Chương 2: Đừng chạm vào tôi.
Một buổi trưa mùa xuân ấm áp, bên ngoài khung cửa, những đóa hoa đã khẽ rung mình hứng những tia nắng xinh tươi. Một làn không khí nhẹ dịu nghịch ngợm luồng lách qua sau gáy của Jihoon . Phong cảnh đẹp như vậy, không khí thật tốt, mọi thứ thật hoàn hảo cho buổi vui chơi cùng bè bạn. Nhưng. Jihoon lại hoàn toàn cảm nhận thấy không vui vẻ chút nào, mọi thứ liên quan đến mùa xuân luôn khiến cậu căm ghét lạ lùng. Jihoon chỉ ước sao mỗi một năm trôi qua sẽ mất đi cái thời khắc mùa xuân vĩnh viễn.
-Jihoon sao không đi ra bên ngoài đi con? Mùa xuân tới là mẹ lại thấy con cứ rút ở trong nhà. Không đi học à.
-Con bảo lưu kết quả rồi mẹ.
-Sao... con có chuyện gì hả? sao bây giờ mới nói cho mẹ biết.
-Con tính sẽ tham gia đóng phim, đóng xong con lại quay lại học tiếp.
-Phim? Phim gì vậy con.
-Đồng tính nam.
Jihoon vừa trả lời mẹ xong thì bỏ vào phòng mình. Trên khuôn mặt Jihoon rõ ràng xuất hiện một thái độ khác thường khi nhắc đến ba chữ "đồng tính nam". Mỗi bước chân của cậu như đâm nát những viên gạch dưới chân. Cánh cửa phòng Jihoon khép lại nhưng đôi mắt của Minyoung (mẹ Jihoon) lại tròn căng. Đôi chân bà dường như không còn đứng vững, tai bà vừa nghe ba cụm từ mà tuyệt đối bị cấm trong ngôi nhà này "đồng tính nam". Minyoung ngả gục lên chiếc ghế sô pha đã cũ màu nâu đậm. Dùng đôi tay ôm chặt lấy tim, Minyoung thật sự đã rơi những giọt nước mắt đau đớn.
Mười hai năm về trước khi Jihoon chỉ mới tròn tám tuổi. Lúc ấy, ba Jihoon vẫn còn sống, cậu cùng bố đi đến nhà của một người đồng nghiệp ăn tiệc vào đúng mùa xuân. Bàn chi chít nào là rượu, nào là bia và cả những thức ăn cần thiết. Ai nấy trên bàn đều vui vẻ nói nói cười cười. Đây là nhà của Doha, một người đồng ngiệp của ba, nói đúng hơn là sếp của ba. Ông ta cao chừng một mét bảy, thân hình có vẻ không mấy thon gọn, nổi bật nhất là chiếc bụng phệ chễm chệ trên cái thân thể chậm chạp. Điều lạ nhất chính là từ khi ba con Jihoon bước vào nhà ông đã luôn dò xét Jihoon. Cái nhìn giống như Jihoon đã vừa làm vỡ một món hàng gì đó rất quý giá của hắn. Cái nhìn như ăn tươi nuốt sống cậu. Điều này làm cho Jihoon không thể nào thoải mái. Bằng sự sợ hãi của một cậu nhóc tám tuổi, Jihoon tự thu mình lại một góc cạnh chiếc ghế cũ. Cậu không nghịch phá bất kì một thứ gì, cũng không vòi vĩnh bố cho ăn món nào. Cậu thật ngoan ngoãn với chiếc mô tô đồ chơi mang từ nhà đến. Nhưng Jihoon biết rõ dù mình có im lặng cỡ nào vẫn có một đôi mắt dõi theo cậu.
Đồng hồ trên tường vừa chạm đến con số mười giờ, trời bên ngoài cũng đã tối đi hẳn. Bên trong, khắp sàn nhà chai rượu, lon bia nằm ngổn ngang. Có người đã xin về trước, có người lại vất vưởng trên chiếc ghế sô pha. Còn đa phần thì nằm hẳn luôn trên bàn nhậu. Jihoon nhìn thấy bố đang gục đầu trên chiếc bàn, cậu có lắc tay như thế nào bố cũng không thể tỉnh nổi. Đột nhiên cậu cảm giác được cả thân người của mình được nhấc bổng lên khỏi sàn nhà. Và càng ngày cậu càng xa ba hơn, Jihoon rõ ràng cảm nhận được một chiếc bụng phệ đang cố gắng kéo cậu về phía căn phòng cạnh nhà bếp. Cậu được thả xuống nhưng chưa được ba mươi giây đã bị một cánh tay to lớn đẩy cậu lên trên chiếc giường. Nhìn lại một khuôn mặt đầy râu ria đáng sợ nhìn cậu cười một cách rất lạ. Ở cái tuổi vừa lên tám, cậu chưa bao giờ biết được chuyện gì đang diễn ra.
-Chú ơi! Con muốn về nhà, con nhớ mẹ quá à.
-Cứ nằm đó đi chú cho coi cái này hay lắm. Coi xong, chú đưa về nhà liền.
-Chú kêu ba chở con về nhà đi!
-Tí nữa là về liền.
