Chương 234: Bữa cơm chiều thất thần
Cố Khinh Chu đi đón Hà Vi.
Hà Vi làm gia sư địa phương, Cố Khinh Chu từng đi đến một lần, qua 2 tuyến xe điện liền đến.
Ba giờ chiều Hà Vi ra tới.
Xuân hàn tháng Hai se lạnh, ánh mặt trời chiếu đến hàng cây ngô đồng, ngã bóng ở trên người Cố Khinh Chu, rơi xuống loang lổ vòng sáng.
Thật ấm áp, nàng tươi cười cũng là nhu uyển.
Hà Vi nhìn thấy nàng, nước mắt tức khắc lăn xuống, chạy tới ôm lấy Cố Khinh Chu, khóc lớn lên.
Nhận được tin, Hà Vi vẫn luôn không khóc. Nàng ấy sợ phụ mẫu thương tâm, nên nỗ lực chịu đựng. Chỉ là nàng ấy như thế nào cũng không nghĩ ra, người ta vì cái gì mà từ hôn?
Chưa nói tới chuyện thất tình, Hà Vi càng là thống khổ mà mê mang, giống như nàng lấy nỗ lực làm tự hào, lại bị người khác phủ định.
"Tỷ tỷ, muội hiện tại đều nhớ không nổi bộ dáng của hắn, lúc trước thấy vài lần liền đính hôn, nghĩ nữ nhân đều là phải gả cho người, phụ mẫu cũng là vừa lòng. Rõ ràng chưa nói tới chuyện thích, như thế nào hắn từ hôn muội lại khó chịu như vậy?" Hà Vi nói hết.
"Chính là có người phủ định muội, là ai đi nữa cũng đều sẽ rất khổ sở." Cố Khinh Chu nói, "Muội có học vấn lại xinh đẹp, tương lai tự nhiên sẽ gặp được phu quân tốt."
Hà Vi cường chống, nghẹn đến mức lợi hại, ở trước mặt Cố Khinh Chu đã khóc một lần, về sau tâm tình hơi chút chuyển biến tốt đẹp.
"Chỉ đương duyên phận không có đi." Hà Vi nói.
"Ta mời muội ăn cơm, lại đi xem điện ảnh, được không?" Cố Khinh Chu nói, "Chúng ta hảo hảo chơi, liền không được nhớ đến chuyện không vui."
Hà Vi gật gật đầu.
Thời gian còn sớm, hai người các nàng ăn điểm tâm đơn giản trước, liền đi xem điện ảnh.
Xem chính là hài kịch hài, Hà Vi cười đến thoải mái, ra tới lúc sau không ngừng cùng Cố Khinh Chu thảo luận, nói điện ảnh tuyệt nhiên có thể diễn được tốt như vậy.
"Muội lần đầu tiên xem hài kịch, người kia giả con khỉ thật sự quá giống, quá linh hoạt." Hà Vi cười nói, trong thanh âm đã không có sự mất mát.
Cố Khinh Chu cười nói: "Tỷ cũng cảm thấy diễn tốt, lần sau muội có rảnh, chúng ta lại hẹn đi."
"Được a."
Từ rạp chiếu phim ra tới, hai người các nàng đều bụng đói trở về.
Cố Khinh Chu dẫn Hà Vi đi ăn đồ ăn nước Pháp, chỗ nhà hàng lúc trước Tư Hành Bái dẫn nàng đi ăn.
Xe kéo tới cửa nhà hàng Pháp rồi, Cố Khinh Chu cùng Hà Vi xuống xe, xa xa liền nhìn thấy ánh sáng u đạm từ cửa kính lộ ra tới.
Làn điệu dương cầm nhu hòa uyển chuyển truyền ra lúc sáng sớm, giống tấm lụa nhẹ phất, mờ ảo phất ở trên bên trong nhà hàng.
"Chỗ này quá sang trọng!" Hà Vi nhìn lên nhà hàng này, cửa cổng đậu đầy ô tô, người gác cổng là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trong lòng nàng ta nhút nhát, kéo tay áo Cố Khinh Chu, "Tỷ, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi, lại không phải bàn chuyện làm ăn, chúng ta không nên bỏ tiền ở chỗ này!"
