CHƯƠNG 02
Trong phòng, Liên Chức khó khăn đỡ người đàn ông nằm xuống giường.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn say khướt, tay đặt lên trán. Độ cong của hầu kết lên xuống nhẹ nhàng theo hơi thở, hợp với gân và mạch máu, có thể làm cho người ta nhìn mà hoảng hốt nóng mặt.
Liên Chức vào phòng tắm múc nước rửa chân cho hắn.
Cô bưng nước nóng tới, vừa chạm tới chân người đàn ông, hắn đã tỉnh.
Liên Chức thấp giọng nói: "Tiên sinh, ngài muốn rửa chân mát xa không ạ?"
Người đàn ông không đáp, chỉ nhìn cô.
Đầu cô cúi thấp hơn.
Sau một lúc lâu, giọng Lục Dã hơi trầm xuống: "Đi rửa mặt đi."
"Hả?"
Lục Dã nói, "Những người phục vụ như các cô đều thích đắp một tường phấn lên mặt à?"
Liên Chức: “.....”
Sáu bảy năm không gặp, hũ nút thế mà cũng biết cà khịa.
Liên Chức không muốn đi tẩy trang, nhưng hiển nhiên Lục Dã có công phu chờ đợi hơn cô. Giằng co đến cuối cùng, cô không thể không đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào, sau khi tẩy trang xong, Liên Chức nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương.
Những giọt nước trượt xuống trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, mỗi cái nhăn mày cũng động lòng người.
Cô gần như quên mất đã bao lâu rồi cô không dám nhìn mặt mộc của mình. Cô hơi sững sờ.
Rối rắm hết lần này đến lần khác, Liên Chức rốt cuộc ra khỏi phòng tắm.
Lục Dã đang nhắm mắt. Sau khi nghe thấy động tĩnh, hắn mở mắt ra.
Liên Chức lập tức tắt hai ngọn đèn, hy vọng bóng tối sẽ che khuất mặt mình.
Cô ngồi xổm ở cuối giường, dùng mái tóc xõa xuống che mình thật kỹ.
Lục Dã nhìn cô đặt chân mình vào bồn nước, hắn cứng người trong giây lát. Hắn muốn ngăn cô lại, nhưng không biết vì sao lại không nhúc nhích.
Lục Dã nhìn cô gái bảy năm không gặp này thật sâu. Khuôn mặt cô trắng nõn, như mây lại như tuyết.
Cô đã từng in sâu trong tâm trí hắn, nhưng dần dần cũng phai nhạt theo thời gian.
Hắn còn nhớ trong phòng học âm nhạc, cô đập nát đồ hắn tặng cho cô và trêu chọc hắn như một con chó.
"Lục Dã, anh thích tôi hả?" Cô cười mỉa mai trước hàng trăm người, đôi mắt xinh đẹp đến quá mức, "Anh mà xứng à. Đời này của tôi cũng không nói thăng quan tiến chức làm người trên người, thì chồng tôi ít nhất cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, có trình độ học vấn cao."
"Thứ lưu manh rác rưởi như anh mà cũng xứng."
Hắn mang một bầu nhiệt huyết mà đến, lại bị mấy lời châm chọc của cô dội một thùng nước lạnh thấu tim.
Hận cô thì không đến mức. Hắn là đàn ông, không đến mức không có chút khí độ như vậy.
Chỉ là vào khoảnh khắc đó mọi suy nghĩ của Lục Dã đã tiêu tan. Cũng đúng, loại người như hắn làm sao có thể chạm vào cô.
Giờ phút này hắn nhìn cô quỳ gối bên chân rửa chân cho mình. Quần áo của cô gần như không che được cơ thể. Hai bầu ngực tròn trịa dễ dàng lộ ra trước mắt hắn.
Ánh mắt Lục Dã sâu dần. Hắn nói: "Sao cô lại đi làm cái này?"
Liên Chức nở nụ cười.
"Làm gì có nhiều lý do vậy chứ. Giống như con người phải ăn cơm, trời cũng phải mưa, có cầu thì ắt có cung thôi."
Sau một lúc lâu, giọng Lục Dã hơi trầm xuống: "Liên Chức, sao cô lại đi làm nghề này?"
Hắn gọi tên cô, bằng giọng điệu trước kia.
Trái tim Liên Chức run lên, hắn vẫn nhận ra cô.
"Rất kỳ lạ à?"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi muốn kiếm tiền nhanh chóng. Trùng hợp nghề này có thể thỏa mãn nhu cầu của tôi nên tôi làm thôi."
"Con người phải nghĩ đến chuyện ăn uống vệ sinh chứ đúng không?"
