3
Suphanat bước ra khỏi phòng giám thị, cơ thể nhẹ bẫng nhưng tâm trạng lại nặng trĩu. Dù đã cố gắng bình tĩnh, mọi thứ vẫn cứ vướng víu trong lòng cậu như một khối băng lạnh lẽo. Những lời chế giễu của Pansa vẫn còn vang vọng trong đầu Suphanat, không thể xóa nhòa đi được. Cảm giác bị coi thường, bị khinh miệt, khiến cậu thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở của cậu đều như dồn nén lại, dường như không thể thoát ra khỏi sự khó chịu ấy.
Cậu thầm nghĩ: "Mình sẽ không bao giờ dính dáng gì đến người như Pansa. Một thằng con trai thô lỗ, cọc cằn và chỉ biết đến bản thân mình như vậy, sao lại đáng để mình bận tâm? Không đáng." Cậu không hiểu vì sao mình lại bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn ấy, nhưng Suphanat biết rõ một điều: mình không thể để những lời nói như thế ảnh hưởng đến bản thân. Cậu là người như thế nào, cậu biết. Chắc chắn mình không phải là kẻ yếu đuối mà Pansa nghĩ.
Mỗi lần đối mặt với những ánh mắt như thế, Suphanat chỉ có thể rút lui vào vỏ bọc của chính mình. Cậu im lặng, không dám phản kháng, không dám nổi loạn, bởi cậu biết một điều rằng mình không có đủ sức mạnh để đối đầu với những kẻ như Pansa. Những người xung quanh có thể cười cợt, khinh bỉ, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nhịn. Cậu quá quen với cảm giác này. Mỗi khi bị coi thường, cậu chỉ biết cúi đầu im lặng và bước tiếp.
"Không phải lần đầu. Không phải lần đầu." Suphanat tự nhủ trong lòng, cố gắng tỏ ra không quan tâm. Nhưng đôi tay của cậu vẫn còn cảm nhận rõ sự run rẩy khi nắm chặt tài liệu, còn tâm trí cậu vẫn không thể thoát ra khỏi những lời chế giễu của Pansa. Cậu tự hỏi: "Sao lại có người như thế nhỉ? Sao lại có người không bao giờ biết cách đối xử tốt với người khác? Pansa... Hắn chẳng có gì đặc biệt."
Câu nói của Pansa, sự khinh bỉ và vẻ mặt cười khẩy đó cứ ám ảnh Suphanat. Cậu không hiểu sao, dù bản thân mình có cố gắng kiềm chế, nhưng những cảm giác như thế vẫn không thể tắt được. Cậu ngước mắt lên nhìn dòng người đi qua, từng bước chân của các bạn đồng trang lứa không hề hay biết rằng trong lòng Suphanat đang chao đảo. Một phần trong cậu muốn nổi dậy, muốn lên tiếng bảo vệ chính mình, nhưng lại chẳng thể.
Lúc này, Suphanat chỉ có thể thầm nhủ: "Mình sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến mình. Mình không cần quan tâm đến Pansa hay những người như thế." Dù biết rằng lời nhủ ấy chẳng thể nào làm giảm đi cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng Suphanat vẫn phải cố gắng vững vàng. Cậu tiếp tục bước về lớp, bước đi nhanh hơn, như muốn chạy trốn khỏi những suy nghĩ trong đầu mình.
Pansa lại bước dọc hành lang, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một cơn gió lạnh, nhưng lại không thể tắt đi cảm giác bồn chồn trong lòng. Anh nhìn về phía phòng giám thị, nơi Suphanat vừa rời đi, rồi lại tự dưng dừng lại giữa hành lang. Anh quay lại nhìn, một suy nghĩ kỳ lạ loé lên trong đầu, khiến anh không khỏi cau mày. Pansa vốn không phải là người dễ bị những cảm xúc lạ lùng làm ảnh hưởng, nhưng có một điều gì đó về Suphanat khiến anh không thể gạt bỏ được.
Pansa thầm nghĩ: "Cái quái gì vậy? Mày bị điên à?" Anh tự nhủ với mình, cố gắng xua đi cảm giác đó. Suphanat có gì mà khiến anh phải bận tâm đến vậy? Một thằng nhóc yếu đuối, chẳng bao giờ thể hiện được sự tự tin hay mạnh mẽ. Hắn ta chỉ là một đứa con trai với vẻ ngoài nhút nhát và dễ tổn thương. Mình không thể quan tâm đến người như vậy. Pansa lắc đầu, cố xua tan cảm giác bối rối trong lòng.
Dù vậy, Pansa không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Suphanat lại có điều gì đó khiến anh không thể quên được. Cái dáng vẻ điềm tĩnh nhưng yếu ớt, cái cách mà đôi tay của cậu ta run lên khi đưa tài liệu cho giám thị. Mặc dù Pansa đã cố gắng gạt đi suy nghĩ ấy, nhưng không hiểu sao, hình ảnh đó vẫn lởn vởn trong đầu anh. Thực sự, có một sự tò mò không thể giải thích được.
Pansa tự cười nhạo chính mình. "Đừng có ngu ngốc như vậy. Mày đang nghĩ gì vậy? Cậu ta chẳng có gì đặc biệt mà mày phải quan tâm đến." Anh tự dằn lòng, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không có lý do gì để quan tâm đến một người như Suphanat. Cậu ta chỉ là một đứa nhóc không dám phản kháng, không đủ mạnh mẽ, và chắc chắn không có gì khiến Pansa phải để tâm.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghĩ về Suphanat, một cảm giác lạ lùng lại dâng lên trong lòng Pansa. Một phần trong anh tự hỏi liệu có phải mình đang quá khắt khe với cậu ta không? Dù vậy, Pansa vẫn không thể hiểu nổi bản thân mình. Anh nhanh chóng bước đi, cố quên đi những suy nghĩ vừa nảy ra. Nhưng ngay khi quay lại nhìn về phía phòng giám thị lần cuối, anh lại không khỏi thoáng nhíu mày, ánh mắt của Suphanat vẫn như vương vấn trong tâm trí anh.
"Chắc chắn là không thể nào." Pansa lại lẩm bẩm, tự trấn an mình. Nhưng trong lòng anh, vẫn có một chút gì đó không thể dập tắt, một cảm giác mà anh không thể lý giải được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top