6
"Tại sao mình lại có thể tin lời nói của tên đó một cách vô trí vậy chứ? Mình phải rút về Huff theo lời anh Cedric thôi.."- Em sụt sùi, lau vài giọt nước mắt đọng lại trên đôi mi, đôi mắt mơ hồ thiếp vào giấc ngủ
-
Những ngày cuối của năm I, em và hắn đã không còn chạm mặt nhau nhiều ngày dài. Từ khi bạn chuyển về Hufflepuff, Slytherin và Hufflepuff cũng không có tiết học cùng nhau, cứ thế mà hắn quên em khỏi tâm trí nhanh như chớp, nhưng đối với em, quên đi những lời hắn nói còn khó hơn cả đối đầu với Chúa Tể. Ngày ngày giông bão gieo giắt trong tâm trí em, em dần ít nói và không mở lòng để làm bạn với thêm một ai. Vì em sợ, em nhạy cảm và không thể tin tưởng ai, em luôn nhìn người khác rằng ai cũng sẽ có suy nghĩ như hắn, luôn lôi kéo người khác vào cuộc sống của mình và lợi dụng, trêu đùa người khác một cách tàn nhẫn. Và những ngày sau đó, lúc nào cũng lủi thủi một mình một cách đáng thương và chẳng hề tin tưởng ai. Rảo bước về dãy Hufflepuff, em nhẹ nhàng ngồi xuống dùng bữa sáng mà chẳng muốn bắt chuyện với ai.
"Bồ sao thế, thần ra mãi, ăn mà cứ ngó bên Slytherin" - Bobby Lopez, người bạn mới quen bên Nhà mới của em, cũng là em gái của bạn thân Cedric.
Em lắc đầu chán nản, xua tay chẳng muốn nói lời nào. Vì mỗi lần trả lời là mỗi lần gặng nói một cách mệt mõi.
"Buồn chuyện gì?" - Cô nhìn em tò mò
"K..Khôn..g" - Em tỏ vẻ khó chịu, mệt mõi nhăn mặt. Nhanh chóng thưởng thức bữa sáng, nói là thưởng thức nhưng em chỉ ăn một cái bánh táo và ít nước bí ngô, là một bữa sáng nhạt nhẽo.
"Bồ ốm sao?"
"M-M..ình về ph..òng trư..ớc" -Em khó chịu
"Bồ chỉ mới ăn một chút thôi mà? Sao đủ no được, hôm nay rất nhiều tiết học"- Bobby ngước nhìn em với vẻ mặt lo lắng.
"M-Mì..nh sẽ..n..hờ..Cedric.."- Em nói xong thì đứng lên sẵn sàng rời khỏi dãy bàn.
"Vậy bồ về nghĩ ngơi đi"- Bobby nhìn em, em gật đầu rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh đường.
-
Nói là về phòng sinh hoạt chung nhưng chân em lại vô thức mà lui tới phòng Slytherin, chẳng biết tới làm gì mặc dù em và hắn không thân thiết, gần gũi và chẳng có một chút kỉ niệm nào. Nhưng có lẽ em cần một câu trả lời, như có tia hy vọng mỏng manh nào đó, bắt buộc em phải đòi hỏi một câu trả lời ở hắn.
"Diggory?" - Giọng trầm đặc của ai đó vang lên
"Diggory.."
"Diggory! Mày có nghe tao nói không" - Người ấy chạy tới kéo vai em. Là hắn - Malfoy nhưng có điều là giọng trầm hẳn.
"C..Chuyệ..n gì.."- Em ngập ngừng dồn thêm kiểu nói ngọng làm cho lời nói của em không được rõ ràng.
"Chả có gì, mày ở đây nên thấy lạ thôi" - Hắn mạnh bạo xoay người bạn lại
"Đ-Đi dạo.. th..ôi" - Bạn nhìn hắn bằng còn mắt đục ngàu.
"Dạo này không đến trường sao" - Hắn nhìn em hỏi một câu hỏi kì lạ.
"T-Tôi..đến trường..m..mỗi.. n..gày.." - Bạn nhăn mặt nhìn hắn
"Vậy mày trốn tránh tao à? Chẳng thấy bóng dáng mày ở trường"
"K..Không.."- Em nhăn mày nhìn hắn trả lời
"Đến tháp tháp thiên văn không?"- Hắn nhìn xa xăm buột miệng nói.
"G..Green-"- Em tò mò nhìn hắn, thắc mắc về cô bạn gái. Chưa kịp nói xong hắn đã chen vào lời em nói.
"Ý mày là con nhỏ đó đâu? Không còn quen nữa, mới hôm qua thôi"- Hắn nhìn em rồi liếc qua chỗ khác.
