Phần kể trước:
Dưới nắng hạ của buổi chiều oi bức, một thân hình bé nhỏ đang cố gắng lê bước chân có phần nặng nhọc của mình về nhà........
"cạch.." *tiếng mở cửa*
- Cậu về rồi sao? Hẹn hò có vui không? *Boram ngồi ngay chiếc ghế sofa ngoảnh mặt qua hỏi như dò xét...*
Cô chỉ nhìn Boram cười một cái nhẹ rồi quay vào phòng.
"RẦM" *tiếng đóng cửa phòng rõ to, đến mức thu hút ánh nhìn của Boram*
Cô tựa lưng vào cửa phòng rồi từ từ ngồi bệt xuống như mất hết sức. Tay cô đang nắm một thứ gì đó, phải rồi đó chính là tấm hình đầu tiên mà cô và anh cùng nhau chụp tại buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa. Mắt cô nhòa dần, những giọt nước mắt lăn trên má rồi rơi xuống tấm hình. Cô nhớ lại những gì lúc trưa anh nói với cô, lòng cô thắt lại cứ thế mà nước mắt cứ rơi. Người ta từng nói: 'hãy khóc thật to để lòng chúng ta có thể bình yên sau ngày giông bão!', ấy vậy mà lòng cô có bình yên bao giờ.
Cô gào khóc trong tuyệt vọng, xô đẩy mọi thứ làm chúng rơi xuống sàn nhà, âm thanh rơi vỡ cùng tiếng khóc đau lòng ấy cũng có thể làm một người đang vui vẻ cũng có thể cảm thấy đau lòng. Bên ngoài căn phòng đầy đau thương ấy, tiếng kêu cửa của một người giường như thấy bạn thân mình như vậy, liền muốn chạy tới ôm cô và an ủi, nhưng căn phòng ấy đã khóa rất chặt:
- Eunji à, cậu sao vậy, làm ơn hãy mở cửa cho mình đi.....
____________________________________
Buổi trưa hôm ấy:
"Ting, ting" *tiếng tin nhắn*
- Khoảng 1h chiều mình gặp nhau một lát nhé! Anh có chuyện này muốn nói với em.Vẫn chỗ cũ nhé, anh đợi em💌 -tin nhắn từ minmin.
*cô đang ngơ ngác không biết gì, vội trả lời tin nhắn* - Vâng ạ!❤
Một giờ chiều, tại công viên XXX:
- Anh đợi em có lâu không? *cô thở dốc, vì đống hồ sơ nên cô mới trễ và phải chạy đến*
- Không sao! Anh cũng vừa mới đến. *anh nhìn cô và cười nhạt*
Cô và anh đi dạo vài vòng quanh công viên, bình thường hai con người ấy nói với nhau rất nhiều. Vậy mà hôm nay, sự im lặng đến khó có thể mở lời đã bao trùm lên hai con người ấy. Dường như thấy điều gì đó không ổn:
- Anh có chuyện gì khó nói sao, minmin? * cô ngơ ngác nhìn anh*
Anh bất giác đứng khựng lại, nhìn cô một cách triều mến xen lẫn thứ gì đó có phần hơi đau buồn trong mắt anh:
- Mình.. chia tay.. nhé! Chúng ta không hợp yêu nhau đâu! *giọng anh nghẹn lại*
Từng câu từng chữ giống như những vết dao đâm vào tim của một cô gái bé nhỏ khó mà lành lại. Cô cố gắng để giảm bớt gượng gạo giữa hai người:
- Được thôi! Nhưng chúng ta có thể làm bạn thân không? *cô cười và nói, đâu ai biết rằng cô đau thế nào*
- Cũng tốt!
- À mà em còn nhiều hồ sơ chưa phê duyệt, ngày mai phải báo cáo cho chủ tịch Bang, có gì em về trước nhé!
- Vậy em về đi, anh cũng phải tới phòng tập rồi!
- Chúc anh một ngày vui vẻ! *cô nhìn anh một cách nhẹ nhàng*
- Em cũng vậy! *anh bước vội lên xe để về phòng tập*
Cô đứng nhìn theo về phía xe anh cho đến khi khuất dần và mất hút. Cô vuốt nhẹ lau khô đi giọt nước trên mi mắt, thứ nước khiến mắt cô như cay xè mà lòng thì vụn vỡ đau thương. Cô về lê thê tấm thân để về lại ký túc xá mà trong lòng thì đau thắt lại, và không ngừng lẩm bẩm trong đầu"- không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn thôi mà......"
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top