23: Nên thế, không phải sao?

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lộc im lặng cả buổi, Bánh Bao Đậu vỗ nhẹ đầu cô hòng xoa dịu, dè dặt hỏi: “Lại là bố mày à?”

“Ừ.”

Bánh Bao Đậu biết rõ thân thế của Bạch Lộc, vì vậy, cô nàng luôn bất giác toát ra vài phần thương xót.

“Anh Đào…” Cô nàng bối rối mở miệng, nhưng lại không biết nên an ủi bạn thế nào.

“Mày không cần nói gì đâu.” Bạch Lộc từ từ xoay người, “Chiều nay tao không lên lớp mà sẽ về nhà.”

Bánh Bao Đậu gật đầu tán thành, “Đúng đúng đúng, về trong vòng tay của thầy Ngao dịu dàng…”

Bạch Lộc phiền muộn ngắt lời: “Thầy ấy đi Đức rồi.”

Bánh Bao Đậu đần mặt, buột miệng la: “Thầy Ngao đi Đức á? Trùng hợp thế? Thấy bảo cô tiên bên ngành Quản trị Kinh Doanh cũng sang Đức đấy.”

Mặt Bạch Lộc trở trắng, nói từng chữ một: “Ngành, Quản, trị, Kinh, doanh.”

Cô Từ, giáo viên ngành Quản trị Kinh doanh là người chín chắn giỏi giang, hay mặc đúng chuẩn quy tắc trang phục giáo viên sơ-mi phối với chân váy công sở và giày cao gót, đồng thời là nữ thần trong lòng người yêu thích phụ nữ trưởng thành, được gọi yêu là “cô tiên”.

Nhìn phản ứng của Bạch Lộc, Bánh Bao Đậu biết ngay là mình lại ngốc nghếch vạ mồm, hốt hoảng chữa cháy: “Chắc không phải đâu, chắc là trùng hợp thôi, ấy không, hẳn phải là trùng hợp.”

Bạch Lộc bỗng cong môi cười.

Chẳng phải anh nói mình có việc riêng sao?

Ngao Thụy Bằng, đồ đại bịp.

Trước lúc ngủ trưa, người đàn ông gửi tin nhắn cho cô, ý bảo sắp lên máy bay, cô nhìn tin nhắn, nghẹn một bụng tức, thế là tắt thẳng máy, vứt sang một bên, trùm chăn ngủ vùi.

Ngủ đến khi nhễ nhại mồ hôi, cô mới mơ màng rời giường vào phòng tắm, đến khi ra ngoài đã sâm sẩm tối.

Bụng hơi cồn cào, bấy giờ cô mới nghĩ đến việc gọi cơm hộp, vừa bật nguồn di động, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nảy lên.

Ngoài tin nhắn từ Bánh Bao Đậu, còn lại đều từ Ngao Thụy Bằng.

Cô hầm hừ lơ đẹp.

Di động rung lên, cúi đầu nhìn thì thấy là Ngao Thụy Bằng gọi.

Tim run rẩy, quăng di động xuống cuối giường như cầm phải thuốc nổ, nhưng vài giây sau, lại không khống chế được mà tóm di động về.

Nói đúng ra thì đây là cuộc gọi đầu tiên của cô và Ngao Thụy Bằng, bảo không mong chờ tất nhiên là giả.

Hít sâu vài bận rồi, cô mới từ tốn nhận cuộc gọi.

Cô không nói không rằng, hai giây sau, tiếng đàn ông thuần hậu rành rọt truyền từ microphone vào tai cô, “Tắt máy, hửm?”

Lồng ngực Bạch Lộc phập phồng, có bao điều muốn nói, muốn hỏi anh đi cùng với nữ giáo viên thật hay chăng, muốn hỏi vì sao anh lại lừa mình…

Nhưng khi cất tiếng thì lại thành, “Hết pin ạ…”

Ngao Thụy Bằng hiển nhiên không tin, chưa xét lời này thật hay giả, chỉ giọng cô thôi đã thấy có vấn đề.

“Bạch Lộc.” Anh trầm thấp gọi tên cô, giọng ôn hòa, lại lộ vẻ bất đắc dĩ, “Nếu em muốn hỏi thì tôi sẽ đáp, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Cô cúi đầu, thấy hơi nhụt chí, phải, anh là Ngao Thụy Bằng, anh có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong cô, huống chi nỗi giận hờn vụng về của con gái.

Vậy hỏi thẳng luôn, đỡ phải nặng lòng.

“Thầy… đi một mình à?” Cô khẽ hỏi.

Dường như anh đang đeo tai nghe, ngay cả tiếng hít thở mềm mại cũng có thể nghe rõ, và cả tiếng cười nhẹ của anh.

Anh không đáp mà hỏi ngược, “Em tưởng tôi đi cùng ai?”

Trái tim Bạch Lộc thắt lại, cắn môi đáp: “Ngành Quản trị kinh doanh…” Chỉ đúng năm từ, không nói gì thêm.

“Cô Từ?” Đầu bên kia điền đúng vào chỗ trống.

Người con gái tức điên, nhìn đi, vừa nói cái đã biết ngay rồi!

“Theo tôi được biết thì cô Từ sang Đức là để chụp ảnh cưới…” Người đàn ông nói, ý cười ngày càng dày, “… cùng vị hôn phu người Đức của cô ấy.”

