cháu đấy.”

Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Bạch Lộc nhìn thấy một Tân Viện như vậy, bà ta như bị quỷ rút hồn đoạt phách, chỉ còn lại trơ lại mỗi bộ xương trống rỗng.

Con người ai cũng có lòng trắc ẩn, Bạch Lộc cũng thế, dẫu Tân Viện có tồi tệ thì bà ta cũng đã từng trả một khoản tiền lớn để kéo dài thêm sáu năm tuổi thọ cho ngoại.

Thấy Bạch Lộc mềm lòng, bà ta loạng quạng cầm tay cô thêm chặt, dặn dò: “Dù chị ta có nói gì thì cháu cũng đừng xen vào.”

Bạch Lộc cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đi cùng bà ta, mở cửa phòng bao cách vách.

Phòng bao rất rộng, ngồi quanh chiếc bàn tròn to là nhóm người lớn quần là áo lượt, thấy hai người bước vào, tất cả không hẹn mà im lặng, nhìn họ với đôi mắt sáng quắc.

Bạch Lộc không phải người chưa trải việc lớn, nhưng bầu không khí nơi đây thực sự kì quái đáng sợ. Tân Viện nắm chặt tay cô, đôi chân có phần không vững.

“Đến rồi à.” Người phụ nữ từng vào phòng bao từ tốn cầm khăn lau miệng, cười nói: “Đứng đấy làm gì, ngồi đi em.”

Tân Viện lí nhí: “Chị, bên chúng em vẫn còn…”

Người kia cắt ngang lời Tân Viện, “Đã nhiều năm không gặp, em không định bảo chị là người nhà mình còn không quan trọng bằng những khách hàng đó đấy chứ?”

“Tất… Tất nhiên là không rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Tân Viện kéo Bạch Lộc ngồi xuống, cô có thể cảm nhận rõ những ánh mắt cao ngạo và xem thường đến từ những bậc bề trên chừng như hiền hậu kia.

“Lần đầu gặp mặt.” Người phụ nữ kia liếc cô bằng khóe mắt, “Tôi là chị của mẹ cháu, Tân Dật, theo thứ bậc thì cháu hẳn nên gọi tôi là bác.”

Bạch Lộc vừa toan mở miệng thì Tân Viện siết chặt tay cô, ý bảo cô im lặng.

“Có điều…” Người kia tiếp tục cười nói, “Nếu bị cháu đây gọi một tiếng bác thì sợ là tôi sẽ tổn thọ mất.”

Bạch Lộc kiêu ngạo nào chịu nổi lời vũ nhục như vậy, vừa toan đứng dậy thì lại bị Tân Viện ngăn. Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt gần như khẩn khoản.

Người phụ nữ bước ra sau Bạch Lộc, lời nói độc địa như nhả ra từ miệng rắn, “Con gái của Mộ Cẩn có gương mặt quyến rũ y như mẹ nó vậy, Tân Viện này, chị thấy lạ lắm nhé, em nhìn gương mặt này mà không thấy khó chịu sao?”

Bà ta cúi đầu, kề sát bên tai Bạch Lộc, “Đây chính là gương mặt đã từng trộm vui vẻ cùng chồng em đấy, em thực sự không đau lòng tí nào à?”

“Im ngay!” Bạch Lộc điên tiết hất phăng tay Tân Viện, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt bà ta.

Bà ta chẳng những không giận mà còn cười, “Tân Viện, em dạy dỗ cô bé này chẳng nên nết gì cả, nhà họ Tân chúng tôi đã dạy cháu về lễ nghĩa liêm sỉ như thế đấy à?”

Bạch Lộc chỉ muốn đi ngay khỏi đây, cô xoay người bước ra ngoài, song tay còn chưa chạm đến cửa thì đã có người đẩy cửa ra.

Cả đời này, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ quên được cảm giác khiếp sợ khi trông thấy người đứng đằng sau cánh cửa.

Người đàn ông mặc âu phục cắt may thẳng thớm, lúc này hẳn là nên ở bên nước Đức, thế mà lại xuất hiện ở nơi đây.

Ngao Thụy Bằng cũng hết sức kinh ngạc, “Bạch Lộc?”

Đầu óc Bạch Lộc nháy mắt trống rỗng, chẳng nghe lọt một chữ nào anh nói.

Bẵng đi vài giây, sau lưng lại vang lên âm thanh khiến người ta tâm phiền ý loạn, “Khéo thật, hai đứa làm quen đi, đây là con trai tôi, Ngao Thụy Bằng.”

Bạch Lộc không dám nhìn mặt anh, sợ bản thân sẽ sụp đổ ngay tức khắc.

“Bạch Lộc.” Người phụ nữ kia gọi cô, cất giọng bí hiểm, “Nói đúng ra thì, nó chính là…” đoạn gằn, “Anh-họ-cháu.”

Bạch Lộc bỗng bật cười tự giễu.

Anh họ?

Ha, vậy ư?

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Bất ngờ, mà lại trong dự đoán, trông anh chẳng có vẻ gì là kinh ngạc.

Hiển nhiên anh cũng biết điều này.

Biết thân phận của cô, và cả quan hệ giữa bọn họ.

Thế nên anh mới từng hỏi, “Nếu tôi là anh họ của em thì sao?”

Thế nên anh mới khi nóng khi lạnh, khi gần khi xa, giữ vững khoảng cách mập mờ với cô.

Cô thậm chí còn không dám nghĩ anh đã đánh giá những lần cô dụ dỗ anh, không màng liêm sỉ mà nhào đến, nghĩ mọi cách để lừa anh lên giường suốt mấy ngày nay bằng con mắt gì.

Hẳn là anh thấy nực cười lắm.

Chính cô còn thấy bản thân mình nực cười nữa là.

Bởi vì cô là con gái của kẻ thứ ba, thế nên có thể mặc sức tổn thương mà không chịu bất cứ trách nhiệm gì, thích thì thưởng cho miếng ngon miếng ngọt, rồi lại nhẹ nhàng đẩy cô vào đầm nước lạnh thấu xương như bây giờ.

Cô đã chẳng còn bận tâm đến việc anh biết chuyện này từ lúc nào, cảm giác nôn nao trào lên trong họng.

Bạch Lộc đẩy Ngao Thụy Bằng rồi toan bước ra ngoài, anh hoảng loạn kéo tay cô, “Bạch Lộc, em…”

Cô dằn cảm giác buồn nôn ghê tởm xuống, đáy mắt ánh lên tia sáng sắc lẻm, nở nụ cười lạnh lùng, gằn từng chữ qua kẽ răng, “Có thể thả tôi ra được không? Hả anh họ?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top