Và người đàn ông mà bố vẫn hay gọi là anh Doha kia dùng bàn tay của hắn cởi từng lớp áo trên người Jihoon. Một lớp áo rồi lại một lớp khác cứ thế bị tuột ra khỏi người cậu. Lúc này Jihoon thật sự hoảng sợ, bằng tất cả những sức lực yếu ớt của cậu bé tám tuổi cố vùng vẫy để chạy về hướng cửa, miệng không ngừng gọi bố. Nhưng một cậu nhóc thì có mạnh đến mức nào cũng không thể thắng nổi một tên đàn ông trưởng thành. Hắn ta bắt đầu hôn khắp người Jihoon, đôi tay cứ tự ý mà chạm khắp mọi nơi không bỏ sót chỗ nào. Jihoon thật sự muốn về nhà gặp mẹ lúc này, đối với Jihoon tên đàn ông này thật như một con quái vật mà cậu vẫn hay xem trong nhưng quyển truyện tranh mẹ mua cho.
Bây giờ, Jihoon đã hai mươi tuổi nhưng những kí ức ngày tám tuổi ấy vẫn cứ rõ ràng trong trí nhớ của cậu. Chưa bao giờ Jihoon cho phép mình bớt câm thù cái người đàn ông tên Doha ấy. Mười hai năm qua, cậu luôn ngủ trong một tư thế phòng bị, nửa đêm thức giấc không biết bao nhiều lần.
Jihoon là một người vui tính cậu luôn nói chuyện rất vui vẻ với bất kì ai. Nhưng trong cậu luôn tồn tại một quy tắc mà không ai có thể xâm phạm. Đối với những người bạn là nam giới, Jihoon dù có thân thiết đến mức nào nhưng không bao giờ cho họ chạm vào bất kì phần nào trên cơ thể và hiển nhiên cậu cũng không chạm vào ai. Ai nói rằng cậu tỏ vẻ thì Jihoon chỉ im lặng. Đối với cậu hàng rào ngăn cách cậu với những đứa con trai khác nó còn lớn hơn cả đối với một đứa con gái. Điều Jihoon lo lắng nhất lúc này chính là bộ phim. Cậu biết rõ nếu đã là thể loại phim đó không ít thì nhiều cậu cũng phải tiếp xúc gần gũi với một đứa con trai. Nghĩ đến đó thôi toàn cơ thể của Jihoon đã bắt đầu run lên thấy rõ. Đáng lẽ từ lúc đầu cậu nên từ chối đạo diễn, không hiểu sao khi cầm trên tay hình ảnh của Guanlin, Jihoon lại có một lòng tin cậu có thể cùng đứa con trai này hoàn thành tốt một bộ phim.
==================
-Chào anh! Tôi là Guanlin.
Guanlin hướng cánh tay của mình về phía Jihoon. Tuy nhiên cậu chỉ nhận lại một câu nói và nụ cười từ phía đối diện.
-Chào cậu! Tôi là Jihoon. Rất vui được làm việc với cậu.
-Hai cậu cứ thoải mái nói chuyện với nhau, dù gì ngày mai chúng ta cũng sẽ tiến hành những cảnh quay đầu tiên ở trường học.
Trong đầu Jihoon hiện lên một ý nghĩ: thật may mắn vì là những cảnh tại trường sẽ không có bất kì sự đụng chạm nào giữa cậu và Guanlin. Trong suy nghĩ của Guanlin lại xuất hiện một thắc mắc, Jihoon nhìn có vẻ rất vui tính nhưng cậu vẫn cảm nhận giữa cậu và Jihoon có một hàng rào nào đó rất vô hình. Cuộc nói chuyện diễn ra giữa hai chàng trai trong một căn phòng nhỏ hẹp. Người ta nghe được những tiếng cười rôm rả. Đạo diễn Woojin rất vui mừng vì hai diễn viên chính của mình đã bắt đầu thân thiết với nhau.
Bộ phim được quay tận Jeju. Đi chuyến bay sớm nhất, Jihoon và Guanlin đã có mặt trước cửa một ngôi nhà mà đoàn làm phim thuê cho diễn viên và nhân viên trong suốt một tháng quay phim.
-Guanlin và Jihoon, hai đứa ở cùng một phòng nha. Phòng chúng ta không nhiều nên hai đứa thông cảm.
Khuôn mặt Guanlin vẫn rất bình thản, rõ ràng đối với cậu ngủ cùng ai cũng không quan trọng. Nhưng Jihoon thì hoàn toàn trái ngược, Guanlin nhanh chóng nhìn thấy một sự bối rối trên khuôn mặt Jihoon. "Cậu ta không thích mình đến vậy? Không. Lúc trước nói chuyện rất hợp nhau. Vậy thì vì lí do gì?". Jihoon dù khó chịu vẫn gật đầu với đạo diễn, cậu tự nhủ chỉ là chung phòng thôi mà, và đây cũng là lúc cậu làm cho cái kí ức kinh tởm đó thoát khỏi suy nghĩ của mình. Mở cánh cửa phòng Jihoon như chết đứng, căn phòng rất nhỏ và điều quan trọng là chỉ có một chiếc giường, chỉ có một chiếc giường, chính xác là chỉ có một chiếc giường...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top