9.

Nguyễn Thuỳ Trang trên tay cầm hộp gỗ vuông vức khá nặng đặt vào tay Diệp Anh, ra hiệu rằng người hãy tự mở ra đi. Bên trong là chiếc đồng hồ mới toanh cùng mặt đính đá, kim giờ, phút, giây được thiết kế thanh mảnh. Dây da màu trắng kèm theo thẻ bảo hành và một chiếc khăn lau nữa, trông xa sỉ đến nhường nào.

"Cảm ơn em, tớ rất thích." Mỉm cười đóng hộp lại, để qua bên cạnh, tiếp tục bữa ăn tối. Thêm chừng 30 phút, lúc này hai người đã ngà say, Diệp Anh đứng dậy vào nhà vệ sinh một lát, bảo sẽ quay lại nhanh thôi. Kết quả chờ gần 10 phút vẫn không thấy ai, có lẽ cô bạn hàng xóm bụng dạ yếu nên đi hơi lâu. Chống cằm ngân nga mấy câu hát, đôi mắt nhìn ra tháp Eiffel lãng mạn kia, nói thật bao nhiêu năm sống ở đây, chưa lần nào có thể cảm nhận sức hút nó mang lại nhiều đến thế, Thuỳ Trang mải mê ngắm nhìn đến quên trời đất.

Mãi đến khi cảm giác lạnh buốt truyền đến xương quai xanh mới giật mình kêu lên một tiếng, vội vã nhìn về phía sau, chẳng biết Diệp Anh từ lúc nào đã đứng ở đây, trên tay còn ôm theo một đoá hoa hồng lớn, trái tim Thuỳ Trang trong phút chốc liền đập rộn ràng.

"Trang, em làm người yêu tớ nhé. Tuy chỉ là một người phụ nữ thôi, nhưng tớ chắc chắn sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào, tớ yêu em lắm rồi, tớ không thể cứ để vụt mất em nữa." Nguyễn Diệp Anh cùng ánh mắt kiên định mở lời, có thể thấy tóc mái vẫn còn ướt, chắc là đã làm công tác tư tưởng lâu lắm mới dám đứng trước mặt nàng nói mấy lời này.

Nguyễn Thuỳ Trang từ tận đáy lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Anh, từ đôi mắt đến sống mũi cao, khuôn cằm sắc sảo, cần cổ dài và xương quai xanh tuyệt hảo, mọi thứ kết hợp với nhau vô cùng hợp mắt.

"Diệp Anh chưa từng rời bỏ em mà, hai tháng qua là khoảng thời gian rất đặc biệt đối với em. Nếu em không đồng ý, liệu Diệp Anh có giận em không?"

"Ý em là—" Lời còn chưa nói xong miệng đã bị ngón tay Thuỳ Trang chặn lại, khuôn mặt có phần tái xanh, có lẽ lần này thất bại rồi.

"Em chỉ muốn biết thôi."

"Nếu thật sự như vậy, tớ chỉ thất vọng thôi, còn em... tớ không giận được, tớ thương em bao nhiêu, sẽ xót em bấy nhiêu. Cho dù không có danh phận cũng được, thà là tớ làm em tổn thương, ngàn vạn lần không để người khác được quyền chạm đến. Nên là... em trả lời tớ được chứ?" Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn nhìn ra vẻ ma mị của người phụ nữ quyền lực, khổ nỗi ở chỗ nước mũi lại cứ không nghe lời chảy ra, Diệp Anh dùng sức kiềm nén nó lại đến đỏ lừ đầu mũi, không muốn mất mặt vào giờ phút này.

Thuỳ Trang nhìn dáng vẻ chật vật của người trước mắt mà phì cười, nhận lấy đoá hoa đặt lên bàn, tiến sát vào lồng ngực Diệp Anh hơi nhón chân hôn lên môi. Hai cánh tay vòng qua cổ người trước mắt ôm chặt, dịu dàng len lỏi thăm dò tư vị của bạn mình. Cánh môi căng tràn lại ngọt ngào như viên kẹo hoà tan trong tiềm thức của Diệp Anh, quá đỗi sâu đậm đi, giờ phút này cô chỉ muốn được mút môi nàng mãi, mặc cho mấy người nhân viên đứng phía xa mặt mày đỏ hoe, quắn quéo la lên từng tiếng kêu thật nhỏ.

Nguyễn Diệp Anh nhận được sự đồng ý của nàng liền như mở cờ trong bụng, nước mắt cũng tràn ra trong vô thức, chảy dài trên khuôn mặt diễm lệ. Thuỳ Trang nhẹ nhàng hôn lên từng hạt ngọc trong suốt long lanh, lên cả khoé mắt hồng hồng nhắm chặt.