"Không có việc gì, tỷ tỷ có tiền." Cố Khinh Chu cười nói.
Chuyện khác không nói, chỉ nói đến số tiền lần trước mà Cố Khinh Chu xảo trá Tư phu nhân thôi, đều đủ ăn nửa đời người.
Hà Vi liền cười: "Tỷ tỷ, thời điểm tỷ nói tỷ có tiền thật xinh đẹp tiêu sái! Nữ nhân chính là phải dựa vào chính mình, người khác lại như thế nào ghét bỏ muội, muội cũng không thể từ bỏ việc dạy học của muội, muội nỗ lực kiếm tiền không có mất mặt!"
Có rất nhiều chuyện, nói là nói không rõ, nhưng đến lúc nào đó lại ngộ ra trong nháy mắt.
Trong cái nháy mắt này, Hà Vi tường tận chính mình rốt cuộc muốn cái gì. Cùng một người nam nhân trưởng thành mà so sánh, nàng ấy càng nguyện ý kiên trì với mục tiêu mình đặt ra từ trước, là nữ nhân tự tạo sự nghiệp!
"Muội hiểu rõ liền tốt!" Cố Khinh Chu cười nói.
Nàng cùng Hà Vi vào nhà hàng.
Nhà hàng không có đèn treo thuỷ tinh, trên mỗi bàn chỉ có hai ngọn nến nhỏ, ánh sáng quất hoàng sắc đạm ma mị, càng tôn thêm khuôn mặt mỹ lệ cao quý.
Cố Khinh Chu cùng Hà Vi ngồi xuống, chọn đồ ăn.
Đồ ăn còn không có bưng lên, Cố Khinh Chu liền thấy được Tư Mộ.
Nhà hàng nước Pháp này, không gian chỗ ngồi rất nhỏ, mỗi lần Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái tới, Tư Hành Bái đều là bao hết toàn bộ.
Bởi vì khoảng không gian nhỏ, Cố Khinh Chu thấy được Tư Mộ, Tư Mộ cũng thấy được nàng, hắn ngẩn người.
Bên cạnh Tư Mộ, là một vị nữ nhân trẻ tuổi. Nàng ta ăn mặc bộ váy liền áo màu tử sắc phu trù, váy phết đất, dáng người yểu điệu.
Nàng ta cùng Cố Khinh Chu giống nhau, đều để tóc đen dài, không có uốn gợn sóng hay để tóc xù trên vai, đầu vai mượt mà mảnh khảnh, da thịt thắng tuyết nõn nà.
Cố Khinh Chu nhận ra nàng ta, nàng ta chính là Ngụy Thanh Gia!
Cùng ảnh trên báo chí mà so sánh, nàng ta bên ngoài càng thêm xinh đẹp, tươi cười ưu nhã, nhất tần nhất tiếu đủ bức lui phồn hoa thế gian rồi.
Hàng lông mi của Cố Khinh Chu buông xuống, làm bộ không biết.
Tư Mộ hơi sửng sốt, sau đó đã đi tới: "Khinh Chu, Vi Vi, hai người các ngươi tới ăn cơm?"
Hà Vi giật mình: "A Mộc, huynh có thể nói được rồi sao?"
Hà Vi cả kinh, phản ứng không nhỏ, thanh âm có chút cao, Ngụy Thanh Gia ngồi lưng tựa lưng cùng Hà Vi cũng lưu ý tới rồi, nàng ta quay đầu lại.
Ánh mắt nàng ta cùng Cố Khinh Chu va chạm, Cố Khinh Chu cười trước một cái.
"Muốn ăn cái gì, tất cả để ta mời." Tư Mộ ngỏ lời.
Cố Khinh Chu lại chèn ép hắn: "Ngươi có tiền sao?"
Tiền chuộc thân còn không có.
Tư Mộ sờ cái mũi: "Tiền cơm vẫn phải có."
"Kia đa tạ, bất quá ta hôm nay làm ông chủ mời Vi Vi, hôm nào ngươi lại mời lại đi." Cố Khinh Chu không chiếm tiện nghi hắn.