Lục Dã đang định nói gì đó, đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh.
Hắn đứng dậy kéo cô một cái.
Trời đất quay cuồng, Liên Chức đã nằm ở dưới người hắn. Thân hình cường tráng nóng bỏng của người đàn ông đè xuống. Cô khó hiểu nhìn hắn.
Lục Dã đặt ngón tay lên môi cô.
"Suỵt! Ngoài cửa có người."
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào môi cô, Lục Dã sửng sốt. Dường như hắn có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt giữa môi lưỡi cô.
Ngay cả Liên Chức cũng sửng sốt.
Lúc này cửa bị đẩy ra một khe nhỏ. Lục Dã nhanh tay lẹ mắt kéo chăn phủ lên người.
"Đừng nhúc nhích, có người vào."
Liên Chức ngẩn ngơ, không rõ hắn muốn làm gì.
"Nhắm mắt lại." Hắn thì thầm vào tai cô, "Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng mở."
Liên Chức nghe lời nhắm mắt lại.
Lục Dã do dự một lát rồi chôn mặt sâu vào hõm cổ cô, nằm trên người cô chậm rãi di chuyển. Động tác di chuyển phập phồng giống như động vật giống đực thảo phạt trên lãnh địa của mình.
Liên Chức kinh ngạc nhăn mặt, đưa tay đặt lên ngực Lục Dã. Hắn lập tức cúi người đè xuống, vờ như đang ôm cô mà thúc vào.
"Đừng cử động!" Hắn nói.
Chăn trượt xuống, Lục Dã túm lấy áo thun cởi ra. Bọn họ như uyên ương quấn quýt triền miên. Cánh tay người phụ nữ bám vào bả vai hắn, hơi thở như lan.
Tên đàn em ở bên ngoài nhìn mà cứng.
Mẹ nó, đây hoàn toàn là mỹ nữ cùng dã thú.
Vai Lục Dã rộng thẳng, gần như hoàn toàn che kín người phụ nữ dưới thân lại. Cánh tay trắng như tuyết quấn lấy người đàn ông.
Chỉ nhìn mức độ chăn phập phồng là có thể tưởng tượng được bên trong kịch liệt như thế nào. Sợ là ngay cả cây gậy thịt đều ước gì có thể nhét hết vào bên trong bím nhỏ ấy chứ. Cũng không biết con đàn bà này có thể chịu nổi hay không.
Tên đàn em nhìn đến miệng khô lưỡi khô.
Ngũ gia còn bảo hắn đến xem một tí, có cần phải như vậy không? Lục Dã có kiêu ngạo hơn nữa cũng là đàn ông, không qua được ải mỹ nhân.
"Ưm......"
Giữa hai chân đột nhiên bị đụng mạnh vào. Cô không cách nào kiềm chế được khẽ kêu một tiếng.
Hô hấp Lục Dã càng lúc càng sâu.
Mặc dù bọn họ đang diễn trò, nhưng nửa người trên áp sát vào nhau. Lồng ngực nóng bỏng cứng rắn của người đàn ông dán vào cô. Mỗi lần hắn dồn sức đều giống như đóng cọc vào người cô, hung mãnh mạnh mẽ.
Liên Chức run rẩy, từng dòng nhiệt từ trong thân thể trào ra.
Cô không tự chủ được bắt đầu khát vọng được lấp đầy cùng chiếm hữu.
Trước kia Liên Chức ghét nhất chính là loại đàn ông như Lục Dã. Cánh tay rắn chắc, tràn ngập sức mạnh. Một nắm đấm có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập.
Nhưng những năm gần đây cô đã trải qua vô số lão già bụng phệ và hôi hám. Mấy lão ỷ vào mấy đồng tiền thối, dùng đủ loại đạo cụ giày vò cô vết thương chồng chất, nhưng lại không cứng nổi.
Sau vô số lần hư không trống vắng, cô bắt đầu cảm nhận được sự rắn chắc và an toàn của một người đàn ông như Lục Dã.
Hốc mắt Liên Chức không hiểu sao đỏ lên.
Trước khi chết có thể trải qua niềm vui cá nước thân mật, có lẽ trên đường đến Hoàng Tuyền cô sẽ không sợ hãi.
Cô ôm cánh tay hắn, kề môi bên tai hắn khẽ ngậm.
Cả người Lục Dã run lên. Hắn cảm nhận được đầu lưỡi cô cọ xát vào vành tai mình, ẩm ướt nóng bỏng. Một dòng điện chạy xuống bụng dưới của hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, đồng tử sâu thẳm u tối.
Liên Chức từ từ áp môi lên. Khi muốn chạm vào môi Lục Dã, hắn lại quay đầu tránh đi.
