Chap 11. Sự thật

Hikaru mang 1 vẻ mặt kì lạ, như thể đang vô vùng bối rối trước câu hỏi. "Hmm, cháu không chắc chắn lắm vì cháu có nhận thức được những gì đã diễn ra lúc mình đang hôn mê đâu. Có lẽ là... vài ngày?". Anh không hề nhận ra ngay lúc này mẹ anh đang nín thở trong khi ông anh trở nên cứng đờ, chờ đợi bác sĩ đưa ra cú đánh cuối cùng vào niềm tin và sự tỉnh táo của anh.

"Hikaru, cháu đã hôn mê được 2 năm rưỡi, kể từ khi cháu được 11 tuổi, và vào ngày 5 tháng 5 ,năm lên 14 tuổi, cháu đã tỉnh dậy."

Căn phòng rơi vào im lặng. Không ai làm hay nói gì. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào Hikaru vẫn mang 1 vẻ mặt kì lạ, sợ hãi việc tiết lộ sự thật có thể lung lay cơ sở sự tồn tại của anh.

Phải mất 1 thời gian để Hikaru xử lí những lời bác sĩ đã nói. Có tiếng thở hổn hển, sau đó là tiếng cười vang. Cơ thể yếu đuối của anh run rẩy vì mất kiểm soát. "Heh heh heh. Mọi người đang đùa đúng không?" Anh mang 1 cái nhìn điên dại và mất tập trung nhìn họ làm mọi người cảnh giác khi nhớ đến cuộc tấn công đầy hoảng loạn của anh mới đây. " Ý các người là cháu chẳng làm gì ngoài ngủ cả 2 năm rưỡi? Đây là điều ngớ ngẩn nhất cháu từng nghe!"

Những người xung quanh chọn cách im lặng, để anh được tiếp tục được tiếp thu cái mà anh rất muốn nghe.

Hikaru lấy tay bụm miệng, bàn tay đã 'phản bội' anh, cảm giác của anh lúc này là phát ốm như thể mình đang sống nhầm cơ thể. Anh là một đứa trẻ nóng tính, gặp 1 hồn ma từ thời Heian và được dạy chơi cờ vây, chứ không phải một người vô dụng nằm trên giường bệnh. Họ cùng nhau gặp gỡ nhiều người bạn, đấu cờ với những đối thủ để tìm kiếm 'Nước đi thần thánh'. Rồi Sai biến mất, và anh tỉnh dậy chỉ để biết rằng tất cả những kí ức quý giá nhất của anh chỉ là giấc mơ.

Sai là có thật, không phải là tưởng tượng. Nhưng nếu Sai có thật, tại sao anh không ở ngoài đây, chơi trò chơi của anh với tất cả trái tim, tiếp tục con đường của anh? Tại sao mình phải nhập viện, trải qua các liệu trình chỉ để đi lại và sống 1 cuộc sống bình thường?

"Không thể nào!" Hikaru thì thầm đứt quãng, ném cho bác sĩ và gia đình một cái nhìn buộc tội, đổi lỗi cho họ vì tuyệt vọng và nghi ngờ bản thân. "Không, điều này là không thể." Khi mẹ cố gắng chạm vào vai anh, anh đầy nao núng và giật mình mà không nhận ra bà đã buồn như thế nào. Anh thoáng nhìn vào tay mình và nhận ra nó nhỏ hơn so với anh đã quen. Quy luật tự nhiên được xây dựng.

Ngay chính cơ thể cũng đang chống lại anh. Giống như cả thế giới lúc này đang cười nhạo anh, chế nhạo anh về cái thực tại đầy vặn vẹo của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top