"Nguyễn Diệp Anh, nghe đây! Em đồng ý làm người yêu bạn, thì sẽ không bao giờ rời xa bạn nửa bước, em đôi khi rất trẻ con, lại còn hay giận hờn vu vơ nữa. Những lúc như thế, bạn chỉ cần dỗ ngọt em thôi, nấu ăn cho em cũng được, em sợ phải chịu đựng một mình, sợ bị bỏ rơi, nên là Diệp Anh hiểu cho em nhé." Nguyễn Thuỳ Trang cúi đầu vui vẻ chạm vào mặt dây chuyền, nó phát ra màu hồng nhạt, vừa nữ tính vừa dịu dàng như nàng vậy, tiếp xúc với da thịt một lúc, nó liền không còn lạnh như ban đầu nữa, thay vào đó lại ấm áp lạ thường.

"Nhất trí! Tớ hứa với em, Trang ạ." Diệp Anh đem toàn bộ những gì mình có cam kết với nàng, bằng tất cả sự chân thành, cô muốn cho cả thế giới biết rằng, Nguyễn Thuỳ Trang xinh đẹp giỏi giang giờ phút này chính thức thuộc về cô.

Sau màn tỏ tình đầy chấn động, các nhân viên có mặt được Diệp Anh yêu cầu cùng dùng bữa, một hàng các món ăn nổi tiếng của nhà hàng được mang lên, vài chai rượu vang xếp gọn gàng trên bàn, bầu không khí bỗng chốc nhộn nhịp sôi nổi đến lạ.

"Happy Birthday to you, happy birthday to you, happy..." Tiếng hát ca vui vẻ hoà vào nhau vang lên trong đêm trăng sáng rọi, chủ nhân bữa tiệc là Diệp Anh một lần nữa thổi nến, ước nguyện cho tương lai cùng chiếc bánh kem do chính nhà hàng mua tặng, đúng là bữa tiệc sinh nhật trong mơ mà.

Sau một hồi ăn chơi múa hát, Thuỳ Trang dành phần thanh toán rồi cùng Diệp Anh trở về, lại cùng nhà hàng kết thân một chuyến, ngày 22 tháng 8 nhiều năm về sau nữa, đều sẽ đến nơi này, lời tuyên bố ấy phát ra ai cũng đồng ý, tình yêu của họ may mắn được rất nhiều người ủng hộ. Đặc biệt là cô gái ở cửa hàng tiện lợi, trong giờ làm việc mà tâm trí chỉ nghĩ về hai vị khách nữ đêm trước không thôi, đoạn camera quay được khoảnh khắc đó chiếu đi chiếu lại nhiều lần đến nỗi cô đã nhớ luôn vẻ mặt ngại ngùng của hai người.

Nguyễn Thuỳ Trang nằm trong vòng tay Diệp Anh hạnh phúc rúc vào cần cổ thơm ngát, tinh nghịch chọc ghẹo người hàng xóm. Cứ mỗi lần như vậy nó lại xuất hiện một nốt đỏ ửng, trông cứ như bị muỗi cắn vậy, Diệp Anh chỉ cười xoa đầu nàng, hoàn toàn bao dung sự nghịch ngợm của người yêu.

"Diệp Anh, đêm đó bạn không say đúng không?" Đột nhiên nhớ ra buổi đêm hai hôm trước, Thuỳ Trang ngẩng đầu dò hỏi.

"Sao lại hỏi thế? Tớ làm gì sai à?"

"Bởi vì Diệp Anh khi say sẽ làm loạn hơn, không phải dáng vẻ như cún con của bạn thể hiện ra. Hơn nữa, em đã thấy bạn cười sau khi em hôn rồi, cửa kính đã phản chiếu lại toàn bộ." Bĩu môi vươn tay nhéo nhẹ má Diệp Anh, đúng là mưu mô xảo quyệt mà.

"Không lừa được em, tớ không cãi." Nguyễn Diệp Anh thản nhiên cùng nàng cọ đầu mũi, vui vẻ nhận lỗi trước cô nàng tóc hồng. Hình ảnh của nàng hiện tại, không còn mái tóc xoăn, màu nhuộm cũng đậm hơn, trông thập phần quyến rũ, vẻ đáng yêu bị lu mờ hơn trước rất nhiều.

"Ngày mốt em sẽ về Việt Nam, bạn có muốn mua gì không?" Thuỳ Trang hài lòng bỏ qua không truy cứu thêm, chủ động chuyển đổi chủ đề.

"Không cần, tớ về cùng em, giải quyết một vài chuyện liên quan đến pháp luật."

"Sao giờ em mới biết? Đừng nói bạn là tội phạm nhé?" Nghe Diệp Anh nói mà đầu Thuỳ Trang nhanh chóng nhảy số, giật mình ngồi bật dậy, nghi ngờ nhìn người yêu.

"Chắc chắn là không, bé ngủ đi, ngày mai tớ kể." Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kéo về phía mình, đôi mắt nàng đã muốn mở không lên, giờ phút này còn hứng thú hóng chuyện.

Nguyễn Thuỳ Trang ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, ngoài cửa Gấu con có vẻ đã nghe thấy tiếng động liền cào cửa đòi vào, chợt nghĩ ra ngày mai nên làm gì rồi, công viên thú cưng dạo gần đây đang rất phổ biến, nàng muốn đưa mấy đứa nhỏ đi chơi.
———————
22.8.24
Happy Birthday Cún của emm!!! Chúc Anh một đời an nhiên, thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây!😋

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top