Liên Chức không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng chặt của hắn. Hắn không nhìn cô nữa.
Hắn ghét bỏ cô?
Cô tự giễu nghĩ, cũng đúng. Cô bây giờ là con phò vạn người cưỡi, đã không còn là Liên Chức trước kia nữa.
Chờ ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, Lục Dã đứng bật dậy, mặc áo thun lên người.
Hắn đưa lưng về phía cô. Thân hình cao ngất giống như một gốc cây Bạch Dương đã mọc hàng ngàn năm.
"Xin lỗi. Vừa rồi tình thế ép buộc, tôi đã làm chút hành vi không thích hợp với cô."
Động tác mặc quần áo này của Lục Dã làm Liên Chức vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của hắn đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô ngẩn người.
Thì ra, hắn đã có người mình thích.
"Anh phải nói xin lỗi mấy lần đây chứ." Liên Chức nói giọng nũng nịu, "Đàn ông các anh cứ hay thích hung mãnh trên giường, xuống giường lại nói xin lỗi."
Lục Dã không đáp lời, chỉ đặt một tấm thẻ ngân hàng lên tủ đầu giường.
"Bên trong có hai mươi vạn, mật mã là sáu số chín."
Cô cười nhìn hắn: "Đây là tiền chơi gái à? Nhưng anh không làm gì cả, không cần phải chịu thiệt."
Lục Dã nhìn khuôn mặt trào phúng của cô, không đáp lời.
"Nghề này không thích hợp với cô. Cô là con gái, đừng dùng phương thức này chà đạp bản thân mình."
Sự trào phúng trên mặt Liên Chức có chút rạn nứt.
Đã lâu rồi chưa có ai nói với cô những lời như vậy. Nói rằng cô là con gái, phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Những lời này nhẹ nhàng lại như có gai nhọn. Sự tức giận, trào phúng, bao gồm giả vờ phô trương thanh thế đều giống như một quả bóng bị đâm thủng, chỉ còn lại chua xót và đau đớn.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên mấy tiếng "đoàng đoàng" thật lớn, xen lẫn tiếng hét hoảng sợ.
Ánh mắt Lục Dã đột nhiên run lên. Hắn đi vài bước ra ngoài cửa.
Đi tới cạnh cửa hắn lại đứng lại, quay đầu nói: "Nhớ kỹ, bất kỳ ai gõ cửa cũng đừng mở."
Bỏ lại những lời này, Lục Dã đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ngoài cửa rất ồn ào, Liên Chức muốn xuống giường xem thử.
Nhưng mà các loại âm thanh đột nhiên hòa lẫn vào nhau giống như tiếng bass với sáo hỗn loạn kéo dài bên tai. Cô cảm thấy khó thở, choáng váng buồn nôn.
Độc đã phát tác, dạ dày cô quặn thắt khó chịu.
Liên Chức cố sức chống đỡ, thất tha thất thểu đi tới cạnh cửa mở ra một khe hở.
Trong tầm mắt mơ hồ, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang áp chế một tên tội phạm đè chặt trên mặt đất. Mà cuối hành lang bên phải, Lục Dã đá gã đàn ông áo đen một cước bay ra đập xuống mặt đất.
Đột nhiên, phòng đối diện thò ra một khẩu súng, chĩa vào Lục Dã.
Đồng tử Liên Chức co rụt lại. Cô mở cửa lao nhanh ra ngoài.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên. Lục Dã quay phắt đầu lại thì thấy người phụ nữ ngã trong vũng máu.
"Liên Chức!"
Ngay cả bản năng bắt phạm nhân cũng quên mất, hắn tiến lên ôm Liên Chức dậy.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Đau quá.
Sao không ai nói với cô rằng lại đau như vậy chứ?
Liên Chức ho ra rất nhiều máu. Mỗi lần thở giống như dao đâm vào ngực. Viên đạn đó bắn trúng cổ cô. Cô không sống nổi nữa.
Hơi thở của cô yếu ớt: "Anh là... anh là cảnh sát à?"
Cô nhìn thấy tơ máu trong đáy mắt hắn. Môi hắn khẽ mấp máy, giống như đang nói gì đó.
Nhưng Liên Chức đã không thể nghe thấy.
Thì ra hắn là cảnh sát. Liên Chức nghĩ.
Tên côn đồ này bây giờ thế mà lại sống tốt như vậy, trở thành nhân vật bảo vệ quốc gia.
Làm sao bây giờ, so với trùm ma túy trong lòng cô càng không phục.
Nhưng cũng không có cách nào không phục, cô sẽ chết.
Giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt Liên Chức chảy xuống.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top