Em ngẫm nghĩ một chút, chẳng lẽ hắn đang cố tính kéo em vào cuộc tình tay ba của hắn. Em không muốn dính vào rắc rối, và đặc biệt không muốn mang tiếng là cô bạn gái thứ hai nhỏ bé của Malfoy, thật sự em ghét điều đó. Và em cũng chẳng có chút tình cảm nào với hắn, nhớ lại cuộc trò chuyện của hắn và hai người bạn kia, em nhớ rõ lúc đó hắn còn mạnh miệng rằng sẽ kéo em vào cuộc đời hắn và trêu đùa em như trò chơi. Nhưng may rằng Hermione lại là "vật thế thân" của em.
"Đ..Đến thư..v..iện" - Em ấp úng nhìn xuống bàn chân mình mà nói, chẳng dám ngước lên nhìn hắn.
"Làm gì?"
"C..Có chuyện..mu..ốn n-nói"- Em nói rồi kéo tay hắn một mạch đến thư viện. Hắn chẳng nói lời nào, như thể hắn cũng có chuyện cần nói với em.
-
Em đứng tại bàn mượn sách, xin vài tờ giấy da cùng với một cây bút. Chầm rãi bước đến chiếc bàn hắn đang ngồi chờ đợi em. Hắn ngước lên nhìn em với vẻ mặt thắc mắc, chẳng hiểu được ý nghĩa của việc em làm. Em cậm cụi ghi vào tờ giấy, thay cho những lời nói ngọng nghịu.
"Hôm đó tôi đã nghe hết những lời anh nói, và tôi không muốn dính dáng gì đến cuộc sống của anh"
Em nhẹ nhàng đẩy tờ giấy da sang phía hắn và chờ đợi.
"Ý mày là sao?"
Em nhìn vào mắt hắn, chẳng biết hắn giả ngốc hay ngốc thật sự mà lại đi hỏi em một câu hỏi ngốc nghếch. Cúi xuống viết vào một mẫu giấy da khác rồi lại chìa sang hắn.
"Tao nhớ có một hôm mày hỏi tao và mày có thể trở thành bạn không, tao đang suy nghĩ câu trả lời.."- Hắn chẳng thèm nghía tới tờ giấy da kia em vừa mới viết mà luôn miệng nói. Em khó chịu nhìn mẫu giấy rồi đảo mắt nhìn hắn như ra hiệu mau đọc vào tờ giấy trên bàn.
"Và kể cả hôm tôi mở lời trở thành bạn, giờ tôi nghĩ tôi không cần đến câu trả lời nữa"
Em để hắn đọc xong tờ giấy thì đứng lên, xoay lưng bỏ đi thì bị hắn kéo tay lại thật mạnh, cả người em như ngã lên đùi hắn. Giật mình đứng dậy, hai mang tai em đỏ như màu cà chua, vội vã đứng dậy trợn tròn mắt nhìn hắn.
"T-Tao không có ý đó"- Hắn vội vã giải thích, chẳng ngờ lực hắn mạnh đến mức đó.
"G-Gì..nữ..a"
"Tao biết hôm đó mày nghe được, tao có cảm giác. Nhưng lúc đó tao suy nghĩ không thông, nên mới nói như vậy"- Hắn nhìn em ngập ngừng nói.
"Xo..ng ch..chưa"
"Ngồi nghe tao nói thêm một chút nữa.."
Hắn nghĩ về cảm xúc của hắn những ngày hôm đó, hắn thật sự đã nói ra những lời nói tồi tệ, khiến người khác tổn thương. Nhưng qua từng ngày, hắn chẳng thấy em đâu, hắn sợ em tránh mặt hắn, hắn sợ em ghét hắn và hắn sợ đủ thứ. Cảm xúc hắn rối ren, lo sợ nghĩ rằng em đã gặp thêm chuyện gì khác, vì hắn còn chẳng biết em đã khoẻ hơn sau cái ngày ám ảnh đó.
"Tao bây giờ chẳng có cảm giác gì ngoài hối hận, chỉ mong mày tha lỗi cho tao. Sau những ngày đó, tao nghĩ về chuyện đã đối xử với mày rất nhiều, trong đầu tao luôn nghĩ về mày, dù biết là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tao không nói rằng tao có rung động hay cảm nắng mày, nhưng tao chẳng muốn mày ghét tao một xíu nào, cảm giác khó chịu bức rức luôn vây quanh tâm trí tao, Diggory"
Em ngờ nghệch nhìn hắn, chẳng ngờ được rằng điều mà hắn muốn nói với em là những cảm giác của hắn nhiều ngày qua khi em tránh mặt hắn. Em chắc chắn rằng những lời nói đó là từ sâu trong tâm can hắn cất giữ nhiều ngày, chỉ mong đợi gặp em để được bày tỏ rằng hắn cầu mong sự tha thứ của em, và hắn thật sự hối lỗi về điều đó. Hắn lấy danh dự của một Malfoy ra để thề với Merlin, rằng hắn ghét cảm giác bị em tránh mặt, hắn rạo rực và muốn được nhìn thấy em vui vẻ, hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top