Tư Mộ không hề nói cái gì.
Tuy hai bàn ở gần, nhưng các nàng nói cái gì, Tư Mộ nghe không rõ, nhưng là hắn vừa nhấc đầu, là có thể nhìn thấy Cố Khinh Chu.
Dưới ánh nến chiếu rọi, trên mặt Cố Khinh Chu không có tính còn trẻ con gì, ngược lại lại thực đẹp. Mắt phong trần, kiều mị lưu động, nhìn kĩ một chút cũng không thua gì nữ nhân khác, chỉ là so ra kém Ngụy Thanh Gia mà thôi.
"...... Đáng tiếc học vấn tỷ không tốt, bằng không tỷ cũng muốn đi làm gia sư." Cố Khinh Chu nói, "Làm gia sư cũng là bản lĩnh."
Nàng đang an ủi Hà Vi.
Tư Mộ sau khi nghe được nửa câu, cho rằng nàng muốn đi làm gia sư.
"Nàng ấy y thuật tốt như vậy, vì cái gì muốn đi làm gia sư?" Tư Mộ nghĩ thầm, "Tùy tiện đi tìm cái phòng khám nhỏ, không phải có thể kiếm tiền sao?"
Hắn lại nghĩ: "Nàng ấy thiếu tiền tới tình trạng này rồi sao?
Tâm tư ám chuyển, Ngụy Thanh Gia nói với hắn cái gì, hắn không có nghe được, thẳng đến khi Ngụy Thanh Gia kêu: "Thiếu soái?"
Tư Mộ nói: "Chuyện gì?"
Ngụy Thanh Gia buồn cười: "Ngài căn bản không có nghe ta nói chuyện, có phải hay không?"
Đúng lúc này, Cố Khinh Chu không biết nói cái gì, cười ha ha. Tiếng cười nghe không lớn, nhưng là bộ dáng nàng ngửa tới ngửa lui, tiếu lệ đáng yêu
Tư Mộ lại có phần thất thần
Hắn nhìn đến Cố Khinh Chu, liền sẽ nhớ tới hơi lạnh từ đầu ngón tay của nàng, ấn ở trên người hắn, xúc cảm lạnh mềm tinh tế.
Hắn cùng Ngụy Thanh Gia ở chỗ này ăn cơm chiều, ăn tương đối trầm mặc, dư quang của hắn lại thoáng nhìn Cố Khinh Chu, có thể nghe được thanh âm của nàng, trong lòng đột nhiên như là lời nàng đang nói với hắn.
Sau khi ăn xong, hắn đưa Ngụy Thanh Gia ra, muốn đưa nàng ta về nhà, nhưng Ngụy Thanh Gia cự tuyệt.
"Thiếu soái, ngài trưởng thành rồi, không hề là tiểu hài tử ngày xưa nữa, ngài hẳn là biết, muội muội ta chết ta sẽ không quên. Nếu là ngài không ngại, chúng ta còn có thể làm bằng hữu; nếu là thiếu soái không nghĩ chỉ làm bằng hữu, về sau vẫn là đừng lui tới nữa!" Ngụy Thanh Gia tươi cười chậm rãi, nhưng lời tuyệt tình từ trong miệng nàng ta nói ra, đều là kiều diễm êm tai.
"Ta biết, Thanh Quân chết, là ta sai. Gia Gia, cảm ơn nàng còn đem ta xem như bằng hữu." Tư Mộ nói.
Ngụy Thanh Gia sửng sốt
Đột nhiên, sắc mặt nàng ta càng khó nhìn, Tư Mộ cũng không biết chính mình nói sai cái gì rồi.
Ngụy Thanh Gia đi xuống bậc thềm, không đợi Tư Mộ nói cái gì, lên ô tô nhà mình, đóng cửa xe thật mạnh.
Tư Mộ không có động tĩnh.
Xe còn không có đi xa, Ngụy Thanh Gia từ kính chiếu hậu, nhìn thấy Tư Mộ đã xoay người, lại nhìn đến nhà hàng, đám người kia tựa hồ ra tới!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top