Tiếng cười khẽ của anh khiến Bạch Lộc lúng túng phát điên, trong lòng đã sớm nguyền rủa Bánh Bao Đậu từ đầu tới chân.

Cô hắng giọng ra chiều bình tĩnh, loáng thoáng tiếp lời: “Ồ.”

“Em tắt máy chỉ vì chuyện này đấy à?”

Bạch Lộc mím môi không đáp.

“Bạch Lộc…” Người đàn ông khẽ thở dài, “Sau này đừng tùy ý cắt đứt liên lạc như vậy nhé?”

Giọng anh mềm mại, trêu ghẹo lỗ chân lông bé xíu trên da thịt đến độ phải run rẩy.

“Không liên lạc được với em thì tôi lo lắm.”

***

Hai ngày sau, Tân Viện gọi cho Bạch Lộc.

Trước nay hai bên luôn đối thoại rất ác liệt, có điều sẽ không động chân động tay.

Tân Viện dửng dưng hỏi: “Tối mai cháu rảnh không?”

Bạch Lộc lạnh lùng đáp: “Bà báo thẳng địa chỉ luôn đi, cần gì phải vờ vịt hỏi ý tôi thế.”

“Bạch Lộc, tôi vẫn luôn thích sự thông minh của cháu, nhưng đừng cứng đầu như vậy.” Bà ta tiếp tục, “Cháu biết mà, tôi làm thế là vì muốn tốt cho cháu thôi.”

Nghe vậy, Bạch Lộc nhoẻn cười, như thể nghe được chuyện gì hài hước lắm. Cô lễ phép đáp, “Vậy thì con hẳn phải cảm ơn mẹ rồi thưa mẹ.”

Bên kia biến sắc, gắt lên, “Bạch Lộc, tôi cảnh cáo cháu, nếu ngày mai cháu dám phá bĩnh việc của tôi, tôi…”

“Bà sẽ thế nào?” Bạch Lộc bực mình vặc lại, “Bà có tuổi rồi nên lẫn cẫn à, tôi có cần phải nhắc cho bà nhớ là ngoại đã qua từ đời hai năm trước rồi không? Các người tưởng các người có thể lấy ngoại để dọa tôi nữa chắc?”

Tân Viện ngừng thở, “Vậy sao cháu…”

“Vẫn đồng ý với Bạch Thế Niên đúng không?” Bạch Lộc nhẹ nhàng nói, ngoan ngoãn hiểu chuyện như con cháu trong nhà, “Đương nhiên là để trả ơn dưỡng dục nhiều năm của ông bà rồi.”

Cô hài lòng khi nghe được tiếng hít sâu của Tân Viện, tủm tỉm hỏi: “Nên thế, không phải sao?”

Khi mới đến nhà họ Bạch, mới gặp Bạch Thế Niên, ông ta không mấy tỏ vẻ yêu thương cô, trái lại vô cùng xa cách, có nói chuyện cũng chỉ nói vài câu.

Bạch Lộc mới mười tuổi còn chưa hiểu được rằng những người khác trong nhà họ Tô lạnh nhạt và khinh thường mình, thế nên khi cô đối mặt với Tân Viện, cô vẫn tôn trọng bà ta như bậc trên.

Nỗi ngờ vực duy nhất trong cô là vì sao bố không thể về sống với mẹ, mà lại sống trong căn nhà lớn này cùng người dì lạ lùng kia.

Cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa Bạch Thế Niên và Tân Viện, cô mới hiểu rằng có nhiều chuyện dơ bẩn hơn những gì cô tưởng rất nhiều.

“Anh đã cách xa con bé như em muốn rồi, rốt cuộc em còn không hài lòng ở chỗ nào nữa?”

Bạch Thế Niên gác tay lên thành ghế, chau mày với vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Em chẳng hài lòng tí nào hết!” Tân Viện phẫn hận ném thẳng tách trà trong tay về phía ông ta, Bạch Thế Niên lanh chân tránh, tách nện xuống sàn, vỡ choang chói tai.

“Nó là con của anh và Mộ Cẩn, cái khuôn mặt kia thật sự quá giống Mộ Cẩn, vừa thấy nó là em sẽ nhớ tới chuyện anh và cô ta phản bội em…”

Dứt lời, bà ta òa khóc, Bạch Thế Niên áy náy, bước qua ôm vợ vào lòng, bà ta phản kháng, ông ôm càng chặt, có phần cương quyết.

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, lúc em bảo muốn đưa con bé về anh đã nhắc em rồi, giờ em lại làm ầm lên như thế này, rốt cuộc em muốn anh phải làm gì đây?”

“Em không biết… Hức… Em muốn con bé chết, có được không?”

Bạch Thế Niên cao giọng: “Tân Viện!”

“Anh vẫn không nỡ, Bạch Thế Niên, sao anh có thể bỏ mặc nó được, dù sao nó cũng là con gái anh.” Tân Viện nhào vào lòng ông ta, nện nắm tay lên ngực ông, “Anh không quên được Mộ Cẩn, đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không quên được cô ta…”

“Em đừng khóc…” Bạch Thế Niên khẽ thở dài, thỏa hiệp, “Sau này em muốn thế nào anh cũng ưng, được chưa”

Đạt được mục đích, Tân Viện lập tức ngừng thút thít, liếc qua cánh cửa cố tình khép hờ bằng khóe mắt.

Đứa trẻ đứng ngoài có lẽ đã biết những cái nên biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top